Truyện ngắn [Cuộc thi viết - Số 1/2017] Lỡ

HoàngKhiết

Gà con
Tham gia
3/9/16
Bài viết
22
Gạo
400,0
BÀI DỰ THI [ Cuộc thi viết - số 1/2017] MỐI TÌNH ĐẦU
Người viết: Hoàng Khiết
Tiêu đề bài viết: Lỡ
Là truyện ngắn dựa trên câu chuyện thật của mình.
---​
"Định mệnh đến vào cơn mưa cuối hè, cuốn chúng tôi vào một tiểu vũ trụ đặc quánh. Khi đối lưng với nhau, trước mặt em ấy là màu đỏ, trước mặt tôi là những dải màu trắng đen, ở giữa, lại là một khoảng trống vô hình."
- Trích In another life. -

Năm đó, Nhiên và Hoà học chung một trường, nhà Hoà nằm trên con đường Nhiên tới trường mỗi sáng, họ ngẫu nhiên thân nhau, thời gian cũ quá, Nhiên cũng không nhớ làm sao cả hai thân thiết, chỉ biết mỗi sáng tập tễnh đi bộ đi học, từ xa khi thấy bóng Hoà, Nhiên đã hớt hải chạy lại để rồi Hoà sẽ dắt tay cô bé lớp một ấy cùng tới trường.

Một năm sau, Nhiên chuyển trường. Nhiên chẳng báo với Hoà một tiếng, cũng không nói lời tạm biệt, trường mới bạn mới với một đứa trẻ sáu tuổi quả là có sức hấp dẫn tuyệt vời. Cứ thế, Nhiên để mặc trí nhớ non nớt bỏ rơi Hoà.

Con đường dẫn tới ngôi trường mới ngược hướng với trường cũ, Nhiên không gặp Hoà nữa, không nhớ ra từng có người đợi cô mỗi sáng cùng đi học, cứ thế lạc mất một phần tuổi thơ ngọt ngào.

Vô tư, Nhiên bỏ quên lời từ biệt.

ZWzqYHG.jpg

- Nguồn: Internet -


Nhiên trải qua bốn năm tiểu học không hề có hình dáng cu cậu bận áo sọc ngang đội chiếc nón chụp che hết nửa cái trán.

Bốn năm sau, buổi tối đó mưa lất phất, mấy cái đèn đường chớp chớp như người bệnh nặng hấp hối rồi tắt lịm, Nhiên đứng dưới mái hiên một sạp báo chờ mẹ tới rước sau buổi học thêm tiếng anh. Đứng chờ chỉ còn mỗi Nhiên và một đám con trai chẳng có mũ nón gì cả thế mà lại đứng ngoài trời lâm râm nghịch nước mưa. Mấy hôm trước Nhiên đứng chờ mẹ cũng thấy bọn họ đứng tụm năm tụm ba với nhau. Sau vài buổi tối quan sát rồi ngờ ngợ đủ thứ, Nhiên phát hiện ra trong đám con trai đó có cái anh Hoà hồi lớp một Nhiên hay chơi cùng. Hoà hay dẫn Nhiên tới trường, rồi tới giờ ra chơi lại từ lớp hai bê của mình chạy qua lớp một dê rủ Nhiên xuống căn tin.

Nhiên nhận ra Hoà. A, thì ra khu phố không lớn như hồi bé Nhiên vẫn tưởng. Lúc bé tẹo đó, Nhiên cứ sợ mấy con đường gần nhà dài quá Nhiên sẽ lạc mất người thân, nhưng không, nó ngoằn ngoèo một hồi lại dẫn Nhiên về gặp người quen.

Nhiên nhắm mắt, những kí ức mờ mờ kêu kít kít những tiếng xước đĩa rồi chậm chạp phát lên trí nhớ cô. Dễ thương quá. Tại sao Nhiên lại quên mất một quãng thời gian đáng yêu đó, quên mất người bạn thân hay dắt Nhiên hết đường này đến lối nọ tới trường. Nhiên lắc đầu cười xoà như cụ già đãng trí vừa tìm ra cặp kính vắt trên cổ áo đang mặc.

