Anh Hứa Nhé - Cập nhật - An An

Frigiddd

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
27/11/14
Bài viết
15
Gạo
0,0
Tên truyện: Anh Hứa Nhé!
Tên tác giả: An An
Tình trạng truyện: Đang sáng tác
Giới hạn độ tuổi đọc: Mọi độ tuổi
Cảnh báo về nội dung: Truyện này có nhiều cảnh nóng, nhưng mà mức độ không có nặng lắm :3.
Giới thiệu truyện:
Người ta vẫn thường nói: Kẻ thông minh chính là kẻ biết nắm giữ hạnh phúc của chính mình. Kể cả có bị cướp giật đến thế nào, vẫn phải ôm thật chặt hạnh phúc ấy. Không có ai sinh ra là kẻ bất hạnh, họ chỉ tự cho mình có một số phận bi đát, cố tình trốn tránh không dám đấu tranh cho hạnh phúc của bản thân. Để rồi khi mọi thứ mất đi mới nghiệm ra là quá muộn. Vì vậy, cho đến khi còn có thể, hãy nắm giữ hạnh phúc của mình cho chặt vào! Sau này, có hối tiếc thì cũng chỉ tiếc là mình chưa nắm chặt thêm vài phần nữa...
Ai sinh ra mà không có tuổi thanh xuân, có một phần tuổi trẻ để nhớ, để hoài niệm? Ai mà lại không biết đây chính là thời khắc đẹp nhất của một đời người? Những con người họ đã gặp nhau vào đúng thời khắc ấy, vào đúng những năm tháng thanh xuân của một thời tuổi trẻ, họ sống, họ đam mê, họ dám đấu tranh vì bản thân, vì những người xung quanh họ. Họ có những rung động đầu đời, những tình yêu trong sáng đầy bỡ ngỡ nhưng thật đẹp biết bao nhiêu. Họ đã sống hết những năm tháng ấy bằng cả niềm tin, bằng những khát khao của tuổi trẻ, nắm giữ hạnh phúc của bản thân mình chắc trong tay. Cùng nhau vượt qua bao khó khăn và thử thách, để minh chứng rằng tất cả bọn họ đã từng đi qua một thời tuổi trẻ quá đẹp, một tuổi trẻ không làm họ tiếc nuối.

Mục Lục:

Chương 1: Khúc Dạo Đầu
Chương 2: Tìm Anh Khó Thế Sao?
Chương 3: Anh Đã Quên?

(http://truyencuatoi.forumvi.com/)
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Frigiddd

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
27/11/14
Bài viết
15
Gạo
0,0
Anh hứa nhé!

CHƯƠNG I: KHÚC DẠO ĐẦU

***​

“Tớ gọi tên cậu trong giấc mơ, tớ níu tay cậu trong nỗi nhớ. Dù rất đau nhưng tớ không thoát ra được, phải làm sao để quên được cậu đây? Đêm nay mưa bay, tớ lại nhớ về cậu rất nhiều, phải chăng những kỉ niệm luôn khắc sâu mãi mãi? Nơi này lạnh lắm! Tiểu Phong, mau quay về bên tớ!”

***​

Sáng nay mưa rải xuống toàn Thiên Tân, khắp nơi nơi chỉ toàn không khí ẩm ướt khó chịu, mỗi bước chân dường như đều mang theo khó khăn và nặng nhọc, nhưng những điều đó cũng không làm ảnh hưởng tới một sự kiện lớn của toàn thành phố trong ngày hôm nay – Khai giảng học viện Thanh Ân! Học sinh từ khắp nơi đổ về một điểm, bất cứ ai cũng không thể giấu nổi sự hào hứng. Nói rằng khai giảng một học viện là việc của một thành phố là không ngoa, bởi Thanh Ân chính là học viện đạt chất lượng quốc tế, là bộ mặt của Thiên Tân. Để bước chân vào được ngôi trường này không phải là một chuyện dễ dàng. Ít nhất phải là người có gia thế hiển hách, nếu không thì phải nhận được học bổng của nhà nước. Vì vậy, ai đã bước chân vào đây chỉ có thể là người rất bản lĩnh, bởi thế mà những câu chuyện huyền thoại về học sinh trong trường không bao giờ dứt!

Trước cổng trường rộng lớn, bỗng xuất hiện bốn thân ảnh xinh đẹp hoàn mỹ vẹn toàn, khiến ai đi qua cũng phải ngoái lại nhìn. Người dẫn đầu mặc một thân váy trắng, mái tóc dài buộc gọn gàng sau lưng, gương mặt đầy ngao ngán:

- Nếu trở thành tổng thống, điều đầu tiên tớ làm, nhất định sẽ là bãi bỏ việc học tập! Nhất định là vậy! Nhất định! – Vừa lẩm bẩm, cô vừa nắm hai tay lại, không ngừng giương đôi mắt thù hận lên hai chữ “Thanh Ân” to lớn trước cổng trường.

- Nhược Lam à, cậu nói mấy lời vô nghĩa này không dưới mười lần rồi đó! Để trở thành tổng thống, điều trước tiên cậu làm là phải học thật giỏi, thật là giỏi, có biết chưa? – Cô gái bên cạnh gõ vào đầu cô mấy cái. Người này ăn mặc có vẻ cầu kì nhất trong bốn người. Trên người cô diện một bộ váy xanh dạo phố năm tầng, nhìn qua là biết đó chính là một thiết kế vô cùng cao cấp. Mái tóc của cô được buộc thấp vô cùng nghệ thuật, vài lọn nhỏ còn lòa xòa chấm xuống đôi vai thanh lịch.

- Ai da! Tại sao mà chuyện gì cũng liên quan tới học vậy chứ, chán chết! Dù sao thì mình cũng đại ghét những ngôi trường như thế này! Đại đại ghét!

- Thôi được rồi mà, Nhược Lam! Chúng ta đến đây là để giúp Băng Di tìm người mà, không phải sao? – Cô gái đằng sau lên tiếng, nhẹ nhàng kéo hành lý bước lên trước, tà váy màu vàng nhạt nhẹ bay trong gió. – Cậu cứ than vãn sẽ làm cậu ấy áy náy đó!

