CUỘC PHIÊU LƯU KỲ DIỆU
LƯU TUẤN
Hai người ngước nhìn khung cảnh ngổn ngang bề bộn mà trận động đất vừa tạo ra trước mắt. Đây đó những thân cây đổ rạp xuống đường nằm la liệt. Những cụm rễ cây nhô lên trời như những bàn tay khổng lồ cố níu lấy đất mẹ mà không được. Bởi đất mẹ, trong cơn phẫn nộ đã ruồng bỏ những đứa con của mình. Có những thân cây bị những phiến đá lớn kềnh càng nằm chận lên.Họ ngồi với nhau trên một phiến đá nhỏ và cứ lặng lẽ nhìn như vậy. Thanh ngồi ở bên trái phiến đá gần bãi cỏ lau, còn bên phải, Quỳnh ngồi cạnh một thân cây đã đổ, và sau ít phút người con gái ấy đã dựa đầu vào vai Thanh, rồi ngủ thiếp đi trong phút giây dìu dịu của nắng chiều miền tây nam Trung Quốc. Thanh thôi ngước nhìn quang cảnh, đôi mắt anh quay lại nhìn mái đầu Quỳnh, rồi anh ôm ấp mái đầu cô vào trong vòng tay dịu nhẹ và nhìn khuôn mặt của người bạn gái đã hồi lại sắc hồng bình thản sau cơn địa chấn kinh hoàng.
Hơn sáu tháng trước thôi họ còn là những người xa lạ, hai cuộc đời riêng lẻ, chưa biết đến nhau trên cõi đời này. Thanh là người Việt Nam, sau khi học hết bậc Trung học, anh rời gia đình chẳng mấy khá giả của mình để vào bộ đội, trong một Sư đoàn Bộ binh. Sau ba năm, anh rời quân ngũ và sang lao động với người bác ruột ở một vùng hẻo lánh, xa vắng của đất Tứ Xuyên, thuộc miền tây nam Trung Quốc. Anh ở đây đã được chín năm rồi. Mọi chuyện bắt đầu vào một buổi sáng tháng tư, Thanh bước đi bâng khuâng với chiếc xe máy cũ ở ngoại ô một thị xã cách nhà anh gần chín mươi cây số. Anh bước dần đến con đường lớn, khi lớp nắng mà mặt trời tráng mỏng trên mặt đất bắt đầu dịu tắt, để nhường chỗ cho nền trời u ám với mảng màu xám tràn lấp cả không gian, anh dừng lại ngồi xuống thềm đá bên hè. Thanh đang thấm đượm một nỗi buồn, tâm tư anh không sao vơi đi được, và anh đã phải rời ngôi nhà của bác mình để lang thang ở đây những mong tìm được niềm khuây khỏa. Con phố dài tĩnh lặng với những cây Sa mu dầu xanh xanh lá kim. Anh trầm ngâm đưa mắt nhìn những cây Sa mu dầu, loại cây mọc nhiều ở vùng tây nam Trung Quốc, đang âm thầm đứng lặng và thủ thỉ với gió bên đường. Rồi anh đắm chìm trong những mường tượng về tuổi thơ mình, những năm tháng còn là học sinh, đi gỡ khoai bứt rạ về với mẹ. Mùa tháng hai đi hái lá cúc mọc dại ngoài đồng về để làm bánh cúc bằng bột sắn gạc hưu. Củ sắn gác lên gác bếp, cứng lại sau khi hun khói. Lá cúc rất thơm, hoang dại, làm bánh cúc rất ngon. Ngày ấy đói, không có gạo nên ăn gì cũng ngon. Rồi những khi vào núi lấy cây chăm chăm, cây kim cang về để làm chất nấu, phụ giúp cha mẹ. Tuổi thơ vất vả nhưng đẹp tươi như cánh lá ấp ủ trong ký ức, vậy mà giờ đây cuộc đời lại rơi vào một nỗi buồn đau thế này. Thanh đắm mình vào trong tâm tưởng. Đang suy tư một lúc, chợt Thanh thấy có một cô gái hớt hải chạy đến, trông cô mệt nhoài và hơi thở vồn vã. Ánh mắt cô khi nhìn Thanh cũng đượm vẻ buồn sâu thẳm như ánh mắt Thanh vậy. Cô không phải đẹp quá mức mà có một vẻ đẹp tầm trung, không thiên về sự rực rỡ, sắc sảo mà thiên hướng hiền hòa, nội tâm. Với chiều sâu tâm khảm, Thanh cảm nhận được dường như có một điều gì đó trong cô gái ấy. Và bỗng dưng, anh chăm chú nhìn cô, nhìn lâu đến nỗi như thể cô là một trang giấy trắng tự nhiên, chống lóa và chống mỏi mắt cho người đọc, người viết.
Cô gái nói với Thanh bằng tiếng Quan Thoại, cách phát âm của cô không được rõ lắm:
- Anh có thể chở em chạy ra xa khỏi nơi này được không. Có những kẻ xấu đang đuổi theo em.
- Từ từ đã, có chuyện gì thế cô, tôi phải biết về cô thì tôi mới giúp được – Thanh cũng nói bằng tiếng Quan Thoại.
Cô gái đứng lặng, không biết nói sao
Thanh liền hỏi:
- Em là người ở đâu, tại sao kẻ xấu lại muốn hại em?
- Em là người ở nơi xa lắm, rồi từ từ em sẽ kể cho anh.
Rồi định hình lại tâm tưởng, cô gái nghĩ nên hỏi chuyện người đàn ông xa lạ một chút để anh yên tâm:
- Anh là người ở đâu?
