Truyện ngắn Cây đàn dương cầm và chiếc ô-tô màu xám

Mèo Lam

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
6/5/14
Bài viết
1.159
Gạo
500,0
Tên truyện: Cây đàn dương cầm và chiếc ô-tô màu xám
Tác giả: Lam

70c8d7ed6bc5208a80ec3c8ff19c7358.jpg
(Ảnh nguồn: trang web Accupass)
1.
Tôi là một cây đàn dương cầm.

Lần đầu tiên tôi gặp cậu chủ vào năm cậu 7 tuổi, cậu bé thật vừa vặn trong bộ gi-lê xám cỡ nhỏ, gương mặt non nớt, đôi má bầu bĩnh lấm chấm nốt tàn nhang, đôi mắt đen láy ra vẻ nghiêm nghị mà tôi ngờ rằng cậu đang cố bắt chước người đàn ông lớn hơn - người mà đang dịu dàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cậu.

Người đàn ông lớn với khuôn mặt nghiêm nghị ấy lại đặc biệt mỉm cười hiền hòa nhìn cậu, bàn tay to lớn nhẹ nhàng đặt những ngón tay non nớt, nhỏ bé lên phím đàn trơn bóng, dẫn dắt cậu vụng về ấn lên.

Lúc ấy tôi thấy cậu khẽ nở nụ cười, khóe môi cong cong dần dần lộ ra hàm răng sữa nhỏ nhắn. Tôi thầm nghĩ cậu thật kỳ lạ, cậu không hề giống những đứa trẻ khác tôi đã từng thấy. Những đứa trẻ khác, đứa thì mở đôi mắt to tròn ngắm nhìn tôi, mơ ước tôi sau lớp cửa kính thủy tinh trong suốt, đứa thì khóc toáng lên chỉ vì muốn một cây đàn dương cầm xa xỉ đắt tiền.

Chỉ riêng cậu, bày tỏ niềm vui mừng khi không ánh mắt nào chạm đến.

Cậu bé này, liệu có thể cùng tôi thấu hiểu từng âm thanh không? Tôi có thể hiểu được tiếng lòng của cậu hay không đây?

Rời khỏi cửa hàng, tôi được đưa về nhà cậu, an tọa ở phòng khách treo nhiều những khung ảnh lớn nhỏ. Có khung hình gia đình ba người ngồi ngay ngắn từ lớn đến bé, có bức ảnh đứa bé ngơ ngác nhìn vào ống kính, có tấm hình cậu chủ nhắm mắt chu môi thổi cây nến 6 tuổi, và có cả một khung hình rất lớn chụp cậu chủ ngồi trên sofa, híp mắt cười rõ to, lộ ra hai chiếc răng cửa bé ti hin. Tôi nghĩ ngợi, thì ra cậu chủ cười rộ lên trông đáng yêu đến thế. Thật trông chờ tương lai sau này, tôi có thể tận mắt chiêm ngưỡng cái khuôn mặt cố tỏ ra nghiêm nghị đó cười thoải mái một lần nữa.

Chiếc ô-tô xám lúng túng nhìn tôi, động cơ lạo xạo phát ra từng âm thanh ngập ngừng:

“Xin lỗi...”

“Liệu lời xin lỗi của cậu có thể trả lại cho tôi nụ cười của cậu ấy sao?” – Tôi nhìn chằm chằm chiếc ô-tô xám, đợi chờ câu trả lời thích đáng.

“Xin lỗi cậu, tôi thật lòng xin lỗi cậu.” Lại nữa, những từ ngữ sáo rỗng ấy tiếp tục lặp đi lặp lại. Đó không phải là đáp án mà tôi muốn.

Ngày hôm sau, cậu chủ đến bên cạnh tôi, cậu ngồi đối diện cẩn thận lật mở một cuốn sách chi chít hình ảnh trên tay. Cậu chăm chú nhìn vào đó rồi chậm chạp ấn từng phím đàn, từng âm thanh vang lên chậm rãi, có chót vót chói cao, có trầm thấp nặng nề, những nốt nhạc chầm chậm nối tiếp nhau kéo thành một bản nhạc đầu đời, tiếng đàn ngô nghê với những nốt nhạc ngân vang khi thì trầm bổng vui tai, khi thì ngang ngang đầy vụng về. Đó là lần đầu tiên tôi cất tiếng hát cho cậu nghe.

Tôi hi vọng một ngày nào đó, sớm thôi, tôi sẽ hát cho cậu nghe những âm thanh tuyệt diệu nhất trên đời này.

Sau một tuần tôi cùng cậu chủ tự luyện tập với nhau, bà chủ cũng đã tìm được người dạy dương cầm về riêng cho cậu. Nhìn cậu lóng ngóng cúi đầu chào người đàn ông ấy, vẻ mặt non nớt hiện nét lo lắng nhưng ánh mắt đen lay láy kia lại chứa đựng biết bao nhiêu sự quyết tâm. Tự nhiên, tôi cũng cảm thấy mình cần phải có trách nhiệm, tôi phải giúp cậu chủ giỏi hơn nữa.

Từ hôm ấy, tôi, cậu chủ và thầy dạy dương cầm mỗi ngày đều đặn cùng nhau luyện tập hết bốn tiếng đồng hồ. Khi những nốt nhạc được vang lên ngày một tròn trịa âm thanh hơn, tôi biết rằng cậu chủ đã và đang giỏi hơn từng ngày, còn tôi cũng hát ngày càng hay hơn, những giai điệu dào dạt xúc cảm, tiết tấu nhanh chậm liên tục nối tiếp nhau. Điều đó khiến tôi rất biết ơn người thầy dạy của chúng tôi vô cùng, cũng vô vàn biết ơn bà chủ - người luôn ghi nhớ chăm sóc tôi, phủi sạch đám bụi bẩn bất lịch sự luôn tìm cách trêu ghẹo tôi, làm tôi khó chịu. Và ông chủ - người đã dạy cho cậu chủ cách để giữ gìn tôi luôn phát ra những âm thanh tốt nhất. Dưới sự săn sóc nâng niu của mọi người, tôi quyết tâm mình phải giỏi hơn nữa để gia đình này có thể tự hào vì đã sở hữu tôi.

Cậu chủ ơi, mau lớn lên nhé! Tôi đang chờ cậu đấy.

Bỗng một ngày nọ, tôi chợt phát hiện mình đang ở một nơi xa lạ. Những bức tường màu vàng treo đầy tranh ảnh gia đình hoàn toàn biến mất, khung cửa sổ ngập nắng với chiếc rèm trắng cũng không còn, hai chị em cây thiết mộc lan, anh trai cây bạch mã hoàng tử và cô bé tóc thần vệ nữ cũng không thấy đâu nữa. Thay vào đó là một căn phòng rộng thênh thang được lắp bốn bề là kính thủy tinh trong suốt. Tôi hoang mang cố nhìn ra ngoài lớp kính thủy tinh, thu vào mắt cũng chỉ là một khoảng không mênh mông trắng xóa vô định.

Không, tôi ngẩng đầu nhìn lên trên, có lẽ là tôi đã nhầm, đây là nơi mà sáu bề đều là kính thủy tinh trong suốt chứ không phải là bốn!