- Phải, Khả Vy! – Cô gái tên Nhược Lam thở dài. – Cũng vì cậu ấy mà mình mới quyết định bước chân vào ngôi trường ác mộng này, nếu không thì mình đã chọn một ngôi trường nghèo để quậy tưng bừng rồi! Băng Di à, mau cảm ơn mình đi!

Cô gái ở cuối cùng lúc này mới bước chân lên vài bước, trên người cô diện một bộ váy ren màu đen đơn giản nhưng đầy sắc sảo và bí ẩn. Nhìn qua là biết, người này có diện mạo vượt trội nhất trong bốn người. Mắt cô nhẹ nhàng nheo lại trong nắng sớm, thật là quá kiêu sa diễm lệ:

- Trường này thật là tốt, nó sẽ giúp cho kẻ lười biếng như cậu vươn lên!

- Nhưng mà mình không cần một ngôi trường tốt! – Nhược Lam bĩu môi, trường tốt thì có thể ăn được sao? Dù sao thì khi vừa sinh ra cô đã được định đoạt là một kẻ ngốc rồi, ngoài võ thuật ra thì cô chẳng biết gì hết! Học trường tốt cũng chỉ là hư danh mà thôi!

- Thôi nào thôi nào, dù cậu có đau lòng tới đâu thì cuối cùng vẫn phải bước chân vào ngôi trường này thôi! – Thanh thanh nói. – Mau vào trong đi, để còn kịp cho lễ khai giảng nữa chứ!

***​

Giới Thiệu Nhân Vật

· Hạ Băng Di: Có diện mạo vô cùng xinh đẹp và gia thế bí ẩn phi thường, thông minh và sắc sảo tới nỗi bị đánh giá là nham hiểm. Bình thường thì sống khép mình không quan tâm tới một ai nhưng một khi đã xuất hiện thì luôn luôn thu hút sự chú ý. Bề ngoài luôn kiêu sa nhưng trong lòng mang một vết thương lớn. Cô được coi là con số bí ẩn khó giải mã nhất. Có tài năng nghệ thuật bẩm sinh.

· Đỗ Nhược Lam: Năng động trong mọi lĩnh vực trừ việc học. Điểm số luôn đứng bét lớp nhưng mưu mô phá hoại và trả thù người khác thì không bao giờ thiếu. Xuất thân là con gái bộ trưởng nhưng lại rất dung dị và chân thành với những người thực sự tốt với mình. Niềm đam mê cháy bỏng của cô là võ thuật và ước mơ sẽ trở thành cảnh sát điều tra tội phạm.

· Lưu Thanh Thanh: Gia đình kinh doanh thời trang, mang vẻ ngoài ngây thơ và thánh thiện, đôi khi trẻ con và ngốc nghếch. Chỉ lém lỉnh khi ở bên bạn thân nhưng khi ra ngoài lại rất rụt rè. Luôn bị thu hút bởi những cái đẹp và mới lạ, yêu thích thời trang và sự phồn hoa.

· Triệu Khả Vy: Dịu dàng như một người mẹ, luôn luôn giúp đỡ người khác không hề toan tính, tâm hồn trong sạch hệt thiên thần. Mồ côi cha từ nhỏ, mẹ bán hoa. Cô được thừa hưởng niềm yêu thích hoa từ mẹ.

***​

Bốn người vùa bước chân qua khỏi cổng trường đã không thể thoát khỏi sự choáng ngợp. Cố lẽ đây là ngôi trường rộng lớn nhất mà họ đặt chân đến từ trước tới giờ. Sân trường rộng tới hàng chục ngàn mét vuông, ngoài đường đi ra thì xung quanh được phủ bởi những lớp cỏ tuyệt đẹp, trên đó có trồng vài cây xanh khá nhỏ. Toàn trường được chia làm ba khu vực A, B, C. Khu A dành riêng cho những người giàu có và xuất sắc nhất, cũng chính là khu vực mà bốn người họ sẽ học tập trong suốt thời gian tới. Vì là khu dành cho những người xuất sắc nên tất nhiên khu A là khu cao cấp nhất, đẹp nhất. Khu này bao gồm một dãy nhà để học tập ở chính diện từ cổng khu đi vào, dãy này có ba mươi phòng học chính, sáu lớp văn hóa và còn lại là phòng học thêm. Dãy bên phải là khu giải trí, bao gồm nhà ăn, thư viện, khu vui chơi, nhà thi đấu, câu lạc bộ,... Bên trái là dãy ký túc xá để sinh hoạt, mỗi phòng đủ chỗ dành cho bốn người. Cuối cùng, phía sau dãy nhà là các sân luyện tập thể thao và vườn trường. Nơi đầu tiên mà các học sinh phải đến đó là ký túc xá để nhận phòng, phòng của bốn người họ nằm ở tận cuối dãy, là căn phòng được chuẩn bị đặc biệt.

- Đây chính là căn phòng do cha tớ đích thân chuẩn bị cho bốn chúng ta đó. Các cậu xem, rất đẹp đúng không? – Nhược Lam vừa bước chân vào phòng đã nói huyên thuyên, lượn khắp phòng ngắm nghía đủ thứ, cuối cùng nằm phịch ra một chiếc giường, quơ tay khắp nơi tỏ ra rất mãn nguyện. Xem ra, ngoài việc phải học thì những thứ khác trong ngôi trường này cũng không quá tệ, thứ nhất là cô đã được tự do, không phải suốt ngày bị cha mẹ nhốt ở nhà nữa. Thứ hai là nơi này có rất nhiều thứ thú vị, chỉ ở trong trường thôi mà có thể thoải mái ăn uống, vui chơi, không cần ra ngoài hay đi xa, rất hợp với tính cách lười biếng của cô.

Thanh Thanh cũng vừa bước vào trong, chẳng để ý tới những gì Nhược Lam nói, cô liền chạy tới chiếc giường có drap màu xanh và quăng hành lý lên đó, rồi cũng nằm phịch xuống:

- Ui chao! Giường ở đây thật là êm nha! Tớ bắt đầu thích nơi này rồi đó! – Vừa nói, cô vừa ngồi dậy, nhún nhún vài cái trên giường. – Phòng này có vẻ rộng hơn phòng tớ!

- Tất nhiên rồi, vì nó dành cho bốn người! – Băng Di vừa lúc bước vào, nghe được Thanh Thanh nói chuyện, đúng là ngốc mà, thảo nào có chỉ số IQ ngang ngửa Nhược Lam là phải!

- Ờ ha! – Thanh Thanh gật gật đầu như đang suy nghĩ, trông bộ dạng cô lúc đó ngốc không thể tả được.

- Được rồi được rồi! Nhược Lam, Thanh Thanh! Mau mau ngồi dậy xếp đồ đi, con gái gì mà lười ơi là lười, vừa đến một cái là nằm ườn ra đấy rồi! Còn mười phút nữa là bắt đầu lễ khai giảng đó nha! – Vừa lúc Khả Vy bước vào, cô không hề nhìn ai lấy một cái mà nói chuyện như thần, tính cách lười nhác của hai người này Vy đã nắm rõ trong lòng bàn tay từ thời cấp một rồi!

- Biết rồi biết rồi! Làm ngay đây! – Cả hai cùng trả lời rồi lại ai làm việc nấy, một người thì nằm lăn lộn khắp giường, còn một người thì cứ nhảy tưng tưng, Băng Di và Khả Vy chỉ biết lắc đầu với sự kết hợp ăn ý của họ, có cần thiết phải giống đến thế không?

Lúc này, bỗng nhiên trên loa phóng thanh có giọng nói của thầy hiệu trưởng vang lên: Đề nghị tất cả học sinh tập trung về hội trường chuẩn bị làm lễ khai giảng. Xin nhắc lại, đề nghị tất cả học sinh tập trung về hội trường chuẩn bị làm lễ khai giảng.
>>Chương 2: Tìm Anh Khó Thế Sao?
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Ktmb

Gà ngơ
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/2/14
Bài viết
2.766
Gạo
5.000,0
Cảnh báo về nội dung: Truyện này có nhiều cảnh nóng, nhưng mà mức độ không có nặng lắm :3.
Giới hạn độ tuổi đê. Viết thế này mơ hồ quá. Coi chừng mấy em chưa đủ tuổi bị tô đen là tui bắt đền đó nha cô nương. ;))
Làm cái mục lục trên #1 luôn cho bạn đọc dễ theo dõi nhé!
Mừng bạn đào hố ở nhà Gác!>:D<
 

Frigiddd

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
27/11/14
Bài viết
15
Gạo
0,0
Giới hạn độ tuổi đê. Viết thế này mơ hồ quá. Coi chừng mấy em chưa đủ tuổi bị tô đen là tui bắt đền đó nha cô nương. ;))
Làm cái mục lục trên #1 luôn cho bạn đọc dễ theo dõi nhé!
Mừng bạn đào hố ở nhà Gác!>:D<
Cảm ơn bạn nhiều nha. :x Thực ra đầu độc trẻ thơ nó là nghề của mình rồi. :v Cơ mà bao giờ có cảnh nóng thì mình sẽ báo trước mà. :3 Mình mới viết chương đầu thôi, bao giờ có chương mới mình sẽ làm mục lục trên #1. >:D<
 

Frigiddd

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
27/11/14
Bài viết
15
Gạo
0,0
CHƯƠNG II: TÌM ANH, KHÓ ĐẾN THẾ SAO?
Khi tiếng nói trên loa vừa dứt, cũng là lúc tất cả học sinh lũ lượt kéo về hội trường chuẩn bị cho lễ khai giảng sắp được tiến hành, Nhược Lam, Thanh Tvà Khả Vy cũng vậy – trừ Băng Di ra

- Cậu không sợ bị phê bình sao, Di? – Thanh Thanh vừa đứng trước gương chỉnh lại tóc, vừa hỏi Băng Di. Thực sự cho tới bây giờ, cô vẫn còn cảm thấy rất tò mò về thân phận của cô ấy. Hạ Băng Di là ai mà tại sao không sợ trời, không sợ đất như vậy chứ?

Lúc này, Di đang ngồi bên cửa sổ và nhìn ra ngoài một khoảng không rất xa xôi, cô nhắm mắt lại tận hưởng cơn gió khẽ lùa qua kẽ tóc. Môi Di cười nhưng trong đó chẳng có ý cười nào hết, thật đáng sợ, nhưng cũng thật đáng thương...

- Mình không hứng thú!

- Nhưng đến đó biết đâu cậu sẽ gặp được người cậu muốn tìm? – Nhược Lam tò mò hỏi. Chẳng phải Băng Di rất khao khát tìm được người đàn ông đó sao? Lễ khai giảng nhiều người như vậy, chẳng phải là cơ hội rất tốt sao?

- Không! – Băng Di trả lời, câu nói của cô nhẹ nhàng như một cơn gió. Môi cười ngày càng rõ rệt hơn, mái tóc ngắn rối bời nhưng cô không buồn vuốt lại, trông Di quỷ dị đến lạ thường. – Phong sẽ không đến đó đâu, cậu ấy không thích những điều tầm thường, cũng không thích bị trói buộc.

- A! Thì ra là cậu ấy giống cậu! – Thanh Thanh đột ngột thốt lên. Phải rồi, Băng Di cũng không thích những điều tầm thường, cũng không thích bị trói buộc.

- Tính cách của tớ, tất cả đều do Phong tạo thành! – Di khẳng định.

- Vậy thì chúng tớ xuống đây, cậu ở lại nhé!

- Tớ biết rồi!

Khi ba người họ vừa đi khuất, cũng là lúc Băng Di mở mắt ra. Đôi chân cô khẽ đi đến chỗ hành lý, lấy từ trong đó ra một chiếc vòng bằng bạc sáng lấp lánh. Ánh nắng sớm chiếu vào phòng, khiến chiếc vòng càng trở nên lấp lánh... Kỷ vật duy nhất của cô... Thứ duy nhất anh tặng cô...

