Hoàn thành Bạn thân - Hoàn thành - An Nguyên

jonigrace

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
3/3/16
Bài viết
48
Gạo
0,0
Tên truyện: Bạn thân
Tác giả: An Nguyên
Tình trạng sáng tác: hoàn thành. Tình trạng đăng: hoàn thành.
Lịch đăng: trong một tuần. Thể loại: truyện dài.
Độ dài: Ba mươi ba chương (khoảng 18.000 từ).
Giới hạn độ tuổi đọc: không. Cảnh báo về nội dung: không.

GIỚI THIỆU
Long và Đăng gặp nhau ở lớp luyện thi. Họ tình cờ lại học chung nhau ở một trường đại học, nơi mà tình bạn của họ phát triển dần.
Qua nhiều ngày tháng cùng bên nhau, Đăng tốt nghiệp đi làm trước, còn Long vì hoàn cảnh gia đình nên ra trường sau một năm. Từ đó mối quan hệ của họ không còn tốt như xưa.
Cuối cùng thì Long cũng nhận ra rằng tình bạn chỉ tồn tại khi họ có cùng chung một mục đích. Anh chấp nhận điều đang xảy ra là một lẽ thường tình của cuộc đời.
Nhìn về phía trước, anh thấy vẫn còn nhiều điều để chúng ta hy vọng và xây dựng, hơn là cứ nuối tiếc những cảm xúc về một thời mà giờ đã trôi xa.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

jonigrace

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
3/3/16
Bài viết
48
Gạo
0,0
MỘT

Vào giữa thập niên chín mươi của thế kỷ trước, việc học đại học vẫn còn là một mơ ước quá đỗi xa vời đối với hầu hết học sinh trên toàn đất nước.Theo một thống kê lúc bấy giờ, số lượng sinh viên trên 100,000 dân của Việt Nam chỉ trên dưới 200, thấp hơn nhiều so với Malaysia (757), Indonesia (840), Thái Lan (1700) và Philippines (2660).

Trong giai đoạn này sinh viên đại học vốn được xem là thuộc hàng ưu tú, được chọn lọc cẩn thận ngay từ đầu vào với tỷ lệ sàng lọc khắt khe. Chất lượng đầu ra cũng được kiểm soát thông qua hoạt động thi cử, công nhận tốt nghiệp, và cấp phát văn bằng theo những quy định được áp đặt từ trên xuống.

Ngay cả đối với một ngôi trường giàu thành tích như trường Nguyễn An Ninh của thành phố Bà Rịa Vũng Tàu, tỉ lệ vào đại học hàng năm không thể nào vượt quá 20 %. Vì thế, khi nhà trường cho viết phiếu khảo sát nghề nghiệp, đa số các học sinh đều cho biết mơ ước của mình sau khi ra trường là làm muối, làm cá, học nghề, hay cao lắm là học trung cấp kinh tế, trung cấp lâm nghiệp,… chứ chẳng đứa nào dám đặt mơ ước cao xa.

Đừng nói là mơ vào được cao đẳng hay đại học, ngay cả lấy được bằng tốt nghiệp phổ thông cũng là một điều không phải dễ dàng khi bốn môn thi phải có tổng từ hai mươi điểm. Hơn nữa, với tình hình kinh tế lúc bấy giờ thì mười hai năm đèn sách đã là quá tốn kém cho các bậc phụ huynh, và cũng rất ít gia đình có thể đầu tư cho con học đến bậc học cuối cùng của chương trình văn hóa.

Thế nhưng với Trương Thành Long thì lại khác. Bố là kỹ sư dầu khí, mẹ là cán bộ ngân hàng, từ nhỏ hai anh em Long được nuôi dưỡng và dạy dỗ trong một môi trường đầy đủ và an toàn nhất. Năm nào Long cũng được giải học sinh giỏi Hóa cấp tỉnh, và điểm số luôn nằm trong top ba của lớp chọn. Vì thế, Long mạnh dạn ghi vào phiếu khảo sát rằng mình sẽ thi vào khoa Dầu khí trường Đại học Bách khoa, để có thể nối nghiệp bố tại mỏ dầu Bạch Hổ.

Sau ngày thi tốt nghiệp, Long một mình khăn gói lên Sài Gòn tìm lớp ôn tập luyện thi cấp tốc, để đầu tháng bảy sẽ lần lượt thi vào ba trường đại học: Bách khoa, Kinh tế, và Sư phạm – mà hai trường sau vốn chỉ để dự phòng trong trường hợp kém may mắn nhất.

HAI

Trái với hoàn cảnh của Trương Thành Long thì gia đình của Trần Hải Đăng vốn thuần nông nghiệp. Cả nhà Đăng có đâu chừng gần một mẫu ruộng ở tỉnh Hậu Giang sông nước, mà chỉ phân nửa là có thể sử dụng cho việc trồng lúa. Tuy nhiên, Đăng không có năng khiếu với nghề làm ruộng này. Mang cái phản hoặc cái cuốc ra làm cỏ thì y như rằng không đầy mười lăm phút sau là cuốc bập vào chân. Mỗi lần Đăng ra cắt lúa thì cầm chắc đứt tay, còn cấy hàng lúa nào thì hàng lúa đó sẽ chết. Cha mẹ bực mình quá bảo Đăng dắt bò đi ăn thì vừa quay đi quay lại đã thấy bò đá Đăng lăn quay xuống ruộng.

Việc duy nhất Đăng có thể làm mà không gây tai hại đó là học. Vì thế thằng em của Đăng hy sinh làm luôn phần của anh hai mình, thậm chí nó bảo rằng anh cứ cố gắng học, sau này em sẽ làm ruộng nuôi anh. Thế là công việc của gia đình được phân chia rõ ràng: thằng học thì chẳng phải làm, còn thằng làm thì khỏi phải học. Công bằng quá rồi còn gì, lại còn được theo sở thích của mình nữa!

Thế nhưng đến lớp mười hai, Đăng e dè ghi vào phiếu khảo sát nghề nghiệp của mình: muốn làm ruộng. Dầu có học lực khá, nhưng việc thi đại học không phải là dễ, đặc biệt là với những học sinh không có điều kiện để đến lớp học thêm luyện giải đề thi như Đăng. Hơn nữa, trường Đăng học chỉ là một trường cấp huyện rất thiếu thốn về cơ sở vật chất cũng như nguồn sách vở để tham khảo. Đề thi bấy giờ rất hóc búa, có những câu khó và đánh đố như kiểu thi học sinh giỏi, và nếu không làm qua trước thì khó lòng đạt được điểm cao.

Đăng vẫn mơ ước được học Đại học Bách khoa ngành Tin học, cho dù chẳng biết Công nghệ thông tin là cái gì. Thời đó chưa ai được nhìn thấy cái máy vi tính, và chỉ ở những trường đại học lớn mới dạy cho sinh viên soạn thảo văn bản trên những chiếc máy đời 286 màn hình trắng đen, với hệ điều hành MS-DOS và trình quản lý Norton Comander. Nhưng Đăng không dám nộp đơn vào đó mà chỉ thi hai trường cho biết, với suy nghĩ mình sẽ rớt và năm sau sẽ ôn lại thi vào Bách khoa.

Cũng sau khóa thi tốt nghiệp ngày 6 tháng 6, Đăng được mẹ dắt lên thành phố để chuẩn bị cho đợt thi sớm nhất vào trường Đại học Tổng hợp sẽ diễn ra vào đúng hai tuần sau.

BA

Chị họ của Đăng tên là Thu, làm y tá tại Bệnh viện 30 tháng 4 ở thành phố Sài Gòn. Bệnh viện này có hai cư xá dành cho nhân viên: một cho nam và một cho nữ. Tuần đầu tiên, hai mẹ con xin tá túc tại cư xá nữ. Cư dân của cư xá đều là các chị bác sĩ, y tá mới ra trường, chưa có gia đình, trẻ trung và vui tính.

Có ba chị cùng tên là Thảo. Chị Thảo thứ nhất có làn da thật trắng và mịn màng. Mỗi bữa ăn của chị chỉ có nửa chén cơm nhưng đến một rổ to đầy rau sống. Theo như chị chia sẻ, bí quyết của chị để có làn da đẹp không mụn là ăn thật nhiều rau. Chị Thảo thứ hai thì có mái tóc thật dài, suông và óng ả. Chị luôn gội đầu bằng trái bồ kết nướng qua lửa của lò dầu. Mỗi ngày chị đều để thời gian nấu nước trái bồ kết, rồi đợi nó nguội để gội. Dù nghĩ rằng việc làm này thật mất thời gian, nhưng Đăng cũng thấy vui vui vì mỗi chiều ngồi học bài đều được nghe mùi thơm thoang thoảng của trái bồ kết nướng.

Một chị Thảo nữa thì có chiếc răng khểnh mà mỗi lần chị nở nụ cười thì ai nhìn cũng phải thót tim, kể cả Đăng là thằng nhóc chưa đầy mười bảy tuổi. Chị không xài kem đánh răng, nhưng dùng muối và bột than để chăm sóc chúng hàng ngày. Dầu vậy, răng chị thật trắng và sáng, chắc chắn hơn hẳn những người thường dùng hóa mỹ phẩm. Nghĩ lại mới thấy rằng dân y khoa người ta không hề dùng những sản phẩm hóa học, mà chỉ sử dụng những nguyên liệu từ thiên nhiên để chăm sóc cho cơ thể mình từ làn da, hàm răng, hay mái tóc.

Mỗi buổi sáng mẹ lấy xe đạp chở Đăng vòng quanh thành phố để tham quan chỗ này, chỗ nọ. Sống ở miền quê, nên đối với Đăng ở thành phố này cái gì cũng mới, cái gì cũng lạ. Thật ra lúc học cấp hai thì Đăng cũng đã được một lần đi xem sở thú và viện bảo tàng. Nhưng giờ đây trong một tuần mà Đăng được mẹ dẫn đi khắp nơi: Bảo tàng chứng tích chiến tranh, dinh Thống Nhất, thư viện Quốc gia, chợ Bình Tây, cầu Nhị Thiên Đường, hồ Kỳ Hòa, nhà hát thành phố, …

Khi về nhà, mẹ nấu cơm cho Đăng ăn, sau đó Đăng lấy vở ra học bài cho đến chiều tối. Rồi Đăng liên hệ được một đứa bạn lớp cũ cũng lên thành phố ôn thi. Nghe lời xúi giục của nó, Đăng theo nó qua đó học chui (nghĩa là không đóng tiền), Đăng chỉ đi vào ca tối, và không bị kiểm tra gì hết vì khóa học cấp tốc này chỉ còn hơn một tuần nữa là kết thúc. Dầu sau thì cũng đi cho vui, cho hết thời gian, chứ giờ này cũng chẳng tiếp thu được gì thêm nữa.

Hết tuần thì mẹ về, và Đăng phải dọn qua ở cư xá dành cho nam.

BỐN

Long có nhiều người thân ở Sài Gòn, và nhà họ đều khá giả. Thế nhưng Long không muốn qua ở nhờ họ vì như thế thì mất tự do. Vì vậy Long cùng một thằng bạn cùng trường tên là Kỳ thuê một phòng trọ ở gần trường Bách khoa để dễ bề ôn tập. Cơm nước do chủ nhà nấu luôn, khi nào cần ăn cứ gọi, vậy cũng tiện cho mấy tuần ôn thi cấp tốc này.

Thằng Kỳ cũng thi Bách khoa Điện tử, vì thế hai đứa cùng đăng ký khóa ôn cấp tốc khối A. Vì là khóa cấp tốc nên phải học từ bảy giờ sáng đến chín giờ đêm. Tuy nhiên, cả hai đứa đều đã giải làu làu bộ đề của ba môn Toán Lý Hóa, đến nỗi bây giờ đọc lên câu hỏi thì Long có thể nói chính xác đó là câu số mấy, trong đề số mấy trong bộ sách gồm mấy trăm đề khác nhau. Và dĩ nhiên cách giải mỗi đề thì tụi nó thuộc nằm lòng, bảo đảm không bao giờ dưới điểm tám. Đăng ký học chẳng qua là để cho vui, cho có nơi để lang thang trong lúc chờ ngày thi chính thức.

Vì thế Long chỉ đi vào giờ học tối, trong khi thằng Kỳ chỉ đi vào buổi sáng. Những giờ còn lại thì hoặc tự ôn lại bài, hoặc đi dạo chơi loanh quanh đâu đó. Bạn bè lên đây chuẩn bị thi cũng nhiều, nhưng chúng cũng không liên hệ gì nhau sau khi đã chia tay nhau ở trường cũ.

Một buổi tối nọ, lúc giải lao, Long ra ngoài hành lang thì gặp một thằng nhóc gầy trơ xương đang đứng nhìn xuống sân tập cầu lông. Long cũng rất thích thể thao, từng đoạt huy chương vàng cấp thành phố bộ môn cầu lông, đai đen môn Vovinam từ năm lớp chín. Long bước đến bắt chuyện:

- Mày cũng học lớp này phải không?

- Ừ, tao học chui, chỉ đi buổi tối.

- Tao cũng đi buổi tối nhưng có thấy mày đâu?

- Lớp đông quá mà, gần hai trăm đứa. Với lại tao đi đây là bữa thứ hai.

Đăng nhìn thằng bạn mới trông có vẻ quen quen. Nó cao hơn Đăng chừng nửa cái đầu, dáng vẻ mập mạp. Tay trái của nó có một vết sẹo dài chừng một tấc như thể bị dao chém vậy. Tuy nhiên nhìn mặt nó không có vẻ gì là giang hồ cả.

- Tao tên Long. Xuống căn-tin uống nước đi mày- Long đề nghị!

Đăng chưa bao giờ ăn uống lặt vặt, một phần cũng là vì không có tiền túi. Khi còn học phổ thông, sáng thì ăn ở nhà. Tiền mẹ cho chỉ để phòng hờ những khi xe hư hoặc những lúc hậu đậu đá đổ bánh tráng hoặc hàng quán của người khác. Đăng do dự chẳng biết nói thế nào thì thằng Long đã nắm tay kéo:

- Đi uống nước, tao bao mà.

Đó là lần đầu tiên một mình Đăng uống một chai nước ướp lạnh. Trước đây, thỉnh thoảng mẹ mua một chai xá-sị rồi đổ vào một cái ca to đầy đá rồi cả nhà cùng rót ra ly nhỏ để uống, chứ không có uống theo cách này. Ở thành phố mọi thứ đều khác: họ để các chai nước trong thùng đá cho lạnh, và khi uống không cần đổ ra ly hay ca. Cứ bật nắp lên rồi tu ừng ực.

