Hàng loạt những tiếng kêu la hú hét, rên rỉ cứ thế to dần khiến bọn học sinh đang nghỉ ngơi sau những tiết học phải đứng bật dậy chạy ra xem. Chúng điên cuồng hú nhau đến nơi phát ra âm thanh kì dị để nghe ngóng hóng hớt và thì thầm buôn chuyện. Sân trường vừa khoác lên mình sự im lặng lắng đọng chợt rộn ràng như mở hội. Hạ Vy nổi tiếng là đứa tò mò, thấy nhộn nhịp nên không thể cưỡng lại bèn tới tấp chen chúc để cố gắng nhìn được cái chuyện lạ kì đang xảy ra trước sân trường kia.
- Hạ Hạ, ra đây nhanh! Có kịch hay để xem nè!
Đứa vừa thốt lên câu nói kia là Anh Thư, bạn thân của Hạ Vy. Có vẻ như tinh thần hít hà drama của con nhỏ này còn cao thủ hơn Hạ Vy một bậc. Bằng chứng là nó đã đứng sừng sững ở nơi xảy ra “án mạng” từ lúc nào không hay. Hạ Vy hớn hở sà đến bên Anh Thư, luôn mồm hỏi:
- Uầy! Đâu đâu? Lâu lắm mới có drama! Để coi xem nào!
Nhưng khi vừa nhìn thấy khung cảnh đó, Vy đã phải đứng chết trân hồi lâu và như không tin nổi vào mắt mình, Vy suýt ngã. Trước mắt Vy là một thằng con trai thấp bé so với lứa tuổi của nó, thậm chí nhìn qua Vy còn cảm thấy cậu ta thấp hơn mình. Bù lại cái chiều cao có hạn kia thì cậu ta lại cực kì đẹp trai mà chắc chắn cô gái nào nhìn cũng phải chết mê chết mệt. Kì lạ là, cậu ta đội một chiếc mũ nâu đã sờn màu, trông thật ra dáng anh thám tử trẻ. Bề ngoài trẻ con là thế, điềm tĩnh là thế bởi cậu ta sở hữu đôi mắt cười khiến không ai có thể ghét cho được.
Nhưng có ai ngờ rằng, những tràng rên rỉ hồi nãy là do cậu ta gây ra. Vy sửng sốt tột độ khi thấy một đứa con trai nhỏ nhắn đánh knock out năm thằng con trai nổi tiếng nhất trường. Chỉ mới nhìn qua, Vy đã biết năm thằng đó là trùm trường, đầu gấu thì chả ai sánh bằng. Vy quay sang Thư, run rẩy lẩy bẩy:
- Cái gì thế này?! Tát tao đi! Ông Khôi, Cường, Duy, ông Giang, Khang bị một thằng vô danh tính đánh cho ra bã ư!? Thật sốc tâm lí con gái nhà người ta!
Đó là tên của năm thằng con trai vừa kể trên, Vy biết tên chúng vì đã nghe nhiều chuyện không hay về chúng. Nhỏ Thư mặt mũi sướng rơn, thì thầm với Vy:
- Cho đáng đời cái tội bắt nạt học sinh cùng trường, mấy ông đấy xứng đáng được nhận quả báo! Hí hí tao chỉ để ý đến anh chàng vô danh kia thôi! Lần đầu thấy cậu kia ở trường mình, học sinh mới chăng?
Thư vừa nói dứt liền im bặt, nó bàng hoàng khi thấy chỉ với một cú đá, cậu đã đánh văng thằng Khôi – đứa to béo nhất trường bay xa. Chẳng cần nhìn ra sau, cái tay của cậu đã túm lấy tóc Duy, quay mòng mòng như chong chóng. Có vẻ chúng đã có kế hoạch, ngay sau Duy nấp bên phải, đến lượt Giang ùn ùn chạy ra với vẻ mặt tức giận bên trái, tay hắn cầm gậy định vung vào gáy cậu thì… Rắc! Tiếng động vang lên khiến ai đứng xem cũng sởn tóc gáy. Cánh tay nhỏ bé mảnh mai của cậu đã luồn ra sau từ lúc nào bẻ gãy cái tay to gấp đôi của Giang, hắn ngã khuỵu xuống, hét toáng lên. Cả đám học sinh la ó chói tai, ầm ĩ hơn cái chợ. Sau khi nhìn đám thằng Giang với đôi mắt cười ngây thơ vô tội, cậu điềm đạm phủi tay như vừa làm việc gì bẩn lắm:
- Hời ơi, tôi đã bảo rồi, đừng đụng vô tôi. Thôi xong việc rồi thì tôi đi nha. Bái bai.