Rốt cuộc thì đây là đâu? Là nhà kho hay xưởng phế liệu mà tôi từng nghe lỏm được khi còn ở cửa hàng dương cầm? Càng nghĩ ngợi tôi càng hoảng sợ, nỗi lo âu ngập tràn trong suy nghĩ khiến tôi không thể tỉnh táo. Tầm mắt nhòe dần bởi nước mắt cứ chực trào rơi.

Cậu chủ của tôi đâu? Cậu ấy không cần tôi nữa rồi ư? Gia đình cậu chủ đã ghét bỏ tôi rồi sao?

Tôi đã không làm tròn trọng trách của mình? Tôi là một cây đàn dương cầm vô dụng ư?

Vì tôi vô dụng nên họ mới bỏ rơi tôi? Nhưng tôi đã rất cố gắng để giỏi hơn rồi mà?

Trong lòng tôi không ngừng đặt ra câu hỏi, thế nhưng không có lấy một ai đến để trả lời. Người mà tôi mong đợi gặp nhất lại không có ở đây. Không gian xa lạ khiến tôi vô cùng bất an, chưa bao giờ tôi ước mình có lấy một đôi chân để đi để chạy đến tìm cậu chủ như lúc này. Nhưng tôi không có chân, tôi chỉ là một cây đàn dương cầm lặng lẽ chờ một ai đó đến múa trên từng phím đàn tạo ra những tiết tấu giai điệu đa cảm. Tôi đã từng được nghe về những cây đàn dương cầm cũ kỹ không ai màng đến. Tôi biết, có lẽ một ngày nào đó tôi cũng sẽ trở nên cũ kỹ già cỗi.

Mà kết cục của một cây đàn dương cầm hết giá trị tệ nhì là nhà kho, và tệ nhất là xưởng phế liệu.

Lần đầu tiên khi nghe trộm được những thông tin đó, tôi đã cố vờ như mình ổn và cũng đã cố chuẩn bị tư tưởng cho chính mình. Đời người còn lúc ngắn lúc dài, thì một cây đàn dương cầm như tôi lo lắng có ích gì? Nhưng tôi chưa từng nghĩ, ngày đó lại đến sớm như thế.

Tôi tự thấy bản thân vẫn còn rất mới, rất tốt, những cây đàn khác ở cửa hàng cũng dành rất nhiều lời khen đến tôi, họ luôn bảo tôi là cây đàn đẹp nhất và tốt nhất trong số bọn họ. Ấy thế mà, chưa đầy một năm tôi đã bị ghét bỏ rồi.

Thật thất vọng, tôi vẫn chưa được hát lên bản Sonata Ánh trăng huyền thoại hay bản Symphony 5 nổi tiếng kinh điển như tôi vẫn hằng mong ước.

Thật tiếc nuối làm sao, tôi vẫn chưa đợi được ngày cậu chủ trưởng thành, chưa thấy được cảnh tượng cậu cười rộ lên như ánh nắng sớm mai.

Đau đớn thay, lần đầu tiên tôi khóc không phải vì niềm hạnh phúc tột độ mà là vì quá thất vọng nhiều nuối tiếc.

- Bạn đang khóc đó sao? Đừng khóc nữa mà.

Là giọng của cậu chủ! Tôi ngẩng phắt đầu lên, gương mặt cậu chủ tự lúc nào đã gần trong gang tấc. Những ngón tay trẻ con khẽ khàng chạm vào phím đàn, cái chạm dịu êm làm tâm hồn đang xao động cũng dần bình lặng trở lại. Tôi cảm thán, lạ lùng thay, hình như những cảm xúc bất ổn vừa rồi còn hiện diện mà giờ đã lặn mất tăm không dấu vết.

Thời khắc ấy, tôi nhận ra sự tồn tại của cậu chủ có ý nghĩa vô cùng lớn, vô cùng đặc biệt đối với tôi. Nếu không có cậu ấy, tôi sẽ chẳng là gì cả.

Tôi ủ rũ chờ đợi tia sáng tràn vào phòng, nhưng đợi mãi đợi mãi chỉ là màn đêm vô vọng. Tôi tự hỏi, từ bao giờ nơi đây đã đánh mất đi ánh sáng của ngày xưa? Sao bây giờ tôi mới để ý, dù ngày trước không có một ngọn đèn nào, cũng không có mặt trời nào hiện diện nhưng căn phòng này luôn rực ánh sáng ấm áp. Và cậu chủ, hoặc sẽ ngồi tựa vào chân đàn, hoặc sẽ ngồi đối diện tôi đăm chiêu nghiên cứu từng nốt nhạc.

Chỉ là, cậu không có ở đây. Mà thay vào đó, là chiếc ô-tô màu xám.

Dần dần, tôi nghĩ rằng mình thích được ở trong không gian này hơn là không gian trước đó. Tôi được gặp cậu chủ không còn là mỗi ngày nữa mà là mỗi giờ mỗi phút mỗi giây, dường như không có khoảng khắc nào là cậu rời xa tôi cả. Cậu mang tôi đi khắp nơi thăm quan cuộc sống của cậu, có khi là cậu ôm đống bài tập đến làm bên cạnh tôi vừa làm vừa than khó với tôi. Có khi cậu mặc kệ cô giáo đang giảng bài trên bục giảng mà chạy đến ngồi đối diện tôi luyện tập một bản nhạc mà cậu vừa mới học được. Lúc đó, dù tôi rất thích được hát cho cậu nghe nhưng lại không muốn vì tôi mà cậu xao nhãng học hành. Thế là, tôi đành phải lên tiếng hòng uốn nắn cậu theo lề theo lối:

- Này, bạn phải tập trung học bài đi chứ. Không được lơ là đâu đấy.

- Một chút nữa thôi, mình sắp thuộc bản đàn này rồi. – Cậu nài nỉ.

- Không là không, quay về bên kia học bài ngay! – Tôi cứng rắn.

Thấy tôi không nhân nhượng, cậu chủ đành phải quay về bàn học, tiếp tục hí hoáy chép từng công thức ngày một phức tạp ở trên bảng vào vở. Tôi hài lòng mỉm cười, ngắm nhìn những nét chữ nắn nót sạch sẽ của cậu từng chút từng chút lấp đầy trang giấy trắng.

À đúng rồi, ở không gian này tôi nhận ra mình và cậu chủ có thể giao tiếp với nhau, cậu ấy có thể nghe thấy tiếng nói của tôi mà không có chút ngạc nhiên nào, lại còn kể cho tôi nghe rất nhiều chuyện mà tôi không biết. Thế là thật tự nhiên, tôi lại thấy được một mặt khác của cậu chủ - một cậu bé hiếu kỳ và nghịch ngợm.

Mỗi ngày tôi đều cầu nguyện, cậu chủ ơi hãy mau trưởng thành đi nhé!

“Đó là gì thế? Tờ giấy gì trên đầu cậu thế?”

“Cậu có thể đừng im lặng mãi được không?”

“Cậu có thể hát được không? Tôi thật sự rất buồn chán. Tôi không muốn ở đây nữa, tại sao tôi lại phải ở đây chứ?”