Nhìn cách thằng Long uống, Đăng cũng bắt chước làm theo. Dốc ngược chai Tribeco lên và đổ vào miệng, Đăng nghe hơi gas sủi trào ngược lên khí quản mình, tràn lên mũi, tràn ra cả mắt. Đăng choáng váng cả mặt.

- Mày uống từ từ thôi, đừng lắc mạnh mà gas nó trào ra. – thằng Long cười thông cảm.

Cố gắng lắm thì Đăng mới hoàn thành việc uống séc một chai nước ngọt đầu tiên trong cuộc đời, mặc dầu đã để nửa chai thoát ra ngoài bằng đường lỗ mũi.

NĂM

Cư xá của những bác sĩ nam nằm ở mặt tiền đường Hùng Vương, chỉ cách trung tâm An Đông vài phút đi bộ. Mỗi buổi sáng Đăng đạp xe qua chỗ chị Thu để ăn cơm, học bài tại đó vì ban ngày các chị đều đi làm, không gian rất yên tĩnh. Chiều vòng qua lớp luyện thi rồi tối lại về ngủ với các anh.

Những nam bác sĩ ai cũng đẹp trai một cách không ngờ, tính tình thì vui vẻ, rộng rãi. Các anh quan tâm đến Đăng như một đứa em út trong gia đình. Mỗi khi gọi hủ tíu hay bánh canh ăn khuya, các anh mua luôn phần cho Đăng. Rồi đúng mùa trái cây, các anh ra chợ đường Nguyễn Tri Phương mua về đủ thứ: nào là chôm chôm Long Thành, măng cụt Lái Thiêu, sầu riêng Cái Mơn,… Nhưng Đăng thích nhất là được nếm thử quả vải – một loại trái cây của miền Bắc lần đầu tiên được đưa vào trong Nam.

Đêm nào cũng thế, sau khi Đăng ôn bài, các anh về nhà đầy đủ thì anh Đức lại lấy cây ghi-ta ra bắt đầu hát những bài hát từ sến súa cho đến các ca khúc quốc tế bất hủ. Nào là That’s Why, Lemon Tree, Yesteday Once More cho đến những bài nhạc vàng xưa lơ xưa lắc đều được lôi ra. Một hôm nọ anh Đức đệm hát một bài mà Đăng cảm thấy bị mê hoặc. Nó ngồi chờ anh hát xong thì nhờ anh ghi dùm lời ra và ghi cả hợp âm để tập.

Mãi đến sau này thì Đăng mới biết đó là bài “Huyền thoại một chiều mưa.” Bài hát có âm điệu rất nhẹ nhàng và có ca từ cũng dễ thương không kém:

Một chiều cuối tuần mưa bay lất phất và mây tím giăng giăng
Em đến thăm anh, vì trời mưa mãi nên chưa kịp về.
Bên anh em ngồi lặng nhìn, ngoài trời mưa mãi mộng mơ
Sợ người yêu khóc, khe khẽ bên tai anh kể chuyện ngày xưa …


Anh Hiếu, vừa mới tốt nghiệp bác sĩ, lên tiếng can ngăn:

- Anh Đức đừng đầu độc thằng Đăng nhé. Nó mới mười bảy tuổi đó, để cho em nó học thi.

Anh Đức cười xòa:

- Ừ, thôi Đăng mày lo ngủ sớm đi, bài này không phù hợp với em đâu.

Dầu vậy, Đăng cũng cố nhớ được đến gần hết bài lời hát và khi qua bên cư xá nữ, nó lại lôi cây ghi-ta ra đập thùng để hát chẳng biết có đúng nhạc hay không. Thời đó chẳng có Internet để sớt gu gồ, cũng chẳng có cách nào để tìm ra bản sheet có đủ lời và nhạc, nhưng đoạn cuối thật lãng mạn của bài hát thì cho dù cả đời, Đăng không thể nào quên:

Nàng tiên giáng trần, trong đôi cánh trắng giờ đang đứng bên tôi
Đang ngắm mây bay, thầm cầu mưa mãi cho tiên đừng về.
Em ơi nếu trời gọi về, thì tiên có về không?
Mỉm cười tiên nói: tiên thích dương gian những chiều mưa thật nhiều.


Chiều hôm đó mưa thật to, thật dai. Đường phố ngập trong nước mưa chảy thành dòng cuồn cuộn. Mưa mãi đến sáu giờ mới dần tạnh. Vậy là Đăng khỏi đi học nữa, mà ăn cơm rồi về luôn bên cư xá nam.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Ai_Sherry

Gà cận
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
☆☆☆
Tham gia
11/8/15
Bài viết
692
Gạo
3.000,0
Lâu lắm rồi mình mới được đọc một truyện mà chủ đề chân thực, gần gũi như vậy, mình cũng rất thích giọng văn của bạn.
Dù không trải qua thời kỳ luyện thi đại học những năm 90 nhưng vẫn đồng cảm sâu sắc với những gì bạn viết.
Khi nào có chap mới tag mình nha.
P.S: Tuy vậy bạn có vài lỗi chính tả, sửa lại nhé :D (Long chương vàng, bắc chước).
 

jonigrace

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
3/3/16
Bài viết
48
Gạo
0,0
SÁU

Về đến cư xá lúc bảy giờ tối, chỉ có mỗi anh Hiếu đang chuẩn bị đi ra ngoài. Anh hỏi Đăng,

- Em ăn cơm chưa, để anh gọi cơm cho ăn luôn!

- Cảm ơn anh, em đã ăn ở chỗ chị Thu rồi ạ!

- Vậy thì ở nhà trông nhà, anh qua thăm người bạn tí. Các anh khác sẽ về ngay thôi.

- Dạ, chứ giờ mưa ngập đường thế này em cũng chẳng biết đi đâu.

Đăng lấy vở ra ôn bài chừng ba mươi phút thì anh Đức về. Rồi cả nhà cũng về đông đủ. Bỗng dưng anh Tân la toáng lên:

- Cái máy Walkman của tôi đâu rồi nhỉ? Chiều đi làm về tháo nó ra để ngay chỗ cái rương này, vậy mà giờ chẳng thấy đâu!

- Kiểm tra kỹ lại xem. Lúc anh đi thì em còn ở nhà mà, có ai vào đây đâu? – Anh Hiếu lên tiếng.

Walkmanlà tên gọi của một dòng máy nghe nhạc nổi tiếng của hãngSony. Hãng đã bán được tới 50 triệu máy Walkman trong vòng một thập kỷ, biến nó trở thành biểu tượng nhạc di động trong thời kỳ ấy. Ngày đó, có Walkman cũng tương đương ngày nay chúng ta có Iphone vậy, và Walkman liên tục cập nhật các phiên bản ngày càng hấp dẫn hơn, đủ tính năng hơn .Vì thế không phải ai cũng có khả năng sắm cho mình một cái máy xa xỉ như vậy.

- Tìm khắp rồi, không thấy đâu cả. – Anh Tân tỏ ra tức giận và thất vọng. – À, mà khi Hiếu ra ngoài có ai ở nhà không vậy?

- Có thằng Đăng coi nhà mà. Anh hỏi xem nó có thấy không?

Mọi cặp mắt đều đổ dồn về phía Đăng. Nó bối rối và hoảng sợ. Thật ra cái máy Walkman gì đó nó chưa bao giờ nhìn thấy mặt mũi hình dáng như thế nào nữa. Khi về nhà nó chỉ ngồi ở góc bàn để làm bài tập chứ không bao giờ táy máy hay nghịch ngợm bất cứ cái gì của ai.

- Nãy giờ em có ra ngoài không đó Đăng? - Anh Đức hỏi.

- Dạ không, em ở nhà, đóng cửa lại từ khi anh Hiếu đi cho đến khi anh về mà.

- Anh không có ý gì, nhưng em cho phép anh kiểm tra rương đồ đạc của em nhé. – Anh Tân tỏ vẻ rất nôn nóng để tìm món đồ quý giá của mình.

- Dạ, anh cứ tìm đi ạ!

Buổi tối đó mọi người đều đi ngủ sớm. Chẳng có ăn khuya, chẳng có ca nhạc. Mỗi người đều theo đuổi suy nghĩ của riêng mình. Rồi đêm cũng trôi qua. Chiếc máy Walkman đã ra đi không để lại dấu vết.

Chiều hôm sau chị Thu cùng đi với Đăng qua cư xá nam để dọn đồ về bên chị. Chắc ai đó đã báo cho chị biết sự cố tối qua.

- Cứ để nó ở bên này. – Chị Thảo tóc dài cười duyên dáng. Chẳng sao đâu, mười bảy tuổi nhưng nó trông baby thế kia mà!

- Ừ, ở bên này với các chị cho vui nhà vui cửa. Với lại chị cũng thích có người mỗi tối đệm đàn ghi-ta cho chị hát. – Chị Thảo răng khểnh phụ họa thêm.

- Có cái giường của chị Hoa vừa mới cưới chồng, chị ấy không ở đây nữa. Em coi mang nó xuống tầng dưới để sử dụng nha. – Chị Thảo có làn da trắng cũng tỏ ra đồng ý.

Vậy là từ hôm đó, Đăng ở với các chị cho đến khi thi xong đại học.

BẢY

Cả Long và Đăng đều đậu vào những trường mà chúng đã đăng ký dự thi.

Đại học Sư Phạm khoa Toán có tỉ lệ chọi là 1/40. Đăng cố gắng lắm thì mới được mỗi môn 7 điểm, chỉ vừa đủ để lọt vào danh sách 100 sinh viên trúng tuyển.

Ngày nhập học ở trường Sư phạm, Đăng bất ngờ và có phần mừng rỡ khi gặp lại thằng mập có vết thẹo dài trên cánh tay bên trái – thằng Long.

Long cũng ngạc nhiên khi tụi nó lại gặp nhau trong tình huống này. Nó đậu hết ba trường đã dự thi với số điểm tuyệt đối về môn Hóa, những môn còn lại cũng từ chín đến chín phẩy năm. Nó đạt thủ khoa khối A của trường Kinh tế, và được mời đi nhận phần thưởng nhân ngày khai giảng. Vậy mà chính bản thân nó cũng không biết tại sao nó bỏ Kinh tế với Bách khoa chỉ để qua học trường Sư phạm – nơi nó chỉ được xếp hạng ba từ trên xuống dưới, sau thủ khoa và á khoa.

Người ta có thể gọi đó là định mệnh. Người tính không bằng trời tính.

Sau khi làm thủ tục xong ra về, Đăng lơ ngơ dắt xe đạp thế nào lại đụng vào đuôi chiếc Spacy mới cáu cạnh của một thằng sinh viên trông đẹp trai như diễn viên điện ảnh. Thằng này phải cao hơn một mét tám, dáng vẻ cân đối rất thể thao. Nó trừng mắt nhìn Đăng như muốn ăn tươi nuốt sống.

- Tôi xin lỗi, bạn không sao chứ? – Đăng lúng túng.

- Xe tao mới mua bảy cây vàng đó, bộ mày hết muốn sống rồi à?

- Tôi bất cẩn quá, mà cũng mới đụng nhẹ vào bảng số thôi, ông thông cảm bỏ qua dùm.

- Á, cái thằng này. Mày hãy xem đai đen ka-ra-te là thế nào nhé! – Vừa nói thì thằng to xác kia co chân chuẩn bị một thế đá cầu vồng.

Đăng chưa kịp hụp người xuống để né đòn thì bỗng nghe vút một cái. Một ai đó đã bay vào và chặn lại cú đá đang chực chờ phang xuống. Thêm một đòn chân kẹp cổ đẹp mắt và gọn gàng, khoảng cách một mét tám từ đất đến đỉnh đầu bây giờ chỉ còn không tới hai tấc, vì thằng kia đã nằm dài xuống sàn. Đai đen Vovinam đã chiến thắng đai đen Karate, mặc dầu hai đối thủ còn chưa ngang bằng hạng cân.

Thằng Long quát với thằng to xác vẫn đang còn nằm rên dưới đất:

- Đây là bạn tao. Cấm mày ăn hiếp nó!

TÁM

Học kỳ đầu tiên của năm nhất khoa chỉ cho học bốn môn chính cùng với ngoại ngữ và tin học. Đăng vốn thích học tiếng Anh nên khá hơn ở lớp ngoại ngữ, còn Long thì chỉ rành mỗi môn vi tính nhập môn.

Ngày đầu vào lớp vi tính, đa số sinh viên đều bỡ ngỡ trước cái màn hình trắng đen có con trỏ đang nhấp nháy. Giảng viên viết các lệnh trên bảng và yêu cầu cả lớp nhập theo. Đăng cũng dùng một ngón tay để chọt vào bàn phím:

C: MD MATHS

Đó là lệnh tạo thư mục của MS – DOS. Thời đó chỉ mới có Window 3.1 nhưng chỉ cày được ở các máy tính từ 386 có màn hình màu trở lên. Với cơ sở vật chất của khoa Toán này thì chỉ có máy 286 không có cả con chuột và sinh viên phải chịu học những kiến thức cơ bản mà có lẽ đã chục năm chưa cập nhật.

Dầu vậy đối với những đứa nhà quê ra thành phố và lần đầu tiên được đụng vào bàn phím máy tính thì đây cũng là một trải nghiệm lạ lùng. Với Long thì nó đã học qua chương trình cơ bản này ở trường phổ thông, vì thế nó chỉ cho Đăng biết cách tạo thư mục, tập tin, rồi cách dùng Norton Commander để truy xuất thư mục theo dạng bảng. Và chỉ trong buổi thứ hai thì Đăng cũng đã biết cách dùng trình soạn thảo văn bản Vietres, một phần mềm thuần Việt tương tự như MS –Word bây giờ, nhưng chỉ có đánh được chữ theo font VNI.

Ngược lại ở lớp tiếng Anh thì Long và những đứa khác đều phải tham khảo Đăng về các đáp án khi làm bài tập. Người ta nói ở xứ mù, thằng chột làm vua không phải không có lý. Lên đại học thì sinh viên phải học lại ngoại ngữ từ đầu, và khả năng của Đăng dầu chỉ đạt mức khá nhưng đối với tụi học lệch khối A thì nhiêu đó đã đủ làm đại ca của tụi nó, đủ để tụi nó thán phục như một quyển từ điển sống hay một quyển văn phạm, một quyển bách khoa toàn thư.

Ngoài Đăng và Long, nhóm còn có thằng Hiệp ở Tây Ninh và thằng Hiếu ở Bình Thuận nữa. Thằng Hiệp thuộc dạng mọt sách, học rất chăm, viết chữ rất đẹp và được chọn làm thư ký của nhóm. Thư ký có nhiệm vụ ghi lại tất cả những bài tập mà nhóm đã giải, soạn tất cả những câu hỏi ôn tập theo đề cương mà giáo viên cung cấp, sau đó pho-to thành nhiều bản để phân phát cho các thành viên.

