Đêm thứ nhất
Mưa bắt đầu dầy hạt hơn. Bác tài xế Uber bẻ lái rẽ vào một đoạn đường tối mờ mờ rồi dừng lại trước một căn nhà không đèn điện.
- Nhà này phải không cháu?
Dũng choàng tỉnh, ngó ra ngoài. Dưới ánh sáng từ đèn pha taxi hắt sang, cậu nhìn thấy một tấm biển trắng to đặt ngay cạnh bức tường gạch thấp trước cửa nhà, trên đó ghi: Harcourt, For rent, 13 Fordney Road…
- Đúng rồi bác ơi. Bác mở cốp cho cháu nhé.
Người lái xe tốt bụng còn phụ giúp Dũng mang đồ đạc tới tận trước cửa nhà. Hai người vội vã chạy tới chạy lui dưới cơn mưa, gắng để không bị ướt quá. Dũng rối rít cảm ơn bác tài. Chiếc xe quay đầu rồi mất hút trong màn đêm, mang đi luôn ánh sáng duy nhất trên khúc đường tối tăm.
Dũng tần ngần nhìn theo ánh đèn hậu màu đỏ của chiếc xe cho tới lúc nó đi khuất hẳn, rồi lôi điện thoại trong túi ra. Mới 6 giờ tối. Nhưng đang mùa đông nên hơn 5 giờ chiều là mặt trời đã lặn rồi. Ánh đèn pin từ chiếc iPhone 6 quét một vòng lên đống đồ đạc lỉnh kỉnh ướt át trên ngưỡng cửa. Dũng thò tay vào túi quần bên phải, lôi ra ra một xâu chìa khóa chừng 6, 7 cái. Nào nào, thử đoán xem cái nào là chìa khóa cửa trước. Pắp! Chiếc chìa khóa màu đồng xoay một vòng ngon trớn. Dũng mở cánh cửa sắt mỏng dính trên đó gắn một lớp lưới chống côn trùng. Cánh cửa kêu kẹt một tiếng, vì quá nhẹ nên theo đà mở đập vào tường cạch một tiếng trong màn đêm tĩnh lặng. Dũng lại nhìn xuống chùm chìa khóa, có 2 chiếc nằm kế bên cái màu đồng, vậy chắc là một trong hai cái này sẽ mở cánh cửa gỗ. Xem nào, cậu quyết định lựa chiếc màu xanh lục nổi bật dưới ánh sáng của cái đèn từ điện thoại.
Đưa chìa khóa lên, Dũng chợt nhớ lại hôm đầu tiên tới đây xem nhà. Lúc đó tầm 4 giờ chiều. Bà agent nhà đất trước khi cắm chìa khóa vào ổ tự nhiên lại gõ cửa và hỏi to “Có ai ở nhà không?” hai lần. Dũng ngạc nhiên hỏi
- Cháu tưởng người thuê cũ đã dọn ra rồi chứ?
Bà agent bèn bảo
- Đúng là không có ai ở đây nữa, nhưng cô đề phòng có ai đó đột nhập vào nhà này thôi.
Dũng vẫn chưa hiểu lắm vì sao bà agent lại làm như vậy. Lúc đó chỉ có cảm giác bất an thoáng qua. Nhưng giờ đứng trước cửa nhà với chùm chìa khóa, cậu lại chần chừ: mình có nên gõ cửa hỏi thử như bà agent từng làm không? Damn, cậu tự rủa, mình đúng là rối trí rồi mà, nhà tối om thế này, cửa thì khóa, làm gì có ai. Gọi cửa thế có mà thành gọi ma à. Cậu chợt thoáng chút rùng mình. Mấy giọt mưa lúc nãy bắt đầu thấm qua lớp áo len khiến cậu hơi lạnh. Dũng mạnh dạn cắm chìa vào ổ, xoay một vòng và vặn nắm cửa bên dưới. Cánh cửa mở ra ngay. Trong nhà tối om. Cậu rọi điện thoại vào. Có hai công tắc màu trắng trên tường ngay cửa ra vào. Cậu bật một cái. Chờ một tí. Không có gì. Cậu lại bật cái kia. Chẳng có ánh điện nào cả. Cậu lại bật tắt mấy lần cả 2 công tắc. Không ăn thua. Hmm. Thế là thế quái nào? Dũng mở rộng cửa, rọi đèn vào phòng khách để tìm công tắc điện. Kia rồi. Cậu tiến tới, bật một loạt công tắc. Không có điện!
