BÀI DỰ THI [CUỘC THI VIẾT - SỐ 1/2017] MỐI TÌNH ĐẦU
Người viết: bndy28
Tiêu đề bài viết: Ma lực của tình đầu
Tôi đã từng đọc rất nhiều ngôn tình. Hai nhân vật nữ chính tôi ấn tượng nhất, một người cứ mãi yêu một người không yêu mình đến mức biến tình yêu thành thù hận, còn một người lại ôm mãi bóng hình của người đã chết nhiều năm về trước. Tôi ấn tượng họ về nhiều mặt, nhưng về tình yêu của họ, tôi không hiểu nổi.
Giờ thì tôi đã hiếu rồi, nguyên nhân chỉ có 2 chữ: tình đầu.
Mối tình đầu luôn được người trong cuộc thần thánh hoá, nhân vật chính luôn cho rằng câu chuyện của mình đặc biệt hơn của người khác, chắc chắn cái kết sẽ khác.
Tôi luôn xem anh ấy là mối tình đầu của tôi. Bởi vì, tuy hai đứa chưa bao giờ được xem là chính thức, nhưng sự cố chấp của tôi lại quá giống với hai cô nữ chính kia. Đối với anh ấy, tôi có thể là người tình, có thể là bạn tình, hay một thứ gì đó tệ hơn hay quan trọng hơn, tôi không dám chắc.
Tôi đã từng mơ mộng anh ấy là nam chính trong câu chuyện của mình, đẹp đẽ cỡ như câu chuyện của nàng Lọ Lem hay Bạch Tuyết gì đó. Mặc dù sự thật đã đánh gục tôi không biết bao nhiêu lần, nhưng tôi vẫn cứ mơ. Nhưng giờ đây, thứ tôi mơ có nhỏ hơn một chút. Tôi mơ mỗi lần bên nhau, anh ấy có thể ở lại với tôi lâu hơn một chút, tôi mơ mỗi cuộc điện thoại lại kéo dài hơn một chút, và mơ rằng cái ngày hai đứa rời xa nhau sẽ lâu đến hơn một chút.
Chúng tôi đã từng tan rồi hợp, hợp rồi tan không biết bao nhiêu lần. Anh ấy từng nói với tôi rằng, tôi như có một ma lực khiến anh ấy không thể thoát ra. Còn tôi, tôi cho rằng đó là ma lực của tình đầu.
Tôi đến với anh bằng một trái tim trinh nguyên, nồng nhiệt nhất. Vì chưa từng yêu ai nên đối với anh, tôi dành tặng tất cả những thứ tuyệt vời nhất, những điều cháy bỏng nhất. Còn anh, anh đến với tôi bằng một trái tim già nua héo úa, nó có lẽ chưa từng nhìn thấy một thứ tình cảm nào mãnh liệt đến thế, và nó cần sự mãnh liệt ấy để hồi sinh.
Nhưng đấy là chuyện riêng của con tim. Còn lý trí mà nói, tôi và anh không có một điểm nào hợp nhau. Tôi thích nhạc hiện đại, anh mê nhạc tiền chiến. Tôi ưa thích náo nhiệt, anh lại luôn trầm ngâm. Tôi mong cầu an ổn, anh lại thích tự do.
Hai con người khác biệt đến đối nghịch, cãi vã là chuyện cơm bữa. Cãi nhau đến toé lửa, làm đối phương tổn thương rồi lại bên nhau nồng cháy, hàn gắn vết thương cho nhau. Tôi nghĩ rằng nếu như không khác biệt, thì tình yêu của chúng tôi đã không cuồng nhiệt đến thế.
Cuồng nhiệt thì sao, an ổn thì sao, cuối cùng thì đích đến của cả hai cũng không phải là một. Chắc chắn sẽ có một ngày tôi và anh sẽ phải rời xa nhau. Nhưng tôi vẫn cứ mong rằng, ngày ấy đừng đến vội. Tôi còn có quá nhiều thứ muốn được làm với anh ấy, rất nhiều nơi muốn đặt chân đến với anh ấy. Có thể nó sẽ đến ngay ngày mai, có thể 10 năm nữa, không ai biết được, nó cũng mờ mịt như chính câu chuyện của tôi.
Hai nữ chính yêu thích của tôi, câu chuyện tuy khác nhau nhưng đến trang cuối cùng, họ đều phần nào rũ bỏ được quá khứ, mở lòng mình cho một người khác. Trong quá trình đó, họ phải trải qua rất nhiều đau khổ, nước mắt, nhưng đó chỉ là trang truyện. Còn cuộc đời, từng trải nghiệm đều là thật, từng đau đớn cũng là thật. Tôi sợ đến cái ngày ấy, những điều tôi trải qua đều không có anh bên cạnh, bởi vì anh đã trở thành người yêu cũ. (Hay đối với anh tôi là người tình cũ)
Tôi đã lên kịch bản cho cái ngày cuối cùng của 2 chúng tôi, sẽ là một chuyến đi đến một nơi hai đứa cùng yêu thích nhưng chưa từng đặt chân đến. Tôi và anh sẽ thưởng thức những món ăn mới lạ, chụp cho nhau những tấm hình thật đẹp, sẽ cùng nhau điên cuồng một đêm, rồi buổi sáng sẽ dậy thật sớm để thưởng thức bình minh nơi đây. Tôi khẽ đặt môi mình lên môi anh ấy, và nói trong hạnh phúc: “Em đã cùng anh thực hiện tất cả những điều em mong muốn, đã yêu anh hết mình để không còn gì để hối tiếc cả. Đã đến lúc mình phải xa nhau rồi.”
Nhưng tôi chỉ dám giữ nó cho riêng mình mà thôi. Vì tôi biết lòng tham là vô đáy, sẽ chẳng bao giờ có giới hạn cho những điều tôi muốn làm với anh ấy, càng không có chuyện tôi không có gì để hối tiếc. Có thể sẽ chẳng có một kịch bản nào cả, chẳng có một mốc thời gian cụ thể nào cả, chúng tôi cứ thế mà rời xa nhau trong lặng im. Vậy thì tôi nhất định phải viết ra những điều này, để nếu điều đó có xảy ra thật, tôi vẫn còn có một thứ để nói với anh.
Chàng trai của em, chàng trai từng nói không bao giờ tin vào tình yêu vĩnh cửu, trái tim của anh đã hồi sinh rồi chứ? Nếu được như vậy, dù có rời xa nhau thì ít nhất em cũng có thể làm được một điều gì đó cho anh. Mối tình đầu của em, tình yêu trinh nguyên và mãnh liệt nhất của em, hình bóng của anh em sẽ cất giữ trong tim mãi mãi.
Người viết: bndy28
Tiêu đề bài viết: Ma lực của tình đầu
Tôi đã từng đọc rất nhiều ngôn tình. Hai nhân vật nữ chính tôi ấn tượng nhất, một người cứ mãi yêu một người không yêu mình đến mức biến tình yêu thành thù hận, còn một người lại ôm mãi bóng hình của người đã chết nhiều năm về trước. Tôi ấn tượng họ về nhiều mặt, nhưng về tình yêu của họ, tôi không hiểu nổi.
Giờ thì tôi đã hiếu rồi, nguyên nhân chỉ có 2 chữ: tình đầu.
Mối tình đầu luôn được người trong cuộc thần thánh hoá, nhân vật chính luôn cho rằng câu chuyện của mình đặc biệt hơn của người khác, chắc chắn cái kết sẽ khác.
Tôi luôn xem anh ấy là mối tình đầu của tôi. Bởi vì, tuy hai đứa chưa bao giờ được xem là chính thức, nhưng sự cố chấp của tôi lại quá giống với hai cô nữ chính kia. Đối với anh ấy, tôi có thể là người tình, có thể là bạn tình, hay một thứ gì đó tệ hơn hay quan trọng hơn, tôi không dám chắc.
Tôi đã từng mơ mộng anh ấy là nam chính trong câu chuyện của mình, đẹp đẽ cỡ như câu chuyện của nàng Lọ Lem hay Bạch Tuyết gì đó. Mặc dù sự thật đã đánh gục tôi không biết bao nhiêu lần, nhưng tôi vẫn cứ mơ. Nhưng giờ đây, thứ tôi mơ có nhỏ hơn một chút. Tôi mơ mỗi lần bên nhau, anh ấy có thể ở lại với tôi lâu hơn một chút, tôi mơ mỗi cuộc điện thoại lại kéo dài hơn một chút, và mơ rằng cái ngày hai đứa rời xa nhau sẽ lâu đến hơn một chút.
Chúng tôi đã từng tan rồi hợp, hợp rồi tan không biết bao nhiêu lần. Anh ấy từng nói với tôi rằng, tôi như có một ma lực khiến anh ấy không thể thoát ra. Còn tôi, tôi cho rằng đó là ma lực của tình đầu.
Tôi đến với anh bằng một trái tim trinh nguyên, nồng nhiệt nhất. Vì chưa từng yêu ai nên đối với anh, tôi dành tặng tất cả những thứ tuyệt vời nhất, những điều cháy bỏng nhất. Còn anh, anh đến với tôi bằng một trái tim già nua héo úa, nó có lẽ chưa từng nhìn thấy một thứ tình cảm nào mãnh liệt đến thế, và nó cần sự mãnh liệt ấy để hồi sinh.
Nhưng đấy là chuyện riêng của con tim. Còn lý trí mà nói, tôi và anh không có một điểm nào hợp nhau. Tôi thích nhạc hiện đại, anh mê nhạc tiền chiến. Tôi ưa thích náo nhiệt, anh lại luôn trầm ngâm. Tôi mong cầu an ổn, anh lại thích tự do.
Hai con người khác biệt đến đối nghịch, cãi vã là chuyện cơm bữa. Cãi nhau đến toé lửa, làm đối phương tổn thương rồi lại bên nhau nồng cháy, hàn gắn vết thương cho nhau. Tôi nghĩ rằng nếu như không khác biệt, thì tình yêu của chúng tôi đã không cuồng nhiệt đến thế.
Cuồng nhiệt thì sao, an ổn thì sao, cuối cùng thì đích đến của cả hai cũng không phải là một. Chắc chắn sẽ có một ngày tôi và anh sẽ phải rời xa nhau. Nhưng tôi vẫn cứ mong rằng, ngày ấy đừng đến vội. Tôi còn có quá nhiều thứ muốn được làm với anh ấy, rất nhiều nơi muốn đặt chân đến với anh ấy. Có thể nó sẽ đến ngay ngày mai, có thể 10 năm nữa, không ai biết được, nó cũng mờ mịt như chính câu chuyện của tôi.
Hai nữ chính yêu thích của tôi, câu chuyện tuy khác nhau nhưng đến trang cuối cùng, họ đều phần nào rũ bỏ được quá khứ, mở lòng mình cho một người khác. Trong quá trình đó, họ phải trải qua rất nhiều đau khổ, nước mắt, nhưng đó chỉ là trang truyện. Còn cuộc đời, từng trải nghiệm đều là thật, từng đau đớn cũng là thật. Tôi sợ đến cái ngày ấy, những điều tôi trải qua đều không có anh bên cạnh, bởi vì anh đã trở thành người yêu cũ. (Hay đối với anh tôi là người tình cũ)
Tôi đã lên kịch bản cho cái ngày cuối cùng của 2 chúng tôi, sẽ là một chuyến đi đến một nơi hai đứa cùng yêu thích nhưng chưa từng đặt chân đến. Tôi và anh sẽ thưởng thức những món ăn mới lạ, chụp cho nhau những tấm hình thật đẹp, sẽ cùng nhau điên cuồng một đêm, rồi buổi sáng sẽ dậy thật sớm để thưởng thức bình minh nơi đây. Tôi khẽ đặt môi mình lên môi anh ấy, và nói trong hạnh phúc: “Em đã cùng anh thực hiện tất cả những điều em mong muốn, đã yêu anh hết mình để không còn gì để hối tiếc cả. Đã đến lúc mình phải xa nhau rồi.”
Nhưng tôi chỉ dám giữ nó cho riêng mình mà thôi. Vì tôi biết lòng tham là vô đáy, sẽ chẳng bao giờ có giới hạn cho những điều tôi muốn làm với anh ấy, càng không có chuyện tôi không có gì để hối tiếc. Có thể sẽ chẳng có một kịch bản nào cả, chẳng có một mốc thời gian cụ thể nào cả, chúng tôi cứ thế mà rời xa nhau trong lặng im. Vậy thì tôi nhất định phải viết ra những điều này, để nếu điều đó có xảy ra thật, tôi vẫn còn có một thứ để nói với anh.
Chàng trai của em, chàng trai từng nói không bao giờ tin vào tình yêu vĩnh cửu, trái tim của anh đã hồi sinh rồi chứ? Nếu được như vậy, dù có rời xa nhau thì ít nhất em cũng có thể làm được một điều gì đó cho anh. Mối tình đầu của em, tình yêu trinh nguyên và mãnh liệt nhất của em, hình bóng của anh em sẽ cất giữ trong tim mãi mãi.
Chỉnh sửa lần cuối: