Hoàn thành Chờ Duyên - Hoàn thành - Deizi

Mạc Chẩm

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
21/10/14
Bài viết
195
Gạo
0,0

CHỜ DUYÊN

...
Tình trạng sáng tác: Hoàn thành
Tình trạng đăng: Hoàn thành

Thể loại: Tình cảm, cảm hứng lịch sử Việt Nam
Độ dài: 5 chương


***Cảnh báo về nội dung (Làm ơn hãy đọc T_T):
+ Một số nhân vật trong truyện là nhân vật lịch sử nhưng xin đừng coi đây là truyện lịch sử. Truyện chỉ mang tính chất hư cấu.
+ Là ngoại truyện của một truyện dài khác nên sẽ có vài nhân vật hơi "lệch sóng", mong các bạn bỏ qua nhe.

Mục lục:
Chương mở đầu
Chương một
Chương hai
Chương ba
Chương bốn

(Hoàn thành)
-------​
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Mạc Chẩm

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
21/10/14
Bài viết
195
Gạo
0,0
Mở đầu.
Tôi đứng trên đỉnh núi, cố gắng tỏ ra bình tĩnh đưa mắt nhìn từng cụm mây lớn xám xịt cuốn quanh chân mình. Vẻ mặt tôi bình thản, tưởng như từ trước tới giờ đều không quan tâm tới bất cứ chuyện gì. Quỷ Dẫn Đường dửng dưng nhìn tôi, không hề nhận ra trong lòng tôi đang trào dâng từng đợt sóng lớn.

Cuối cùng, con sóng dữ dội trào dâng, tôi không kìm nổi nữa mà thở dài một tiếng. Giọt nước mắt ngấp nghé cũng trượt xuống gò má, lạnh buốt.

Quỷ Dẫn Đường trông thấy cảnh tượng vốn không thể thấy, trở nên sững sờ:

“Nàng… nàng vẫn còn ký ức?”

Tôi nhanh chóng quệt đi giọt nước mắt, nhún vai không trả lời.

Anh ta chỉ thở dài, thầm thì: “Rồi cũng quên hết cả…”

Nói đoạn, Quỷ Dẫn Đường đưa tay lên khua ba vòng, một tờ giấy hiện ra trong không khí, nhẹ nhàng đáp xuống tay anh. Tôi nhìn qua tờ giấy dày đặc chữ, đôi chỗ có họ tên đầy đủ của tôi. Quỷ Dẫn Đường dịu dàng nói:

“Điểm chỉ xong là có thể đi.”

Tôi cảm thấy hơi ngỡ ngàng. Rõ ràng bản thân đã chờ đợi chuyện này tới mấy trăm năm, vậy mà vì sao lại cảm thấy sợ hãi tới thế này?

Quỷ Dẫn Đường vuốt tóc tôi:

“Đừng lo, tất cả mọi thứ, bao gồm cả ký ức và thứ cảm xúc mãnh liệt mà nàng đang cảm nhận lúc này rồi sẽ biến mất. Dần dần, từ từ, không một dấu vết.”

Dấu vân tay đỏ chót in trên trang giấy báo hiệu một cuộc đời mới sắp bắt đầu. Cảm xúc trong tôi trở nên hỗn độn. Rõ ràng đau đớn tới không thể buông tay, nhưng lại thanh thản như đã không còn mọi thứ.

Tiếng Quỷ Dẫn Đường nhẹ nhàng trôi bên tai: “Hãy tìm thấy hắn, vượt qua mọi kiếp nạn rồi sống thật hạnh phúc, bù đắp lại khoảng thời gian vừa rồi. Có như vậy cả hai người mới có thể thanh thản mà đầu thai thực sự.”

Khi tôi vừa quay người lại, định nói một lời cảm ơn với Quỷ Dẫn Đường thì thấy anh ta giơ chân lên.

Tôi hốt hoảng:

“Làm cái gì đấy?”

Quỷ Dẫn Đường nhếch mép cười gian trá, không chút ngập ngừng một đạp tiễn tôi xuống vực.

Tôi bị anh ta đạp bay khỏi đỉnh núi, trước khi chìm vào trong biển mây mù còn nghe tiếng Quỷ Dẫn Đường hét lên rất sung sướng:

“Đầu thai vui vẻ nhé!”

Dù đang rơi với một tốc độ đáng sợ nhưng tôi vẫn có thể nhìn rõ ràng khuôn mặt tươi cười sáng lạn của anh ta. Không thể để anh ta cứ thế đắc ý được, tôi dồn một hơi hét lên tiếng cuối cùng trước khi cả thân hình biến mất:

“Đồ khốn nạn!”


 

Mạc Chẩm

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
21/10/14
Bài viết
195
Gạo
0,0
Chương một

Phạm Công Bân tay lướt trên tờ giấy, miệng dặn dò người đàn bà đang nằm trên chõng tre phải nghỉ ngơi đầy đủ. Cả một ngày trời chạy khắp kinh đô, cuối cùng chàng cũng cảm thấy mệt.

Mặt trời lặn dần về phía tây, ánh nắng không còn chói chang, thành Thăng Long chìm vào sắc hồng dịu. Những người đi làm thuê vui vẻ trở về nhà, hàng quán chốn kinh thành đã bắt đầu châm đèn mời gọi khách. Phạm Công Bân dẫn theo tên hầu bước trên con đường quen thuộc, tiếng người nói cười xung quanh quá sức yên bình khiến chàng cảm thấy không quen. Tên hầu thấy chủ nhân của mình đăm chiêu, không những không lo lắng còn nhe răng cười:

“Bẩm cậu…”

Phạm Công Bân không dừng bước, cũng không quay đầu.

“Trời hôm nay thật đẹp!”

Một câu cảm thán của tên hầu lại khiến Bân phải sững lại. Cả ngày mệt mỏi mà thằng Sanh lại dám mở miệng khen đẹp? Chàng vốn định mắng cho tên hầu không biết trời cao đất dày này nhưng bỗng nghĩ lại, vì sao chàng lại muốn xả giận lên nó?

Chỉ vì Sanh khen trời đẹp sao?

Phạm Công Bân khẽ lắc đầu, quyết định không để ý tới nó nữa. Sanh biết ý cậu chủ, ngoan ngoãn chạy theo. Nhưng cũng chỉ được vài bước, nó vốn là một thằng thích lảm nhảm, bắt nó im miệng là hoàn toàn không thể.

Lần này Sanh to gan hơn, nó bước tới sát phía sau Phạm Công Bân, giả bộ thì thầm, cố ý để cho cậu chủ của nó nghe thấy.

“Sắp hết ngày rồi mà không thấy cô Đỗ Chi. Thảo nào hôm nay mặt trời lặn đằng đông!”

Trái tim Phạm Công Bân bắt đầu gào thét khi thằng Sanh nhắc tới tên Đỗ Chi. Chàng vội vã định hướng rồi quay đầu về phía đông nheo mắt quan sát, hiển nhiên là không thấy ánh mặt trời đâu cả.

Toàn bộ hành động của chàng đã lọt vào đôi mắt cú vọ kia, Sanh bịt chặt mồm, cười tới rung cả hai vai. Bình thường cậu chủ cứ ra vẻ, nay nó đã chắc chắn được phần nào rồi.

Phạm Công Bân bị một tên hầu chọc ghẹo, không những không nổi giận mà lại thấy đau xót. Chàng phớt lờ Sanh, lập tức chỉnh lại nét mặt và tiếp tục bước đi.

Thằng Sanh đùa dai, lại lật đật chạy theo kêu lớn:

“Bẩm cậu…”

Còn chưa nói được thêm, nó bị cậu chủ quay lại lườm cho muốn nát mặt. Sanh tới giờ mới hiểu hình như nó đùa quá trớn rồi. Cũng may chưa tới mức báo động, cậu Bân nhà nó tính tình hiền lành, bụng đầy kiến thức, bình thường vốn chẳng bao giờ để ý tới mấy câu linh tinh mà nó nói. Thế mà hôm nay cậu lại bị nó chọc ghẹo đạt tới mức thứ nhất, nó quyết định dừng trò đùa của mình tại đây.

Phạm Công Bân có ba mức độ giận dữ, xếp từ thứ nhất tới thứ ba, mức thứ ba là mức kinh khủng nhất. Thường ngày dù Sanh có hay lảm nhảm nhưng cậu Bân của nó chẳng bao giờ chàng để tâm, chỉ nhàn nhạt nhắc nhở là xong. Nay Sanh đã bị ánh mắt tóe lửa của Phạm Công Bân chiếu thẳng, nó còn nghĩ có nên ghi chép hôm nay lại để kỷ niệm lần đầu tiên bị cậu chủ lườm hay không. Nghĩ được một lát, nó sửng sốt. Sanh vốn không biết chữ, nó làm ra vẻ vì cái gì? Đại khái là bị Phạm Công Bân lườm chính là mức độ giận dữ thứ nhất. Mức độ thứ hai, Sanh chưa hứng chịu lần nào nhưng cũng đã từng chứng kiến. Kẻ có khả năng khiến cậu Bân nhà nó phải mở miệng quát người khác chỉ có một, chính là cô Đỗ Chi – em gái Ngũ Đô chỉ huy sứ Đỗ Ân Lai.

Lần này Sanh ngoan ngoãn thực sự, không dám ho he thêm gì nữa. Nó đeo túi đồ trên vai yên lặng đi phía sau Phạm Công Bân. Sanh đã gần như chắc chắn, lý do cậu chủ nổi giận chỉ có thể là vì nó đã “vô tình” nhắc tới tên cô Đỗ Chi. Nhưng vì sao lại như vậy? Bình thường, mỗi khi cô Đỗ Chi xuất hiện là Sanh lại thấy vẻ mặt chán ghét của cậu chủ. Đã rất nhiều lần Sanh muốn nói với cô Đỗ Chi rằng: “Hãy để yên cho cậu Bân nhà tôi hiền!”, nhưng nhìn thấy cái roi da mà cô giắt bên mình là Sanh lại cảm thấy mình nhát gan hơn một tí, chỉ biết cúi đầu đứng trốn sau cậu chủ.

Không biết vì lý do gì mà Đỗ Chi bám riết lấy Phạm Công Bân không tha, gần như ngày nào cũng phải chạy đến cạnh chàng gây sự. Tất nhiên, đối với Bân là gây sự, còn Đỗ Chi lại là “công khai theo đuổi”.

Hẳn có người nghe xong sẽ phải kêu trời! Thân gái lại đòi đi “theo đuổi” đàn ông con trai, có biết xấu hổ hay không?

Nếu Đỗ Chi nghe được câu hỏi này, cô sẽ khịt mũi, nghĩ ngợi một lát rồi trả lời: “Với Công Bân thì xấu hổ thế nào tôi cũng chịu được.”