- Phong! Bằng mọi giá, em sẽ tìm được anh! Bằng mọi giá, em sẽ trả lại hết những gì em đã lấy!

***

Chỉ vài phút sau khi lời thông báo được phát ra, cả hội trường đã đông nghịt người là người. Không khí náo nhiệt này quả là hợp với Thanh Thanh và Nhược Lam!

- Đúng là ngôi trường đông học sinh nhất thành phố có khác. Cả hội trường rộng lớn đến vậy mà học sinh cũng ngồi chật kín cả. – Lam vừa nói, con mắt vừa láo liên khắp phòng, cô không biết là đôi mắt của mình thực sự rất quyến rũ.

- Phải đó. – Khả Vy cười nhẹ. – Mau ngồi vào ghế đi thôi, đến giờ rồi.

Ba người họ ngồi xuống một hàng ghế gần cuối, đúng lúc đó thì buổi lễ cũng chính thức bắt đầu. Thực ra buổi lễ khai giảng này cũng chẳng có gì đặc sắc cho lắm, chỉ là mấy bài diễn văn dài dòng kể về lịch sử huy hoàng của ngôi trường này mà thôi, thật là quá chán, Băng Di không xuống đúng là lựa chọn sáng suốt mà.

***

Vườn trường vào mùa thu tuyệt đẹp, những chiếc lá phong vàng nhẹ nhàng rơi xuống rải khắp con đường. Thời tiết hơi se lạnh, nhưng Di không chịu mặc áo. Cô vẫn còn nhớ như in cảm giác của ngày hôm ấy, khi mà cái cảm giác lạnh lẽo muốn ập vào người, nhưng nỗi đau đớn của con tim còn đáng sợ hơn cơn lạnh ấy gấp ngàn lần! Năm năm qua, cô cất công đi tìm duy nhất một người, người mà cô yêu thương nhất, cũng là người mà cô cảm thấy sợ hãi nhất! Anh ở đâu giữa biển người lạnh lẽo? Để mình cô mòn mỏi mong chờ...

Bước chân của Di ngày càng chậm hơn, cô ngày càng cảm thấy lạnh, càng ngày càng cảm thấy cô đơn, rất cô đơn! Cuối cùng, bước chân cô dừng lại trước một chiếc ghế đá, Di đang định ngồi lên đó. Bỗng nhiên. Cô nhìn thấy rất rõ. Không phải mơ. Cô nhìn rất rõ. Chính là gương mặt ấy. Phải! Là gương mặt ấy...

***

Gương mặt mà cô đã mơ về mỗi đêm. Hoàng Kỳ Phong, cuối cùng em cũng tìm được anh rồi, anh cuối cùng cũng đã chịu xuất hiện.

- Phong! Đợi em! – Cô dùng hết sức lực của mình gọi thật lớn. Người đàn ông tên Hoàng Kỳ Phong đang đứng chỉ cách xa cô vài chục mét thôi, cô cố gắng chạy thật nhanh tới đó, hình như người ấy đang nghe điện thoại nên không để ý tới cô đang gọi mình.

Khi nghe điện thoại xong, Kỳ Phong liền bước đi, anh hoàn toàn không để ý ở đằng sau đang có một người đang đuổi theo mình...

- Kỳ Phong! Kỳ Phong! Đừng bỏ em! Kỳ Phong! Chờ em, chờ em với! Đừng bỏ em lần nữa mà! Em tìm được anh khó khăn đến thế nào, anh không được bỏ em, tuyệt đối không được.

Chỉ có vài giây mà cô đã mất dấu anh rồi, anh đi đâu? Vỡ òa. Cô lại mất anh. Cô vừa thấy anh ở đây cơ mà. Đâu rồi? Cô thực sự rất nhớ, cô nhớ anh lắm. Mới vài giây trước cô còn tưởng tượng là bản thân thân mình sẽ được ôm lấy anh thật là chặt, vậy mà chỉ có vài giây thôi, chỉ vài giây... Không! Cô tuyệt đối không chịu mất anh đâu, cô còn bao nhiêu thứ phải trả lại cho anh. Cô còn phải cho anh nếm trải lại sự lạnh lẽo và đau đớn như ngày hôm ấy cô đã phải trải qua. Phải! Nhất định anh phải trải qua mới được! Nghĩ rồi Băng Di vội vã chạy đi về hướng theo cảm tính của mình, tìm anh trong hy vọng...

***

Cả hội trường đang yên lặng lắng nghe diễn văn về lịch sử trường thì bỗng nhiên ai nấy cũng đều cảm thấy một tầng lạnh lẽo phủ khắp gáy, thực sự rất nặng nề. Khi tất cả cùng quay lại thì thấy một thân hình cao lớn bước vào, gương mặt đẹp như tạc, đôi mắt màu hổ phách nhìn về phía trước một cách cương nghị, thân hình vẫn đầy vạm vỡ dẫu đã được giấu sau lớp quần áo. Nhược Lam đang chán chường muốn ngủ gục xuống bàn thì khi quay lại lại thấy trai đẹp như vậy, làm cho đôi mắt đang trong tư thế chuẩn bị khép chặt lại liền sáng lên như vì sao. Mắt cô nhìn chằm chằm người đàn ông mãi không dứt, còn tay thì cứ liên tục lay người bên cạnh là Thanh Thanh:

- Thanh Thanh, mau nhìn kìa!

Thanh Thanh cũng đang rất là buồn chán, khi nghe Nhược Lam gọi thì tưởng là có gì thú vị, khi quay lại thì thấy trai đẹp, đôi mắt cũng sáng lên chẳng khác người ngồi bên cạnh là mấy. Chỉ là trên người của trai đẹp lại phát ra một thứ lạnh lẽo vô hình nào đó mà cô không thể lý giải được, không thể lý giải.