Thằng Hiếu thì là một cây Toán sơ cấp. Bất cứ bài toán khó đến mức nào, nó chỉ nhìn qua là có hướng giải được. Nó cận thị tám độ, người cứ ngơ ngơ vì chắc đầu tư cho việc học nhiều quá ít tham gia các hoạt động bên ngoài.

Ngay cả thằng Lương Thanh Vân, cái thằng đai đen Karate cao một mét tám, giờ cũng mon men theo chơi với nhóm của Đăng để cùng học tập. Nó tỏ ra cũng không đến nỗi xấu, ngoại trừ hơi khoe khoang về mức độ giàu có của gia đình. Theo nó nói thì gia đình nó gốc Hoa, và nó đang chơi cho đội bóng rổ Tinh Võ của Chợ Lớn. Nhà nó buôn bán hóa chất ở chợ Kim Biên, nhập hàng trực tiếp từ Trung Quốc nên có lãi nhiều, nhưng cha mẹ muốn nó phải trở thành giáo viên vì cả dòng họ nó ba đời nay chưa có người vào đại học.

Đánh người chạy đi, chứ không ai đánh kẻ chạy lại. Dầu không thân với thằng Vân, nhưng nhóm của Đăng vẫn sẵn sàng chia sẻ tài liệu, cùng làm bài tập với nó mỗi khi nó muốn tham gia.

Cả nhóm cố gắng vượt qua học kỳ đầu tiên tại trường đại học, và kết quả thi vượt xa dự tính của tụi nó.

CHÍN

Khoa Toán trường Đại học Sư phạm lúc bấy giờ là một trong những khoa đào thải nhiều sinh viên nhất. Cứ một trăm sinh viên vào khoa, sau bốn năm thì số lượng tốt nghiệp còn không đến một nửa. Dĩ nhiên số còn lại sẽ từ từ ra trường, có thể là một năm, hai năm sau hoặc nhiều hơn thế nữa. Cứ như lời nói chẳng biết thật hay đùa của thầy Hùng dạy bài tập môn Giải tích A1 thì thầy học xong đại học khoa Toán đến tám năm, và vì học nhiều quá nên thầy nắm vững hết nội dung bậc đại học, và nhà trường đã giữ thầy lại làm giảng viên của khoa Toán!

Có bài thơ không biết ai chế từ khi nào, nhưng từ lâu nó đã được khắc ở gốc cây me huyền thoại – nơi có treo bảng điểm thi và danh sách thi lại của khoa Toán trong mỗi cuối học kỳ. Bài thơ nói lên sự khắc nghiệt và nỗi đau mà bất cứ ai xưng mình là sinh viên của khoa đều đã từng được nếm qua không chỉ một lần:

Sao anh không về chơi khoa Toán?
Nhìn lớp đàn em, lớp mới lên.
Đầu năm bối rối đi thi lại
Cuối tháng bâng khuâng đợi điểm về.


Tất cả sinh viên phải đạt điểm năm mới được gọi là hoàn tất môn học, còn điểm dưới năm thì phải thi lại cho đến khi nào qua bằng được mới thôi. Vì vậy, với khoa Toán thì phương châm sau đây luôn được áp dụng: “bốn cũng như không (0), còn năm cũng giống mười.”

Cho nên không có gì đáng ngạc nhiên khi một sinh viên khoa Toán phải thi lại. Nếu ai đó chỉ thi một lần mà qua hết các môn thì đó mới là điều quái lạ. Nhất là ở những môn có giảng viên sát thủ như môn giải tích A1, cứ một trăm sinh viên dự thi thì số đạt điểm từ năm trở lên ở lần thi thứ nhất chỉ đếm trên đầu bàn tay. Những đứa qua lần thứ nhất này không phải thủ khoa, á khoa thì cũng là học sinh giỏi quốc gia hay quốc tế, mà mức độ khùng của chúng đã từng được công nhận bằng đủ loại giấy khen, bằng khen. Đó là những đứa cả học kỳ mới thấy xuất hiện ở lớp vài lần nhưng lần nào cũng trả lời chính xác những câu hỏi thầy cô giáo đưa ra, đó là những đứa vẽ hình không gian chỉ bằng cái miệng, không dùng bút, phấn hay giấy nháp. Đó là những đứa mà giảng viên có thể tự hào về chính mình khi phán ra câu : chỉ một người hiểu là tôi thành công rồi!

Bốn môn học phải thi trong học kỳ một là Đại số tuyến tính, Giải tích A1, Triết học và Vật lý đại cương. Chỉ có mỗi thằng Hiệp là được mỗi môn năm điểm, đám còn lại ít nhất cũng vướng hai môn. Long được 5-0-4-3, Đăng 7-1-7-3, Hiếu 6-2-5-4, còn thằng Vân thì được tứ quý không kỷ lục. Cả khoa chỉ có mình nó như thế, từ đó nó chết danh là thằng bốn con không!

Sau khi thi lần một khoảng một tháng thì có đợt thi lần hai. Mỗi đứa đều qua thêm được một môn Vật lý, và đành phải chờ lần thi cuối sẽ được tổ chức đúng một năm sau, cùng với lứa đàn em trước khi tổng kết giai đoạn một.

MƯỜI

Long vẫn ở phòng trọ cũ từ lúc học luyện thi. Nó bảo ở đó quen rồi, không thích chuyển chỗ khác. Thằng bạn ở chung nó lúc trước đã học trường Kinh tế nên qua ký túc xá ở, nên giờ nó ở một mình. Tiền bạc có đắt hơn chút nhưng được cái thoải mái, rộng rãi và không gian yên tĩnh.

Đăng thì giờ chuyển sang ở với người anh họ ở mãi bên kia cầu chữ Y. Tình hình giao thông lúc bấy giờ rất ùn tắc vào giờ cao điểm. Vì cầu chữ Y là con đường duy nhất nối liền hai khu vực, nên nếu sáng ra mà gặp kẹt xe trên cầu thì xác định khỏi phải đi học nữa. Ngược lại, nếu chiều đi về gặp kẹt xe thì tốt hơn hết là kiếm nhà người quen ngủ lại để chờ sáng mai.

Vì thế Đăng có nhiều dịp phải ngủ lại ở phòng trọ của Long. Có khi học xong buổi sáng nó lại chạy tọt qua đó để nghỉ ngơi, chờ cùng đi học lớp Anh văn vào buổi chiều. Mỗi lần qua đó Long rất niềm nở, gọi chủ nhà mang cơm lên cho Đăng. Phần cơm rất đầy đủ nhưng Đăng không bao giờ thấy Long cùng ăn, mà nó cứ bảo tao ăn rồi, tí nếu tao đói thì ra ngoài ăn hủ tíu gõ. Đăng cứ tự nhiên ăn hết phần cơm mỗi lần ghé lại mà không cần phải băn khoăn. Ở bên nhà anh họ, Đăng cũng được chăm sóc chu đáo như thế, tất cả những gì anh chị mua về nhà đều là dành cho nó cả.

Thỉnh thoảng thì Long cũng qua chỗ Đăng và luôn được nó đãi món mì gói. Mẹ của Đăng mua cho nó mỗi tháng một thùng 30 gói, và ngày nào nó cũng ăn sáng bằng món mì mà chẳng bao giờ thấy ngán. Long thì ít khi được ăn như vậy nên nó cảm thấy rất ngon, có khi nó còn xin thêm vài gói để mang về phòng trọ nữa.

Rồi tụi nó cũng vào ký túc xá chơi. Cả thằng Hiệp lẫn thằng Hiếu đều có tiêu chuẩn ở ký túc xá, và trong đó có lắm cái hấp dẫn hơn nhiều. Đi mua cơm bằng phiếu, mua nước uống cũng bằng phiếu. Rồi có phòng bóng bàn, sân cầu lông, sân bóng đá, muốn chơi gì tùy thích. Mỗi lần vào đó tụi nó ở đá banh luôn đến chiều tối mới chịu quay về.

Có một điều mà Đăng không biết, và cũng không bao giờ biết: mỗi lần nó qua chơi, Long đều phải nhường phần cơm duy nhất của mình cho nó.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

hi1103

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
16/5/16
Bài viết
36
Gạo
0,0
Theo một thống kê lúc bấy giờ, số lượng sinh viên trên 100,000 dân của Việt Nam chỉ trên dưới 200, thấp hơn nhiều so với Malaysia (757), Indonesia (840), Thái Lan (1700) và Philippines (2660).
Theo mình thì cách bạn nêu số liệu làm phần mở đầu của truyện khá là khô khan, giống như một văn bản kỹ thuật vậy. Phần mở đầu rất quan trọng trong việc tạo ấn tượng với người đọc mà. ^^
Tác giả tiếp tục phấn đấu ra chương mới nhé, ít có ai lấy đề tài tình bạn để viết như bạn đâu, hay đó chứ. ^^
 

jonigrace

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
3/3/16
Bài viết
48
Gạo
0,0
MƯỜI MỘT

Chiều nay Long ngồi ở bờ hồ Con rùa để hóng gió, nhân lúc chờ cài lại chiếc máy Kim từ điển mà bố mới xách tay từ Nga về.

Vừa gọi ly nước mía, chưa kịp uống thì bỗng đâu có một người đàn ông dáng vẻ bặm trợn, vai đeo ba-lô, áo quần nhếch nhác đến kế bên rồi dừng lại. Anh ta chắc hẳn không phải là người bán hàng rong hay bán vé số, vì trên tay không thấy cầm những thứ này.

- Em là sinh viên phải không, cho anh hỏi một tí. – Người lạ mặt dáo dát nhìn xung quanh.

- Có việc gì không ạ? – Long cũng cẩn thận đề phòng.

Ở thành phố này nạn trộm cắp và lừa đảo không phải là ít. Đã có lần thằng Đăng đi từ quê vừa xuống bến xe miền Tây thì đã bị đám đông vây quanh, khi thoát được thì số tiền ăn hai trăm ngàn cha mẹ cho trong tháng đó đã không cánh mà bay.

- Em đọc dùm anh tờ giấy này xem. – Người lạ mở ba lô, lôi ra từ lớp bọc ni-lon một tờ giấy nhàu nát nhưng có dấu mộc đỏ. Hắn nói tiếp:

- Anh vừa ra tù, muốn về quê ở Hải Phòng nhưng không đủ tiền. Em đọc giấy chứng nhận đi. Anh tù vì tội chém người đó em.

Long vẫn bình tĩnh đọc qua tờ giấy. Thời buổi này cũng có những kẻ xin đểu, nhưng tống tiền kiểu này thì quả là lần đầu tiên Long thấy được.

- Nhưng em là sinh viên thì cũng không giúp được gì anh đâu. Sao anh không liên hệ các cơ quan chức năng để họ hỗ trợ? – Long tỏ vẻ từ chối giúp đỡ.

- Giờ em có bao nhiêu? Cho anh một ít thôi cũng được. – Giọng tên lạ mặt tỏ ra hung hãn hơn khi thấy mình sắp không đạt được mục đích.

Long không sợ, nhưng nó vẫn lục ví ra và lấy hai mươi ngàn đồng đưa cho tên cướp cạn:

- Anh cầm đỡ phần này. Em cũng cần chi trả một số việc nên không thể giúp thêm.

Tên lạ mặt nhìn thòm thèm vào trong ví, mắt sáng rỡ chỉ vào mớ tiền lẻ còn lại:

- Còn số tiền lẻ đó cho anh nốt đi chứ để làm gì?

Long cương quyết lắc đầu và cất chiếc ví vào túi, rồi cầm ly nước lên nhấp một ngụm. Nó đứng lên định sang quầy điện tử xem chiếc máy đã sửa xong chưa.

Vừa băng qua góc đường thì bỗng nghe có tiếng la thất thanh:

- Ăn cướp, cứu tôi với!

Long quay lại thì thấy tên lạ mặt lúc nãy ngồi trên một chiếc xe đạp mới toanh ra sức đạp về hướng nhà thờ Đức bà. Phía hồ Con rùa, một cô bé học sinh mặc áo dài trắng vừa khóc vừa chỉ theo hướng chiếc xe đã chạy.

Lập tức Long hiểu điều gì đang xảy ra. Nó co chân đuổi theo tên lạ mặt lúc nãy, mà bây giờ đã hiện rõ mình là thằng ăn cướp. Chỉ trong ba phút Long đã bắt kịp chiếc xe và dùng hết sức mình để nắm kéo lại.

Tên lạ mặt thấy mình không chạy nổi nữa thì bước xuống, ném chiếc xe rồi lững thững đi bộ như không có gì xảy ra. Lúc đó cô bé chủ xe cũng vừa kịp chạy tới, bảo rằng còn một chiếc túi để trước giỏ xe đã bị lấy mất.

Long cảm thấy rất bất bình nên đuổi theo nắm tay tên kia lại:

- Anh trả lại cái túi, còn không thì đừng hòng thoát khỏi.

Tên kia cúi xuống mở ba-lô và trong lúc Long không đề phòng, hắn rút ra một con dao Thái lan và đâm thẳng vào người Long. Cũng may Long né kịp nên dao chỉ ăn vào bả vai trái.

Nén đau, Long dùng cánh tay còn lại chộp lấy tay cầm dao của tên cướp rồi bẻ quặt nó ra sau lưng. Chân phải của Long cũng quét trụ và hạ tên cướp nằm dài xuống lòng đường, tay kia nén đau túm tóc của hắn để không chạy thoát.

Lúc này thì mọi người mới xông vào giúp Long khống chế tên cướp. Cô bé nọ đã nhận lại đầy đủ túi xách và xe, và cũng biến mất khỏi đám đông. Tên cướp được dân phòng áp giải về trụ sở. Một mình Long đứng đó với cánh tay máu chảy ngày càng nhiều. Dòng người vô tình tản dần rồi mất hút như trước đó nó đã từng vô tình chứng kiến Long một mình đuổi theo tên cướp vậy.

Ngày nay người ta dường như sống theo phương châm: “ra đường thấy chuyện bất bình: bỏ qua!” Can thiệp vào chẳng ai cảm ơn đâu, chỉ thiệt hại về mình. Có khi người ta lại nghi ngờ: “Động cơ của anh là gì?” rồi đưa ra đấu tố, chỉ trích chưa biết chừng nữa.

MƯỜI HAI

Những tưởng đó là vết thương nhẹ, nhưng Long bị sốt suốt đêm và sáng hôm sau phải nhập viện lập tức. Bác sĩ yêu cầu giải phẫu gấp và phải nghỉ trong hai tuần.

Không may cho Long đây là hai tuần cuối học kỳ, lúc mà các lớp học đều ôn thi và giảng viên lên danh sách sinh viên đủ điều kiện cho kỳ thi. Chẳng cần biết có phép chính đáng hay không chính đáng, tất cả ai không đủ điều kiện đều không được thi lần thứ nhất.

