Viết theo cảm hứng, lấy tuổi mình ra viết luôn, nên có lẽ không buồn lắm, đừng chê, tuổi nhân vật là tuổi thật, nhưng chuyện có thật hay không thì...!
Tập 1: Biến cố
Tuổi thơ nó trôi qua quá nhanh, phải nói là vèo một cái. Nó còn chưa kịp thấy đọng lại gì, mỗi ngày ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, đôi khi phụ giúp má già của nó. Nó không có ba, hay phải nói có cũng như không. Ổng ở trong nhà, mà mỗi ngày nó thấy ổng chưa tới hai tiếng, đôi khi thì thấy ổng biệt tích, riết rồi nó cũng quen. Chẳng qua nó cảm thấy trống vắng, nó buồn khi bị gọi là mồ côi cha, rõ là... ổng có chết đâu, ổng vẫn sừng sững mà cười vui với con đàn bà nào đó ấy chứ.
Rõ buồn, nó nhớ ngày xưa quá, cái ngày mà ổng còn thương má, ổng còn nói nó mắng nó, đôi khi là quánh nó, nhưng đó là quánh yêu, giờ thì ổng không thèm ngó tới nó nữa, ổng không dạy, việc gì nó làm ổng cũng khó chịu, một người đàn ông gắt gỏng, cáu kỉnh.
Tuy vậy ít nhiều ổng còn thương nó, nhưng giờ ổng về quê rồi, nó thở dài, mà ổng có thật về quê không thì nó không biết, nó nghe má nó nói thôi, có khi má nó gạt nó, để cho nó khỏi buồn, nhưng nó đủ lớn để hiểu. Nó ở nhà, giúp má nó việc nhà, dọn dẹp nấu cơm, và chăm thằng em nhỏ, thằng nhóc mới mấy tuổi đầu, rõ tội chưa.
Nhóc không biết ba má cãi nhau, nó nhìn họ với ánh mắt ngây thơ, nó không hiểu! Cái cảnh nó thấy là má nó đánh bố nó, đánh một cách dữ dội, mặt ba nó sưng tấy cả lên, mà ổng không nói gì, nhưng má nó khóc cuối cùng nó khóc theo. Thằng nhỏ là nhóc, không hiểu, nhưng thằng lớn và nó, chị hai trong nhà thì hiểu. Ba nó ở ngoài đi cả ngày, có một thằng nhóc không phải em nó gọi nó bằng chị, nó tức lắm, tức muốn khóc, nó tức cho má nó, má nó có làm gì nên tội đâu, má nó thương ổng quá, dùng tiền nuôi, mà ổng cũng chẳng phải làm gì, còn lười hơn cả nó nữa, mỗi lần nhìn ổng, nó chỉ biết thở dài, cười khổ. Không phải nó không buồn, mà chỉ là đôi khi vì đau quá người ta cười thôi!
Thằng em nó thì đa cảm, hiểu nhiều hơn nó, và cũng đau lòng nhiều hơn, nó khóc ít hơn, nhưng nó an ủi má nhiều hơn, việc nó ngầm làm cũng nhiều hơn. Nó cầm điện thoại của ba, xem ông gọi cho ai, làm cái gì, nói cái chi? Nó nhớ ba nó đi đâu? Khi nào về, nó rõ tất. Nó biết cả mặt của người đàn bà ấy, biết cả thằng nhóc con rõ lạ ấy tên gì, việc thằng nhóc ấy biết còn nhiều hơn nó, đôi khi nó cảm thấy thật thất bại. Thằng nhóc trưởng thành sớm, nhóc ấy cũng mới mười ba tuổi, tội gì phải thế. Gia đình nó đã làm gì nên tội? NÓ không hiểu!
Con đàn bà ấy có gì tốt đâu, con cũng không phải con ổng, mà lại là gái làng chơi, nó không hiểu ba nó nghĩ gì. Trong ấn tượng của nó ngày xưa, ba nó là một người hiền ra nước, nó muốn gì ba nó cũng cho, đôi khi đi công tác xa, mua cho nó một cây kẹo to thiệt to, lúc sinh nhật nó mua cho nó cái đầm công chúa, nó hạnh phúc lắm, nó nhớ cái ôm ấm áp mà ba nó giành cho nó, một cái ôm hiền từ làm sao! Nhưng bởi ông ấy như vậy nên nó không hiểu, việc gì có thể làm khuôn mặt của ba nó từ vui thiệt vui mà trở nên cả ngày rầu rỉ gắt gỏng như vậy? Nó không hiểu, đó là điều nó và em nó không hiểu!