Thanh đáp:
- Tôi là người ở phương Nam
- Ở tỉnh Quảng Đông à? Cô gái hỏi.
- Không, ở gần đấy thôi.
- Thế chắc là Quảng Tây rồi?
- Không, cũng không phải, ở bên cạnh đấy
- Vậy là Vân Nam?
- Xịch xuống một tí
- Vậy chắc là tỉnh Hải Nam rồi
Đến đây Thanh ngừng đôi chút rồi nói:
- Không, tôi không phải là người Trung Quốc, tôi là người ở nước Việt Nam.
Nghe xong, cô gái òa khóc, nước mắt của cô thổn thức cùng tiếng nấc nghẹn ngào. Thanh bối rối:
- Có chuyện gì thế cô?
Rồi bỗng nhiên bên tai Thanh, một thứ ngôn ngữ cất lên làm rung cảm trong anh, ngôn ngữ ấy trong trẻo và đẹp đẽ như thạch anh, thuần khiết với ánh thủy tinh và cũng như tinh thể thạch anh, ngôn ngữ ấy cũng nhiều góc cạnh, nhưng vẫn sáng trong đến mức làm cho ánh sáng chiếu xuyên qua. Nó thân thuộc với Thanh như mái tranh phơn phớt vàng, dịu nhẹ bay lên trong ký ức tuổi thơ. Ngôn ngữ ấy là tiếng Việt.
- Em cũng là người Việt Nam - cô gái nói - bị người ta lừa đưa sang Trung Quốc đã bảy ngày rồi, lúc đầu ở gần vùng biên giới, rồi về sau bị đẩy sâu vào vùng nội địa này. Chúng bắt em tiếp khách, nhưng em không chịu, và thế là chúng đánh đập em tàn nhẫn, anh ạ. Buổi sáng nay nhân lúc những kẻ xấu sơ hở, em liền bỏ trốn ra ngoài và chạy đến đây. Hôm nay, sau bao nỗi sợ hãi mới lại được gặp người Việt, nên em òa khóc. Xin anh hãy giúp em, đưa em rời xa khỏi nơi này.
Khi đã hiểu mọi chuyện, Thanh liền đưa cô gái lên xe máy, rồi anh chạy về phía đường cái lớn, rất gấp gáp và nhanh chóng. Trên đường đồng hành, cô gái hỏi chuyện Thanh:
- Anh đang ngồi ở đấy đợi ai à?
- Tôi đang gặp nỗi đau buồn cô ạ!
- Nỗi đau buồn? Xin anh hãy kể cho em được biết với – cô gái nói.
- Cả cuộc đời tôi là một nỗi khổ cực, đến nay tôi không còn hy vọng gì trong cuộc sống này nữa.
Đến đây Thanh dừng lại đôi chút, anh nhìn qua gương xe máy, Thanh nhìn khuôn mặt của cô gái, anh thấy ánh mắt và những đường nét thật hiền lan tỏa trên khuôn mặt xinh xắn ấy, rồi không ngập ngừng, anh giãi bày nỗi lòng với cô gái mà mình chưa từng quen biết:
- Cả thời tuổi trẻ của anh chỉ muốn tìm một người con gái để thương yêu, che chở, và dành hết tình cảm cho người con gái ấy, em biết không, nhưng vì anh chỉ là một người công nhân lao động nặng nhọc và vất vả, nên giờ đây vẫn chưa có người thương. Rồi một hôm, bác sĩ bảo anh bị ung thư ruột, chỉ còn sống được một thời gian nữa thôi, và thế là anh đã khổ đau, dằn vặt suốt hơn một tuần liền. Ung thư ruột ư? Đó là bức thư từ cái chết gửi đến. Giờ đây anh còn sống bằng điều gì nữa.
Nghe Thanh nói xong rồi, cô gái lặng im, nước mắt khẽ rơi, sau cô mới nói:
- Em thương cảm cho anh quá!
Thanh xúc động, và bỗng nhiên trong đầu anh lóe lên một ý nghĩ, như ánh mặt trời lóe lên sau kẽ lá. Thanh nói:
- Anh sẽ giúp em, anh sẽ đưa em trở về Việt Nam để được đoàn tụ với người thân, chấm dứt cảnh đời lưu lạc này.
Người con gái xúc động, nỗi nghẹn ngào dâng lên theo lời nói:
- Em cảm ơn anh, nếu được vậy thì thật là may mắn cho em quá!
- À mà tên em là gì ấy nhỉ?
- Em tên là Quỳnh
- Còn anh, anh là Thanh
Hai người rưng rưng đôi mắt khi nói cho nhau biết tên mình.
Hai người vẫn phóng đi xuyên qua màn trời tối sầm và nổi gió. Họ đi mãi vẫn không muốn dừng lại. Thanh định đưa Quỳnh trước hết về nghỉ nhà mình, rồi sẽ đưa cô về quê hương sau. Trời vẫn đưa gió mạnh và không thôi thổn thức. Gió tạt qua tai hai người làm mái tóc dài của Quỳnh tung bay, cô phải lấy tay quấn lại tóc gọn ghẽ. Đi được chừng ba mươi cây số, đến chỗ đèo dốc khúc khuỷu, ở trên này có thể thấy con đường ngoằn ngoèo uốn lượn phía dưới, Thanh chợt để ý thấy phía sau có mấy chiếc xe ô tô con nối đuôi nhau chạy rất nhanh. Anh chợt giật mình, quay lại nói với Quỳnh:
- Hình như có người đuổi theo chúng ta em ạ.
- Đúng rồi, em thấy có cả chiếc xe màu xanh lá cây của tay Quyết, tên trùm giang hồ ở nơi em bị giam giữ, làm sao bây giờ hả anh? - Quỳnh lo lắng.
Thanh có đôi chút bối rối, nhưng anh vẫn cho xe chạy về phía trước rất nhanh chóng. Rồi họ đi đến một quãng, có một con đường đất chạy ngoằn ngoèo về tít tận phía xa. Anh liền cho xe đi vào con đường ấy. Con đường đến là xấu, gồ ghề những ụ lên xuống, những hố lõm khi to khi nhỏ, nhưng Thanh vẫn vững tay lái, anh đã từng trải nhiều rồi nên tay lái hoàn toàn có thể xử lý trên con đường này. Hai người cứ đi, đi mãi, đến lúc ngoảnh nhìn lại, vẫn thấy tít phía sau xa xa bóng ô tô thấp thoáng. Thanh biết là bọn chúng đã lần được theo dấu vết mình, anh liền dừng xe lại, bảo Quỳnh:
- Em và anh hãy bỏ xe, chạy vào rừng tạm lánh đi thôi!
Quỳnh nghe lời, liền xuống xe theo Thanh chạy xuống bờ dốc của con đường để bước vào rừng. Khu rừng âm u mở lối đón hai người bằng những cây bụi rậm rạp, những cây giang che kín trên đầu, chỉ để một lối đi nhỏ ở dưới. Hai người cúi luồn dưới những thân giang, lá cây dưới chân hòa quyện cùng đất ẩm ướt, tầng cây mục bập bềnh dưới bước chân họ. Đi qua những tán giang rậm rịt, hai người bước lên một con dốc dẫn tới quả đồi phía trên, một thân cây lớn đã già nua, đổ rạp ngang đường. Hai người bước trèo qua thân cây, tiếp tục đi sâu vào rừng thẳm. Chừng hơn một giờ đồng hồ trôi qua, khi hai người ngoảnh lại nghe ngóng, thấy không còn có kẻ nào có thể đuổi theo mình được nữa, họ mới yên tâm. Nhưng đến lúc này, họ chợt giật mình nhận ra mình đã bị lạc giữa cánh rừng hoang vu. Quỳnh sợ hãi ôm ghì lấy tay Thanh nói: “Chúng mình bị lạc trong rừng rồi anh ạ”. Thanh nắm lấy tay cô khẽ bảo: “Không sao đâu, rồi anh sẽ tìm được đường ra, em đừng lo quá”. Thanh cũng đã từng trải nhiều, nên anh biết lạc giữa rừng nên tìm về phía có nguồn nước, vì nguồn nước như một con suối chẳng hạn có thể dẫn ta đến khu dân sinh. Thanh dẫn Quỳnh đi tiếp trên con đường lá mục, ẩm ướt và thi thoảng có một vài cây hoa, nở bông đỏ thắm xen lẫn trong đám cây rừng thâm trầm. Khi họ đã thấm mệt thì đã vào tầm giữa trưa, trời vẫn xám xịt và không hửng nắng. Thanh thấy trời u ám như vậy, dễ chừng hôm nay sẽ có mưa, nên anh cố gắng tìm tạm một chỗ để hai người có thể trú và nghỉ ngơi. Đi thêm chừng nửa tiếng nữa, Quỳnh đã không còn đủ sức bước tiếp, Thanh chợt nhìn thấy phía xa có một vách núi, có thể nghỉ lại được nên anh cố gắng dìu Quỳnh bước về phía ấy. Đến nơi, Thanh và Quỳnh nhận ra đây là một cái hang nhỏ, mà nước mưa qua hàng triệu năm đã ăn mòn và tạo nên không gian nhỏ bé này. Hai người vào ngồi nghỉ ngơi, thư thả duỗi đôi chân đã mệt nhoài ra tĩnh dưỡng, xoa dịu những nỗi nhọc nhằn. Đây là chút thời gian thảnh thơi để Thanh và Quỳnh ngồi trò chuyện cười đùa với nhau, và khó khăn tạm thời lắng xuống. Được chừng ba giờ trôi qua, khi Quỳnh đang tạm say trong giấc ngủ, và Thanh thì ngồi tựa vào cửa hang ngắm nhìn quang cảnh, trời bắt đầu đổ mưa. Cơn mưa dài nặng hạt lê thê, u ám và không có chút gì là nhẹ nhàng, phả hơi lạnh vào trong hang nhỏ. Thanh thấy không khí đã bắt đầu hơi lạnh, anh liền nghĩ đến việc đốt lửa sưởi ấm cho Quỳnh. Anh chợt nhớ ra trong túi áo mình còn có chiếc bật lửa mà anh hay hút thuốc, còn cả cái hộp thuốc lá nữa, giấy vỏ thuốc lá có thể dùng nhóm lửa được. Anh liền để bật lửa trong hang, đi vội ra ngoài trời mưa, ngay phía ngoài cửa hang có mấy tàu lá cây khô rơi xuống, được thân cây lớn che chắn từ nãy tới giờ nên chưa ướt mấy, Thanh liền nhặt chúng ôm thành bó rồi bước trở về hang. Anh đốt lửa nhóm củi, và thế là có ngay một cái bếp củi nhỏ, một lúc sau thì Quỳnh ngủ dậy, cô liền nói:
- Mưa rồi à anh, anh lại còn nhóm được cả bếp lửa nữa à, anh tháo vát quá!
- Em ngồi xuống đây cho đỡ lạnh
Rồi Quỳnh ngồi xuống bếp lửa cạnh Thanh, hai người lại trò chuyện cười vui quên cả núi rừng hoang vu và đầy nguy hiểm. Quỳnh xoa đôi cánh tay cho đỡ lạnh, rồi nói với Thanh:
- Nhỡ có thú dữ thì sao, anh Thanh?
- Em đừng lo - Thanh vừa nói vừa rút chiếc bấm móng tay trong túi áo ra, lách ra một con dao nhỏ, và nói: - Con dao này đủ sắc để anh chiến đấu với thú dữ bảo vệ em.
Tất nhiên Thanh nói vậy có thể để cho Quỳnh yên tâm thôi, chứ con dao nhỏ xíu ấy làm sao có thể hạ được thú dữ.
Quỳnh liền nói:
- Đã có ai nói với anh là anh rất đẹp trai chưa?
- Em thấy anh đẹp trai à, cảm ơn em. Em có một đôi mắt thật hiền, dịu nhẹ như ánh mai, em biết không?
- Em cảm ơn anh - Quỳnh mỉm cười.
Họ vui với nhau như vậy, vì họ, một người trai và một người gái đang tuổi thanh xuân kia mà, cái tuổi luôn có những rung cảm thương yêu, và dịu dàng ấp ủ. Rồi chiều tối dần, Thanh chợt nhận thấy nếu mưa rừng cứ tiếp diễn nặng hạt và dai dẳng, sẽ không tìm được gì để ăn cả. Buổi trưa hai người đã không có gì lót dạ rồi. Nhưng anh cũng không thể làm gì cho cơn mưa dừng lại được. Anh liền quay sang nói với Quỳnh:
- Em có thể dùng bữa chiều bằng nước mưa được không, chúng mình cùng dùng tay hứng nước mưa để ăn thay cơm nhé!
- Có anh, em dùng nước mưa cũng thấy vui rồi - Quỳnh vui vẻ trả lời.
Rồi hai người ra phía cửa hang, chụm hai tay lại hứng nước mưa và uống từng ngụm một. Họ vừa uống nước mưa vừa cười đùa vui vẻ với nhau. Ba ngày mưa liên tiếp họ vẫn ở trong hang và chỉ dùng nước mưa thay cơm. Đến ngày thứ tư, nhân lúc mưa ngớt hạt Thanh tranh thủ đi quanh phía ngoài cái hang để tìm thêm chút gì đó. Đi được một đoạn anh nhận ra có một cái tổ mối, nhân lúc mưa mối bay ra hàng đàn. Anh liền bắt những con mối đó, đùm vào một cái lá cây lớn, rồi quay về hang. Gặp Quỳnh, Thanh cười nói:
- Có thêm đồ ăn rồi, cô bé!
Quỳnh cười:
- Anh bắt được cả mối cơ à!
Rồi hai người đặt đám mối lên bếp củi nướng. Mùi mối nướng bùi bùi bay lên, họ lấy tay nhặt từng con mối trên tàu lá chín để ăn, thế là không lo bụng đói toàn nước mưa nữa.
Những đêm dài, họ ngồi bên nhau và tâm sự chuyện đời, trái tim họ nồng nàn khi kể cho nhau nghe về cuộc đời nhau. Trong một đêm như thế, Thanh hỏi Quỳnh:
- Vì sao em đã bị lừa đưa sang Trung Quốc?
Quỳnh trầm tư, trên đôi mắt hiền mà bao người trai yêu thích ấy đã ứa ra những dòng lệ, rơi xuống rồi như không kìm được nữa, cô òa lên nức nở, nước mắt như xoáy sâu vào tâm khảm của cô, trong lúc này đây như thấy tâm tình rung lên và xoay trong ký ức. Quỳnh nghẹn ngào:
- Em đã từng là một cô gái ở một vùng miền núi biên giới, yêu cỏ cây hoa lá và đồng nội, tâm hồn con gái cũng sáng trong như bạch ngọc. Mười tám tuổi, em đã phải đi làm thuê kiếm tiền nuôi tám đứa em để giúp đỡ cha mẹ, em bị người ta chửi mắng và hắt hủi nhiều lắm anh ạ. Đã bảy năm rồi em sống trong nỗi truân chuyên, buồn khổ. Năm nay, ở tuổi hai lăm nhưng em nhìn cuộc đời còn như ánh nắng thu mơ màng, chưa hiểu những cạm bẫy và những khuôn mặt dối lừa. Em có một người cô họ, luôn tỏ ra quan tâm và chăm chút cho em. Rồi một buổi sáng, bà ấy rủ em đi xuống phố huyện chơi. Em háo hức và theo bà ấy mà không ngờ mình bị cuốn vào cơn lốc của cuộc đời. Buổi trưa, bà ta đã mua cơm cho em ăn. Khi ăn xong, em không còn biết gì nữa và đến khi tỉnh dậy đã thấy mình ở bên kia biên giới, trong nhà chứa của bọn bất nhân. Em không sao quên được những ngày đầu tiên đó, em bị chúng hành hạ và đánh đập tàn nhẫn…
Nói đến đây Quỳnh vùng dậy lao lại phía Thanh vùi đầu vào vai anh mà khóc. Những nỗi thảng thốt, bàng hoàng làm nước mắt Quỳnh tuôn trên bờ vai áo đã sờn của Thanh. Thanh vòng tay qua lưng Quỳnh, siết thật chặt, đôi mày nhíu lại vì căm giận lũ bất nhân, và đôi mắt rưng rưng vì thương Quỳnh biết mấy. Thanh nói với Quỳnh:
- Anh biết, anh biết, người con gái đáng mến. Em bị ám ảnh trong tâm tưởng vô cùng, nhưng rồi sẽ có suối nguồn yêu thương rửa sạch những bùn đen và ám ảnh đó, sẽ có điều tốt đẹp đến với em, như hôm nay nước mắt của em và bờ vai anh đã gặp nhau rồi đấy. Cố gắng lên em nhé, cứ lúc nào hãi hùng đến trong tâm trí thì em hãy nghĩ đến hình bóng anh, hình bóng anh xuất hiện sẽ xua đi mọi nỗi hãi hùng. Và lúc nào em cũng nhớ là anh luôn đồng cảm với em, lòng anh thương em biết mấy cho vừa.