Trai đẹp chọn ngồi vào một ghế có ba trai đẹp khác cũng đang ngồi ở đó. Bây giờ họ mới để ý thấy, trong trường này quả là toàn nam thanh nữ tú, ai ai cũng đều rất đẹp, mà nơi trai đẹp đang ngồi chắc là những người đẹp nhất, tạm bỏ qua trai đẹp đi, vì vẻ đẹp của anh ta thì không ai có thể sánh được rồi. Người ngồi bên cạnh thì toả ra một phong thái hết sức hào hoa và lãng tử, nụ cười nửa miệng trông rất đểu, nhưng cũng rất cuốn hút. Người tiếp theo có vẻ khá nghiêm túc, mang một vẻ cương nghị khó diễn tả. Còn người cuối cùng, toát lên một phong thái khá dịu dàng và ấm áp, tựa như Khả Vy vậy...

***

Giới Thiệu Nhân Vật

· Dương Kỳ Phong: Con nuôi của một ông trùm xã hội đen ở Thiên Tân, thâu tóm toàn bộ giới hắc bang ở châu Á. Tính cách lạnh lùng, bất cần đời. Rất thích súng, có thể giết người mà không hề chớp mắt. Là bạn thanh mai trúc mã của Băng Di.

· Lăng Thiên Duy: Gia đình kinh doanh mô tô, có một cuộc sống rất buông thả và đào hoa, thay bạn gái như thay áo. Là đại khắc tinh của Nhược Lam, một kẻ rất liều, thích lấy tính mạng ra để đặt cược nhiều thứ,nhưng luôn luôn thắng.

· Cao Thế Lâm: Con trai độc nhất của Cao gia – nắm trong tay hơn vài chục quán bar lớn nhất Trung Quốc. Rất vui vẻ và đáng yêu với những người thân thiết nhưng tuyệt đối lạnh lùng với người nào không quen. Dù hiền lành nhưng lại có tính chiếm hữu rất cao với người của mình. Người bạn lúc nhỏ của Thanh Thanh.

· Lý Triết Vũ: Tính cách hiền lành, ấm áp và lương thiện, khác hẳn với ba người còn lại. Có niềm đam mê với nhiếp ảnh.
Chương 1: Tìm Anh Khó Thế Sao?<< >>Chương 3: Anh Đã Quên?
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Frigiddd

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
27/11/14
Bài viết
15
Gạo
0,0
Chương 3: ANH ĐÃ QUÊN?
- Mình nghĩ cậu không xuống! – Khi Kỳ Phong vừa ngồi xuống ghế, Thiên Duy liền nhếch một nụ cười nửa miệng, đôi mắt lơ đãng đảo khắp căn phòng hội trường rộng lớn. Người như Phong bước xuống hội trường này, được coi là kỳ tích chứ?

- Chỉ là ký túc xá quá ngột ngạt. – Kỳ Phong lãnh đạm trả lời, anh dường như chẳng quan tâm tới những điều xung quanh, điều duy nhất khiến anh cảm thấy lo sợ lúc này chính là cuộc gọi vừa tới. Tại sao trên đời này lại có loại đàn bà đáng sợ như vậy chứ, bám riết anh không buông tha tới một giây phút nào.

Khuôn miệng lạnh lùng của Thế Lâm khẽ mở, anh nói như trêu đùa:

- Ngoài sự ồn ào ra, Kỳ Phong cậu mà thèm bàn tới mấy chữ ngột ngạt và nhàm chán sao? Theo phỏng đoán của mình, nhất định là “người yêu xinh đẹp” của cậu đã gọi tới! Không chỉ có vậy, còn muốn ngay lập tức nhảy vào lòng cậu.

- Đúng vậy! – Triết Vũ ở trong nghe vậy cũng góp vui. – Chắc chắn Ân Khởi xinh đẹp đã gọi tới, và muốn tới ký túc xá tâm sự với cậu phải không? Phong à, người ta có lòng như vậy, tại sao cậu còn trốn làm gì? Cứ tiến tới thôi!

Lời nói trên môi vừa dứt, cả ba người liền ôm bụng cười ngặt nghẽo, một lần nữa thu hút tất cả sự chú ý trong hội trường. Thực sự là chẳng khác gì Nhược Lam và Thanh Thanh, hầu như tất cả con gái đang có mặt trong hội trường này đều để ý đến cái bàn có bốn người đó, nhất là người con trai có vẻ đẹp lạnh lùng – Kỳ Phong. Còn số nam còn lại cũng không ít người đang để ý tới Lam, Thanh và Vy, chỉ là họ chưa nhận ra mà thôi, nhất là Vy, không biết cô lấy kiên nhẫn ở đâu ra mà lại ngồi chăm chú từ đầu tới cuối trên sân khấu như vậy. Nói chung, trong buổi khai giảng này, hoạt động chính không phải là nghe, mà là ngắm!

Không khí đang vô cùng nghiêm túc, trừ cô giáo đang phát biểu ở trên, còn bất cứ học sinh nào cũng đang im bặt, bỗng có một thân ảnh vô cùng xinh đẹp chạy vào trong phòng...

Có thể so sánh tiên nữ với người này chứ?

Thực sự là một bức tranh vẽ, đẹp một cách thoát tục, chỉ cần ngắm nhìn cô thôi, người ta liền liên tưởng tới tuyết rơi giữa mùa hè, xinh đẹp tới đóng băng...

Hạ Băng Di!

- Kỳ Phong! Kỳ Phong! – Khuôn miệng xinh đẹp cất lên thật lớn tiếng, tiếng nói còn mang theo giọng thở hổn hển. Cô lấy tay lau mồ hôi, nhìn khắp phòng, chỉ kiếm tìm một bóng hình mà chẳng để ý đến tất cả mọi người đang chú ý đến bản thân.

Nghe thấy tên mình được gọi, Kỳ Phong chậm rãi quay lại, ba người kia cũng hiếu kỳ quay theo. Khi nhìn thấy Băng Di, bất cứ ai cũng đều há hốc đầy kinh ngạc, trên đời này quả thực có một người xinh đẹp tới vậy hay sao? Một người lạnh lùng với đàn bà như Kỳ Phong, cũng phải điếng người đến vài giây, trong tim thì đập loạn lên, anh hoàn toàn không biết đây là loại cảm giác gì!

