Truyện ngắn Chung một giàn mướp

Tiểu Thấu

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
11/7/18
Bài viết
119
Gạo
0,0
Bây giờ ngồi nghĩ lại tôi mới thấy mình thật may mắn. Ngày ấy suýt chút nữa tôi đã để lạc mất em... Lạc mất em mãi mãi.

Tôi đã từng hờn trách ông tơ bà nguyệt, tại sao cho tôi và em gặp nhau nhưng lại nối nhân duyên em cùng người con trai khác không phải là tôi.

Sau này tôi mới biết đó là thử thách, thử thách mà nguyệt lão muốn thử lòng tôi...
...
...
"Này con bé kia xê ra xem nào! Quả mướp đó anh thích rồi cấm em được hái!"

"Ơ, anh có bị điên không hả? Trên dàn bao nhiêu là quả anh không hái lại thích cái quả đã ở tận bên vườn nhà em!"

"Ồ! Em không thấy tuy quả ở bên vườn nhà em nhưng dây nó ở bên vườn nhà anh leo sang à. Đây em nhìn đi, đấy... Anh có nói điêu đâu!"

Con bé ngước mắt nhìn theo cánh tay đang chỉ chỉ hành trình mà dây mướp từ hàng rào bên này mà leo sang bên kia.

Mắt con bé bỗng dưng nổi đom đóm, ánh lửa lập loè, hai tai dường như hơi khói đang nghi ngút bay ra, cô hét lớn.

"Anh là cái thằng khó ưa, thích gây chuyện, có quả mướp này anh mới ăn được cơm à? Không có nó anh sẽ ăn cơm không ngon và sẽ chết dí luôn chứ gì? Vậy được em cho anh chết luôn, 'đồ khó ưa'!"

Nói rồi con bé trèo lên thang và hái ngay quả mướp bỏ vào rá, định bụng trở vào nhà nấu một bữa canh mướp đầu mùa thật là ngon, mặc cho ai kia ở bên kia hàng rào tức ói máu.

"Này! Này em không nghe anh đã nói gì sao?"

Con bé đáp trả.
"Tôi có nghe nhưng tôi t..h...í...c...h hái đấy đấy, thì làm sao nào?"

Con bé nói rồi kéo dài, nhấn mạnh từ 'thích' giọng điệu lại thách thức nữa, khiến cho anh chàng bên kia hàng rào càng sôi máu.

Con bé lại bồi thêm câu nữa.
"Mặc dây ở đâu, nhưng quả bên vườn nhà ai là của nhà đó, anh đừng có mà hòng... Nhé!"

Cô bé nói rồi riết mạnh cái miệng đanh đá đáng ghét.

Tôi cười nửa miệng nhìn con bé, dường như con bé đọc được suy nghĩ đen tối trong đầu tôi, nó lập tức bước xuống thang, còn bậc cuối nó chuẩn bị đáp đất... thì tôi phi vèo một cái bay ngang cái hàng rào xinh xinh và...

"Ha ha nó thuộc về anh rồi nhé! Thứ mà anh thích thì em đừng hòng có!"

Tôi cười đắc chí vì đã cướp được quả mướp trong tay con bé.

Thực ra thì quả mướp đó cũng giống như mấy quả mướp trên dàn kia thôi, thậm chí nhìn có khi không ngon bằng ấy chứ.

Nhưng lúc tối thấy con bé có ý định sắp hái quả mướp đó thì tôi lại cố ý muốn chọc nó. Tôi với con bé là thế từ nhỏ cho đến bây giờ luôn luôn đối đầu nhau, không đứa nào chịu nhường đứa nào.

Mặc dù bây giờ tôi đã '18' và con bé cũng đã là '15'.

Đôi lúc tôi tự nghĩ mình có hèn quá không khi luôn gây khó dễ cho một cô bé, nhưng rồi tôi cũng tự nghĩ lại.

Con bé đó có giống là con gái đâu, nó y như con trai, từ bé đến giờ nó chỉ chơi với con trai, con trai chơi trò gì là nó chơi trò đó và trò gì nó cũng đều giỏi, ít thằng con trai mà có thể thắng được nó... Kể cả tôi.

Mà cũng không hiểu sao tôi và con bé luôn đối đầu và hơn thua với nhau, mặc dù nhà cách nhau có mấy bước chân và cái hàng rào, mà bao năm hai nhà cùng trồng chung một giàn mướp và dĩ nhiên là cả hai bố mẹ đều rất thân nhau, có lúc còn trêu tôi với con bé là một cặp rồi còn cười ha hả... Duy chỉ có tôi và con bé là ghét nhau ra mặt vì bị ghán ghép như thế...
Cả hai hếch mặt lên cho đối phương hiểu rõ là 'chúng ta mỗi người mỗi bầu trời, mỗi người mỗi thế giới'.