Những lời nói của chàng trai trẻ đã làm cho Quỳnh thôi thổn thức, tâm tư cô dịu đi và nước mắt đã ngừng lại. Cô thấy trong lòng nhẹ nhõm và tâm hồn sáng trong trở lại, có lẽ bây giờ tâm hồn ấy lại đẹp đẽ như những phiến thạch anh. Cô vẫn vùi đầu vào vai Thanh, rất lâu và cảm nhận tất cả sự bình lặng êm đềm.
Có những đêm, Thanh kể cho Quỳnh nghe về “Cánh lính chúng anh” như lời của Thanh – đó là ký ức về những ngày trong quân đội của anh. Có biết bao chuyện buồn vui của những ngày đó, Thanh muốn kể cho người bạn gái nghe. Trong một đêm mưa rừng lặng lẽ như đêm nay, anh ngồi bên cô và nhớ Sư đoàn của mình. Quỳnh cũng cảm nhận hết được những dư âm đang thổn thức trong Thanh. Cô ngồi lắng nghe và chìm sâu trong những lời kể trầm ấm của người bạn trai. Thanh nói:
- Anh đã từng đóng quân ở Thanh Hóa. Cứ đến đợt là đơn vị lại hành quân dài ngày, đi qua những vùng núi đồi mà màu xanh ấp ủ, trải dài để vào đến Nghệ An em ạ. Đơn vị đi đông vui lắm. Cả một đoàn quân dài, nối nhau đi trong chuyến hành quân. Bọn anh còn đi chặt cây keo giúp bà con ở những vùng đồi tây nam Thanh Hóa. Cánh lính lúc nào cũng hồ hởi và giữ được niềm tin yêu với cuộc đời, có gì buồn đâu trong một chuyến hành quân, ta nhớ người bạn gái cùng học chung mái trường, như anh chẳng hạn, anh thường xuyên nhớ người bạn gái ngồi bàn trên, lúc nào đến lớp anh cũng được thấy mái tóc, thấy bờ vai nhỏ nhắn và chiếc buộc tóc xinh xinh màu trắng. Đấy, có thế thôi mà trong đợt hành quân lúc nào anh cũng thấy vui rồi.
- Đó là cảm tình tuổi học trò của anh à? – Quỳnh vui hỏi.
- Đúng rồi cô bé ạ - Thanh cũng cười vui, rồi anh kể tiếp những kỷ niệm khác trong đơn vị. Khi đêm đã rất khuya rồi, và Quỳnh đã ngủ say, Thanh còn nằm thao thức một hồi lâu, lúc ánh mắt của anh khép dần để chìm vào giấc ngủ thì trong tâm tư bao giờ cũng mang theo một nỗi niềm: Ôi, nhớ Sư đoàn biết bao!
Mưa cứ thế tiếp diễn, những ngày sau có phần dai dẳng và nặng nề hơn, không ngơi ngớt hạt. Thêm ba ngày nữa, họ chỉ sống bằng nước mưa và chút mối kiếm được. Vậy là Thanh và Quỳnh hai người đã sống trong cái hang nhỏ này luôn một tuần liền. Nhưng họ không hề lả đi chút nào dù thiếu chất, dù ăn uống đơn sơ vì niềm vui họ đã có được khi bên nhau rất lớn lao và tràn ngập. Cuộc đời hai người không hề buồn, rừng vẫn là một sự cầm chân hai mảnh đời, nhưng trong hang đá ẩm thấp, sự rung cảm thương yêu luôn tràn đầy, không lúc nào vơi. Người con trai ấy đang chở che và như một đạo quân tình nguyện, anh nguyện là tấm lá chắn cho người con gái khổ đau. Hai chữ “lá chắn” thiêng liêng biết bao, chiếc lá chắn ấy sẽ đón nhận tất cả những gian lao và nguy hiểm vào mình, để cô gái có được sự bình yên, tĩnh lặng trong những biến động của thời tuổi trẻ. Người con trai hiền hậu là anh sẽ không chùn bước, và không lúc nào quên tình cảm thương mến Quỳnh. Thương mến em, bảy năm trời khổ đau, anh thốt ra lời trong ý nghĩ như vậy.
Vậy là sau một tuần, mưa đã bắt đầu tạnh dần, trời quang đãng trở lại và ánh nắng dịu nhẹ phả xuống xen qua rừng cây, kẽ lá. Cây xanh um và những tầng lá dày bắt đầu được sưởi ấm trong sự dễ chịu khi đón ánh vàng. Con chim nhỏ, một con chim màu trắng loang đen đậu ngay ở cửa hang hót tiếng lanh lảnh và nhảy đi nhảy lại, vô tư làm vui cho đôi bạn trẻ. Cửa hang có nắng đã lọt vào, đưa vào trong hang đến hai mét, để cho Quỳnh sưởi ấm hơi giá của đôi tay. Sau bảy ngày mưa lạnh, Quỳnh có phần gầy đi vì ăn uống thiếu thốn, nhưng vẻ đẹp vẫn còn đó, và lúc này ánh nắng như trang điểm lại khuôn mặt cô bằng dưỡng chất và hơi ấm nhẹ nhàng. Thanh thì bước ra cửa hang, khoan khoái vươn vai đôi chút, và anh thấy ánh sáng hôm nay đẹp quá, nó khơi trong anh lòng ham sống, tin yêu vào cuộc sống. Một lát Quỳnh cũng bước ra ngoài và đứng cạnh Thanh, cô khẽ nói với anh:
- Hôm nay trời đẹp thật đấy anh Thanh ơi, em rất thích màu sáng này, một thứ màu nắng mà em chưa từng được thấy bao giờ.
