“Cà phê cùng Tony”

firefox

Gà con
Tham gia
3/4/14
Bài viết
25
Gạo
0,0
“Cà phê cùng Tony” là sự tập hợp các bài viết trên trạng mạng xã hội của tác giả Tony Buổi Sáng (TnBS) về những bài học, câu chuyện anh đã trải nghiệm trong cuộc sống. Đó có thể là cách anh chia sẻ với các bạn trẻ về những chuyện to tát như khởi nghiệp,đạo đức kinh doanh, học tập đến những việc nhỏ nhặt như ăn mặc, giao tiếp, vệ sinh cơ thể… sao cho văn minh, lịch sự. Hay chỉ đơn giản thuật lại những trải nghiệm thực tế của anh trong quá trình sống, kinh doanh ở trong và ngoài nước.



bongda_24h_39046ddb7f8f6efa60348e7e3b7e198310622743_352882718216727_8646145148749330710_n.jpg.jpg



Xuyên suốt cuốn sách, các câu chuyện được kể với giọng điệu trào phúng, hài hước lại được thể hiện bằng ngôn ngữ “cư dân mạng” tạo sự gần gũi để các bạn trẻ có thể dễ dàng tiếp nhận. Mặc dù tác giả luôn khẳng định những thông tin, chi tiết trong câu chuyện là hư cấu và thậm xưng nhưng điều đó không có nghĩa làm cuốn sách bớt đi sự thú vị.

Chia sẻ về sự ra đời của cuốn sách, tác giả tâm niệm không muốn những điều anh tâm đắc và đúc kết chỉ dừng lại ở mạng xã hội. Anh hi vọng những câu chuyện của mình thông qua “Cà phê cùng Tony” có thể thổi nguồn cảm hứng tới những độc giả không có điều kiện sử dụng internet, đồng thời khuyến khích văn hóa đọc ở các bạn trẻ trong thời đại mà văn hóa nghe nhìn đang dần chiếm ưu thế.



bongda_24h_015a5ca334a9b1f29668381dd5fd7c4910306484_353900494781616_6683257453553982309_n.jpg.jpg



Đơn giản và không cầu kì, đọc “Cà phê cùng Tony”, độc giả sẽ cảm thấy như đang khám phá câu chuyện của chính mình qua cách kể của một người khác. Đọc “Cà phê cùng Tony”, độc giả không thể cười lớn như khi đọc những mẩu chuyện cười, họ chỉ có thể tủm tỉm với những triết lí dí dỏm mà TnBS mang đến.....................



1. Tập 1: Hất mặt lên trời









Sau khi tốt nghiệp, Tony có đi mần 1 thời gian ở công ty của Nhật Bản. 1 hôm, công ty nó tái cơ cấu. Các tập đoàn đa quốc gia lâu lâu nó re-structure một cái, dẹp bỏ 1 vài vị trí. Thế là nó đền cho mấy tháng lương, rồi cho lên đường.



Nhớ bữa làm cuối, cầm cục tiền lớn nên vui lắm, bèn đi mua cái tủ lạnh. Ước mơ của cả thời sinh viên là trong phòng ngủ có cái tủ lạnh để bỏ trái cây, bia bọt vào uống cho mát. Nhiêu tiền còn lại đi chơi, từ bắc chí nam, động Phong Nha, Hội An, Mỹ Sơn, Lăng Cô…gì cũng đi cho hết. Đúng 1 tháng sau thì sạch túi. Cái nằm suy nghĩ, giờ phải làm sao để kiếm tiền đây. Bèn nhớ đến nghề viết báo từ lúc còn là sinh viên. Ngày nào viết cũng cả 4-5 bài đủ mọi đề tài, liên hệ các anh trong ban biên tập để gửi lại. Bài được đăng đều đặn, tháng cũng được đôi ba triệu. Nhưng sống chật vật quá, làm freelance như phiên dịch, dạy học…không có thu nhập ổn định. Gửi hồ sơ xin việc thì như rải truyền đơn, công ty nào thấy bảng điểm đẹp ngất ngây, bằng loại giỏi nên mời lên phỏng vấn ngay. Nhưng phỏng vấn xong đều từ chối, nói mày lanh quá sợ làm không bền. Hoặc đẹp trai quá đồng nghiệp sẽ ganh tụy. Nên đẹp và giỏi, lại là rào cản lớn để xin việc thành công….



