===
Này, nếu như có thể đến một thế giới. Nơi đó có thể thực hiện tất cả những ước mơ và ham muốn của bạn... Bạn có dám đi không?
** (CẢNH BÁO: CẢNH TỰ TỬ, HÃY TUA NẾU MUỐN)
Ngồi thụp trong bồn tắm, tôi mệt mỏi dựa lưng vào thành mặc cho cơn buồn ngủ kéo tới. Cảm giác đau đớn từ cổ tay truyền lên não, nhưng tôi không còn muốn kêu lên vì đau hay đi tìm dụng cụ y tế làm gì nữa.
Máu từ miệng vết thương trào ra hòa vào làn nước. Chẳng mấy chốc, nước bồn tắm đã nhuốm một màu đỏ nhàn nhạt kì dị.
Tôi cảm nhận mí mắt của mình dần dần nặng trịch rồi khép lại. Trước khi trong tình trạng như thế này tôi đã uống vài viên thuốc ngủ. Tôi không có ý định tự tử bằng thuốc ngủ đâu, nếu lạm dụng thuốc ngủ để tự tử thì khả năng bị sốc phản vệ sau đó là rất nhiều hệ lụy khác nhau.
Tôi chỉ uống một lượng vừa đủ để cơ thể mình có thể chìm vào giấc ngủ, như mọi ngày...
Ý thức dần mơ hồ, các giác quan bắt đầu không rõ. Tôi có còn đau nữa không nhỉ? Không biết nữa. Tôi không nhớ gì nữa mà mất ý thức, chắc là tôi chết rồi.
Cũng tốt, đó là điều tốt mà, đúng không?
+
Này, nếu như có thể đến một thế giới. Nơi đó có thể thực hiện tất cả những ước mơ và ham muốn của bạn... Bạn có dám đi không?
+
Nghe hoang đường thật đấy, trên đời này làm gì có thứ đó. Nhưng nếu có, sao lại đến muộn như vậy?
Đó là những thứ cuối cùng trong cuộc đời của tôi, một dòng chữ mà tôi cho rằng hoang đường đến cùng cực.
.
.
.
.
"Này, tỉnh dậy đi!"
Ai gọi tôi đấy?
Ai đứng trước mặt tôi vậy?
Tôi nhíu nhíu mày, khó chịu mở mắt, ánh sáng lọt vào tầm mắt khiến tôi khó chịu. Đây là đâu nhỉ? À, đường PangYeus, và tôi đang nằm bên vệ đường.
Hình như khi nãy tôi có đi khỏi nhà, sau đó bị người ta thụi một cú rồi bất tỉnh. Cái bụng vẫn còn đau của tôi đã minh chứng cho điều ấy.
Tôi đặt tay lên bụng mình, ngẩn đầu nhìn lên theo hướng của giọng nói. À, là một cậu thanh niên, tầm hai mươi gì đấy, trạc tuổi tôi.
Cậu ta ở đây làm gì với cái nhãn "Player" bay trên đầu vậy nhỉ? Và cậu ta nói chuyện với tôi làm gì trong khi trên tay tôi rõ ràng dòng chữ "Dytop", trong khi xung quanh thiếu gì "NPC"??
Mà nhắc mới nhớ, tên khi nãy đánh tôi hình như là "Player" hay "NPC" gì đấy. Không lẽ người này cũng vậy?
Thôi đi, những "Dytop" thuộc tầng lớp thấp kém nhất trong xã hội như tôi thì làm gì có cái quyền mà chất vấn. Số phận của chúng tôi từ khi sinh ra đã được an bài là chả làm được cái tích sự gì cho xã hội. Thậm chí cho dù có chết thì cũng chả ai thèm quan tâm.
NPC, Player và Dytop là cách gọi của ba tầng lớp trong xã hội nơi này. Player nghĩa là "Người chơi", nhưng kẻ nhập vai vào "nhân vật" rồi từng bước cày cấp đi lên đỉnh cao nhân sinh. Họ là những người được định sẵn là có tương lai, họ được chú ý, tán dương và tung hô, được trợ giúp vô điều kiện. Player vĩnh viễn là Player, họ có mọi đặc quyền, được những NPC giúp đỡ, được Dytop bán mạng cho. Họ không thể trở thành NPC hay Dytop, như một nhân vật chính sẽ có được mọi thứ, kết cục là viên mãn không có gì bàn cãi.
NPC nghĩa là "Không phải người chơi", họ là những người có thể tương tác với "Player", họ là tồn tại gần Player nhất. Có thể trên mặt lý thuyết thì NPC và Dytop chả khác gì nhau, nhưng trên thực tế đó lại là hai tầng lớp xã hội. NPC là thành phần "bình thường" trong xã hội, họ có thể cố gắng để trở thành Player, hoặc cũng có thể mất tất cả trở thành Dytop. Ha, ai lại muốn trở thành Dytop chứ? NPC là những người trợ giúp cho các Player, chơi game thì mọi người có thể thấy chúng ta là những Người chơi, đi khắp nơi nhận nhiệm vụ từ NPC rồi nộp nhiệm vụ cho chúng. Quan hệ đối tác rất là mật thiết.
Dytop là gì? Dytop là một khái niệm mới hoàn toàn, có khi nào chơi trò chơi, mọi người để ý đến các nhân vật chỉ lặp đi lặp lại duy nhất một hành động không? Cái mà chúng ta thường gom chung vào BackGround ấy. Dytop là từ chỉ những cá thể "Chương trình cài đặt sẵn" ấy. Không có tương lai, không có số phận, cũng chả thể tương tác với NPC hay Player.
Cái tương tác ở đây là quan hệ đối tác trợ giúp lẫn nhau chứ không phải là trò chuyện hay gì. Họ không thể cố gắng trở thành Player hay NPC, cả đời chỉ có thể lặp đi lặp lại những việc mà họ được cài đặt sẵn. Trong thế giới này được coi là những kẻ thất bại, thuộc tầng lớp xã hội thấp kém nhất.
Nói trắng ra, là sự tồn tại vô ích với xã hội. Sống mà chả được cái tích sự gì.
Mà những thành phần đó thì sao?
Tất nhiên là dù có chết cũng chả ai nói gì. Hai tầng lớp còn lại có thể khinh bỉ, nhục mạ, chà đạp thậm chí giết chết các Dytop. Bạn sẽ không bị công an sờ gáy hay ăn cơm Nhà nước đâu. Chả có một cái tổ chức hay luật lệ, con người nào lại đứng ra bảo vệ cho Dytop cả.
Và tôi là một Dytop, một Dytop bảo vệ hoàn mĩ số lần chết là 0. Nhưng số lần bị đánh cũng chả khá khẩm hơn gì, tầm mấy chục lần gì đấy.
Song, trước mặt tôi đây, là một người với cái nhãn to đùng màu đỏ với dòng chữ Player trên đầu. Cậu ta có một nước da trắng, mái tóc vàng mật ong, gương mặt sáng láng, dáng người cao ráo. Cậu ta khoác một chiếc áo khoác dài màu tan, khăng choàng màu trắng ngà kẻ sọc, giày bata đen, nhìn cũng có sức sống đó chứ, không đến nỗi già lắm. Cậu ta đang hơi cúi đầu xuống nhìn tôi, trong ánh mắt không rõ cảm xúc.
Tôi thì ngồi dưới đất, tay để lên bụng, áo sơ mi trắng và quần thun đen có chút rách cùng bẩn. Da thịt còn trầy xước đôi chỗ. Tôi ngẩn đầu nhìn lên, cậu ta nhìn xuống. Chạm mắt nhau khoảng 5 giây. Sau đó tôi cúi đầu, không nói gì cả.
Nhưng hình như cậu chàng kia cũng là một người kiên nhẫn. Cậu ấy vẫn đứng đó, sau đó nói:
"Đi theo em." Rồi quay người bước đi.
Gì? Dẫn một Dytop theo? Kiểu dụ người ta đi tra tấn mới hay gì? Nghĩ lại tên hồi nãy đánh mình cũng bảo mình đi theo hắn, trend mới à?
Nhưng với tư cách là một kẻ thất bại, tôi làm gì có tư cách phản bác lời đề nghị đó, thế là phải chống tay đứng dậy, đi theo cậu ta.
Không biết số phận tôi sau này sẽ đi về đâu, nhưng chắc cũng chả khá khẩm hơn là mấy đâu. Hy vọng làm gì để rồi thất vọng nhiều.
"Cạch" Cửa mở, để lộ bên trong mà mộ gian phòng. Ma xui quỷ khiến thế nào giờ tôi đang ở nhà cậu ta đây này. Và giờ cậu ta lại phân một căn phòng cho tôi. Tính nhốt tôi vào phòng xong thả 7749 cái hình thức tra tấn vào hay gì?
Tôi âm thầm thở dài, xem ra khó thoát rồi. Sau đó bước vào trong, cậu ấy giao chìa khóa phòng cho tôi xong thì đi mất. Đi đâu ai mà biết, cũng tìm hiểu làm gì cho mệt người. Tới đâu tính tới đó đi.
Bỗng ánh mắt tôi va vào một con dao gọt hoa quả đặt ở trên bàn, tôi bước đến, cầm lên, ngắm nghía. Một cảm xúc mãnh liệt đột nhiên dâng lên trong tôi, cảm xúc đeo bám tôi hơn hai mươi năm cuộc đời.
'Đi chết đi'
'Đặt nó lên cổ tay, đâm nó vào tim hay bất cứ thứ gì mày có thể nghĩ rồi chết đi'
'Chết đi...'
"Thôi đi, mới ở nhà người ta có mấy phút đã tự tử à? Đâu có được." Tôi nhẹ giọng lẩm bẩm, từ nhỏ tới giờ tôi đã tự làm mình bị thương rất nhiều lần, rất rất nhiều lần. Nhưng thần kì thế nào mà lại chưa bao giờ ngỏm. Tôi gọi những lần đó là thời kì phát bệnh, bệnh của tôi chỉ bộc phát khi tôi nhìn thấy bất cứ thứ gì có thể làm tổn thương mình.
Dao, kéo, gậy, lửa, gas, thuốc, chất hóa học, rất rất nhiều thứ. Mỗi lần như vậy là trong tâm trí tôi lại thôi thúc rằng tôi hãy đến đó, bắt lấy nó, rồi tổn thương mình.
Tôi không biết đó là bệnh gì, cũng không muốn biết, nếu nó đã vậy, vậy thì cứ để nó như thế đi.
"Này, anh làm gì thế?" Một âm thanh vang lên cắt ngang suy nghĩ của tôi, con dao trên tay tôi bị lấy đi. Lúc này tôi mới nhận ra rằng lưỡi dao đã chạm vào cổ tay, ẩn ẩn còn thấy vết rách.
Tôi ngẩn đầu lên nhìn người đối diện, là cậu trai khi nãy, trên tay cậu ta còn cầm một hộp thức ăn. Vậy là nãy cậu ta đi chuẩn bị thức ăn à?
Haha, người ta đi kiếm ăn cho mình còn mình thì đi tạo phiền phức cho người ta. Đột nhiên tôi cảm thấy hơi tội lỗi.
"Haiz... đúng là không nên để anh một mình được mà." Cậu ta thở dài, đặt hộp cơm lên bàn. Này anh bạn, mình quen nhau à hay sao mà anh bạn tỏ ra thân thuộc với tôi thế?
Tôi nghi hoặc nhưng không nói gì, đứng yên ở đó mặc cho cậu ta muốn làm gì làm. Chưa thấy Player nào như này luôn, dẫn một Dytop về nhà xong ngăn người ta tự tử, chàng trai à cho dù tôi có chết thật thì anh cũng chẳng có bị tình nghi hay buộc tội cái gì đâu mà lo.
"Anh, ăn đi." Cậu trai ấy đổ hộp cơm ra một cái chén, đồ ăn được để riêng thì chia vào các chén nhỏ. Xong xuôi, cậu ấy mời tôi ăn.
...
Khóe miệng tôi co rút nhè nhẹ, rồi thở dài trong vô hình. Ngồi xuống cầm lấy chén cơm, tôi tự nhủ rằng, có độc cũng phải ăn, có bị gì cũng phải ăn, chết cũng phải ăn. Mày được người ta cho ăn là may rồi còn đòi hỏi phản kháng, mày không có cái quyền đó.
Trong suốt quá trình tôi ăn, cậu ta ra ngoài làm gì đó, lúc tôi ăn xong thì cậu ta cũng quay lại. Dọn dẹp xong xuôi, cậu ta bảo tôi đi ngủ trưa đi.
Tên này có vấn đề về thần kinh á? Nhưng vẫn phải nghe lời cậu ta, nằm trên giường, tôi nghĩ: Dắt về nhà, cho ăn, cho ngủ, cho chỗ ở. Cậu ta có âm mưu gì đây? Nhưng dù gì thì cũng cảm ơn cậu ấy vậy, một lát nữa sẽ ra sao ai mà biết. Ngủ trước đã, có chết cũng không thành ma đói, vậy thôi.
===========================================================
Hậu trường:
Cậu thanh niên //đi ra ngoài//: Anh ấy ăn đồ ăn mình nấu kìa OvO, anh ấy ngủ ở nhà mình kìa, huhu tên nào dám đánh anh ấy mình phải xử tên đó Ò^Ó
Main //ăn ở trong phòng//: Hắt xì
Tôi và các quần chúng: Rồi rồi một thằng simp trúa rồi, chết anh rồi anh ơi

))
=========================================
Viết ngày 3/11/2022
Đào đào đào, chắc chắn lấp từ từ yên tâm nha mọi người. OvO
Cái Player, NPC và Dytop tui lấy ý tưởng từ ba tầng lớp trong xã hội: Thượng lưu, trung lưu và nghèo khổ. Nhưng mà đúng ra thì thiết lập này giống với: Có phao bơi và bản thân cũng biết bơi, không có phao nhưng không đến nổi đuối với chìm xuống đáy sông.
Có thể hiểu là tầng lớp trung lưu trợ giúp và có thể giao lưu với thượng lưu, cũng có thể phát triển thành thượng lưu hoặc rớt xuống thành nghèo đó.
Thôi, túm cái quần lại là tui chém gió hết đó đừng có để ý ba cái này làm mịe gì cho mệt, hiểu nôm na là thiên tài, bình thường với phế vật đi

))
--
Bổ sung ngày 4 cùng tháng cùng năm:
Cái thiết lập thì đọc tới thì biết từ từ chứ tui không phổ cập một lần đâu. Lười lắm, với lại như vậy mất nhiều tình tiết trong tương lai nữa nên thôi nhe.