- Ừ, đẹp thật đấy, nhưng không đẹp bằng em đâu, Quỳnh ạ - Thanh cười vui.
Quỳnh lại ửng đỏ đôi má và níu lấy tay Thanh khẽ đưa qua, đưa lại.
Những xúc cảm mà họ đưa lại cho nhau thật nhẹ nhàng và như một cành lá, ẩn sâu trong tâm hồn mỗi người và làm mát những ngày qua.
Hai người đứng với nhau hồi lâu, rồi họ tìm đường đi tiếp trong cánh rừng. Những cây bụi thật là kẻ ngáng đường bất trắc, nếu người đi mà không cẩn thận có thể bị những chiếc gai sắc nhọn của mấy cây tầm thấp vướng vào người, làm chảy máu và khó chịu. Đã mấy lần Quỳnh bị những chiếc gai nhỏ ấy đụng vào người, trên tay có chỗ đã ra máu nhẹ, làm cô rất khổ sở, Thanh quay lại lau vết đâm của gai cho Quỳnh rồi dặn: “Em phải thật cẩn thận, không có dao đi rừng nên anh không thể phát mấy cây này được, nên đi qua chỗ nào có gai em hãy nhẹ nhàng tìm cách lách qua”.
Đi sâu vào trong rừng Thanh và Quỳnh nhìn thấy nhiều cây cổ thụ, trong đó có một cây rất lớn và thật là đặc biệt, gốc cây này phình ra và hoàn toàn rỗng ở phía trong, chỗ rỗng rộng lớn đến nỗi có thể ngồi hai, ba người trong ấy được. Hai người dừng lại ở đây, vừa để nghỉ ngơi vừa để ngắm nhìn cây cổ thụ này, xem cái đường rỗng bên trong nó kỳ lạ và có gì bí ẩn ở đó. Họ đi qua đi lại gốc cây, đưa đầu ngó vào trong và ngắm nghía. Rồi họ ngồi xuống trên một thân cây đã đổ nằm đối diện với cây cổ thụ kia.
- Nó bị sao thế hả anh Thanh? - Quỳnh khẽ hỏi
- Anh cũng không biết rõ nữa, chắc là nó bị mối đục - Thanh trả lời.
- Thế sao gốc nó trống rỗng mà phần trên cây lại vẫn xanh tươi?- Quỳnh lại hỏi.
- Anh cũng chẳng hiểu vì sao nữa, có thể là nó có sức sống phi thường, cô bé ạ - Thanh nở một nụ cười tươi.
Rồi họ tiếp tục nói chuyện với nhau, cái cây gốc trống rỗng làm họ thích thú.
- Nếu bây giờ mà trời mưa, hai đứa mình vào đây trú thì vừa đấy anh Thanh nhỉ - Quỳnh nói.
Thanh vừa đưa mắt nhìn cái cây vừa bảo:
- Ừ, vừa cho hai đứa chúng mình đấy. Nhưng nếu là trời mưa có sấm sét thì chớ nên chui vào đấy, vì khoa học đã nói, cây cối có nước ở bên trong sẽ thu hút sét vào đấy. Nếu là trời mưa bình thường, không có những tia sét thì chắc là chúng mình có một nơi trú mưa thật lý thú.
Hai người cùng nhìn nhau cười vui, khuôn mặt họ tươi trẻ và hồn hậu trông chẳng giống khuôn mặt của những người nhiều năm đượm khổ. Tiếng cười đùa nhè nhẹ phảng phất đưa. Cái cây lớn vi vu gió ngàn chắc cũng chung niềm vui bình dị với họ. Sau phút giây nghỉ ngơi, hai người lại đứng lên và tiếp tục cuộc hành trình vào miền rừng hoang vu xanh thẳm. Họ đi trong đám cây rừng che kín trên đầu, và có lúc họ đi trong màu sẫm tối mịt mùng, vì gần như ánh nắng ở những chỗ đó không chiếu xuống được. Ra đến chỗ quang có ánh nắng, trong đám cây bụi, có một vài cây hoa dại nở hoa trắng bé xíu, trông giống như hoa thạch thảo, Thanh cũng không biết rõ tên chúng nữa. Hơi ẩm trong rừng làm mát không khí, trong lành biết bao và khoan khoái biết dường nào. Đến một bụi cây um tùm rợp lá, Thanh và Quỳnh nhìn thấy mấy cây chuối rừng đã ra hoa, búp chuối đỏ sẫm xen lẫn trong tàu lá.
- Có đạn B40 rồi – Thanh vui lên sung sướng
- Đạn B40 là sao hả anh? - Quỳnh ngạc nhiên
-Thì cái hoa chuối này trông giống như quả đạn của súng chống tăng B40, hay còn gọi là tên lửa vác vai ấy. Có cái hoa chuối này chúng mình sẽ đỡ đói bụng đấy. Để anh hái xuống anh em mình lót dạ.
