4.
1 tháng sau, chân cô đã tháo bó bột hoàn toàn tuy vẫn còn phải bôi thuốc và tập đi trở lại, bác sĩ nói vết gãy tuy nghiêm trọng nhưng cô cũng còn trẻ lại chịu khó nghỉ ngơi nên hồi phục cũng nhanh. Lam Thiên vui vẻ ghê gớm, cô thật sự đã chán cảnh tắm gội phải nhớ đến y tá, cảm thấy thèm ngâm mình trong nước biết bao nhiêu. Sau khi bác sĩ và y tá rời đi, cô túm cây nạng, cà nhắc nhích vào phòng tắm. Xả nước vừa đủ ấm, để cây nạng qua 1 góc, cô từ từ tận hưởng dòng nước ấm chảy tràn qua chân trái, cảm giác như cả thế kỉ chưa được tắm rồi.
Sau khi thoải mái nuông chiều bản than, cô lần theo thanh vịn trong phòng tắm – loại thanh vịn gắn xung tường phòng tắm và vệ sinh ở mọi bệnh viện để tiện cho bệnh nhân di chuyển, ra tới bồn rửa mặt, cô vừa dựa tường vừa lau người và ngắm mình trong gương, 1 tháng, gương mặt cũng hồng hào lên, không còn vẻ tái xanh gầy gò lúc trước.
Bịch! – Khăn tắm trong tay cô bỗng rơi xuống nền. Chuyện gì thế này, cô không hiểu, hoàn toàn không hiểu, tại sao lại như vậy. Một vài hình ảnh vụn vặt hiện ra trước mắt, cô choáng váng nhưng vẫn cố gắng chắp nối nhưng hình ảnh kia, vô vọng, cô không rõ đã xảy ra chuyện gì, đầu rất đau lại có cảm giác không thể tỉnh táo. Cô cố vịn chặt thanh kim loại trong phòng tắm, lắc mạnh đầu, vẫn vô ích, không có gì rõ ràng cả. Một chút sau, cô quỵ xuống, ngất lịm đi, trước lúc đó cô chỉ kịp đưa tay hết sức tới phía trước để kéo dây báo động treo cạnh bồn rửa mặt.
Diệp Viễn trở lại bệnh viện ngay khi nghe điện thoại từ bệnh viện thông báo cô ngất. Anh dường như không kịp suy nghĩ gì, chỉ chạy vụt đi, mặc cho nhóm ca sĩ thần tượng trẻ măng réo gọi, anh chạy ra khỏi phòng thu ngay lúc đang theo dõi việc thu âm ca khúc anh sáng tác để lăng xê cho nhóm nhạc mới. Ngoài cửa phòng thu, Hoàng Khải nhìn bóng lưng anh, khẽ thờ dài, anh lặng lẽ quay vào phòng thu giải thích với nhóm ca sĩ và đội kỹ thuật:
- Mong mọi người thông cảm, cậu ấy vừa nhận được tin có người nhà đột nhiên đưa đi cấp cứu.
Nói xong, anh cũng theo sau Diệp Viễn, mặc kệ phía sau đang xôn xao:
- Mẹ cậu ấy về nước sao?
- Không, tôi nghe nói bà ấy vẫn ở Canada.
- Nhưng ngoài mẹ ra anh ấy có người thân nào khiến anh ấy lo lắng vậy được chứ.
[...]
---
Lam Thiên mở mắt, nhìn xung quanh, đập vào mắt cô là gương mặt lo lắng của Diệp Viễn. Anh cũng nhận thấy, vội nắm tay cô khẽ hỏi: “Cậu tỉnh rồi, có sao không?”
Cô nhìn bàn tay anh vẫn nắm tay mình, bỗng dùng cả hai tay siết chặt tay anh: - Nói mình nghe, con của mình… mình có con…
Diệp Viễn sững người, không lẽ cô ấy nhớ lại rồi, mà không nếu nhớ chắc chắn sẽ không hỏi anh như vậy. Anh nhìn xuống đôi tay vẫn nắm chặt tay mình, lặng yên một lúc rồi thở dài, sau lại cực kì nghiêm túc nhìn cô, ánh mắt kiên định như thể vừa quyết định chuyện gì đó.