Vậy là mỗi ngày tụi thằng Hiệp, Đăng, và Hiếu đều tập trung giải bài tập ôn, sau đó pho-to ra cho Long một bản, rồi Đăng ghé qua bệnh viện để giảng giải lại cho Long những nội dung cơ bản nhất để sau khi ra viện, nó sẽ đi thi lần hai. Lần này không những thi các môn chính, nhưng cũng thi luôn cả môn ngoại ngữ và tin học.

Khác với các môn khác, môn tin học chỉ được thi một lần. Nếu ai không vượt qua lần này thì phải đăng ký học ở trung tâm để lấy chứng chỉ A. Miễn là trước lúc chuyển giai đoạn nộp cho nhà trường chứng chỉ thì coi như đã hoàn thành môn học.

Vì vậy sau khi ra viện thì Long phải đăng ký học thêm môn tin học. Để lấy chứng chỉ A thì ngoài tin học căn bản, họ còn yêu cầu một bài thực hành lập trình bằng ngôn ngữ Pascal. Long rủ Đăng cùng tham gia học vì Đăng vẫn rất thích học về máy tính, và khoa Toán thì cũng không dạy đầy đủ về bộ môn này.

Tối đó hai đứa vào lớp Pascal 1. Ông thầy cũng đã lớn tuổi, tự giới thiệu là kỹ sư cầu đường, nay chuyển ngành về dạy máy tính. Mỗi đứa được phát cho một quyển sách mà trung tâm soạn ra, rồi ngồi xuống máy đánh hết những dòng lệnh mà ông thầy ghi trên bảng:

PROGRAM Tich;
VAR a, b : integer ;CK : char
BEGIN
REPEAT
Write (' Nhập số a = '); Readln (a);
Write (' Nhập số b = '); Readln (b);
Writeln ('Tích số của a x b là :') ;
Writeln (' Tiếp tục tính nữa không (C/K)? ');
Readln (CK);​
UNTIL upcase(CK) = K;​
END.

Cả lớp háo hức đánh không sót một dấu phẩy rồi nhấn Ctrl + F9, nhưng sau khi nhập a và b thì chẳng có chuyện gì xảy ra. Đứa nào cũng ngơ ngác nhìn nhau.

- Thầy ơi, thầy xem lại sao chương trình không ra kết quả nè thầy! – Long đưa tay phát biểu.

Ông thầy dò kỹ lại giữa quyển tài liệu với những dòng chữ trên bảng. Rất tự tin, ông dõng dạc tuyên bố với tất cả:

- Thầy viết không sai một chữ so với quyển tài liệu. Còn tại sao nó không chạy đúng thì không phải lỗi của thầy!

Vậy là có đi học cũng như không. Như thế này thì nếu ở nhà, chương trình vẫn không chạy, cần gì phải mò đầu đến lớp cho nó tốn thời gian và tiền bạc.

Kể từ bữa sau, chỉ một mình Long đến trung tâm học. Đăng ở nhà, mua một quyển hướng dẫn học lập trình Pascal của Quách Tuấn Ngọc để nghiên cứu. Thỉnh thoảng qua trường Bách khoa thuê máy theo giờ để chạy thử những chương trình vừa soạn.

Rồi cũng đến ngày thi chứng chỉ.

Mỗi học viên được phát một đề khác nhau, nhưng bài lập trình Pascal thì giống. Gần hết giờ làm bài mà Long vẫn nhấp nhỏm vì chương trình của nó vẫn không chạy, mà dò mãi vẫn chưa tìm ra lỗi sai. Ở đầu dãy bên kia, Đăng phát hiện ra thằng bạn có vẻ lo lắng, bèn lấy dĩa mềm copy bài làm của mình để lúc nộp bài xong đi ngang lén dúi cho nó.

Hết giờ làm bài, cả hai đứa đều rất tự tin, nghĩ rằng chắc phải được điểm tối đa cho bài thi lần này, vì bài làm của Đăng rất hoàn hảo.

Một tuần sau, tụi nó háo hức lên trung tâm để xem kết quả. Và cả hai đều ngỡ ngàng nhìn lên tờ danh sách ghi điểm, rồi thẫn thờ nhìn nhau:

Trương Thành Long: 0
Trần Hải Đăng: 0

Hỏi lại mới biết, thằng Long trong lúc gấp gáp đã copy bài làm của Đăng mà quên đổi tên tập tin. Thế là trong các bài thi đã nộp có tới hai bài mang tên Đăng. Bài đúng giống nhau thì không sao, nhưng tên cũng giống nhau nữa thì rõ ràng là có gian lận.

Long đành phải qua trung tâm trường Khoa học Tự nhiên để đăng ký học lại môn tin học. Cũng may cho nó lần này nó đã lấy được chứng chỉ, vừa kịp thời điểm chốt danh sách thi giai đoạn hai.

MƯỜI BA

Thời đó, chuyển giai đoạn là một biến cố lớn không kém gì thi tốt nghiệp. Sau hai năm học, nhà trường tổng kết kết quả để quyết định một sinh viên có đủ tiêu chuẩn để vào học chuyên ngành hay không. Và điều kiện đầu tiên là phải học qua được hết hai mươi sáu môn đại cương của giai đoạn một với điểm trung bình trên năm phẩy.

Long, Đăng và Hiệp đều trả nợ được hết các môn và đủ điều kiện dự thi chuyển giai đoạn. Hiếu vẫn còn nợ một môn giải tích A1 nên buộc phải đợi đợt thi ở năm sau. Nó buồn tình bỏ về quê dạy hợp đồng cho một trường cấp hai, và nghe nói sau đó nó hoàn thành chương trình cao đẳng ở Bình Thuận, không vào Sài Gòn nữa.

Còn thằng Vân thì bị đình chỉ hẳn vì không những nợ môn quá nhiều, mà điểm trung bình cũng chưa đến 3,5. Theo quy chế của bộ thì nó hoàn toàn bị gạch tên khỏi danh sách sinh viên của khoa Toán. Vậy là mơ ước có người học đại học của những người đến từ Tiều Châu nhà nó đã tan thành mây khói. Có lẽ nó giờ này đã thành một đại gia, vì từ đó đến nay nghề buôn bán hóa chất luôn là một nghề thiết yếu cho cuộc sống, như thể cơm ăn áo mặc hàng ngày vậy. Người ta sử dụng hóa chất để bảo quản trái cây, kích thích sự tăng trưởng của cả thực vật lẫn động vật, pha chế nước giải khát, trộn vào các sản phẩm thức ăn nhanh, … và trong biết bao ngành nghề khác.

Một trăm sinh viên được tuyển vào khoa Toán hai năm trước thì chỉ có sáu chục người có tên trong danh sách thi vào giai đoạn hai. Tuy nhiên, có rất nhiều sinh viên nợ môn của những năm trước nữa giờ đã đủ điều kiện cũng cùng thi vào đợt này, và nhà trường lại tuyển đúng 100 người theo điểm xếp từ trên xuống dưới. Vậy là cùng học năm thứ ba nhưng có người đã theo học trường này ba năm, có người bốn năm, và có người đến những bảy, tám năm.

Vì lý do trên, bạn bè cùng một lớp nhưng hơn nhau chục tuổi là chuyện bình thường. Tuy nhiên, hễ học chung lớp thì đều là bè bạn. Tụi nó không câu nệ, cứ gọi nhau là mày tao tất.

MƯỜI BỐN

Đời không lúc nào thiếu kẻ ba hoa hợm hĩnh, và ngay buổi đầu tiên của giai đoạn hai, tụi nó gặp được đại ca của Lương Thanh Vân.

Nó tên là Lý Nam Hoàng, nhưng mọi người đều gọi là Hoàng Sayonara. Chữ Sayonara trong tiếng Nhật có nghĩa là tạm biệt. Hoàng Sayonara có gương mặt vuông với hàm râu quai nón. Da nó thật trắng như những bậc quý tộc xứ Dubai. To cao, ăn mặc chải chuốt, bóng bẩy và thơm nức mùi nước hoa quý phái, Hoàng cưỡi con xe Honda Repsol 150 phân khối, vốn là mơ ước của mọi cô gái chân dài thời bấy giờ.

Sở dĩ thằng Hoàng có biệt danh này vì nó cứ ở mãi giai đoạn một trong bảy năm qua. Nhưng đến lần thi chuyển giai đoạn thứ năm thì thằng Hoàng cũng chia tay hẳn với thầy cô cũ, không tạm biệt nữa. Nhưng có lẽ là do nó copy được bài của ai đó, chứ khả năng của nó mà học nổi khoa Toán là một điều đáng nghi ngờ, dầu nó vốn là học sinh trường chuyên Nguyễn Thượng Hiền của thành phố. Theo một số lời đồn đại thì ngay cả khi thi vào trường chuyên, nó cũng hăm dọa thằng bạn kế bên nếu không cho chép bài thì nó đánh cho gãy giò. Thằng kia sợ quá nên đã giúp nó đủ điểm cho một vị trí trong một lớp thường ở trường chuyên.

Lúc học cấp ba, không tuần nào là thằng Hoàng không bị nêu tên trên cột cờ vì bất cứ vụ vi phạm nào cũng đều có mặt nó. Từ đi trễ, cúp cua cho đến đánh nhau, cờ bạc, nhậu nhẹt hay hút hít nó cũng tham gia. Có lần nó còn lén rạch nát yên xe của thầy bí thư Đoàn trường vì dám gọi nó đứng lên lúc nó mãi nói chuyện trong giờ chào cờ, vậy mà thầy bí thư Đoàn cũng đành im lặng không truy cứu.

Nghe nói bố thằng Hoàng làm chức gì to lắm ở nhà máy bia Sài Gòn, và nó là con trai một. Trớ trêu thay, Hoàng lại thích nghề giáo viên, vì thế nhà nó cố gắng nuôi nó ăn học để sau này đi gõ đầu trẻ.

Ngày đầu tiên, thằng Long thấy Hoàng bước vào lớp, ngồi xuống bên cạnh, và câu đầu tiên mà nó mở miệng là:

- Ông già mới mua cho mình chiếc FX nhập từ Nhật, giá có 3.000 đô, tính ra khoảng hơn chín lượng vàng thôi!

MƯỜI LĂM

Giai đoạn hai bắt đầu bằng một tháng rưỡi học quân sự ở công viên Gia-định. Với trường Đại học Sư phạm TP.HCM, sinh viên đã được học một tháng về quân sự cơ bản ngay từ năm nhất. Nhưng để đào tạo những người có khả năng huấn luyện trong tương lai khi có cần, khoa quân sự của nhà trường đã tổ chức khóa đào tạo quân sự như kiểu của trường lục quân. Tại khóa huấn luyện này, sinh viên sẽ được soạn giáo án để tập dạy các môn tháo ráp súng, đội hình đội ngũ, lăn lê bò trườn, di chuyển dưới chiến hào, … Tất cả sinh viên cũng được huấn luyện một khóa Teakwondo tự vệ căn bản, và học những chiêu thức thú vị và đầy tính ứng dụng của võ công như làm sao để thoát ra khi bị nắm tay hoặc nắm cổ áo, nắm tóc. Rồi làm sao nắm tay mà đối thủ không thể gỡ ra!

Thời đó công viên Gia-định là một nơi hoang vu, xung quanh ít người lai vãng. Thỉnh thoảng vào lúc chiều mát có vài cặp nam nữ len lén tâm sự ở dưới những lùm cây xa xa. Đây cũng là nơi tụ tập hút chích của những con nghiện xì ke, ma túy, và ở khắp nơi ta đều có thể nhặt được những kim tiêm đã qua sử dụng.

Khi cả trường Sư phạm với gần một ngàn sinh viên kéo đến thì nơi đây trở nên nhộn nhịp suốt ngày. Mỗi khoa được chia thành một đại đội và được phân cho một khu lãnh thổ để dọn rác. Việc vệ sinh được khai triển khá nhanh chóng, chỉ trong một ngày mà khu vực chính đã sạch bóng cả lá cây.

Lúc đó cũng không ai nhân cơ hội này đến công viên bán đồ ăn thức uống, nên hầu hết sinh viên phải mang theo cơm từ nhà, trừ những đứa ở gần đó có thể về để nghỉ trưa. Mỗi ngày đều phải tập huấn trong tám tiếng, và chỉ được nghỉ ngày Chủ nhật. Cứ mỗi sáng, theo thời khóa biểu thì khoa Toán sẽ học Teakwondo, rồi tới tập ngắm bắn súng. Buổi chiều sẽ là giờ thực tập lên lớp các môn khác, và cả lớp cứ thay phiên nhau lên hướng dẫn: nào là làm nhanh, làm chậm có phân tích, rồi lại làm nhanh. Vì chưa ai có kinh nghiệm giảng dạy nên mỗi lượt trình bày đều mang lại những trận cười thoải mái sau những giờ dầm mưa giăng nắng đó.

Nhưng điều mà tụi nó mong chờ nhất không phải là các buổi thi kết thúc các môn lý thuyết, mà là buổi thi đối kháng Teakwondo tại nhà thi đấu, và ngày đi bắn đạn thật ở trường bắn Thủ Đức.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

jonigrace

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
3/3/16
Bài viết
48
Gạo
0,0
MƯỜI SÁU

Đến ngày thi đối kháng thì có một thông tin không vui: huấn luyện viên Teakwondo bị tai nạn giao thông, nên giao lại lớp cho một người khác. Và vì không đủ giám khảo nên việc đấu đối kháng được đổi lại thành biểu diễn bài Kiền cung quyền. Cứ mỗi tốp được gọi lên gồm năm người, và phải múa bài quyền cùng lúc. Điểm sẽ chấm cho từng cá nhân, ai biểu diễn đúng và đẹp thì sẽ có nhiều điểm.

Thằng Hoàng Sayonara thường đi học trễ, nên hầu như nó bỏ hết các buổi tập Teakwondo. Dầu vậy, nó cũng rất tự tin vì đã từng học qua môn Thiếu lâm Nam phái. Nhưng thật không may cho nó là môn đối kháng đã bị chuyển thành thi múa quyền, mà bài quyền của môn phái Thiếu lâm với Thái cực đạo thì nào có điểm gì chung.

Đến lúc được gọi tên, Hoàng vẫn không thèm thay trang phục, nhưng vẫn mang đôi giày mọi và quần jean áo thun cứ thế vào xếp hàng. Nó nhìn theo động tác của những người đứng xung quanh. Người ta đỡ trung đẳng trái, nó cũng đỡ trung đẳng trái; người ta đá tống trước, nó cũng làm theo như vậy, nhưng đến động tác thứ ba thì nó đã bị lộ và bị loại: nó quay 90 độ về phía trước, trong khi bốn người còn lại đều quay về phía sau.

