Truyện ngắn Cô bé quàng khăn đỏ

penink2002

Gà con
Tham gia
27/5/20
Bài viết
2
Gạo
0,0
Chắc chẳng ai xa lạ với cậu chuyện "Cô bé quàng khăn đỏ" nhỉ? Một câu chuyện mà chó sói chính là kẻ phản diện đáng ghét nhất và cô bé kia lại là nạn nhân đáng thương của con sói đói. Hôm nay, tôi xin kể các bạn một câu chuyện khác, ở một thế giới khác của "Cô bé quàng khăn đỏ".

Ngày xửa ngày xưa, trong một khu rừng mà kẻ bá chủ chính là một con... à không, một người sói. Hắn rất thích nằm ngủ trưa ở bãi cỏ xanh mượt của khu rừng này. Hôm nay, cũng như bao ngày, sau khi ăn uống no nê, hắn lại tới bãi cỏ nằm ngủ trưa. Điều khác duy nhất chính là hôm nay có kẻ đã phá giấc ngủ của hắn. Hắn gắt gỏng nhỏm dậy, quét mắt quanh khu vực hắn đang nằm. Một bóng dáng nổi bật đập thẳng mắt hắn, người con gái nổi bật với chiếc khăn màu đỏ bay trong gió.

Nghe thấy tiếng động, cô gái quay lại. Thật kì lạ, cô chẳng thấy ai cả, rõ ràng là có người nào đó theo dõi cô mà. Cô được giao việc đi đưa vài thứ qua nhà bà ngoại. Bình thường thì là do mẹ cô đưa qua, nhưng hôm nay không hiểu sao người đưa đồ lại là cô. Cô lặng lẽ đi tiếp. Băng qua khu rừng là đến nhà bà của cô rồi.

Từ nhà bà trở về, cô lại phải băng qua cánh rừng này. Như thật sự có người theo dõi cô vậy nhưng khi dừng lại chẳng thấy ai. Đến lần thứ ba quay lại, cô nhìn thấy một cái đuôi lộ ra sau lùm cây, cô rón rén lại gần cái đuôi. Cái đuôi kia cô chẳng nghĩ tới nó là đuôi của một con chó lớn mà thôi. Lúc cô chạm vào thì cái đuôi như dựng thẳng lên, thái độ phản kháng của con chó này quá mạnh mẽ đi. Cái đuôi rụt lại nhanh chóng, loáng thoáng cô có thấy một mái tóc đen nhánh của một người con trai nào đó, lùm cây nhanh chóng lấy lại sự yên lặng cốn có. Cô thấy nó không muốn biết nó nên đành rời đi.

Ngày hôm sau, mẹ cô vẫn bận việc gì đó, cô lại làm công việc giao đồ. Hôm nay, đi qua cánh rừng rất ngạc nhiên, tới chỗ lùm cây hôm trước, đặt ngay đó là một giỏ táo rất tươi ngon. Cô ngó xung quanh, cái đuôi co lớn chẳng thể giấu đâu kia lộ ngay sau một gốc cây ngay đó. Cô không muốn người đó khó xử nên đành lặng lẽ cầm cái giỏ rồi đi tiếp như chưa nhìn thấy gì cả.

Từ ngày hôm qua, khi hắn nhìn thấy cô gái này, trái tim hắn liền loạn nhịp, không thể nào ngăn được ánh mắt luôn dõi theo từng bước chân của cô. Chỉ có duy nhất một điều hắn không thể ngờ là lúc cô đi về nhìn thấy cái đuôi to lớn này. Cái chạm của cô khiến hắn lúng túng, cơ thể hắn phải kiềm chế thật nhiều để không lao ra trước mặt cô. Hắn vội vàng cất giấu cái đuôi đi. Có lẽ cô cũng không để ý lắm. liền coi như không thấy gì mà rời đi. Hôm nay, hắn muốn tặng cô một món quà gì đó để thể hiện tình cảm. Hắn liền kiếm những cây táo dại ngon nhất trong rừng, hái một giỏ đầy mang về tặng cô. Nhưng khổ nỗi, hắn muốn trực tiếp tặng nhưng lại sợ hình dáng của mình sẽ dọa sợ cô nên đành đặt giỏ quà nơi dễ nhìn thấy rồi lẩn trốn.

Hằng ngày, cô đều đi qua đây. Ngày nào cũng được tặng một giỏ đồ khác nhau. Hôm thì nấm, hôm thì mấy loại trái cây, hôm thì một giỏ hoa, hôm thì thịt động vật. Cứ đều đặn luôn đặt tại nơi cũ. Cái đuôi to kia luôn lộ ra ở nơi hắn trốn. Cô biết rằng luôn có người bảo vệ cô trong cánh rừng này nhưng lại chưa từng thấy một lần. Nhưng có vẻ người kia không thích việc cô nhìn thấy diện mạo nên cô cũng coi như không thấy gì mà đi qua.

Nhưng cô dường như quên mất một điều rất quan trọng. Chính là cô là cô bé quàng khăn đỏ, còn người kia chính là con chó sói biểu tượng cho sự xấu xa. Số phận đã an bài sẵn, chẳng thể ai chối cãi, chẳng ai có thể viết lại số phận cả. Mọi thứ đã được định sẵn từ khi chưa bắt đầu sẽ được thực hiện sớm thôi. Cái bánh răng định mệnh dần quay, mọi thứ nhanh thôi, sẽ đến với hồi kết. Nụ cười hay nước mắt không phải cô hay hắn chọn là được, ông trời thật trớ trêu.

Một quãng thời gian dài, hắn hết chịu nổi sự giấu diếm này rồi. Hắn muốn chính thức đứng trước mặt người con gái này nói ra những lời yêu thương. Hắn chuẩn bị sẵn sàng tinh thần. Lần này, hắn không núp nữa mà sẽ đứng trước mặt cô. Hắn đan một vòng hoa màu trắng để tặng cô. Những bông hoa hắn tỉ mỉ chọn trong rừng, hắn đan chính thành vòng đội đầu đợi cô đến. Như bao ngày, cứ giờ này, trên con đường này, cô đi ngang qua nơi này.

Có lẽ hôm nay là ngày cuối cùng cô đi giao đồ cho bà vì mẹ cô có lẽ đã rảnh rang hơn và có thời gian đi qua chỗ bà hơn. Cô cầm giỏ trên tay mà hồi hộp. Không biết có gì nhưng cô có linh cảm gì đó về chuyến đi lần này. Cô đi ngang qua khu rừng. Cô ngạc nhiên lắm, người mà cô hằng ngày muốn nhìn thấy mặt một lần đnag đứng trước mặt cô. Người con trai đứng trước mặt cô thật cao, khuôn mặt điển trai hơn cô nghĩ rất nhiều, cặp mắt chim ưng kia đúng là có đáng sợ nhưng cô lại chẳng thấy sợ tí nào. Cô mỉm cười thật tươi lại gần người sói này. Cơ thể chính là con người nhưng đôi tai to và cái đuôi màu đen kia chính là một con sói.

Hắn hơi ngẩn người khi nhìn thấy nụ cười kia. Trái tim hắn đập loạn nhịp, khuôn mặt hắn đỏ ửng ngại ngùng. Nhưng hắn chợt sững người. Món quà này hắn còn chưa kịp tặng cô. Một viên đạn xuyên qua tim hắn.

- Này!!!

Thân hình to lớn của hắn đổ rạp trước mặt cô. Ánh mắt hắn căm hận nhìn về phía người bắn hắn. Tên thợ săn mà trong nguyên bản luôn ca ngợi chính là người bắn ra phát đạn đó. Hắn còn chưa kịp bày tỏ lòng mình với cô. Hắn chợt nhận ra. Điều quan trọng nhất mà hắn đã vô tình bỏ quên chính là, cô ấy là cô bé quàng khăn đỏ, còn hắn chính là con chó sói. Số phận đã an bài, hắn chính là kẻ phản diện, cô bé là nạn nhân còn tên thợ săn kia lại là phe chính diện. Sự thật bất công thật. Ai cũng có mưu cầu hành phúc, riêng hắn thì không. Vì lý gì mà hắn luôn là kẻ xấu trong mắt con người. Cô bé khóc thật nhiều, chạy lại chỗ hắn. Hắn đưa tay lên gạt những giọt nước mắt của cô bé, nhìn cô khóc hắn cảm thấy bản thân đau lắm. Thời gian của hắn có lẽ sắp hết rồi, hắn phải nhanh lên mới được.

- Cuối cùng anh cũng có thể chạm vào em.

- Cuối cùng em cũng nhìn thấy anh.

- Em xinh đẹp lắm, nhưng bông hoa trắng này thật hợp với em.

Hắn mỉm cười, dùng đôi tay dính đầy máu của hắn cầm lấy vòng hoa hắn mới làm đội lên đầu cô. Hợp thật đấy, đẹp thật đấy. Hắn nhìn lên bầu trời, vẫn trong xanh, vẫn đẹp như bình thường. Có lẽ ông trời đang chúc mừng cô đấy nhỉ? Chúc mừng vì số phận hắn sắp kết thúc, còn cô thì thoát khỏi hắn. Kết cục của kẻ phản diện chính là chết dưới tay người chính nghĩa mà. Một nụ cười tự giễu cợt bản thân. Hắn sắp rời đi rồi, cô liệu có buồn, có nhớ hắn không nhỉ? Chắc là không rồi, có gì mà phải nhớ đến hắn cơ chứ. Nói lời cuối, rồi đi thôi.

- Này cô bé.

- Vâng?

Vẫn giọng nói nghẹn ngào ấy đáp lại anh.

- Anh... yêu... em...

Giọng nói hắn nhỏ dần, nhỏ đến khi xung quanh chỉ còn là tĩnh lặng. Cô khóc thật lớn. Cô nhìn lên bầu trời. Tại sao bầu trời kia nhẫn tâm thế? Bầu trời cao kia không tiếc thương cho số phận đáng thương này vậy? Tại sao sói luôn là người xấu? Tại sao ai cũng coi cô như nạn nhân? Tại sao bất công thế?

Người dân trong làng kéo cô ra khỏi cái xác cô đang ôm. Người mẹ ôm lấy cô, nói rằng may mà cô không sao, còn ném luôn cái vòng hoa dính đầy máu kia xuống đất. Cô thất thần, nhìn cái vòng hoa xinh đẹp kia bị dẵm đạp lên không thương tiếc. Cô lao đến, cầm lấy cái vòng. Nó cũng bị nát rồi, xung quanh cô chẳng còn gì cả. Mẹ cô nói cái gì đó, nhưng chẳng chữ nào lọt qua tai cô cả. Sự thật thực sự quá khó chấp nhận.

Năm năm sau, một người con gái trẻ đứng trước một cái kia mộ không có tên. Loại hoa năm năm trước hắn tặng cô, ngày nào cũng có ở nơi này. Cô đã trồng chúng xung quanh cái bia. Đúng, chỉ là cái bia để cô tưởng nhớ anh vì họ đã không cho cô mang xác anh đi chôn. Họ mang anh đi trước mắt cô, họ làm gì xác anh cô chẳng thể biết. Ngồi ở bia mộ thật lâu, cô vẫn chẳng biết nói gì. Như một thói quen, cô vuốt tấm bia này rất nhiều lần.

- Từ mai chắc em không thể gặp anh thường xuyên rồi. Mẹ em đã ép em cưới một công tử nào đó mà em không hề quen. Hay thật nhỉ? Mẹ luôn miệng nói điều đó là tốt cho em nhưng em thừa biết kẻ đó chẳng yêu thương gì em, hắn là kẻ đào hoa mà. Đến giờ, sự thật không thể chối bỏ chính là em vẫn không ngừng nhớ về anh.

Nếu thời gian quay lại, em tình nguyện không gặp anh, để anh được sống thật vui vẻ. Người con trai khắc trong trái tim em, anh ở trên thiên đường có vui không? Em nhớ anh nhưng chẳng thể thể hiện ra bên ngoài. Anh đợi em nhé, em cũng đến với anh sớm thôi.

Có lẽ cô không để ý, hình bóng người nào đó ngay sau bia mộ. Đứng trước mặt cô nhưng chẳng thể chạm vào cô. Thứ hắn muốn chính là cô hãy mau quên hắn đi.

Dù là kiếp nay hay kiếp sau. Dù thời gian có quay lại bao nhiêu lần thì anh không hề hối hận khi đã gặp em. Chỉ mong rằng, lời nguyện cầu của kẻ phản diện sẽ được chấp nhận.

P/s: Lấy cảm hứng từ một bài hát không biết tên.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

CafeBon

Gà cận
Tham gia
25/4/20
Bài viết
951
Gạo
8,0
Re: Cô bé quàng khăn đỏ
Nội dung khá thú vị, nhưng cách viết chưa tốt, đọc vẫn gãy rất nhiều chỗ và cảm giác đẩy cảm xúc chưa tới.
 

Trúc Nguyễn94

Gà tích cực
Tham gia
18/2/20
Bài viết
140
Gạo
0,0
Re: Cô bé quàng khăn đỏ
Mới đầu giời thiệu nhân vật Sói, gọi nhân vật là "anh" sau chuyển qua là "hắn" làm tuột cảm xúc.
 

penink2002

Gà con
Tham gia
27/5/20
Bài viết
2
Gạo
0,0
Re: Cô bé quàng khăn đỏ
Mới đầu giời thiệu nhân vật Sói, gọi nhân vật là "anh" sau chuyển qua là "hắn" làm tuột cảm xúc.
Cảm ơn, mình sẽ chú ý điểm này.
Nội dung khá thú vị, nhưng cách viết chưa tốt, đọc vẫn gãy rất nhiều chỗ và cảm giác đẩy cảm xúc chưa tới.
Mình lần đầu viết nên còn sai sót, mình cố gắng luyện thêm.
 

Cục Tẩy

-Tẩy-
Nhóm Tác giả
Tham gia
5/12/13
Bài viết
2.246
Gạo
120,0
Re: Cô bé quàng khăn đỏ
Anh và cô hay hắn và cô? Sửa cho thống nhất toán bài nha.
 
Bên trên