Lúc này Vy mới nhìn rõ trang phục của cậu, thật kì dị! Cậu mặc một chiếc áo sơ mi trắng cài cúc dưới áo vest màu đỏ sẫm, đeo một chiếc vòng cổ màu đen, một chiếc cà vạt bolo ruy băng đen được buộc cùng với một chiếc khóa nhỏ màu bạc, một chiếc áo khoác đen cắt hở với tay áo được xắn lên ở khuỷu tay, quần dài màu đen kèm với chiếc thắt lưng đen buông thõng bên hông phải và đôi giày đen cổ thấp. Trong phút chốc, Vy còn tường cậu là mafia vì cái gì trên người cậu cũng có màu đen. Quá dị hợm. Không chỉ được thấy rõ trang phục cậu, Vy còn thấy được mái tóc rối bù màu nâu dưới chiếc mũ đậm chất thám tử làm cho Vy tự hỏi, cậu có phải học sinh không? Và có phải người bình thường không?
Ngay lúc cậu từ tốn bước đi trước bao nhiêu ánh mắt dòm ngó của mọi người thì… các thầy cô ban giám hiệu chạy đến. Đám lóc chóc đứng xem phải cúi mặt xuống chào thầy hiệu trưởng, tản đi gần hết. Cô giám thị sửng sốt khi thấy bọn thằng Giang nằm la liệt mỗi đứa một nơi dưới sân trường, đứa ôm cẳng tay, đứa ôm cẳng chân, đứa thì ôm đầu. Miệng không ngừng phát ra tiếng “ui da, đau quá.” Nhưng đếm đi đếm lại chỉ có bốn đứa và cộng với cậu thì là năm. Vậy còn một thằng không biết trốn đâu. Cậu khẽ mỉm cười, thì ra hắn chính là đứa chạy đi báo thầy cô. Một lúc sau Khang mới chạy ra cùng bộ mặt thản nhiên, dù hắn là người trong cuộc:
- Dạ thưa thầy cô, là nó ạ.
Khang lễ phép cúi chào thầy cô và đưa tay chỉ về phía cậu. Hắn khẽ liếc xéo một cái dài rồi nhếch mép nghĩ thầm: “Thể nào mày cũng bị đuổi học cho mà xem, ha ha ha ngày đầu đi học đã bị đuổi học, đáng đời mày lắm!”
Cô Khanh giám thị tròn mắt, cố gắng giấu đi vẻ ngạc nhiên lớn:
- Em là Lâm Dương đúng không? Có chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao em đánh các bạn?
Lâm Dương ngước mắt lên nhìn cô, điềm đạm nói:
- Có chuyện gì thì mình lên phòng hội đồng nói đi cô, nói ở giữa sân trường thế này không tiện cô ơi.
Cậu đã làm cho tất cả mọi người có mặt ở đây đều phải bất ngờ hết mức. Không những bình thản trả lời mà cậu còn đáp trơn tru chẳng chút sợ sệt, khóe mắt vẫn cười chứ không mở. Thầy hiệu trưởng bước lên trước một bước, tay chỉnh lại cặp kính lão của mình:
- Ha ha được lắm. Nào, vậy giờ lên phòng hội đồng thôi.
Thầy vỗ vào vai Lâm Dương và nở nụ cười hiền dịu với đám thằng Giang ý bảo chúng đứng dậy đi cùng.
--------------
Phòng hội đồng.
Nhấc chân vào căn phòng này, một luồng khí mát thổi nhẹ vào tóc Dương, cậu nhẹ nhàng kéo ghế và thản nhiên ngồi. Lâm Dương cứ tự nhiên như ở nhà mình, cậu mân mê tách trà thầy hiệu trưởng pha hồi sáng, nhìn cậu chả có vẻ gì là vừa gây ra một tội lớn lắm. Đám thằng Giang theo sau nghiến răng ken két, mặt hầm hầm thắc mắc tại sao cậu có thể bình thản khi vào phòng hội đồng cơ chứ? Thằng Duy xoa xoa chỏm tóc lúc nãy bị cậu xoay tròn, nói với giọng khinh bỉ:
- Mày cứ thoải mái lúc này đi, tí nữa miệng “tắt nắng” cho xem. Để xem mày cười được bao lâu, thằng khốn chó.
