Truyện ngắn Bức tranh hoa mẫu đơn đỏ

Tiểu Thấu

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
11/7/18
Bài viết
119
Gạo
0,0
...

"Nàng là ai? Tại sao ta lại ở đây?"

Trong làn sương đêm mờ ảo, Dạ Từ Minh trông thấy một cô gái mặc y phục màu đỏ đang đứng trước mặt mình, nhưng bị một khóm hoa mẫu đơn chắn ngang khiến cho chàng không thể bước lại gần. Ánh trăng mờ ảo giữa màn sương đêm, khiến cho chàng không thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của nàng. Nhìn xung quanh, nơi này thật là lạ, dường như chàng chưa hề đến đây bao giờ, nhưng tại sao chàng lại có thể đến được đây? Và bằng cách nào? Người con gái trước mặt chàng là ai?

"Nàng có thể trả lời cho ta biết nàng là ai được không? Và đây là đâu?"

Người con gái ấy vẫn không nói gì chỉ nhìn chàng và cười, một nụ cười buồn nhưng khiến tìm chàng vẫn khắc sâu nụ cười ấy khi chàng đã tỉnh giấc mơ.
Chợt bóng người con gái ấy xa dần, xa dần, hình bóng ấy cũng mờ dần theo lan sương huyền ảo. Nàng biến mất, chàng không nhìn thấy nàng nữa, chàng hốt hoảng nói lớn trong màn đêm cố chạy theo tìm kiếm bóng hình của nàng, nhưng chàng có cố thế nao cũng không thể tìm được đường, vì xung quanh toàn là những bụi hoa mẫu đơn bao phủ và chắn ngang.

"Nàng đừng đi, xin nàng hãy cho ta biết nàng là ai? Tại sao ta lại gặp nàng ở chốn này? Nàng đừng đi, đừng đi mà!"

"Thiếu gia người sao vậy? Sao người thiếu gia đổ mồ hôi nhiều thế? Người không sao chứ?"

Mạnh Giang người hầu thân cận nhỏ hơn chàng hai tuổi, nghe thấy tiếng chàng nói lớn từ trong phòng riêng thì liền chạy vào lo lắng hỏi chàng dồn dập.

"Ta không sao!" Dạ Từ Minh mệt mỏi trả lời câu hỏi của Mạnh Giang và rồi hình ảnh người con gái mờ ảo trong giấc mơ lúc nãy lại hiện lên trong đầu cậu. Nụ cười của nàng vừa xa lạ nhưng lại có chút gì đó quen quen, hình như chàng đã thấy nó ở đâu đó rồi thì phải. Chàng lục lọi trí nhớ của mình, cố gắng nhớ lại xem mình đã thấy ở đâu nhưng lúc này là lực bất tòng tâm, chàng không thể nhớ nổi nó.
Chàng mỉm cười lắc đầu mấy cái cho tỉnh hẳn, tự cười bản thân mình đã quá đa tình để rồi ngủ mơ thấy linh tinh, rồi chàng với tay lấy khăn ấm từ tay Mạnh Giang lau mặt. Hơi nước ấm áp từ chiếc khăn toả ra khiến tâm chàng thấy sảng khoái hơn phần nào.

"Thiếu gia cậu mơ thấy gì mà cứ luôn mồm nói là đừng đi, đừng đi vậy?"

"Ngươi nghe ta nói thế à?" Dạ Từ Minh bối rối nhìn Mạnh Giang.

"Vâng. Đệ cứ tưởng Thiếu gia có chuyện gì?!
Mạnh Giang vừa nói, vừa lúi húi dọn dẹp căn phòng và cất gọn mấy cuốn sách mà đêm qua Dạ Từ Minh vừa đọc mà đã không nhìn thấy nét mặt bối rối của chàng.

À! Ta nằm mơ thấy linh tinh thôi mà, không có gì đâu. Hêy! ta đói rồi ngươi mau dọn đồ ăn sáng cho ta đi!"