Điên thật. Sao thế nhỉ? Đã hẹn công ty điện hôm nay rồi cơ mà! Ấy, Dũng chợt nhớ ra. Hôm trước gọi điện cho công ty điện, họ nói, phải tắt aptomat thì họ mới đóng đường điện được. Vậy là mình cần bật aptomat lên thì nhà mới có điện. Nhưng vấn đề là cái aptomat nằm ở đâu?
Dũng ì ạch kéo đám đồ vẫn vứt chỏng chơ ngoài cửa vào nhà, hai cái vali to nặng chịch, một cơ số các túi nhỏ đựng đồ lặt vặt, một cái cần câu, mấy túi đựng đồ ăn khô, hành tỏi, bát đĩa, giầy dép đủ loại. Cậu tiện chân đá mấy cái túi ở gần cửa vào trong cho gọn, rồi đóng cửa trước lại. Bước nhanh vào phòng khách, bỗng thấy chân vướng cái gì đó suýt ngã và cảm giác đau nhói. Oww. Dũng kêu khẽ. Lia tay rọi đèn xuống, thì ra chân bị vướng vào dây câu và còn lưỡi câu thì móc vào quần bò. Cậu khẽ nhăn mặt, gỡ lưỡi câu ra, lẩm bẩm “Đồ phản chủ, mày câu cá chứ lại đi câu tao à!” Nào, giờ thì đi tìm cái aptomat. Cậu đi một vòng quanh nhà, soi khắp các góc tường để tìm. Phòng khách không có. Phòng ngủ của mình không có. Bếp không có. Phòng ngủ thứ hai cũng không có. Cậu dừng lại trước căn phòng thứ ba, cửa đóng im ỉm.
Đây là căn phòng mà chủ nhà khóa lại để đồ đạc riêng. Nó không thuộc quyền sử dụng của người thuê nhà, hợp đồng ghi rõ ràng như thế. Hôm tới xem nhà bà agent cũng chỉ phòng này cho mọi người xem, nhưng Dũng không để ý lắm. Giờ một mình trong căn nhà tối om, nhìn vào cánh cửa đóng im ỉm, cậu bỗng thấy rờn rợn. Nắm cửa phòng này cũng khác các phòng kia. Thay vì là nắm kim loại màu trắng thì nó là nắm gỗ màu nâu sậm. Dũng thử xoay tay nắm. Cạch cạch. Tất nhiên là khóa rồi.
“Dù sao thì cái aptomat cũng không thể nằm trong phòng này”. Cậu chàng nghĩ bụng. À, để gọi điện cho bà agent. “Xin chào quý khách, giờ làm việc của chúng tôi từ… đến… xin quí khách vui lòng gọi lại vào ngày mai…”. Đây là số văn phòng công ty nhà đất, giờ này thì đúng là họ đã nghỉ làm rồi. Thôi, để email bà ấy xem, hôm trước bà ấy cũng check mail ban đêm. Dũng hí hoáy bấm. Xoẹt. Đã gửi. Giờ thì tiếp tục tìm nào. Cậu quét lại một vòng nữa trong nhà, mở cả các cánh tủ. Rồi ra cả gara. Không có. A, nhớ ra rồi, có lần nhà cũ mình thuê người chủ cũng tới bật tắt aptomat. Nó nằm ở bên hông nhà chứ không phải ở trong. Thế mà giờ mới nghĩ ra.