Đang cười hả hê vì chiếm được quả mướp, chậm rãi, ung dung mở của phụ ở cái hàng rào xinh xinh của hai nhà để trở về nhà thì bỗng dưng tôi nghe có tiếng ' Bốp! Bốp' sau lưng.

Linh tính mách bảo hình như có điều chẳng lành, tôi dừng lại và từ từ quay lại phía phát ra tiếng động thì hỡi ôi...

Bốp! Bốp! Bốp!.

Ôi! Thế võ huyền thoại, hai chân dạng ra, chân trước chân sau, tay cầm quả mướp con bé phi...

Và đích không ai khác ngoài tôi, rõ hơn là khuôn mặt đẹp trai của tôi.

Quả phi kiếm mướp của con bé làm mặt tôi sưngvù, bầm tím cả tháng trời, may mà lúc đó đang trong thời gian chờ kết quả thi đại học, nếu màtrong thời gian đi thi thì tôi nguy rồi... Tôi sẽ xấu hổ phát khùng nếu như lũ bạn thấy, và dĩ nhiên chúng nó sẽ điều tra ra ngay nguyên nhân...
Vì chẳng ai khác ngoài con bé nhà cạnh bên, chỉ có con bé mới có khả năng làm điều đó, đây không phải là lần đầu mà cũng không phải lần hai, lần ba, nếu tính từ khi còn bé đến giờ là lần thứ n...
Càng lớn tần suất càng gia tăng mà mỗi lần hànhđộng con bé đều nhắm vào cái khuôn mặt đẹp trai, lãng tử của tôi để tiến hành.

Tôi ức, ức lắm...

Lần này coi như tôi cũng được hả hê mấy phần vì sau khi con bé gây ra vụ việc, bố mẹ con bé bắt nó hàng ngày phải đến chăm sóc tôi, tôi được đà mà hành em cho bõ ghét thói côn đồ.

Nhìn em bị tôi hành mệt rã rời trong lòng tôi thấy sung sướng biết bao.
...
Kết quả thi đại học đã có, tôi đã đỗ được trường mà tôi yêu thích từ lâu, còn con bé thì lên trung học phổ thông.

Tôi chuẩn bị hành lí để lên thành phố nhập học, tự dưng lúc đi lại muốn chào con bé một câu nhưng chờ mãi không thấy con bé về.
Đã đến giờ nên tôi phải ra bến xe cho kịp chuyến, tặc lưỡi xách ba lô lên tôi thầm nghĩ... "Thôi hôm sau về gặp vậy!"

Thời gian thấm thoát trôi qua cũng đã một năm và trong một năm đó tôi và con bé chưa hề một lần gặp lại nhau.

Lúc tôi về thăm nhà thì con bé đang ở trường, do trường xa nên con bé ở nội trú luôn nên một tháng mới về nhà một lần, vì thế nên không gặp nhau.

Nơi bộn bề, tấp nập của thành phố hoa lệ, làm tôi thèm khát quay lại cái thời thơ ấu cùng bạn bè nơi thôn quê, cùng nhau chơi những trò chơi mà người lớn thường mắng chúng tôi là 'nghịch dại' ngày ấy thật là vui biết bao nhiêu.

Học hành, thi cử làm tôi thấy mệt mỏi thì lạ thaytôi lại nhớ đến con bé đanh đá, chua ngoa ngày nào, nghĩ đến những ngày thơ ấu cùng con bé, cùng nhau tranh giành, cùng nhau hơn thua... Lòng tôi thấy nhẹ nhõm và thoái mái hẳn ra.

Càng kì lạ hơn là đôi lúc tôi thấy nhớ con bé ấy kinh khủng, muốn được mau mau gặp lại con bé, phải chăng đó chỉ là nỗi nhớ về những người bạn, về những kỷ niệm thời thơ ấu, cái thời mà khi lớn lên mình thường gọi là 'trẻ trâu'.
...
Rồi những năm tiếp theo đó, tôi và con bé cũng không gặp lại nhau, cũng không liên lạc với nhaunhưng trong lòng tôi dường như vẫn dành cho conbé một chỗ nào đấy... Nhưng tôi không biết tên nó là gì?