Bản thân Băng Di, khi cô chắc chắn đã nhìn thấy Kỳ Phong, cô liền bước tới chỗ anh, có điều càng tới gần thì bước chân càng chậm. Tất cả những người đang ở xung quanh đều nín thở quan sát từng cử chỉ của cô, bao gồm cả Nhược Lam, Thanh Thanh và Khả Vy vừa mới giật mình quay lại. Trai đẹp lạnh lùng này, chính là người Băng Di đang tìm kiếm sao?

Băng Di bước tới, đối mặt song song với anh. Hai đôi mắt, một mang màu hổ phách cương nghị, một đen láy long lanh như mặt hồ trong veo. Họ nhìn nhau, tất cả đều ánh lên tia phức tạp khó đoán. Người thông minh cộng với người thông minh, chính là bằng hai kẻ ngốc! Ôm. Cô ôm anh. Vòng tay cô xiết mạnh như thể cả ngàn năm cũng buông ra. Hội trường bất ngờ, cô giáo bất ngờ, nhưng người bất ngờ nhất – chính là Phong! Một người xa lạ đang ôm anh, người con gái lần đầu làm anh cảm thấy rung động, đang chủ động ôm anh. Trong ký ức của anh, chưa từng có người này, chưa từng có!

Còn cô, cô chưa từng quên anh, dù anh có vỡ tan thành trăm nghìn mảnh, cô cũng không bao giờ quên! Nước mắt bất giác tuôn ra như mưa, nước mắt trong suốt bao năm qua dường như được rơi ra hết trong một lần này, tìm anh vất vả biết bao nhiêu, cuối cùng cô cũng được ôm anh như thế này rồi, lần này cô sẽ không để anh đi nữa đâu.

- Hoàng Kỳ Phong, em tìm anh vất vả biết bao nhiêu, có biết không hả? Tại sao lại trốn tránh em chứ? Lần này em nhất quyết không để anh đi nữa!

Hoàng Kỳ Phong? Hoá ra là nhầm người! Cô gái này, đang lầm tưởng anh với ai vậy chứ? Kỳ Phong nhẹ nhàng đẩy cô ra, đôi mắt lạnh như băng tuyết nhìn Di đầy hờ hững.

- Tôi không phải người mà cô muốn tìm!

Giây phút anh nói ra những từ cuối cùng, cơ mặt cô như đông cứng lại, một sự đau đớn phủ khắp tâm can. Mọi người xung quanh nhìn cảnh này như xem một vở kịch, ai cũng chăm chú dõi theo từng cử chỉ. Sáu người kia đã đứng lên đứng bên cạnh hai người họ từ lúc nào, biểu cảm từ đầu tới cuối chỉ có một – ngạc nhiên!

- Anh nói gì?

- Tôi nói tôi không phải người cô đang tìm, có hiểu không? – Trên gương mặt anh thoáng một nét không hài lòng, Hạ Băng Di cô chính là người đầu tiên khiến anh phải nhắc lại một lời nói.

- Anh đang đùa, phải không? – Gương mặt cô mếu máo lại, nước mắt càng chảy ra nhiều hơn, nhưng biểu cảm đó chẳng lấy đi một chút xinh đẹp nào từ cô cả, ngược lại làm người ta cảm thấy thương tâm không ngớt.

- Trong từ điển của tôi không có từ đùa! – Anh ngạo nghễ nhìn cô, gương mặt không chút biểu cảm. Đùa?

Không khí trong căn phòng càng trở nên trầm lặng, chỉ là ai cũng đang quan sát Băng Di, nước mắt đã làm khung cảnh xung quanh cô mờ đi, chỉ có duy nhất một người mà cô vẫn còn rõ, anh lại dám quên cô sao?

- Anh đã quên!

- Tôi chưa từng nhớ!

- Em là Hạ Băng Di!

- Tôi không quen cô!

- Anh là người em yêu thương nhất!

- Có rất nhiều người yêu tôi!

- Anh nói sẽ quay lại tìm em!

- Tôi không có!

- Anh tên Hoàng Kỳ Phong!

- Tôi họ Dương!

- Anh không được phép quên em!!!

Hai người họ đối thoại bằng một loạt câu khẳng định, cuối cùng Băng Di đã kết thúc nó bằng một tiếng hét. Sau đó cô kiễng chân lên hôn lấy đôi môi anh. Chỉ hôn ở ngoài thôi, nhưng gợi lên trong anh một sự rung động nhẹ, cô gái này có đôi môi thật đẹp. Nước mắt cô nhẹ rơi trên môi anh, nhưng Kỳ Phong không nuốt nó vào, anh để mặc nó rơi xuống cổ, thấm vào áo khoác...

Nụ hôn kéo dài tới vài giây, cuối cùng Băng Di cảm nhận được một lực kéo rất mạnh trên bàn tay trái của mình.

Bốp!

Một cái tát mạnh, cô ngã sóng soài trên mặt đất. Khi cô ngẩng mặt lên, đó là một thân váy tím. Mái tóc xoăn nhẹ thả ra sau lưng. Là một mỹ nhân. Biểu cảm trên mặt cô ta lúc này thực khó coi. Nhược Lam đang ngỡ ngàng nhìn mọi cảnh trước mắt, thấy bạn mình bị đánh liền tiến lên trước mặt mỹ nữ váy tím đó. Mỹ nữ váy tím đang nhìn Băng Di đầy phẫn nộ, liền quay ra nhìn Lam một cách tò mò.

Bốp!

Lại một cái tát nữa được giáng xuống, tất cả mọi người đã bắt đầu vây quanh và xì xầm không ngớt. Sau khi đã tát người con gái kia bằng một lực đạo rất mạnh của mình, Nhược Lam liền quay lại kéo Băng Di đứng lên, cô gái kia cũng há hốc mồm đứng dậy, một tay ôm mặt, một tay chỉ vào mặt hai người phía trước.

- Cô... Cô dám đánh tôi? Cô là ai hả? Cô có biết tôi là ai không? Đúng là to gan mà!

Nghe cô ta nói vậy, Lam liền cười nhạt. Hoá ra dựa vào thế lực nên dám ra tay đánh người? Hạng người rẻ mạt!

- Vậy cô biết tôi là ai không?

- Cô...

Ân Khởi nghe Nhược Lam nói vậy liền giận xanh cả mặt, cô ta dám tát cô, còn lên mặt với cô? Cả đời cô chưa từng gặp phải người như vậy!

***

GIỚI THIỆU NHÂN VẬT

· Đồng Ân Khởi: Con gái độc nhất của chủ tịch tập đoàn D.B. Từ nhỏ sống trong nhung lụa nên vô cùng khinh người, người duy nhất mà cô ta tôn thờ chính là Kỳ Phong. Ghét cay ghét đắng Băng Di.
Chương 2: Tìm Anh Khó Thế Sao?<<
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Frigiddd

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
27/11/14
Bài viết
15
Gạo
0,0
Chương 4: BUỔI KHAI GIẢNG NÁO LOẠN
Ân Khởi bực bội chỉ tay vào mặt Nhược Lam, ra sức hét lên đầy tức tối:

- Tôi và cô không thù không oán, tại sao lại tát tôi chứ?

Nhược Lam nghe vậy, cười nhạt:

- Vậy tại sao cô lại tát cô ấy? – Cô vừa nói vừa chỉ vào gương mặt đã sưng lên của Băng Di, đôi mắt của cô dù vẫn còn đỏ nhưng đã được phủ bởi tầng lạnh lùng.

- Tại sao ư? Cô ta dám hôn người đàn ông của tôi, sao hả? Không đáng bị ăn đánh sao?

- Cô dựa vào đâu mà nói cô ấy hôn người đàn ông của cô chứ? – Thanh Thanh và Khả Vy bức xúc bước lên cạnh hai người kia. Thanh Thanh nhìn Ân Khởi từ trên xuống dưới để đánh giá cô ta, sau đó dùng lời lẽ cay độc để chửi. – Người đã vừa già vừa xấu, lại còn chảnh choẹ mà cũng được người ta để ý tới hay sao hả? Nhìn trang phục mà cô mặc, có vẻ là tiểu thư nhà giàu đó, mà lại cư xử không khác người ngoài chợ... À không, người ngoài chợ còn lịch sự hơn cô nhiều kìa, ít ra họ không dùng bạo lực để giải quyết vấn đề!

Ây da, hôm nay Ân khởi chính là đụng không trúng người. Chỉ là tát một người thôi mà có tới mấy người khác xông vào mắng chửi cô, lại con được nhận cả một bạt tai nữa chứ, cứ cho là hôm nay cô xui xẻo đi! Nhưng bị đánh thì bị đánh, cô nhất quyết không chịu để người khác đụng tới Kỳ Phong của mình như vậy! Đôi mắt sắc bén của Ân Khởi lướt qua người Băng Di, cũng bắt gặp cô đang lạnh lùng nhìn mình, quả thực khiên người ta không rét mà run.

- Cô quả thực có rất nhiều bạn tốt, chẳng trách lại dám ngông cuồng hôn một người đàn ông giữa ban ngày như vậy. Đúng là hết-sức-trơ-trẽn!

- Đến lượt cô phán xét? – Băng Di cười nhạt, nụ cười của cô đúng là giết chết người ta trong giây lát. – Phong là người tôi yêu, tôi hôn anh ấy là chuyện của tôi. Còn giữ không chặt người đàn ông của mình, là-chuyện-của-cô!

- Cô dám... – Ân Khởi không ngờ những người này đều dẻo mỏ tới vậy, hơn nữa còn trơ trẽn hơn cả trơ trẽn, khi cô vung tay lên định giáng cho Băng Di thêm một cái tát nữa, nhưng một bàn tay to lớn đã giữ cô lại.

- Đủ rồi, Khởi! – Đôi mắt sắc bén của Kỳ Phong nhìn cô ta đầy lạnh lẽo, người này đã quá ngông cuồng rồi. Nếu không vì vụ làm ăn lớn của cha anh và cha cô ta, thì anh nhất quyết sẽ không tha cho người này.

- Anh! Anh còn chưa nghe cô ta nói gì hay sao? Em...

- Đang làm loạn gì ở đây hả? – Một giọng nói sắc lạnh khác vang lên trong hội trường, chính là cô giám thị. – Các em muốn biến ngôi trường này thành cái chợ phải không? – Thực sự là đáng chết, lũ học sinh này không chọn đúng ngày nào khác, mà lại chọn lễ khai giảng để làm loạn!

Khi nghe giọng cô Dung, tất cả học sinh đều tái xanh mặt mày, vội vàng tản ra. Cô Dung này chính là giám thị của học viện Thanh Ân từ khi trường mới thành lập, đã góp không ít công sức để đưa nơi này trở thành ngôi trường tốt như hiện giờ. Tên thật của cô ta là Dung Ái, không ít gười đã biết tới cô ta là một giám thị cực kỳ nghiêm khắc, chuyên dùng những biện pháp đáng sợ để phạt học sinh phạm lỗi, thực sự là khiến người ta không thể không ghét, bởi vậy mà cô ta có biệt danh là “Dung Ma Ma”.

“Dung Ma Ma” bước vào giữa chín người họ đang vây lại, lườm nguýt từng người một. Cô ta đi đi lại lại mấy vòng xung quanh họ, ánh nhìn rất sắc bén.

Hừ, bà già này đã lớn tuổi rồi mà sao lại có hơi sức đi đi lại lại nhiều như vậy chứ. Làm mình đứng lâu như vậy. Nhược Lam bực bội nghĩ trong lòng, nếu không vì bà ta lớn tuổi hơn mình, mình nhất định sẽ giáng cho bà ta một đòn!

- Chín người các em, đã làm náo loạn hội trường ngày hôm nay? – Dung Ma Ma đẩy gọng kính, gằn giọng hỏi.