Tôi ngẩn ngơ nhìn cậu ta, sao cậu ta có thể dễ dàng quên đi như thế? Còn tôi, lúc nào cũng ghi nhớ khoảng khắc kinh hoàng đó, nỗi đau đó, như ai đó tàn nhẫn lấy ngòi bút mực chậm rãi khắc lên cơ thể tôi. Mỗi một vết xước trắng đứt gãy nối tiếp nhau, như vết xăm còn đang sưng đỏ, như vết sẹo chỉ vừa mới lên da non khiến tôi oằn mình trong đau đớn.

Từng cảnh một, từng giây từng phút, từng đoạn thời gian, từng chi tiết một. Làm sao tôi có thể quên?

Cậu chủ, có phải cậu cũng như tôi?

(Còn tiếp)
 
Chỉnh sửa lần cuối:

CafeBon

Gà cận
Tham gia
25/4/20
Bài viết
951
Gạo
8,0
Re: Cây đàn dương cầm và chiếc ô-tô màu xám
Tên truyện: Cây đàn dương cầm và chiếc ô-tô màu xám
Tác giả: Lam


1.
Tôi là một cây đàn dương cầm.

Lần đầu tiên tôi gặp cậu chủ vào năm cậu 7 tuổi, cậu bé thật vừa vặn trong bộ gi-lê xám cỡ nhỏ, gương mặt non nớt, đôi má bầu bĩnh lấm chấm nốt tàn nhang, đôi mắt đen láy ra vẻ nghiêm nghị mà tôi ngờ rằng cậu đang cố bắt chước người đàn ông lớn hơn đang dịu dàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cậu. Người đàn ông lớn với khuôn mặt nghiêm nghị ấy lại đặc biệt mỉm cười hiền hòa hướng dẫn cậu chạm vào tôi, nhẹ nhàng đặt những ngón tay ngắn ngủn lên phím đàn trơn bóng, dẫn dắt cậu vụng về ấn lên. Lúc ấy tôi thấy cậu khẽ nở nụ cười, khóe môi cong cong dần dần lộ ra hàm răng sữa nhỏ nhắn. Tôi thầm nghĩ cậu thật kỳ lạ, cậu không hề giống những đứa trẻ khác tôi đã từng thấy. Những đứa trẻ khác, đứa thì mở đôi mắt to tròn ngắm nhìn tôi, mơ ước tôi sau lớp cửa kính thủy tinh bóng loáng, đứa thì khóc toáng lên chỉ vì muốn một cây đàn dương cầm xa xỉ.

Chỉ riêng cậu, bày tỏ niềm vui mừng khi không ánh mắt nào chạm đến.

Cậu bé này, liệu có thể cùng tôi thấu hiểu từng âm thanh hay không. Và tôi có thể hiểu được cậu hay không đây?

Rời khỏi cửa hàng, tôi được đưa về nhà cậu, an tọa ở phòng khách treo nhiều những khung ảnh lớn nhỏ. Có khung hình gia đình ba người ngồi ngay ngắn từ lớn đến bé, có bức ảnh đứa bé ngơ ngác nhìn vào ống kính, có tấm hình cậu chủ nhắm mắt chu môi thổi cây nến 6 tuổi, và có cả một khung hình rất lớn chụp cậu chủ ngồi trên sofa híp mắt cười rõ to lộ ra hai chiếc răng cửa bé ti hin. Tôi nghĩ ngợi, thì ra cậu chủ cười rộ lên trông đáng yêu đến thế. Thật trông chờ tương lai sau này, tôi có thể tận mắt chiêm ngưỡng cái khuôn mặt cố tỏ ra nghiêm nghị đó cười thoải mái một lần nữa.

Chiếc ô-tô xám lúng túng nhìn tôi, động cơ lạo xạo phát ra từng âm thanh ngập ngừng:

“Xin lỗi...”

“Liệu lời xin lỗi của cậu có thể trả lại cho tôi nụ cười của cậu ấy sao?” – Tôi nhìn chằm chằm chiếc ô-tô xám, đợi chờ câu trả lời thích đáng.

“Xin lỗi cậu, tôi thật lòng xin lỗi cậu.” Lại nữa, những từ ngữ sáo rỗng ấy tiếp tục lặp đi lặp lại. Đó không phải là đáp án mà tôi muốn.

Ngày hôm sau, cậu chủ đến bên cạnh tôi, cậu ngồi đối diện cẩn thận lật mở một cuốn sách chi chít hình ảnh trên tay. Cậu chăm chú nhìn vào đó rồi chậm chạp ấn từng phím đàn, từng âm thanh vang lên chậm rãi, có chót vót chói cao, có trầm thấp nặng nề, những nốt nhạc chầm chậm nối tiếp nhau kéo thành một bản nhạc đầu đời. Đó là lần đầu tiên tôi cất tiếng hát cho cậu nghe.

Tôi hi vọng một ngày nào đó, sớm thôi, tôi sẽ hát cho cậu nghe những âm thanh tuyệt diệu nhất trên đời này.

Sau một tuần tôi cùng cậu chủ tự luyện tập với nhau thì bà chủ cũng đã tìm được một người thầy dạy dương cầm riêng cho cậu chủ. Tôi nhìn cậu chủ lóng ngóng cúi đầu chào người đàn ông ấy, vẻ mặt non nớt có chút lo lắng nhưng ánh mắt đen lay láy kia lại chứa đựng biết bao nhiêu sự quyết tâm. Tự nhiên tôi cũng cảm thấy mình cần phải có trách nhiệm, tôi phải giúp cậu chủ giỏi hơn nữa.

Từ hôm ấy, tôi, cậu chủ và thầy dạy dương cầm mỗi ngày đều đặn cùng nhau luyện tập hết bốn tiếng đồng hồ. Khi những nốt nhạc được vang lên ngày một tròn trịa âm thanh hơn, tôi biết rằng cậu chủ đã và đang giỏi hơn từng ngày, còn tôi cũng hát ngày càng hay hơn, những giai điệu dào dạt xúc cảm liên tục nối tiếp nhau. Điều đó khiến tôi rất biết ơn người thầy dạy của chúng tôi vô cùng, cũng vô cùng biết ơn bà chủ - người luôn ghi nhớ chăm sóc tôi, phủi sạch đám bụi bẩn bất lịch sự luôn tìm cách trêu ghẹo tôi, làm tôi khó chịu. Và ông chủ - người đã dạy cho cậu chủ cách để giữ gìn tôi luôn phát ra những âm thanh tốt nhất. Tôi nghĩ, tôi đã yêu gia đình này mất rồi.

Cậu chủ ơi, mau lớn lên nhé! Tôi đang chờ cậu đấy.

Bỗng một ngày nọ, tôi chợt phát hiện mình đang ở một nơi xa lạ. Những bức tường màu vàng treo đầy tranh ảnh gia đình hoàn toàn biến mất, khung cửa sổ ngập nắng với chiếc rèm trắng cũng không còn, hai chị em cây thiết mộc lan, anh trai cây bạch mã hoàng tử và cô bé tóc thần vệ nữ cũng không thấy đâu nữa. Thay vào đó là một căn phòng rộng thênh thang được lắp bốn bề là kính thủy tinh trong suốt. Tôi hoang mang cố nhìn ra ngoài lớp kính thủy tinh, thu vào mắt cũng chỉ là một khoảng không mênh mông trắng xóa vô định.