Mất cả năm thất nghiệp. Bà già dưới quê gọi lên, nói con cứ lông bông hoài vậy, tìm việc làm đi. Cái buồn dễ sợ. Đâu bao giờ nghĩ mình như vầy mà thất nghiệp đâu. Xin miết mà không thành công nên đâm ra mất tự tin. Cái một bữa đi coi bói. Chị xem bói tên Nguyệt ở Bùi Viện nói số em nó vậy, em xin việc không được vì số em làm chủ. Mình về mở cờ trong bụng nhưng cũng chẳng tin bói toán bao giờ. Rồi một lần đi Cambodia làm phiên dịch cho 1 công ty xây dựng xây con đường nối thủ đô Phnompenh đến cửa khẩu Poipet, thấy lúa bên đó sao xấu quá. Mới nhận ra là bên mình do dùng phân bón nên tốt tươi vậy, bèn về nước mở hãng phân Phượng Tím, ban đầu không có vốn thì chọn giải pháp làm trung gian, làm cò kiếm tiền chứ biết thế nào, mình có ai giúp đỡ về tinh thần hay tiền bạc gì đâu.



Nói là quyết tâm làm. Ngày mở hãng, chạy qua mấy người bạn thân mượn tiền để mua sắm thiết bị ban đầu. Bạn bè ngày thường nghe Tony nói chuyện vui thì thích lắm, cười ha hả nhưng đến lúc cần tiền mượn thì thôi lý do đủ cả để từ chối. Nhiều bạn nói chơi thì chơi, đừng mượn tiền vì tui đầu tư mua đất hết rồi; 1 cô cũng giàu có lắm nhưng sợ mất, giả bộ nói chồng chị không đồng ý, cuối cùng chỉ có cô Song Hòa cho mượn 3 triệu và cô Troang xù kêu chạy qua cư xá Đô Thành lấy 2 triệu đi. Cầm 5 triệu trong tay, nhìn 2 cô bạn học cũ mà muốn rớt nước mắt. Lúc khó khăn mới biết lòng người. Hồi xưa ông cậu Tony có nói, muốn đánh giá 1 con người dễ ẹt, đụng đến vấn đề tiền bạc thì bản chất thế nào sẽ lòi ra thế ấy. Tony vẫn theo dõi 2 cô bạn ấy, 1 cô bây giờ sang Myanmar làm trùm bên đó về truyền thông, cô còn lại mở hệ thống cửa hàng thời trang lừng lẫy. Người tốt thì bao giờ cũng được trời thương, người cho đi thì sẽ được nhận lại nhiều hơn gấp vạn lần.



Cầm tiền trên tay, Tony chạy thẳng ra Metro mua cái máy in fax copy scan 4 trong 1. Rùi đi tìm nguồn hàng. Tới công ty phân bón nào cũng tươi cười anh của em, chụy của em…ai ai cũng say mê. Nói Tony ơi em dễ thương quá à. Tony nói thấy tui dễ thương thì cho trả thiếu đi. Họ đồng ý liền, nói em lấy hàng về bán đi, mấy tháng sau trả lại tiền cũng được, toàn để giá vốn. Cái mình bắt đầu lên kế hoạch đi bán hàng.



