Truyện ngắn Chuyện tình Phù thủy cùng cậu bé

Tác Giả Nhí

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/8/16
Bài viết
303
Gạo
0,0
Truyện mang yếu tố huyền huyễn đây là một thế giới hoàn toàn khác.
...

Sống hay tồn tại?

Ánh lửa bập bùng hắt vào mắt của cậu bé, phản chiếu qua sóng mắt ấy là một đôi mắt sợ hãi và hoang mang. Cậu bé ngồi ôm mình và co ro trong một góc nghe bố mẹ cậu nói qua lại với nhau những câu nặng lời.

"Cô nói là dùng số tiền lên đến hàng triệu chỉ để duy trì sự sống của nó sao, nhà chúng ta không phải chỉ có một đứa con, nhà chúng ta có tận ba đứa một đứa sắp lên đại học. Và thậm chí đứa thứ tư còn trong bụng của cô"


"Nó là con anh, anh không thấy nói như vậy là tàn nhẫn quá sao?"

Hai người lời qua tiếng nạt nộ nhau, cậu bé nhìn ánh lửa bập bùng rồi tắt dần, sóng mắt ánh mắt dầm trở nên tối tăm và ảm đạm.

Gia đình cậu tan vỡ rồi vì căn bệnh nan y tới quá đột ngột của cậu.

Mẹ cậu mở của mà vào, sóng lưng cậu cằng chặt.

Bốp.

Khác với bộ dáng hết lòng vì cậu khi nãy bà vung cho cậu một cái tát.

"Vì sinh mạng của mày ổng lại đánh tao"

Bà chỉ vào một bên má sưng đỏ, rồi tiếp tục đánh, cậu co đầu mặc những cú đau giáng xuống.

Bà đánh thì cứ đánh, bà nói đúng, ba đánh bà vì bà muốn níu kéo sự sống của cậu.

Cậu bị đánh đến nỗi mắt sa sầm và tối đen trong cơn mê mang cậu nghe tiếng:

"Bà đánh nó bà lại muốn dùng tiền thuốc men lên nó sao?"

Lại một âm thanh cãi vã.

Cậu nhắm mắt lại chỉ có đêm tối im lặng mới khiên cậu an toàn.

Bà Jonh vì giận nên sinh sớm, thật may mắn đó là một đứa bé gái kháu khỉnh và ngoan ngoãn.

Nhưng tiền sữa cùng tả bĩm đổ ập lên người bà bà nhận ra chồng mình nói rất đúng.

Giữa gia đình cùng một đứa con sắp chết, bà chỉ có thể chọn một.

"Cho nó cái hòm khi nó chết đi là được"

Chồng bà nói có lí lắm. Bà nghĩ.

Thế là gia đình đạt thành một nhận thức chung, làm lơ Jonh.

Cố gắng đẩy cậu xa ra khỏi nhất có thể, tránh nhìn mặt cậu không cho cậu tình yêu.

Để tránh phải đau lòng

Jonh nhận ra gia đình từng dành cho mìn biết bao nhiều là tình yêu đang tàn nhân thu hồi tất cả lại.

"Mẹ đánh con đi, đừng dừng yêu con"

Jonh lúc này chỉ có mười hai tuổi, vì bệnh mà vàng vọt, cậu có mái tóc nâu của màu nắng chiều, đôu mắt đen lấy xinh đẹp và tròn xoe.

Thường ngày bà nhìn yêu biết bấy nhiêu nhưng nghĩ đến việc cậu sắp chết, bà liền thu hồi lòng trắc ẩn lại.

Thương càng nhiều đau càng nhiều. Bà không muốn điều đó.

Mặc cho cậu níu áo bà mà cầu khẩn. Nước mắt long lanh như hạt trân trâu nhỏ igotj.

Phát chán.

"Con nói gì thế Jonh, ta rất thương con bởi con là đứa trẻ ngoan, nhưng hôm nay đứa trẻ ngoan vẫn chưa đi hái hạt thóc nhiệm màu, thì jonh sẽ là đứa trẻ hư rồi, mà mẹ thì không yêu mến trẻ hư"

Jonh ngẩng mặt trong mắt lại chìm vào mê mang.

Mẹ cậu chưa bao giờ bảo cậu đi lấy hạt thóc nhiệm màu bao giờ.

Nó ở một nới rất xa, và nó là một công việc phi thường cực nhọc.

Bởi thế đó không phải là việc một đứa trẻ phải làm.

Nhưng nhìn mẹ cậu không nói gì thêm Jonh kiềm nén nước mắt và đi tìm hạt thóc nhiệm màu.

Jonh đi từ chập sáng đến khi ánh chiều tà chiếu vào màu tóc nâu của cậu. Khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi.

"Hạt giống nhiệm màu ở đâu? Hạt giống nhiệm màu ở đâu?"

Jonh cứ tìm tìm mãi, cậu dần trở nên cáu kỉnh và nôn nóng. Bởi khi chiều sẽ có một phù thủy xuất hiện trên cánh đồng nhiệm màu và ăn thịt trẻ con.

"Nhóc tìm hạt thóc nhiệm màu à"

Ánh mắt jonh đảo trong và định nói đối nhưng khao kháy tình thương của mẹ lời nói đến môi lại chuyển thành:

"Vâng, tôi cần hạt thóc nhiệm màu"

"Đây của nhóc ra về cẩn thận nhé"

Mụ phù thủy đưa hạt giống vào tay của Jonh khiến Jonh ngẩng người.

Jonh nhìn lên phù thủy, phù thủy là cô gái trẻ đẹp chỉ là mang một mái tóc trắng, khá hiền hòa nhưng đôi lông mày cứng rắn khiên nét đẹp của cô có vẻ gì đó mâu thuẫn.

Đặt biệt là đôi mắt màu vàng quý giá của cô trông rất kì diệu rất mỹ lệ.

"Phù thủy, cô cho tôi sao?"

"Ừ ta cho cháu đấy"

Nói rồi phù thủy im lặng quay lưng và khuất bóng vào bóng tối.

Biến mất.

Jonh thơ thẩn về nhà.
 

Tác Giả Nhí

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/8/16
Bài viết
303
Gạo
0,0
Re: Chuyện tình Phù thủy cùng cậu bé
Jonh đưa hạt giống nhiệm màu về, mẹ và bố khá ngạc nhiên.

Và họ trở nên khó xử, Jonh đã mang về hạt giống nhiệm màu như lời hứa gia đình phải yêu thương cậu.

Gia đình Jonh là một gia đình tôn trọng và kính sùng lời hứa.

Nhưng tình cảm này trở nên gượng gạo, một tình cảm từ lời hứa khá mỏng manh và nhất là khi Jonh yếu dần.

Cơn mưa tầm tã rớt xuống, và Jonh thì trong cơn sốt nhẹ.

Mùa màng thất thường khiến gia đình Jonh lâm vào cnahr khó khanh.

Jonh níu lấy mẹ giọng mệt mỏi muốn mẹ vỗ về.

"Tao đang bận"

Bà ôm đứa con gái trong lòng và nói thế với Jonh. Jonh lại ôm bố. Bố nói:

"Tao cũng bận"

Jonh tìm tới anh hai, anh ấy nói:

"Hạn sử dụng hạt giống nhiệm màu này đã hết rồi, giờ mày đi kiếm hạt giống khác và lần này là thật nhiều, thật nhiều hạt giống bố mẹ sẽ rất yêu mày"

Jonh cảm thấy rất đúng, và cậu lại xách cái dù mỏng manh đi tìm hạt giống.

Cậu đi như trước và cũng cố gắng tìm. Cậu không muốn phải nhận lấy ân huệ từ cô phù thủy xinh đẹp ấy nữa.

Nhưng mà chiều lại xuống va cơn mệt mỏi ập tới.

Jonh ngã người vào cánh đồng nhiệm màu, cậu cho rằng mình sắp chết.

Chết giữa cánh đồng nhiệm màu xinh đẹp.

thì cậu nhìn thấy gót chân phù thủy.

Phù thủy mắng:

"Cậu cần hạt giống nhiệm màu đến nỗi tìm chết à?"

"Không tôi cần tình yêu thương"

Trong cơn mê mang câu vô thức đáp. Cậu nghe phù thủy thở dài buồn bã:

"Tội nghiệp cậu bé"

Phù thủy bế cậu lên và chậm chậm bước vào bóng tối.

Sau bóng tôi là một cănn hà đơn sơ và bình thường bên trong thì là chất đống những thứ đồ linh tinh.

Phù thủy đặt cậu lên chiếc giường dùng chân đạp hết đồ vật linh tinh xuống.

Lạch Cạch.

"Cậu nằm đây, tôi đi làm một chút đồ cho cậu ăm"

Phù thủy đặt mền lên người cậu và mò mẫm vào bếp.

Đinh Đinh đang đang.

Thanh âm trong bếp thật hỗn loạn phá vỡ sự yên tĩnh.

Nhưng không hiểu sao lại khiến cậu chìm vào giấc ngủ.

"Tỉnh dậy và ăn chút đi"

Phù thủy kiên nhẫn mà dùng thanh âm nhẹ nhàng nhất vỗ về cậu.

Cậu mở mắt ra. Và nhìn thấy trên tay phù thủy cầm một chén cháo gừng.

Gừng xông vào mắt cậu làm khóe mắt cậu cay cay.

Cậu đưa đồ ăn đến miệng, một món cháo gừng má có rất nhiều gừng ớt, muối đường, và vị của một cái gì đó lạ lạ.

Nước mắt của cậu rơi xuống sàn.

Tóc tách tóc tách.

"Ngon không?"

"Ngon quá, ấm áp quá"

Không biết đã bao lâu cậu được ăn một chén cháo ngon như vậy.

đầy ấp vì ấm áp của tình yêu.

"Cảm ơn cảm ơn"

Phù thủy dùng khăn chùi nước mắt cho cậu.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Tác Giả Nhí

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/8/16
Bài viết
303
Gạo
0,0
Re: Chuyện tình Phù thủy cùng cậu bé
"Để tôi đưa cậu về"

Đó là lời cuối cùng cậu nghe được sau khi cậu lịm đi lần nữa.

Cậu vô thức nắm lấy tay phù thủy, bỗng nghĩ, tôi ở đây với cô không được sao.

Nhưng cậu nhanh chóng buông tay ra, cậu đã làm phiền cô ấy quá nhiều rồi.

"Sao thế?"

Cô phù thủy tỉ mỉ nhận ra khác thường ở cậu.

"Cảm ơn, cảm ơn"

Ngoài hai từ này cậu không biết nói gì nữa, một lần nữa vì quá mệt cậu liệm đi.

Tỉnh lại đã ở trước nhà và một nắm thóc trong túi có một bức thư.

"Mỗi ngày tôi sẽ mang cho cậu một hạt thóc nhiệm màu"

Jonh một lần nữa rơi nước mắt vì cảm động, cậu hơi phân vân về hành động đưa thóc cho gia đình.

Với đây không phải hạt thóc mà cậu tự tìm lấy đây là hạt thóc của cô phù thủy tốt bụng.

Nhưng, hạt thống nhiệm màu óng ánh rất khó giấu trong một căn nhà nhỏ hẹp tồi tạn.

Nó bị phát hiện và gia đình cho là cậu tư tàng thế là những âm mưu và sự tham lam bắt đầu nảy nở từ trong cái bụng teo của họ.

Hạt giống nhiệm màu đang làm nảy nở sự tham lam của họ.

Jonh mỗi ngày nhận được cái ôm của mẹ và sự từ tốn của cha.

Nhưng cậu cảm thấy trống rỗng và... lạnh ngắt.

Thậm chí là khiếp sợ, bởi họ chỉ nói một cậu từ ngày này qua ngày khác.

"Chúng ta cần hạt giống nhiệm màu"

"Mụ phù thủy có cả một cánh đồng, vì sao chúng ta không thể lấy nhiều hơn một hạt"

Trong mắt Jonh, những người này không phải cha mẹ của cậu nữa mà là những con người bị biến đổi bởi sự tham lam khổ sở.

Jonh cố khuyên bảo:

"Nhưng đó không phải là của chúng ta, cô ấy cho là bởi lòng tốt của cô ấy chứ không phải là nghĩa vụ của cô ấy"

"Chúng ta có lòng tự tôn của một con người, chứ không phải hèn mọn tựa như một ăn mày chờ đợi bố thí"

"Giàu có thật sự là tại tâm hồn của chúng ta, nghèo đói thật sự khi tâmh ồn ta bị vấy bẩn bởi tham lam và bẩn thỉu, đây không những điều gia đình dạy con sao?"

Nhưng nhưng lời của cậu nói đổi lại là một sự thù hận.

Jonh thoang thoáng nghe được:

"Nó không hiểu chúng ta, nó không thấu được sự khổ sở của chúng ta" Bà jonh nói.

"Nó là một thằng nhóc vô tâm không quan tâm gia đình và đã bị mụ phù thủy quyến rũ" Ông Jonh nói

"Chúng ta là bất đắc dĩ" Anh Jonh nói

Jonh ngồi một góc mà câm lặng lửa giọng phật lên tới tận cổ.

"Các người cứ ngồi đó và nói vậy thay vì thế các người ra ngoài và làm việc, ngày xưa không có phù thủy các người sống được, giờ có phù thủy các người lại trở thành lẻ vô công không sống nổi?"

"Tôi sẽ không bao giờ đi xin hạt giống nhiệm màu nữa, không bao giờ!"

Nói rồi cậu ném hạt giống nhiệm màu vào miệng.

"Cho nên trả lại cho tôi cha mẹ của tôi làm ơn"

bốp

"Bất hiếu, tụi tao vẫn là cha mẹ mày và mày phải nghe tụi tao!"

"Mày không hiểu, cái cảm giác cả đời ăn đắng tự nhiên được nếm trải sự ngon ngọt này ai lại cam tâm vào nếm lại cay đắng. Cô ta đã khiến chúng ta trở nên thế này cô ta phải chịu trách nhiệm với chúng ta!"

"Không ai phải chịu trách nhiệm cho chúng ta cả"

Jonh vẫn quật cường nói.

"À dĩ nhiên rồi, cuộc đời của mày rất ngắn ngủi nên mày có thể sống đẹp và nói những lời hoa mỹ hay ho, thằng sắp chết nhưng chúng tao còn cả cuộc đời thênh thang chúng ta không cách nào chịu đau khổ trong một khoảng thời gian dài như vậy. Và giờ mày nói hay lắm thằng cao thượng đi làm và kiếm đồng tiền trở về, để báo ơn cho chúng ta đi"



Ông Jonh cầm lấy gậy đánh Jonh ra ngoài, sau cơn mưa sương hơi hơi lạnh vào buỏi sáng hắt lên người Jonh.

Jonh cảm thấy còn không lạnh bằng tâm cậu lúc này, đau quá, cậu không được khóc.

Cậu phải kiên cường, cậu phải chứng minh là mình đúng.

Jonh lên đường tìm kiếm công việc, cậu đi xuống phố thân hình yếu ớt và đơn bạc nên không ai nhận cậu.

Nhưng sự kiên cường của cậu rốt cuộc cũng có hồi báo, cậu được nhận làm bồi bàn.

Cậu vội vàng đi qua đi lại. Tươi cười với khách, khách nhìn nụ cười của cậu vui tươi diếm vào trong tay cậu tiền boa.

"Xin lỗi tôi không nhận"

Một ông khách vỗ đầu cậu:

"Đừng sợ, nhận đi đây là cái giá cậu mang chúng tôi sự vui vẻ nhờ vào nụ cười của cậu"

"Thần dược đấy còn có khả năng xua tan mệt mỏi nữa"

Một ông chú bỗng đập bàn đó là một ông khác cau có nhưng mà mềm lòng trước thái độ hiếu khách của cậu.

"Cậu bé mặt trời" Cô gái kiều diễm nói, cô là khách làng chơi và cậu bé vẫn dành cho cô một nụ cười hồn nhiên va không kì thị

Vô giá còn hơn tiền. Cô dúi vào cho cậu một mẩu bánh mì kẹp thịt mà cô vừa dùng tiền mua. Tấm lòng nhỏ của cô.

Jonh cười ngại ngùng, cậu vui vẻ vì kiếm được tiền và gặp được những con người tốt bụng. Đặc biệt là cô chủ, cô ấy cho cậu lương cao tới 100 đồng, quá cao cho một đứa trẻ. Cậu có the mua tới mười cái bánh bao nhưng Jonh không dám.

Cậu chỉ dám ăn đồ thừa của khách và về nhà trong sự mừng rỡ.

"Đây là số tiền mày kiếm được sao? Mày biết một hạt đậu là bao nhiêu tiền không? 1 đồng vàng = 1000 đồng cắc trên tay mày đó"

Jonh như bị tạt một xô nước lạnh sắc mătk cậu trắng bệt.

"Nhưng vẫn đủ nuôi sống chúng ta mà nếu ông và anh hai đều đi làm chúng ta có thể dư dả"

"Tại sao phải đi làm khi chúng ta có thật nhiều đồng vàng, khi chỉ cần chìa tay xin"

"... Nó là không tốt, chúng ta sẽ không có tự tôn"

"Tự tôn sẽ không khiến chúng ta no" Bà Jonh nói sự khốn khổ đã khiến bà mục rửa, và bà lấy hết đồng xu trên tay Jonh và nhốt Jonh vào một kho củi.

từ ngày đó bắt Jonh đi kiếm tiền và thậm chí ép Jonh phải tự tìm thức ăn.

Jonh ngã bệnh, cậu yếu ớt co ro trong kho củi và rên hừ hừ vì lạnh.

Cậu bỗn nhớ chén cháo trắng của phù thủy.

"Mày không đi làm à?"

"Hôm nay con mệt"

Cậu yếu ớt nói.

"Nhưng mày vẫn phải đi làm"

Nói rồi thuận tay vứt cậu ra ngoài.

Hai mắt cậu đờ đãn vô thức tới quán ăn.

Cậu mệt mỏi làm.

Ai cũng thấy được sự mệt mỏi từ trong ánh mắt cậu.

"Cậu bé cậu không sao chứ?"

Cô chủ vỗ vai ân cần hỏi han.

Rầm một tiếng.

Cậu ngã xuống hôn mê.

----

Trên thế giới này cón hững người như ba mẹ cậu bé, cũng có những người yếu ớt như cậu bé nhưng kiêm cường thường có cái kết bi thảm.

Yếu tố huyền huyễn là tôi mang tới cho cậu bé một cô phù thủy, có phép thuật... mang lại ấm áp và niềm tin cho cậu bé.

Hi vọng những cậu bé có thể tìm được phù thủy chính mình. Còn tiếp




Cậu nghe được giọng nói quan tâm quen thuộc.

"Là phù thủy sao?"
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bên trên