Nó càng thêm cay cú khi thấy tụi thằng Long nhìn mình cười tủm tỉm. Nó bước qua và buông lời thách thức:

-Ngày mai đi bắn đạn thật, đứa nào giỏi thì cá độ với tao.

- Cá thế nào? – Đăng tỏ vẻ thích thú.

- Ai thấp điểm hơn sẽ bao người còn lại một chầu ăn uống giá ba trăm ngàn.

- Vậy mày dám bắt độ với hết từng đứa không? – Thằng Hiệp cũng nghĩ mình có khả năng chiến thắng.

- Tao chấp hết. Chỉ cần tao thấp điểm hơn một đứa nào trong ba đứa tụi bây, tao sẽ bao cả nhóm. Ngược lại nếu tao cao nhất thì phải chung nhau trả tiền ăn uống cho tao.

MƯỜI BẢY

Tối hôm đó, Đăng và Hiệp ngủ lại phòng trọ của Long, vì có xe đón lúc bốn giờ ba mươi phút sáng tại một địa điểm gần chỗ Long ở trọ.

Chiếc xe buýt đời cổ cứ cà rịch cà tang đến Thủ Đức thì cũng vừa kịp lúc sáu giờ, và tụi nó phải nhịn đói vì cũng như ở công viên Gia định, xung quanh trường bắn chẳng có một ai sinh sống hay buôn bán gì.

Lần bắn đạn thật này có sự tham gia của sinh viên toàn trường, và mỗi lần có mười người được gọi tên. Vì tên gọi lẫn lộn không theo số thứ tự, cũng chắng theo phân khoa nên ai cũng mòn mỏi đợi đến lượt bắn của mình.

Khi được gọi tên, người bắn sẽ được trao cho ba viên đạn và một cây súng M16. Có thể nằm ngắm bia thỏa thích, miễn là không quá mười phút cho lượt của mình. Cứ một ngàn sinh viên này chia làm một trăm đợt, mà đợt nào cũng có người sử dụng hết mười phút, thì phải tốn đến 1.000 phút, tức là gần mười bảy tiếng đồng hồ thì lượt cuối cùng mới được cầm súng.

Đến mười giờ thì Thằng Hoàng có trong nhóm được gọi tên. Nó nằm ngắm nghía đến hơn năm phút để bắn viên thứ nhất. Rồi cũng chẳng có gì vội, nó từ từ bắn hai viên còn lại trong khi mọi người đã thực hiện xong, và nhóm còn lại thì sốt ruột đợi đến phiên mình. Ngay khi xong lượt bắn thứ ba thì trọng tài thông báo: Hoàng chỉ bắn trúng một viên, được bảy điểm.

Cả đám tụi thằng Long nhảy cẫng lên khi nghe kết quả. Phen này thì chắc chắn thằng Hoàng thua, vì không lẽ ba thằng mà chẳng ai bắn hơn bảy điểm. Hoàng thì không tiếc số tiền phải bỏ ra, nhưng cái nó quê nhất là quá tự tin vào khả năng của mình, và bây giờ thì nó lủi thủi ra gốc cây chờ.

Các đợt bắn cứ tiếp tục và không có nghỉ trưa hay ăn uống gì hết. Đến hơn hai giờ chiều thì tụi nó đều đói lả. May thay cả ba thằng Đăng, Long, Thiện đều được gọi tên lên cùng một lúc.

Vì đã quá mệt mỏi nên Đăng bỏ đạn vào băng, ngắm một phút rồi bắn liền ba viên liên tục. Hai đứa kia thì khá cẩn thận ngắm rồi bắn, bắn rồi lại ngắm như những buổi từng thực hành ngắm chay. Và bất chấp nỗ lực khác nhau của tụi nó, kết quả của ba đứa đều giống nhau: ba viên trật hết!

Tổng điểm của cả ba cũng không thể so với thằng Hoàng. Mỗi đứa phải bỏ ra một trăm ngàn để chúc mừng người chiến thắng.

MƯỜI TÁM

Tiến sĩ Phạm Xuân là một giáo sư có tài và rất say mê với việc dạy học. Khuyết điểm duy nhất của ông là dạy liên tục từ bảy giờ sáng đến mười hai giờ trưa không ngừng nghỉ và khi giảng lúc nào cũng nhắm tít hai mắt lại không nhìn vào sinh viên. Tuy nhiên, đứa nào mà lén thoát ra ngoài thì ông phát hiện ra ngay, và chắc chắn đứa đó sẽ bị cấm thi. Nghe nói năm ngoái ông hướng dẫn hai sinh viên năm cuối làm đề tài tốt nghiệp, một người được chín điểm còn người kia được một! Chắc vì không làm theo ý ông.

Dù chẳng hiểu tí gì về những điều thầy dạy nhưng nhiều sinh viên vẫn cố gắng ngồi dự cho hết buổi học để có tên trong danh sách thi cuối khóa. Nhưng hôm nay đã mười hai giờ rưỡi rồi mà vị tiến sĩ gây mê vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại. Ở dưới tụi nó đứa nào cũng ngáp dài ngáp ngắn. Bỗng nhiên thằng Đăng buột miệng la lên:

- Thưa thầy hết giờ!

Tiến sĩ Xuân giật mình đánh rơi viên phấn đang cầm trên tay. Ông định thần lại rồi bước xuống phía cuối lớp, nơi vừa phát ra tiếng nói.

- Em nào vừa phát biểu câu đó?

Im lặng. Tụi nó không ai dại mà phản bội bạn mình.

Thầy Xuân chỉ vào Long:

- Em cho tôi biết, bạn nào vừa nói hết giờ?

- Thưa thầy em không biết. – Long nhẹ nhàng trả lời.

- Em ngồi gần đây dĩ nhiên phải biết chứ.

- Em có biết cũng không khai. – Thằng Long tỏ ra cương quyết hơn.

Cả lớp cười ầm lên vì câu nói của thằng Long. Thầy Xuân cũng phì cười rồi bước lên phía trên bục giảng.

- Có em nào có câu hỏi hay có ý kiến gì về nội dung bài học hôm nay không? – thầy Xuân giờ đã mở mắt ra nhìn vào đám đông đang cực kỳ uể oải.

Bỗng dưng Hoàng Sayonara đưa thẳng cánh tay lên tỏ ý muốn phát biểu.

- À, mời em!

Thằng Hoàng đứng lên, vòng tay lại rất lễ phép:

- Thưa thầy em muốn đi về!

Nói rồi nó đứng lên đi thẳng ra phía cửa. Theo sau nó là hàng chục thằng cũng nghênh ngang không kém. Và đó là buổi cuối cùng nó đi học giờ của thầy Xuân.

MƯỜI CHÍN

Dầu rằng thầy Xuân thông báo với cả lớp rằng thầy cấm thi thằng Hoàng trong đợt này, nhưng đến ngày thi nó vẫn nhơn nhơn lên trường.

- Thầy nói cấm thi mày rồi mà? – Đăng hỏi nó.

- Tao cứ đi thi. Mày nhìn danh sách xem có tên tao không kìa! – thằng Hoàng cười đắc chí.

Đăng nhìn vào danh sách phòng thi thì quả là có tên thằng Hoàng thật. Chợt nhớ ra một việc, Đăng hỏi nó:

- Tài liệu môn Quy hoạch tuyến tính mày mượn tao bữa trước nay có đem theo không? Trả đây để tao còn soạn đề cương chuẩn bị thi.

- À, thông cảm nha. Tuần sau tao trả cho mày.

Đăng biết cái tuần sau đó sẽ không bao giờ xảy ra. Coi như là mất hết mớ tài liệu được ghi chú cẩn thận. Thôi đành mượn đỡ của thằng Long để pho-to về học vậy.

Phát đề thi được chừng năm phút thì thằng Hoàng bắt đầu rục rịch lấy tài liệu ra.

- Em kia, năm thứ ba rồi mà vẫn chưa có ý thức thi cử à? – Tiếng giám thị vang lên làm cả phòng phải dừng lại nhìn lên.

Thằng Hoàng vẫn chẳng có thái độ gì là sợ sệt. Nó cười cười và tiếp tục chép bài giải sẵn trong tờ giấy vừa lấy ra trong túi.

Cô giám thị giận run người quát:

- Em đứng lên ra khỏi phòng thi ngay! Sinh viên trường Sư phạm, sau này ra làm thầy giáo mà gian lận trong thi cử như thế. Trường này không đào tạo ra những người như vậy!

Hoàng Sayonara vẫn cười cười, nó đứng dậy và bước ra khỏi phòng thi, chẳng thèm chào cô giáo.

HAI MƯƠI

Qua năm thứ ba thì Đăng cũng muốn kiếm việc làm thêm, một mặt là để có kinh nghiệm sống, mặt khác là để trang trải cho những chi phí ngày càng đắt đỏ của việc học tập. Kể từ năm nay, học phí cũng tăng lên nhiều vì nhà nước cũng không còn ưu tiên cho khối trường Sư phạm nữa.

Long và Đăng đi đến các trung tâm giới thiệu việc làm và nhận công việc tiếp thị cho một tờ tạp chí mới. Giám đốc tiếp thị hồ hởi bắt tay hai đứa và mời ngồi:

- Đây là bản đồ ghi lại những khu vực mà chúng ta đã tiếp thị. Bây giờ thì một em sẽ chịu trách nhiệm khu vực quận mười và Chợ Lớn. Em kia sẽ đi về phía quận mười một và Đầm Sen.

Nói rồi ông giao cho mỗi đứa một thùng báo cũ đủ các số đã được xuất bản trong vòng một năm qua và yêu cầu đến gõ cửa từng nhà để giới thiệu, cũng như mời mọc người ta đăng ký mua báo dài hạn.

Hai thằng trước giờ chỉ ở ru rú trong nhà, ăn rồi chỉ biết học nên cảm thấy khó khăn khi phải chào bán báo. Tụi nó dừng lại ở một nhà đang mở cửa trên đường Hùng Vương.

- Chào chị, chị có thường đọc báo không ạ? – Long ấp úng bắt đầu câu chuyện.

- À, chị không có đọc báo em ơi. Cả ngày lo buôn bán tối mặt làm gì có thời gian.

Vậy là không thể hỏi đến câu thứ hai. Hai đứa tiếp tục đi qua một nhà khác cách đó chừng hai mươi mét. Lần này đến phiên của Đăng:

- Anh ơi, anh có bao giờ đọc báo này chưa ạ?

- Báo gì thế? ‘Thời đại trẻ’ à? Tên nghe lạ quá!

- Dạ báo này mới phát hành. Để em tặng anh một quyển đọc thử nhé! – Long bây giờ cảm thấy tự tin hơn hẳn.

- Ừ, có báo cũ thì cho anh vài quyển anh gói bánh mì. – Người đàn ông thật tình nói, hồ hởi nhìn vào thùng báo của hai đứa nó.

Bỏ lại mấy quyển tạp chí, hai đứa ngán ngẩm nhìn nhau.

- Giờ sao đây? Trong ngày hôm nay phải đi hết hai con đường, và phải tiếp xúc với ít nhất một trăm người thì được trả công hai chục ngàn, mày nhắm làm nổi không. – Long buồn rầu nhìn Đăng.

- Tao bỏ cuộc. Chắc kiếm lớp dạy kèm như thằng Hiệp thôi, chứ tao không đi tiếp thị như vầy được. – Đăng cũng tỏ ra mệt mỏi.

- Tùy mày, chứ tao chẳng cần làm thêm đâu. Tại mày rủ nên đi với mày cho vui, chứ giờ mà đi dạy kèm mỗi tháng cũng được có hai trăm ngàn mà còn bị nói lên nói xuống. Mỗi tháng ngoài tiền nhà, tiền ăn thì bố mẹ tao cho thêm hai triệu, cũng tương đối đủ chi tiêu. – Long phân trần.

- Nhà mày có điều kiện thế thì cần gì làm thêm nữa. Thôi mày cố gắng tập trung học cho tốt, mai một mình tao đi đăng ký lớp dạy kèm vậy.

Buổi đi làm thêm đầu tiên đã kết thúc thất bại. Hai thằng chở luôn mớ báo cũ về nhà bán giấy vụn, chứ không thèm quay lại trụ sở nơi phát hành tờ tạp chí không bao giờ có cơ hội xuất hiện trên thị trường dầu chỉ một lần.
 

jonigrace

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
3/3/16
Bài viết
48
Gạo
0,0
HAI MƯƠI MỐT

Sáng hôm sau, một mình Đăng đạp xe sang chỗ trung tâm gia sư để tìm việc. Trên tấm bảng trắng ghi chi chít những dòng thông tin đại loại như:

- Cần sinh viên năm cuối trường Bách khoa. Dạy Toán Lý Hóa, tuần 3 buổi, lương 180 ngàn. Quận Bình Thạnh.

Suốt mấy ngày hôm đó, ngày nào Đăng cũng tạt ngang để tìm lớp phù hợp cho mình. Cuối cùng thì cũng tìm được một chỗ ở mãi quận Nhà Bè. Học sinh lớp tám, cần rèn luyện hai môn Toán, Lý tuần ba buổi với lương 200 ngàn/tháng. Để nhận lớp thì trước mắt phải đóng cho trung tâm 40% tiền hoa hồng, nghĩa là mất tiêu 80 ngàn làm thủ tục.

Đóng tiền xong, trung tâm mới ghi địa chỉ ra một mảnh giấy nhỏ đưa cho Đăng. Chiều hôm đó Đăng đạp xe hơn một tiếng đồng hồ để tìm đến địa chỉ đã được ghi trên tờ giấy. Mở cửa là một thằng bé mặt khinh khỉnh, hất hàm hỏi trống không:

- Tìm ai?

- Cho hỏi đây có phải nhà anh Tùng, cần tìm gia sư không?

- Đúng rồi, ba tui đó. Ổng muốn có người kèm tui, nhưng tui không thích học.

- !!!

- Ba ơi, có người tìm ba nè! – Thằng bé vẫn đứng đó, mắt dò xét cậu sinh viên một cách nghi ngờ.

Chủ nhà bước ra niềm nở:

- Em được trung tâm giới thiệu đến đó à? Vào đi, vào đi em.

Thằng nhóc không biết cả phép tính cộng trừ phân số, vậy mà còn lơ đễnh không bao giờ chú ý học. Chỉ được năm phút thì nó lại kiếm chuyện này, chuyện kia để thoái thác, bỏ mặc Đăng ngồi đó uống nước đến khi hết giờ. Và chỉ dạy được xong bữa thứ hai thì Đăng tự ý bỏ việc.