Khổ nỗi, khách toàn ở tỉnh hoặc xa chứ nội thành ai xài phân bón thuốc trừ sâu. Mà tiền đâu đi xuống đó tiếp thị, bèn chọn ngoại thành Sài Gòn và mấy tỉnh lân cận tiếp thị trước. Cứ ban ngày đi bán hàng, tối về làm giấy tờ hợp đồng đến khuya. Cứ sáng sáng, Tony uống 1 ly cà phê to khủng khiếp để tỉnh ngủ, rồi phóng chiếc Wave Alpha đỏ, treo lủng lẳng bịch mẫu và mấy tờ rơi, phóng xuống các huyện Bình Chánh, Hóc Môn, Nhà Bè hay Bình Dương, Đồng Nai để chào hàng. Thường thì hẹn mấy đại lý cùng 1 tuyến đường cho nó tiện, trưa thì tạt vô ăn cơm ở quán lề đường. Những buổi trưa nắng nóng, bụi mịt mùng, Tony đen thui đen thít, dáng cao gầy vẫn phóng xe vun vút. Lúc đó ước mơ có được chiếc xe 4 bánh, dù là xe tải cũng được. Cứ nhìn theo chiếc xe hơi chạy qua mà thèm, mà nhớ đến khi xưa mình là nhân viên tập đoàn thương mại hàng đầu của Nhật, 1 bước lên xe hơi taxi, đi đâu cũng sang trọng quý phái…giờ như ông xe ôm, thỉnh thoảng cũng tủi thân. Nhưng kệ, miễn có tiền là được, mình lao động bằng sức lực và trí tuệ của mình mà, chứ có lấy của ai. Bất chấp cái nắng nhiệt đới chói chang như đổ lửa, bất chấp những buổi trưa 36-37 độ và bụi bay mịt mùng, gương mặt anh ấy vẫn cứ thanh tú. Và vẫn kiêu sa hất mặt lên trời như cái thời sinh viên đi xe đạp. Hồi đó, tụi cùng lớp nói sao mày ở tỉnh lên, nhà nghèo thấy mẹ, đen thui ốm nhách xấu bà cố, xe đạp thì cái bàn đạp rớt mất, chỉ còn 2 cái thanh sắt láng bóng nhọt hoắt, mà cứ vừa đi vừa hất mặt lên trời. Tụi tao đi ‘Đờ Rim’ hay 86 “kim vàng giọt lệ” mà con chưa dám nữa là.





Hẻm biết vì sao từ nhỏ xíu, Tony tự mình cho là tài giỏi hơn người nên tự tin hơi over 1 chút. Mỗi lần đi thi mà rớt héng, là nói chắc ban giám khảo hẻm đủ trình độ. Hay thầy cô nào dạy gì mới, cũng nghi ngờ, về phải lật sách coi lại. Giấy khen học sinh giỏi là vứt mất, vì mình là hạc sinh xuất sắc chứ đâu phải học sinh giỏi mà khen giỏi. Nên tự gây áp lực, nói sau này phải giàu, giỏi và đẹp mới hợp thức hóa được cái việc chảnh đấy. Nên sau này phải đi xe ô tô, vì ngồi trong xe, có hất cái mặt lên trời thì không bị ăn nắng da đen thui đen thít. Ở VN, da trắng thì mới sang trọng…
 

Ha_Hang81

Gà con
Tham gia
17/10/14
Bài viết
21
Gạo
0,0
Re: “Cà phê cùng Tony”
Bệnh " toán lớp một"

Tới giờ, có nhiều nhóm đã đi được 1/3 đoạn đường, kiếm được 100 cái áo gửi lên miền núi, các nhóm này đều âm thầm làm, rất là giỏi. Nhưng cũng có nhóm vẫn chưa triển khai bán hàng lần nào, do thành viên chỉ trích trưởng nhóm, trưởng nhóm chỉ trích thành viên, cái gì cũng tranh cãi. Có bạn đọc bài tình nguyện viên kinh doanh nông sản cuối tuần gây quỹ “Áo Ấm Cho Em” thì hào hứng gia nhập, nhưng sáng gọi đi bán hàng thì mắng mỏ “tôi đang ngủ, tôi có nợ ai đâu mà gọi réo suốt thế”. Có bạn mới vô góp vô quỹ 50,000 đồng, rời khỏi nhóm tình nguyện thì đòi lại cho bằng được. Hôm qua họp team tình nguyện, Tony nói thôi các bạn góp vô vài ba chục ngàn làm quỹ chung, trà đá mua khỏi phải góp, có bạn giãy nảy ngay, lúc nào trà nước gì đó thì chia ra mà trả, “đã tình nguyện mà còn đóng tiền, con phản đối". Bạn nào bạn nấy đều đồng tình sau khi nghe câu ấy, gương mặt bạn nào cũng toát lên vẻ khôn nhìn bắt mệt. Một ca trà đá giá 5000 đồng mà có tới 50 bạn, hỏi mỗi bạn phải trả bao nhiêu? Sao toàn cử nhân thạc sĩ mà cứ đi giải toán lớp 1 miết vậy?
Có bạn kể với Tony là trong quá khứ đã từng cho ăn xin 20,000 đồng, nhưng sau đó thì “day dứt mãi khôn nguôi”. Nói là họ có bệnh tật gì đâu, lúc đó con xúc động nhưng sau đó thấy họ lành lặn nên con tức lắm, từ đó không cho ai nữa, thật giả gì cũng không. Có 20,000 đồng thôi mà, chưa tới 1 USD, mình có nghèo đi đâu, giả sử lúc đó người ăn xin đó làm cho mình xúc động quá, thì 20,000 đồng đó coi như vé xem kịch, quá rẻ để xem người ta diễn hay đến như vậy. Chưa kể là người ta khổ thật thì sao? Mất 2 tỷ thì có thể “day dứt mãi khôn nguôi”, chứ có 20,000 đồng thôi mà nhớ hoài chi cho mệt đầu vậy. Cái tính hảo sảng, các bạn phải tập mới có. Dám buông bỏ, nghĩ lớn…mới có được cái đức tính QUAN TRỌNG này.
Cũng có đứa gửi thư, nói con rất hào sảng phóng khoáng, con sẽ làm doanh nhân vĩ đại, con sẽ trở thành Bill Gates, Mark Zuckerberg với tài sản cứ mỗi giây là vô được mấy chục ngàn USD. Bữa nay ghé văn phòng đưa hộ Tony 1 tờ giấy, lúc về nói dượng đưa con lại 15,000 tiền xăng. Cái đâu 30 phút sau thấy lại gõ cửa, nói dượng đưa thêm con 2000 đồng tiền gửi xe nữa. Nó nói “con ra ngoài, suy nghĩ mãi mới quyết định là vào lấy thêm tiền gửi xe, vì việc tình nguyện bỏ công ra là dượng phải mang ơn con rồi, mấy đứa trẻ trên miền núi phải mang ơn con rồi, còn tiền thì vấn đề nhạy cảm, 1 đồng con cũng không chịu thiệt”. Mất những 30 phút để kiếm 2000 đồng, sao học tới sin cos lim log rồi mà lại suốt ngày đi giải toán lớp 1, hay tuổi thơ kéo dài quá ?
Trước khi về, nó xin ở lại nói chuyện với Tony 5 phút. Nó nói con thắc mắc chuyện này miết, sao mấy người như Bill Gates đó, họ kiếm tiền được như vậy nhưng sao ngu quá dượng? Sao lại đem tặng hết vô quỹ từ thiện? Nếu là con á, con sẽ, con sẽ…không ngu như vậy. Con sẽ mua cái này á, con sẽ mua cái kia á...

Tony nói: Thôi con đi về giùm, dượng bữa nay bị lây bệnh "toán lớp 1" của mấy đứa rồi nè. Dượng bán phân cứ 5 phút lãi được 50 ngàn đồng, nãy giờ con lấy của dượng 10 phút tương đương 100,000 đồng, tức 5 USD, cả ly cà phê Starbucks chứ ít gì.

Thôi. Xin người hãy đi đi. Hãy để tôi ngu...tôi không muốn lây nhiễm cái khôn của các người nữa...
 

Ha_Hang81

Gà con
Tham gia
17/10/14
Bài viết
21
Gạo
0,0
Re: “Cà phê cùng Tony”
Chẳng hiểu những người ấy hiểu thế nào là tình nguyện nữa. Mơ mộng ảo tưởng rồi suy nghĩ nhỏ nhen. Chịu luôn ấy!
 

skidrow1987

Gà con
Tham gia
4/4/14
Bài viết
22
Gạo
0,0
Re: “Cà phê cùng Tony”
Cũng rất nhiều bạn trẻ, mặc dù tự tiến cử với Tony là mình giỏi giang chăm chỉ thế này thế kia, cả trai lẫn gái nhưng khi đến Villa De Tony ở hay chơi 1 thời gian, Tony đều thấy không đạt. Phần lớn không biết phải làm gì trừ khi người khác yêu cầu. Thấy đống rác trước ngõ không hốt, thấy bóng đèn hư không sửa, thấy cái cây khô queo không biết tưới nước. Có mấy cây đu đủ ươm trong chậu nó lớn rồi không biết tách ra trồng ngoài đất. Rau dền cây to cây nhỏ phải tách ra để nó lớn. Nhiều bạn mở tủ lạnh ra thấy rau, cá...và quyết định ăn mì tôm vì không biết sẽ tự chế biến món gì. Rau thì để héo và vứt. Mạng nhện nói cao quá sao quét, chả nhìn ngó gì. Bếp thì lung tung lọ muối đường giấm rượu gì cũng không dán nhãn, hỏi thì lấy ra liếm mới biết cái gì. Quần áo phơi trên sân thượng bay mất 5-6 cái xuống đất chó xé nát hết. Giày dép thì cũng bị chó cắn nham nhở do quên không để trên kệ giày. Chỉ có nằm lê lết trên salon ôm cái laptop là không nhắc cũng làm. Mùi mồ hôi đầy cái nệm salon, ngồi chút mùi nồng quá thấy buồn nôn nhưng không giặt không rõ vì sao. Nói thì các bạn mới biết là phải giặt áo gối. Phần lớn các bạn nhà cũng không khá giả gì, nhưng bố mẹ cũng tuyệt đối không cho làm gì, chỉ bắt học. Nên giờ mọi tự chủ cá nhân không có. Nghĩ không ra việc cho tự mình làm thì làm ông chủ gì được.
 

bantayviet

Gà con
Tham gia
13/4/14
Bài viết
25
Gạo
0,0
Re: “Cà phê cùng Tony”
Hoa hậu ứng xử ra răng?

Tony mấy nay bị tụi nhỏ dội bom, hỏi dượng ơi với câu hỏi cho cuộc thi hoa hậu vừa tổ chức xong, trả lời như thế nào là đạt. Cả ngày bán phân không yên với tụi nó, nói dượng chỉ tụi con để tụi con thi hạc sinh thanh luỵch. Tony sau khi bán xong, dọn hàng vô nhà rồi, rửa tay rồi quẹt quẹt lau khô trong cái quần bà ba màu nâu, lật đật vô nhà online coi tin tức liền, chứ mấy bữa nay không cập nhật tin tức gì hết. Search “cuộc thi hoa hậu”, thấy câu hỏi là “điều gì làm người con gái Việt Nam không bị lẫn với những cô gái khác trên thế giới?" rồi một câu “đàn ông và phụ nữ, ai sướng hơn”. Đọc mà mồ hôi tuôn thành dòng.

Câu hỏi so sánh là câu hỏi khó nhất và tế nhị nhất trong các câu hỏi. Nếu ở nước ngoài, người ta sẽ hỏi “đức tính nào ở phụ nữ Việt nam mà mình thích nhất” hay “nếu được chọn, bạn muốn làm đàn ông hay phụ nữ, vì sao”, chứ không có so sánh trực tiếp vậy, vì trả lời thế nào cũng chết. Ví dụ câu phụ nữ Việt Nam khác phụ nữ thế giới thế nào, mình nói đẹp, thông minh, dịu dàng, nhân hậu, thủy chung, chịu đựng…thi bị quật lại vậy phụ nữ nước khác hẻm có mấy cái đó hả? Nên nếu Tony thi hoa hậu, đụng câu hỏi đó, cũng chỉ mỉm cười. Nhưng tụi nhỏ hẻm chịu, nó nói mình chỉ cười là bị quánh giá thiếu i-ốt đó dượng, phải trả lời. Nếu bị ép phải trả lời, Tony sẽ nói là “ Điều mà phụ nữ Việt Nam không lẫn được với phụ nữ nước ngoài là nói tiếng Việt lưu loát như tiếng mẹ đẻ”.

Trong giao tiếp, nếu mình bị hỏi mấy câu so sánh, mình nên cười trừ. Còn ép thì nói đại bâng quơ gì đó cho xong. Ví dụ hỏi phở Hà Nội ngon hay phở Sài Gòn ngon thì mình nói “em thích ăn bún bò Huế”, trả lời trớt quớt vậy cho dượng. Chứ câu hỏi cắc cớ, nó sai từ phương pháp đặt câu hỏi rồi. Hay “đờn ông hay phụ nữ, ai sướng hơn” thì mình mỉm cười thôi, chứ sao biết. Sướng khổ là phạm trù cảm tính mà, ai chả có lúc sướng, có lúc khổ. Khóc…

Nên trong trò chuyện, đừng hỏi các câu hỏi so sánh. Cũng đừng chê trách ban giám khảo nhé, dượng hồi xưa cũng không biết cái vụ này, cứ hỏi vậy suốt. May mà qua Há Vợt nó dạy cho mới biết đó chớ.

Thôi thôi, bán phân bán phân. Kẻo bọn nó lại mắng, bán phân mà lại bon chen chuyện showbiz
(ĐT reng)
“A lô, anh Bảy hả? Lấy cái gì? 10 tấn NPK 16-16-8 hả? Rồi rồi, sáng mai giao cho. Rảnh tối tối chèo ghe qua nhà tui nhậu nghen anh Bảy”.

Khách mới gọi. Thui giờ dượng ra sông tắm, dạo này vô vụ Đông Xuân bán phân thuốc cả ngày…
 

Ha_Hang81

Gà con
Tham gia
17/10/14
Bài viết
21
Gạo
0,0
Re: “Cà phê cùng Tony”
Kết quả từ chuyến đi vô cùng ý nghĩa của CLB Tony nha:

Hai cô gái nhỏ xíu từ Hà Nội lên tiền trạm, tính toán số áo ấm sẽ tặng cho các em cụ thể từng trường. Nhìn 2 bạn thân con gái phóng xe máy, tự sửa xe máy như vầy, nhiều bạn nam phải e ngại. Sao mà giỏi quá vậy.
Chưa kể là nhóm các bạn đã bán hàng rất tốt, tìm được nhiều hàng hóa ở miền ngược mang về miền xuôi bán. Xoay sở tài chính khéo léo tài tình.
Nếu nhà tuyển dụng nào ở Hà Nội cần những cánh tay đắc lực, các bạn trong nhóm tình nguyện là nơi cung cấp tuyệt vời nhất. Nhưng nhớ, sau mùa đông năm nay nhé...
 

bantayviet

Gà con
Tham gia
13/4/14
Bài viết
25
Gạo
0,0
Re: “Cà phê cùng Tony”
Một nữ thạc sĩ vừa tốt nghiệp MBA ở nước ngoài về, vô lấy trà ô long, xớn xác không nhìn không ngó, bỏ vô cả gói hút ẩm, rót nước sôi vào và mời khách nước ngoài. Xong khách nhìn thấy nên bỏ lại cả ly nước trên bàn không uống. Khách về, Tony hỏi thì bạn ấy bảo là "từ bé đến giờ em chỉ hạc, trường chuyên lớp chọn, cử nhân đến thạc sĩ, bố mẹ em làm hết mọi việc, em chỉ lo luyện toán lý hoá để đỗ đại học, nên em chẳng biết pha trà là thế nào". Nhưng rất bức xúc vì "trà lại bỏ gói hút ẩm vào trong đấy làm gì, lỗi của nhà sản xuất chứ "đâu phải em, nào đâu phải em"...
 

skidrow1987

Gà con
Tham gia
4/4/14
Bài viết
22
Gạo
0,0
Re: “Cà phê cùng Tony”
HÀ NỘI-NHỮNG TẤM CHĂN NGHĨA TÌNH

Mùa đông. Có những lúc 8 độ C. Và người vô gia cư ngủ lề đường, co ro trong cái lạnh. Ngay cả ở những nước thịnh vượng nhất, vẫn có người vô gia cư ngủ công viên bến tàu. Đó là xã hội, vì một số người có nhà (house), nhưng không có một mái nhà (home) đúng nghĩa...

Cứ 2 ngày cuối tuần, nhóm Tình nguyện Hà Nội sẽ mở chương trình “Những tấm chăn nghĩa tình”, mong các bạn ở thủ đô có những tấm chăn cũ (hoặc không dùng) gửi cho chúng tôi, bắt đầu từ đêm nay chúng tôi sẽ đi phát cho họ. Mọi người giúp bỏ vào một túi ny lông to để hôm sau, họ có thế xếp và bỏ vào, xách đi dễ dàng nhé.

Mình lạnh thì họ cũng lạnh, âu cũng là da thịt người. Mình may mắn hơn họ là có một tổ ấm, hãy chia sẻ chút ấm áp, cố gắng sưởi ấm họ bằng trái tim đầy tình thương. Là người Việt, cùng màu da giọng nói với nhau, phải thương nhau thật nhiều, thật nhiều...
----------------------------------------------------------------------
Liên hệ gửi chăn tại các địa chỉ sau, hoặc gọi điện nhắn tin để lại địa chỉ để chúng tôi sang lấy ạ.

1. I2 hẻm 91 Lương Định Của thời gian từ 7h-18h00, Hotline: 01669641718

2. 115 phố Vọng, Hotline: 0979780005 hoặc 106 Hồng Mai, hotline: 0934512523

3. 45 Bích Câu, Cát Linh, Đống Đa. Hotline: 01676098570

4. 86 Linh Lang, Ba Đình từ 14h-18h. Hotline: Long: 0166.945. 3336 Hoặc Phương 0983.353.86

5. Nhà D2 khu tập thể Nam Đồng, ngõ 119 Hồ Đắc Di, Đống Đa. Hotline: 01673508627

Mong các bạn có ngày cuối tuần đầy ý nghĩa.

“Có nơi đâu đẹp tuyệt vời
Như sông như núi như người Việt Nam?”
 

bantayviet

Gà con
Tham gia
13/4/14
Bài viết
25
Gạo
0,0
Re: “Cà phê cùng Tony”
Nhóm tình nguyện vận động sáng tác bài hát ngợi ca các thầy cô giáo nơi biên cương, vùng sâu vùng xa, bất chấp cái lạnh vẫn kiên trì đứng lớp, gieo cái chữ cho các em nhỏ.
Các bạn gửi bài hát, lời, nhạc và nếu tự thu âm hoặc nhờ ai đó thu âm MP3 hoặc Youtube để giới thiệu rộng rãi với độc giả.
Giải nhất sẽ được một phần thưởng do Tony trao tặng. Các bài hát hay sẽ post lên để độc giả thưởng thức, hòng phát hiện nhân tài trong lĩnh vực ca hát, sẽ được Tony PR để thành nhạc sĩ, ca sĩ đám cưới...
Email về tinhnguyen.tnbs@gmail. com
 

Ha_Hang81

Gà con
Tham gia
17/10/14
Bài viết
21
Gạo
0,0
Re: “Cà phê cùng Tony”
Hi vọng sẽ có nhiều ca si hát hay đựơc phát triển và có những bài ca ý nghĩa đựơc sáng tác từ CLB Tony. Ko phải như Lệ Rơi là đc. He he.
 
Bên trên