"Vâng! Thiếu gia chờ đệ một lát, đệ xuống bếp mang lên liền!" Mạnh Giang nhanh chóng xuống bếp bảo người phụ trách bếp dọn đồ ăn rồi đem lên cho Dạ Từ Minh.
Vươn tay lên cao hít thở sâu chào ngày mới, Dạ Từ Minh nhanh chóng rời khỏi giường để đi ra bàn ằn, bỗng... Chàng ngưng lại trong vài giây, vì chàng đang hết sức ngạc nhiên về sự hiện diện của nó trên gối nằm của mình... Một cánh hoa mẫu đơn đỏ tươi nằm ngay một góc gối của chàng. Chàng nhăn trán, lại gần nhặt cánh hoa lên ngắm nghía, cánh hoa vẫn còn rất tươi giống như kiểu vừa mới ngắt sáng nay vậy. Giấc mơ ban nãy lại ùa về... Hoa mẫu đơn... Trong giấc mơ chàng cũng thấy một bông hoa mẫu đơn màu đỏ ngay cạnh chỗ chàng đứng.

"Thật kỳ lạ!" Chàng lầm bầm, tự vấn suy nghĩ của mình.

"Đồ ăn đến rồi đây thiếu gia!"
Dường như nhận ra có điều gì đó bất thường vì không thấy Dạ Từ Minh đáp mà lại đứng im nhìn cái gì đang cầm trên tay, Mạnh Giang tiến lại gần vỗ vào vai Dạ Từ Minh làm cho chàng giật mình đánh rơi cánh hoa đang cầm.

"Đệ làm cái gì vậy?" Vừa nói chàng vừa cúi xuống nhặt cánh hoa đặt lại chỗ gối của mình.

"Đệ mới là người phải hỏi thiếu gia câu đó đấy, tự dưng rảnh rỗi lại ngắt cánh hoa ngắm chi vậy? Mà bao lâu nay đệ đâu có thấy thiếu gia biết chơi hoa đâu, hơi kỳ đó nha!"

"Ta mới phải hỏi ngươi đây, ngươi dọn dẹp phòng ta thế nào mà lại có cánh hoa nằm trên gối ta thế hả?"

"Cánh hoa... Trên gối... Thiếu gia đang nói gì vậy? Thế hoá ra không phải thiếu gia hái ngoài vườn vào à?"

"Ngoài vườn?"

"Vâng! Chẳng lẽ thiếu gia không biết là cây mẫu đơn phu nhân trồng cách đây '10' năm đã nở hoa rồi sao? Hoa màu đỏ như cánh hoa thiếu gia vừa cầm trên tay đấy!"

Mạnh Giang vội đi về phía cửa sổ hướng vườn hoa rồi mở tung hai cánh cửa sổ ra.
"Thiếu gia người sang đây mà xem!"
Chàng chậm rãi bước về phía cửa sổ và chàng cũng rất bất ngờ khi nhìn thấy bông hoa mẫu đơn màu đỏ, giống hệt như trong giấc mơ của chàng. Chỉ một bông duy nhất nhưng màu đỏ tươi của nó khiến mọi ánh nhìn phải tập trung vào. Chàng thấy có gì đó rất kỳ lạ ở đây.
Đang mại suy nghĩ thì Mạnh Giang lên tiếng đánh thức chàng trở về thực tại.

"Đẹp đúng không thiếu gia, phu nhân quý nó lắm đấy, suốt ngày ra ngắm bông hoa mẫu đơn đó thôi, còn dặn dò mấy người làm vườn chú ý chăm sóc đặc biệt nữa... Kể cũng phải trồng 'mười' năm mới ra hoa mà, lúc ra hoa lại quá đẹp khiến một người khó tính như phu nhân cũng phải say đắm về nét đẹp của nó. Có khi nào, nó cũng khiến người không biết ngắm hoa như thiếu gia cũng bị say đắm vì nét đẹp ấy không nhỉ?"

Nói rồi Mạnh Giang cười khụ khụ rồi vỗ vỗ vai chàng.
"Thôi thiếu gia lại ăn sáng đi kẻo lại nguội hết bây giờ!"

Ngồi xuống bàn ăn chàng cũng chưa dứt ra được khỏi cái suy nghĩ về giấc mơ đó, hư hư, thực thực...

"A! Đệ nhớ ra rồi!"

"Chuyện gì thế? Sao lúc nào đệ cũng vô duyên, vô ý, vô tứ thể hả? Lúc nào cũng thích hét ầm lên khi nói chuyện. Có như thế đệ mới nói được sao...?"

"Rốt cuộc thiếu gia muốn nghe hay thích cằn nhằn đây!"