Nói rồi Thanh rẽ đám cây bụi thấp, đi dần đến bụi chuối rừng. Đến nơi Thanh rướn người, vươn lên cao níu lấy tàu lá chuối kéo xuống. Ngọn cây trĩu xuống về phía anh và anh lấy tay ngắt cái hoa chuối. Anh hái được hai cái hoa chuối lớn, rồi quay lại phía Quỳnh đang vừa đứng đợi vừa ngắm nghía Thanh trong khóm chuối rừng. Hai người vui vẻ ngồi bên cạnh nhau hồ hởi đón nhận bữa ăn đạm bạc. Thanh lách con dao nhỏ trong chiếc bấm móng tay ra để cắt nhỏ chiếc hoa chuối ấy. Con dao tuy nhỏ nhưng khá sắc, tất nhiên nó chẳng thể cắt được như những con dao nấu bếp thái rau bình thường, nhưng phần nào cũng giúp hai người cắt nhỏ hoa chuối ra được, và như thế họ sẽ dễ ăn hơn.
Quỳnh hơi khó ăn, em cố nuốt một cách khó khăn vì hoa chuối chan chát mà lại không có đồ chấm
- Em ăn khó lắm phải không? – Thanh ân cần hỏi Quỳnh.
- Vâng, em hơi khó nuốt- Quỳnh khẽ bảo.
- Vì thiếu đồ chấm ấy mà. Nếu có nước chấm anh có thể ăn ba bát cơm với mình hoa chuối đấy!
Quỳnh cười:
- Anh thích cái món này thế cơ à!
- Ừ, nó ngon mà. Vị chan chát này có lẽ hợp với anh hơn em, em cứ ăn từng miếng nhỏ có lẽ sẽ dễ ăn hơn đấy.
Hai người dùng bữa dưới tán cây bình lặng, tiếng cười của tuổi thanh xuân cũng đẹp tươi như cánh rừng nguyên sinh này. Phảng phất trong ngàn lá và trong không khí có mùi thơm của một loài hoa nào đó, nhẹ nhàng và thuần khiết. Hương thơm làm hai người cảm thấy dễ chịu, họ chìm vào không gian, loài hoa dại như đã sức nước hoa vào không khí nhẹ nhàng và đầy thi vị. Đây đó có những con bướm nhỏ, nhiều màu sắc phấp phới bay đi bay lại trước mắt hai người. Sau khi ăn xong bữa ăn đạm bạc, Quỳnh ngồi tựa vào gốc cây để ngủ, cô chìm vào giấc ngủ yên lành. Còn Thanh, anh ngồi thư thả và ngắm nhìn những cây nấm nhỏ, màu sắc sặc sỡ đang mọc trên những thân cây già. Không khí bình lặng không pha tạp âm này trong trẻo quá. Hai con người như trút bỏ mọi khổ đau trần gian, để rồi thanh thản trong những phút giây nghỉ ngơi giữa gió núi hương ngàn. Thời gian cứ lẳng lặng như thế. Sau khi Quỳnh thức giấc, cô đứng lên phủi những lớp bụi vương trên quần áo, Thanh bước lại gần, anh nói: “Chúng ta tiếp tục đi nhé, anh sẽ cố gắng tìm được đường ra khỏi nơi này”.
Rồi hai người bước tiếp, họ lại đi trên con đường rừng dày kín cây leo và cây bụi. Đến một đoạn lên dốc, khá nặng nhọc và vất vả, Quỳnh gần như không còn đủ sức để leo nữa. “Cố gắng lên em, người con gái đáng mến’’ –Thanh quay lại nói với Quỳnh như vậy, rồi dùng tay kéo Quỳnh để tiếp sức cho cô. “ Em sẽ cố gắng” - Quỳnh nói, rồi cô đưa tay níu lấy tay Thanh gắng gượng leo lên dốc núi dù rằng hơi thở rất gấp và rất mệt mỏi. Một lúc sau, trông chừng như Quỳnh không thể leo tiếp được nữa Thanh liền dừng lại, để Quỳnh ngồi nghỉ chân bên bờ dốc. Thanh bảo: “Em ngồi nghỉ ngơi đi để anh xoa bóp chân cho, em sẽ bớt mỏi có vậy mới đi hết được sườn núi này”.
Rồi anh xoa chân cho Quỳnh, gió thổi mát dịu và cô đã thấy dễ chịu hơn ban nãy. Vừa lúc chỗ nghỉ có một cây sung rừng cách họ chừng năm, bảy mét, và Thanh đã ngước nhìn thấy cây sung ấy. Anh bước lại gần, cây sung rất cao và phần lớn quả mọc ở phía trên ngọn cây, vời vợi nhưng ở phần gốc cũng có một vài chùm nhỏ mọc những quả sung bé xíu, xinh xắn. Thanh liền lấy tay với những quả sung ấy, đem lại chỗ Quỳnh và bảo:
- Em ăn đi, chắc nó cũng vị chát như hoa chuối rừng, nhưng cũng sẽ giúp em khỏe hơn chút ít đấy!
Quỳnh đón lấy quả từ tay Thanh, cô ăn nhỏ nhẹ và bảo: “Không chát lắm đâu anh ạ, cũng dễ ăn thôi mà.”
Thanh cũng ngồi xuống ăn một vài quả, và nói: - Ừ, ngon đấy chứ!
Những quả sung xanh non nhỏ như những viên bi mà trẻ con hay chơi, cũng đã giúp cho họ được phần nào. Sau khi đôi chân đã đỡ mỏi, Quỳnh đứng dậy nói: “Em khá hơn rồi anh ạ!”