- Được rồi, bình tĩnh lại đi, mình sẽ kể cho cậu nhưng mà nhất định phải bình tĩnh đã. Tỉnh rồi thì để bác sĩ kiểm tra chút.
Sau khi bác sĩ khám xong, xác định cô không sao, lúc này anh mới thở phào, nhưng cô thì khác. Cô nhìn anh, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng, ánh mắt vừa chờ mong vừa hoang mang.
Anh nhìn sâu vào mắt cô, bỗng cảm thấy tim mình quặn lại, anh phải làm gì cho cô đây, liệu cô có chấp nhận được câu chuyện này hay không.
- Lam Thiên, cậu trước hết nói mình nghe tại sao lại ngất trong phòng tắm vậy?
- Mình chỉ là muốn tắm thoải mái một chút, nhưng mà… mình thấy… - cô nghẹn ngào nức nở, dáng vẻ hoang mang khiến anh khó thở, vừa đau vừa sợ, đau vì cô mà lại sợ cô tổn thương hơn cũng là sợ cô sẽ không chấp nhận anh.
Anh ôm cô vào lòng dỗ dành, cô gạt nước mắt: - lúc nhìn thấy vết sẹo, mình rất hoang mang, đầu cũng rất đau, hàng những hình ảnh vụt vặt lướt qua, mình như nghe thấy tiếng trẻ con khóc, nhưng mình cố thế nào cũng không nhớ ra được gì cả, chỉ là mỗi hình ảnh vụn vặt đó đều khiến mình cảm thấy thân thuộc, hạnh phúc mà cũng đau lòng lắm.
- Ừ, ngoan, nín khóc đã, mình từ từ kể lại cho cậu.
Lúc này, Hoàng Khải bỗng lên tiếng gọi Diệp Viễn như muốn ngăn cản, anh nghe thấy vội quay lại mỉm cười rồi nhẹ nhàng nói:
- Đằng nào cũng phải nói, cứ để em nói đi anh.
Cô chậm rãi bớt dần tiếng thút thít, dựa đầu vào ngực anh, lắng nghe giọng kể đều dều.
Thì ra cô đã kết hôn 3 năm trước, nhưng cô với chồng thật ra không hạnh phúc. Họ lớn lên cùng một mái ấm, cùng gọi một sư cô bằng mẹ. Có lẽ vì vậy lớn lên đi học đi làm, công việc ổn định một chút thì cùng nhau kết hôn, chuyện ấy cũng tự nhiên như hít thở vậy, tất cả mọi người đều nghĩ vậy, cả 2 nhận vật chính cũng nghĩ vậy cho đến 1 năm sau. Sau hơn 3 năm làm việc vất vả, công ty đã ghi nhận đóng góp của cô, cô dần dần được cất nhắc lên các vị trí cao hơn, cũng được tài trợ học phí tiếp tục học thạc sĩ rồi nghiên cứu sinh, mà chồng cô vẫn là anh công chức phường ngày ngày lo giải quyết hồ sơ hộ tịch của nhân dân toàn phường. Khi anh nói về những người hàng ngày anh gặp, những công việc giấy tờ quen thuộc, thì cô nói về thị trường chứng khoán xoay đến chóng mặt, tuy cả 2 vẫn tôn trọng nhau, cố gắng lắng nghe chuyện hàng ngày của nhau nhưng dẫn dần, những chuyện họ nói với nhau càng ít đi. Thêm vào đó những chuyến công tác nước ngoài ngày càng nhiều của cô lại kéo họ xa hơn. Cô hăng say làm việc mong sớm kiếm đủ tiền thực hiện ước mơ mở trang trại nông nghiệp công nghệ cao, tạo cơ sở cho đàn em ở mái ấm, phụ giúp nhiều hơn cho các mẹ, anh thì cứ an yên bình thản, ngày ngày đi làm, tối về nhà, cuối tuần về lại mái ấm phụ sửa sang nhà cửa vườn cây và dạy bọn nhóc học