Nhiều buổi tối nữa, Nhiên vẫn đứng dưới mái hiên sạp báo và cách mươi bước là Hoà lẫn trong đám con trai. Nhiên cứ đảo mắt về phía Hoà, đắn đo không biết có nên bắt chuyện với người bạn cũ không, cũng muốn giải thích một chút ngày đó bởi vì quá háo hức trường mới mà quên cả nói với Hoà lời tạm biệt, nhưng nhỡ Hoà không nhớ chuyện đó thì sao, có khi còn chẳng nhận ra Nhiên là ai, còn có bạn bè anh ấy ở đó, ngại chết đi được.

tumblr_n63plyhz5t1qk9powo1_500.gif

- Nguồn: Tumblr -

Và một buổi tối nữa, kéo theo nhiều buổi tối sau đó, Nhiên không thấy Hoà nữa. Mưa vẫn rơi lất phất và Nhiên vẫn cứ chôn chân dưới mái hiên sạp báo sau giờ học thêm tiếng anh.

Chậm chạp, Nhiên lỡ mất tiếng xin chào.

Một tuần sau, cách nhà Nhiên vài căn có người chuyển đến. Là gia đình Hoà. Họ chuyển nhà từ đường lớn - con đường ngày đó Nhiên và Hoà từng cùng đi học - vào cái hẻm nhỏ nhà Nhiên. Trở thành những người hàng xóm, lại còn là bạn cũ, Nhiên và Hoà cư nhiên lại thân thiết như xưa.

Hoà có nhắc về chuyện năm đó, nói là buồn lắm, mấy hôm đầu còn ngỡ Nhiên bị ốm, nhưng liên tục một tháng không thấy Nhiên, lúc đó Hoà lớp hai rồi, một mực không khóc với ba mẹ, Hoà vừa lo vừa tủi thân mà chẳng biết làm gì.

Nhiên mỗi lần nghe Hoà kể, bất giác đều có thể nhìn rõ hình ảnh cậu bé mặc áo sọc ngang mỗi sáng dáo dác ngóng chờ để thấy hai đuôi tóc ngắn ngắn cột hai bên đung đưa theo từng bước chạy về phía mình. Nhiên vô thức tức giận với cô bé sáu tuổi sao vô tâm quá.

Mỗi sáng, Hoà không còn dẫn Nhiên tới trường nữa vì Hoà học ở một trường cấp hai xa nhà chứ không chọn một trường gần xịt nhà như Nhiên. Nhưng thay vào đó, mỗi sáng, không hẹn trước mà cả hai đều bước ra cửa cùng lúc, tíu tít cười đùa với nhau cho tới khi ra đầu hẻm thì mỗi người một hướng. Mỗi tối, Nhiên và Hoà đều đặn thay phiên qua nhà nhau, có khi Hoà sẽ giảng bài cho Nhiên, có khi chỉ là nói chuyện phiếm. Những việc đó, lặp đi lặp lại như những chiếc kim đồng hồ, khiến cả hai không biết từ bao giờ mặc định chúng như những nhu cầu thiết yếu của bản thân giống ăn uống, tắm rửa, đi vệ sinh vậy.

Ba năm cứ thế trải qua như vậy. Lúc đó, nếu tự hỏi bản thân có xao xuyến chút gì về Hoà không, Nhiên chắc chắn gật đầu. Nhưng lúc đó, Nhiên không tự hỏi, bởi vì đã không nhận ra để tự hỏi. Giống như bàn tay phải và bàn tay trái, khi lạnh chúng luôn xoa vào nhau, cho nhau chút hơi ấm, nhưng khi tay trái và tay phải nắm lấy nhau, chẳng có cảm giác gì cả, chẳng giật mình hay hồi hộp như khi nắm lấy một bàn tay thứ ba, bởi chúng đã quá thân thiết với nhau. Vì vậy, Nhiên và Hoà, cả hai cư nhiên vẫn chỉ... thân thiết như xưa.