- Em không có! – Sáu người có liên quan không nói gì, cả Thế Lâm và Triết Vũ, nhưng riêng Thiên Duy thì liên tục xua tay.

Ây da, kẻ này thực là không có nghĩa khí gì hết nha, bạn thân của mình bị giám thị trách móc mà lại không dám đứng ra chịu tội cùng, Nhược Lam hết sức khinh bỉ những loại người như thế này. Cô chẳng suy nghĩ gì mà lên mặt nói:

- Chẳng phải cậu cũng tham gia hay sao? Còn nói láo! – Mặc dù hắn không có liên quan tới chuyện này thật, nhưng cô đã biết trước là mình và những người còn lại sẽ bị phạt rồi, kéo thêm một vài người vào thì có lẽ hình phạt sẽ được giảm xuống.

- Cô... – Tự nhiên bị một cô gái không quen biết vu oan giá hoạ, Thiên Duy bực bội gắt lên. – Cô dám vu oan cho tôi? Cô muốn chết đúng không? – Vừa nói, anh vừa giơ nắm đấm lên trước mặt Lam, nhưng lời cô giám thị quát lên khiến ai cũng đều giật mình lùi lại:

- Có mặt tôi ở đây mà các người còn dám đánh nhau, mau theo tôi đi tới phòng giám thị, nhanh lên! – Vừa dứt lời, Dung Ma Ma liền bực bội bước ra khỏi hội trường.

***

Trong phòng giám thị, không khí tĩnh lặng tới không ngờ. Dường như chỉ cần một con ruồi bay qua, không khí yên lặng này sẽ bị phá tan hết...

- Hạ Băng Di, Dương Kỳ Phong! – “Dung Ma Ma” vừa đọc to, đôi mắt vừa nhìn vào tập hồ sơ học sinh.

Nghe tên mình được gọi, cả Di và Phong cùng nhau “dạ” một tiếng, gương mặt đều tỏ ra ngoan hiền nhưng cũng không giấu nổi vẻ lạnh lùng.

- Hai người đã hôn nhau trong phòng hội trường?

- ...

- Có biết yêu nhau trong trường là phạm vào đại kỵ không? Các cô các cậu muốn yêu nhau thì mau cút xéo ra khỏi ngôi trường này, còn nếu không, khôn hồn thì đừng bao giờ phạm phải nữa, biết chưa? – Bà già này quả thực là có uy lực hơn người, mới vừa nói vài câu mà ai cũng run cả người lên. – Hai cô cậu, bị tước quyền tham gia câu lạc bộ trong vòng một tháng, biết chưa hả? Không những thế, trường lớp có hoạt động gì, cũng tuyệt đối không được tham gia, điểm số trong vòng một tháng không được tổng kết, cút!

Khi “Dung Ma Ma” phạt xong hai người đầu tiên, tất cả đều bụm miệng cười, nghe nói giám thị của Thanh Ân tài giỏi lắm cơ mà, hoá ra lại không biết nhìn người, trông bộ mặt của Băng Di và Kỳ Phong giống muốn tham gia mấy thứ vớ vẩn đó sao? Có cho hai người đó cũng không thèm!

Sau khi hai người đầu tiên đã bước ra ngoài rồi, “Dung Ma Ma” liền gọi Nhược Lam, Thiên Duy và Ân Khởi bước lên.

- Ba người các người, có biết đã phạm tội gì không?

- Đánh nhau ạ! – Ân Khởi bĩu môi, dường như trên gương mặt chẳng lộ ra chút quan tâm nào hết.

- Tốt lắm. Cậu Thiên Duy, dù cậu không đánh ai, nhưng tôi vẫn cho cậu bị phạt cùng hai người họ, bởi vì thái độ vô lễ của cậu, đã hiểu chưa? Ba các người phải trực nhật sân bóng rổ trong vòng một tháng, sạch sẽ không có một hạt bụi nào, nếu lười nhác, đừng trách tôi tăng hình phạt. Mau đi đi!

Ây da, hình phạt này quả là thực sự rất quá đáng nha, có ai mà không biết, sân bóng rổ lớn như vậy, huống hồ cả ba người họ đều rất lười, ai mà chăm chỉ lau sàn đến không còn một hạt bụi chứ? Ai cũng hậm hực nhìn “Dung Ma Ma” đầy phẫn nộ, đả đảo, đáng đả đảo!

- Sao? Còn chưa chịu đi? Muốn tăng thêm hình phạt? – “Dung Ma Ma” lên giọng, đẩy gọng kính nhìn bọn họ thách thức.

- Em không cam lòng. Tại sao chỉ là chút chuyện vặt vãnh mà phải phạt nặng như vậy chứ ạ? – Nhược Lam giãy nảy, cô không muốn, nhất quyết không muốn.

- Nặng? Cô có biết phạt nặng đối với học viện này là gì không? Đừng tưởng bản thân mình ở ngoài là tiểu thư đài các mà khi bước vào ngôi trường này vẫn như thế. Tăng hình phạt lên hai tháng, mau cút ra ngoài cho tôi! Bốn người còn lại bước lên đây mau.

- Dạ!

Khi nghe tiếng cô giáo gọi, Thanh Thanh, Khả Vy, Thế Lâm và Triết Vũ cùng bước lên một bước.

- Các cô các cậu có biết là mình đã mắc lỗi gì không hả? Hùa theo những hành động gây náo loạn buổi lễ khai giảng, các cô cậu có biết buổi khai giảng này có ý nghĩa như thế nào không? May mà năm nay không có bộ trưởng về tham dự. Hơn nữa thầy hiệu trưởng đã rất tức giận có biết không? Chỉ và vài hành động lố bịch mà cả buổi khai giảng phải hoãn lại, có đáng không?

“Dung Ma Ma” chỉ vào mặt của từng người một mà hét lên, tiếng hét này chấn động đến cả một dãy nhà. Đúng lúc lời nói của bà ta vừa dứt thì có một cô gái xinh như hoa như ngọc bước vào, mang theo vẻ đẹp dịu dàng mà làm mê mẩn lòng người.

- Cô Dung, cô cho gọi cháu?

 
Bên trên