bài về nhà và chơi đá bóng. Cứ vậy, đến một hôm cô thấy chồng mình trò chuyện vui vẻ cùng một cô gái cùng làm trên ủy ban phường, lúc đó cô nhận ra mình đã thản nhiên mà lại thiếu suy nghĩ biết bao khi chấp nhận một cuộc hôn nhân không tình yêu chỉ vì mọi người xung quanh đều thấy đúng. Hai người không yêu nhau, ở cùng nhau dù tôn trọng, dù cố gắng, cũng vẫn là không yêu, cô với chồng mãi mãi tồn tại cảm giác người thân chứ chẳng phải người yêu. Thế nhưng họ lại không biết phải chia tay thế nào, có lẽ cả hai đều không biết bắt đầu làm sao để nói đến chuyện đó, phần vì sợ các mẹ thất vọng, đám em út nhìn thấy tấm gương anh chị không trọn vẹn như hằng mong, và phần vì thói quen, họ đã bên nhau hơn 20 năm trời. Thói quen, quả thật rất đáng sợ, nó khiến 2 người không yêu đến với nhau, lại không dám rời xa nhau. Cô đã mang tâm trạng như vậy đi công tác. Lần công tác đó cô đã trút hết bầu tâm sự cho cậu bạn thân trên mạng là Diệp Viễn.
Nói đến đây, Diệp Viễn bỗng dừng lại, thở dài nhìn Lam Thiên. Cô cũng không có phản ứng gì, dường như vẫn đang cố gắng tiếp thu hàng loạt thông tin trong câu chuyện đời cô mà anh kể. Mãi một lúc sau, dường như sực nhớ tới điều gì, cô ngước lên nhìn anh hỏi: - Vậy còn con minh? Mình đã từng mổ sinh, vết sẹo còn đây, trước lúc ngất đi, mình còn phảng phất nghe bên tai tiếng trẻ con khóc.
- Lam Thiên, chuyện này, mình….
- Cậu mau nói đi! Con mình…
- Là con trai, chúng ta có một đứa con trai.
- Ừ, con mình đâu rồi? Mà cậu vừa nói gì, chúng ta nghĩa là gì?
Lam Thiên lúc này mới thật sự hoảng hốt. Anh nói với cô họ là bạn thân, vậy thì, tại sao họ lại có con cơ chứ.
Diệp Viễn khẽ siết tay cô nhưng cô chợt rút lại, cô nhìn anh, ánh mắt tràn ngập bối rối và sợ hãi, nỗi sợ của người đột nhiên phát hiện ra cuộc sống xung quanh đều là giả, tất cả chỉ là một tấn kịch mà bản thân lại không biết lúc hạ màn sẽ ra sao.
Anh nặng nề thở dài, buông tay xuống.
- Bình tĩnh, nghe mình nói này. Mọi chuyện y như những gì mình nói với cậu. Chỉ là mình chưa nhắc với cậu về con thôi, mình sợ cậu sẽ không chấp nhận được, mình sợ cậu sẽ bỏ đi. Hai năm trước, cậu đến Thượng Hải công tác, chúng ta lần đầu gặp mặt. Chúng ta nói chuyện ở ngoài còn hợp hơn cả chat. Lần đó chúng ta nói rất nhiều. Cậu ở Thượng Hải 1 tuần thì tối nào chúng ta cũng gặp. Mình thật sự đã rất vui. – Anh khẽ dừng câu, nhìn sâu vào đôi mắt cô như thể muốn được tan vào trong đó và cũng để tìm kiếm chút ánh sáng của lòng tin nơi cô.
- Lam Thiên, mình thật lòng rất yêu cậu. – Anh khẽ dừng, quan sát phản ứng của cô – Cậu không hề ngạc nhiên chút nào, vậy ra cậu hiểu rất rõ tình cảm của mình, phải rồi, trước đây mình đã từng nói, cậu cũng bình tĩnh như vậy, cậu luôn rất hiểu mình.
Cô lặng yên, bất động, chỉ có ánh mắt là nhìn sâu vào mắt anh. Làm sao có thể không biết đây, ai có thể giấu được tình yêu. Cô cho dù mất trí cũng vẫn nhận ra được bao nhiêu quan tâm chăm sóc anh dành cho cô, dù là người ngốc cũng thấy được anh nhìn yêu thương của anh khi nhìn cô. Cho dù là diễn viên xuất sắc cũng không thể diễn được tình cảm nồng cháy đó suốt một thời gian dài 2 người luôn ở cạnh nhau. Không phải cô không có tình cảm với anh, chỉ là với những gì anh kể, cô thấy mình không xứng với anh, cô đã có chồng, cô là người bình thường, còn anh lại sáng rực rỡ như vậy, dù gần ngay trước mắt lại không dám đưa tay chạm tới.
- Cậu nói tiếp đi.
Haizz – Anh khẽ thở dài – Có một hôm mình đưa câu đi leo núi Nga Mi, tối đó về khá mệt, từ sân bay về cậu ngủ quên trên xe, nên mình lái xe đưa cậu về nhà mình. Cậu ngủ phòng mình, còn mình qua phòng dành cho khách. Chỉ là, cậu thì ngủ, còn mình thì mất ngủ. Cái cảm giác không có được tình yêu mà mình khao khát thực rất khó chịu – Anh tiêp tục kể với giọng tự sự trầm buồn, cô lặng lẽ ngồi nghe như đắm chìm trong giọng kể đó. - Mình ngồi quầy bar uống rượu tới tận đêm, lúc mình thấy say rồi thì đi về phòng ngủ, chỉ là mình về lại phòng mình, có lẽ là do quán tính cũng có lẽ là do mình muốn ở bên cậu. Thấy cậu nằm ngủ, mình chỉ nằm bên cạnh ngắm cậu thôi. Rồi thì sau đó nữa, có lẽ chất cồn khiến mình sống đúng với những gì mình muốn, không ràng buộc, không suy nghĩ, lúc đó mình chỉ biết rằng cuộc đời này mình chỉ muốn có cậu.
Anh quay sang nhìn cô, ánh mắt đầy yêu thương, đầy u sầu.
- Lam Thiên, mình có lỗi với cậu, mình không có gì để biện minh. Nhưng mà Huy Nhiên còn nhỏ cũng không phải lỗi của nó, cậu vì con mà suy nghĩ được không. Dù cậu muốn mình làm gì, chỉ cần cậu ở lại với ba con mình là được.
- Cậu nói vậy là ý gì?
- Cậu không nhớ, nhưng mình thì nhớ như in khung cảnh đó. Ngày mình tìm thấy cậu, biết được cậu có Huy Nhiên, mình đã vui mừng đến thế nào, nhưng cậu thì lạnh lùng thế nào, cậu nói cậu không cần mình vẫn có thể nuôi con, cậu nói mình đừng bao giờ xuất hiện trước mặt cậu. Mình bỏ việc, chạy sang Sài Gòn, tìm không được nhà mới của cậu, mình canh trước cửa văn phòng của cậu bao lâu mới gặp được cậu tan ca, theo về đến căn hộ cậu mới mua sau khi ly thân, vui mừng khi gặp được cậu, để rồi nhận được câu trả lời như vậy. Chỉ là trời không phụ lòng người, sau khi mình trở về, luôn tìm cách để có thể có được 1 tương lai cho một nhà ba người chúng ta bên nhau nhưng không biết làm thế nào, cậu tránh mình mà mình thì không thể kiện đòi quyền nuôi con, thế nên ông trời đã thiên vị cho mình, cậu đi sang chi nhánh bên này làm 1 tháng, lúc đó do áp lực công việc và lại bay thường xuyên nên sau 1 tháng đó, câu sinh Huy Nhiên lúc con mới gần 8 tháng. Lúc đó, mình cho người theo dõi cậu nên đã lập tức chạy vào viện, may mắn là cả mẹ và con đều không sao. Lúc con nằm lồng ấp, cậu đã đồng ý ở lại với mình, chăm con tới khi ổn định. Từ lúc Huy Nhiên 5 tháng thì cậu bắt đầu bay đi bay về giữa 2 chi nhánh theo lịch công tác. Mình rất hạnh phúc khi cậu ở đây, rồi lại đếm từng ngay xa cách khi cậu không ở đây.