"Có chuyện gì mau nói đi, đừng để ta phải xử!"

"Híc! Thiếu gia... Sao thiếu gia lúc nào cũng bắt nạt đệ thế?"

"Mau nói đi, không nói giờ ta không thèm nghe nữa đâu?"

"Thì cái chuyện cánh hoa đó chứ sao! Hôm qua tiểu thư nhà họ Hạ có đến đây. Lúc cô ta đến thì thiếu gia đi ra ngoài nên không biết, hôm qua đệ cũng thấy cô ta đi dạo cùng phu nhân ở vườn hoa nữa. Chỉ có cô ta mới dám lén vào phòng thiếu gia rồi đặt cánh hoa đó lên thôi, cô ta thích thiếu gia đến mất hết cả lòng tự trọng luôn còn gì... Vả lại phu nhân cũng rất là thích cô ta nữa, nên cô ta càng được đà mà bám lấy thiếu gia!"

"Cô ta bỏ cánh hoa lên gối ta để làm gì?"

"Làm sao đệ biết được, muốn biết thì thiếu gia đi hỏi cô ta đi!"

Dạ Từ Minh nhìn Mạnh Giang rồi hừ một tiếng, ánh mắt thì liếc lạnh làm Mạnh Giang cũng cảm thấy mồ hôi nơi sống lưng mình rịn ra.
Đêm trăng lờ mờ soi vào những kẽ hở của cửa sổ, chàng ngồi hướng mặt ra vườn, nơi có cành hoa mẫu đơn đỏ. Liệu rằng đêm nay giấc mơ kỳ lạ ấy có xuất hiện nữa hay không, chàng thật mong mỏi muốn gặp lại người con gái trong mơ ấy... Nụ cười của nàng ấy cứ làm chàng thao thức mãi không yên...
Nàng là ai? Nàng có ở trên đời này hay không? Hay chỉ là trong giấc mơ của chàng mà thôi.

...

Tiểu Thấu


...
Vẫn còn tiếp mong các bạn ủng hộ ạ!
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Tiểu Thấu

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
11/7/18
Bài viết
119
Gạo
0,0
Re: Bức tranh hoa mẫu đơn đỏ
...
Ở một nơi kia cũng có một cô gái đang ngồi ngẩn ngơ nhớ về một người. Bất chấp tất cả mọi điều tội tệ dù có xảy ra, nàng vẫn mong muốn gặp được chàng, dù đó chỉ là trong giấc mơ của chàng mà thôi. Sau khi tỉnh khỏi giấc ngủ đó thì chắc gì chàng đã nhớ đến nàng, người con gái mờ ảo trong làn sương. Nàng lại cười... Nụ cười buồn ấy.
Thầm trách cho phận mình sinh ra đã là một kiếp yêu nên không thể yêu và chung sống với người mình thương, nhưng nàng vẫn luôn thầm yêu người đó, yêu điên cuồng suốt bốn nghìn năm qua... Nàng hiểu người và yêu không thể sống cùng nhau được, như thế thì chỉ làm tổn hại cho cả hai mà thôi, nàng không muốn làm người mình thương yêu phải đau, phải chịu thương tổn vì nàng, vì thế nàng chỉ dám làm một làn khói đi đến nơi mà chàng tồn tại. Chàng đã trải qua biết bao kiếp người và cũng bấy nhiêu đó nàng đã hoá thành đủ thứ xung quanh chàng, chỉ là để được hàng ngày thấy chàng mà thôi. Trái tim nàng biết bao lần đã rỉ máu, khi chứng kiến cảnh người mình yêu đang ở bên cạnh một người con gái khác. Nàng đã rất ghen với những cô gái ấy nhưng nàng phải làm gì đây? Chính những người con gái ấy mới là người con gái mà chàng yêu thương, là hạnh phúc của chàng, nàng không thể ích kỷ mà phá vỡ nó đi được. Vì nàng không thể ở bên chàng, cùng chàng đi hết suốt cuộc đời được... Vì nàng là yêu, còn chàng là người.
Ánh trăng sáng hoà lẫn vào màn sương đêm tĩnh mịch. Một cánh hoa đỏ thắm bay lơ lửng giữa khu vườn đầy những loại hoa trên thế gian. Máu từ khoé miệng nàng cũng ứa ra, nàng đau đớn dùng khăn tay lau đi giọt máu từ khoé miệng rồi nàng mỉm cười nhắm mắt từ từ đi vào giấc mơ của Dạ Từ Minh.
Nhưng chuyện gì đã xảy ra thế này? nàng không thể đi vào giấc mơ của chàng...? Bỗng có một giọng nói quen thuộc vang lên trong trong đêm và nàng biết giọng nói đó là của ai.