Ba nó, một người đàn ông đầy mâu thuẫn, ông ấy lúc thì vui và buồn thất thường, giọng ông ấy đôi khi buồn hiu nói chuyện với nó, mỗi lần nghe nó chỉ muốn khóc, khóc cho thỏa lòng của nó, nó không hiểu nó chỉ biết ông đang nói cái gì buồn lắm cơ, ông về quê, và đôi khi gọi nó vài cuộc trò chuyện, lần nào gọi ông ấy cũng rầu. mà mỗi lần thằng nhỏ ngây thơ nói những gì mà má nó cấm nói, thì ba nó có vẻ khàn giọng, nó cỏ thể tưởng được khuôn mặt ông ấy lúc giờ, mắt đỏ lè lè, khóe mắt cay cay, khuôn mặt cúi gầm, ổng già đi mấy tuổi, tóc bạc và rối mù, bộ dáng lếch thếch nó có thể nghĩ. Ổng thật đáng trách, ổng phải thấy sự thay đổi của chính mình chứ, nó nghĩ, hẳn người đàn bà đã bỏ bùa ổng, ba nó... rất tốt!
Nó tự an ủi chính mình, ông ấy cũng thấy có lỗi với má, ông về nhà, ở nhà, cũng ôm má và chịu má đánh, nhưng lạ thay ông không chịu má chửi người đàn bà ấy, ông nạt má đánh má, không cho má ôm. Nó nhớ tấm hình ba và má nó ôm nhau thắm thiết, nó nhớ lúc mà ba nó thương má hơn cả nó, nó nhớ!
Thời tuổi thơ của nó, gắn liền với giông bão cuộc đời, nó nghe và biết nhiều chuyện, có điều hiểu thì chẳng là bao, nó rất ngốc, ngốc hơn em nó nhiều. Nó nghe má nó tâm sự, mà nó chẳng biết nói gì, chỉ biết khóc giúp má, nó rơi lệ, lòng nó đau như cắt, nó ôm má, và bảo má rằng hãy bỏ ba, nó chấp nhận việc không ba chứ không chấp nhận một người ba tổn thương má nó, nõ nghĩ, nhưng không má nó lắc đầu, bảo rằng, nó còn nhỏ chưa hiểu đâu.
Cái gì là chưa, mà không, nó cũng đã mười sáu, cũng đã có chứng minh nhân dân, nó đã có thể chịu trách nhiệm về hành vi của mình, tại sao nói nó còn nhỏ, nó muốn giúp chia một ít gánh nặng trên vai má nó, má nó nghe chỉ cười, mà xoa đầu nó.
Có lẽ người lớn mãi khó hiểu như vậy, nó mãi không hiểu cảm xúc của má nó, má nó bảo chỉ cần bọn nó thôi, nhưng đã bao lần má tổn thương bản thân, nó đau quá, nó không hiểu vì sao má làm vậy, nó sợ, nó khóc, khóc đến mức nước mắt cạn, tuy vậy nó khóc không cho ai thấy, nó sợ má nó lo. Má nó sợ tự kỉ, nó chỉ cười, nó chỉ tổn thương thôi. Mỗi tối nó đều ước những ngày tháng này chấm dứt.
Thời gian nó cứ vậy trôi qua, có lẽ khi người ta buồn người ta chẳng biết cái khái niệm thời gian là gì, nó ổn hơn, cảm xúc nó trở nên bình thản, và nó tiếp nhận mọi chuyện, má nó nói gia tài của má đều chia hết cho bọn nó, má và ba không lấy một đồng, má muốn ba trắng tay để không lấy tiền cho "ai đó". Nó hiểu, và nó nhủ thầm, cho nó cũng như cho má nó, nó không lấy, em nó cũng vậy, hai đứa nó, gật đầu thầm hiểu!
Nó ít gặp cha hơn, nó lo cho ổng, không biết ổng tốt không, nó chỉ gặp ổng qua điện thoại! Nó lo... lo lắm...
Tuổi thơ nó trôi qua quá nhanh, phải nói là vèo một cái. Nó còn chưa kịp thấy đọng lại gì, mỗi ngày ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, đôi khi phụ giúp má già của nó. Nó không có ba, hay phải nói có cũng như không. Ổng ở trong nhà, mà mỗi ngày nó thấy ổng chưa tới hai tiếng, đôi khi thì thấy ổng biệt tích, riết rồi nó cũng quen. Chẳng qua nó cảm thấy trống vắng, nó buồn khi bị gọi là mồ côi cha, rõ là... ổng có chết đâu, ổng vẫn sừng sững mà cười vui với con đàn bà nào đó ấy chứ.
Rõ buồn, nó nhớ ngày xưa quá, cái ngày mà ổng còn thương má, ổng còn nói nó mắng nó, đôi khi là quánh nó, nhưng đó là quánh yêu, giờ thì ổng không thèm ngó tới nó nữa, ổng không dạy, việc gì nó làm ổng cũng khó chịu, một người đàn ông gắt gỏng, cáu kỉnh.
Tuy vậy ít nhiều ổng còn thương nó, nhưng giờ ổng về quê rồi, nó thở dài, mà ổng có thật về quê không thì nó không biết, nó nghe má nó nói thôi, có khi má nó gạt nó, để cho nó khỏi buồn, nhưng nó đủ lớn để hiểu. Nó ở nhà, giúp má nó việc nhà, dọn dẹp nấu cơm, và chăm thằng em nhỏ, thằng nhóc mới mấy tuổi đầu, rõ tội chưa.
Nhóc không biết ba má cãi nhau, nó nhìn họ với ánh mắt ngây thơ, nó không hiểu! Cái cảnh nó thấy là má nó đánh bố nó, đánh một cách dữ dội, mặt ba nó sưng tấy cả lên, mà ổng không nói gì, nhưng má nó khóc cuối cùng nó khóc theo. Thằng nhỏ là nhóc, không hiểu, nhưng thằng lớn và nó, chị hai trong nhà thì hiểu. Ba nó ở ngoài đi cả ngày, có một thằng nhóc không phải em nó gọi nó bằng chị, nó tức lắm, tức muốn khóc, nó tức cho má nó, má nó có làm gì nên tội đâu, má nó thương ổng quá, dùng tiền nuôi, mà ổng cũng chẳng phải làm gì, còn lười hơn cả nó nữa, mỗi lần nhìn ổng, nó chỉ biết thở dài, cười khổ. Không phải nó không buồn, mà chỉ là đôi khi vì đau quá người ta cười thôi!
Thằng em nó thì đa cảm, hiểu nhiều hơn nó, và cũng đau lòng nhiều hơn, nó khóc ít hơn, nhưng nó an ủi má nhiều hơn, việc nó ngầm làm cũng nhiều hơn. Nó cầm điện thoại của ba, xem ông gọi cho ai, làm cái gì, nói cái chi? Nó nhớ ba nó đi đâu? Khi nào về, nó rõ tất. Nó biết cả mặt của người đàn bà ấy, biết cả thằng nhóc con rõ lạ ấy tên gì, việc thằng nhóc ấy biết còn nhiều hơn nó, đôi khi nó cảm thấy thật thất bại. Thằng nhóc trưởng thành sớm, nhóc ấy cũng mới mười ba tuổi, tội gì phải thế. Gia đình nó đã làm gì nên tội? NÓ không hiểu!
Con đàn bà ấy có gì tốt đâu, con cũng không phải con ổng, mà lại là gái làng chơi, nó không hiểu ba nó nghĩ gì. Trong ấn tượng của nó ngày xưa, ba nó là một người hiền ra nước, nó muốn gì ba nó cũng cho, đôi khi đi công tác xa, mua cho nó một cây kẹo to thiệt to, lúc sinh nhật nó mua cho nó cái đầm công chúa, nó hạnh phúc lắm, nó nhớ cái ôm ấm áp mà ba nó giành cho nó, một cái ôm hiền từ làm sao! Nhưng bởi ông ấy như vậy nên nó không hiểu, việc gì có thể làm khuôn mặt của ba nó từ vui thiệt vui mà trở nên cả ngày rầu rỉ gắt gỏng như vậy? Nó không hiểu, đó là điều nó và em nó không hiểu!
Ba nó, một người đàn ông đầy mâu thuẫn, ông ấy lúc thì vui và buồn thất thường, giọng ông ấy đôi khi buồn hiu nói chuyện với nó, mỗi lần nghe nó chỉ muốn khóc, khóc cho thỏa lòng của nó, nó không hiểu nó chỉ biết ông đang nói cái gì buồn lắm cơ, ông về quê, và đôi khi gọi nó vài cuộc trò chuyện, lần nào gọi ông ấy cũng rầu. mà mỗi lần thằng nhỏ ngây thơ nói những gì mà má nó cấm nói, thì ba nó có vẻ khàn giọng, nó cỏ thể tưởng được khuôn mặt ông ấy lúc giờ, mắt đỏ lè lè, khóe mắt cay cay, khuôn mặt cúi gầm, ổng già đi mấy tuổi, tóc bạc và rối mù, bộ dáng lếch thếch nó có thể nghĩ. Ổng thật đáng trách, ổng phải thấy sự thay đổi của chính mình chứ, nó nghĩ, hẳn người đàn bà đã bỏ bùa ổng, ba nó... rất tốt!
Nó tự an ủi chính mình, ông ấy cũng thấy có lỗi với má, ông về nhà, ở nhà, cũng ôm má và chịu má đánh, nhưng lạ thay ông không chịu má chửi người đàn bà ấy, ông nạt má đánh má, không cho má ôm. Nó nhớ tấm hình ba và má nó ôm nhau thắm thiết, nó nhớ lúc mà ba nó thương má hơn cả nó, nó nhớ!
Thời tuổi thơ của nó, gắn liền với giông bão cuộc đời, nó nghe và biết nhiều chuyện, có điều hiểu thì chẳng là bao, nó rất ngốc, ngốc hơn em nó nhiều. Nó nghe má nó tâm sự, mà nó chẳng biết nói gì, chỉ biết khóc giúp má, nó rơi lệ, lòng nó đau như cắt, nó ôm má, và bảo má rằng hãy bỏ ba, nó chấp nhận việc không ba chứ không chấp nhận một người ba tổn thương má nó, nõ nghĩ, nhưng không má nó lắc đầu, bảo rằng, nó còn nhỏ chưa hiểu đâu.
Cái gì là chưa, mà không, nó cũng đã mười sáu, cũng đã có chứng minh nhân dân, nó đã có thể chịu trách nhiệm về hành vi của mình, tại sao nói nó còn nhỏ, nó muốn giúp chia một ít gánh nặng trên vai má nó, má nó nghe chỉ cười, mà xoa đầu nó.
Có lẽ người lớn mãi khó hiểu như vậy, nó mãi không hiểu cảm xúc của má nó, má nó bảo chỉ cần bọn nó thôi, nhưng đã bao lần má tổn thương bản thân, nó đau quá, nó không hiểu vì sao má làm vậy, nó sợ, nó khóc, khóc đến mức nước mắt cạn, tuy vậy nó khóc không cho ai thấy, nó sợ má nó lo. Má nó sợ tự kỉ, nó chỉ cười, nó chỉ tổn thương thôi. Mỗi tối nó đều ước những ngày tháng này chấm dứt.
Thời gian nó cứ vậy trôi qua, có lẽ khi người ta buồn người ta chẳng biết cái khái niệm thời gian là gì, nó ổn hơn, cảm xúc nó trở nên bình thản, và nó tiếp nhận mọi chuyện, má nó nói gia tài của má đều chia hết cho bọn nó, má và ba không lấy một đồng, má muốn ba trắng tay để không lấy tiền cho "ai đó". Nó hiểu, và nó nhủ thầm, cho nó cũng như cho má nó, nó không lấy, em nó cũng vậy, hai đứa nó, gật đầu thầm hiểu!
Nó ít gặp cha hơn, nó lo cho ổng, không biết ổng tốt không, nó chỉ gặp ổng qua điện thoại! Nó lo... lo lắm...
Chỉnh sửa lần cuối: