Tản văn BÀI DỰ THI [1/2020] - Tuổi già

Mr. T

Gà con
Tham gia
9/3/18
Bài viết
44
Gạo
0,0
BÀI DỰ THI [1/2020] - Tuổi già
Tác giả: Mr. T

Ngày lại ngày. Cũng chẳng nhớ ngày đầu tiên mình xuất hiện trên cõi đời là cách đây mấy năm, mấy tháng, mấy ngày, mấy giờ, mấy phút, mấy khắc, mấy giây. Rồi thì cũng chẳng nhớ đã đi qua bao nhiêu mùa xuân, là tính từ năm mình sinh hay mùa xuân sau năm đó, hay tính từ năm mà mình biết đó là mùa xuân mỗi khi nhìn thấy cành đào cành quất bố mua về, ra hoa, ra trái rồi rụng đầy trong chậu sứ, nhạt màu dần khi sắc nắng dần thấm đượm hương sen. Và rồi lớn lên từng ngày, khái niệm thời gian cũng đổi khác. Thời đi học chỉ nhớ được hôm nay là thứ mấy. Lớn lên nữa thì nhớ được tháng sinh nhật của người này, người kia, những tháng ngày vui vẻ không nhớ rõ, khoảng thời gian đau khổ cô độc mà day dứt từng tháng ngày. Rồi cũng nhớ thêm được mấy ngày mồng Một âm lịch, ngày rằm, ngày lễ tết cổ truyền, không cần chờ xem mẹ nấu cơm thắp hương nữa. Và thời gian lại trôi, ngày lại ngày.

Để rồi lần đầu tiên tôi cảm nhận được dòng chảy vô tình ấy. Dẫu rằng bao nhiêu năm qua nó vẫn tồn tại, tôi sống, người ta sống, tôi vui vẻ, người ta đau khổ, tôi tuyệt vọng, người ta ngập tràn niềm tin. Chỉ là thời gian đối với họ khác thời gian đối với tôi. Chỉ là khi trông thấy bà và mẹ tôi đang già đi, tôi mới nhận ra dòng chảy của cõi đời.

Và bao năm qua mình sống chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

*

Ngày trước, mẹ phải đi làm xa nên hay gửi tôi ở nhà bà. Tuổi thơ của tôi không giống những cuốn truyện tôi đọc, không phải là ở làng quê ngát hương lúa, cũng không phải ở xóm nhỏ nơi phố thị, chỉ đơn giản có tôi, bà và chiếc tivi chiếu những bộ phim đã cũ. Ngày còn bé, cứ nghĩ yêu ghét là tất cả, và mọi thứ tồn tại trong trí nhớ chỉ là những điều diễn ra ở thực tại. Rồi sau lớn lên, không ngờ rằng kí ức cứ lũ lượt ùa về không hẹn trước. Có lúc ăn tạm ở quán cơm ven đường, người ta nấu canh mướp với lạc, mà vừa ăn lại khóc. Hương vị ngọt ấy, dìu dịu, rồi nhớ về ngày trước bà cũng có nấu một lần. Mà lúc đó, mọi mùi hương, mọi thứ vị, và đường nét trên gương mặt người xưa hiện rõ mồn một, và khoảng thời gian chia xa, dẫu ngắn hay dài, cũng đủ gây nên nhớ nhung.

Con người ấy đã đi qua hai thế kỷ?

Thỉnh thoảng, có những buổi chiều trống vắng, tôi lạc lối giữa dòng xe cộ, không có nơi nào để đi, không có người bạn nào hẹn ra tám chuyện. Thực ra không phải không có, chỉ là, có cái gì đó sâu thẳm bên trong tôi, nhức nhối, cuốn bản thân vào một cái hố đen, và mọi âm thanh ồn ã ngoài kia, dòng người nườm nượp phía trước, đều lướt qua như những vệt màu muôn sắc làm nên bức hoạ cuộc đời. Đi lòng vòng, hết làn này đến làn kia, hết ngõ này đến ngõ nọ, rồi lại dừng xe trước ngôi nhà cũ. Ngôi nhà của một thời tuổi thơ.

