Chương 1
Tôi lặng yên nhìn nàng, hết sững sờ, kinh ngạc rồi đến vui sướng tột cùng, con tim xao động theo từng cung bậc. Tôi chẳng thể nào tưởng tượng được người cứu sống mình lại chính là nàng.Tôi hồi tưởng lại chuyện xảy ra ba năm về trước, đó làm một buổi tối thứ sáu, cái buổi tối đã làm thay đổi cuộc đời tôi. Tối hôm đó trời mưa tầm tả, tưởng chừng đó sẽ là một buổi tối lạnh lẽo, đầy buồn tẻ, nhưng ngược lại, đó lại là một buổi tối ấm áp, ngọt ngào, lãng mạn nhất trong đời tôi.
Chuông báo hết giờ học vang lên giống như mũi tên sắc nhọn xuyên thủng màn mưa mờ mịt. Tôi hối hả rời khỏi lớp. Tôi vội vàng lấy xe đạp ra khỏi bãi giữ xe trước giờ bãi đóng cửa. Vì quên đem theo áo mưa nên tôi đành đục mưa dưới mái hiên của dãy phòng cạnh dãy M, dãy lầu cao nhất của trường Đại học Sư phạm Thành phố Hồ Chí Minh thời bấy giờ. Đây là dãy lầu nơi tôi học lớp tiếng Anh buổi tối.
Dưới ánh sáng trăng trắng, mờ mờ, ảo ảo tỏa ra từ chiếc đèn huỳnh quang cũ nát, tôi nhận ra có ba người khác cũng đang trú mưa dưới hiên. Một bạn trai và một bạn gái, họ đứng nép sát vào nhau ở một góc, có lẽ họ là một đôi. Còn ở góc đối diện với cặp đôi nọ, không ai khác chính là nàng, nàng cũng đang tựa sát người vào tường, hai tay nàng đang ôm chặt chiếc túi xách màu hồng phấn trước ngực, chốc chốc nàng lại nghiêng sang một bên tránh từng đợt hơi nước mưa đang hắt vào mái hiên theo gió. Nàng có dáng người mảnh mai, tóc chấm ngang vai, mái tóc đen tuyền của nàng được tô điểm thêm bởi vô số hạt nước nhỏ li ti, phản chiếu lấp lánh dưới ánh đèn. Khuôn mặt nàng toát ra vẻ đẹp như sương, bừng sáng tựa đóa hải đường e ấp dưới ánh ban mai.
Tôi quan sát nàng thật kĩ rồi thốt lên với chính mình: “Ôi chao, cô ấy thật trong sáng, thật thuần khiết làm sao.”
Nàng mặc chiếc áo thun tay dài màu trắng sữa, loại áo kiểu tay bồng, cổ cáo kiểu cổ thuyền. Chiếc áo thun nữ tính ôm sát cơ thể nàng, tôn lên dáng người thon gọn. Áo thun được đóng thùng gọn gàng trong chiếc quần jeans bó sát màu xanh nhạt, trên ống quần có vài chỗ rách, đi kèm với chiếc thắt lưng nữ màu cam, bản nhỏ, kiểu thắt rít dễ thương. Đôi bàn chân nhỏ nhắn, sáng hồng, ẩn hiện bên dưới đôi dép xăng - đan xinh xắn.
Mắt nàng miên man dõi theo màn mưa trắng đục, chốc chốc nàng lại đưa bàn tay nhỏ xinh, trắng hồng đón lấy từng giọt mưa theo gió bay vào mái hiên, nàng nhóe miệng khẽ cười trông thật đáng yêu làm sao. Đôi môi quyến rũ cứ liên tục mấp máy theo điệu nhạc mưa, dường như nàng đang ngân nga một bài hát nào đó.