Anh dừng kể, cô tiếp tục im lặng, ánh mắt trầm tư xa xăm như đang lạc nơi miền suy nghĩ xa xôi nào đó. Không khí rơi vào im lặng.
Một lúc lâu sau, cô lên tiếng:
- Vậy tại sao mình bị tai nạn?
- Sao lại hỏi chuyện đó?
- Lúc trước hỏi thì cậu cứ giấu, giờ chuyện này cũng nói rồi, vậy chuyện tai nạn cũng không cần giấu nữa.
- Tất cả là lỗi của mình. Hôm đó, cậu nói Huy Nhiên đã sắp 12 tháng có thể đi nhà trẻ, cậu muốn làm thủ tục đưa con về Sài Gòn không muốn phiền đến người của công chúng như mình. Nhưng cậu biết không, cho dù phải từ bỏ sự nghiệp, mình cũng không bao giờ muốn buông tay cậu, cũng không muốn xa Huy Nhiên, hôm đó chúng ta đã cãi nhau lần đâu tiên. Trong lúc nóng giận, cậu đã chạy ra khỏi nhà, còn mình thì không chịu đuổi theo. Sau đó trời mưa rất lớn, mình bắt đầu thấy lo lắng nên đã đi tìm cậu. Lúc lái xe qua góc phía đông công viên Thái Bình, trời mua to, mình lại quá lo lắng nên đã đâm vào cậu đang đi bộ. Lam Thiên, cậu chịu khổ như vậy là tại mình, lẽ ra mình nên giữ cậu lại, hoặc lại mình nên đuổi theo cậu ngay, hoặc là mình nên lái xe cẩn thận hơn. Lam Thiên, tha lỗi cho mình.
Cô nhẹ nhàng nhìn anh: - Ra là vậy. Chuyện tai nạn không thể trách cậu. Đừng tự trách. Còn những chuyện khác mình cần suy nghĩ chút. Những chuyện này thật quá sức tiếp nhận của mình.
- Cậu có thể đừng nghĩ không, lần đó cậu nghĩ xong là muốn đưa Huy Nhiên rời xa mình.
- Này, hiện tại mình không nhớ gì, nhưng khách quan mà nói có lẽ mình làm vậy cũng vì cậu, cậu thử nghĩ xem, ngôi sao hạng A lại có liên quan tới phụ nữ có chồng, lại có con, chuyện này không tốt đẹp gì.
- Có gì không tốt, mình thấy như vậy là đủ rồi, người khác nghĩ gì kệ họ. – Anh lập tức ngắt lời cô. – Có lúc mình nghĩ, cậu quên gì mọi chuyện thật tốt, chúng ta không vướng bận, không suy nghĩ, một nhà ba người sống cùng nhau là đủ.
- Thôi, không nói nữa, khi nào mình gặp được con mình đây?
- Thằng bé ở nhà với bà vú, cậu khỏe hẳn là gặp thôi. – Anh nói, vẻ hơi không tình nguyện. Có lẽ anh vẫn ám ảnh chuyện cô muốn đi khỏi anh.
- Vậy tốt, giờ tập trung vào chuyện hồi phục thôi.
Lúc Lam Thiên mệt mỏi thiếp đi, Diệp Viễn tiễn Hoàng Khải ra cửa
- Không biết cô ấy sẽ nghĩ thế nào nữa.
- Thôi, cậu đã cố hết sức rồi, anh nghe mà còn cảm động, huống chi, anh thấy cô ấy thật ra cũng có tình cảm vói cậu. Ông trời không phụ người có tình đâu.