Rồi ngày tôi tốt nghiệp đại học thì đó cũng là ngày em đỗ vào trường đại học mĩ thuật, trường mà em mơ ước từ bấy lâu nay.

Hôm tôi trở về nhà để làm lễ liên hoan tốt nghiệp, vừa bước vào cổng thì tôi nhìn thấy bên nhà hàng xóm quen thuộc, một cô gái chừng '18' tuổi đang ngồi dưới giàn mướp đầy hoa vàng, và cũng lưa thưa mấy quả non.

Nghe tiếng động cô gái quay lại, nở nụ cười, nụ cười của cố gái ấy rất duyên... Làm tim tôi lạc đi mấy nhịp đập.

"A! Anh Phong, anh Phong mới về hả?"

Cô gái reo mừng và hét lớn.
Tôi ngỡ ngàng nhìn cô gái và không tin vào mắt mình đó là con bé năm xưa...

Cô gái đứng trước mặt tôi đây tóc dài ngang lưng, xoăn nhẹ, màu vàng hạt dẻ nhẹ nhàng.

Cô đang còn mặc bộ áo dài màu trắng nhìn thướt tha, yêu kiều biết bao... Con bé ngày nào đã trở thành một thiếu nữ thật rồi, và con bé đã hoàn toàn lột xác, thay đổi '180' độ. Nói thô tục như mấy thằng bạn đại học của tôi là ' dậy thì thành công'.

Từ một con bé đen nhẻm, tóc lúc nào cũng tém như con trai, đi đứng thì thình thịch. Chơi toàn trò chơi của con trai, và hơn hết rất 'đáng ghét'. Nói chung là không có điểm nào đáng yêu, duyên dáng của một đứa con gái cả, ấy vậy mà giờ đây...

Chính con bé ấy đã làm trái tim tôi đập loạn nhịp.

...

Còn tiếp nhé.
Rất mong các bạn ủng hộ ạ!
 

Tiểu Thấu

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
11/7/18
Bài viết
119
Gạo
0,0
Re: Chung một giàn mướp
Cảm ơn bạn.
 

Tiểu Thấu

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
11/7/18
Bài viết
119
Gạo
0,0
Re: Chung một giàn mướp
Phần hai:
...

"Anh Phong, là em đây! Vân Hồng đây!"
Em mừng rỡ, giơ hai tay vẫy vẫy tôi.

Tôi vẫn đang đứng ngẩn ngơ thì em lên tiếng, đánh thức tôi trở về sau cơn say.

Tôi chưa kịp trả lời thì cái giọng ngọt ngào bên kia lại nhẹ nhàng cất lên.

"Bác nói hôm nay anh về nên em ngồi ở đây chờ anh đấy. Sao anh lâu thế? Làm em chờ mãi! Anh xem, đồ vẫn chưa kịp thay đây này."

Con bé phụng phịu tay giơ cái tà áo dài lên.

"Ờ! Nãy anh đi ngang qua nhà sách tiện thể anh ghé vào mua ít đồ, nên về hơi trễ hơn so với dự định. Em xem anh có mua quà cho em đấy. Đây, đây... Quà của em đây...!"

Tôi lấy trong ba lô ra một cái bình thủy tinh hình sao vàng, bên trong tôi đã gấp sẵn một ngôi sao và một con thuyền nho nhỏ.

"Em thích không?"
Tôi khẽ hỏi em.
Em reo lên khi tôi đưa cho em cái bình thủy tinh, nụ cười ấy, làm tim tôi lại đậploạn nhịp thêm một lần nữa.

"Ôi! Đẹp quá!"
Em suýt xoa nâng niu cái bình thủy tinh mà tôi tặng, tôi chợt cười, nụ cười của một thằng con trai '22' tuổi, lần đầu tiên rung động trước một người con gái, đã từng là kẻ thù 'bất phân thắng bại thủa thơ ấu' của mình.

"Anh hy vọng là con thuyền này sẽ chở ước mơ của em đi đến nơi mà em muốn đến, và sẽ thành công trên con đường mà em đã chọn và đang đi...!"

Em nhìn tôi mắt rưng rưng cảm động.

"Em cảm ơn anh nhiều lắm, em sẽ mãi giữ gìn và trân trọng nó!"

"Tất nhiên là phải thế rồi, đây là lần đầu tiên anh tặng quà cho người khác đấy nhé! Em thử không trân trọng nó xem... Biết tay anh!"
Tôi vừa nói tay vừa giơ nắm đấm gí gí vào mặt em, điệu bộ kiểu như là 'anh hùng tôm ấy'.