Trong nhà tối mờ mờ. Dẫu ánh nắng cuối ngày còn vẩn vương ngoài hiên, thì đó vẫn chỉ là bức màn phủ bên ngoài dãy phố. Còn ở sâu bên trong, tối tăm thế nào, lạnh lẽo nhường nào, chẳng ai biết, chẳng ai hay. Càng đi sâu vào trong càng thấy sâu hun hút. Trong ánh sáng lờ mờ phía cuối nhà, tôi thấy bà ngồi một mình, nhặt rau mồng tơi, tĩnh lặng, âm trầm. Những tia sáng như tạc nên gương mặt người, với những nếp nhăn ở khóe mắt, bầu má, đọng lại chút bóng tối của những đêm trắng đã qua, và vẫn còn dai dẳng. Tiếng gọi như nghẹn lại dưới cuống họng, và những giọt nước mắt chỉ muốn trực trào. Tôi không biết, đó là tiếng gọi người tôi thương, là tiếng gọi một thời đã qua. Tôi cũng không rõ, đó là những giọt nước mắt của nhớ nhung kết thành, là giọt nước mắt của thương cảm, hay là vì day dứt tội lỗi. Bà ngước lên, trông thấy tôi, mỉm cười. Những nếp nhăn giãn ra, hai mắt nhèm đi, mà ánh nhìn ấm áp vẫn đủ làm rực sáng cả buổi chiều sắp lụi tàn.

Đêm. Tôi nằm cạnh bà. Xung quanh là màn đêm. Tiếng còi tàu vang xa trong đêm khuya tĩnh lặng, tiếng xe container rầm rập ngoài đường, làm cả ngôi nhà như rung chuyển. Tiếng côn trùng kêu trong đêm, tiếng bà rủ rỉ kể những chuyện của một thời đã xa. Người ta thường bảo người già hay quên. Ừ thì, có thể quên những chuyện vặt vãnh hằng ngày, còn kí ức thì không. Nó nằm ở trong một ngăn tủ khóa, và chỉ cần một người chịu lắng nghe, chịu quan sát, thì nó sẽ mở ra cả một thế giới kì diệu, và cả một quãng dài của quá khứ. Ở đó, mọi gương mặt, mọi câu chuyện đều xâu chuỗi với nhau, gom lại thành cả một quãng đời của một người.

Phải, con người ấy đã đi qua hai thế kỷ.

Thế kỷ của một đất nước, của dân tộc, thế kỷ của đời người.

Người đã bước qua những giai đoạn rối ren của lịch sử, những cuộc biến động mà nhiều người đến tận bây giờ vẫn còn tranh cãi. Người không phải những gương mặt tiêu biểu cho giai đoạn đó, nhưng đã góp phần làm nên một thế hệ. Thế hệ ấy được nhắc đến mang cái nhìn chung, lối nghĩ chung, có một ý nghĩa biểu trưng riêng. Thế hệ ấy đã từng sống, ghi lại những cuộc biến động bằng đôi mắt của ký ức. Và nó, dẫu dù chỉ mang một tính chất nhất định, cũng đã làm nên hàng vạn mẫu người. Người cũng từng là một phần của nó.

Thỉnh thoảng, câu chuyện đứt đoạn trong những cơn đau mỏi giữa đêm. Bà lại trở về với hiện tại, cùng những câu chuyện nho nhỏ vẫn kể qua điện thoại hàng tuần.

“Bà già rồi...”

Lời nói nhẹ bẫng, đã từng nói nhiều lần mà làm tôi bàng hoàng. Tại sao, suốt mấy năm qua, đến tận lúc đó tôi mới hiểu được một khái niệm giản đơn, ấy là tuổi già.

Ngày còn bé, tôi vốn không thích ngủ với bà, chỉ thích ra ngoài bà chơi để xem tivi thoải mái, ăn những thứ bánh kẹo mà bà mua. Có món ăn bà nấu tôi thích, có món không. Và nhiều khi, bà thật khó tính dưới con mắt một đứa trẻ. Nhưng vì nghe lời mẹ dặn, và cũng vì bản tính của tôi không hay phản kháng gì, tôi luôn làm theo lời bà để không khiến bà buồn. Còn bây giờ, lại thấy cái bản tính khó chịu đó giống như của đứa trẻ khao khát được quan tâm, yêu chiều.