Thằng Giang đã được đưa lên phòng y tế để kiểm tra và băng bó cánh tay vừa bị cậu bẻ gãy. Cường và Khôi cũng chả khá khẩm tí nào, chúng đứa thì gãy răng, đứa thì sưng u đầu. Tóm lại chỉ có thằng Khang là chả bị gì sất. Nó là đứa ranh ma và là thằng đầu sỏ. Thông minh, xảo quyệt kèm với khí chất trùm trường nên có thể cho rằng nó cũng khá ưa nhìn. Nhưng để mà so sánh với cậu thì còn thua xa.
Khang đưa mắt đến chỗ cậu, tỏ vẻ không hài lòng:
- Nhìn cái thằng lúc nào cũng cười tít hết cả mắt như này khó chịu thế nhở? Không biết xấu hổ hay sao mà suốt ngày cười? Vô duyên thế!
Liếc dáng ngồi “bố đời” của Khang ở chiếc ghế đối diện, cậu đẩy tách trà nãy giờ nhâm nhi sang chỗ nó, từ tốn nói:
- Ai bắt cậu phải nhìn à? Nếu cậu không muốn nhìn thì tự hất nước trà còn nóng hổi này vào mắt đi, cho khỏi nhìn luôn.
Khang tức đến nổ đom đóm mắt, nó gằn từng tiếng:
- Mày… Thằng chó chết, hờ, mày tưởng mình mày sẽ đánh được đám người của tao sao? Tí nữa về mày chết với tao. Cứ đợi đi, tao sẽ bắt mày phải trả đủ.
Lâm Dương chẳng tỏ vẻ gì sợ hãi, ngược lại cậu còn phấn khích:
- Uầy, tôi mong chờ lắm đấy! Gọi nhiều nhiều vào, cứ tầm mấy chục thằng vào, to con càng tốt. Mà, sao cậu không tự mình đánh tôi đi, phải nhờ chúng nó làm chi? Sợ thua thằng nhỏ bé như tôi rồi nhục nhã không dám ngóc đầu lên à? Hô hô.
Vừa dứt lời, Lâm Dương liền che tay lên miệng để tránh làm lộ tiếng cười đang lớn dần của cậu. Cậu không biết rằng, mặt mũi Khang hiện giờ đang tím lại, nó định xẳng giọng hét lên thì thầy hiệu trưởng đi vào. Theo sau thầy là các bậc phụ huynh của Duy, Giang và Khang. Mặt mũi vị nào cũng hầm hầm như muốn nhảy xổ vào để đánh Lâm Dương vậy. Một bác gái khoảng U40 trông khá trẻ nhưng cách ăn mặc lại chẳng khác gì những cô gái ba mươi, bà ta cất chất giọng chua như giấm:
- Tôi không chấp nhận được chuyện xảy ra với Giang, con tôi không thể chịu thiệt như thế được. Thằng đánh nó phải nhận lấy hậu quả!
Thầy hiệu trưởng khẽ cau mày:
- Thế chị muốn Lâm Dương phải chịu hình phạt gì đây?
Bà ta nhếch môi:
- Đuổi học nó! Làm sao mà một ngôi trường danh tiếng như này lại có thằng con trai dị hợm và bạo lực như nó chứ?
Nói đên đây thì Lâm Dương bật cười thành tiếng, cậu gác chân vào nhau rồi chậm rãi nói:
- Trước khi nói cháu thì bác xem lại thằng con của bác đi. Chúng nó gây sự trước chứ cháu có làm gì đâu, cháu chỉ tự vệ.