"Mau dừng lại ngay Mẫu Đơn!"
Đó là giọng nói của Quyên Nhi hoá thân của hoa Quyên, cô ấy hơn nàng hai nghìn năm tu luyện và là người có đạo hạnh cao nhất nơi này... Chỉ còn một ít thời gian nữa thôi là cô ấy có thể trở thành tiên... Một nàng tiên xinh đẹp...

Sáng sớm hôm nay, khi cô đi qua nguyên thân của mẫu đơn thì cô phát hiện ra bông hoa bị thiếu mất một cánh, dấu vết vẫn đang còn mới, cô biết là chuyện cũng vừa mới xảy ra cách đây không lâu. Nhanh chóng đi về phía cửa phòng của Mẫu Đơn, cô mở của bước vào, người con gái đang mặc y phục màu đỏ đang soi mình trước chiếc gương trên bàn.

"Em làm cái quái quỷ gì vậy hà?" Người con gái mặc y phục màu đỏ cũng giật mình khi nghe có giọng nói đằng sau lưng mình, nàng từ từ quay mặt lại thì thấy Quyên Nhi đã vào phòng mình từ bao giờ mà nàng không hay biết.

"Tỷ tỷ có chuyện gì vậy? Mới sáng ra tỷ đã đến tìm muội?"

"Muội đừng tưởng muội làm gì mà ta không biết... Nói đi muội dùng nguyên thân của mình để đi vào giấc mơ của ai?"

"Tỷ, muội đâu làm điều đó!"

"Muội còn dám giấu ta à! Muội xem lại mình trong gương đi!" Mẫu Đơn quay lại nhìn mình trong chiếc gương trên bàn, chợt nàng giật mình khi thấy giọt máu vẫn còn trên khoé môi... Đúng rồi, lúc nãy do có tiếng người nói từ đằng sau lưng làm nàng thoát khỏi hình bóng trong suy nghĩ về Dạ Minh Phong, lúc quay đầu lại nàng đã quên lau đi giọt máu trên khoé miệng.

"Tỷ tỷ... Muội... Muội...!" Nàng ấp úng không biết trả lời như thế nào với Quyên Nhi thì cô cũng lên tiếng.

"Muội quên rằng đối với loài hoa chúng ta, khi dùng nguyên thân đi vào giấc mơ của ai đó thì sẽ bị rơi mất đi một cánh hoa và lúc đó khoé miệng sẽ tự dưng chảy ra một giọt máu, ta nghĩ chắc muội cũng không hẳn là đã quên điều đó... Thôi được nếu muội không nói thì ta cũng có cách để biết, muội quên hồ nước sự thật trong khu vườn này rồi sao? Chỉ cần ta đến đấy nhỏ ba giọt sương vào là có thể biết được tối qua muội đã làm gì!"

"Là... Dạ Từ Minh!"

"Dạ Từ Minh!" Quyên Nhi nhíu mày lật lại trí nhớ của mình xem cái tên Dạ Từ Minh kia là ai... Rồi cô sửng sốt lắp bắp nói không ra lời khi nhớ ra kẻ vừa được nhắc đến là ai.

"D... Ạ... T... Ừ... M... I... N... H con trai của huyện lệnh? Và là người muội đã yêu truyền kiếp bốn nghìn năm qua?"

Mẫu Đơn rụt rè gật đầu xác nhận với Quyên Nhi về chàng, ánh mắt đau khổ hướng về phía cô dò xét.

"Muội điên rồi sao? Chàng ta là người, còn muội là yêu... Người và yêu không thể chung sống cùng nhau được, bao đời này đã như thế rồi... Muội rất rõ điều đó mà!"
Quyên Nhi tức giận, mặt mày xám xị hét lên trước mặt nàng. Trong số tỷ muội người mà cô thương yêu nhất là nàng, và người mà cô lo lắng nhất cũng chính là nàng. Cô rất sợ Mẫu Đơn vì cái tình yêu ngu ngốc đó mà từ bỏ tu luyện đạo hạnh để trở thành tiên. Nàng đã tu luyện được bốn nghìn năm rồi, cô không thể để nàng ngu ngốc như thế được. Cô phải làm điều gì đó để giúp nàng thoát khỏi ái tình đau khổ này.