Không, tôi ngẩng đầu nhìn lên trên, có lẽ là tôi đã nhầm, đây là nơi mà sáu bề đều là kính thủy tinh trong suốt chứ không phải là bốn!

Rốt cuộc thì đây là đâu? Tôi hoảng sợ, từng giọt nước mắt chực trào tràn lên khóe mắt làm nhòe đi cả tầm mắt của tôi.

Cậu chủ của tôi đâu? Cậu ấy không cần tôi nữa rồi ư? Gia đình cậu chủ đã ghét bỏ tôi rồi sao?

Tôi đã không làm tròn trọng trách của mình? Tôi là một cây đàn dương cầm vô dụng ư?

Vì tôi vô dụng nên họ mới bỏ rơi tôi?

Trong lòng tôi dấy lên từng làn sóng sợ hãi, như những nấc thang cảm xúc tuột dốc không phanh, nuối tiếc, đau đớn, thất vọng, khổ sở ào ào cuốn siết lấy trái tim tôi, nước mắt từng giọt từng giọt tuôn trượt ra khỏi khóe mi, mặn chát. Tôi bật khóc.

- Bạn đang khóc đó sao? Đừng khóc nữa mà.

Là giọng của cậu chủ! Tôi ngẩng phắt đầu lên, gương mặt cậu chủ tự lúc nào đã gần trong tầm mắt. Những ngón tay trẻ con khẽ khàng chạm vào phím đàn, thật an toàn làm sao. Tôi cảm thán, lạ lùng thay, tôi chợt nhận ra những cảm xúc bất ổn trong lòng mình bỗng nhiên biến mất không còn dấu vết.

Thời khắc ấy, tôi nhận ra sự tồn tại của cậu chủ có ý nghĩa vô cùng lớn, vô cùng đặc biệt đối với tôi. Nếu không có cậu ấy, tôi sẽ chẳng là gì cả.

Tôi ủ rũ chờ đợi tia sáng tràn vào phòng, nhưng đợi mãi đợi mãi chỉ là màn đêm vô vọng. Tôi tự hỏi, từ bao giờ nơi đây đã đánh mất đi ánh sáng của ngày xưa? Sao bây giờ tôi mới để ý, dù ngày trước không có một ngọn đèn nào, cũng không có mặt trời nào hiện diện nhưng căn phòng này luôn rực ánh sáng ấm áp. Và cậu chủ, hoặc sẽ ngồi tựa vào chân đàn, hoặc sẽ ngồi đối diện tôi đăm chiêu nghiên cứu từng nốt nhạc.

Chỉ là, cậu không có ở đây. Mà thay vào đó, là chiếc ô-tô màu xám.

Dần dần, tôi nhận ra mình thích được ở trong không gian này hơn là không gian trước đó. Tôi được gặp cậu chủ không còn là mỗi ngày nữa mà là mỗi giờ mỗi phút mỗi giây, dường như không có khoảng khắc nào là cậu rời xa tôi cả. Cậu mang tôi đi khắp nơi thăm quan cuộc sống của cậu, có khi là cậu ôm đống bài tập đến làm bên cạnh tôi vừa làm vừa than khó với tôi. Có khi cậu mặc kệ cô giáo đang giảng bài trên bục giảng mà chạy đến ngồi đối diện tôi luyện tập một bản nhạc mà cậu vừa mới học được. Lúc đó, dù tôi rất thích được hát cho cậu nghe nhưng lại không muốn vì tôi mà cậu xao nhãng học hành. Thế là, tôi đành phải lên tiếng hòng uốn nắn cậu theo lề theo lối:

- Này, bạn phải tập trung học bài đi chứ. Không được lơ là đâu đấy.

- Một chút nữa thôi, mình sắp thuộc bản đàn này rồi. – Cậu nài nỉ.

- Không là không, quay về bên kia học bài ngay! – Tôi cứng rắn.

Thấy tôi không nhân nhượng, cậu chủ đành phải quay về bàn học, tiếp tục hí hoáy chép từng công thức ngày một phức tạp ở trên bảng vào vở. Tôi hài lòng mỉm cười, ngắm nhìn những nét chữ nắn nót sạch sẽ của cậu từng chút từng chút lấp đầy trang giấy trắng.

À đúng rồi, ở không gian này tôi nhận ra mình và cậu chủ có thể giao tiếp với nhau, cậu ấy có thể nghe thấy tiếng nói của tôi mà không có chút ngạc nhiên nào, lại còn kể cho tôi nghe rất nhiều chuyện mà tôi không biết. Thế là thật tự nhiên, tôi lại thấy được một mặt khác của cậu chủ - một cậu bé hiếu kỳ và nghịch ngợm.

Mỗi ngày tôi đều cầu nguyện, cậu chủ ơi hãy mau trưởng thành đi nhé!

“Đó là gì thế? Tờ giấy gì trên đầu cậu thế?”

“Cậu có thể đừng im lặng mãi được không?”

“Cậu có thể hát được không? Tôi thật sự rất buồn chán. Tôi không muốn ở đây nữa, tại sao tôi lại phải ở đây chứ?”

Tôi ngẩn ngơ nhìn cậu ta, sao cậu ta có thể dễ dàng quên đi như thế? Còn tôi, lúc nào cũng ghi nhớ khoảng khắc kinh hoàng đó, nỗi đau đó, như ai đó tàn nhẫn lấy ngòi bút mực chậm rãi khắc lên cơ thể tôi. Mỗi một vết xước trắng đứt gãy nối tiếp nhau, như vết xăm, như vết sẹo khiến tôi oằn mình trong đau đớn.

Từng cảnh một, từng giây từng phút, từng đoạn thời gian, từng chi tiết một. Làm sao tôi có thể quên?

Cậu chủ, có phải cậu cũng như tôi?

(Còn tiếp)
Câu chuyện có vẻ hấp dẫn, tuy nhiên cảm giác đứt đoạn, nên chưa hiểu vấn đề.
 

Mèo Lam

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
6/5/14
Bài viết
1.159
Gạo
500,0
Re: Cây đàn dương cầm và chiếc ô-tô màu xám
2.
Thời gian tôi đếm bằng mùa mai vàng nở rồi tàn phai, mùa chồi non xanh mướt hóa lá vàng già nua, thay thế bằng những tán hoa phượng nhuộm đỏ cháy cả bầu trời. Rồi đến mùa mưa rơi râm ran kéo dài suốt ngày này qua ngày nọ, cánh phượng đỏ như màu son dập úa trôi theo màn mưa để đến với những ngày dở dở ương ương chẳng biết là lạnh hay là nóng.

Thoáng chốc, cậu chủ đã 18 tuổi. Đánh dấu tuổi 18 của cậu là một chuyến bay xa xôi hướng đến miền trung nước Đức. Gần 10 tiếng đồng hồ bay trên không trung và kết thúc điểm đến tại Frankfurt. Suốt cả chuyến bay, cậu bình thản nhắm mắt nằm yên trên ghế, mặc cho tai nghe chạy đi chạy lại bản nhạc Toccata op.7 của Robert Schumann.