Lâm Dương nói với chất giọng bỡn cợt, nửa thách thức, nửa cao ngạo khiến ai nghe cũng muốn tát cho mấy phát. Đã thế, cậu còn nở nụ cười tinh ranh liếc về phía người ngồi đối diện ý như sẵn sàng đón nhận tất cả thể loại “đấu võ miệng”. Mẹ thằng Giang cứng họng, mặt mày tím ngắt, chưa định đáp trả thì một giọng nói đậm chất quý tộc vang lên:
- Thế cháu mời bố mẹ của cháu lên đây, chúng ta cùng nói chuyện. Mà, chúng nó đã làm gì mà để cháu phải đánh ra nông nỗi đấy? Liệu cháu chỉ tự vệ hay cháu đang bạo lực học đường?
Nhìn khí chất quý phái của người phụ nữ này khiến Lâm Dương đoán ra ngay đây là phụ huynh của Khang. Hai mẹ con giống nhau y đúc, và những món trang sức cũng như quần áo của cô ta đã nói lên cô ta là người rất giàu. Ừm, mà giàu thì nói gì ai cũng phải nghe theo nên để đáp lại lời nói ấy, một tiếng kéo cửa rung lên.
- Thật nực cười. Thằng con bé bỏng Lâm Dương của tôi mà phải làm điều hèn hạ như thế ư? Các người nhìn lại mấy thằng chết bầm của mấy người đi, haiz… ai chả biết chúng nó là đầu gấu của trường, nổi tiếng đến độ thầy cô cũng phải rén, tôi nói có đúng không thầy hiệu trưởng?
Một quý ông lịch lãm và phong độ cực kì đứng chen chân ngoài cửa, ông cũng có đôi mắt cười giống hệt Lâm Dương, trông đẹp trai hết sức. Ông điềm tĩnh nói, một tay đút túi quần, tay kia kéo cửa để cho người phụ nữ đi vào. Một quý bà trẻ trung xinh đẹp bước lên, bà đeo kính râm và găng tay đỏ đậm, phong cách chẳng khác gì những quý bà châu Âu. Hai người đi bên cạnh nhau tỏa ra mùi quyền lực và rất đẹp đôi. Họ đã làm cho toàn bộ người có mặt ở đây đều mắt chữ A mồm chữ O ngoại trừ Lâm Dương và thầy hiệu trưởng. Lâm Dương có vẻ không thích trước sự có mặt của bố mẹ mình, cậu khó chịu ra mặt:
- Gì vậy trời? Sao bố mẹ lại đến đây? Có phiền bố mẹ không chứ, mấy chuyện vặt vãnh này con tự giải quyết được mà.
- Đây… đây có phải nghệ sĩ Opera nổi tiếng định cư bên Úc, Hoàng Hương Thanh An phải không… ạ?
Những tiếng lắp bắp phát ra từ miệng của mẹ Giang, bà đứng dậy đưa mắt đến chỗ mẹ Lâm Dương, ái ngại hỏi.
- Đúng vậy, tôi đây. – Bà An trả lời, tay đưa lên sống mũi đẩy gọng kính màu đen sang trọng.
Mẹ Giang mừng như bắt được vàng:
- Ối trời ơi! Em… em hâm hộ chị lắm đấy ạ. Ở nhà toàn bật nhạc của chị nghe thôi, mà em tưởng chị vẫn đang ở Úc chứ, sao bữa nay chị lại ở đây?
Thanh An nhẹ nhàng kéo ghế ngồi, tay bỏ kính ra để lộ đôi mắt màu xanh dương đẹp hút hồn. Bà từ tốn nhấp một ngụm trà rồi dịu dàng đáp:
- Ừm, đúng là tuần trước tôi vẫn ở Úc cùng gia đình. Nhưng Lâm Dương – con trai tôi lại nằng nặc đòi về Việt Nam để tự lập vì sống bên nước ngoài riết chán quá rồi. Vừa mới hôm qua tôi bay sang đây để làm thủ tục nhập học cho nó, mai tôi về Úc rồi, nó sẽ sống một mình ở đây. Ờm, cảm ơn chị nhé.
Bà An nhấn mạnh cụm “Lâm Dương – con trai tôi” khiến ai cũng phải thoáng chút sờ sợ trên khuôn mặt. Rồi không để nữ nghệ sĩ lên tiếng nữa, quý ông ngồi cạnh bà quay về phía thầy hiệu trưởng:
- Anh Trường nè, đã có chuyện gì xảy ra vậy? Em để anh quản lí trường và tin tưởng giao Lâm Dương cho anh dạy dỗ nó vì chúng ta là anh em ruột, mà anh lại để chuyện này xảy ra?
