Một câu chuyện viết cho mình với văn phong đã cũ của một mình ngày xưa.
Tặng mình khi ý truyện tự nhiên nảy ra trong đầu.
- Bây giờ tao chỉ ước có 1 tỉ rơi vào đầu tao, để tao có tiền tao xây nhà!
Minh ngẩng đầu lên, tròn xoe mắt nhìn mẹ đang cười đùa, tít cả hai bên khóe. Rồi mẹ thằng Minh ngao ngán nhìn ra phía ngoài cửa để ngỏ vàng ươm nắng trưa, chép miệng nói linh tinh với hai đứa con nhỏ của mình. Mẹ nó vừa ăn cơm xong, đặt bát đũa vào mâm cơm xếp dưới đất với đôi bát con con, mấy cái đũa lẻ tẻ hơi cũ cho ba người. Đứa chị lớn vừa mới vào lớp 7, còn thằng em đang học mẫu giáo chuẩn bị vào lớp 1 gần nhà. Mà nói là trường mẫu giáo thì sang quá, vốn dĩ cũng chỉ là một bà giáo già về hưu, dạy cho đám trẻ nhỏ trong cái xóm túm tụm nhà cấp 4, gần sát khu chung cư đô thị mới xây chẳng được bao lâu.
*
Bốn giờ chiều.
Minh ngồi đu lên chiếc ghế đặt bên ngoài phòng khách, phòng thông với gian bếp ga chật hẹp và chỗ mà cả nhà nó hay ngồi dưới đất cùng xem chương trình “Quý ông hoàn hảo” cuối tuần trên chiếc ti vi mua được mười mấy năm rồi. Nó thấy nhà nó mát lắm. So với nhà của thằng Nam thì không lạnh bằng, nhà thằng đấy có máy điều hòa, bật suốt cả ngày lẫn đêm trong thời điểm oi nồng giữa tháng sáu. Nhà Minh cũng có điều hòa, chỉ là khi đi ngủ thì mới dám bật lên ngủ cho mát. Bốn người chui rúc trên một cái giường, điều hòa thì mát lạnh, thích ơi là thích! Mẹ thì chả ưa thế, mẹ bảo chật chội, toàn hơi người với hơi người. Kể cả thế, Minh vẫn thấy nhà mình chẳng có gì đáng phàn nàn. Mẹ nó bảo, nó còn nhỏ, chẳng hiều được đâu. Ngày trước nó còn bực mình, về sau, thằng bé chẳng còn cảm giác với cái câu đấy nữa. Hẳn là nó còn nhỏ và chẳng hiểu được gì đâu thật.
Chị Sam hay bảo Minh ngu như bò. Minh ức lắm! Lúc nào nó cũng giành việc mẹ sai trước chị Sam. Dám bảo Minh ngu như bò, Minh sẽ lấy lòng mẹ, để nếu chị Sam có lỗi gì, Minh sẽ bảo mẹ phạt chị thật nặng, cho chị chừa cái thói chửi mình. Có điều là đến giờ, tận 1 năm rồi, 365 ngày rồi, mà mẹ Minh vẫn chưa bao giờ xử lí chị Sam như nó mong muốn, bao giờ nó cũng bị mẹ quay ngoắt sang mắng lại vì cái tội mẹ còn chưa hết việc mà còn bắt mẹ xử lí mấy việc không đâu vào đâu. Thành thử ra, Minh chỉ rèn được cái thói chăm chỉ, nghe lời mẹ răm rắp, được mẹ thương hơn, món gì ngon ngon là Minh cũng được ăn hơn cả nhà một miếng.
