Chương 2:
Ngày đi học đầu tiên không tuyệt vời như tôi tưởng, tôi nghĩ điều này một phần có lẽ là do chỗ ngồi của mình. Khi xếp lớp, tôi được xếp tận dưới bàn kế chót bao quanh là ba bàn nam, tôi thật sự có chút không hiểu thầy nghĩ gì khi xếp tôi như vậy?
Ngôi trường mới của tôi là một trường điểm với thành tích tốt nghiệp rất cao và tất nhiên số điểm xét tuyển vào nó cũng đủ làm cho một số người phải bỏ cuộc. Trường cũ của tôi là một trường bình dân, thành tích cũng cũng thường thường vậy nên cũng chẳng có mấy học sinh vào được trường này, năm nay cũng chỉ có khoảng hai mươi người mà thôi, ngay từ đầu tôi đã chẳng hy vọng là có thể cùng chung lớp với một người bạn cùng trường nào rồi, nhưng cái kết quả đã được đoán trước ấy cũng làm tôi khá thất vọng.
Nhìn xung quanh toàn những khuôn mặt xa lạ, lại một lần nữa cái cảm giác lạc lõng ấy tràn tới. Tôi có cảm giác mình bị tách biệt với thế giới xung quanh, một ý nghĩ thật kì quái.
Nói tóm lại, trong ngày đầu tiên đến trường này, tôi vẫn chưa nói chuyện hay làm quen được với ai cả. Có lẽ chuyện này một phần là do tôi, tôi không chủ động làm quen hay bắt chuyện với ai thậm chí có phần hơi khó gần. Có lần vào giờ ra chơi tôi nhìn thấy một học sinh nam ngồi kế bên dường như muốn bắt chuyện với mình, nhưng có vẻ như cậu ta đã bị vẻ mặt lạnh nhạt của tôi dọa nên im lặng thu lại lời chào hỏi sắp ra khỏi miệng. Nhìn cảnh ấy tôi cũng chẳng hơi đâu giải thích hay bắt chuyện lại, cậu ta đích thị là một kẻ nhát gan đúng loại người mà tôi ghét.
Và thế là tuần đầu tiên trôi qua và tôi vẫn chưa làm quen được với một ai cả.
***************
Tiếng trống vang lên cắt đứt cơn buồn ngủ của tôi.
- Các em về nhớ xem lại bài và làm bài tập nhé.
Ngay khi cô giáo vừa dứt lời đám học sinh lập tức ùa ra khỏi lớp, có lẽ bọn họ muốn ra khỏi căn phòng ngột ngạt này lâu rồi, mà cũng phải tiết Hóa lúc nãy thật sự rất chán, đến tôi cũng cảm thấy có chút gục rồi đây này.
Như thường lệ, tôi dọn hết tập sách vào cặp sau đó chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, mây thật xanh làm sao tôi ước gì giờ mình có một quyển sách trong tay, đọc sách trong một khung cảnh như thế này là một ý tưởng không tồi.
- Chào bạn! – Một tiếng nói phát ra bên cạnh tôi.
Tôi nhìn sang, là một cô gái có vóc dáng khá cao, da ngăm ngăm, tóc xước buộc cao, vừa nhìn vào có lẽ là loại hình các cô nàng sáng sủa, cởi mở.
- Có việc gì sao? – Tôi hỏi.
Cô ấy cười nói:
- Từ đầu năm tới giờ mình toàn thấy bạn ngồi một mình, bộ bạn không quen ai sao?
- Ừ, trong lớp này không có ai cùng trường với mình.
Nghe câu trả lời của tôi, cô ấy nở nụ cười tươi hơn nữa và năng nổ nói:
- Vậy nhập bọn với tụi mình đi! Chỗ bạn toàn con trai không khó làm quen lắm, hay mình xin cô cho chuyển chỗ nha! – cô ấy vừa nói vừa chỉ tay về phía hai cái bàn có vài ba cô gái khác đang ngồi.
Tôi qua loa nhận lời cho có lệ nhưng cũng chẳng để tâm lắm, đến khi ra về thậm chí tôi đã đem chuyện này quẳng ra sau đầu. Những chuyện nhỏ nhặt này tôi chưa bao giờ để nó hiện diện trong đầu mình quá lâu.