Chỉ có tôi mới biết, đằng sau vẻ mặt dửng dưng bình thản đó là từng hồi cảm xúc hồ hởi, phấn khích đang thay nhau nhảy điệu valse xoay tròn chuyển động liên tục trong trái tim cậu. Chỉ có tôi mới biết cậu đã ấp ủ giấc mơ đặt chân đến vùng đất này từ rất lâu rồi. Cậu miệt mài học tập, vùi mình trong thư viện và những giờ luyện đàn dài đằng đẵng. Cậu ghi danh vào tất cả những hoạt động biểu diễn lớn nhỏ, những chuyến lưu diễn đến mọi miền đất nước để lấp đầy hồ sơ của mình bằng những thành tích nổi bật. Và rồi, cậu gom góp từng bằng khen, từng chứng chỉ, đến cả từng cái huy chương mà cậu nỗ lực đạt được để gửi đến nước Đức, đất nước đã tạo ra nhà soạn nhạc và phê bình âm nhạc nổi tiếng nhất thế kỷ 19 - Robert Schumann.

- Mình muốn đến đất nước của ông ấy, biết đâu đến đó mình sẽ hiểu được những cảm xúc bất ổn, những nốt thang thăng trầm trong cuộc đời ông ấy. – Cậu nghiêm túc trả lời, đôi mắt đen láy lấp lánh ánh sáng khi tôi thắc mắc tại sao cậu lại chọn đến nước Đức thay vì chọn Anh hay Pháp.

- Robert Schumann là một nghệ sĩ dương cầm đồng thời là một nhà soạn nhạc tài ba của nước Đức, kho tàng tác phẩm của ông đồ sộ không kém gì những người khác. Mỗi một tác phẩm tạo nên đều được ông chăm chút rót đầy vào đó những thi ca nghệ thuật giàu hàm xúc, giai điệu uyển chuyển đượm vị xúc cảm, từng phím đàn ấn xuống họa lên đôi nét lãng mạn vương ý thơ cố hữu ở ông. Dù là trong thời kỳ đỉnh cao nhất với từng ấy tinh thần bất ổn, giai điệu nốt nhạc ở ông vẫn tỏa ra hương vị lãng mạn đầy tinh tế khiến nhiều người – có cả mình phải lòng thương nhớ, mong mỏi một ngày nào đó có thể tái hiện lại toàn bộ xúc cảm ấy thật trọn vẹn. - Cậu cúi đầu mỉm cười, nhẹ giọng bày tỏ, hàng mi dài khẽ chớp toan che đi tia sáng quyết tâm vừa hiện hữu trong đôi mắt dài.

Nhưng chậm rồi, tôi đã bắt được ước mơ cháy bỏng đó.

Giây phút cậu nói ra cái tên Robert Schumann, tôi liền biết cậu lựa chọn đến Đức không đơn thuần là để luyện đàn, học tập kỹ năng. Mà là để nắm bắt giấc mơ, để theo đuổi tín ngưỡng như chất lỏng màu đỏ tươi đang chảy rần rật trong trái tim cậu.

Thoắt cái, hai năm liên tiếp trôi qua. Cậu chủ mỗi ngày đều chăm chỉ đến học viện luyện đàn dù mùa đông ở Đức có hôm tuyết dày cao ngang tới gối. Cậu trai với mái tóc đen tuyền cắt ngắn gọn gàng sau ót, một thân áo len dày, quần tây nâu sáng khoác thêm chiếc áo khoác hơi giữ ấm to xù xụ lên người. Quấn chiếc khăn choàng quanh cổ, cậu nhẹ nhàng giấu đi gương mặt phương Đông đang ửng hồng vì thời tiết rét buốt.

- Năm nay mùa đông đến sớm hơn năm ngoái nhỉ? Thời tiết cũng thật là quái dị, hôm kia trời vẫn còn là mùa thu mà hôm nay đã có tuyết rơi rồi. – Cậu chậm rãi giẫm lên lớp tuyết mỏng trên đường, nhỏ giọng làu bàu.

- Năm nay cậu có định về Việt Nam không hay lại tiếp tục ở đây? – Tôi hỏi vẩn vơ, trong lòng thầm chắc rằng cậu sẽ lựa chọn ở lại thay vì về nước. Cậu cái gì cũng tốt chỉ là quá cố chấp luyện đàn, niềm đam mê dương cầm trong cậu lúc nào cũng cháy hừng hực như ngọn lửa. Hai năm ở Đức cậu như cá gặp nước, ngày nào cũng dành phần lớn thời gian đến học viện để luyện đàn, phần còn lại là ngồi trong thư viện thảo luận âm luật với các giáo sư hoặc với hội bạn học. Nếu lần này cậu chủ cũng không trở về, thì đây là năm thứ ba xa quê rồi. Chắc là gia đình cậu chủ sẽ nhớ cậu ấy lắm đây.

- Mình mua vé rồi, ngày mai sẽ về đấy chỉ là không ngờ thời tiết lại thế này thôi. – Cậu bần thần ngẩng đầu nhìn bầu trời trắng xóa nặng nề trên mái vòm cổ điển của học viện, gương mặt lạnh lùng thoáng nét trầm tư mà tôi chẳng hiểu nổi.

- Này, Clara là nàng thơ của Robert… Vậy ai sẽ là nàng thơ của mình nhỉ? – Đôi chân chỉ còn cách cánh cổng học viện chừng mười bước liền dừng lại. Tôi nghe thấy cậu nhẹ giọng thốt lên niềm băn khoăn vừa thoáng qua của mình. Tiếc rằng, tôi chỉ là một cây đàn làm sao hiểu được thứ tình cảm phức tạp của con người?

Câu hỏi của cậu chủ lần này thật khó để giải đáp, tôi chỉ biết im lặng nhìn cậu thở dài, tiếp tục cất bước đi qua cánh cổng phủ đầy tuyết trắng.

…o0o…​

Nước Đức vào lúc rạng sáng thật là đẹp.

Tôi cảm thán nhìn ánh dương mờ mờ hồng rạng từ chân trời phía xa sau khi cùng cậu chủ yên vị trên máy bay hướng về Việt Nam. Thật không uổng công tối qua tôi liên tục cầu nguyện thời tiết sẽ trở nên tốt hơn để chúng tôi có thể được trở về nhà.

Cậu chủ ngồi trên ghế từ tốn nhét tai nghe vào, thanh âm bản đàn vang lên khe khẽ, giai điệu chậm rãi êm dịu của Fantasie op.17 nhẹ nhàng đưa cậu mơ màng tiến vào giấc ngủ.

Chuyến bay sẽ rất dài, có lẽ tôi cũng nên chợp mắt một chút.

Hôm nay là ngày thứ ba về nhà trong kì nghỉ đông của cậu chủ. Mỗi ngày cậu đều dành phần lớn thời gian ở nhà để đàn dương cầm cho ba mẹ cậu nghe, từng bản đàn kinh điển được sống lại dưới đôi bàn tay thành thục và tầng tầng lớp lớp cảm xúc giao thoa vào nhau tạo thành một bức tranh toàn cảnh xinh đẹp muôn phần. Tiếng đàn của cậu không những vẽ lại được tinh thần của bản nhạc, mà còn thể hiện được chính tâm hồn và linh hồn thành tâm riêng biệt ở cậu.