Cô cùng Thanh tiếp tục vượt qua đoạn dốc, và sau chừng mười lăm phút họ đã ở một nơi bằng phẳng hơn, nơi có một loại cây thuần loài cổ kính. Thanh quay sang nói với Quỳnh:
- Đây là rừng cây thuần loài em ạ!
- Thuần loài là sao hả anh?
- Có nghĩa là cả khu rừng này chỉ có một loại cây này mọc bên nhau mà thôi.
- Trông đẹp quá anh nhỉ- Quỳnh nói tiếp: - Chỉ những cái cây này làm bạn với nhau mà thôi, chẳng cần những cây họ khác, thật là thú vị!
Thanh đứng lại, cất tiếng hát một bài hát mang tâm sự của tuổi thanh xuân trẻ trung vời vợi. Quỳnh chăm chú lắng nghe, và khi Thanh hát xong cô cũng cất lời ca, một bài ca là kỷ niệm ngày xưa của cô, giọng cô thanh trong và cảm mến, đưa xa trong khu rừng thuần loài ấy. Những cây gỗ này không lớn lắm, thân cây chỉ vừa vòng tay một người ôm, ngọn cây thưa thớt lá làm lộ ánh mặt trời chiếu rõ xuống gương mặt hai người bạn trẻ. Tất cả không gian trầm ấm và đượm nắng ươm vàng. Khu rừng thuần loài này không rộng lắm, họ đi một lát là đã qua và lại bước vào thế giới của những cây bụi, cây giang và cây gỗ lớn. Đến tối, Thanh và Quỳnh cùng xoay xở cách để tạo nơi ngủ giữa rừng. Thanh đến bên những bụi giang, suy nghĩ một lát rồi anh quyết định sẽ tạo một chiếc giường ngủ bằng chính những cây giang trong cánh rừng này. Anh dùng sức của mình vít từng cây giang xuống. Anh chọn những cây giang bánh tẻ, thân dẻo hơn những cây giang già, những cây giang khi đã được vít xuống cây nọ đan vào cây kia, tạo thành một cái giường lớn giữa rừng xanh thẳm. Sau một quãng thời gian khá lâu, Thanh cũng thấy mệt nhoài nhưng rất vui vì có Quỳnh luôn góp sức để hái và gom nhiều lá giang lại. Rồi hai người lấy lá giang phủ kín và họ trèo lên, mỗi người nằm một bên chiếc giường bằng giang êm êm, dễ chịu. Vì mệt quá nên họ ngủ thiếp đi, nhờ có chiếc giường bằng giang, hai người đã ngủ được một giấc ngủ ngon lành trong đêm rừng tĩnh lặng.
Những ngày tiếp theo họ cứ lần đường rừng để đi, và thi thoảng họ lấy thức ăn khi bắt gặp những quả rừng mọc đây đó, và họ tạm thời lót dạ bằng những thứ quả đó. Có một quãng thời gian họ không tìm được thức ăn trong rừng nữa, và họ đã chịu đói liên tục bốn ngày. Những cơn đói đã tra tấn họ trong sự cùng cực, hai người lả đi và nghĩ rằng mình sẽ gửi lại tấm thân ở giữa vùng rừng núi sâu thẳm này. Cơn đói như những tên nha lại hung đồ ngày xưa, bắt hai người trẻ phải khuỵu gối và quỳ xuống trước chúng. Nhưng Thanh vẫn đi bên Quỳnh trong hơi tàn sức mỏi, và Quỳnh vẫn níu lấy tay Thanh dù tấm thân yếu đuối của cô đã không còn một chút nhựa sống nào. Hai con người cùng khổ ấy chỉ còn biết sống bằng niềm tin cho nhau. Thanh nói với Quỳnh:
- Không sao đâu em, tất cả khổ đau chỉ là một trò đùa tạm thời của số phận mà thôi, chỉ là tạm thời thôi. Nhất định ánh sáng sẽ soi xuống cuộc đời của anh và em, rồi sẽ có một vầng mặt trời mơ ước đến với chúng mình. Mà nếu ánh sáng cuộc đời có không soi đến, chúng mình phải gửi lại phần đời ở nơi đây, thì dù sao chúng mình cũng được chết bên nhau, anh được chết bên em, Quỳnh yêu, như thế là anh mãn nguyện lắm rồi.
- Em cũng mãn nguyện – Quỳnh tha thiết nói – người con trai tốt nhất trên đời của em, em đã gặp được anh, anh hiền hậu lắm và cũng can trường lắm, em sẽ nắm tay anh và cùng ra đi về phía bên kia thế giới, như vậy là em thấy vui trong tim rồi.
- Quỳnh ơi - Thanh ôm ấp mái đầu Quỳnh vào trong vòng tay dịu nhẹ, và nói: – Em đã từng nghe câu chuyện này chưa? Ngày trước, anh đã nghe câu chuyện về một đoàn khảo cổ, khi họ đang đào những cổ vật, thì họ chợt thấy hai bộ xương của hai con người đang nằm ôm nhau, thì ra đó là hai người yêu nhau đã cùng ra đi và bên nhau mãi mãi. Có lẽ nào đó cũng là chuyện của chúng mình hôm nay.
- Vâng- Quỳnh nói trong một nụ cười hiền dịu – Có thể sau này cũng có đoàn khảo cổ và khi họ khai quật họ sẽ tìm thấy chúng mình, một chàng trai và một cô gái là của nhau, hai người tình đã cùng siết lấy tay nhau mãi mãi để về với vĩnh hằng.