Ngày trước, người là cả bầu trời, ta vùng vẫy trong khoảng trời bất tận.

Giờ đây, chỉ mong là làn mây ôm gọn lấy cả bầu trời vào trong lòng.


Mẹ tôi đang tuổi tứ tuần. Dù ở tầm tuổi này nhưng tôi vẫn coi mẹ như một bức tường vững chãi. Nhưng sâu thẳm trong thâm tâm, vẫn biết là rồi bức tường ấy cũng sẽ có ngày sụp đổ, khi mái tóc đã điểm bạc và tai đã không còn nghe rõ. Ai rồi cũng sẽ già đi. Chỉ là, khi ta dừng chân và ngoảnh lại nhìn về hướng của dòng chảy, sẽ nhìn thấy ghềnh thác cũng như hoa thơm ven bờ dọc con đường ta đi. Và dẫu rằng phía trước là vực thẳm, cũng sẽ vững vàng bước tiếp, để mình thả rơi trong thinh không, thể xác sẽ vỡ vụn nhưng kí ức sẽ mãi còn.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Chanh30

Gà BT
Tham gia
13/8/18
Bài viết
1.036
Gạo
0,0
Re: BÀI DỰ THI [1/2020] - Tuổi già
Và bao năm qua mình sống chẳng còn ý nghĩa gì nữa
thiếu dấu chấm ạ
tê liệt cả giác quan
hẻm biết sao tớ thấy từ này mất đi cái nhẹ nhàng trong văn cậu á, hơi thô, ý kiến cá nhân thôi ạ...

Cảm quan nhìn chung tớ thích bài này trong những tản mà tớ có đọc trong cuộc thi. Thứ nhất là chủ đề chọn tốt, không phải vấn đề quá mang tính thời sự, nghiêm túc, cũng không bị quá bi lụy về tình cảm, vấn đề có sự gần gũi nhất định, dễ tạo cảm giác. Tuy nhiên là chủ đề về gia đình cũng có cái khó riêng của nó, khi việc khai thác cũng khá là nhiều và cậu cần tạo sự mới lạ của bản thân trong đó. Thứ hai là giọng văn cậu rất ấm, tư duy sáng và có chút hiện đại hơn so với tản văn thông thường ( cá nhân tớ cho là việc hiện đại này ở chỗ tư duy cậu không chỉ gắn với tình yêu đôi lứa mà những trằn trọc khác của giới trẻ hiện đại và các hình ảnh đã lấy hình ảnh phố nhiều hơn). Đọc các bài viết cậu từng viết thì đây có lẽ là một điểm riêng trong văn phong của cậu. Góp ý chút là tớ mong các bài tản sẽ mang tính hiện đại này nhiều hơn, hiện chúng chỉ điểm xuyết và phần nhiều văn cậu là theo một mạch cảm xúc rất chi là dạt dào và mềm mại nữ tánh :)))))))))))))))) Thứ ba là mạch cảm xúc tốt, bài viết tạo thông điệp. Ưng lắm luôn cách viết có thông điệp như thế này, cậu có chịu khó đầu tư cho bài viết á. Dự là một bài thi thành công. Cuối cùng là viết mượt, hình ảnh hay rất nhiều trong bài, gợi hình, gợi cảm tốt. Ví dụ:
Chỉ là, khi ta dừng chân và ngoảnh lại nhìn về hướng của dòng chảy, sẽ nhìn thấy ghềnh thác cũng như hoa thơm ven bờ dọc con đường ta đi. Và dẫu rằng phía trước là vực thẳm, cũng sẽ vững vàng bước tiếp, để mình thả rơi trong thinh không, thể xác sẽ vỡ vụn nhưng kí ức sẽ mãi còn.