Tôi có thể thấy điều đó, tài năng thiên bẩm của cậu ngày một tỏa sáng trong ánh mắt tràn đầy tán thưởng của ông chủ, và nụ cười chứa đựng biết bao nhiêu là tự hào của bà chủ.

“20 tuổi… Con đường của cậu ấy vẫn còn rất dài, đáng lẽ tiếng đàn ấy phải được tỏa sáng ở từng chuyến lưu diễn, trên sân khấu trang trọng có ánh đèn chiếu rọi, dưới khán đài có thật nhiều khán giả thưởng thức và từng tràng vỗ tay thật lớn thật vang dội…” Tôi nghẹn ngào, hơi thở dần nặng nhọc hệt như có tảng đá đè nghiến lên thân đàn. Cảm giác đau khổ bất lực chiếm cứ lấy tâm trí tôi, có phải, cậu chủ cũng đang đau đớn khổ sở như thế?

“Tôi không biết! Tôi không biết!” Chiếc ô-tô màu xám gào thét, động cơ rục rịch khởi động đầy giận dữ khiến khung xe rung lắc dữ dội. Hộp đèn phía trước chợt bật đèn pha, luồng ánh sáng cực mạnh chiếu thẳng vào mắt tôi, tiếng còi xe rú lên, tiếng phanh xe thắng gấp cào rít lên mặt đường. Nhưng chẳng còn kịp nữa, đầu xe ô-tô đâm sầm vào cây đàn phát ra tiếng động vang dội nặng nề.

Tôi lặng người nhìn một bên khung đàn móp méo biến dạng, năm phím đàn đầu tiên bị vênh lên, lung lay, méo mó. Trong hộp đàn, những chiếc búa mắc kẹt vào nhau phát ra âm thanh than khóc trầm trầm giữa không gian đìu hiu lập lòe ánh sáng và lớp lớp bụi mù vờn quanh.

Bản nhạc phổ chưa hoàn chỉnh trượt khỏi thân đàn, theo lớp bụi mù run rẩy bay lên rồi chầm chậm rơi xuống nền đất.

Khung hình mà cậu chủ ngày ngày mỉm cười ngắm nhìn… từ lúc nào đã rớt xuống đất, vỡ nát tan tành.

Cắn răng chịu đựng từng cơn đau điếng nối tiếp nhau đổ ập lên người mình, tôi lạnh lòng nhìn khung đàn, hộp đàn bị đâm đến hỏng thầm tự giễu chính mình cuối cùng cũng trở thành đồ phế liệu.

Nếu cậu không thể đàn, tôi tình nguyện không bao giờ cất tiếng hát.

Nếu đây là sự thật, tôi ước gì mình có thể gánh nỗi đau này thay cậu.

Nhưng đây là mộng, chỉ là cơn ác mộng thôi cậu chủ à…

“Không phải tôi! Không phải tại tôi!” Chiếc ô-tô xám hoảng sợ lùi lại, khung xe lảo đảo xê dịch về sau ồn ào hét lên. Thật đáng ghét, cậu ta lúc nào cũng gây rối, lúc nào cũng la hét chối bỏ sai lầm của mình.

Đau. Thật đau. Từng cơn đau liên tục ngấu nghiến tâm trí tôi, ý thức dần dần rời rạc như tấm gương vỡ, trong cơn mơ màng hình như tôi thấy có bóng dáng quen thuộc đứng trước lớp kính thủy tinh không ngừng đập tay lên.

Hình như tôi thấy cậu gào khóc. Đôi vai ủ rũ, bàn tay tứa máu, mặt đầy nước mắt.

Không sao đâu, chỉ là cơn ác mộng thôi mà…

(Còn tiếp: khoảng 1000 chữ nữa thôi là đoạn kết rồi. Đây chắc là cái truyện ngắn dài nhất mà mình từng viết quá. Ở phần 1 Lam có chỉnh sửa đôi chút nên các bạn lỡ đọc rồi thì hãy đọc lại nha)
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Mèo Lam

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
6/5/14
Bài viết
1.159
Gạo
500,0
Re: Cây đàn dương cầm và chiếc ô-tô màu xám
Câu chuyện có vẻ hấp dẫn, tuy nhiên cảm giác đứt đoạn, nên chưa hiểu vấn đề.
Cảm ơn bạn đã nhận xét. Mình định trả lời lâu rồi nhưng mà muốn đăng phần tiếp theo lên đã rồi mới trả lời bạn được thành ra hơi chậm trễ. :<
Xin lỗi nhiều. Ở phần 1 mình đã chỉnh sửa đôi chỗ thêm thắt miêu tả nội tâm vào nên bạn hãy đọc lại giúp mình nhé. Yêu thương. :3
 

ChangChang-98

Gà con
Tham gia
16/5/18
Bài viết
1
Gạo
0,0
Re: Cây đàn dương cầm và chiếc ô-tô màu xám
Tên truyện: Cây đàn dương cầm và chiếc ô-tô màu xám
Tác giả: Lam

70c8d7ed6bc5208a80ec3c8ff19c7358.jpg
(Ảnh nguồn: Internet)
1.
Tôi là một cây đàn dương cầm.

Lần đầu tiên tôi gặp cậu chủ vào năm cậu 7 tuổi, cậu bé thật vừa vặn trong bộ gi-lê xám cỡ nhỏ, gương mặt non nớt, đôi má bầu bĩnh lấm chấm nốt tàn nhang, đôi mắt đen láy ra vẻ nghiêm nghị mà tôi ngờ rằng cậu đang cố bắt chước người đàn ông lớn hơn đang dịu dàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cậu. Người đàn ông lớn với khuôn mặt nghiêm nghị ấy lại đặc biệt mỉm cười hiền hòa nhìn cậu, bàn tay to lớn nhẹ nhàng đặt những ngón tay non nớt lên phím đàn trơn bóng, dẫn dắt cậu vụng về ấn lên.

Lúc ấy tôi thấy cậu khẽ nở nụ cười, khóe môi cong cong dần dần lộ ra hàm răng sữa nhỏ nhắn. Tôi thầm nghĩ cậu thật kỳ lạ, cậu không hề giống những đứa trẻ khác tôi đã từng thấy. Những đứa trẻ khác, đứa thì mở đôi mắt to tròn ngắm nhìn tôi, mơ ước tôi sau lớp cửa kính thủy tinh trong suốt, đứa thì khóc toáng lên chỉ vì muốn một cây đàn dương cầm xa xỉ đắt tiền.

Chỉ riêng cậu, bày tỏ niềm vui mừng khi không ánh mắt nào chạm đến.

Cậu bé này, liệu có thể cùng tôi thấu hiểu từng âm thanh không? Tôi có thể hiểu được tiếng lòng của cậu hay không đây?