Trước tiên, cần phải bàn về thân thế của Đỗ Chi trước. Như đã biết, Đỗ Chi là em gái ruột của Ngũ Đô chỉ huy sứ Đỗ Ân Lai. Không chỉ vậy, họ lại là em họ của Kiểm pháp phó quan Đỗ Thiên Hư. Mà Đỗ Thiên Hư là ai? Y chính là em trai Giám sát Ngự Sử Đỗ Khắc Chung. Liệt kê dài dòng như vậy cũng chỉ có duy nhất một mục đích muốn chứng minh rằng Đỗ Chi có đủ hậu thuẫn để có thể tự tung tự tác, đại khái là cô gái này hoàn toàn dám quậy tung kinh thành Thăng Long này lên.

Lại nhớ mấy năm trước, Kiểm pháp Đỗ Thiên Hư vẫn còn là một cậu trai trẻ, tính tình nghịch ngợm, lại cậy có anh trai được quan gia (ở đây là Trần Nhân Tông, hiện tại đã là thượng hoàng) trọng dụng nên ra đường gây chuyện với không biết bao nhiêu người. Sau đó có người không chịu được chạy đi thưa kiện nhưng quan lại né tránh hết sức. Người kia cũng không vừa, lựa được lúc xa giá quan gia đi qua liền chặn đường kêu gào. Quan gia(1) nghe chuyện xong liền nói:

Đó là do sợ mà né tránh Khắc Chung đấy.”(2)

Chuyện đã đến tai quan gia, Đỗ Thiên Hư không làm loạn được nữa mà bị xử phạt nặng.

Về sau Hư đổi tính, chuyên chú học hành, không còn gây chuyện ngoài đường nữa.

Cả hai anh em Đỗ Khắc Chung và Đỗ Thiên Hư đều từng đi sứ sang Nguyên có công lớn, tính tình ngay thẳng, một người giữ chức Giám sát Ngự Sử tại Ngự Sử Đài, người kia là Kiểm pháp phó quan tại viện Đăng Văn, cao quý vạn phần.

Đã có hai người anh họ chức cao vọng trọng, anh ruột của Đỗ Chi là Đỗ Ân Lai lại là Ngũ Đô chỉ huy sứ quân Thiên Thuộc, nắm giữ trong tay mấy trăm quân Túc Vệ, vô cùng thân cận với quan gia(3). Chỉ sợ ngoại trừ Điện tiền chỉ huy sứ Phạm Ngũ Lão thì cũng chỉ có mình Đỗ Ân Lai có cơ hội được ở cạnh quan gia mỗi lần ngài xuất cung.

Đỗ Ân Lai và Đỗ Chi mồ côi cha mẹ từ bé, được họ hàng đón về kinh đô nuôi nấng. Về sau nhờ sự giúp đỡ của Đỗ Khắc Chung, Lai được sung vào quân Thiên Thuộc, là một trong bốn vệ quân Thiên, cấp cao nhất của Cấm quân hay còn được gọi là quân Túc Vệ. Đỗ Ân Lai cũng không phải là kẻ vô dụng, anh thể hiện năng lực của mình, chỉ sau một năm đã lên tới chức Ngũ Đô chỉ huy sứ. Cũng vì mồ côi cha mẹ từ nhỏ nên Đỗ Ân Lai vô cùng yêu thương chiều chuộng đứa em gái duy nhất của mình, miễn là không gây chuyện lớn là dung túng hết sức.

Với thân thế như vậy, ai ai cũng hình dung Đỗ Chi là một người con gái không biết trời cao đất dày, tối ngày ra ngoài làm loạn. Nhưng thực tế, Đỗ Chi được dạy bảo rất tốt, những lần “gây chuyện” bên ngoài mà người ta nói hoàn toàn có lý do của nó.



Phạm Công Bân bận rộn nghĩ ngợi, không để ý phía trước có một đám người đang xúm đen xúm đỏ hô hoán. Sanh đi nhanh hơn một chút, vỗ nhẹ vào tay cậu chủ nhắc nhở. Phạm Công Bân nhíu mày quan sát, trong lòng dâng lên một cảm giác phức tạp. Chàng vừa thấy lo lắng lại xen lẫn sự vui vẻ, có phải chàng bị điên rồi không?

Thằng Sanh nghe lệnh cậu chủ, nhanh nhẹn lách vào đám đông. Không mất thời gian lâu la, nó nhận ra thứ giọng cao vút quen thuộc.

“Cái đồ khốn kiếp này, cướp của ai không cướp lại dám động vào cô đây hả?”

Vừa mắng nhiếc, chiếc roi da trên tay người thiếu nữ vun vút đáp xuống người một tên đàn ông to lớn nằm lăn lộn dưới đất. Xung quanh xì xào bàn tán, mỗi người một ý kiến. Có người nói cô gái này thật hung dữ, có kẻ lại nhận xét tên đàn ông kia vạm vỡ như vậy lại để một thiếu nữ mảnh mai đánh cho không đứng dậy nổi.

Sanh nhìn cô gái kia, trong lòng cười khổ. Mấy ngày nay không thấy cô Đỗ Chi xuất hiện lại tưởng rằng cô đã bỏ cuộc, chỉ sợ đã biết rút kinh nghiệm không dám ầm ĩ, trên người là bộ giao lĩnh gọn ghẽ bạc màu, lén lút bám theo cậu Bân.

Thực ra thằng Sanh rất quý cô Đỗ Chi, vì dù bị cậu chủ từ chối thế nào thì cô cũng không bao giờ trút giận lên đầu nó. Dáng vẻ tủi hổ của Đỗ Chi sau mỗi lần bị Phạm Công Bân mắng nhiếc hoàn toàn khác biệt với người con gái đang giận dữ vung roi thế này. Sanh nghĩ thật nhanh, tạm thời bỏ qua lý do vì sao Đỗ Chi lại xuất hiện phía trước đường đi của Phạm Công Bân. Nó cần phải dừng “tội lỗi” này lại, tuyệt đối không thể để cậu chủ nhìn thấy Đỗ Chi đánh người, bằng không cô sẽ càng không có cơ hội!

Đỗ Chi vung roi cũng đã được một lúc, tay mỏi nhừ mà cơn giận vẫn chưa thể dập tắt. Mặc dù cô tự hứa với mình rằng sẽ không dùng roi đi đánh người nữa nhưng tên chết tiệt này lại đám thử thách lòng kiên nhẫn của cô. Từ ngày nhận ra ánh nhìn chán ghét của Phạm Công Bân dành cho mình, Đỗ Chi biết cô cần phải thay đổi.

Thay vì ngày ngày làm phiền Phạm Công Bân, Đỗ Chi thay một bộ viên lĩnh cũ kỹ mượn của người dưới, chỉ lặng lẽ theo sau chàng, hoàn toàn không dám để chàng thấy mình. Chuyện quan trọng trước mắt là phải để Phạm Công Bân không còn ghét cô nữa, sau đó muốn làm gì thì làm. Tới giờ cũng đã được năm ngày, chàng không nhìn thấy mặt cô thì có lẽ cũng đã đỡ giận rồi.

Đỗ Chi đi trước, còn tính mua chuộc một người bán hàng để lớn tiếng khen mình hiểu biết trước mặt Phạm Công Bân, ai ngờ chưa kịp thực hiện thì bị một kẻ bệnh hoạn sờ vào lưng. Gã không những chạm mà còn vuốt một cái. Đỗ Chi vừa xấu hổ vừa tức giận, chỉ muốn đánh chết gã!

Thằng Sanh đương nhiên không hiểu đầu đuôi, chỉ biết phải ngăn Đỗ Chi lại càng nhanh càng tốt. Nó bất chấp tất cả lao vào nắm lấy chiếc roi, khẽ quát một tiếng:

“Cô Đỗ Chi!”

Đỗ Chi ngỡ ngàng nhìn Sanh, chưa kịp phản ứng thì nó lại nói:

“Cậu Bân đang ở đằng sau.” Giọng nói có chút bất lực.

Cả người Đỗ Chi lạnh toát, luống cuống thu roi lại. Nhưng không kịp nữa, Phạm Công Bân ở phía sau chờ Sanh mãi không thấy vốn định tránh đám đông mà đi, không hiểu sao lại chen vào theo. Và lần cuối cùng Đỗ Chi vung roi cũng đã hoàn toàn thu vào tầm mắt của chàng.

Không khó gì để Phạm Công Bân có thể nhận ra Đỗ Chi giữa chốn đông người, kể cả khi cô không cài trên đầu chiếc trâm quý lấp lánh. Chàng không biết và cũng sẽ không thể đếm nổi đã bao nhiêu đêm mình mơ thấy khuôn mặt của cô. Ngay từ lần đầu tiên gặp gỡ, khi mái tóc dài quá vai của Đỗ Chi xõa tung trên vai, khi cô chân đất chạy đến phía chàng, khi hai má cô đỏ lựng lên, thì thầm hỏi Đỗ Ân Lai tên họ của chàng…

Nhưng mọi chuyện hoàn toàn không có khả năng!

Ngoại trừ tỏ ra giận dữ, Phạm Công Bân không thể đáp lại tình cảm của Đỗ Chi dành cho chàng. Dù nụ cười của cô rực rỡ tựa như ánh dương đầu tiên chiếu xuống mặt đất, dù giọng nói của cô mỗi lần gọi tên chàng đều mềm dịu như tiếng suối chảy trong rừng sâu. Dù Đỗ Chi không ngại thân là con gái vẫn nai nịt gọn ghẽ, bám theo chàng đi tới khắp mọi nơi, chỉ cần chàng cần thứ gì là cô lập tức chạy đi tìm cho bằng được. Dù mỗi lần có thiếu nữ nào tiếp cận chàng là Đỗ Chi cũng xuất hiện, xen vào giữa, tìm đủ mọi cách để phá hỏng mối duyên.

Phạm Công Bân hiểu rõ vì sao Đỗ Chi lại nhiệt tình với chàng như vậy. Đỗ Ân Lai cũng không ít lần tìm đến cửa đặt vấn đề nhưng chàng chỉ lịch sự gạt đi. Phạm Công Bân không phải kẻ vong ân phụ nghĩa, Lai hiểu. Anh khuyên em gái mình đã hết nước hết nước hết cái, nhưng tính tình cô thế nào, anh trai lại không rõ hay sao?

Chỉ là mọi chuyện không đơn giản. Bề ngoài, ta thấy một cô gái mười bảy mạnh mẽ, không sợ người đời đàm tiếu mà theo đuổi một chàng trai. Phải, đó nhất định là thứ tình cảm trẻ trung, là nhiệt huyết chảy trong cơ thể của Đỗ Chi. Nhưng sợi duyên trời đã dệt, nếu không kiên trì theo đuổi, một khi duyên đứt sẽ không bao giờ có thể nối lại được nữa.