HAI MƯƠI HAI

Cũng may khi trình bày với trung tâm, họ cho đổi sang một lớp khác mà không phải đóng thêm tiền. Lần này học trò là một con bé lớp bảy học chuyên Văn của trường Thực nghiệm Sư phạm.

Ba nó là kỹ sư điện, mẹ làm giáo viên, và họ bận rộn suốt ngày đêm nên nó cũng được gửi đi học từ sáng. Ngày nào cũng vậy, sáng ba mẹ đưa nó đến trường, trưa ăn và nghỉ ở nhà cô rồi học thêm tại đó. Năm giờ chiều đi học aerobic, tối đi qua nhà thiếu nhi học nhạc. Đến tám giờ ba mươi tối thì ba nó mới rước về nhà để học kèm.

Vậy là giờ học được ấn định từ tám giờ ba mươi cho đến mười giờ tối. Nhưng chẳng khi nào được bắt đầu đúng giờ cả. Thường thì Đăng phải đứng ngoài cổng để chờ từ mười lăm phút đến nửa tiếng thì nhà nó mới về.

Bé Uyên Phương – tên của đứa học trò – vốn học rất giỏi. Thật ra nó cũng không cần phải học kèm hay học thêm, nhưng có lẽ vì ba mẹ nó quá lo lắng, với lại mục tiêu của nó là sẽ thi vào trường chuyên Lê Hồng Phong, nên bắt ép nó học đủ thứ đến nỗi mỗi khi về nhà thì nó đã mệt nhoài chẳng thể tiếp thu gì thêm.

Học bài mới chừng mười lăm phút thì nó lại giở trò:

- Thầy ơi, hôm nay em mệt mình nghỉ chút xíu nha thầy.

- Ừ, nghỉ năm phút rồi mình qua học môn Lý.

- Thầy được bao nhiêu ký vậy thầy?

- Bốn mươi tám, mà hỏi chi?

- Vậy còn thua em, hihi. Em được năm mươi tư!

Con nít ở thành phố được chăm sóc đầy đủ nên mới mười ba tuổi mà nó đã cao hơn mét sáu. Dáng vẻ thì cũng to không kém học sinh cuối cấp ba. Uyên Phương tiếp tục:

- Em nghĩ thầy nên đi tập thể dục cho mau lớn. Sắp đi thực tập rồi mà bé xíu thế này thì học trò tụi nó ăn hiếp cho. Ha ha!

- Thôi mở sách giáo khoa ra đi. Hôm nay mình qua bài “Sự thẩm thấu của chất lỏng”. – Lần nào Đăng cũng phải chấm dứt cuộc nói chuyện lan man không có hồi kết như thế.

Được hơn một tháng, bố của Uyên Phương mời Đăng xuống phòng khác để nói chuyện. Ông đưa ra một bài kiểm tra môn Toán:

- Em coi nè, bé Uyên Phương làm kiểm tra được có ba điểm. Trước giờ nó toàn là chín hoặc mười.

Cầm lấy đề Toán, Đăng lướt mắt qua một lượt thì thấy trong ba câu hỏi thì có đến hai câu là rất khó. Đăng ấp úng trả lời:

- Dạ để em xem lại và cố gắng ôn tập cho cháu!

- Được rồi. Anh chỉ chỉ nói vậy thôi, chứ hoàn toàn tin tưởng em. Từ khi em dạy kèm thì anh cũng cho bé Phương nghỉ học thêm Toán ở nhà cô giáo.

Bé Uyên Phương nằm gục đầu xuống bàn nức nở. Mãi một lúc lâu nó mới ngẩng lên nói qua nước mắt:

- Mấy bạn của em làm được hết vì đề này đã giải hôm qua ở nhà cô. Chỉ có em là không biết làm nên bị điểm thấp.

- Thôi đừng buồn nữa, mình sẽ cố gắng hơn, hôm nay tiếp tục làm bài tập phần vẽ đồ thị nào!

Uyên Phương vẫn là một đứa con nít nên nó cũng chẳng buồn lâu. Vừa khóc đó thì giờ mặt nó lại tươi roi rói:

- Hôm nay em mệt, mình nghỉ nha thầy. À, để em cho thầy coi video em dự thi aerobic cấp thành phố nè. Tụi em được huy chương vàng đó!

HAI MƯƠI BA

Sáng thứ Bảy, Đăng đạp xe qua nhà sách để mua quyển bài tập nâng cao cho bé Uyên Phương. Mua xong bước ra ngoài thì thấy chiếc xe đạp của mình không còn ở đó nữa.

Đăng lủi thủi đi bộ về nhà và báo cho ba mẹ biết tình hình. Mẹ lại gọi điện lên cho anh họ, bảo nhờ anh đi mua dùm cho Đăng chiếc xe đạp cũ ở chợ trời Huỳnh Thúc Kháng hết ba trăm ngàn đồng. Vậy là coi như tháng này phải ăn mì gói thay cơm luôn cả buổi trưa.

Vậy mà chỉ đến thứ năm tuần sau, Đăng lại làm mất xe. Lần này là mất trong bãi giữ xe của cơ sở 2 đường Lê Văn Sỹ. Hôm đó Đăng đi muộn nên vội vội vàng vàng, không nhớ cất thẻ xe chỗ nào. Đến trưa tan học mới lục tung hết cặp vở, túi quần, túi áo ra cũng không thấy cái thẻ xe. Ngồi chờ đến khi mọi người đẩy xe ra về hết cũng chẳng thấy chiếc xe của mình đâu hết.

Vậy chắc là Đăng để luôn cái thẻ vào giỏ trước, và đứa nào thấy thế đẩy cái xe ra khỏi bãi luôn rồi. Mới chưa đầy một tuần mà mất luôn hai chiếc xe, Đăng chẳng biết nói với gia đình thế nào, nên trưa hôm đó nó đi bộ về phòng trọ của Long.

- Giờ mày lấy xe tao về nhà đi. Chiều nay tao cũng không phải đi đâu. – Long nhìn Đăng mặt mày khổ sở, cũng thấy ái náy cho nó.

- Ừ, vậy mai tao qua rước mày đi học luôn. – Nói rồi Đăng đạp xe một mạch về nhà. Anh chị hôm nay về quê, dẫn luôn mấy đứa cháu nhỏ. Buồn và chán nản vì vụ mất xe, nó ngủ luôn một giấc cho đến khi có tiếng đập cửa bên ngoài:

- Đăng ơi, dậy đi, tụi tao có cái này cho mày nè! – Tiếng ai như thằng Long ở đàng trước sân.

Dụi mắt nhìn qua cửa sổ, Đăng thấy cả thằng Long lẫn thằng Hiệp đang đứng chờ ở phía trước. Hai đứa đi hai chiếc xe đạp, và chiếc của thằng Long là chiếc Martin 107 màu xanh ngọc mới toanh.

- Tao góp một trăm ngàn, còn lại là phần thằng Long tất cả. – Hiệp hất hàm chỉ chiếc xe đạp mới.

- Nghĩa là sao, tao chưa hiểu. – Đăng vẫn còn chưa tỉnh hẳn giấc ngủ.

- Tụi tao mua tặng mày chiếc xe này. – Long nói ngắn gọn. - Mày dắt xe vào nhà đi, khóa lại cho cẩn thận nhé!

- Ơ, tụi mày không cần phải làm thế đâu! – Đăng cảm thấy hơi khó xử vì hành động của hai thằng bạn.

- Vì mày là bạn tao – my best friend! – Long gật gù.

- Thôi mày đẩy xe vô đi, tụi tao về đây.- Nói rồi Hiệp đi về trước. Thằng Long cũng dẫn chiếc xe đạp của nó ra ngoài và vẫy chào tạm biệt.

Bạn thân ư? – Đăng suy nghĩ khi còn lại một mình. – Chúng ta cần gì ở một người bạn, và chúng ta có thể làm gì cho một người bạn? Với Long, đó là một người luôn giúp đỡ Đăng trong những hoàn cảnh khó khăn, luôn lắng nghe trong những giờ phút Đăng gặp vấn đề trong cuộc sống. Vậy còn mình – Đăng tự vấn – mình đã làm gì được cho Long? Đăng chẳng quan tâm đến những gì Long làm hay suy nghĩ. Đăng cũng không hỗ trợ được gì cho Long vì dường như Long chẳng có nhu cầu. Xét cho cùng, Đăng cũng không phải là một người hay thông cảm và có tấm lòng ấm áp để có thể chia sẻ với Long như một người bạn thân.

Nhưng chắc chắn mối quan hệ giữa Long và Đăng là sự giao lưu vô vụ lợi giữa những người bình đẳng. Có lẽ chính vì sự chân thật này mà hai đứa có thể chơi được với nhau cho đến bây giờ, mặc dầu xuất thân hoàn toàn khác biệt. Và đây là mối quan hệ mà Đăng cũng như Long cần phải trân trọng, bởi vì nhiều lúc người ta xem thường những gì mình đang sở hữu trong tay.

Có câu nói nghe cũng hay hay:

“Tình bạn giống như sức khỏe tốt, giá trị của nó ít được nhận ra cho tới khi nó đã bị đánh mất.”

HAI MƯƠI BỐN

Chẳng mấy chốc đã đến thời điểm đi thực tập. Theo phân công thì Hiệp và Đăng thực tập ở trường Gò Vấp, còn Long thì ở trường Ten-lơ-man quận nhất. Đợt thực tập này kéo dài sáu tuần, và sẽ bắt đầu ngay sau Tết nguyên đán. Vì từ quận tám qua Gò Vấp khá xa, nên Đăng và Long lên văn phòng khoa xin đổi chỗ thực tập cho nhau.

Bạn cùng thực tập với Đăng bây giờ là Hoàng Sayonara. Tính nó vẫn thế, không có gì thay đổi. Vẫn thường xuyên đi trễ, về sớm, và vô kỷ luật đến nỗi giáo viên hướng dẫn cũng phải lắc đầu chào thua.

Trường Ten-lơ-man lúc ấy đang là trường bán công. Việc chính hàng tuần của giáo viên chủ nhiệm là đọc thông báo những học sinh nào chưa đóng học phí trong tháng. Cứ hết tuần này qua tuần khác, hết tháng nọ qua tháng kia, không lúc nào danh sách nợ học phí được xóa hoàn toàn. Bởi lẽ học sinh ở đây chủ yếu là từ quận tám và quận tư - hai quận nghèo của thành phố. Cha mẹ chúng nó đa số là dân nhập cư sống không hộ khẩu, hàng ngày làm thuê làm mướn, bốc vác hay đi vớt rác phế liệu ở ven mấy bờ kênh để nuôi hy vọng cho thế hệ sau.

Dĩ nhiên cũng có một số thành phần giàu có là con em của những tiểu thương sống ở quận năm và quận nhất. Nhưng điểm chung của học sinh trường bán công thì ai cũng biết: đó là học kém, quậy và lì.

Ngay tiết kiến tập đầu tiên, Đăng đã có một phen hoảng hồn khi thằng Hải, một học sinh cá biệt đột nhiên lên cơn nghiện giữa giờ học. Nó bò ra sàn nhà, liên tục la hét gọi tụi bạn nó:

- Đấm vào mặt tao đi, tao chịu hết nổi rồi! Đấm tao đi!

Mấy thằng con trai trong lớp ôm chặt nó lại, nhưng vì nó rất to khỏe nên đã vùng thoát ra. Cuối cùng hai thằng giữ tay nó, còn thằng lớp trưởng đấm vào mặt nó mấy cái thì nó mới bình tĩnh trở lại.

Vương Chí Cường thì lại là đứa nghịch ngợm với những trò tiêu khiển không giống ai mỗi khi nó vác mặt đến lớp. Từ việc lấy sọt rác úp lên đầu các bạn nam cho đến trò cột áo dài của các bạn nữ túm với nhau, nó còn giỡn bằng cách bôi phấn hoặc trét trái đủng đỉnh ngứa vào bàn giáo viên nữa. Đang có hai giáo viên tập sự đang dự giờ mà nó còn dám đứng lên nháy lại dáng đứng của thầy Dũng dạy Toán, và khi thầy quay lại bắt gặp nó đang nhăn nhở thì đã giáng cho nó một bạt tay. Nó quẳng quyển tập vào góc tường và đùng đùng bỏ ra khỏi lớp.

Phía con gái thì có con Trang là nổi bật với những trò đánh nhau có tổ chức. Theo hồ sơ chủ nhiệm ghi lại thì từ đầu năm đến nay nó đã trực tiếp tham gia đánh nhau năm lần, gián tiếp tham gia tám lần. Đã ra hội đồng kỷ luật mười lần và từng bị kỷ luật buộc nghỉ học một tuần lễ. Vậy mà nó vẫn chưa hết hung hăng, vẫn là đầu têu với những trò bạo lực. Lý do nó đánh người thì cũng đơn giản lắm: nhìn thấy ghét – đánh, nhìn dễ thương – đánh, nhìn quen quen – đánh, nhìn … không quen - cũng đánh. Có lẽ triết lý sống này được nó tiếp thu từ khu chợ Cầu muối, nơi mà nó đã lớn lên.

HAI MƯƠI LĂM

Để chuẩn bị cho hội trại 26/3 năm đó, Đăng với vai trò giáo viên chủ nhiệm tập sự đã chọn một số học sinh cho các tiết mục thi đua, trong đó có Hải thi nấu ăn, Trang và Cường thi song ca.

Theo tìm hiểu thì Hải có hoàn cảnh rất đặc biệt. Nó sống với mẹ từ nhỏ, và ngoài giờ đến lớp nó làm phụ bếp ở một nhà hàng. Học lớp mười nhưng vì lưu ban nhiều năm nên Hải năm nay đã mười tám tuổi, nhưng kể ra thì nó cũng phải là đứa có tài năng mới có thể tìm được một công việc tốt như thế ngay giữa lòng quận nhất.

Cường cũng học lớp mười năm nay là năm thứ ba rồi. Gia đình nó buôn bán tạp hóa ở đường Nguyễn Biểu, quận 5. Nó có hai em gái học trường của người Hoa, chỉ có mình nó là học trường Việt. Cứ một tuần nó nghỉ học đi chơi điện tử hết bốn ngày, còn hai ngày kia sẽ đến lớp. Gia đình nó biết thế, nhưng cũng không thể can ngăn vì cũng họ quá bận bịu với công việc hàng ngày. Cha nó bảo thôi cố gắng hết năm nay rồi cho nó nghỉ để đi giao hàng cho tiệm.

Còn con Trang nhìn mặt giang hồ, tóc tai màu sắc luôn luôn thay đổi, nhưng nó rất có tố chất về âm nhạc. Khuyết điểm của nó là thể hiện chưa đúng nơi đúng chỗ, và đã nhiều lần nó bị ghi sổ đầu bài cũng vì ca hát trong giờ học. Nếu như hướng nó vào một hoạt động lành mạnh mà nó yêu thích, biết đâu một ngày nào đó nó có thể từ bỏ niềm đam mê đánh nhau không cần lý do kia.