"Muội biết khi nguyên thần đã hao tổn thì đồng nghĩa với việc đạo hạnh cũng bị giảm xuống và ngày tu luyện thành tiên cũng sẽ xa hơn, chẳng lẽ muội không nghĩ đến điều đó...? Chẳng lẽ muội không muốn làm tiên nữa...? Lẽ nào muội muốn mãi là một tiểu tinh hoa như thế này sao?"

"Muội nguyện từ bỏ tất cả để được ở bên cạnh chàng... Trở thành tiên thì sao chứ...? Vì muốn trở thành tiên mà muội đã đau khổ nhìn chàng tay trong tay, yêu thương, chiều chuộng người con gai khác trong bốn nghìn năm qua. Đến ngay cả khi đi vào giấc mơ để được gặp chàng thì điều đó cũng không được phép... Trở thành tiên rồi thì sao chứ..? Liệu rằng lúc đó muội có thể tự do yêu đương để đến bên chàng được không? Hay muội phải theo sự sắp xếp của Nương Nương lấy một người trên tiên giới, người mà trong tim mình không hề có chút yêu thương, rung động nhưng phải chung sống cả đời. Rốt cuộc làm tiên cũng đâu có sung sướng gì đâu, có được sống theo sự lựa chọn của mình đâu chứ?
Mẫu đơn đau khổ nói, khuôn mặt cũng đã ướt nhoè bởi những giọt nước mắt cứ chậm rãi đua nhau trào ra, cô xót xa cho cái kiếp hoa tinh của mình.

"Muội bị điên rồi sao? Ai cho phép muội có cái suy nghĩ như thế này hả? Chỉ có trở thành tiên thì chúng ta sẽ không bị bắt nạt nữa... Chúng ta sẽ không bị những con người xấu xa ngoài kia khinh bỉ và ghê sợ? Chẳng phải đám người ngu ngốc kia cho rằng cứ hễ yêu tinh là đều xấu xa và độc ác sao. Họ chán ghét và luôn mong rằng chúng ta đều không tồn tại. Họ đâu biết được rằng thế giới nào cũng có tốt, có xấu. Chỉ có trở thành tiên chúng ta mới được đón chào và tôn thờ... Muội hiểu không?" Quyên nhi nói như hét vào mặt Mẫu Đơn, đến lúc này thì cô không thể bình tĩnh hơn được nữa.

"Muội thà làm yêu mà được tự do yêu và sống bên người mình yêu, còn hơn làm thần tiên mà hàng ngày phải sống trong cô quạnh. Hay muội nguyện trở thành những con người xấu xa ngoài kia, nguyện là một người trần mắt thịt để có thể yêu thương sống bên cạnh chàng suốt đời, suốt kiếp... Muội không muốn tu luyện làm thần tiên nữa, muội muốn ở bên cạnh chàng!"

Nước mắt nàng lại lã chơi rơi, nàng cũng không thể giữ được cảm xúc của mình mà nói như hét với Quyên Nhi... Nàng chạy ra khỏi phòng mặc cho cô tức giận và gọi nàng từ đằng sau.

"Muội định đi đâu? Mau đứng lại cho ta!" Quyên Nhi cảm thấy thất vọng và cũng thương sót cho muội muội của mình, nàng thở dài lòng thầm nghĩ.
"Tại sao muội ấy lại bị vướng vào lưới tình không thế dứt ra được thế này? Mình phải nghĩ cách gì đó để đưa muội ấy trở về mới được, nếu không con bé ngốc ấy sẽ nguy mất. A! có rồi, mình đã có cách rồi...!"
Quyên Nhi cười, mắt loé sáng rồi đi nhanh về phía cửa.