Chương mở đầu <=
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Mạc Chẩm

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
21/10/14
Bài viết
195
Gạo
0,0
Chương hai

Đỗ Chi là em gái của Ngũ Đô chỉ huy sứ Đỗ Ân Lai, cũng là em họ của Giám sát Ngự Sử Đỗ Khắc Chung và Kiểm pháp phó quan Đỗ Thiên Hư. Đây là thân thế mà Đỗ Chi nhận được ở kiếp này.

Không ai còn nhớ kiếp trước cô tên là gì nhưng dưới Địa Phủ từ lâu đã lưu truyền câu chuyện về linh hồn của một người con gái không thể đầu thai, cũng không chịu đi theo Quỷ Dẫn Đường bởi oán hận kết sâu tới mức Quỷ Dẫn Đường cũng không dám lại gần.

Trong sổ Nhân Mạng của Diêm Vương có ghi chép lại cái chết của Đỗ Chi ở kiếp trước chỉ bằng một câu đơn giản:

Yêu thương không được đáp lại, bị người mình yêu giết chết.

Ở bên dưới lại có ba từ nho nhỏ chú thích:

Giết nhầm người.

Hận thù sinh ra từ lúc Đỗ Chi bị người mình yêu đâm kiếm vào ngực. Sau khi linh hồn bay ra khỏi thân xác, Đỗ Chi thấy người kia đau đớn vì biết đã hiểu nhầm cô nên nhảy xuống vực tự tử. Đỗ Chi chỉ là một linh hồn, hoàn toàn không có khả năng cứu người kia, chỉ biết nhìn người mình yêu chết trước mắt.

Cô nhất quyết không chịu theo Quỷ Dẫn Đường về âm phủ đầu thai. Thời gian lang thang trên trần gian cô đã nghe đủ về việc linh hồn càng nhiều oán hận thì càng đau đớn để tẩy trần, mà tất nhiên trước khi đầu thai thì linh hồn không được phép giữ lại ký ức hay cảm xúc về quá khứ.

Đỗ Chi cũng không ngờ rằng người kia sau khi chết, dù đã theo Quỷ Dần Đường xuống âm phủ nhưng lại không muốn đầu thai, chỉ thà làm một linh hồn vất vưởng.

Dùng dằng suốt mấy trăm năm, đã qua mấy đời Diêm Vương, âm phủ mấy lần đổi chủ. Diêm Vương đương nhiệm kiểm tra sổ sách phát hiện ra mối duyên đầy máu và nước mắt của hai người liền rủ lòng thương, quyết định cho phép đầu thai nối lại duyên kiếp trước.

Người con trai tất nhiên đồng ý, hắn chỉ muốn bù đắp lại cho Đỗ Chi, vội vã đầu thai. Còn cô, Quỷ Dẫn Đường thuyết phục tới ba bốn bận mới chịu theo về, chung quy cũng vì sợ nỗi đau đớn khi phải tẩy ký ức. Thực ra tới khuôn mặt của người kia kiếp trước như thế nào Đỗ Chi cũng không còn nhớ nữa, tất cả những gì còn sót lại là nỗi đau đớn hận thù mà cô đã mang trên vai suốt mấy trăm năm.

Đỗ Chi lợi dụng Quỷ Dẫn Đường, tránh được một kiếp đau đớn, giữ nguyên ký ức đi tới đỉnh núi Đầu Thai. Trước khi cô bị rơi xuống, Quỷ Dẫn Đường có nói thế này: Tất cả mọi thứ, bao gồm cả ký ức và thứ cảm xúc mãnh liệt mà nàng đang cảm nhận lúc này rồi sẽ biến mất. Dần dần, từ từ, không một dấu vết.

Và mọi thứ đúng là như vậy.

Khi Đỗ Chi được sinh ra, cô vẫn có được những ký ức và cảm xúc từ kiếp trước. Cô biết rõ việc mình cần phải làm là tìm cho bằng được người kia. Cô cần phải làm tất cả đề tìm được chàng.

Nhưng thời gian cứ thể trôi qua, mỗi một năm Đỗ Chi lớn lên là một chút ký ức lại biến mất.

Tới tuổi gả chồng, có rất nhiều nhà đưa bà mối đến hỏi chuyện. Đỗ Chi lén lút đi gặp trước đối phương, nếu không có cảm giác đặc biệt là tìm cách đập cho một trận, bắt kẻ đó phải xin bố mẹ không tới hỏi cưới cô nữa. Đỗ Chi cũng không ngu ngốc, cô không bao giờ lộ mặt ra trước lũ con trai đó, cô chỉ muốn cảnh cáo chúng mà thôi.

Cho tới giờ, anh trai Đỗ Ân Lai cũng không hiểu vì sao cứ nhà nào có ý làm mối với nhà anh thì về sau lại cuống cuồng xin tạ lỗi mà rút về. Và cả Đỗ Chi, cô cũng dần quên mất lý do vì sao mình cần phải ngăn chặn tất cả mối lái, vì sao cô cần tìm một người con trai đặc biệt để trao duyên.

Một ngày nọ, Đỗ Chi gặp Phạm Công Bân. Chàng đi cùng đám “bạn” của anh trai cô. Dáng người ấy, nụ cười ấy, cử chỉ ấy, Đỗ Chi biết đây chính là người mà cô muốn tìm. Đây là người mà cô muốn trao thân gửi phận. Đỗ Chi muốn gả cho chàng.

Cô đánh tiếng với Đỗ Ân Lai, anh cũng thuận theo ý cô tới hỏi chuyện Phạm Công Bân nhưng cuối cùng lại bị chàng từ chối. Có nực cười hay không?

Nhưng Đỗ Chi không từ bỏ dễ dàng. Cho dù cô biết được kiếp nạn thứ nhất mà Diêm Vương đã đặt cho hai người chính là Vượt qua rào cản, nhận được chân tình thì sự cố gắng của cô cũng sẽ chỉ như bây giờ, bởi cô vẫn luôn kiên trì hết sức mình.

Đỗ Chi không biết vì sao Phạm Công Bân lại từ chối tình cảm của mình, cô chỉ đơn giản nghĩ rằng mình chưa thể hiện đủ.

Ban đầu Đỗ Chi chỉ có thể nghĩ đến việc bám theo đám Đỗ Ân Lai, nhân tiện gây dựng tình cảm với Phạm Công Bân. Sau cùng cô lại phát hiện đám người mà anh trai cô cứ thi thoảng lại đi cùng ấy lại bao gồm cả một nhân vật tai to mặt lớn. Đó chính là vua Anh Tông, hoàng đế Đại Việt. Hoàng đế năm nay mới hai mươi tuổi, tính tình hiền hòa và dễ gần. Hoàng đế vốn giấu thân phận nhưng lại bị Đỗ Chi phát hiện, không những không nổi giận còn yêu cầu Đỗ Chi biểu diễn đánh roi một lần. Và khi ấy, cô nhận ra ánh mắt của Phạm Công Bân nhìn mình đã có chút thay đổi.

Nghe Đỗ Ân Lai nói, nhóm người bọn họ cứ vài ngày lại tập hợp, vốn là vì sở thích vi hành của hoàng đế. “Sở thích ấy bắt đầu từ một người con gái bí ẩn.” Anh trai cô kể lại. Nhưng bắt đầu như thế nào thì Đỗ Ân Lai không chịu tiết lộ, vui sướng nhìn cô chết trong tò mò.

Nhóm bốn người này có thói quen xen vào chuyện người khác, hay đứng ra giúp đỡ những kẻ thân cô thế cô. Hơn nữa, một người là hoàng đế quyền lực bậc nhất; một là Kiểm pháp phó quan của viện kiểm sát Đăng Văn, việc giỏi nhất chính là xử kiện; một lại là Thiên Thuộc Ngũ đô chỉ huy sứ võ nghệ cao cường; người cuối cùng là Phạm Công Bân y thuật tinh thông. Đây chính là một nhóm người hoàn hảo, thích hợp với việc trị tội kẻ xấu, đem lại công bằng cho người bị ức hiếp.

Đỗ Chi cũng có tinh thần hiệp nghĩa, năn nỉ Đỗ Ân Lai mất cả buổi chiều thì anh vứt lại một câu rồi chạy biến:

“Quan gia mới là người quyết định chứ không phải anh.”

Anh Tông không biết lý do thật sự mà Đỗ Chi muốn đi theo nhóm, cũng khá do dự. Sau khi nghe cô phân tích rằng tuy cô là phận con gái nhưng cũng biết võ, sẽ không vướng chân bọn họ mà chỉ cần mặc trang phục nam giới vào là ổn thì y cũng gật đầu đồng ý. Trên đời này, thân con gái nhưng tính tình phóng khoáng như vậy là người thứ hai y từng gặp. Anh Tông thật có cảm tình với cô gái này.

Về sau Đỗ Chi càng ngày càng quá đáng, kể cả khi Phạm Công Bân đi chữa bệnh bên ngoài cũng bám theo, khiến chàng thiếu chút nữa thì phát điên. Cũng tại Anh Tông, vì muốn giữ Phạm Công Bân bên ngoài để dễ dàng gọi đi bất cứ lúc nào nên vẫn chưa bổ vào y viện, khiến chàng muốn trốn Đỗ Chi cũng không có cách nào.

Đỗ Chi đi theo một mình Phạm Công Bân gây ra không ít chuyện. Cô bám theo Phạm Công Bân từ sáng đến tối, có khi cô dọa cho mấy cô gái dám tiếp cận chàng sợ chết khiếp, có khi lại đánh cho lũ cướp dám động đến chàng chạy tan tác. Quá đáng nhất là có lần một kẻ đụng vào Phạm Công Bân giữa đường lại to tiếng muốn gây sự, bị cô vung roi quật cho cả người rớm máu.

Lương y như từ mẫu, làm sao chàng có thể chịu được một người con gái độc ác tới như vậy? Chàng nổi giận thật sự.

Đây cũng là lần đầu tiên mà Sanh thấy cậu chủ của nó giận tới vậy.

Bân nghĩ, vì sao Đỗ Chi không hiền lành đi một chút, không dịu dàng đi một chút mà cứ phải vác roi đi đánh hết người này tới người khác như vậy? Quật cho vài cái thì thôi đi, đây lại đánh cho người ta thừa sống thiếu chết. Người làm nghề y như Phạm Công Bân không thể chỉ đứng nhìn!

Chàng sai thằng Sanh đưa người kia vào một quán nước gần đó, thấy Đỗ Chi còn bước đến, bộ dáng hùng hổ thì nghiêm mặt nói:

“Cô Đỗ Chi, tôi nghĩ cô nên dừng lại được rồi!”