Vậy là những lúc chiều rảnh rỗi, Đăng mang ghi-ta vào trường để tập hát cho Trang, Cường cùng vài học sinh hát tốp ca nữa. Bọn con trai, kể cả Hải cũng rất thích thầy giáo thực tập nên những buổi chiều chúng cũng vào chơi, rồi rủ thầy đá bóng. Vì sân trường Ten-lơ-man bé xíu không đủ cho nhiều người chơi cùng lúc, chúng bày ra một cách là cứ hai người lập thành một cặp, cột một chân và một tay lại với nhau để đá, kể cả thủ môn cũng phải làm thế. Sau hai tuần thì thấy Hải bớt ngáp ngủ trong giờ học, còn mấy vụ đánh nhau ở trường vẫn xảy ra, nhưng không có sự tham gia của Trang.

Ngày hội trại thật là vui. Món cơm niêu với cá kho tộ của Hải được chấm giải nhất. Vì chiều hôm đó nhà trường đóng cửa không cho học sinh ra ngoài nên tụi nó giành giật nhau cả những miếng cơm cháy cuối cùng để cứu đói. Hội trại kết thúc lúc tám giờ tối với những tiết mục văn nghệ được chọn lọc, trong đó có bài hát của Cường và Trang.
 

jonigrace

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
3/3/16
Bài viết
48
Gạo
0,0
HAI MƯƠI SÁU

Đăng và Hoàng cùng có chung một giáo viên hướng dẫn chuyên môn là thầy Dũng, nhưng mỗi người được phân công thực tập ở một lớp riêng. Đăng vừa chủ nhiệm vừa dạy ở lớp 10A2, còn Hoàng thì nhận lớp 10A15. Tuy nhiên, thầy Dũng bắt buộc cả hai phải dự giờ lẫn nhau, kể cả khi thầy không có mặt.

Hôm đó có thanh tra từ trường Đại học Sư phạm xuống để xem tình hình sinh viên thực tập thế nào. Oái oăm thay, khoa Toán lại cử thầy Phạm Xuân xuống trường Ten-lơ-man. Hôm đó Đăng dạy bày Phương tích của điểm với đường tròn, còn Hoàng thì dạy phần Công thức lượng giác. Trước lúc lên lớp, thầy Dũng gọi hai đứa lại để chỉ bảo cách trình bày, cũng như cảnh báo những sai sót có thể gặp phải.

Đăng đứng trước ông thầy thanh tra và mấy đứa bạn cùng xuống dự giờ mà cảm thấy chân run đến nỗi không đứng vững. Nó tựa hẳn vào bàn, tim thì đập thình thình như muốn rớt ra ngoài. Cầm compa lên, nó lúng túng thế nào lại đánh rơi xuống đất.

Lớp học quỷ quái thường ngày đủ trò lắm chiêu là thế, giờ mặt đứa nào đứa nấy cũng xanh như tàu lá chuối. Cố gắng vẽ một đường tròn bằng đôi tay run run, Đăng không dám nhìn thẳng xuống phía dưới lớp:

- Giả sử chúng ta có … một đường tròn tâm O, với một … điểm P không thuộc đường tròn. Kẻ một đường thẳng bất kỳ qua điểm O và cắt đường tròn tại hai điểm A, B. Em có nhận xét gì về tích PA.PB?

- Thưa thầy không đổi ạ! – Chí Cường đột nhiên hôm nay thông minh đột xuất.

- Lần sau các em có phát biểu thì đưa tay lên nhé! – Đăng nhắc nhở

- Yes sir! – Vừa quay lên thì Đăng nghe ai đó reo lên. Đăng lập tức quay lại, trừng mắt:

- Đứa nào nói ‘yes sir’ đó?

Cả bọn học sinh lại im phăng phắc, nhưng có tiếng khúc khích từ dãy bàn của những người dự giờ.

Cuối tiết, lúc đánh giá, lũ bạn của Đăng bảo thầy trò tụi bây nói chuyện với nhau cứ y như dân miền núi, còn thầy Xuân bắt lỗi Đăng đã không xét trường hợp điểm P nằm trên đường tròn.

Trước khi thằng Hoàng lên lớp, thầy Dũng đã nhắc nó về một bài tập mà theo thầy, năm ngoái cũng đã có người dạy sai. Đó là bài tìm góc A của tam giác ABC khi biết sinA = 1/2. Thằng Hoàng cam đoan nó sẽ làm tốt, thầy không phải lo cho nó. Vậy mà đến khi sửa bài, nó lại chấp nhận bài giải của học sinh khi cho ra một kết quả duy nhất là A = 300 (lẽ ra còn một giá trị nữa là A = 1500, vì hai góc bù nhau có sin bằng nhau).

Không những thế, Hoàng soạn bài thế nào mà mới ba mươi phút thì hết nội dung. Nhìn đồng hồ thấy còn hơn mười phút mới hết tiết, nó làm một chuyện mà chắc từ trước đến giờ chưa ai trên thế giới này từng nghĩ đến:

- Còn mấy phút nữa hết giờ, mấy em xem thầy trồng cây chuối nhé!

Nói rồi nó ra giữa bảng, chổng ngược hai chân lên trời, đầu cắm xuống nền đất. Tụi bạn dự giờ phía dưới đứa nào cũng cố bụm miệng nén những tiếng khùng khục trong cổ họng. Học trò thì mắt tròn mắt dẹt không hiểu đây là tiết học hay chương trình biểu diễn xiếc của nhà hát thành phố. Chỉ có mỗi thầy Phạm Xuân là tỏ ra tức giận. Ông đứng dậy ngay lập tức và bỏ về thẳng, không thèm ở lại góp ý cho giờ dạy của thằng Hoàng nữa.

HAI MƯƠI BẢY

Hầu như tất cả đều qua được kỳ thực tập với điểm số không đến nỗi tệ, trừ thằng Hoàng do bê trễ trong công tác chủ nhiệm nên bị đánh giá là chưa hoàn thành, và phải thực tập lại trong năm sau. Nhưng dường như điều này chẳng hề hấn gì với nó. Giai đoạn một nó hoàn thành trong bảy năm, thì giai đoạn hai đâu nhất thiết phải xong cho sớm.

Còn hơn một tháng nữa là đến kỳ thi tốt nghiệp. Tất cả đều cày ngày cày đêm để có thể đạt điểm năm cho hai môn thi cuối của thời sinh viên. Thằng Hiệp thậm chí còn đi học kèm thầy Hùng vì nó cảm thấy không an tâm cho lắm. Được cái thằng này rất siêng năng, những đề tốt nghiệp của hai môn Đại số và Giải tích trong mười năm qua đều được nó giải chi tiết và đóng thành hai quyển thật to. Nó pho-to ra và bán lại cho những ai có nhu cầu. Quả là cái thằng biết kinh doanh ngay cả lúc còn đang ngồi trên ghế nhà trường.

Đăng xin phép anh chị cho sang ở hẳn với Long để cùng ôn tập. Buổi sáng tụi nó lên trường học nhóm, từ chiều cho đến tối thì qua thư viện nghiên cứu thêm. Tối về nhà thì dò bài cho nhau cũng như chia sẻ với nhau những gì học được trong ngày.

Một hôm nọ Long đề nghị đi xem bói ở một ông thầy rất hay tại vùng Bình Quới. Đăng không muốn đi vì không tin vào bói toán, nhưng Long với Hiệp bảo đi theo cho vui, còn đến đó rồi ở ngoài cũng được. Sau nghe nói ở chùa này có trồng rất nhiều cây xương rồng nên Đăng quyết định đến đó để tham quan một chuyến, còn tụi nó muốn làm gì thì làm.

Ông thầy mặc bộ đồ bà ba nâu, đầu búi tóc. Không biết ông thuộc môn phái nào, và cũng chẳng biết ông là thầy chùa, thầy pháp hay thầy mo, chỉ biết trong sân chùa ông cư ngụ có đủ loại tượng: từ tượng Phật Thích ca, Quan âm cho đến Đức mẹ Maria và Chúa Giê-xu, kể cả tượng Thánh Gióng và Bác Hồ cũng được ông sưu tập.

Long và Hiệp vào để rút thăm, hay xin xăm gì đó. Ông thầy bảo cả hai đứa đều sẽ đậu kỳ thi này. Xong việc tụi nó biếu thầy một khoản tiền gọi là lễ. Thầy bước ra ngoài thì nhìn thấy Đăng vẫn đang ngắm mấy chậu xương rồng. Thầy bảo thằng này cũng thi đậu nốt. Ông thầy đúng là lạc quan và có khiếu hài hước. Ông bắt chuyện với Đăng và cho biết rằng Thánh Gióng, Phật, Chúa Giê-xu hay Bác Hồ cũng chỉ là một người, tùy thời điểm mà đến để cứu nhân độ thế.

Đăng bỗng nhớ đến chuyện một người anh họ cũng bị hai bên gia đình yêu cầu phải đi coi thầy cho ngày cưới. Nhưng ở thành phố rất khó đặt tiệc, hai anh chị đã đặt trước vào một ngày của tháng mười hai rồi, và không thể nào đổi lại được. Ông thầy giở ra quyển lịch và chỉ ngày này tốt, ngày kia tốt, ngày nọ thì không nên, … Nghe một hồi, ông anh lật quyển lịch chỉ vào ngày mà anh đã đặt tiệc:

- Tui thích ngày này, nó tốt không thầy?

- Ừ, ngày này cũng tốt! – Thầy ấp úng trả lời.

- Vậy tui chọn ngày này làm đám cưới nhé! – Ông anh mỉm cười vì đã hoàn thành được tâm nguyện của cha mẹ, và cũng không phải gặp khó khăn trong việc đặt tiệc nữa.

Dầu đã chắc suất tốt nghiệp như ông thầy dự đoán, Hiệp và Long cũng không dám chểnh mảng việc học ôn. Tụi nó tiếp tục cày ngày cày đêm để không phải hối hận vì mình đã không cố gắng hết sức.

HAI MƯƠI TÁM

Bố của Long bị đột quỵ khi đang làm việc trên công trường, và tạm thời không đi lại được. Do em trai Long cũng đang ôn tập chuẩn bị thi vào đại học, nên thay vì hai anh em thay phiên nhau trực chăm sóc bố thì Long giành luôn phần của thằng em. Thế là Long mang luôn sách vở vào ở với bố tại bệnh viện Thống Nhất, nơi chữa trị cho các cán bộ cấp cao và nhân viên cốt cán của nhà nước.

Mỗi sáng sớm, Long phải đẩy xe lăn của bố đến trung tâm châm cứu để phục hồi chức năng. Sau đó đi mua nước nóng, mua cơm về đút cho bố, rồi mới tới lượt mình. Canh giờ cho bố uống thuốc theo như bác sĩ ngày hôm đó căn dặn. Mãi đến cuối tuần thì mẹ và em mới qua để Long về nhà trọ nghỉ ngơi một chút.

Hàng đêm, Long phải ngủ trên một chiếc ghế xếp đặt giữa hai giường bệnh. Cũng may là tại đây không có muỗi nên cũng đỡ lo sốt rét, nhưng quang cảnh bệnh viện tĩnh mịch và buồn chán làm cho Long khó mà ngủ được. Đêm nào cũng thế, Long thức ôn bài cho đến hai hoặc ba giờ sáng mới có thể chợp mắt một tí, đến năm giờ lại phải cùng bố qua phòng châm cứu và phục hồi.

Cứ vậy được gần hai tuần thì Long cũng nhuốm bệnh và ngã gục. Dầu vậy Long vẫn cố gắng vì không muốn phiền em mình vì sợ nó không đạt điểm cao trong kỳ thi. Nó cũng không báo cho mẹ biết sợ mẹ phải lo mà ảnh hưởng đến công việc. Cố gắng được thêm hai ngày nữa thì Long cũng phải nằm phòng cấp cứu để người ta truyền dịch.

Đăng cũng thỉnh thoảng vào thăm và giúp Long mua cái này, cái khác. Giờ thì Đăng cũng dọn qua ở bệnh viện với bố con Long và phụ nó để nó mau hết bệnh vì chỉ còn một tuần nữa là đến ngày thi. Giờ thì tất cả những việc Long làm hàng ngày đều dồn hết cho Đăng, nhưng Đăng cảm thấy vui vì có thể giúp bạn trong hoàn cảnh có thể gọi là bi đát nhất.

HAI MƯƠI CHÍN

Long cố gắng lắm mới có thể lên trường dự thi tốt nghiệp. Rồi thì hai ngày thi cũng chấm dứt. Bố Long không có dấu hiệu khá hơn, nên được chuyển qua Bệnh viện Trung ương Quân đội 175 để được điều trị chuyên sâu. Chi phí đắt đỏ khiến cả gia đình trong lúc này cũng lâm vào cảnh túng quẫn. Mẹ Long phải cầm cố căn nhà cho ngân hàng để có tiền tiếp tục chữa trị cho bố.

Hai tuần sau có kết quả thi. Mới tám giờ sáng hầu như tất cả đã có mặt để ngóng chờ văn phòng khoa dán bảng điểm. Địa điểm tập trung vẫn là gốc me huyền thoại mọi khi, nơi biết bao người đã từng nhảy cẫng lên sung sướng, và cũng bằng từng ấy con người đổ lệ trong thương đau.

Ngày đó vẫn chưa có hình thức công bố điểm qua tin nhắn hay Internet, nên xem điểm trực tiếp là cách duy nhất, và cũng là cách hồi hộp nhất mà sinh viên nào cũng phải trải qua. Chín giờ ba mươi, thầy thư ký mở cửa bảng tin để dán danh sách điểm. Gần trăm con người chen lấn, cố ngoi lên để tìm ra điểm của mình. Tìm được rồi thì kẻ mừng ra mặt, kẻ mừng thầm, kẻ mặt trơ ra, người thì lẳng lặng thối lui không nhìn ai hết.

Thằng Hiệp hét to lên khi thấy mình được những hai điểm bảy, nhưng cũng như các kỳ thi cuối khóa, chỉ cần mỗi môn được năm điểm trở lên là được cấp bằng tốt nghiệp ra trường. Đợi tụi nó xem xong hết và dãn ra rồi, Đăng và Long mới vào xem cho đỡ chen lấn. Đăng được hai điểm sáu, còn Long thì một điểm bảy và một điểm ba.

Tất cả đã về hết mà Long vẫn còn bần thần ngồi đó. Trên cây me vẫn lác đác một vài quả còn sót lại từ mùa trước, meo mốc, khô cong. Ngồi kế bên, Đăng không thể nghĩ ra được một lời nào để an ủi bạn. Cuối cùng, nó cũng đặt tay trên vai Long, giọng lạc hẳn đi:

- Thôi, mày đừng buồn. Học tài thi phận mà!