- Quản... quản lí trường là sao ạ? - Mẹ thằng Duy và Khang cùng đồng thanh hỏi, không hẹn trước.
- Thì tôi và thầy Trường là con trai ruột của người xây dựng nên ngôi trường này, tức là bố của chúng tôi. Ông cho chúng tôi nối nghiệp nhưng hiện tại chỉ có thầy Trường làm thôi, tôi còn bận việc khác. - Bố Lâm Dương trả lời.
Những người mẹ và các con của họ phải trợn tròn mắt nhìn nhau không thốt nên lời. Cái quái gì vừa diễn ra vậy? Thầy hiệu trưởng và quý ông kia, tức bố của Lâm Dương là anh em ruột thịt? Thật không thể tin nổi.
Thầy hiệu trường cười hiền từ:
- Anh chưa kịp ra tay thì chú đã đến rồi, anh còn gì để nói nữa đâu. Thôi đã có mặt đông đủ rồi, chúng ta bàn chuyện chính nhé?
Mặc dù thầy Trường nói với chất giọng bình thường nhưng không hiểu sao các vị phụ huynh và con của họ lại im bặt, mặt cúi xuống chẳng dám nhìn lên trên. Các con của họ đã động đến con của những người quyền lực và nổi tiếng nên cũng đủ hiểu họ sợ như nào. Tại sao một thằng nhãi trông hết sức tầm thường kia lại là sinh linh bé nhỏ của người nối nghiệp quản lí trường này và nữ nghệ sĩ Opera giỏi giang chứ? Trên đời đúng là chuyện gì cũng có thể xảy ra, nhưng chẳng ai nghĩ được câu chuyện nó lại đi đến mức này.
Để phá tan đi sự im lặng bất thường, bà An nhỏ nhẹ:
- Ừm, Dương à. Con kể cho mẹ nghe đã có chuyện gì xảy ra được không? Là con sai hay các bạn kia sai?
Lâm Dương chán nản đáp:
- Con có kể thì mọi người cũng đâu có nghe, vì con là người đánh mà. Mẹ hỏi mấy bạn kia thì hơn.
Bà An đưa mắt nhìn các bà mẹ, cố dỏng tai lên để nghe thật rõ chuyện. Mẹ thằng Duy trừng mắt nhìn con ý bảo hắn kể đầu đuôi sự tình. Thoáng nét lo sợ trên khuôn mặt, lúc này Duy mới rụt rè lên tiếng:
- Dạ, thì chuyện cũng không có gì… Lâm Dương đúng là chỉ tự vệ thôi ạ… Bọn con đang trốn tiết đi chơi thì bắt gặp Dương đến trường. Nên… nên bọn con đến chặn đường bởi thấy cách ăn mặc của bạn ý quá là… dị với ngứa mắt… ừm… thế nên bọn con dạy cho Dương một bài học rồi mới xảy ra chuyện lớn.
Tất nhiên tất cả mọi người đều bàng hoàng và trên từng khuôn mặt của các vị phụ huynh có con gây chuyện đều thoáng nét xấu hổ và tội lỗi. Mẹ thằng Khang húng hắng ho:
- Tôi cũng xin lỗi cháu Dương vì đã nói cháu bạo lực học đường, mong mọi người thứ lỗi. Tuổi này bọn trẻ hay thiếu suy nghĩ, nông nổi nên mới gây ra sự việc trên. Khang, xin lỗi Dương đi.
Thằng Khang cắn răng chịu đựng, cúi xuống nhỏ giọng nói “Xin lỗi”.
- Nhưng… con cũng đánh các bạn ra nông nỗi gãy tay mẻ răng u đầu nên con chấp nhận chịu hình phạt của trường. Mọi người có thể phạt con tùy ý. – Lâm Dương cười nhẹ.
Bố cậu nãy giờ im lặng chợt lên tiếng:
- Vậy con chuyển lên lớp chọn học nhé. Ở đây con đừng mong đánh nhau hay ham chơi, lớp A3 là hội tụ của những thầy cô cực kì khắt khe cũng như hiểu rất rõ tâm lí học sinh.