Bấy giờ, Nhiên học lớp chín, Hoà vào lớp mười, Hoà thi vào một trường cấp ba chuyên cũng xa nhà và lần này gia đình quyết định chuyển nhà một lần nữa để tiện cho việc đi học của Hoà.

- Anh rất thích Nhiên!

Hoà khi nghe tin chuyển nhà như người ăn cơm mắc phải xương cá, còn cái gì cứ vướng mắc trong lòng ấy. Hoà bất giác nghĩ nhiều về Nhiên. Lúc này, Hoà cũng không biết mình đã bằng cách thần kì nào có thể can đảm nói ra câu ấy.

Trước cửa nhà Nhiên, dưới ánh đèn neon nhàn nhạt từ phòng khách hắt ra, Hoà dúi vào tay Nhiên một hộp quà, ánh mắt rớt đâu đó dưới mấy đầu đầu ngón chân. Hộp quà được gói bằng giấy gói quà màu nâu đất, cột bằng mấy cọng ruy băng sặc sỡ méo xệch, đoán cũng không thể trật là Hoà tự gói.

Họ đã buôn với nhau đủ thứ chuyện, từ việc mấy cô bạn cứ hay trêu chọc chuyện mấy cậu chàng cùng khối theo đuổi Nhiên tới những ánh nhìn bực tức của lũ con trai khi mấy cô bạn hay cười với Hoà. Họ tâm sự rất hồn nhiên, không chút khó chịu hay e dè, vậy mà lúc này, Nhiên và Hoà ngượng nghịu hết cả, lưỡi cứ líu lại, chẳng biết phải nói gì.

Câu nói của Hoà cũng không phải là câu hỏi, vậy Nhiên phải đáp lại cái gì đây. Nhiên nên trả lời "em cũng vậy." chăng? Mà Nhiên có thích Hoà không?

- Vậy... anh về nhá!

Nhiên còn chưa biết nói gì hay phản ứng ra làm sao, Hoà đã lúng ta lúng túng bước nhanh về nhà. Nhiên không thấy rõ mặt Hoà, trước khi Hoà quay đi, Nhiên chỉ thấy đôi gò má của cậu sậm màu hơn những chỗ khác. Hoà đỏ mặt sao?

Hôm sau, Hoà chuyển đi, rất sớm. Nhiên dậy sớm hơn thường lệ để qua nhà Hoà nói lời chào, nhưng trước mắt Nhiên chỉ có cánh cửa rào màu xanh đóng im lìm, gió sớm lạnh buốt gắt gao cứa lấy sườn mặt Nhiên, quấn quít những sợi dây mảnh dẻ rung lên tiếng vỏ sò leng keng vọng ra từ mái hiên nhà Nhiên - món quà Hoà tặng Nhiên.

Năm đó, khi vẫn mải miết tìm hiểu lòng mình, Nhiên lỡ mất một câu trả lời.

tumblr_nrz5wet4JY1ubiihio1_500.gif

- Nguồn: Tumblr -
---​
"Thượng đế thật khoan dung với tôi, sau mỗi lần bỏ lỡ, người đều cho tôi thêm một cơ hội nữa, nhưng người cũng mệt mỏi rồi, khi tất thảy chúng đều bị tôi năm lần bảy lượt không trân trọng."
 
Chỉnh sửa lần cuối:

sparkling

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
3/9/14
Bài viết
525
Gạo
0,0
Re: [Cuộc thi viết - Số 1/2017] Lỡ
Một câu chuyện không có diễn biến hay tâm lý cao trào, nhưng lại là một câu chuyện gợi được nhiều cảm xúc. Tui rất thích sự đơn giản nhưng đầy tình cảm của câu chuyện này:x
 

HoàngKhiết

Gà con
Tham gia
3/9/16
Bài viết
22
Gạo
400,0
Re: [Cuộc thi viết - Số 1/2017] Lỡ
Một câu chuyện không có diễn biến hay tâm lý cao trào, nhưng lại là một câu chuyện gợi được nhiều cảm xúc. Tui rất thích sự đơn giản nhưng đầy tình cảm của câu chuyện này:x
Cám ơn sparking đã bình luận bài của Khiết:tho26:. Chắc vì đây là chuyện Khiết đã trải qua nên mới viết được cảm xúc vậy:tho10:.
 

Chân Nguyên

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
5/6/16
Bài viết
212
Gạo
0,0
Re: [Cuộc thi viết - Số 1/2017] Lỡ
Hay quá bạn à, nói thật là có chút buồn cho Hoà nhưng biết sao được vì hồi đó Nhiên còn vô tư và trong sáng. Truyện ấn tượng lắm bạn à dù không có tình tiết cao trào. Vô cùng vô cùng thích truyện này của bạn. :x
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Gallifrey

Gà con
Tham gia
20/11/17
Bài viết
38
Gạo
0,0
Re: [Cuộc thi viết - Số 1/2017] Lỡ
Lời văn của bạn rất ổn định, có thể nói bạn có một men khá trong gác. Nếu nói là không có diễn biến cao trào thì cũng không phải mà ở ngôi ba sự miêu tả về tâm lí bị hạn chế. Bạn có thêm thắt tâm lí nhân vật ở giữa truyện rồi nhận ra lời văn bắt đầu rối lên đã kể một mạch tới cuối. Về chi tiết tác dụng ngôi kể và cách dùng mình có thể gợi ý một số mẹo. Tuy bài này hơi dưới sức bạn nhưng bạn có triển vọng phát triển rất lớn. Cứ nhờ vả các pro trong đây là chẳng mấy mà thành quái vật thôi. Chúc bạn đạt thành tích cao trong cuộc thi nhé.
 

HoàngKhiết

Gà con
Tham gia
3/9/16
Bài viết
22
Gạo
400,0
Re: [Cuộc thi viết - Số 1/2017] Lỡ
Lời văn của bạn rất ổn định, có thể nói bạn có một men khá trong gác. Nếu nói là không có diễn biến cao trào thì cũng không phải mà ở ngôi ba sự miêu tả về tâm lí bị hạn chế. Bạn có thêm thắt tâm lí nhân vật ở giữa truyện rồi nhận ra lời văn bắt đầu rối lên đã kể một mạch tới cuối. Về chi tiết tác dụng ngôi kể và cách dùng mình có thể gợi ý một số mẹo. Tuy bài này hơi dưới sức bạn nhưng bạn có triển vọng phát triển rất lớn. Cứ nhờ vả các pro trong đây là chẳng mấy mà thành quái vật thôi. Chúc bạn đạt thành tích cao trong cuộc thi nhé.
Trời ơi, cám ơn bình luận rất chi tiết của Gallifrey. Khiết chắc phải chăm luyện nữa mới viết được tốt diễn biến tâm lí.
 

duongphieulinh

Gà con
Tham gia
23/6/14
Bài viết
26
Gạo
1.200,0
Re: [Cuộc thi viết - Số 1/2017] Lỡ
Có những con chữ dưới áp lực của thời gian sẽ được rèn giũa theo năm tháng, dần dần lột xác.

Có những câu chữ đơn giản, không chau chuốt bay bổng, không lãng mạn ướt át, chỉ nhẹ nhàng lại rất thật.

Mình như mơ hồ chạm đến trong câu chuyện, là tình cảm nguyên sơ thuần khiết. Không dám chạm vào, lại sợ vỡ tan.

Nhưng cảm giác đọc như khi lướt qua làn mưa lất phất thanh xuân, định khẽ khàng chạm vào lại phảng phất rụt tay lại, mối tình đầu, lại là một phần trong quá trình của sự trưởng thành. Cám ơn bạn rất nhiều! Hay quá trời ơi.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

HoàngKhiết

Gà con
Tham gia
3/9/16
Bài viết
22
Gạo
400,0
Re: [Cuộc thi viết - Số 1/2017] Lỡ
Hay quá bạn à, nói thật là có chút buồn cho Hoà nhưng biết sao được vì hồi đó Nhiên còn vô tư và trong sáng. Truyện ấn tượng lắm bạn à dù không có tình tiết cao trào. Vô cùng vô cùng thích truyện này của bạn. :x
Cám ơn Nguyên đã khen nha:tho26:.
 

Huyền Nhâm

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
22/9/14
Bài viết
1.902
Gạo
1.800,0
Re: [Cuộc thi viết - Số 1/2017] Lỡ
Chào bạn HoàngKhiết ,

Dưới đây là vài lời nhận xét, mình xin gửi đến bạn trên cương vị giám khảo cuộc thi viết số 01/2017.

* Về văn phong:

- Bài viết được trình bày đẹp mắt. Có màu sắc, có hình ảnh, sạch sẽ và chỉn chu. Không có lỗi đánh máy cũng như chính tả. Đây là điểm rất đáng hoan nghênh, cho thấy sự tôn trọng và đầu tư nghiêm túc của bạn đối với cuộc thi này.

- Bạn sở hữu một chất văn trong sáng, có cá tính cũng như phong cách riêng. Hồn nhiên, giản dị và... mát mẻ. Mình có thể cảm nhận rõ ràng không khí văn chương đặc trưng trong cách kể của bạn, và mình đánh giá cao điều này. Bên cạnh đó, bạn diễn đạt ổn. Cách kể cũng trôi chảy, tự nhiên và dễ chịu.

- Một điểm quan trọng nữa phải kể đến là bạn đầu tư vào mặt hình ảnh rất kĩ lưỡng. Tựa như một vị đạo diễn đang ngắm khung hình, chọn lọc từng thước phim một - cách - có - mục - đích. Một mặt, nó khiến câu chuyện trở nên đẹp hơn, mang chất thơ hơn. Nhưng trái lại, sự tính toán này vô hình trung lại khiến truyện như bị "đóng khung" vào những cảnh tiêu biểu trong anime và phim thần tượng. Do đó đã làm mờ đi ấn tượng về sự chân thực cũng như sự sáng tạo tự nhiên của tác giả trong mắt người đọc.

- Bạn sử dụng rất nhiều phép so sánh.
mấy cái đèn đường chớp chớp như người bệnh nặng hấp hối rồi tắt lịm
những kí ức mờ mờ kêu kít kít những tiếng xước đĩa rồi chậm chạp phát lên trí nhớ cô
Nhiên lắc đầu cười xoà như cụ già đãng trí vừa tìm ra cặp kính vắt trên cổ áo đang mặc.
Dù đọc lên nghe cũng độc đáo và gây ấn tượng, nhưng cá nhân mình lại thấy chúng lạc lõng khi đứng giữa tổng thể. Nói một cách khác, là bạn vẫn còn khá non tay trong việc xử lý những hình ảnh mang tính táo bạo này.

- Vẫn còn xuất hiện những từ ngữ/ cấu trúc không thuần, mang hơi hướm văn dịch ngôn tình trong truyện. Ví dụ: "cư nhiên", “bằng cách thần kì nào có thể can đảm nói ra câu ấy”.

- Điểm cuối cùng bạn nên lưu ý là cách sử dụng dấu phẩy trong câu.
Năm đó, Nhiên và Hoà học chung một trường, nhà Hoà nằm trên con đường Nhiên tới trường mỗi sáng, họ ngẫu nhiên thân nhau, thời gian cũ quá, Nhiên cũng không nhớ làm sao cả hai thân thiết, chỉ biết mỗi sáng tập tễnh đi bộ đi học, từ xa khi thấy bóng Hoà, Nhiên đã hớt hải chạy lại để rồi Hoà sẽ dắt tay cô bé lớp một ấy cùng tới trường.
Dấu phẩy quá nhiều trong một câu văn dài khiến mạch cảm xúc bị giật cục, ngữ pháp rối loạn. Đọc khá mệt bạn ạ. Còn nếu nói rằng đó là phong cách riêng thì mình chưa nhận thấy hiệu quả tích cực nào đến từ việc lạm dụng chúng trong phạm vi tác phẩm này.

* Về nội dung:

- Mình đã cảm thấy thật khó khăn khi phải nhận xét bài viết này theo kết cấu của truyện ngắn. Bởi vì dù nó cũng có mở đầu, diễn biến, kết thúc - nó cũng có tình huống, có chi tiết (có vẻ như) cao trào, có tuyến nhân vật... nhưng tất cả đều được lướt qua rất nhanh như một bản tóm tắt. Nhịp truyện đều đều, nhàn nhạt, xét riêng về nội dung thì không có gì đáng kể cũng như không có điểm nhấn. Nhân vật ẩn hiện bên dưới ngòi bút như những người trong tranh thôi chứ không sắc nét, sống động.

Trong khuôn khổ truyện ngắn này thì nội dung có thể coi là phù hợp với văn phong, nhưng cá nhân mình không khuyến khích cách phát triển mạch truyện như vậy. Nó đang kéo tác phẩm gần hơn với thể loại "truyện lai tản (văn)" mà mình còn gọi suồng sã là "truyện chết". Cụ thể như truyện của bạn, có vẻ nhân vật đang bị kìm hãm bởi lối viết khá nhiều. Họ không có cơ hội được thể hiện bản thân một cách thực sự, không được tạo môi trường để "sống" mà từ đầu đến cuối đều bị gò theo guồng quay định sẵn của tác giả. Như mình từng nói ở trên kia, bạn đã tính toán từng "cảnh quay" rất kĩ lưỡng. Và bây giờ, mình cũng có cảm giác tương tự như vậy với cách bạn xử lý diễn biến. Đó là lý do mình chưa nhận được sự rung cảm cũng như cái hồn từ câu chuyện.

Tất nhiên, đây hoàn toàn là cảm nhận của riêng mình thôi, chỉ mang tính tham khảo bạn nhé!

- Bạn chốt các tình tiết bằng những câu in đậm theo cùng một cấu trúc. Đây cũng là một điều góp phần đẩy truyện nghiêng về màu sắc của tản văn. Dù nghe có vẻ sâu sắc, ấn tượng, nhưng đồng thời lại làm mạch truyện bị phân khúc, trở nên rời rạc. Nếu nó cũng nằm trong tính toán của bạn thì thiết nghĩ cần phải cao tay thêm nữa để mọi thứ được hòa quyện và đỡ phô hơn.

- Kết truyện hơi vội. Bạn vẫn trung thành với form "kết đoạn bằng một câu so deep" nên mình đã nghĩ sau đó vẫn còn nữa, để rồi khá hụt hẫng khi thấy đã The End. :D Có thể điều này nằm cũng nằm trong dụng ý của từ "Lỡ" mà bạn muốn nhấn mạnh, nhưng xét về kết cấu thì lại chưa tạo được một âm hưởng đẹp trong lòng người đọc mà gây hoang mang nhiều hơn.

- Cuối cùng, truyện có chủ đề, và được nhấn mạnh rất nhiều lần. Nhưng mình lại thấy nó chưa được khai thác đủ tầm để trở thành thông điệp có sức nặng. Bởi với những gì thể hiện ở trong truyện thì dù có "lỡ" hay không cũng chỉ như một kỉ niệm đẹp thôi chứ không gây ảnh hưởng lớn lắm đến cuộc sống hiện tại của Nhiên hay khiến cô phải suy nghĩ, nuối tiếc. Do đó, mình cho rằng cách tô đậm chủ đề như vậy chưa thực sự cân xứng với "nội hàm" vốn có.

* Kết luận:

Bạn có một chất văn đẹp, có phong cách riêng và nó được thể hiện mạnh mẽ qua không khí văn chương mà bạn đã tạo dựng. Đây là điểm mạnh nếu lựa chọn đúng những chủ đề phù hợp để ngòi bút có cơ hội tỏa sáng. Nhưng nó cũng sẽ trở thành rào cản kìm chân bạn trong những cốt truyện phức tạp, yêu cầu nhiều kĩ năng hơn là vẻ đẹp văn phong.

Cảm ơn bạn đã gửi bài dự thi. Chúc bạn sẽ có nhiều tác phẩm hay hơn nữa trong tương lai!

Giám khảo cuộc thi: [Cuộc thi viết số 1/2017] Mối tình đầu
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bên trên