Lại nói về chuyện nhà cửa là Minh lại thấy chán. Thằng bé 5 tuổi rưỡi, ngồi trên chiếc ghế lớn ngửa người ra sau để ghế chỉ chống có hai chân dưới sàn lắc lư. Nó ngây mặt nhìn lên trần nhà cao tầm trung quét vôi trắng đã bợt màu cháo lòng và xỉn đi hẳn, mấy mảng tường lớn trên trần phồng rộp như muốn bục cả ra, vài chỗ đã bong tróc, trầy vẩy lộ nền trắng và xi măng bên trong. Mắt Minh sáng, đen lay láy, trong ơi là trong, ngước ngược lên trên. Thằng bé tựa gáy lên thành ghế và hất mặt lên trên hướng về phía trần nhà. Da nó trắng bóc, mịn màng, cả xóm, chả mấy ai trắng được như con trai nhà này. Môi hồng hào nhỏ nhắn với hai cái má phính như hai cái bánh bao con con làm nó được lòng các bà, bác hàng xóm lắm! Nó đang suy nghĩ tại sao mẹ nó lại ghét nhà nó như thế. Trưa nào, tối nào, cứ ăn cơm xong, sau khi chép miệng 2 cái, ăn xong hoa quả tráng miệng là thể nào mẹ Minh cũng lại mong có 1 tỉ rơi vào đầu. Nó không biết 1 tỉ là rơi vào khoảng bao nhiêu tiền. Nhưng chắc chắn là rất lớn. Một thùng bim bim. Một thùng đồ chơi siêu nhân. Và hơn cả thế! Nó thầm lẩm nhẩm trong đầu. Ngoại trừ tường nhà nó cứ sau một đợt mưa là lại nhớp nước, trần ngày càng đen xỉn đi, phía ngoài gần cửa ra vào là các xoáy tròn đen sì, cuồn cuộn, thì nhà nó ổn, nó sống tốt, hay đúng hơn là nó không quan tâm. Nó chỉ cảm thấy phiền vì mẹ nó thấy phiền.
Minh cứ nghĩ mãi, nghĩ mải miết. Nó có rất nhiều thời gian. Hôm nay ti vi không chiếu phim hoạt hình Shinosuke, nên nó chỉ có ngồi ghế, dưới cái quạt treo tường điện cơ 91, ngóng ra ngoài đợi ai rủ đi chơi. Cái ghế cứ đu đưa, đu qua đu lại, lâu lâu kêu cái cộp nặng nề khi hai chân chơi vơi trên không khí đập mạnh một cái xuống dưới nền gạch lát đã sứt mẻ mấy mảng nhỏ xíu.
*
- Ôi nhìn này! Không biết nữa… Chả biết… bao giờ! Ối giồi ôi! Thật! Ơ! Thật! Gọi thằng Minh dậy chứ! Ừ!... Kinh thật! Kinh thật! Lạy trời… con!
Tặng mình khi ý truyện tự nhiên nảy ra trong đầu.
- Bây giờ tao chỉ ước có 1 tỉ rơi vào đầu tao, để tao có tiền tao xây nhà!
Minh ngẩng đầu lên, tròn xoe mắt nhìn mẹ đang cười đùa, tít cả hai bên khóe. Rồi mẹ thằng Minh ngao ngán nhìn ra phía ngoài cửa để ngỏ vàng ươm nắng trưa, chép miệng nói linh tinh với hai đứa con nhỏ của mình. Mẹ nó vừa ăn cơm xong, đặt bát đũa vào mâm cơm xếp dưới đất với đôi bát con con, mấy cái đũa lẻ tẻ hơi cũ cho ba người. Đứa chị lớn vừa mới vào lớp 7, còn thằng em đang học mẫu giáo chuẩn bị vào lớp 1 gần nhà. Mà nói là trường mẫu giáo thì sang quá, vốn dĩ cũng chỉ là một bà giáo già về hưu, dạy cho đám trẻ nhỏ trong cái xóm túm tụm nhà cấp 4, gần sát khu chung cư đô thị mới xây chẳng được bao lâu.
*
Bốn giờ chiều.
Minh ngồi đu lên chiếc ghế đặt bên ngoài phòng khách, phòng thông với gian bếp ga chật hẹp và chỗ mà cả nhà nó hay ngồi dưới đất cùng xem chương trình “Quý ông hoàn hảo” cuối tuần trên chiếc ti vi mua được mười mấy năm rồi. Nó thấy nhà nó mát lắm. So với nhà của thằng Nam thì không lạnh bằng, nhà thằng đấy có máy điều hòa, bật suốt cả ngày lẫn đêm trong thời điểm oi nồng giữa tháng sáu. Nhà Minh cũng có điều hòa, chỉ là khi đi ngủ thì mới dám bật lên ngủ cho mát. Bốn người chui rúc trên một cái giường, điều hòa thì mát lạnh, thích ơi là thích! Mẹ thì chả ưa thế, mẹ bảo chật chội, toàn hơi người với hơi người. Kể cả thế, Minh vẫn thấy nhà mình chẳng có gì đáng phàn nàn. Mẹ nó bảo, nó còn nhỏ, chẳng hiều được đâu. Ngày trước nó còn bực mình, về sau, thằng bé chẳng còn cảm giác với cái câu đấy nữa. Hẳn là nó còn nhỏ và chẳng hiểu được gì đâu thật.