(dù đọc kí ức sẽ còn mãi nghe mênh mang hơn nhưng hình ảnh đẹp nhé)

Và một chút góp ý nho nhỏ hén, cũng chỉ là ý kiến cá nhân thôiii ạ. Theo tớ thì tản này vẫn nặng cảm xúc cá nhân, kiểu cậu viết mà thiếu chuốt. Đọc sẽ thấy cảm xúc mênh mang, viết có cảm xúc và dạt dào đoạn đầu mà đoạn cuối bị đẩy nhanh thông điệp quá, chủ yếu tâm sự về cảm xúc lạc lõng giữa thời gian (giữa). Bên cạnh đó thì nó "bay" :))))))) thành ra dài và hơi lộn xộn một chút. Điều này không phải là không tốt, mà là với thị trường tản văn, thì nó đã thành thông lệ và quen thuộc. Tớ mong muốn nhìn thấy một điều lý tính mềm mại, mang nhiều hình ảnh ẩn dụ hơn, vì tớ thấy cậu phát triển tốt điều này luôn á!!!!!!!!! Nếu được thì đây sẽ là một cá tính riêng rất hay ở cậu. Với lại cậu viết bị thiếu điểm nhấn, chuyện này rất thường xuyên khi viết tản về cảm xúc. Các hình ảnh hay mà viết câu dài, từ ngữ cũng chưa đủ đô để cân hình ảnh. Các hình ảnh, câu hay, tư duy hay thì lại bị chèn ép dưới các câu bình thường cũng dài y chang khác. Đọc sẽ thấy văn trôi tuột thông điệp trên tay và hơi mệt.

Hiu hiu, ý kiến người đọc thôi ạ, không có ý khích bác gì đâu ạ...
Chúc cậu nhiều lượt like khủng nhé :>>>>>>>>>>>>>> Sớm lên tay nghề nè ~~~~
 

Mr. T

Gà con
Tham gia
9/3/18
Bài viết
44
Gạo
0,0
Re: BÀI DỰ THI [1/2020] - Tuổi già
thiếu dấu chấm ạ


hẻm biết sao tớ thấy từ này mất đi cái nhẹ nhàng trong văn cậu á, hơi thô, ý kiến cá nhân thôi ạ...

Cảm quan nhìn chung tớ thích bài này trong những tản mà tớ có đọc trong cuộc thi. Thứ nhất là chủ đề chọn tốt, không phải vấn đề quá mang tính thời sự, nghiêm túc, cũng không bị quá bi lụy về tình cảm, vấn đề có sự gần gũi nhất định, dễ tạo cảm giác. Tuy nhiên là chủ đề về gia đình cũng có cái khó riêng của nó, khi việc khai thác cũng khá là nhiều và cậu cần tạo sự mới lạ của bản thân trong đó. Thứ hai là giọng văn cậu rất ấm, tư duy sáng và có chút hiện đại hơn so với tản văn thông thường ( cá nhân tớ cho là việc hiện đại này ở chỗ tư duy cậu không chỉ gắn với tình yêu đôi lứa mà những trằn trọc khác của giới trẻ hiện đại và các hình ảnh đã lấy hình ảnh phố nhiều hơn). Đọc các bài viết cậu từng viết thì đây có lẽ là một điểm riêng trong văn phong của cậu. Góp ý chút là tớ mong các bài tản sẽ mang tính hiện đại này nhiều hơn, hiện chúng chỉ điểm xuyết và phần nhiều văn cậu là theo một mạch cảm xúc rất chi là dạt dào và mềm mại nữ tánh :)))))))))))))))) Thứ ba là mạch cảm xúc tốt, bài viết tạo thông điệp. Ưng lắm luôn cách viết có thông điệp như thế này, cậu có chịu khó đầu tư cho bài viết á. Dự là một bài thi thành công. Cuối cùng là viết mượt, hình ảnh hay rất nhiều trong bài, gợi hình, gợi cảm tốt. Ví dụ:


(dù đọc kí ức sẽ còn mãi nghe mênh mang hơn nhưng hình ảnh đẹp nhé)

Và một chút góp ý nho nhỏ hén, cũng chỉ là ý kiến cá nhân thôiii ạ. Theo tớ thì tản này vẫn nặng cảm xúc cá nhân, kiểu cậu viết mà thiếu chuốt. Đọc sẽ thấy cảm xúc mênh mang, viết có cảm xúc và dạt dào đoạn đầu mà đoạn cuối bị đẩy nhanh thông điệp quá, chủ yếu tâm sự về cảm xúc lạc lõng giữa thời gian (giữa). Bên cạnh đó thì nó "bay" :))))))) thành ra dài và hơi lộn xộn một chút. Điều này không phải là không tốt, mà là với thị trường tản văn, thì nó đã thành thông lệ và quen thuộc. Tớ mong muốn nhìn thấy một điều lý tính mềm mại, mang nhiều hình ảnh ẩn dụ hơn, vì tớ thấy cậu phát triển tốt điều này luôn á!!!!!!!!! Nếu được thì đây sẽ là một cá tính riêng rất hay ở cậu. Với lại cậu viết bị thiếu điểm nhấn, chuyện này rất thường xuyên khi viết tản về cảm xúc. Các hình ảnh hay mà viết câu dài, từ ngữ cũng chưa đủ đô để cân hình ảnh. Các hình ảnh, câu hay, tư duy hay thì lại bị chèn ép dưới các câu bình thường cũng dài y chang khác. Đọc sẽ thấy văn trôi tuột thông điệp trên tay và hơi mệt.

Hiu hiu, ý kiến người đọc thôi ạ, không có ý khích bác gì đâu ạ...
Chúc cậu nhiều lượt like khủng nhé :>>>>>>>>>>>>>> Sớm lên tay nghề nè ~~~~

Hihi, bắn tim nạ ❤️❤️❤️
Cảm ơn cậu vì đã đọc và góp ý cho tớ. Cậu bình luận làm tở cảm động kinh í ❤️ Iu iu.
Hì, thực ra đợt này thấy gác có cuộc thi, thế là lại nổi hứng tham gia. Vốn đầu cũng xác định đây là dịp để mình hoàn thành một tác phẩm nào đó vì có hạn đăng, rồi cũng được góp ý để hoàn thiện thêm. Mà cũng là cái tính của bản thân, đến chiều nay mới viết xong, nên vẫn còn thiếu sót rất nhiều.
Bình luận cậu viết có tâm quá nên cũng muốn rep thật dài, mà chả biết viết gì á. :((

hẻm biết sao tớ thấy từ này mất đi cái nhẹ nhàng trong văn cậu á, hơi thô, ý kiến cá nhân thôi ạ...

Lúc tớ viết cũng thấy nó hơi không thuận mà chưa biết sửa như nào. Tớ sẽ chỉnh sửa lại cả bài và thay từ sau.

(dù đọc kí ức sẽ còn mãi nghe mênh mang hơn nhưng hình ảnh đẹp nhé)

Lúc cuối tớ cũng đã đắn đo nên để “mãi còn” hay “còn mãi”. Cuối cùng thì lại để như trong bài, vì thói quen của tớ hay để âm bằng ở cuối câu, tớ cảm thấy nó êm hơn. Đồng thời thì, câu văn này tớ cũng không chủ ý mở ra một tương lai gì cả, chỉ muốn nó mang ý nghĩa kết thúc nhưng không phải là cuối cùng. Nghe hơi phi logic nhỉ. :)))

Theo tớ thì tản này vẫn nặng cảm xúc cá nhân, kiểu cậu viết mà thiếu chuốt.

Thật đấy cậu, chính tớ cũng thấy mình hơi để cảm xúc tràn ra và cũng nói ở trên là do tính vội vội vàng vàng, không cầu kỳ tỉ mỉ thành ra nhiều tác phẩm viết lan man. Xin lỗi mà tớ sẽ không sửa lại bố cục bài này, nếu có lần sau nhất định sẽ rút kinh nghiệm chau chuốt và bố cục gọn hơn. Tớ cảm giác là nếu giờ sửa mà người khác đọc bản gốc lại đọc tiếp bản sửa thì nó hơi sao sao á.