Em la oai oái nhưng cũng không quên phản bác lại tôi.

"Ghớm tưởng kẻ đáng ghét kia đã chết rồi chứ... Ai dè...!"
"Ai dè... Sao hả?"
Tôi hất mặt về phía em lên giọng.
"Ai dè vẫn chưa trưởng thành hết, vẫn cứ mãi đi bắt nạt con nít thôi!"
Em cười ha ha rồi lấy ngón tay trỏ lêu lêu tôi, giống như ngày xưa em thường làm.

"Con nít quỷ như em thì ai mà chịu cho nổi, vừa lì, vừa đanh đá, lại chẳng chịu thua ai!"

Tôi và em cứ thế đuổi nhau quanh giàn mướp, hết sân bên nhà tôi rồi lại chạy lại bên sân nhà em.
Kí ức tuổi thơ lại ùa về trong tôi, không biết em có thế, có sống lại những ngày thơ ấu giống như tôi lúc này hay không?

Chạy mấy vòng mồ hôi nhễ nhãi, tôi và em cùng nhau ngồi xuống chiếc ghế đá dưới giàn mướp, rồi tự dưng hai anh em cười... Cười đến cả sặc sụa.
...
Nắng vàng rọi qua khe lá, xuyên qua những kẽ trống của hoa vàng, bên dưới có hai người, một trai, một gái ngồi luyên thuyên kể về những câu chuyện ngày thơ bé, những câu chuyện không đầu, không đuôi, có thể chỉ hai người mới hiểu nhưng không biết lúc nào cho hết chuyện... Ánh nắng ban chiều cũng phải đầu hàng mà rút lui về với quy luật tự nhiên.

Tôi và em ngồi tỉ tê về thời thơ ấu kinh điển, đáng nhớ của mình mà quên mất luôn cả thời gian, mãi đến khi bố tôi ra gọi tôi và em vào nhà tắm rửa, thay đồ để chuẩn bị ăn cơm thì cả hai mới sực nhớ là mình, đã ngồi đây cả buổi chiều.

Em với tà áo trắng duyên dáng lúc sáng đi liên hoan cùng lớp, với sự đồng ý của đông đảo dân số thì hôm nay lớp em mặc áo dài thường ngày để chụp ảnh làm kỉ niệm... Liên hoan xong về đến nhà em nghe mẹ bảo là tôi về, và cả hai nhà cùng làm bữa cơm gọi là tiệc liên hoan cho cả em và tôi, lúc đấy theo dự định báo cáo qua điện thoại thì tôi cũng sắp về đến nhà, em cũng nghe mẹ tôi nói điều đó nên có ý ngồi đợi tôi luôn, nên đồ áo cũng không thèm thay... Tôi tự mừng thầm trong bụng chắc em cũng muốn mau mau gặp lại tôi, giống như tôi muốn nhanh chóng được gặp lại em... Mà không hiểu là lí do gì? Hay chỉ đơn giản là muốn gặp lại tuổi thơ của mình.
Còn tôi hiển nhiên cũng chưa thay đồ, thậm chí ba lô vẫn chưa mang vào nhà...Tôi không ngờ tôi và em bây giờ lại nói chuyện hợp nhau như vậy.

Còn nhớ ngày bé nói chưa nổi một câu đã cãi nhau chí choé, thậm chí còn đánh nhau chảy cả máu đầu...
Nhưng hôm nay hai đứa nói chuyện quên cả thời gian luôn, nghĩ cũng nực cười.

Tôi và em cười trừ rồi ai vào nhà nấy để chuẩn bị để tham gia bữa tiệc tại nhà.
Bữa tối được hai bà mẹ chuẩn bị rất thịnh soạn, toàn những món ngon mà tôi và em thích.
Hôm nay được ăn phủ phê nên hai đứa tôi không cần phải dành ăn với nhau như hồi ấy.
Em còn hào phóng, gắp cho tôi những món ngon mà trước kia, hễ tôi động đũa vào là i như chân tôi bị sưng hẳn mấy ngày liền. Nguyên nhân là đôi dép yêu quý của em cứ thích hôn lên chân tôi mới đau chứ.

Em cũng thật lắm trò, hồi xưa nếu hai gia đình có ăn cơm chung thì i như rằng, em đeo cái đôi guốc đế nhọn hoắc của mẹ em ra cho dễ bề dẫm và dễ làm tổn thương cái bàn chân đáng thương của tôi hơn.