Mẫu Đơn cứ thế chạy... Nàng thấy thật vô định, nàng không biết lúc này nàng sẽ đi đâu, nàng cứ thế chạy và chạy. Rồi nàng cũng dừng lại trên một bờ hồ, mặt hồ hôm nay thật yên ắng và phẳng lẳng nhưng lòng nàng lai rối bời. Nàng nhớ đến khuôn mặt của chàng, một chàng trai hiền lành, ấm áp. Nàng lại cười... Cái nụ cười buồn ấy...
Nàng thả suy nghĩ của mình trôi theo những đám mây đang lững thững di chuyển trên bầu trời cao kia. Thỉnh thoảng có những cơn gió nhẹ thổi qua nhưng cũng đủ làm tóc nàng rối lên... Nắng sớm rọi xuống mặt hồ tạo thành những khoảng màu vàng của nắng, xen lẫn vào đấy là những bóng cây trên bờ hồ in lên mặt nước, bên cạnh nàng là tiếng lá cây đang xào xạc vì những cơn gió đã vô tình lướt qua... Những bông hoa e thẹn cũng khẽ đưa mình đung đưa theo gió. Nàng ngồi đó, chỉ im lặng và ngắm mặt hồ, lắng nghe những thứ xung quanh mình đang chuyển động và mình đang ngồi bất động.
Hoàng hôn cũng dần buông xuống, nàng khẽ giật mình vì nàng bcảm thấy lành lạnh, hoá ra nàng đã ngồi ở đây cả ngày, thời gian trôi qua mà nàng cũng không để ý tới, ánh nắng đã dần tắt hẳn không đủ sức để sưởi ấm vạn vật nữa. Càng về chiều gió càng mạnh và hồ nước cũng đã không còn phẳng lặng như lúc sáng nay, thay vào đó là những gợn nước bập bềnh nhẹ nhàng hoà nhịp cùng gió.
Nàng mỉm cười đứng dậy trở về nhà, cả ngay hôm nay nàng đã ngồi suy nghĩ và bây giờ nàng sẽ quyết định, sẽ làm như những gì mà nàng đã nói cùng tỷ tỷ sáng nay. Nàng không thể để trai tim mình đau thắt một lần nào nữa, nàng sẽ gặp chàng cả trong giấc mơ và hiện thực.
...
"Muội mau dừng lại đi, chẳng lẽ ta nói gì muội không còn nhớ nữa hả? Ta đã dùng phép phong bế khoảng không của muội rồi, muội không thể đi vào giấc mơ của Dạ Từ Minh nữa đâu. Muội đừng ngốc nữa...!"

"Tỷ tỷ sao tỷ lại làm vậy chứ?"

"Chẳng phải là vì muội sao! tất cả là vì tương lai của muội thôi, ta không muốn nhìn muội ngu ngốc mà đánh mất đi những gì mình đã cố gắng bấy lâu nay!"

"Muội không cần, không cần gì hết! Muội chỉ muốn ở bên cạnh chàng mà thôi! Muội không cần tỷ phải quan tâm đến muội. Tỷ hãy tự lo cho bản thân mình trước đi!"
Nàng đau khổ ngước đôi mắt ai oán nhìn Quyên Nhi.

"Muội... Thôi muội vào phòng nghỉ ngơi đi, ta thấy muội cũng mệt rồi!" Dù Quyên Nhi rất tức giận vì câu nói của nàng nhưng vẫn cố kìm nén.

"Trong thời gian này muội sẽ không được đi ra ngoài, đến lúc nào muội suy nghĩ thấu đáo rồi đến gặp ta!" Quyên Nhi ném lại một câu cuối cùng trước lúc rời khỏi.

"Tỷ! Tỷ!" Nàng gọi với theo khi thấy Quyên Nhi đã bỏ đi được một đoạn.

"Tại sao lại đối xử với muội như thế chứ? Muội không muốn... Muội không muốn..."
Nàng nước mắt nhạt nhoè trên gương mặt thanh thoát, xinh đẹp nhưng hiện lên đầy nỗi đau đớn... Nàng lại cười...
Nụ cười xót xa...
...

Tiểu Thấu

...
 

Tiểu Thấu

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
11/7/18
Bài viết
119
Gạo
0,0
Re: Bức tranh hoa mẫu đơn đỏ
Thoại hơi nhiều chị ạ, hơi nhàm chán và sến, cảm súc không sâu lắng, em không thích truyện này, nó sao sao đấy, chị cố gắng, không cần viết miễn cưỡng!
Ừm chị sẽ cố gắng ở phần sau.
 
Bên trên