Dũng mở cửa. Trời mưa rả rích. Cậu lôi trong cặp ra một cái ô đen rồi rọi đèn đi ngoài. Quả nhiên là hộp chứa aptomat nằm ở đây. Công tắc cụp xuống. Hề hề ta biết mà. Cậu vui vẻ bật nó lên rồi quay ra nhìn vào nhà. Lạ thay, không có dấu hiệu gì của điện. Cậu bèn đi vào, bật lên xuống mấy công tắc. Không có tác dụng gì cả. Thế này là thế nào trời? Thử lên, rồi xuống mấy lượt cũng không có tác dụng. Dũng quyết định gọi cho công ty điện. Nhân viên trực bảo, chiều nay công ty thử lắp điện, nhưng aptomat của nhà lại đang bật, nên không được. Dũng chợt nhớ ra chiều tầm 4 giờ lúc đang dọn nhà quay vào phòng thấy có một cuộc gọi nhỡ. Hóa ra là từ công ty điện, chắc họ gọi bảo mình tắt cái aptomat đi. Cô nhân viên giọng trẻ măng nói, giờ anh tắt đi, em sẽ gọi cho bên kĩ thuật nối điện cho anh. Anh chờ cỡ 2 tiếng nhé. Dũng nhìn đồng hồ. Giờ là 7 giờ tối. Vậy là từ giờ tới 9 giờ tối sẽ có điện.
Cậu vào phòng, khép cửa lại, trèo lên giường, vớ cái đèn pin bật lên để điện thoại đỡ hết pin. Lướt FB tí, email, suy nghĩ miên man. Thỉnh thoảng lại chạy ra ngoài xem cái đồng hồ đã hiện ON chưa. 9 giờ kém 5 vẫn chưa thấy điện đóm đâu, Dũng bực dọc bấm số gọi lại cho công ty điện. Cô agent khác, lớn tuổi hơn cô trước, giọng gấp gáp, nói nhìn trên hệ thống thì chị thấy yêu cầu của em chưa được thông qua (chẳng hiểu chưa được thông qua nghĩa là thế nào), giờ em đợi chị gọi cho bên kĩ thuật đã, 9 giờ là bên đó nghỉ mất rồi… rồi em nhé, may quá, chị vừa kịp yêu cầu gấp bên kĩ thuật, họ nói từ giờ tới 12 giờ em sẽ có điện nhé. What the hell! Dũng cực kì khó chịu. Nhưng cậu không để lộ điều đó. Chỉ nghe thấy giọng nói của mình chán chường và mệt mỏi. Từ chiều tới giờ gói ghém khuân vác, mới chỉ có mấy cái bánh qui lót dạ, cậu thật sự rất mệt. Đêm đầu tiên ở cái nhà mới này ở một khu vắng vẻ đìu hiu, đèn đường không có, gió lạnh, mưa rả rích, nhà thì không có điện, điện thoại cũng sắp hết pin, bụng thì đói. Khốn khổ vãi cả ra. Chị agent nghe kể lể cảnh khổ cũng ái ngại. Dũng bảo:
- Chị nói em xem làm sao để biết khi nào có điện? Có phải nhìn thấy chữ ON trên đồng hồ không?
- Đúng rồi em. Thấy ON là lên, OFF là chưa kết nối.
- Để em ra xem lại thử…
Dũng chán nản mở cửa và đi ra vườn, lần này là lần thứ nờ trong đêm nay rồi đấy. Cậu mở nắp hộp aptomat, mở to mắt.
- A chị ơi nó ON rồi này. ON rồi. Để em vào bật điện thử… Ấy được rồi chị ơi, may quá trời ơi. Cảm ơn chị nhiều!
Chị agent thở phào. Cả hai đều cùng vui sướng. Cái cảnh không có điện trong đêm đông mưa gió rồi lại có thật là đem đến một niềm hạnh phúc giản dị và chân thật. Có điện rồi, anh chàng lọ mọ đi cắm cơm, đồ ăn đã hết nhẵn nên quyết định dở công thức thần thánh học được từ bà chị họ: dầu ăn chưng nước mắm. Thế nhưng ông trời trêu ngươi, đến cả cái niềm vui cỏn con ấy cũng bị tước đoạt. Chai mắm ngon đã nằm ngủ ngoan trong sự quên lãng của cậu chủ giữa đám chai lọ ở nhà cũ. Món dầu chưng nước mắm thế là chuyển thể thành món dầu rắc muối chan cơm.