Đỗ Chi không thể tin được. Cô mới đòi lại công bằng cho chàng mà, vì sao chàng lại tỏ ra như vậy với cô?

“Gã… gã có ý định xấu. Em chỉ muốn dạy dỗ thôi mà!” Cô giải thích.

Phạm Công Bân lạnh giọng đáp:

“Nhìn xem! Người ta máu me đầy mình, cô còn muốn hành hạ thế nào nữa?”

Thực tế người kia tuy đúng là khắp người toàn máu nhưng chỉ là vết thương ngoài da, tuy có đau đớn nhưng cái miệng vẫn có thể hoạt động. Gã thấy vậy liền ngoác mồm ra chửi, hết chửi Đỗ Chi lại tới Phạm Công Bân. Tất nhiên Đỗ Chi nghe thấy có người dám chửi Công Bân của chàng thì khí nóng bốc lên đầu, giận dữ xông tới.

Phạm Công Bân nhanh nhẹn chặn lại. Chàng kéo tay cô ngược về sau rồi lập tức thả tay, tỏ ý không muốn động chạm. Đỗ Chi kinh ngạc nhìn chàng, không thốt lên lời.

“Công Bân…”

“Xin hãy dừng lại!” Phạm Công Bân gằn giọng.

Đỗ Chi còn muốn cho tên kia một trận nữa, gã cứ liên mồm chửi mắng Công Bân của cô, cô không chịu được!

Phạm Công Bân không ngờ Đỗ Chi bị chàng ngăn cản tới như vậy mà vẫn tiếp tục chạy vào quán nước đánh người. Chàng lách qua người Đỗ Chi, che chắn cho tên kia, cuối cùng hứng trọn một roi của cô.

Đỗ Chi thấy chính mình đã làm Phạm Công Bân bị thương, cả người như mất hết sức lực. Cô run rẩy tiến lại gần chàng, đưa tay ra muốn chạm vào vết thương đã chảy máu, rách cả áo trên người của Phạm Công Bân.

Thế nhưng chàng chỉ lạnh lùng gạt tay cô, quát một tiếng:

“Xin hãy tránh xa tôi ra!”

Sanh chỉ đứng cạnh quan sát mà cũng sợ tới run người. Cậu chủ lần đầu tiên tức giận tới như vậy! Cô Đỗ Chi đúng là không biết suy nghĩ mới tiếp tục đánh người!

Đỗ Chi cảm thấy đau đớn, tựa như vết thương do roi đánh trên người Phạm Công Bân cũng có trên người cô vậy. Cô không thể thở nổi, ánh mắt đầy sự ghét bỏ của chàng chính là con dao găm đâm vào trái tim cô.

Nhưng biết phải làm sao? Phạm Công Bân không thèm quan tâm tới cô nữa mà chăm chú xem xét vết thương trên người của tên khốn kia. Đỗ Chi lùi dần từng bước, hai mắt cay xè. Cô cắn chặt môi, không thể khóc ở đây! Dù cô có khóc thì chàng cũng sẽ không để ý. Công Bân chỉ cho rằng cô là một người con gái độc ác, chàng sẽ không quan tâm tới việc cô có tổn thương hay không!

Ý nghĩ này như bóp chặt trái tim Đỗ Chi.

Cô bật khóc, vội vã quay người chạy đi.

Sanh thấy rất rõ khuôn mặt nhòa trong nước mắt của Đỗ Chi, nó rụt rè kéo tay áo cậu chủ:

“Thưa cậu… cô Đỗ Chi…”

“Im miệng!” Phạm Công Bân quát. Sanh không dám nói thêm gì nữa, chỉ cúi đầu.

Rõ ràng cậu chủ rất quan tâm tới cô Đỗ Chi nhưng trước mặt lại luôn tỏ ra chán ghét. Rốt cuộc là vì sao?

Sanh chỉ theo Phạm Công Bân mới được hai năm, nó được Quan gia ban cho chàng để theo hầu. Nó hoàn toàn không hiểu nổi suy nghĩ của vị chủ nhân này.

Những ngày sau đó Đỗ Chi không còn xuất hiện trước Phạm Công Bân nữa, cuối cùng hóa ra lại thành mặc đồ người khác lặng lẽ bám theo đằng sau. Tới giờ, bị phát hiện cũng là lúc đang đánh người. Trách ai được đây?

Nhân lúc Đỗ Chi đang tỏ ra sững sờ mà không vung roi nữa, tên đàn ông đang lăn lộn dưới đất kia liền gào khóc. Gã kêu rằng mình chỉ mới va vào cô gái này một cái mà đã bị đánh tới mức này, công lý ở đâu?

Đỗ Chi sửng sốt, quát:

“Ngươi ăn trộm túi tiền của ta lại dám kêu không làm gì?”

Tên đàn ông cãi ngay lại:

“Túi tiền của cô làm rơi ở kia, vì sao lại đổ cho tôi?” Nói rồi gã chỉ ra một hướng, phát hiện đúng là túi tiền của Đỗ Chi đang nằm dưới đất.

Cô không ngờ tên khốn này lại giảo hoạt tới như vậy, không nhịn được liền giơ roi lên.

“Dừng lại!”

Suốt nhiều ngày không gặp, Phạm Công Bân còn chưa kịp vui mừng khi thấy Đỗ Chi thì đã bị chọc giận. Cô thấy vẻ mặt u ám của chàng thì tự trách, đáng ra phải lôi tên chết tiệt kia ra chỗ vắng người xử lý mới đúng.

“Công Bân! Gã lấy trộm tiền của em… gã còn… còn…”

Làm sao Đỗ Chi có thể nói ra rằng đó là một tên bệnh hoạn?

Phạm Công Bân đỡ tên kia dậy, lạnh nhạt nói:

“Nhiều ngày không gặp, chẳng ngờ cô Đỗ Chi tính tình vẫn độc ác như vậy.”

Chàng nói cô độc ác sao? Chàng đã nói ra miệng rằng cô độc ác?

Đỗ Chi cắn môi:

“Chàng… em không nói dối! Sự thật là như vậy!”

Phạm Công Bân không nhìn cô, lại đưa một ít tiền cho người đàn ông, dặn dò nhớ tới chỗ thầy thuốc kiểm tra vết thương. Tên kia không những không cảm ơn mà còn cười với Đỗ Chi, khiến cô tức giận muốn phụt máu.

Cô chỉ về phía tên đàn ông đang vội vàng chạy khỏi đây, nói:

“Công Bân, chàng tốt bụng như vậy sao? Tới mức không phân biệt đúng sai sao?”

Phạm Công Bân tức giận đáp:

“Đúng sai thế nào tôi cũng đã thấy đủ!”

Đỗ Chi cảm thấy thật sợ hãi. Vì sao chàng luôn nhìn cô với đôi mắt tiêu cực như vậy? Mặc kệ chốn đông người, cô túm lấy tay Phạm Công Bân, chỉ chực khóc.

Chàng nhìn Đỗ Chi, lòng đau như cắt. Hai mắt cô như trào nước mắt, đáng thương vạn phần. Phạm Công Bân biết rõ cô không bao giờ ra tay đánh người không lý do, và bao giờ cũng chỉ đánh cảnh cáo chứ không hề nghiêm trọng. Lần trước kiểm tra cho người kia chàng đã nhận ra điều ấy.

Nhưng đối với Đỗ Chi, Phạm Công Bân chỉ có thể quay đi. Chàng không thể tránh xa cô nên đành chọn cách này. Chàng vin vào mọi cái cớ để đối xử lạnh lùng với cô, để cô buông xuôi mà từ bỏ chàng. Nhưng chàng không ngờ, người con gái trước mắt chàng dù có bị chàng mắng thế nào, có nhận được ánh mắt lạnh lùng thế nào thì vẫn tiếp tục chạy theo chàng.

Nắm lấy tay cô biết bao đơn giản, gạt bỏ cô lại khó khăn muôn phần. Nhưng chính vì không muốn làm Đỗ Chi tổn thương, Bân không còn cách nào khác mà tàn nhẫn từ chối tình cảm của nàng.

Lúc này người xem kịch hay trên đường đã tản đi hết, chỉ còn lại Đỗ Chi, Phạm Công Bân và Sanh.

“Đỗ Chi…” Phạm Công Bân thở dài bất lực.

Thằng Sanh biết ý liền đi ra xa một chút.

Đỗ Chi chợt thấy vui mừng, chàng không còn gọi cô là “cô Đỗ Chi” nữa rồi.

Phạm Công Bân nhắm mặt lại như để lấy quyết tâm, khi chàng mở mắt ra, thấy được khuôn mặt tươi tắn của Đỗ Chi mà chỉ muốn ôm lấy cô. Nhưng chàng không thể! Mãi mãi không thể!

“Hãy tự biết tôn trọng chính mình, cô Đỗ Chi.” Phạm Công Bân sửa lại cách xưng hô cũ. Khi nãy chỉ là trong một khoảnh khắc chàng quên mất chính mình mà thôi. “Nếu nàng cứ tiếp tục đi theo sau đàn ông con trai thì sau này về nhà chồng thế nào?”

Đỗ Chi như bị sét đánh, ngẩn người ra lắp bắp hỏi:

“Ý… ý chàng là gì?”

“Tôi rất trân trọng tình cảm của nàng.” Chàng hạ giọng, nhưng đồng thời cũng đã lấy lại bình tĩnh vốn có. “Nhưng tôi không thể nhận, và cũng sẽ không đáp lại. Xin nàng hiểu cho.”

Chương một <=
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Mạc Chẩm

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
21/10/14
Bài viết
195
Gạo
0,0
Xin được phép tag:

hiya_shinsu Đây, vào góp gạch cho chụy coi này. =))

Vietanh123 Trước khi đăng truyện dài kia thì bạn vẫn cứ ủng hộ tớ nốt mấy chương nhe. =)) Cảm ơn nạ. :3
 

Mạc Chẩm

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
21/10/14
Bài viết
195
Gạo
0,0
Chương ba

Phạm Công Bân đã trở về nhà, thằng Sanh theo đằng sau im bặt, tiệt không nói câu nào. Nó biết, chỉ cần mở miệng là giông tố sẽ kéo đến. Nhìn vẻ mặt cậu Bân nhà nó sau khi nói mấy lời nhẫn tâm như vậy với cô Đỗ Chi mà nó còn thấy buồn theo.

Khác với tưởng tượng của Sanh, nó cứ nghĩ cô Đỗ Chi sẽ phải khóc lóc hay làm ầm lên vì bị từ chối thẳng thừng như vậy. Không ngờ Đỗ Chi chỉ lặng lẽ gật đầu, tới nước mắt cũng không rơi. Mà Phạm Công Bân cũng chẳng thương hoa tiếc ngọc, lập tức tiếp tục bước đi của mình, nhanh chóng rời khỏi chốn ấy.

Chàng về tới nhà liền sai thằng Sanh đi mua rượu. Tâm trạng bức bối khó chịu, chàng cần phải giải tỏa. Bình thường chàng vốn thân thiết với Đỗ Ân Lai nhưng nay lại làm tổn thương em gái anh ta, làm sao có thể hẹn gặp giải sầu được? Phạm Công Bân cười khổ, e rằng hôm nay phải uống rượu một mình rồi.

Sanh đi được một lát thì cuống cuồng chạy về, nói rằng chính mắt thấy Đỗ Chi đặt riêng một phòng trong quán, còn đem vào tới cả chục bình rượu! Nó còn không quên cung cấp thêm tên cùng địa chỉ quán, cười gian xảo khi thấy Phạm Công Bân hốt hoảng lao ra khỏi nhà. Cô Đỗ Chi tốt như vậy, nó cũng chỉ muốn cậu chủ sau này hạnh phúc thôi mà.

Phạm Công Bân tới nơi thì đã thấy Đỗ Chi gục đầu trên bàn, dưới sàn nhà ba bốn bình rượu nằm nghiêng ngả.

Chàng khép cửa lại rồi đi vào lay Đỗ Chi dậy. Cô ngẩng phắt đầu lên khi Phạm Công Bân mới chạm vào vai, miệng cười tươi. Đôi mắt như hoa đào của Đỗ Chi nhìn thẳng vào chàng khiến trái tim chàng đập mạnh một cái.

Hai má Đỗ Chi ửng hồng, hiển nhiên là do đã uống quá nhiều rượu. Cô túm lấy tay Phạm Công Bân kéo xuống ghế, cười khì:

“Công Bân đây rồi! Công Bân đây rồi! Chàng uống với em một chén…”

Phạm Công Bân cau mày gạt chén rượu sang một bên:

“Nàng say rồi!”

“Say sao?” Đỗ Chi cười phá lên. “Ừ… em say chàng đấy!”

Chàng không thể giận nổi, lại chỉ muốn mỉm cười. Đỗ Chi đang thổ lộ tình cảm với chàng, và chàng thật sự rất muốn đáp lại.

Đỗ Chi nhân lúc Phạm Công Bân ngây người ra mà nâng chén rượu lên uống cạn một hơi. Cô không cười nữa, hai hàng nước mắt hàng lăn dài trên má. Đỗ Chi òa lên khóc, tay ôm lấy mặt mà khóc. Nhìn một thiếu nữ mười bảy tuổi mà khóc tới thương tâm như vậy, Phạm Công Bân không đành lòng. Chàng đưa tay ra ôm lấy cô, tay vỗ nhẹ lên vai.

Tất cả thương nhớ dồn nén của thời gian qua, chàng gửi lại trong chiếc ôm này.

Đỗ Chi hiểu mà như không hiểu, chỉ biết tiếp tục khóc trên vai chàng.

“Vì sao…? Chàng nói đi…”

Phạm Công Bân thở dài, chàng biết nói sao với cô đây?

“Xin lỗi nàng.” Chàng chỉ đáp ngắn gọn một câu.

Rõ ràng Đỗ Chi cảm nhận được hơi ấm của chàng nhưng lại như xa tới ngàn dặm. Phạm Công Bân, chàng đang ôm cô nhưng tựa như lại muốn đẩy ra.

Nỗi đau đớn không kể xiết này, cô biết tỏ cùng ai.

Vốn là Đỗ Chi muốn lợi dụng mình say mà nói ra hết nỗi lòng của mình, làm cho Phạm Công Bân không từ chối được. Thằng Sanh cũng kể rằng khi ở nhà cậu chủ cũng rất nhiều lần vô tình nhắc tới cô, chẳng lẽ điều này không đồng nghĩa với việc chàng có tình cảm với cô sao?

Nhưng lời còn chưa nói ra thì đã nhận được lời từ chối này. Đỗ Chi đã hoàn toàn bất lực.

Cô phải buông tay thôi. Tình cảm… không phải một mình cô cố gắng là được.

Đỗ Chi khẽ đẩy tay Phạm Công Bân ra, lau hết nước mắt vào tay áo rồi đứng dậy nói:

“Em muốn về nhà.”

Phạm Công Bân tỏ ra hơi kinh ngạc, mất một lúc mới phản ứng lại được:

“Ừ, ta đưa nàng về.”

Đỗ Chi không phản đối, lặng lẽ gật đầu.

Trong khi chàng tính tiền với chủ quán rượu thì Đỗ Chi lững thững đi ra ngoài trước. Phạm Công Bân còn gọi với theo, nhắc rằng cô không được đi một mình mà phải đợi chàng.

Lúc này mặt trời đã lặn, bầu trời đen lấp lánh ánh sao phủ xuống kinh đô một màn sương dìu dịu.

Phạm Công Bân bước ra ngoài phố, không thấy bóng dáng Đỗ Chi đâu. Trong lòng chàng dâng lên nỗi lo lắng. Đỗ Chi không tỉnh táo như vậy, tự trở về nhà một mình đúng là không an toàn. Chàng gọi to tên cô mấy lần mà không có ai đáp lại, sao cô lại dám bỏ chàng lại đây chứ?

Phạm Công Bân đang định chạy về phía nhà Đỗ Chi thì người phụ nữ bán thịt nướng gần đó liền cất tiếng gọi:

“Này cậu trai, cậu tìm cô gái vừa ra khỏi quán rượu phải không?”

“Dạ vâng.” Chàng vội đi về phía người phụ nữ. “Cô ấy mặc viên lĩnh màu đen, tóc búi cao ạ.”

Người phụ nữ gật đầu khẳng định:

“Đúng rồi. Khi nãy có một tên đàn ông cao to, đầu trọc, vai xăm hình con hổ tới nói với cô gái ấy vài câu rồi họ rời đi cùng nhau. Trông mặt anh ta dữ tợn lắm!”

Phạm Công Bân nghe người phụ nữ nói mà trong lòng lạnh đi. Tên đàn ông như miêu tả ấy chỉ làm chàng nghĩ tới một cái tên: Đặng Công. Nếu hắn đã tới đây thì hẳn là người kia cũng vậy.

Vì sao hắn đưa Đỗ Chi đi? Hắn biết được chuyện gì sao? Nhưng trước giờ Phạm Công Bân vẫn giữ khoảng cách với cô, chỉ có vừa rồi trong quán rượu, cũng là muốn an ủi cô một chút thôi.

Chàng bận rộn chìm trong suy nghĩ của mình, không để ý trước mặt đã xuất hiện một người con gái. Thằng Sanh đứng phía sau cô gái ấy, hoàn toàn không hiểu gì cả.

Nó vốn đang vui vẻ chờ cậu Bân đưa cô Đỗ Chi về nhà thì ngoài cửa có tiếng gõ. Nó mở cửa, dưới ánh đèn mờ ảo, nó thấy một cô gái xinh đẹp đang đứng trước cửa cười dịu dàng. Nàng tự xưng là Dương Tú Nguyệt, vợ của cậu chủ!

Thực ra Sanh không tin cho lắm, nhưng cô gái này lại gọi tên cậu chủ nó rất dịu dàng, dường như đã từng gọi cả trăm ngàn lần rồi. Chỉ một câu: “Công Bân đang ở đâu?” đã khiến nó gục hoàn toàn.

Không chi có vậy, Dương Thu Nguyệt xinh đẹp tới động lòng người, dù không tin nhưng Sanh lại vô cùng hi vọng cậu chủ thực sự có một người vợ đẹp như vậy. Sanh vừa dằn vặt trong lòng tự tạ lỗi với Đỗ Chi, chân vừa bước chỉ đường cho Dương Thu Nguyệt.

Phạm Công Bân đã hoàn toàn khẳng định, người trước mắt mình chính là Dương Thu Nguyệt. Nàng đang ở đây, vậy người bắt Đỗ Chi đi chắc chắn là Đặng Công. Hắn ta đã được thầy sắp xếp đi theo bảo vệ Thu Nguyệt từ khi nàng còn nhỏ, đến giờ làm cái gì cũng vì Dương Thu Nguyệt cả. Về phần Dương Thu Nguyệt thì Phạm Công Bân không mấy lo lắng, nhưng Đặng Công vốn là một kẻ không học hành gì, tính tình nóng nảy. Có kẻ đã vì trêu trọc Dương Thu Nguyệt vài câu mà bỏ mạng. Hiện tại đúng là Đỗ Chi lành ít dữ nhiều.

Phạm Công Bân một lòng lo lắng cho Đỗ Chi nhưng cũng không thể cứ như vậy mà đi thẳng vào vấn đề. Mong rằng Đặng Công sẽ nghĩ tới Thu Nguyệt mà không ra tay.

Chàng dồn nén cảm xúc lại, nhẹ nhàng hỏi Dương Thu Nguyệt:

“Em tới kinh đô từ khi nào vậy?”

Nàng khẽ cười, hai má ửng hồng. Kể cả khi ở dưới ánh đèn mờ mịt, nụ cười của cô gái này cũng đủ khiến trái tim bao kẻ thổn thức. Tự nhiên Sanh lại cảm thấy hiểu vì sao cậu chủ nhất quyết không chấp nhận tình cảm của cô Đỗ Chi.

“Cha bảo em lên thăm anh.”

Dương Thu Nguyệt hoàn toàn gạt đi câu hỏi của Bân, như vậy cũng chính là trả lời rằng nàng đã ở tại kinh đô không dưới vài ngày. Tuy nhiên, trong năm ngày đổ lại đây, Đỗ Chi hoàn toàn không ló mặt công khai theo đuổi Phạm Công Bân. Chỉ bởi chuyện của ngày hôm nay thì không thể quyết định điều gì.

Lần đầu tiên Phạm Công Bân cảm thấy rối trí tới như thế này.

Từ khi được thầy thu nhận làm học trò, cuộc đời chàng đã trở nên vô cùng suôn sẻ. Tư chất Phạm Công Bân rất thông minh, dạy một hiểu mười, trở thành học trò xuất sắc nhất của thầy. Nghe lời thầy, chàng tiến kinh, lại càng may mắn hơn khi vô tình gặp hoàng đế, một lần thể hiện tài năng liền được hoàng đế vô cùng tin tưởng.

Thế nhưng nói đi cũng phải nói lại, không có thầy cũng sẽ không có Phạm Công Bân của ngày hôm nay.

Năm chàng bảy tuổi, gia đình tan nát, cha mẹ đều qua đời. Còn chưa hiểu chuyện mà đã đánh mất tất cả, cũng may có thầy. Thầy thấy chàng tội nghiệp, đưa về nuôi nấng.

Phạm Công Bân biết, công ơn dưỡng dục của thầy chàng phải dùng cả đời này để trả lại. Và cũng chỉ có một cách, chàng sẽ phải toàn tâm toàn ý chăm sóc con gái duy nhất của thầy. Đó chính là Dương Thu Nguyệt.

Nếu không có thầy thì có lẽ Phạm Công Bân đã chết ở đầu đường xó chợ rồi.

Hơn nữa, chàng lớn lên cùng Thu Nguyệt, không có tình cũng phải có nghĩa. Chàng biết thầy tin tưởng mình biết bao nhiêu, chỉ mong chàng thành danh mà cho Thu Nguyệt một gia đình.

Đây cũng là lý do mà Phạm Công Bân vẫn chưa rước Dương Thu Nguyệt về cửa. Chàng vốn nghĩ ít nhất mình cũng phải có một chức quan nho nhỏ trong y viện, như vậy mới có thể đảm bảo cho tương lai của Thu Nguyệt.

Thực tế, tuy Phạm Công Bân đã ngầm đồng ý với thầy nhưng chàng vẫn cảm thấy có lỗi với Dương Thu Nguyệt. Cũng bởi lớn lên cạnh nhau, chàng chỉ coi Thu Nguyệt như đứa em gái mà thôi. Ai cũng biết nỗi khó xử ấy. Phạm Công Bân thật lòng mong Nguyệt hạnh phúc, nhưng chàng lại không phải là người có thể đem đến thứ hạnh phúc thật sự cho nàng. Không phải không muốn mà là không thể.

Bân đã nghĩ rất nhiều lần. Nếu Đỗ Chi không xuất hiện thì có lẽ chàng vẫn sẽ giữ ý định ban đầu. Chàng sẽ toàn tâm toàn ý chăm sóc cho Thu Nguyệt sau khi cưới nàng về. Nhưng hiện tại, Đỗ Chi đã đem đến những gì cho chàng, chàng không thể một câu mà vứt đi hết. Nói cách khác, dù có thành vợ chồng với Dương Thu Nguyệt thì tâm chàng dành cho Đỗ Chi sẽ không chết nổi.

Đỗ Chi và Dương Thu Nguyệt là hai người con gái trái ngược hoàn toàn. Dù Đỗ Chi hơn Thu Nguyệt một tuổi nhưng Thu Nguyệt lại tỏ ra hiểu chuyện hơn. Nàng không phải con gái nhà quan, chỉ là một cô thôn nữ bình thường nhưng chỉ một bước đi, một cái nhấc tay cũng đầy lễ nghi. Dương Thu Nguyệt nói năng dịu dàng, dáng người uyển chuyển, miệng luôn nở nụ cười làm người khác chỉ nhìn qua cũng cảm thấy yêu quý.

Còn Đỗ Chi thì sao, cả ngày chạy nhảy ngoài phố, giận một cái là vung roi đánh người. Nhưng người con gái như vậy, Phạm Công Bân vốn không thể ghét bỏ. Cái làm cho chàng nổi giận chỉ là nét tươi tắn của Đỗ Chi, tất cả hành động của Đỗ Chi… sẽ khiến chàng càng khó từ bỏ!

Phạm Công Bân không thể lấy hai vợ. Chàng theo gương thầy, nhất định chỉ yêu thương duy nhất một người. Cả Đỗ Chi và Dương Thu Nguyệt, không thể để cho ai thiệt thòi.


Dương Thu Nguyệt đứng trước Phạm Công Bân, miệng nở nụ cười như có như không.

“Đi, chúng ta về nhà.”

Đột nhiên, Phạm Công Bân ngẩng phắt đầu lên, hai mắt nhìn thẳng vào nàng. Chàng chưa bao giờ nhìn Thu Nguyệt như vậy.

“Đặng Công đâu rồi?”

Lòng Thu Nguyệt khẽ động, vậy là những điều nàng nghe ngóng được là sự thật. Chàng đúng là đã có tình cảm với người con gái khác.

“Em mới sai hắn đi làm mấy việc.”

Dương Thu Nguyệt còn không thèm giấu giếm! Nàng muốn nói cho Phạm Công Bân biết, việc Đặng Công đưa Đỗ Chi đi cũng hoàn toàn là ý của nàng.

Tuy nói thầy dạy Phạm Công Bân y thuật cao siêu nhưng không có nghĩa ông ta là người hoàn toàn tốt. Phạm Công Bân thường gọi ông ta là thầy Gia, họ tên đầy đủ là Dương Gia. Thực chất tính tình ông rất cổ quái, vui giận thất thường, thay đổi còn nhanh hơn cả con gái đến ngày. Vậy mà Dương Thu Nguyệt không những không giống cha, lại còn là một người có lòng vị tha vô cùng.

Nếu bên cạnh Thu Nguyệt không có một nhân vật như Đặng Công, và cha nàng tính tình tốt hơn một chút thì có lẽ Phạm Công Bân sẽ không lo lắng đến thế này.

“Nguyệt.” Phạm Công Bân bất lực, cất tiếng gọi.

Dương Thu Nguyệt bỗng cười rộ lên:

“Sao thế? Chưa bao giờ em thấy anh như vậy.”

Phạm Công Bân chỉ hận không thể hỏi Đỗ Chi đang ở đâu. Dương Thu Nguyệt tất nhiên sẽ không làm hại Đỗ Chi, nhưng Đặng Công thì khác. Chỉ cần thấy chuyện không có lợi cho Thu Nguyệt thì Đặng Công có thể làm bất cứ điều gì.

Phạm Công Bân và Đặng Công bằng tuổi nhau, đều được Dương Gia thu nhận từ khi còn nhỏ. Chỉ là Công không thông minh, và cũng không hợp với nghề y như Phạm Công Bân nên đành luyện võ, cũng trở thành một nhân vật không tầm thường. Đặng Công so với Phạm Công Bân còn thân thiết với Dương Thu Nguyệt nhiều hơn, nhưng người mà Dương Gia muốn gả con gái cho lại là Phạm Công Bân. Đại khái thì hai người này từ bé đã ganh đua nhau, mỗi người đều tài giỏi về một phương diện, mà tính tình Đặng Công cũng chỉ hơi nóng nảy mà thôi.

Nhìn Dương Thu Nguyệt cứ mỉm cười như không có chuyện gì mà Phạm Công Bân chỉ muốn nổ tung. Chàng không chờ nổi nữa, cả gương mặt lo lắng tới tái mét.

“Em sai Đặng Công đưa Chi đi đâu rồi?”

“Chi?” Dương Thu Nguyệt lầm bầm lại cái tên này, vừa thấy tiếc nuối lại vừa thấy thoải mái. “Đỗ Chi ấy thật sự là một cô gái mạnh mẽ.”

Ánh mắt lạnh lẽo của Thu Nguyệt khiến Phạm Công Bân sửng sốt. Cô em gái hiền lành, dịu dàng như làn nước hồ Lục Thủy của chàng đây sao?

“Em… Đặng Công đã làm gì cô ấy?” Phạm Công Bân như muốn ngừng thở.

Dương Thu Nguyệt khẽ nhếch mép, nói:

“Đối với kẻ biết điều thì Đặng Công cũng sẽ nhẹ tay.”

Từng lời từng chữ Dương Thu Nguyệt nói ra đã dần bóp nghẹt trái tim chàng.

“Dương Thu Nguyệt!”

Phạm Công Bân lo lắng muốn phát cuồng, gầm lên.

Thu Nguyệt tỏ ra kinh ngạc, lắp bắp hỏi:

“Anh thật sự có tình cảm với Đỗ Chi?”

“Trong tương lai, em mới là vợ của anh.” Đến lượt Phạm Công Bân né tránh câu hỏi. Chàng đã đưa lời hứa đến cho Thu Nguyệt, nàng còn muốn thế nào nữa?

Dương Thu Nguyệt cười khổ trong lòng nhưng không phản ứng gì ra bên ngoài. Nàng cần phải biết rốt cuộc Phạm Công Bân có thật lòng với cô gái tên Đỗ Chi kia hay không.

“Đừng làm hại Chi. Cô ấy hoàn toàn không có quan hệ gì với anh cả.” Giọng nói Phạm Công Bân phảng phất nỗi bất lực.

Từ trước tới giờ, Phạm Công Bân luôn đối xử rất tốt với Dương Thu Nguyệt. Nhưng “tốt” ở đây, chỉ là không bao giờ trực tiếp phản đối nàng hay khiến nàng phải buồn. Chàng làm gì cũng nghĩ tới Dương Thu Nguyệt, nhưng hiển nhiên chỉ ở góc độ một người con trai. Tuy vậy, lời thầy khó cãi. Phạm Công Bân chắc chắn sẽ không chỉ vì một người con gái mà đổ đi hết công lao nuôi dưỡng, dạy bảo của Dương Gia đối với mình.

Cũng chính vì vậy mà chàng luôn né tránh Đỗ Chi, chối bỏ tình cảm của cô.

“Anh chưa từng xin em điều gì.” Phạm Công Bân nói. “Nhưng lần này…”

Dương Thu Nguyệt cụp mắt đáp:

“Nhưng giờ thì anh đang làm như vậy.”

Ngay sau đó, nàng ngẩng đầu lên nhìn Phạm Công Bân, trên miệng là nụ cười mỉm quen thuộc nhưng rất nhanh đã biến mất. Chàng rất rõ, mỗi lần Thu Nguyệt bày trò trêu chàng đều cười như vậy. Nhưng vì sao trong tình huống như thế này mà nàng vẫn có thể cười? Phải chăng chỉ coi Đỗ Chi như một món đồ chơi để nhắm tới chàng?

Dương Thu Nguyệt dịu dàng cất giọng:

“Chúng ta về nhà thôi.”

Phạm Công Bân sửng sốt, không hiểu nổi ý nàng là gì. Hay có thể nói là từ trước tới giờ chàng vẫn không hiểu được con người Dương Thu Nguyệt. Nàng trong lòng cảm thấy tiếc nuối, là Phạm Công Bân không hiểu nổi nàng hay không muốn hiểu?

“Đỗ Chi ở đâu?” Phạm Công Bân cố gắng không tỏ ra luống cuống, giọng nói chàng pha chút tức giận. Vậy mà Dương Thu Nguyệt lại chẳng hề để tâm, uyển chuyển quay bước đi.

Trong lúc này, thằng Sanh lại nhanh nhẹn kỳ lạ. Nó khẽ kéo tay áo Phạm Công Bân.

“Bẩm cậu, cô Nguyệt mời cậu về nhà.”

Nghi ngờ nối tiếp nỗi kinh ngạc, Phạm Công Bân bán tín bán nghi cùng Dương Thu Nguyệt và Sanh trở về nhà.

Cả căn nhà đèn đuốc sáng trưng, thấp thoáng trước cổng lớn còn có hai dáng người một cao một thấp. Không mất nhiều thời gian, Phạm Công Bân nhận ra đó là Đỗ Chi và Đặng Công. Vì sao?

Vừa thấy đám Phạm Công Bân bước tới gần, khuôn mặt Đỗ Chi trở nên bừng sáng mà Đặng Công vốn đang đăm chiêu cũng hiền hòa đi mấy phần. Đỗ Chi khẽ liếc mắt sang Phạm Công Bân, thấy chàng đang nhìn mình thì vội vã chuyển tầm nhìn, miệng nở nụ cười tươi tắn chưa từng có.

Phạm Công Bân còn chưa kịp hỏi Đỗ Chi chuyện gì đã xảy ra thì cô hô lên một tiếng:

“Nguyệt!”

Sau đó chàng tiếp tục trố mắt nhìn Dương Thu Nguyệt mỉm cười dịu dàng, đi tới ôm lấy cánh tay Đỗ Chi. Nàng cất chất giọng ngọt lịm của mình:

“Chị Chi, em đưa Công Bân về cho chị đây.”

Chương hai <=
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Mạc Chẩm

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
21/10/14
Bài viết
195
Gạo
0,0
Chương bốn (Kết thúc)


Phạm Công Bân trước giờ tuy không kiêu ngạo nhưng vẫn luôn cho mình đủ thông minh, nếu không Dương Gia sẽ chẳng thèm “chứng nhận” rằng chàng là học trò giỏi nhất của ông.

Đến giây phút này thì Bân đã biết mình không những bị mù lại còn quá ngu ngốc, đến nỗi bị hai người con gái cùng với tên hầu đã đi theo hai năm lừa gạt. Rõ ràng là vậy, thế mà Phạm Công Bân không thể giận nổi. Bàn tay nhỏ nhắn của Đỗ Chi vẫn đang nằm gọn trong tay chàng, hơi ấm từ cô truyền sang khiến trong lòng Bân ngọt như kẹo đường.

Thằng Sanh đứng phía sau cười không khép miệng nổi. Cậu chủ lần này bị lừa một quả thật to, nhưng không những không đau mà lại muôn phần sung sướng.

Trên sạp, ngồi đối diện Đỗ Chi và Phạm Công Bân là Dương Thu Nguyệt, Đặng Công vẫn lặng lẽ đứng sau, khuôn mặt rất nghiêm túc. Thu Nguyệt nhíu mày, khẽ mắng:

“Tới giờ mà chàng còn muốn đứng?”

Đặng Công sửng sốt: “Cô Nguyệt, tôi…”

Còn chưa nói hết câu, phía Đỗ Chi đã cười rộ lên:

“Anh Đặng Công này buồn cười! Nguyệt đã nói như vậy mà anh còn không hiểu ý tứ sao?”

Ý tứ? Ý tứ gì? Đặng Công ngẫm nghĩ một chút vẫn không hiểu nổi. Hai năm gần đây, sau khi tên Phạm Công Bân kia khăn gói lên kinh đô, người ở cạnh Dương Thu Nguyệt nhiều nhất chính là hắn. Nhưng tất cả đều biết nàng thay đổi, chỉ riêng hắn là không.

Vốn Dương Thu Nguyệt chưa hề có tình cảm đặc biệt với Phạm Công Bân, nhưng kể cả nàng cũng chẳng nhận ra điều đó.

Từ nhỏ, Dương Gia đã dặn Thu Nguyệt phải thân thiết với Phạm Công Bân vì ông đã truyền hết y thuật cho chàng. Ông cũng từng phân vân giữa Phạm Công Bân và Đặng Công, nhưng một người hiền lành dịu dàng, một kẻ lại nóng nảy đáng sợ, đương nhiên ông phải chọn người thứ nhất. Tuy nhiên, như đã nói từ trước, tính tình Dương Gia không được bình thường cho lắm. Ông ta muốn con gái phải thật gần gũi với Phạm Công Bân mà quên không khuyên nàng tránh xa Đặng Công, ông chỉ nghĩ được rằng có Đặng Công bảo vệ thì Thu Nguyệt sẽ không gặp phải chuyện xấu.

Cũng vì nghe cha nói bên tai quá nhiều mà Dương Thu Nguyệt tự mặc định mình sẽ cưới Phạm Công Bân. Dù qua hai năm chàng lên kinh đô, dù đã có lần vì Đặng Công bị thương mà nàng rơi nước mắt, Thu Nguyệt vẫn nghĩ như vậy. Cho tới khi cùng Đặng Công lên kinh tìm Phạm Công Bân mà gặp được Đỗ Chi, nghe Đỗ Chi nói về câu chuyện cả năm trời theo đuổi chàng thì Dương Thu Nguyệt mới giật mình thảng thốt.

Vì sao Phạm Công Bân mới gặp người con gái này hơn một năm mà đã không còn là người anh mà nàng vô cùng yêu quý? Vì sao chỉ một năm lại có thể khiến người ta thay đổi cả tình cảm lẫn tính cách?

Hay nói cách khác, mười mấy năm lớn lên cạnh nhau Phạm Công Bân vốn không hề có tình cảm với nàng. Và ngược lại, Dương Thu Nguyệt cũng không hề thích Phạm Công Bân như nàng tưởng.

Biết được tình cảm của Đỗ Chi, Thu Nguyệt bỗng cảm thấy thật vui vẻ và thanh thản. Như vậy nghĩa là không phải nàng bỏ Phạm Công Bân, cũng chẳng phải chàng bỏ Thu Nguyệt. Cả hai không có tình cảm với nhau, đã vậy thì sao có thể về chung một nhà?

Nhưng còn chưa chắc chắn được điều gì. Phạm Công Bân dễ dàng nổi giận với Đỗ Chi càng không chứng mình chàng cũng có tình cảm với cô gái này.

Dương Thu Nguyệt, Đỗ Chi và Đặng Công, lại kéo thêm thằng Sanh vào kế hoạch. Mục đích xem cuối cùng Phạm Công Bân có thể hiện “cái gì” ra không.

Đầu tiên, Đỗ Chi tạm thời biến mất vài ngày. Tất nhiên cũng không hoàn toàn mà chỉ là không xuất hiện trước Phạm Công Bân mà thôi. Cô dẫn Dương Thu Nguyệt và Đặng Công đi chơi khắp nơi, còn Sanh có nhiệm vụ quan sát Phạm Công Bân trong suốt những ngày này. Hiển nhiên, mọi hành động cũng như biểu cảm của chàng đều lọt vào đôi mắt cú vọ của nó.

Tiếp đó, người đàn ông bị Đỗ Chi vung roi đánh giữa đường cũng là Đặng Công đóng giả. Hắn mình đồng da sắt, bị Đỗ Chi vụt mấy roi không hề hấn gì. Trong khi đó, Phạm Công Bân chỉ một mực quan tâm tới Đỗ Chi, đương nhiên không chú ý tới Đặng Công. Hắn đã cố tình để lộ hình xăm ra để nhắc nhở, vì hắn cũng là đàn ông, ai lại để đám con gái trêu đùa như vậy, nhưng Phạm Công Bân chẳng thèm liếc mắt một cái. Chuyện đánh người này là để trực tiếp khiến Phạm Công Bân tức giận.

Sau đó thằng Sanh lại lừa Phạm Công Bân tới quán rượu, Đỗ Chi giả say thổ lộ, Phạm Công Bân đau xót ôm cô cũng đều nằm trong sự tính toán của Dương Thu Nguyệt. Kể cả người bán thịt tả vẻ ngoài Đặng Công cho Phạm Công Bân cũng đã nhận tiền, chỉ nói theo kịch bản. Hiển nhiên sau đó, Dương Thu Nguyệt đã biết chàng lo lắng tới mức nào cho Đỗ Chi. Cũng may tính nàng không đùa dai như Sanh, không thì Phạm Công Bân chắc phải tức hộc máu.

Phạm Công Bân biết được sự thật cũng có chút giận dỗi. Trong khi chàng phải khó xử, hết nghĩ cho Dương Thu Nguyệt lại phải lo lắng cho Đỗ Chi thì hai người lại dám “cấu kết” đưa chàng vào tròng như vậy. Nhưng dù sao mọi chuyện cũng đã ổn thỏa cả rồi. Phạm Công Bân khẽ cười, cất giọng thân thiết:

“Anh Công, Nguyệt đã có lời thì anh cứ ngồi xuống xem nào.”

Dương Thu Nguyệt thấy Đặng Công còn do dự thì bĩu môi:

“Chàng còn muốn em phải kéo chàng sao?”

Đặng Công phì cười leo lên sạp ngồi, cảm nhận được hương thơm thoang thoảng từ mái tóc xõa ngang vai của Thu Nguyệt. Giờ thì hắn đã có thể tự tin vào tình cảm của mình được rồi.



Hai ngày sau, Đỗ Chi sắp xếp xin phép anh trai cùng về quê với Phạm Công Bân và Dương Thu Nguyệt. Muốn bỏ mối duyên “thầy ban” này, Phạm Công Bân phải trực tiếp trở về nhận lỗi với thầy. Cả đám, trừ Đỗ Chi luôn tươi cười ra thì lo lắng vạn phần. Có quỷ mới biết Dương Gia sẽ phản ứng thế nào với tin tức con gái yêu cùng học trò giỏi nhất của mình “chia tay”, đã vậy còn ngay lập tức có “người mới”.

Bốn người Phạm Công Bân, Đỗ Chi, Dương Thu Nguyệt cùng Đặng Công cẩn thận đi vào vườn cây rộng lớn, vốn là thành quả chăm sóc của gia đình họ Dương. Chỉ mất một lúc tìm kiếm, bọn họ ngay lập tức nhận ra có người đang ngồi vắt vẻo trên cây, tay cố với tới một quả xoài đang treo lủng lẳng.

Mắt Đỗ Chi rất tinh, cô có thể nhìn ra được tuy người đó mặc trang phục của đàn ông nhưng nhất định là một người phụ nữ! Không những thế, vẻ ngoài Dương Thu Nguyệt còn giống bà ấy tới năm phần. Cô khẽ lắc đầu, thầm nghĩ muốn giả trang thì tốt nhất đừng có một khuôn mặt đẹp đẽ như vậy.

Vì muốn gây ấn tượng mà Đỗ Chi chạy vọt lên trước hô to:

“Dì là mẹ của Nguyệt phải không ạ? Con chào dì!”

Nắng vẫn trải dài và không khí thật kỳ dị. Không một ai dám thở mạnh chứ đừng nói là mở miệng nói một câu.

Đỗ Chi cảm thấy hơi khó hiểu, vì sao bộ dạng đám Phạm Công Bân lại sợ hãi đến như vậy?