Rời khỏi cửa hàng, tôi được đưa về nhà cậu, an tọa ở phòng khách treo nhiều những khung ảnh lớn nhỏ. Có khung hình gia đình ba người ngồi ngay ngắn từ lớn đến bé, có bức ảnh đứa bé ngơ ngác nhìn vào ống kính, có tấm hình cậu chủ nhắm mắt chu môi thổi cây nến 6 tuổi, và có cả một khung hình rất lớn chụp cậu chủ ngồi trên sofa híp mắt cười rõ to lộ ra hai chiếc răng cửa bé ti hin. Tôi nghĩ ngợi, thì ra cậu chủ cười rộ lên trông đáng yêu đến thế. Thật trông chờ tương lai sau này, tôi có thể tận mắt chiêm ngưỡng cái khuôn mặt cố tỏ ra nghiêm nghị đó cười thoải mái một lần nữa.

Chiếc ô-tô xám lúng túng nhìn tôi, động cơ lạo xạo phát ra từng âm thanh ngập ngừng:

“Xin lỗi...”

“Liệu lời xin lỗi của cậu có thể trả lại cho tôi nụ cười của cậu ấy sao?” – Tôi nhìn chằm chằm chiếc ô-tô xám, đợi chờ câu trả lời thích đáng.

“Xin lỗi cậu, tôi thật lòng xin lỗi cậu.” Lại nữa, những từ ngữ sáo rỗng ấy tiếp tục lặp đi lặp lại. Đó không phải là đáp án mà tôi muốn.

Ngày hôm sau, cậu chủ đến bên cạnh tôi, cậu ngồi đối diện cẩn thận lật mở một cuốn sách chi chít hình ảnh trên tay. Cậu chăm chú nhìn vào đó rồi chậm chạp ấn từng phím đàn, từng âm thanh vang lên chậm rãi, có chót vót chói cao, có trầm thấp nặng nề, những nốt nhạc chầm chậm nối tiếp nhau kéo thành một bản nhạc đầu đời, tiếng đàn ngô nghê với những nốt nhạc ngân vang khi thì trầm bổng vui tai, khi thì ngang ngang đầy vụng về. Đó là lần đầu tiên tôi cất tiếng hát cho cậu nghe.

Tôi hi vọng một ngày nào đó, sớm thôi, tôi sẽ hát cho cậu nghe những âm thanh tuyệt diệu nhất trên đời này.

Sau một tuần tôi cùng cậu chủ tự luyện tập với nhau, bà chủ cũng đã tìm được người dạy dương cầm về riêng cho cậu. Nhìn cậu lóng ngóng cúi đầu chào người đàn ông ấy, vẻ mặt non nớt hiện nét lo lắng nhưng ánh mắt đen lay láy kia lại chứa đựng biết bao nhiêu sự quyết tâm. Tự nhiên, tôi cũng cảm thấy mình cần phải có trách nhiệm, tôi phải giúp cậu chủ giỏi hơn nữa.

Từ hôm ấy, tôi, cậu chủ và thầy dạy dương cầm mỗi ngày đều đặn cùng nhau luyện tập hết bốn tiếng đồng hồ. Khi những nốt nhạc được vang lên ngày một tròn trịa âm thanh hơn, tôi biết rằng cậu chủ đã và đang giỏi hơn từng ngày, còn tôi cũng hát ngày càng hay hơn, những giai điệu dào dạt xúc cảm, tiết tấu nhanh chậm liên tục nối tiếp nhau. Điều đó khiến tôi rất biết ơn người thầy dạy của chúng tôi vô cùng, cũng vô vàn biết ơn bà chủ - người luôn ghi nhớ chăm sóc tôi, phủi sạch đám bụi bẩn bất lịch sự luôn tìm cách trêu ghẹo tôi, làm tôi khó chịu. Và ông chủ - người đã dạy cho cậu chủ cách để giữ gìn tôi luôn phát ra những âm thanh tốt nhất. Dưới sự săn sóc nâng niu của mọi người, tôi quyết tâm mình phải giỏi hơn nữa để gia đình này có thể tự hào vì đã sở hữu tôi.

Cậu chủ ơi, mau lớn lên nhé! Tôi đang chờ cậu đấy.

Bỗng một ngày nọ, tôi chợt phát hiện mình đang ở một nơi xa lạ. Những bức tường màu vàng treo đầy tranh ảnh gia đình hoàn toàn biến mất, khung cửa sổ ngập nắng với chiếc rèm trắng cũng không còn, hai chị em cây thiết mộc lan, anh trai cây bạch mã hoàng tử và cô bé tóc thần vệ nữ cũng không thấy đâu nữa. Thay vào đó là một căn phòng rộng thênh thang được lắp bốn bề là kính thủy tinh trong suốt. Tôi hoang mang cố nhìn ra ngoài lớp kính thủy tinh, thu vào mắt cũng chỉ là một khoảng không mênh mông trắng xóa vô định.

Không, tôi ngẩng đầu nhìn lên trên, có lẽ là tôi đã nhầm, đây là nơi mà sáu bề đều là kính thủy tinh trong suốt chứ không phải là bốn!

Rốt cuộc thì đây là đâu? Là nhà kho hay xưởng phế liệu mà tôi từng nghe lỏm được khi còn ở cửa hàng dương cầm? Càng nghĩ ngợi tôi càng hoảng sợ, nỗi lo âu ngập tràn trong suy nghĩ khiến tôi không thể tỉnh táo. Tầm mắt nhòe dần bởi nước mắt cứ chực trào rơi.

Cậu chủ của tôi đâu? Cậu ấy không cần tôi nữa rồi ư? Gia đình cậu chủ đã ghét bỏ tôi rồi sao?

Tôi đã không làm tròn trọng trách của mình? Tôi là một cây đàn dương cầm vô dụng ư?

Vì tôi vô dụng nên họ mới bỏ rơi tôi? Nhưng tôi đã rất cố gắng để giỏi hơn rồi mà?

Trong lòng tôi không ngừng đặt ra câu hỏi, thế nhưng không có lấy một ai đến để trả lời. Người mà tôi mong đợi gặp nhất lại không có ở đây. Không gian xa lạ khiến tôi vô cùng bất an, chưa bao giờ tôi ước mình có lấy một đôi chân để đi để chạy đến tìm cậu chủ như lúc này. Nhưng tôi không có chân, tôi chỉ là một cây đàn dương cầm lặng lẽ chờ một ai đó đến múa trên từng phím đàn tạo ra những tiết tấu giai điệu đa cảm. Tôi đã từng được nghe về những cây đàn dương cầm cũ kỹ không ai màng đến, tôi biết, có lẽ một ngày nào đó tôi cũng sẽ trở nên cũ kỹ già cỗi, mà kết cục của một cây đàn dương cầm hết giá trị tệ nhì là nhà kho, và tệ nhất là xưởng phế liệu.

Lần đầu tiên khi nghe trộm được những thông tin đó, tôi đã cố vờ như mình ổn và cũng đã cố chuẩn bị tư tưởng cho chính mình. Đời người còn lúc ngắn lúc dài, thì một cây đàn dương cầm như tôi lo lắng có ích gì? Nhưng tôi chưa từng nghĩ, ngày đó lại đến sớm như thế.