Tôi chỉ còn cách đứng ở chỗ giữa còn trống. Chốc chốc tôi lại quay sang nhìn trộm nàng, rồi ngoảnh mặt sang chỗ khác thật nhanh, sợ chạm phải ánh mắt nàng. Dù đang đứng ngay chính giữa nhưng tôi mơ hồ cảm thấy dường như mình đang bị hút về phía nàng, sức hút ấy thật kì lạ khiến tôi không thể cưỡng lại. Và cứ như thế tôi thỉnh thoảng lại liếc nhìn nàng một cái. Mỗi lần liếc nhìn tôi có cảm giác hình như nàng đã phát hiện ra tôi và cũng đang len lén nhìn tôi.
Cơn mưa quái ác, nó thật dai dẳng. Cơn mưa cứ rả rích suốt, y như đứa trẻ khóc miết vì lạc mất cha mẹ giữa phố chợ đông người. Vào giây phút này tâm trí tôi hoàn toàn bị thứ cảm giác kì lạ từ từ xâm chiếm. Thời gian, không gian xung quanh như đang dừng lại, tôi chỉ bừng tỉnh khi nghe thấy tiếng cô gái giục cậu bạn trai ra về.
“Anh ơi, mình về thôi, em chờ không nổi nữa.”
“Sao em?”
“Mưa chắc hỏng tạnh đâu, em có đem theo áo mưa nè.”
“Ừ, vậy thì mình đội mưa về thôi, không chờ nữa.”
“Anh định về chưa, hay còn đục tiếp?” Lúc đi ngang qua tôi, cậu con trai ngoảnh đầu lại hỏi.
“À, mình quên đem áo mưa rồi, mưa to quá, chắc phải đục tiếp thôi, đội mưa về sợ bị bệnh lắm.”
“Xin lỗi anh nha, bọn em chỉ có một cái áo mưa, nếu không cho anh mượn về luôn.”
“À, anh gì ơi, em thấy chị kia đứng đó chờ nãy giờ lâu lắm rồi, hình như là không có ai đến đón, hay là anh ở lại cùng chị chờ mưa tạnh rồi về chung luôn ha.”
“Chào anh, bọn em về trước đây.”
“Ờ, chào hai bạn, cảm ơn nha.”
Nhìn đôi nam nữ kia mất dạng trong làn mưa, một hồi sau tôi mới quay lại nhìn về phía nàng. Lúc này nàng cũng đang nhìn tôi, bốn mắt chúng tôi tiếp xúc nhau nhưng ai chẳng nói gì. Trống ngực tôi đập liên hồi. Tôi cố trấn tỉnh lại, hít một hơi thật sâu lấy can đảm, rồi tôi tiến đến gần nàng hỏi:
“Chào bạn, bạn… cũng chờ tạnh mưa hả…?”
“Dạ…, phải anh.”
“Mình quên không mang theo áo mưa, nên phải đợi suốt nãy giờ, nhưng mà mưa điệu này chắc còn lâu lắm mới tạnh, mình sợ chờ riết rồi lát nữa đến giờ trường đóng cửa là không về được luôn.”
Nói xong, tôi nhìn bâng quơ vào màn mưa dày đặc, chờ nàng bắt chuyện. Chợt tôi nghe thấy tiếng nàng gọi:
“Anh gì ơi?”
“Gì hả em…, ơ…, bạn…?”
“Dạ, em học lớp tiếng Anh ca trước. Em học ở dãy nhà M kế bên đây nè.”
“Ờ, vậy hả? Mình cũng học tiếng Anh ở dãy M luôn. Nhưng mình học ca 2.”
“Anh biết không? Học xong em đi uống nước với mấy đứa bạn trong lớp, tụi em ăn mừng sinh nhật của một cô bạn trong nhóm học chung tiếng Anh với em. Lúc em về lại đây thì đã trễ rồi. Cái bãi chỗ em gởi xe đóng cửa mất tiêu nên em hỏng lấy xe ra được, trời thì lại mưa lớn quá, em đục nãy giờ mà không thấy tạnh, hỏng biết làm sao về nhà nữa? Không biết anh cho em quá giang về được không? Nhà em cũng không xa trường lắm.”
“Ờ,… ờ… được thôi…, nhưng mình không có áo mưa làm sao mà về được?”
“Em có, em có áo mưa mà.”
“Nè, anh cầm lấy mặc vô rồi mình về.”
“Ồ, tốt quá, cảm ơn em.”
Tôi cầm lấy chiếc áo mưa loay hoay tròng nó vào nhưng chẳng biết làm sao lại mặc ngược ở đằng sau ra phía trước, tôi cố kéo áo mưa xuống hoài mà cái đầu không sao ngoi lên được. Bên trong tối thui, tôi chẳng nhìn thấy gì, đang lúng ta lúng túng chưa biết làm sao thì chợt nghe thấy tiếng nàng cười khúc khích:
“Anh…, anh mặc ngược rồi, để em giúp cho.”
Mắc cỡ quá tôi đành làm thinh, tôi đứng yên như trời trồng, còn nàng thì lăng xăng giúp tôi kéo chiếc áo mưa lên, giúp tôi xoay ngược nó lại rồi tròng lên đầu tôi, cuối cùng tôi cũng tròng nó vào được, tiếp đó nàng lại giúp tôi thắt cái nút dây nơi cổ áo, rồi kéo cái nón phía sau trùm lên đầu tôi. Sau khi chỉnh cái áo cho ngay ngắn xong xuôi, nàng nhìn tôi chờ đợi. Như hiểu ý nàng, tôi leo nhanh lên xe như làn gió, cặp xe sát vào mái hiên, nhưng chợt nhớ ra cái yên xe của mình không có nệm, tôi bối rối nói:
“Xin lỗi em…, ờ… bạn… yên xe mình không có nệm, cái yên sắt cứng ngồi đau lắm, hỏng biết bạn ngồi có được không nữa?”
“Hỏng sao đâu, em ngồi được mà, anh đừng lo.”
“À…, chắc là mình lớn tuổi hơn bạn…, thôi mình xưng là anh ha.”
“Dạ, anh.”
Nói xong, nàng kéo phần đuôi áo mưa lên cao rồi len người vào trong áo mưa, nhẹ nhàng ngồi lên yên. Thấy nàng đã ngồi xuống xong, tôi liền hỏi:
“Em ngồi chắc chưa? Đi được chưa em?”
“Dạ xong rồi, anh cứ chạy đi.”
Thế là tôi bắt đầu đạp, tưởng chở thêm nàng chắc phải nặng lắm, nhưng thật ra chỉ nặng thêm có chút xíu thôi. Sau hơn một tiếng đồng hồ mưa, cả sân trường Đại Học Sư Phạm hoàn toàn bị bao phủ bởi một màu trắng xóa, nước ngập sâu khoảng 20 cm. Lúc chúng tôi ra đến cổng trường may mắn thay đúng lúc bác bảo vệ đang đóng cửa. Tôi vội lách xe qua cổng tiến ra đường An Dương Vương, lúc này tôi mới hỏi nàng:
“Ờ, nhà em đi hướng nào vậy?”
“Dạ, em ở kí túc xá ở gần đầu đường Trần Hưng Đạo, anh biết chỗ đó không?”
“Chỗ đó anh biết.”
“Anh hay đi ngang qua đó lắm, vậy giờ mình quẹo vô đường Nguyễn Văn Cừ rồi thẳng ra Trần Hưng Đạo luôn ha?”
“Đừng, anh đừng đi đường đó, nó hơi xa, anh chạy ra đường Nguyễn Văn Cừ, rồi quẹo trái vô Nguyễn Trãi, rồi quẹo vào đường Nguyễn Cư Trinh, đi hết đường Nguyễn Cư Trinh là tới đường Trần Hưng Đạo, chỉ còn cách chỗ em một đoạn ngắn thôi.”
“Vậy cũng được.”
Tôi làm như nàng nói, một lát sau thì chúng tôi đến đường Nguyễn Cư Trinh, con đường này bị ngập nước trắng xóa chẳng còn thấy lòng đường đâu, nàng trách móc bản thân:
“Chết mồ, em quên mất trời mưa to quá đường bị ngập, biết vậy hồi nãy nghe lời anh đi đường kia là được rồi.”
“Hỏng sao đâu, chắc ngập cỡ nữa bánh xe thôi, vẫn chạy được mà.”
Rồi chẳng đợi nàng đồng ý, tôi đi tiếp, đúng như tôi đoán, nước cao tới nửa bánh xe, hơi nặng nhưng tôi vẫn đạp nổi, lúc này nàng đầy lo lắng hỏi:
“Được không anh? Chắc nặng lắm, hay là để em xuống đi bộ nha?”
“Đừng, đừng em, không sao đâu, anh đạp nổi mà, chỉ hơi hơi nặng thôi, tại nước chứ đâu phải tại em, em nhẹ hều hà.”
Rồi cứ thế tôi đạp tiếp, lúc này mưa cũng chẳng bớt được chút nào, có phần còn to hơn lúc nãy, nhưng tôi chẳng hề để tâm nhiều đến việc đó vì trên đầu tôi là mưa, trước mặt tôi cũng là mưa, dưới chân tôi thì toàn là nước, nhưng phía sau tôi thì đã có nàng.
Vừa đi tôi và nàng vừa hỏi han trò chuyện không ngớt, chốc chốc bánh xe lại rơi vào một cái ổ gà làm xe bị sụp xuống một cái, lúc thì trán nàng chạm vào lưng tôi, lúc thì lại là má nàng. Cảm giác cả người lâng lâng khó tả, tôi thầm nghĩ:
“Ước gì quãng đường này dài vô tận và ổ gà thì có mặt ở khắp mọi nơi.”
Dù nàng cố tình ngồi xa tôi ra nhưng mặt nàng gần như sắp chạm vào lưng tôi vì chiếc áo mưa không thật sự đủ rộng cho cả hai người. Hơi thở nàng thỉnh thoảng lại phà vào lưng tôi, ôi cái cảm giác nhột nhột, ấm áp, tuyệt vời làm sao. Tôi mong sao khoảnh khắc này kéo dài thật lâu, nhưng chẳng mấy chốc đã đến cuối đường Nguyễn Cư Trinh, ở đây nước cũng cạn dần, chân tôi thấy nhẹ hơn nhưng lòng tôi thì nặng trĩu.
Sau khi rẽ trái vào đường Trần Hưng Đạo thì kí túc xá của nàng phút chốc đã hiện ra trước mắt. Tôi chở nàng đến tận cổng rồi dừng lại. Nàng chui ra khỏi áo mưa, ríu rít cảm ơn:
“Em cảm ơn anh nhiều lắm, nếu như không có anh chắc em hỏng biết làm sao mà về nhà nữa.”
“Có gì đâu, anh chỉ giúp có chút thôi mà. À, em chờ một lát, anh cởi áo mưa trả em.”
“Không, không, anh cứ mặc về nhà luôn đi, mưa còn to lắm, kẻo ướt hết bị bệnh đó. Chừng nào anh đi học lại thì trả cho em cũng được. Em cũng học tiếng Anh ở dãy M, phòng M103, em học ca một. Em tên là Thục Nhi, anh nhớ đến gặp em nha.”
“Anh nhớ rồi, cảm ơn em.”
“Có gì đâu anh, thôi anh về cẩn thận nha. Em chào anh.”
“Chào em.”
Sau đó nàng cất bước vào trong kí túc xá, tôi dõi theo cho đến khi bóng nàng mất hút.
*** Hết chương 1 ***
Tác giả: Mây Ôm Núi