Em cũng chẳng phải dạng hư ăn, hư uống gì đâu, tôi cũng vậy, chẳng qua là hai đứa tôi lúc ấy không ưa nhau nên hễ thấy nhau là 'ghét'. Chẳng cần một cái nguyên do nào cả, chỉ đơn giản là không ưa nhau mà thôi.

Còn đối với những người bạn khác thì chúng tôi lại rất tốt, có gì cũng chia cho nhau.

Còn nhớ, vì tôi với em luôn gây gổ với nhau nên, những người bạn chung trong xóm vì thế mà cũng không dám chơi với cả tôi và em.
Đầu tiên bọn nó sợ mất lòng tôi nếu bọn nó đi cùng với em và ngược lại...
Bọn nó dần dần xa lánh hai đứa tôi vì thấy mệt và bực mình hai đứa tôi, chỉ còn lại một số ít.
Số ít đó bảo rằng hai đứa tôi là 'oan gia ngõ hẹp' để xem chúng mày có tách được nhau không?

Hai đứa tôi nghe chúng nó phán thế thì giãy nãy cả lên, 'ghét' càng thêm 'ghét'.

Ăn xong, tôi và em dọn dẹp đâu vào đấy rồi hai đứa cùng nhau đi dạo.

Em giờ khác xưa rất nhiều, không nghịch ngợm, không lì lợm, không đanh đá, không chua ngoa như hồi còn bé. Mà thay vào đó em giờ đây là một cô gái xinh đẹp, dịu dàng nhưng cũng không mất đi cái vẻ lí lác, thông minh vốn có trước kia của em.

"Còn bao lâu nữa là em lên nhập học!"
"Cũng chừng nửa tháng nữa anh!"
"Sao trường em học sớm thế?"
"Vâng anh! Trong giấy báo thế mà!"
"Ừ! Vậy à!"
"Hôm nào đi nhớ bảo anh nha!"
"Để làm gì?"
"Không làm gì cả, chỉ là muốn biết thế thôi!"
"Nhớ bảo đấy!"
"Không. Hồi trước anh đi có thèm bảo em câu nào đâu mà giờ yêu cầu!"
"Hồi đấy tại ai chứ? Anh chờ em cả mấy tiếng đồng hồ mà chả thấy em đâu, chờ suýt trễ luôn xe đấy!"
"À! Hôm đấy cả nhà em đi ăn cưới chị họ ở tận trên xã X, chiều tối mới về. Mà cũng tại anh cơ, ai bảo không nói trước ngày đi để em còn biết!"
"Biết để làm gì?"
"Ơ! Anh này ngộ, biết để còn tiễn anh chứ còn làm gì!"
"Ừ! Thế lúc nào em đi thì nói anh còn biết mà đưa tiễn nhé!
Nói rồi tôi cười hịch hịch, còn em thì méo mặt, nhưng vẫn bồi được lại.

"Em còn chưa tha cho anh đâu, nên anh không có cơ hội đưa tiễn em đâu, anh đừng lo, em sống thọ lắm!"
"Thôi không đùa, ngày đấy nhớ bảo anh!"
Tôi nghiêm mặt nói với giọng nghiêm túc.
"Ờ! Em biết rồi!"

"Còn ghét anh như hồi nhỏ nữa không?" Giọng tôi đều đều.
"Ừ! Ghét ghét nhiều lắm!" Em vừa nói tay vừa nhéo vai tôi, tôi thề lúc đó tôi muốn vỡ oà khóc như khi xưa tôi còn bé, mà em hay nhéo tôi... Cái nhéo huyền thoại, đau kinh khủng.

Tôi lấy tay xoa xoa chỗ em vừa nhéo xong, miệng không ngừng suýt xoa, còn em thì đứng cười nắc nẻ, vẻ rất khoái chí... Và thế cuộc rượt đuổi lại bắt đầu.

"Mệt quá!" Em hét lớn, cả
tôi và em đều thở hồng hộc,khi đã đáp được xuống chiếc ghế đá, trước cổng nhà em.

Ngồi lặng im một lúc cho đỡ mệt, tôi lại lên tiếng .
"Đã yêu ai chưa?"
Tôi hỏi em một câu trộc lốc.
"Rồi, yêu nhiều không đếm xuể!"
Em cười khúc khích, còn tôi thì điên máu búng cho em một cái ngay giữa trán.

Em nhăn mặt chịu trận mà không kịp phản kháng. Xoa xoa trán em kêu lên "thật là đáng ghét mà, đồ khó ưa!"

Tôi cười khịt khịt, vẻ mặt nham nhở.
"Sẽ có một ngày em sẽ ưa không kịp mà xem!"
Em đỏ mặt vội vàng chống chế lại.
"Cái mặt đó ai mà ưa cho nổi chứ!"
"Không ai ưa nổi thì để lại cho em vậy!"

Em trề môi, khoảng chừng cắt được tầm một đĩa để xào, giọng mỉa mai, bỡn cợt.
"Thèm vào, em mà thèm á!"
Tôi cũng không vừa.
"Đến lúc thèm thì đừng có mà xin, không có của rẻ đấy đâu nhé!"
"Ờ anh cứ giữ lấy mà dùng!"

Em vẫn cái vẻ tự đắc ấy mà khiêu chiến với tôi. Bỗng dưng giọng em nhẹ nhàng bất ngờ, làm tim tôi lại sao xuyến, lại đập sai nhịp.

"Anh Phòng này! Anh đã từng yêu ai chưa?"

Giọng nói em nghe có vẻ rất nghiêm túc trong câu hỏi vừa rồi, tôi cũng trả lời nghiêm túc và thật lòng mình.

"Trước kia anh chưa từng yêu ai, nhưng anh nghĩ bây giờ có lẽ anh đang thầm yêu một người!"
"Vậy sao anh không thổ lộ cùng người ta đi!"
"Anh không biết được suy nghĩ của người ấy thế nào? Nên anh sợ, sợ lại mất đi cô ấy mãi mãi!"
"Cô ấy là bạn cùng đại học với anh à?"

Tôi ngập ngừng định nói không phải, định nói rằng cô ấy là một người bạn đặc biệt của tôi, nhưng tôi lại không dám nói, tôi sợ em phát hiện ra và cái sự thân thiết hiện có bây sẽ biến mất, biến mất khỏi tầm tay tôi.

"Vậy em cũng đang yêu đơn phương một người sao?"

Tôi hỏi em mà trong lòng cảm thấy hồi hộp biết bao, mồ hôi nơi lòng bàn tay tôi rịn ra, và nơi chóp mũi, cũng lấm tấm những giọt mồ hôi nhỏ. Tôi cầu mong, câu trả lời của em là 'không có' và sẽ nói rằng, em chỉ tò mò, tò mò về tôi mà thôi.

Câu trả lời của em làm lòng tôi tê tái, tôi đắng ngắt, tôi ngộp thở vì em nói rằng, em đã yêu đơn phương người thầy giáo dạy thêm môn mĩ thuật cho em, em yêu người thầy ấy ngay lần gặp đầu tiên trong buổi học vẽ.

Em nói rằng, em và người ấy hợp nhau cả về ngôn ngữ nói và cả về ngôn ngữ vẽ. Chỉ cần em có tâm sự gì thì thầy sẽ nhận ra ngay trong chính những nét vẽ của em.
Em cũng vậy, em nhận ra thầy đang vui hay đang buồn trong những bức tranh mà thầy thể hiện.
Em nói đã từng cố gắng quên đi người thầy đó nhưng mà em không thể, vì em biết đó là tình yêu, là thổn thức, là rung động của trái tim non nớt nhỏ bé kia. Em bảo em đã yêu đơn phương thầy hai năm rồi, em không hề hối hận vì điều đó. Em cố gắng để thi đỗ, một phần là vì đam mê vẽ từ nhỏ, một phần là vì muốn được ở gần người đó... Người mà em đang yêu đơn phương.

Gió thổi, đưa hương mướp quen thuộc sộc thẳng vào mũi tôi, như mọi hôm, thì tôi hít lấy hít để cái mùi hương mà đã quyến rũ tôi từ tấm bé tới giờ. Nhưng giờ đây mùi hương ấy càng làm tôi thêm nhớ em, càng nhớ thì tôi càng đau lòng, càng chua xót cho cả tôi và em...
Sự đơn phương của những trái si tình ngốc nghếch...


..........................................

Hãy cho mình cảm nhận nếu ai đã đọc bài viết của mình nhé.
Còn tiếp ạ!
 

Tiểu Thấu

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
11/7/18
Bài viết
119
Gạo
0,0
Re: Chung một giàn mướp
Mình đăng lên lâu rồi mà. Thực ra thì mình đã viết xong nhưng do phần kết không ưng ý cho lắm nên mình đã xoá đi. Mình dự cho ra truyện dài luôn phantuanqs!
 
Bên trên