Hạn Sử Dụng
Mưa bắt đầu dầy hạt hơn. Bác tài xế Uber bẻ lái rẽ vào một đoạn đường tối mờ mờ rồi dừng lại trước một căn nhà không đèn điện.
- Nhà này phải không cháu?
Dũng choàng tỉnh, ngó ra ngoài. Dưới ánh sáng từ đèn pha taxi hắt sang, cậu nhìn thấy một tấm biển trắng to đặt ngay cạnh bức tường gạch thấp trước cửa nhà, trên đó ghi: Harcourt, For rent, 13 Fordney Road…
- Đúng rồi bác ơi. Bác mở cốp cho cháu nhé.
Người lái xe tốt bụng còn phụ giúp Dũng mang đồ đạc tới tận trước cửa nhà. Hai người vội vã chạy tới chạy lui dưới cơn mưa, gắng để không bị ướt quá. Dũng rối rít cảm ơn bác tài. Chiếc xe quay đầu rồi mất hút trong màn đêm, mang đi luôn ánh sáng duy nhất trên khúc đường tối tăm.
Dũng tần ngần nhìn theo ánh đèn hậu màu đỏ của chiếc xe cho tới lúc nó đi khuất hẳn, rồi lôi điện thoại trong túi ra. Mới 6 giờ tối. Nhưng đang mùa đông nên hơn 5 giờ chiều là mặt trời đã lặn rồi. Ánh đèn pin từ chiếc iPhone 6 quét một vòng lên đống đồ đạc lỉnh kỉnh ướt át trên ngưỡng cửa. Dũng thò tay vào túi quần bên phải, lôi ra ra một xâu chìa khóa chừng 6, 7 cái. Nào nào, thử đoán xem cái nào là chìa khóa cửa trước. Pắp! Chiếc chìa khóa màu đồng xoay một vòng ngon trớn. Dũng mở cánh cửa sắt mỏng dính trên đó gắn một lớp lưới chống côn trùng. Cánh cửa kêu kẹt một tiếng, vì quá nhẹ nên theo đà mở đập vào tường cạch một tiếng trong màn đêm tĩnh lặng. Dũng lại nhìn xuống chùm chìa khóa, có 2 chiếc nằm kế bên cái màu đồng, vậy chắc là một trong hai cái này sẽ mở cánh cửa gỗ. Xem nào, cậu quyết định lựa chiếc màu xanh lục nổi bật dưới ánh sáng của cái đèn từ điện thoại.
Đưa chìa khóa lên, Dũng chợt nhớ lại hôm đầu tiên tới đây xem nhà. Lúc đó tầm 4 giờ chiều. Bà agent nhà đất trước khi cắm chìa khóa vào ổ tự nhiên lại gõ cửa và hỏi to “Có ai ở nhà không?” hai lần. Dũng ngạc nhiên hỏi
- Cháu tưởng người thuê cũ đã dọn ra rồi chứ?
Bà agent bèn bảo
- Đúng là không có ai ở đây nữa, nhưng cô đề phòng có ai đó đột nhập vào nhà này thôi.
Dũng vẫn chưa hiểu lắm vì sao bà agent lại làm như vậy. Lúc đó chỉ có cảm giác bất an thoáng qua. Nhưng giờ đứng trước cửa nhà với chùm chìa khóa, cậu lại chần chừ: mình có nên gõ cửa hỏi thử như bà agent từng làm không? Damn, cậu tự rủa, mình đúng là rối trí rồi mà, nhà tối om thế này, cửa thì khóa, làm gì có ai. Gọi cửa thế có mà thành gọi ma à. Cậu chợt thoáng chút rùng mình. Mấy giọt mưa lúc nãy bắt đầu thấm qua lớp áo len khiến cậu hơi lạnh. Dũng mạnh dạn cắm chìa vào ổ, xoay một vòng và vặn nắm cửa bên dưới. Cánh cửa mở ra ngay. Trong nhà tối om. Cậu rọi điện thoại vào. Có hai công tắc màu trắng trên tường ngay cửa ra vào. Cậu bật một cái. Chờ một tí. Không có gì. Cậu lại bật cái kia. Chẳng có ánh điện nào cả. Cậu lại bật tắt mấy lần cả 2 công tắc. Không ăn thua. Hmm. Thế là thế quái nào? Dũng mở rộng cửa, rọi đèn vào phòng khách để tìm công tắc điện. Kia rồi. Cậu tiến tới, bật một loạt công tắc. Không có điện!