Tôi tự thấy bản thân vẫn còn rất mới, rất tốt, những cây đàn khác ở cửa hàng cũng dành rất nhiều lời khen đến tôi, họ luôn bảo tôi là cây đàn đẹp nhất và tốt nhất trong số bọn họ. Ấy thế mà, chưa đầy một năm tôi đã bị ghét bỏ rồi.

Thật thất vọng, tôi vẫn chưa được hát lên bản Sonata Ánh trăng huyền thoại hay bản Symphony 5 nổi tiếng kinh điển như tôi vẫn hằng mong ước.

Thật tiếc nuối làm sao, tôi vẫn chưa đợi được ngày cậu chủ trưởng thành, chưa thấy được cảnh tượng cậu cười rộ lên như ánh nắng sớm mai.

Đau đớn thay, lần đầu tiên tôi khóc không phải vì niềm hạnh phúc tột độ mà là vì quá thất vọng nhiều nuối tiếc.

- Bạn đang khóc đó sao? Đừng khóc nữa mà.

Là giọng của cậu chủ! Tôi ngẩng phắt đầu lên, gương mặt cậu chủ tự lúc nào đã gần trong gang tấc. Những ngón tay trẻ con khẽ khàng chạm vào phím đàn, cái chạm dịu êm làm tâm hồn đang xao động cũng dần bình lặng trở lại. Tôi cảm thán, lạ lùng thay, hình như những cảm xúc bất ổn vừa rồi còn hiện diện mà giờ đã lặn mất tăm không dấu vết.

Thời khắc ấy, tôi nhận ra sự tồn tại của cậu chủ có ý nghĩa vô cùng lớn, vô cùng đặc biệt đối với tôi. Nếu không có cậu ấy, tôi sẽ chẳng là gì cả.

Tôi ủ rũ chờ đợi tia sáng tràn vào phòng, nhưng đợi mãi đợi mãi chỉ là màn đêm vô vọng. Tôi tự hỏi, từ bao giờ nơi đây đã đánh mất đi ánh sáng của ngày xưa? Sao bây giờ tôi mới để ý, dù ngày trước không có một ngọn đèn nào, cũng không có mặt trời nào hiện diện nhưng căn phòng này luôn rực ánh sáng ấm áp. Và cậu chủ, hoặc sẽ ngồi tựa vào chân đàn, hoặc sẽ ngồi đối diện tôi đăm chiêu nghiên cứu từng nốt nhạc.

Chỉ là, cậu không có ở đây. Mà thay vào đó, là chiếc ô-tô màu xám.

Dần dần, tôi nghĩ rằng mình thích được ở trong không gian này hơn là không gian trước đó. Tôi được gặp cậu chủ không còn là mỗi ngày nữa mà là mỗi giờ mỗi phút mỗi giây, dường như không có khoảng khắc nào là cậu rời xa tôi cả. Cậu mang tôi đi khắp nơi thăm quan cuộc sống của cậu, có khi là cậu ôm đống bài tập đến làm bên cạnh tôi vừa làm vừa than khó với tôi. Có khi cậu mặc kệ cô giáo đang giảng bài trên bục giảng mà chạy đến ngồi đối diện tôi luyện tập một bản nhạc mà cậu vừa mới học được. Lúc đó, dù tôi rất thích được hát cho cậu nghe nhưng lại không muốn vì tôi mà cậu xao nhãng học hành. Thế là, tôi đành phải lên tiếng hòng uốn nắn cậu theo lề theo lối:

- Này, bạn phải tập trung học bài đi chứ. Không được lơ là đâu đấy.

- Một chút nữa thôi, mình sắp thuộc bản đàn này rồi. – Cậu nài nỉ.

- Không là không, quay về bên kia học bài ngay! – Tôi cứng rắn.

Thấy tôi không nhân nhượng, cậu chủ đành phải quay về bàn học, tiếp tục hí hoáy chép từng công thức ngày một phức tạp ở trên bảng vào vở. Tôi hài lòng mỉm cười, ngắm nhìn những nét chữ nắn nót sạch sẽ của cậu từng chút từng chút lấp đầy trang giấy trắng.

À đúng rồi, ở không gian này tôi nhận ra mình và cậu chủ có thể giao tiếp với nhau, cậu ấy có thể nghe thấy tiếng nói của tôi mà không có chút ngạc nhiên nào, lại còn kể cho tôi nghe rất nhiều chuyện mà tôi không biết. Thế là thật tự nhiên, tôi lại thấy được một mặt khác của cậu chủ - một cậu bé hiếu kỳ và nghịch ngợm.

Mỗi ngày tôi đều cầu nguyện, cậu chủ ơi hãy mau trưởng thành đi nhé!

“Đó là gì thế? Tờ giấy gì trên đầu cậu thế?”

“Cậu có thể đừng im lặng mãi được không?”

“Cậu có thể hát được không? Tôi thật sự rất buồn chán. Tôi không muốn ở đây nữa, tại sao tôi lại phải ở đây chứ?”

Tôi ngẩn ngơ nhìn cậu ta, sao cậu ta có thể dễ dàng quên đi như thế? Còn tôi, lúc nào cũng ghi nhớ khoảng khắc kinh hoàng đó, nỗi đau đó, như ai đó tàn nhẫn lấy ngòi bút mực chậm rãi khắc lên cơ thể tôi. Mỗi một vết xước trắng đứt gãy nối tiếp nhau, như vết xăm, như vết sẹo khiến tôi oằn mình trong đau đớn.

Từng cảnh một, từng giây từng phút, từng đoạn thời gian, từng chi tiết một. Làm sao tôi có thể quên?

Cậu chủ, có phải cậu cũng như tôi?



(Còn tiếp)
Truyện ngắn có nội dung khá lại đối với mình, đoạn đầu còn hơi lủng củng nhưng mình thấy truyện mang một màu sắc khá buồn từ ngay từ phần đầu nhưng mình rất trông đợi vào các chương tiếp theo
 

Cục Tẩy

-Tẩy-
Nhóm Tác giả
Tham gia
5/12/13
Bài viết
2.246
Gạo
120,0
Re: Cây đàn dương cầm và chiếc ô-tô màu xám
Tai nghe đi, "earphone" mần chi.
 

Mèo Lam

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
6/5/14
Bài viết
1.159
Gạo
500,0
Re: Cây đàn dương cầm và chiếc ô-tô màu xám
Truyện ngắn có nội dung khá lại đối với mình, đoạn đầu còn hơi lủng củng nhưng mình thấy truyện mang một màu sắc khá buồn từ ngay từ phần đầu nhưng mình rất trông đợi vào các chương tiếp theo
Sẽ không làm cậu thất vọng! :3
Tai nghe đi, "earphone" mần chi.
Lúc đầu em cũng tính để là "tai nghe", cơ mà nếu vậy thì "nhét tai nghe vào tai" nó sẽ bị lấn cấn á chị. Em không biết phải đổi thế nào nên để y vậy luôn. TToTT
 

Cục Tẩy

-Tẩy-
Nhóm Tác giả
Tham gia
5/12/13
Bài viết
2.246
Gạo
120,0
Re: Cây đàn dương cầm và chiếc ô-tô màu xám
"Nhét tai nghe vào". Hết câu. =)).
 
Bên trên