Long gạt tay Đăng xuống, vẻ bực bội:

- Kệ tao, để tao yên!

Một thoáng im lặng. Mây đen kéo đến. Trời tối sầm. Gió bắt đầu rít lên qua từng kẽ lá, đập vào những tấm cửa sổ đã long bản lề những tiếng trầm đục, khô khan. Những trái me hư, thâm đen nhân cơ hội cũng nương theo gió nhẹ nhàng rơi xuống đất.

Đăng và Long vẫn ngồi đó, đăm chiêu nhìn vào không gian âm u, mặc cho những giọt mưa đã bắt đầu nặng hạt.

BA MƯƠI

Đăng ra trường và xin về dạy hợp đồng ở trường Ten-lơ-man, nơi mà nó đã thực tập trước đây. Trong khi đó, Long vẫn phải vừa chăm sóc bố, vừa ôn tập cho kỳ thi tốt nghiệp vào năm tới.

Đăng không còn qua chỗ Long nữa, nhưng thỉnh thoảng Long qua chỗ Đăng để hái cây thuốc nam về chữa bệnh cho bố. Nhưng có vẻ sự thân thiết ngày nào giờ càng phai nhạt dần. Mà cũng phải, giờ Đăng ngoài việc phải chăm chút cho công việc vốn khá cạnh tranh ở trường bán công, thì nó còn phải dành thời gian để đi chơi với cô bạn gái. Trong khi đó Long vẫn thường ngày ở bệnh viện, vẫn số kiếp sinh viên, và chẳng có được một phút nào ngơi tay.

Một chiều nọ Long qua chỗ Đăng định kiếm nó để tâm sự về việc thằng em đang nợ tiền đóng học phí. Thật sự căn bệnh của bố đã tiêu tốn rất nhiều tiền bạc của gia đình, và một mình mẹ Long cũng không thể xoay sở được. Vì vậy Long định hỏi Đăng xem nó có thể giới thiệu một chỗ nào đó để dạy kèm hay không.

Đến vừa kịp lúc gặp Đăng chuẩn bị ra ngoài với bạn gái. Đăng thấy Long thì tỏ vẻ hơi ngại ngùng:

- À, bây giờ tao có việc phải đi rồi. Bữa khác mày ghé nha.

Thật ra thì Đăng cũng không có việc gì phải gấp gáp. Chẳng qua là bây giờ mối quan hệ với bạn gái được ưu tiên hơn với bạn cũ mà thôi. Long đứng nhìn theo hai người khuất dần cuối con hẻm, lòng cảm thấy trống không và vô vị.

Lần thứ hai, rồi lần thứ ba cũng thế. Long chán ngán cho mối quan hệ của con người, cách mà họ đối xử với nhau. Có thể họ không cố ý làm như thế, nhưng do hoàn cảnh, do tình hình, hay do một sự ngẫu nhiên nào đó buộc họ phải bỏ đi những gì xưa cũ để dành xây dựng một cái gì đó mới hơn, triển vọng hơn.

Cái gì có bắt đầu thì cũng phải có lúc kết thúc – Mặc dầu đôi khi chúng ta cảm thấy hơi tiếc vì nó không kết thúc theo cách mà chúng ta từng mong đợi.
 

jonigrace

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
3/3/16
Bài viết
48
Gạo
0,0
BA MƯƠI MỐT

Rồi Long cũng tốt nghiệp ra trường. Bố Long đã khá hơn, và được chuyển về nhà để hồi phục. Long quyết định xin về dạy ở một trường ở xa cách nhà hơn ba mươi cây số. Một phần là vì muốn dạy ở thành phố phải tốn một khoản tiền lớn để làm chi phí trà nước, phần nữa là ngôi trường mới xây ở vùng sâu kia đang rất cần giáo viên, trong khi không ai muốn về đó vì đường khó đi và điều kiện sinh hoạt cũng khá tệ. Nước ở đó toàn là phèn. Cả vùng chỉ có một quán tạp hóa, một quán cà-phê, hai tiệm cơm, và một cái chợ lề đường bán toàn đồ nông sản do dân địa phương canh tác. Vì đường hiểm trở nên Long ở luôn nhà tập thể của trường, cuối tuần mới về thăm nhà một lần.

Thằng Đăng vừa mới gọi điện liên hệ mời Long đi dự đám cưới của nó, được tổ chức ở quê nó ở tít Hậu Giang. Nó hỏi Long đi dạy ở quê được lương bao nhiêu mỗi tháng. Long cho biết kể cả phụ cấp khu vực vùng sâu nữa là được hơn tám trăm ngàn đồng.

- Vậy mày lên đây với tao đi, chỉ cần dạy hai lớp thôi là mỗi tháng một triệu rưỡi, chưa kể tiền thưởng. – Đăng tỏ ra quan tâm đến hoàn cảnh của Long.

- Nhưng nếu ai cũng tìm việc ở thành phố lớn, thì học sinh ở vùng quê thế nào đây? – Long trả lời theo như cách mình suy nghĩ.

- Ôi dào, mày cứ lý tưởng hóa vấn đề. Thời buổi này chỗ nào thuận tiện và có thu nhập cao thì thu hút nhân tài. Chỉ có những đứa kém năng lực mới về quê thôi. – Giọng Đăng nghe có vẻ châm biếm.

- À, thằng Hiệp cũng vừa ký hợp đồng với trường Ten-lơ-man đó. Có nó tao cũng đỡ lo. Ở đây cạnh tranh dữ lắm, nếu tỉ lệ điểm kiểm tra trên trung bình dưới 90% thì thế nào cũng bị cắt bớt lớp. Đăng nói tiếp.

- Vậy thì khó quá, học sinh bán công mà làm đề kiểm tra của Sở thì sao có tỉ lệ cao được? – Long tỏ ra nghi ngờ.

- Tụi tao dặn học sinh làm ký hiệu chỗ đáp số. Học trò tao thì gạch dưới hai nét, còn học trò thằng Hiệp sẽ đóng khung. Khi cắt phách, tụi tao nhận ra và chấm lỏng tay những bài có ký hiệu.

- Đúng là tụi mày bây giờ nhiều chiêu trò quá. – Long cười buồn.

- Vì miếng cơm manh áo cả, mày ạ. Mình không làm thì người khác cũng làm, còn mình thì mất việc. – Đăng nói một cách trơn tru, không cần giấu giếm.

- Thôi, tao không đủ khả năng để dạy một trường thành phố như thế đâu. À, tao sẽ xuống dự đám cưới mày. Hôm đó chắc đông đủ bạn bè hết chứ?

- Không, tao chỉ mời những đứa ở lại thành phố thôi. Có tổ chức xe đón ở trường Ten-lơ-man đó, mày có đi chung thì đăng ký sớm.

- Tao đi xe máy từ từ, chắc cũng đến kịp giờ trưa. Thôi hẹn gặp mày sau!

- Ừ, hẹn gặp lại. – Nói rồi Đăng cúp máy.

Và đó là lần duy nhất Đăng chủ động liên hệ với Long từ sau khi tốt nghiệp.

BA MƯƠI HAI

Tết năm đó, Long gọi điện thoại cho Đăng để chúc mừng, nhưng từ đầu dây bên kia, giọng Đăng tỏ ra ngạc nhiên:

- Xin lỗi, ai ở đầu dây bên kia vậy?

- Tao nè, thằng Long ở Vũng Tàu. Mày không lưu số của tao sao? – Long tỏ vẻ ngạc nhiên, vì trước giờ nó chỉ dùng duy nhất một số điện thoại.

- À, Long. Mày vẫn khỏe chứ. Tao bị mất sim mới làm lại, nên chưa kịp xin các số cũ.

- Tao chỉ gọi để hỏi thăm gia đình mày thôi. Tết có đi chơi biển thì ghé qua nhà tao nghe! – Long mời một cách thật tình.

- Ừ, nhà tao định mùng 6 sẽ đi tắm biển đó. Nếu về sớm tao sẽ ghé!

Nói thì nói vậy, chứ trong mấy năm liền, Long cũng chưa gặp lại Đăng. Một phần cũng vì Long ít đi thành phố. Vả lại, nghe thằng Hiệp kể, Đăng đã mua được nhà riêng, và ngày đêm cày liên tục đến nỗi không có cả thời gian uống cà phê với nó nữa. Lần này nhân dịp lễ 30/4, Long gọi điện cho Đăng để báo rằng mình sẽ đến thăm. Liên lạc nhiều lần nhưng chẳng thấy nó bắt máy.

Dầu vậy Long cũng đi xe lên Sài Gòn, trước hết ghé thăm trường Đại học Sư Phạm, ghé thăm khoa Toán và ngồi lại ở gốc me kỷ niệm. Cây me hôm nào giờ đã rất cao, và chắc chắn rằng nó đã chứng kiến không biết bao nhiêu thế hệ sinh viên đã từng vui mừng, từng đau khổ, và từng chia sẻ với nhau những cay đắng ngọt bùi của những kỳ thi. Long nhìn xung quanh, cảnh vật vẫn thế chẳng có gì thay đổi, ngoại trừ trung tâm tin học năm nào đã bị đập nát để xây khu hành chánh thật to, thật cao.

Đi chán chê, Long lại lấy điện thoại ra gọi cho Đăng một lần nữa. May mắn thay lần này có người bắt máy – đó là vợ Đăng.

- Cô vui lòng cho tôi gặp Đăng.

- Anh Đăng ra ngoài rồi, khoảng một tiếng sau anh gọi lại nhé!

Chẳng biết làm gì cho thời gian trôi qua, Long gửi xe máy rồi đi bộ băng qua trường Đại học Tự nhiên, rồi quay lại trường Cao đẳng Sư phạm để gọi tô mì gõ. Nhớ ngày xưa những bữa thằng Đăng qua chơi, lúc nào nó cũng ăn hết phần cơm để Long phải đi ăn hủ tiếu gõ như thế này. Nghĩ lại những kỷ niệm ngày xưa đó, Long cảm thấy vui vui trong lòng mình. Trên con đường thoang thoảng mùi thơm của hoa sao giấy, Long vừa đi vừa huýt sáo, nhìn lên thấy bầu trời vẫn còn đó một màu xanh.

BA MƯƠI BA

Long lại gọi điện thoại cho Đăng, một lần nữa nhận ra Đăng vẫn không lưu số máy mình. Lại phải xưng tên, xưng tuổi, rồi thì Long nói thẳng vào vấn đề:

- Tao lên thành phố định ghé thăm mày một tí. Mày có rảnh không?

- À, hôm nay tao chuẩn bị để đón người thân từ ngoài Bắc vào nên không gặp mày được, để lần khác nhé! – Đăng có vẻ chẳng hào hứng lắm.

- Mấy giờ mày đón khách? – Long vẫn cố thu xếp.

- Sáu giờ chiều tao phải ra ga xe lửa, mà bây giờ gần bốn giờ rồi!

- Vậy mày có thể qua trường Sư phạm tụi mình gặp nhau uống cà-phê được không? Nghe nói nhà mày cũng gần đây mà? – Long đề nghị.

- Chắc tao không qua được đâu, giờ còn phải tắm rửa, ăn uống. Chỉ có ngày lễ mới rảnh rang với gia đình, chứ hết lễ thì đầu tắt mặt tối mày ơi. Thôi hôm nào tao đi Vũng Tàu chơi sẽ ghé mày! – Đăng vội vàng kết thúc câu chuyện.

Ta chỉ có thể giữ người chạy lại, chứ không thể nào níu kéo khi họ đã cố ý chạy đi. Tình bạn, cho dù có thân nhau đến thế nào thì cũng chỉ có thể duy trì trong một khoảng thời gian hữu hạn nào đó. Không có cái gì gọi là mãi mãi, cũng chẳng có điều gì gọi là suốt đời.

Một khi đã nhìn về hai phía khác nhau thì chúng ta sẽ không còn gì gọi là liên hệ nữa, cũng như hai véc-tơ không cùng phương thì mối quan hệ giữa chúng chẳng bao giờ tồn tại. Dầu chúng có thể bằng nhau về độ dài, nhưng sự khác nhau về phương, hướng đã làm cho chúng trở thành hai vec-tơ chẳng có gì với nhau.

Bồi hồi, nuối tiếc về một tình bạn đã từng có lúc gọi nhau là best friend, Long bỗng nghĩ về một câu châm ngôn rất có ý nghĩa:

“Buổi sáng, hãy đi gieo; nhưng buổi chiều, cũng đừng cho tay bạn nghỉ. Vì bạn không biết hạt giống nào sẽ mọc lên tốt hơn, hạt giống gieo buổi sáng hoặc buổi chiều, hoặc cả hai đều tốt như nhau.”

Mặc dầu có những điều chúng ta cố gắng xây, nhưng một số người họ luôn tìm cách đánh đổ. Mặc dầu có những điều chúng ta cố gắng gieo trồng và mong đợi nó có kết quả, nhưng vì những lý do nào đó ngoài ý muốn, nó lại chết yểu đi trước khi kịp ra trái ra bông. Tuy nhiên, chúng ta không thể vịn vào đó mà thoái thác trách nhiệm của mình. Hơn nữa, nếu chúng ta không xây, không gieo trồng thì chúng ta cũng chẳng bao giờ có được sự hy vọng vào tương lai, mà tương lai thì chứa đựng muôn vạn điều diệu kỳ mà chúng ta chưa từng biết.

Bầu trời trước mắt Long vẫn một màu xanh, cho dù những tia nắng hoàng hôn đang dần dần lịm tắt. Hoa vẫn thơm, và theo từng đợt gió lá vẫn reo tí tách. Nhìn dòng người thanh thản giữa phố phường trong buổi chiều ngày kỷ niệm thống nhất đất nước, Long cảm thấy càng thêm yêu cuộc đời này biết bao nhiêu.

Cầm điện thoại lên, Long mở phần danh bạ và xóa đi một liên hệ mà chẳng bao giờ Long phải cần dùng trong cuộc đời này nữa: Trần Hải Đăng. Chẳng phải Long vô tình, nhưng rõ ràng Đăng đã xem Long là một người xa lạ. Những gì Long làm chỉ là để lột đi lớp vỏ bọc cuối cùng của một sự thật mà ai cũng biết từ lâu, ngoại trừ chính Long.

Với con người, điều quý nhất là sự tự do, và sự tự do của mỗi cá nhân là điều mà chúng ta nên tôn trọng.

Hòa cùng dòng người đi về phía dinh Độc Lập của ngày xưa, Long cũng đang mừng ngày miền Nam hoàn toàn giải phóng./.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bên trên