Người phụ nữ trên cây xoài kia từ từ cúi đầu xuống nhìn Đỗ Chi đánh giá, lại quét mắt về hướng Dương Thu Nguyệt. Ba người kia lập tức cúi gằm mặt, không phản ứng gì.

Đột nhiên bà quát lên, giọng ồm ồm đúng là của một người đàn ông trung niên:

“Hử? Dì à? Dì… dì cái tiên sư nhà ngươi!”

Đỗ Chi sửng sốt trố mắt nhận đủ hoàng loạt lời chửi mắng không thương tiếc.


Giờ thì Đỗ Chi đã hiểu Dương Thu Nguyệt có sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành từ ai. Dương Gia là một người đàn ông nhưng lại có khuôn mặt đẹp đẽ của phụ nữ. Ông đương nhiên ghét vẻ ngoài của mình, nhưng điều ông còn ghét hơn nữa chính là việc có người dám gọi ông là dì, là cô, là thím!

Dương Gia gườm gườm nhìn đám con láo toét đang đứng trước mặt mình. Ngoại trừ Đỗ Chi vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo sau màn liền hoàn chửi của ông thì cả ba đứa còn lại đều thể hiện rằng chúng nó đang rất cố gắng để không phá lên cười.

Ông nheo mắt, nhấp một ngụm trà rồi nhẹ giọng hỏi:

“Có chuyện gì?”

Đỗ Chi kinh ngạc kêu lên:

“Nhưng tại sao…”

Cô vốn không hiểu nổi, người phụ nữ xinh đẹp trước mặt mình lại là cha của Dương Thu Nguyệt sao? Dương Gia vội vã quát át cả tiếng Đỗ Chi:

“Im miệng!”

Phạm Công Bân sợ thầy tức giận phát điên, lập tức bịt miệng Đỗ Chi lại. Cô cũng không quá ngu ngốc, trong tình huống này tất nhiên phải ngậm thật chặt miệng lại.

So sánh nặng nhẹ, tất nhiên con gái phải hơn học trò. Dương Thu Nguyệt cất lời trước, dịu dàng giải thích mọi chuyện, không quên nhấn mạnh là mỗi người có tình cảm riêng chứ không ai ép buộc ai cả. Phạm Công Bân và Đặng Công bên cạnh mỗi người thêm một câu, vô cùng ngoan ngoãn. Chỉ có Đỗ Chi im lặng tỏ vẻ sợ sệt.

Dương Gia nghe xong cũng chẳng nổi giận như đám Phạm Công Bân tưởng. Ông nhàn nhạt hỏi:

“Ngươi tên là gì? Em gái của ai cơ? Nói lại xem!”

Đỗ Chi vô cùng tự hào đáp:

“Con tên là Đỗ Chi, em gái của Ngũ đô chỉ huy sứ Đỗ Ân Lai, em họ của Giám sát Ngự sử Đỗ Khắc Chung và Kiểm pháp phó quan Đỗ Thiên Hư!”

Dương Gia lại trầm ngâm suy nghĩ. Mãi một lúc lâu sau, đôi mắt sâu thẳm của Dương Gia lóe lên một tia sáng không dễ gì phát hiện ra:

“Nghĩa là… nhà ngươi nhiều tiền lắm phải không?”

Đỗ Chi hơi bất ngờ vì câu hỏi này nhưng cũng gật đầu, tự động bỏ qua một chi tiết. Không phải nhà cô nhiều tiền mà là nhà của hai ông anh họ kia mới đúng. Đương nhiên cô không dại gì mà nói ra điều này.

Khuôn mặt Dương Gia chợt hòa hoãn đi vài phần. Ông dịu dàng nói:

“Tốt rồi. Sau này có lấy nhau, trước một tháng phải đem lễ tới đây rước thằng Bân đi. Ta không quy định gì, nhưng càng nhiều càng tốt.”

Lời nói xong, chỉ thấy Dương Thu Nguyệt và Đặng Công quay hẳn người ra đằng sau cười tới rung cả vai. Trong khi đó Phạm Công Bân thì mặt mày méo mó, không ngờ Dương Gia lại biến thái tới mức ấy. Đỗ Chi cười toe toét, gì cũng được, miễn là ông thầy khó tính này cho phép cô cùng Phạm Công Bân ở cạnh nhau thì mười phần lễ vật cũng chịu hết!



Anh Tông đã nghe qua về mối tình trắc trở của Đỗ Chi và Phạm Công Bân, vốn định làm người tốt mà ban hôn. Bỗng một ngày, Đỗ Chi gặp riêng y, quỳ rạp xuống hô:

“Quan gia muôn tuổi!”

Anh Tông khẽ nhíu mày. Con bé này mỗi lần gặp y, không cười cũng khóc, chào hỏi lấy lệ mà hôm nay lại ngoan ngoãn tới đáng sợ.

Y nhàn nhạt nói:

“Đứng dậy đi.”

Đỗ Chi vẫn quỳ, miệng mím chặt. Cô đã nghĩ suốt nhiều ngày, lần này cô nhất định phải lôi kéo Anh Tông về phía mình.

“Cầu xin quan gia đừng ban hôn cho em vội vàng!” Đỗ Chi cắn răng, nói rõ ràng từng chữ.

Việc này hoàn toàn ngoài dự đoán của Anh Tông. Nhưng y chỉ tỏ ra hơi ngạc nhiên, miệng khẽ nở nụ cười:

“Ồ, vì sao?”

“Dạ bẩm, chúng em cần ít nhất một năm để tìm hiểu. Xin quan gia hãy làm chủ cho em.”

Đỗ Chi đã suy nghĩ rất kỹ, qua chuyện Dương Thu Nguyệt, cô cần phải chắc chắn hơn về tình cảm của mình và Phạm Công Bân. Chàng cùng Dương Thu Nguyệt ở cạnh nhau tới mười mấy năm mà không nảy sinh tình cảm, vậy nhỡ đâu cô theo chàng về mọi thứ lại tan vỡ hết thì sao?

Anh Tông mang theo ý cười, cũng không tỏ ra vội vã:

“Nên nhớ, lời trẫm nói ra không thể rút lại. Một năm nữa là em đã mười tám tuổi rồi.”

Ý của y cũng rất rõ ràng. Nếu y đã không ban hôn lúc này thì nhất định phải chờ thêm một năm nữa, không được phép cưới sớm hơn dù chỉ một ngày. Hơn nữa đến lúc ấy Đỗ Chi cũng trở thành gái lỡ rồi, có hối hận cũng không kịp tìm người mà gả nữa.

Đỗ Chi tỏ ra vô cùng kiên quyết, mỉm cười:

“Em chỉ muốn chứng minh tình cảm của mình. Dù sao nếu không phải Công Bân thì cũng không thể là ai khác.”

Câu nói của Đỗ Chi đã khiến Anh Tông chấn động. Không phải y cũng từng nghĩ như vậy sao? Y đã thề rằng, nếu không tìm được người con gái ấy thì y sẽ không lấy ai về làm vợ hết. “Nếu không phải là nàng thì sẽ không là bất cứ ai.”

Anh Tông đau xót trong lòng. Thề thốt cũng là vậy thôi, đến giờ y đã có tới mấy phi tần cùng thiếp thất, con cháu thành đàn cũng là chuyện sớm muộn. Y không thể trả lời câu hỏi, không tìm được nàng là may mắn hay đau khổ của cuộc đời y?




Thời hạn một năm đã qua đi, lúc này Phạm Công Bân và Đỗ Chi hạnh phúc hơn bao giờ hết. Cả hai người không muốn tổ chức một đám rước linh đình, chỉ cần có những người thân thiết là đủ.

Bị Niệm Tâm thuyết phục, Đỗ Chi đồng ý vứt hết lễ giáo thường tình xuống biển, làm theo cái gọi là “lễ cưới hiện đại” của cô nàng.

Phạm Công Bân dù không muốn, nhưng bị Niệm Tâm kề dao vào cổ lại có Đỗ Chi bên cạnh khóc lóc uy hiếp nên cũng đành khổ sở đồng ý.

Đỗ Chi đứng đối diện với Phạm Công Bân, khuôn mặt ửng hồng, ý cười miên man.

Phía dưới, Niệm Tâm ngồi cạnh Anh Tông vui vẻ hết sức trong khi khuôn mặt y không mấy biểu cảm. Đỗ Ân Lai cùng Đỗ Thiên Hư thì vừa mừng vừa chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Một thân áo trắng thướt tha, Đỗ Chi khẽ vén tóc, chỉ không ngờ một năm trôi qua nhanh tới vậy. Phạm Công Bân luống cuống lấy ra từ trong người một chiếc vòng cẩm thạch trắng, hơi phớt xanh đưa tới trước mặt Đỗ Chi.

Chàng nhắm mắt lại, hít một hơi thật dài.

“Đỗ Chi, nàng đồng ý trở thành phu nhân của ta nhé?”

Hai mắt Đỗ Chi lệ chan chứa, hạnh phúc òa lên trong khoảnh khắc ngắn ngủi.

“Em đã chờ mối duyên này lâu lắm rồi.”

Chương ba <=
 

Mạc Chẩm

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
21/10/14
Bài viết
195
Gạo
0,0
phongdu93 Xin lỗi bạn, không tag vì mình tưởng dạo này bạn lặn đi đâu rồi, không thấy cập nhật gì cả. :( Chứ mình rất cần bạn cho nhận xét về ngôn từ sử dụng trong truyện đó. T__T
 

phongdu93

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/1/15
Bài viết
140
Gạo
200,0
phongdu93 Xin lỗi bạn, không tag vì mình tưởng dạo này bạn lặn đi đâu rồi, không thấy cập nhật gì cả. :( Chứ mình rất cần bạn cho nhận xét về ngôn từ sử dụng trong truyện đó. T__T
Thì đúng là mình lặn mà :D thỉnh thoảng mới vô xem có gì mới ko thôi, mình mới đọc đến chương 2 thì thấy diễn biến nhanh, ngôn từ thì không có gì phải bàn cãi nữa. Còn logic thì để mình đọc hết đã.
 

Mạc Chẩm

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
21/10/14
Bài viết
195
Gạo
0,0
Thì đúng là mình lặn mà :D thỉnh thoảng mới vô xem có gì mới ko thôi, mình mới đọc đến chương 2 thì thấy diễn biến nhanh, ngôn từ thì không có gì phải bàn cãi nữa. Còn logic thì để mình đọc hết đã.

Mình cũng lặn sâu, vừa rồi mới trồi lên vì viết xong truyện này. Bởi vì có 4 chương rưỡi nên mình không kéo dài mà gộp gộp vậy á. Truyện này của mình chẳng mang triết lý gì sâu xa vì đơn giản là để kể về mấy nhân vật phụ trong truyện khác thôi à. =)) Chờ nhận xét của bạn nhé. :D
 
Bên trên