Nhưng tôi không nhớ không có nghĩa là người khác không nhớ. Vào giờ sinh hoạt lớp Thư – cô gái đó, đã xin phép cho tôi chuyển chỗ ngồi, có lẽ thầy cũng cảm thấy một đứa con gái ngồi giữa một đám con trai thế này thì là thật bất tiện nên đã đồng ý.
Nhưng chuyện này cũng chẳng khiến tôi bận tâm, đối với tôi dù ngồi ở đâu thì cũng như vậy cả mà thôi.
- Nè giới thiệu tên bạn đi! Chắc mình không cần tự giới thiệu đâu nhỉ, lúc nãy bạn cũng nghe thầy nói tên mình rồi! – Thư cười toe toét nói.
- Thanh Ngân.
Thư cũng không để ý đến cách trả lời cộc lốc của tôi mà bắt đầu giới thiệu từng người trong nhóm bạn. Nhưng tôi lại chẳng lắng nghe hay ghi nhớ tên ai cả, dù sao thì sau này cũng sẽ quen thôi, tôi tất nhiên có cách để tránh khỏi những trường hợp ngớ ngẩn do không nhớ tên một người bạn nào đó.
Nhưng cuối cùng thì bây giờ tôi cũng đã có bạn, cuộc sống ba năm cấp ba của tôi xem như chính thức bắt đầu. Nhưng dù có như vậy thì tôi vẫn cảm thấy những tháng ngày này thật là quá đỗi buồn chán, mỗi ngày cứ lặp đi lặp lại tuần hoàn một cách liên tục không ngừng nghỉ, khiến cho đôi khi tôi cảm thấy mệt mỏi và mong muốn phá vỡ nó. Thế giới này là một vòng tròn bất tận cứ liên tục xoay vòng cho đến ngày hủy diệt, một công việc nhàm chán làm sao.
Chẳng lẽ không có cách nào phá vỡ được sự cái vòng tròn quỷ quái này sao?
**************
Hôm nay là ngày trực tuần, sau tiết thứ năm lớp tôi ở lại để dọn dẹp, nhưng mà nói thật bây giờ tôi chỉ muốn bỏ về cho rồi, chẳng phải trong trường có lao công hay sao? Thế thì vì sao còn bắt học sinh chúng tôi làm công việc này? Dọn dẹp hay vệ sinh là thứ công việc mà tôi rất ghét phải làm, ở nhà thậm chí tôi chưa từng chạm tay vào cây chổi hay xô nước.
Tuy là trong lòng nghĩ vậy nhưng tôi vẫn ở lại và chờ đợi phần phân công của mình, dù sao thì tôi cũng không muốn trở thành người đầu tiên dẫn đầu chống đối nhà trường rồi trở thành tiêu điểm trong suốt tháng đâu.
- Xong rồi! Bây giờ ai làm việc nấy đi! – Lớp phó lao động nói sau khi phân công xong.
Tôi được phân vào cùng một khu vực với nhóm của Thư, một sự trùng hợp khá tốt nhỉ.
Mọi chuyện vốn tiến triển rất tốt nhưng đến khi nhận dụng cụ lao động thì lại phát sinh vấn đề.
- Chết! Thiếu hai cây chổi rồi ai đi lấy đi! – Một cô bạn trong nhóm nói.
Nhìn thấy vẻ mặt ngần ngừ lộ rõ vẻ không muốn là người phải đi của họ tôi đâm ngán ngẩm kinh khủng. Cuối cùng tôi buộc phải lên tiếng:
- Được rồi để mình đi lấy.
- Vậy phiền Ngân nha! Phòng dụng cụ nằm bên dãy phòng cũ đó, cứ đi thẳng là tới liền hà! – mặt Thư hơi xấu hổ.
Dù đã được chỉ dẫn nhưng trên đường đi tôi vẫn phải hỏi thăm một số người nữa, khuôn viên trường quá rộng, nó gần như gấp hai lần trường cũ của tôi mà tôi thì từ đầu năm tới giờ cũng chẳng mấy khi ra khỏi lớp, không biết đường cũng chẳng có gì lạ.
Khi tôi đang đi dọc theo hành lang thì chợt có một người chạy vọt lên từ phía sau do quá nhanh mà đâm vào tôi. Trong khi tôi chỉ hơi loạng chạng một chút thì người kia dường như ngã chúi nhủi về phía trước.
Tôi có chút bực mình nhìn vào cái người ngã đến đứng dậy không nổi kia, nhưng cuối cùng vẫn vươn tay ra kéo người đó dậy hỏi thăm:
- Này, bạn có sao không?
- M-mình không sao. Ngại quá! Mình hơi vội! – Người đó xấu hổ nói.
Đến khi người đó đứng thẳng dậy thì tôi mới chú ý đến diện mạo của cô ấy. Đó là một cô gái khá xinh, mặt trái xoan, mắt to, nhìn bề ngoài có lẽ là một cô gái hay e thẹn, đây có lẽ là loại hình bọn con trai thích, người mà cho bọn họ cái cảm giác phải bảo vệ.
- Không sao. – Tôi đáp mặc dù trong lòng cũng có hơi khó chịu.
- Vậy mình đi trước, bây giờ mình có việc rồi! – Cô ấy nói rồi bỏ đi thẳng một mạch.
Tôi cũng chẳng để ý chuyện nhỏ nhặt này mà chuyên tâm tìm kiếm cái dãy phòng cũ chết tiệt kia.
Sau khi lòng vòng thêm hai vòng nữa cuối cùng tôi cũng tìm được nó. Đó là một dãy phòng nằm khuất phía sau trường tại một nơi rậm rập cây cối, có lẽ đã lâu rồi không có ai tới đây dọn dẹp nữa, rêu thì bám đầy tường mà cỏ dại xung quanh cũng đã mọc um tùm khắp nơi. Phòng dụng cụ nằm phía bên trái của dãy phòng, trông cũng khá cũ, nó có lẽ từng là một phòng trong dãy nhưng bị tách ra để làm phòng chứa dụng cụ riêng.
Sau khi đã lấy hai cây chổi, tôi vốn muốn rời khỏi cái chốn toàn cây cối côn trùng này, nhưng chẳng hiểu sao tôi lại nảy ra hứng thú với mấy cái phòng cũ kia, con người thường hay bị hấp dẫn bởi những thứ bí ẩn mà phải không? Mấy cái phòng cũ này thật sự gợi ra cho người ta một cảm giác rờn rợn, địa điểm tọa lạc của nó lại là một nơi toàn cây và cây này, đây chẳng phải là một nơi rất thích hợp để phát tán ra những câu chuyện kinh dị sao? Mặc dù cảm thấy ý nghĩ này có hơi tầm xàm, nhưng tôi vẫn muốn thử đi vào đó xem sao.
Tôi đi về phía một căn phòng, thật may là cửa không khóa nên tôi trực tiếp đẩy cửa vào. Bên trong căn phòng thậm chí còn cũ kĩ hơn cả bên ngoài, mạng nhện giăng đầy trần bàn ghế phủ đầy bụi, tường loang lỗ vết nứt, ngay khi mở cửa ra một mùi vị ẩm mốc lập tức xộc vào mũi tôi.
Không như tôi mong đợi căn phòng này ngoại trừ vô cùng tồi tàn ra thì cũng chẳng có gì dị thường cả, có lẽ tôi chỉ đang mong chờ một thứ gì đó xuất hiện thêm vào một chút thú vị cho những ngày nhàm chán vừa qua mà thôi.
Tôi đi vào phòng quan sát một chút, đến khi cảm thấy thật buồn chán muốn đi ra thì bỗng mắt tôi bị một vật thu hút.
Đó là một quyển sổ bìa cứng màu đen nằm trong kẽ nứt của một bức tường, nếu là bình thường hẳn là sẽ không ai nhìn thấy nó, nhưng không hiểu vì sao một góc của nó lúc này lại nhô ra phía ngoài trúng ngay đường nhìn quét qua của tôi.
Tôi đi lại gần và đưa tay rút nó ra khỏi kẽ nứt, quyển sổ bám đầy bụi và giấy đã ố vàng nên có lẽ nó đã được đặt ở đây từ lâu rồi.
Tôi lật sơ qua các trang, nhìn cách trình bày đây hẳn là một quyển nhật kí. Chợt tôi dừng lại ngay trang cuối cùng của nó, những dòng chữ trên trang giấy đã ố vàng được viết bằng mực xanh có một chút nhòe đi đó như cuốn chặt lấy tầm mắt tôi.
“ Thế giới là một màu đen, tôi không thể nhìn thấy gì cả.
Mọi thứ xung quanh tôi được bao trùm bởi bóng tối, cả con đường dưới chân tôi cũng vậy…”