Cảm ơn cậu một lần nữa vì những lời khen cũng như những góp ý của cậu, cùng với thời gian qua vẫn theo dõi bài viết của tớ. Cuối cùng cảm ơn cậu vì đã đọc hết bình luận này. ❤️
 

Chanh30

Gà BT
Tham gia
13/8/18
Bài viết
1.036
Gạo
0,0
Re: BÀI DỰ THI [1/2020] - Tuổi già
Hihi, bắn tim nạ ❤️❤️❤️
Cảm ơn cậu vì đã đọc và góp ý cho tớ. Cậu bình luận làm tở cảm động kinh í ❤️ Iu iu.
Hì, thực ra đợt này thấy gác có cuộc thi, thế là lại nổi hứng tham gia. Vốn đầu cũng xác định đây là dịp để mình hoàn thành một tác phẩm nào đó vì có hạn đăng, rồi cũng được góp ý để hoàn thiện thêm. Mà cũng là cái tính của bản thân, đến chiều nay mới viết xong, nên vẫn còn thiếu sót rất nhiều.
Bình luận cậu viết có tâm quá nên cũng muốn rep thật dài, mà chả biết viết gì á. :((



Lúc tớ viết cũng thấy nó hơi không thuận mà chưa biết sửa như nào. Tớ sẽ chỉnh sửa lại cả bài và thay từ sau.



Lúc cuối tớ cũng đã đắn đo nên để “mãi còn” hay “còn mãi”. Cuối cùng thì lại để như trong bài, vì thói quen của tớ hay để âm bằng ở cuối câu, tớ cảm thấy nó êm hơn. Đồng thời thì, câu văn này tớ cũng không chủ ý mở ra một tương lai gì cả, chỉ muốn nó mang ý nghĩa kết thúc nhưng không phải là cuối cùng. Nghe hơi phi logic nhỉ. :)))



Thật đấy cậu, chính tớ cũng thấy mình hơi để cảm xúc tràn ra và cũng nói ở trên là do tính vội vội vàng vàng, không cầu kỳ tỉ mỉ thành ra nhiều tác phẩm viết lan man. Xin lỗi mà tớ sẽ không sửa lại bố cục bài này, nếu có lần sau nhất định sẽ rút kinh nghiệm chau chuốt và bố cục gọn hơn. Tớ cảm giác là nếu giờ sửa mà người khác đọc bản gốc lại đọc tiếp bản sửa thì nó hơi sao sao á.

Cảm ơn cậu một lần nữa vì những lời khen cũng như những góp ý của cậu, cùng với thời gian qua vẫn theo dõi bài viết của tớ. Cuối cùng cảm ơn cậu vì đã đọc hết bình luận này. ❤️
Chính xác mình viết cảm xúc xong sửa lý tính nó kinh thật :))))) chắp vá vì sửa chỗ nào cũng gẫy cái mạch cảm xúc mình thực sự bỏ ra khi viết. Có khi còn làm mất cả chất bài viết.
Cá nhân tớ thì đang cố gắng sửa điều này ở tớ bằng cách xoá toàn bộ và viết lại theo một mạch cảm xúc khác. Đương nhiên những gì còn cần giữ về khung cảnh, bố cục hình ảnh lúc viết vẫn lưu trong não tớ. Không phải bản nâng cấp nào cũng hoàn hảo và tớ thì đúng là hơi nhẫn tâm với mấy em viết của mình :))))))) Tuy nhiên, nhìn em nó dần dần thay da đổi thịt rất phê :))))))
Với tớ bài này cậu viết đỉnh rồi. Nhưng để phát triển hơn hạn mức của bản thân, buộc lòng cậu cần một cú thay đổi khét lẹt luôn đó :>>>>> cố lên nha ~~~
 

Cục Tẩy

-Tẩy-
Nhóm Tác giả
Tham gia
5/12/13
Bài viết
2.246
Gạo
120,0
Re: BÀI DỰ THI [1/2020] - Tuổi già
Bài dự thi sẽ được đưa ra Page Gác Sách trên Facebook vào ngày 12.7.2020 lúc 18 giờ. Bạn theo dõi và vận động bạn bè ủng hộ bài dự thi của chính mình nhé.
 
Bên trên