Điên thật. Sao thế nhỉ? Đã hẹn công ty điện hôm nay rồi cơ mà! Ấy, Dũng chợt nhớ ra. Hôm trước gọi điện cho công ty điện, họ nói, phải tắt aptomat thì họ mới đóng đường điện được. Vậy là mình cần bật aptomat lên thì nhà mới có điện. Nhưng vấn đề là cái aptomat nằm ở đâu?
Dũng ì ạch kéo đám đồ vẫn vứt chỏng chơ ngoài cửa vào nhà, hai cái vali to nặng chịch, một cơ số các túi nhỏ đựng đồ lặt vặt, một cái cần câu, mấy túi đựng đồ ăn khô, hành tỏi, bát đĩa, giầy dép đủ loại. Cậu tiện chân đá mấy cái túi ở gần cửa vào trong cho gọn, rồi đóng cửa trước lại. Bước nhanh vào phòng khách, bỗng thấy chân vướng cái gì đó suýt ngã và cảm giác đau nhói. Oww. Dũng kêu khẽ. Lia tay rọi đèn xuống, thì ra chân bị vướng vào dây câu và còn lưỡi câu thì móc vào quần bò. Cậu khẽ nhăn mặt, gỡ lưỡi câu ra, lẩm bẩm “Đồ phản chủ, mày câu cá chứ lại đi câu tao à!” Nào, giờ thì đi tìm cái aptomat. Cậu đi một vòng quanh nhà, soi khắp các góc tường để tìm. Phòng khách không có. Phòng ngủ của mình không có. Bếp không có. Phòng ngủ thứ hai cũng không có. Cậu dừng lại trước căn phòng thứ ba, cửa đóng im ỉm.
Đây là căn phòng mà chủ nhà khóa lại để đồ đạc riêng. Nó không thuộc quyền sử dụng của người thuê nhà, hợp đồng ghi rõ ràng như thế. Hôm tới xem nhà bà agent cũng chỉ phòng này cho mọi người xem, nhưng Dũng không để ý lắm. Giờ một mình trong căn nhà tối om, nhìn vào cánh cửa đóng im ỉm, cậu bỗng thấy rờn rợn. Nắm cửa phòng này cũng khác các phòng kia. Thay vì là nắm kim loại màu trắng thì nó là nắm gỗ màu nâu sậm. Dũng thử xoay tay nắm. Cạch cạch. Tất nhiên là khóa rồi.
“Dù sao thì cái aptomat cũng không thể nằm trong phòng này”. Cậu chàng nghĩ bụng. À, để gọi điện cho bà agent. “Xin chào quý khách, giờ làm việc của chúng tôi từ… đến… xin quí khách vui lòng gọi lại vào ngày mai…”. Đây là số văn phòng công ty nhà đất, giờ này thì đúng là họ đã nghỉ làm rồi. Thôi, để email bà ấy xem, hôm trước bà ấy cũng check mail ban đêm. Dũng hí hoáy bấm. Xoẹt. Đã gửi. Giờ thì tiếp tục tìm nào. Cậu quét lại một vòng nữa trong nhà, mở cả các cánh tủ. Rồi ra cả gara. Không có. A, nhớ ra rồi, có lần nhà cũ mình thuê người chủ cũng tới bật tắt aptomat. Nó nằm ở bên hông nhà chứ không phải ở trong. Thế mà giờ mới nghĩ ra.