Rồi ông quay người lại, hỏi:
- Ý thầy hiệu trưởng và các vị thế nào? Được chứ?
Các vị phụ huynh gật đầu đại, họ có vẻ muốn cho xong chuyện để về sớm không lại gây ấn tượng xấu với những người quyền lực kia.
Thầy Trường mỉm cười:
- Được thôi. Lâm Dương, tí nữa con theo thầy đi nhận lớp. Buổi chất vấn kết thúc tại đây. Mọi người có thể về. À mà khoan đã, thầy sẽ phạt hội Khang vào hôm sau, giờ muộn rồi mấy đứa về lớp học đi.
Đám thằng Khang ai cũng vác bộ mặt hậm hực lầm lũi bỏ đi, duy chỉ có các bà mẹ là xăng xái lại gần nữ nghệ sĩ Opera nổi tiếng – Thanh An để xin chữ kí. Thằng Khang nghiến răng trèo trẹo, lườm một cái dài ơi là dài xuống chỗ Lâm Dương, thầm thì: “Mày cứ đợi đấy, tao sẽ cho mày nếm mùi bạo lực.”
Lâm Dương nhìn thấy ánh mắt căm phẫn của Khang liền lè lưỡi một cái thật trẻ con rồi cươi tươi như bông hoa nở rộ. Đám thằng Khang tức quá nhưng không làm gì được chỉ biết nhón gót thật mạnh lê về lớp học. Lâm Dương định chạy ra nói với bố mẹ một chuyện nhưng thầy Trường đã ngoắt cậu đi theo thầy về lớp học.
Hai thầy trò cứ đi dọc hành lang và cuối cùng dừng lại ở lớp 10A3 – lớp chọn. Mặc dù mới đứng ngoài cửa thôi nhưng Lâm Dương đã cảm nhận được sát khí mà căn phòng này tỏa ra. Không khí căng thẳng bao trùm cả lớp cho đến khi thầy Trường bước vào gọi cô chủ nhiệm ra ngoài. Nét mặt cô Thuận dãn ra sau khi dắt Lâm Dương vào lớp học, giới thiệu với học trò:
- Từ nay đây sẽ là thành viên của lớp chúng ta. Các em giúp đỡ bạn nhé!
Hơn ba mươi cặp mắt ngước lên lộ rõ vẻ ngạc nhiên và sung sướng lớn. Đám học sinh la hét ầm ĩ như thấy idol vậy. Cô Thuận thoáng nét bực trên khuôn mặt đưa tay lên khẽ suỵt miệng:
- Im lặng nào, các lớp khác còn đang học. Em giới thiệu bản thân mình đi, học sinh mới.
Lâm Dương nở nụ cười tươi roi rói:
- Xin chào các cậu, tớ là Lâm Dương. Chắc các cậu cũng biết tớ qua chuyện lùm xùm vừa nãy rồi đúng không? Từ giờ hãy giúp đỡ nhau và trở thành bạn tốt nhé!
Ngoài mấy đứa con trai khó chịu ra thì các bạn nữ ai cũng mến Lâm Dương ngay từ lần đầu tiên. Không chỉ vì độ đẹp trai của cậu mà cách ăn nói vô cùng dễ thương và thẳng thắn kia làm cho đứa nào đứa nấy chết mê chết mệt. Ngay cả cô Thuận khó tính cũng phải có cảm tình trước sự duyên dáng của cậu. Cô chỉ tay về phía bạn nữ ngồi gần cuối lớp, bảo:
- Lâm Dương ngồi chỗ còn trống kia nhé! – Rồi cô quay xuống lớp. – Cả lớp chuẩn bị giở sách ra học bài mới.
Cậu đón nhận lời nói của cô bằng đôi mắt cười và một cái gật đầu ngoan ngoãn. Lâm Dương tiến đến chỗ ngồi của mình, thận thiện mở lời:
- Chào cậu, từ nay là bạn tốt của nhau nhé?!
_____________________
He he, ra lò chương 1 đây, hình mẫu Lâm Dương là tui gộp tất cả ngoại hình tính cách của 7749 anh chồng trong anime lẫn manga của tui vô đó
), hâm nhì? Nhưng mà đứa con tinh thần của tui mà, phải dị dị đẹp đẹp chứ
).