Chị Sam hay bảo Minh ngu như bò. Minh ức lắm! Lúc nào nó cũng giành việc mẹ sai trước chị Sam. Dám bảo Minh ngu như bò, Minh sẽ lấy lòng mẹ, để nếu chị Sam có lỗi gì, Minh sẽ bảo mẹ phạt chị thật nặng, cho chị chừa cái thói chửi mình. Có điều là đến giờ, tận 1 năm rồi, 365 ngày rồi, mà mẹ Minh vẫn chưa bao giờ xử lí chị Sam như nó mong muốn, bao giờ nó cũng bị mẹ quay ngoắt sang mắng lại vì cái tội mẹ còn chưa hết việc mà còn bắt mẹ xử lí mấy việc không đâu vào đâu. Thành thử ra, Minh chỉ rèn được cái thói chăm chỉ, nghe lời mẹ răm rắp, được mẹ thương hơn, món gì ngon ngon là Minh cũng được ăn hơn cả nhà một miếng.
Lại nói về chuyện nhà cửa là Minh lại thấy chán. Thằng bé 5 tuổi rưỡi, ngồi trên chiếc ghế lớn ngửa người ra sau để ghế chỉ chống có hai chân dưới sàn lắc lư. Nó ngây mặt nhìn lên trần nhà cao tầm trung quét vôi trắng đã bợt màu cháo lòng và xỉn đi hẳn, mấy mảng tường lớn trên trần phồng rộp như muốn bục cả ra, vài chỗ đã bong tróc, trầy vẩy lộ nền trắng và xi măng bên trong. Mắt Minh sáng, đen lay láy, trong ơi là trong, ngước ngược lên trên. Thằng bé tựa gáy lên thành ghế và hất mặt lên trên hướng về phía trần nhà. Da nó trắng bóc, mịn màng, cả xóm, chả mấy ai trắng được như con trai nhà này. Môi hồng hào nhỏ nhắn với hai cái má phính như hai cái bánh bao con con làm nó được lòng các bà, bác hàng xóm lắm! Nó đang suy nghĩ tại sao mẹ nó lại ghét nhà nó như thế. Trưa nào, tối nào, cứ ăn cơm xong, sau khi chép miệng 2 cái, ăn xong hoa quả tráng miệng là thể nào mẹ Minh cũng lại mong có 1 tỉ rơi vào đầu. Nó không biết 1 tỉ là rơi vào khoảng bao nhiêu tiền. Nhưng chắc chắn là rất lớn. Một thùng bim bim. Một thùng đồ chơi siêu nhân. Và hơn cả thế! Nó thầm lẩm nhẩm trong đầu. Ngoại trừ tường nhà nó cứ sau một đợt mưa là lại nhớp nước, trần ngày càng đen xỉn đi, phía ngoài gần cửa ra vào là các xoáy tròn đen sì, cuồn cuộn, thì nhà nó ổn, nó sống tốt, hay đúng hơn là nó không quan tâm. Nó chỉ cảm thấy phiền vì mẹ nó thấy phiền.
Minh cứ nghĩ mãi, nghĩ mải miết. Nó có rất nhiều thời gian. Hôm nay ti vi không chiếu phim hoạt hình Shinosuke, nên nó chỉ có ngồi ghế, dưới cái quạt treo tường điện cơ 91, ngóng ra ngoài đợi ai rủ đi chơi. Cái ghế cứ đu đưa, đu qua đu lại, lâu lâu kêu cái cộp nặng nề khi hai chân chơi vơi trên không khí đập mạnh một cái xuống dưới nền gạch lát đã sứt mẻ mấy mảng nhỏ xíu.
*
- Ôi nhìn này! Không biết nữa… Chả biết… bao giờ! Ối giồi ôi! Thật! Ơ! Thật! Gọi thằng Minh dậy chứ! Ừ!... Kinh thật! Kinh thật! Lạy trời… con!