Dũng mở cửa. Trời mưa rả rích. Cậu lôi trong cặp ra một cái ô đen rồi rọi đèn đi ngoài. Quả nhiên là hộp chứa aptomat nằm ở đây. Công tắc cụp xuống. Hề hề ta biết mà. Cậu vui vẻ bật nó lên rồi quay ra nhìn vào nhà. Lạ thay, không có dấu hiệu gì của điện. Cậu bèn đi vào, bật lên xuống mấy công tắc. Không có tác dụng gì cả. Thế này là thế nào trời? Thử lên, rồi xuống mấy lượt cũng không có tác dụng. Dũng quyết định gọi cho công ty điện. Nhân viên trực bảo, chiều nay công ty thử lắp điện, nhưng aptomat của nhà lại đang bật, nên không được. Dũng chợt nhớ ra chiều tầm 4 giờ lúc đang dọn nhà quay vào phòng thấy có một cuộc gọi nhỡ. Hóa ra là từ công ty điện, chắc họ gọi bảo mình tắt cái aptomat đi. Cô nhân viên giọng trẻ măng nói, giờ anh tắt đi, em sẽ gọi cho bên kĩ thuật nối điện cho anh. Anh chờ cỡ 2 tiếng nhé. Dũng nhìn đồng hồ. Giờ là 7 giờ tối. Vậy là từ giờ tới 9 giờ tối sẽ có điện.
Cậu vào phòng, khép cửa lại, trèo lên giường, vớ cái đèn pin bật lên để điện thoại đỡ hết pin. Lướt FB tí, email, suy nghĩ miên man. Thỉnh thoảng lại chạy ra ngoài xem cái đồng hồ đã hiện ON chưa. 9 giờ kém 5 vẫn chưa thấy điện đóm đâu, Dũng bực dọc bấm số gọi lại cho công ty điện. Cô agent khác, lớn tuổi hơn cô trước, giọng gấp gáp, nói nhìn trên hệ thống thì chị thấy yêu cầu của em chưa được thông qua (chẳng hiểu chưa được thông qua nghĩa là thế nào), giờ em đợi chị gọi cho bên kĩ thuật đã, 9 giờ là bên đó nghỉ mất rồi… rồi em nhé, may quá, chị vừa kịp yêu cầu gấp bên kĩ thuật, họ nói từ giờ tới 12 giờ em sẽ có điện nhé. What the hell! Dũng cực kì khó chịu. Nhưng cậu không để lộ điều đó. Chỉ nghe thấy giọng nói của mình chán chường và mệt mỏi. Từ chiều tới giờ gói ghém khuân vác, mới chỉ có mấy cái bánh qui lót dạ, cậu thật sự rất mệt. Đêm đầu tiên ở cái nhà mới này ở một khu vắng vẻ đìu hiu, đèn đường không có, gió lạnh, mưa rả rích, nhà thì không có điện, điện thoại cũng sắp hết pin, bụng thì đói. Khốn khổ vãi cả ra. Chị agent nghe kể lể cảnh khổ cũng ái ngại. Dũng bảo:
- Chị nói em xem làm sao để biết khi nào có điện? Có phải nhìn thấy chữ ON trên đồng hồ không?
- Đúng rồi em. Thấy ON là lên, OFF là chưa kết nối.
- Để em ra xem lại thử…
Dũng chán nản mở cửa và đi ra vườn, lần này là lần thứ nờ trong đêm nay rồi đấy. Cậu mở nắp hộp aptomat, mở to mắt.
- A chị ơi nó ON rồi này. ON rồi. Để em vào bật điện thử… Ấy được rồi chị ơi, may quá trời ơi. Cảm ơn chị nhiều!
Chị agent thở phào. Cả hai đều cùng vui sướng. Cái cảnh không có điện trong đêm đông mưa gió rồi lại có thật là đem đến một niềm hạnh phúc giản dị và chân thật. Có điện rồi, anh chàng lọ mọ đi cắm cơm, đồ ăn đã hết nhẵn nên quyết định dở công thức thần thánh học được từ bà chị họ: dầu ăn chưng nước mắm. Thế nhưng ông trời trêu ngươi, đến cả cái niềm vui cỏn con ấy cũng bị tước đoạt. Chai mắm ngon đã nằm ngủ ngoan trong sự quên lãng của cậu chủ giữa đám chai lọ ở nhà cũ. Món dầu chưng nước mắm thế là chuyển thể thành món dầu rắc muối chan cơm.
Hạn Sử Dụng
Chỉnh sửa lần cuối: