BÀI DỰ THI [Cuộc thi viết - Số 1/2017] MỐI TÌNH ĐẦU
Người viết: Ivy_Nguyen
Tên truyện: NHỮNG NỤ HỒNG HÉO RŨ
Hân đã nghĩ mình cứ thế mà khóc đến chết đấy. Vậy mà sáng hôm sau cô vẫn tỉnh dậy, ngoài cặp mắt sưng vù vì khóc thì hệ tiêu hóa vẫn hoạt động bình thường. Hân chạy vội vào nhà vệ sinh vì thói quen chết tiệt cô tập để chữa bệnh táo bón: đi nặng vào mỗi sáu giờ sáng hàng ngày. Hân uể oải rửa tay sau khi xong việc, nhìn mình trong gương, sống mũi lại cay cay, cô định tắm sớm bằng nước lạnh để cho cái đầu và cảm xúc bi thương của mình đóng băng lại, nhưng còn chưa rửa tay xong thì bụng đã kêu rồn rột. Hệ tiêu hóa tốt thật, thảo nào cô chẳng bao giờ giảm cân được.
Tối qua Hân về trễ, lại đương lúc bão to, bố mẹ và ông anh trai còn bận dọn đồ và chèn chặt cửa nẻo nên chẳng ai để ý đến cô. Bây giờ nhìn đôi mắt sưng mọng và khuôn mặt phờ phạc của Hân thì bố đẩy mẹ một cái, mẹ đẩy anh trai một cái, anh trai lại đưa mắt cầu cứu bố. Hân chép miệng, tự nói trước khi bị hỏi:
- Con lại bị từ chối.
Ba người còn lại gần như cùng lúc ngừng ăn, kêu lên:
- Hả?
- Em vẫn có kiên nhẫn hả?
- Lần thứ tám rồi đấy con gái ơi!
Bố mẹ và anh trai rất thương yêu và quan tâm tới Hân, nhưng đối với một người bị từ chối tới tám lần như Hân thì cô cũng không nên đòi hỏi quá nhiều cảm thông từ phía họ. Hân bặm môi vì không muốn đáp, nhưng lại quên bàn tay đang đưa bát ngũ cốc trộn sữa lên miệng thành ra sữa bị đổ, rớt xuống cằm, dính cả vào cái áo phông mới thay. Hân cúi đầu làm bộ xem vết bẩn trên áo nhưng vẫn không kịp giấu đi đôi mắt sưng mọng lại hoe đỏ. Hình như ý thức được phản ứng có phần quá đáng của mình trước cô con gái tội nghiệp đang thất tình, mẹ vỗ nhẹ lấy vai Hân an ủi, và lấy giấy ăn cho cô lau mặt.
- Hừ, trên đời chỉ có thằng đó không biết con gái bố tốt cỡ nào. Đúng là có phúc mà không biết hưởng…
Bố hệt như bảy lần trước, nói “hả” khi Hân thú nhận mình bị từ chối và tiếp đó là cao giọng mắng anh chàng từ chối cô. Biết là bố chỉ làm quá lên và vờ mắng thôi nhưng Hân vẫn thấy dễ chịu đôi chút. Anh trai thực tế hơn, không khuyên nhủ gì cả mà đợi Hân ăn xong rồi kéo cô ra khỏi nhà, tránh việc Hân no bụng lại có sức để mà khóc.
- Hôm qua bão to, vườn sau nhà nhiều cây bị đổ, gãy. Đi ra dọn vườn với anh nào.
Thế là Hân vừa uống xong ngụm ngũ cốc trộn sữa cuối cùng thì bị lôi ra vườn. Ánh nắng buổi sớm chiếu vào cặp mắt sưng vù khiến Hân khó chịu phải đưa tay che mắt, anh trai từ đâu lôi ra một cái mũ rộng vành đội sụp lên đầu Hân.
- Dù có bị từ chối thì cũng phải đứng thẳng lưng lên cho anh.
Hân còn chưa kịp hiểu vì sao anh nói vậy thì đã nghe tiếng nói quen thuộc sau lưng.
- Hai anh em dọn vườn à? Trận bão hôm qua bên nhà có bị thiệt hại nhiều không?
Đó là giọng của Hùng, anh chàng hàng xóm, hơn Hân sáu tuổi và cũng là người mà cả nhà cô biết là đã tám lần từ chối lời tỏ tình của cô. Giống như bảy lần trước, anh ấy vẫn xuất hiện và hết sức bình thường như chưa từng có màn tỏ tình nào xảy ra cả. Hân kéo cái mũ rộng vành che đi cặp mắt sưng húp, ngồi xổm xuống đất giả bộ chỉnh lại bụi hoa hồng.
Anh trai và Hùng nói chuyện một hồi, trước khi rời đi Hùng còn nói vọng lại:
- Anh đi nha Hân!
Hân gục gặc đầu coi như đã nghe. Tiếng xe máy xa dần, anh trai ngồi xổm xuống cạnh Hân, gãi gãi tai.
- Nếu… nếu không phải là anh Hùng, nhất định anh sẽ đấm vỡ mũi đứa nào dám từ chối em gái anh, nhưng mà… nhưng mà…
Nhưng mà anh ta là anh Hùng hàng xóm, chơi với anh em Hân từ bé, và lúc nào cũng là thần tượng của anh em cô. Không nói anh trai, đến bố thương Hân như vậy vẫn phải nể mặt ông bạn rượu hàng xóm mà lờ đi mỗi lần cậu con traiông bạn ấy sang chơi. Còn mẹ thì thôi bỏ đi, bà luôn muốn thằng cháu hàng xóm đẹp trai ngoan ngoãn, công việc ổn định làm con rể. Chỉ tiếc Hân “ra tay” tới tám lần không ăn thua.
Hân không đáp lời anh trai, cô mải nhìn thấy bụi hoa hồng bị mưa bão đêm qua tạt làm gãy rất nhiều nụ hồng. Anh trai dọn xong đống rác trong vườn vẫn thấy Hân tẩn mẩn với bụi hoa hồng thì lại gần, đánh giá tình trạng bụi hoa rồi đưa cô cái kéo.
- Cắt bỏ đi em, vài bữa nữa nó sẽ ra nụ mới.
Hân cầm cây kéo mà cứ đưa lên lại đặt xuống. Cuối cùng Hân dựng những nụ hoa bị gẫy dậy, dùng kéo cắt từng đoạn bìa cứng và dùng dây duy băng nhỏ buộc lại. Chống đỡ kiểu này hi vọng có thể cứu vãn được mấy nụ hoa. Chúng gẫy rồi nhưng đã lìa cành đâu, khó khăn lắm mới kết nụ, thực sự muốn nhìn thấy chúng nở hoa.
Anh trai nhìn Hân làm thì chỉ lắc đầu, thở dài.
…
Sáng hôm sau, mắt đỡ sưng, Hân không cần đội mũ rộng vành mới dám ra vườn nữa. Anh hàng xóm dắt xe ra sân để chuẩn bị đi làm, nhìn thấy Hân thì vẫy tay chào. Hân xoay lưng về phía anh, chầm chậm đi về phía bụi hoa hồng. Không cần đội mũ không có nghĩa là cô có thể nói chuyện lại bình thường ngay được.
Hùng có thể tự nhiên như chưa hề có chuyện gì xảy ra thì việc Hân tỏ thái độ tránh né rõ ràng thế này chắc chẳng thể nào khiến anh xấu hổ hay bối rối đâu nhỉ? Trả lời Hân là một khoảng im lặng kéo dài sau lưng. Mãi tới khi Hân nghĩ, cứ thế này anh sẽ muộn làm mất thì nghe thấy tiếng mở cổng, tiếng xe máy nổ, cô đứng dậy ngoảnh đầu lại, sau lưng là màu áo sơ mi xanh xa dần con ngõ nhỏ.
Những nụ hoa mà Hân cố gắng cứu vãn ngày hôm qua có chút héo. Hân lo lắng lấy bình xịt nước xịt nhẹ vào đám nụ hoa. Cả ngày đó cứ rảnh chút là Hân lại chạy ra vườn xịt nước vào mấy cái nụ. Chiều bố đi tản bộ sau vườn nhìn thấy những nụ hồng được “băng bó” của Hân thì hỏi:
- Sao con không cắt bỏ đi, vài hôm là có nụ mới mà?
Hân vừa xịt nước nhè nhẹ vào đám hoa vừa lẩm bẩm:
- Con không nỡ.
Hôm sau nữa mắt Hân đã hết sưng. Bữa sáng mẹ nhìn cô bảo:
- May quá, mặt mày xinh đẹp lại rồi, không thì hôm nay con đi phỏng vấn xin Visa thế nào được?
Hân thả thìa đang xúc ngũ cốc trộn sữa mà bê cả bát lên húp một miếng lớn, cố nuốt trôi cảm giác nghèn nghẹn trong cổ họng. Bị từ chối cũng tốt, như vậy cô có thể yên tâm mà làm thủ tục xin du học. Chẳng phải cô đã lấy lí do ấy làm dũng khí để lần thứ tám lại mở miệng tỏ tình sao? Vậy mà cô vẫn buồn đến thế khi anh ta nói:
- Không thể làm em gái anh được sao?
Nếu được thì cô đã chả tỏ tình tới tám lần.
Hân xách bình xịt nước ra vườn. Cô thấy vui vì những nụ hoa không bị héo đi, việc xịt nước có hiệu quả rồi. Giá mà chuyện tình cảm của cô có thể vì cố chấp mà níu kéo được như những nụ hoa này thì tốt biết mấy. Loáng thoáng nghe thấy tiếng bên nhà hàng xóm có người đặt thanh ván xuống bậc thang để dắt xe máy, Hân nhét bộ hồ sơ vào túi, chạy nhanh ra ngõ. Mãi tới chiều muộn Hân mới về nhà bởi thời gian phải đợi ở đại sứ quán lâu hơn cô tưởng, nhưng bù lại là phỏng vấn khá tốt. Đáng lí Hân có thể đi từ một, hai năm trước. Vì ai mà cô cứ nấn ná chứ?
Ăn cơm xong bố con anh hàng xóm sang xem đá bóng. Lần đầu tiên Hân thấy hối hận vì không cùng phe với mẹ phản đối việc lắp K+ khi bố đề nghị. Hân hập hực ôm hết bia trong tủ lạnh lên phòng. Cô không uống, chỉ là không muốn mấy người kia uống rồi cười nói vui vẻ bên dưới. Dù là lần thứ tám thì cũng làm ơn nhớ, cô mới thất tình đến ngày thứ ba thôi.
*K+: Truyền hình số vệ tinh.
Bố cô kiểm tra tủ lạnh xong thì cười rõ to, cố ý nói lớn:
- Con gái mà cứ giận dỗi kiểu này thì bố nó tiết kiệm được khối tiền. Thằng Hùng đâu, bia hôm nay uống nhất định cháu phải đi mua.
Sáng hôm sau, Hân ngồi bệt xuống nền đất ngoài vườn, nhìn chằm chằm vào bụi hoa hồng. Những nụ hồng Hân tỉ mẩn chăm sóc đã héo rũ cả rồi, có lẽ là vì cả ngày hôm qua chẳng ai xịt nước cho chúng cả. Anh trai đoạt lấy cái bình xịt nước trong tay Hân và đưa cho cô một cây kéo.
- Đôi lúc phải cắt thật đau em ạ. Đau đớn qua đi thì nụ hoa mới sẽ xuất hiện trở lại.
Hân không cầm kéo, bất ngờ quay sang anh trai, ôm chặt, mếu máo khóc.
- Nhưng em… em không nỡ.
Anh trai vuốt tóc Hân, giảng giải như một gã làm vườn.
- Nếu em không chịu cắt, những nụ hoa héo rũ này còn hút sức sống của bụi hoa, làm bụi hoa yếu đi và không thể sinh ra những nụ hoa mới được. Hết cách với mấy nụ hoa gãy rồi, chúng không thể nở được đâu.
Hân bặm môi, mắt ngân ngấn nước, lắc đầu quầy quậy.
Tiếng dắt xe lạch cạch nhà bên. Anh hàng xóm cất giọng hỏi:
- Sao thế?
- Tiếc tám nụ hoa gãy nên cứ cố cứu chúng, rốt cuộc chỉ nhìn thấy mấy cành nụ héo úa.
Anh trai trả lời, cố nhấn mạnh vào con số tám. Hân vẫn vùi mặt vào ngực anh trai nên không biết biểu cảm của Hùng, nhưng lại nghe rất rõ lời anh nói:
- Thế thì cắt đi thôi, cắt đi mới tốt.
Hân vừa kìm được cơn nức nở lại khóc òa. Cô đã nói là cô không nỡ rồi còn gì? Dù anh đã từ chối cô tám lần nhưng cô đã yêu anh bao nhiêu năm. Nếu có thể cắt phăng đoạn tình cảm ấy đi thì đã chẳng có lần thứ hai, thứ ba,… rồi lần thứ tám cô tỏ tình.
Tiếng mở cửa, tiếng xe máy dần xa. Anh trai kéo Hân ra khỏi lồng ngực anh, nhét cái kéo vào tay cô.
- Anh thấy anh Hùng treo ở xe hai hộp xốp đồ ăn sáng… Hai người bọn họ đã… Mà thôi… em tự cắt bỏ mấy nụ héo này đi nhé!
Hân vùng vằng không nhận cây kéo, cố chấp nói:
- Làm lành rồi thì sao? Cũng không phải là sẽ không chia tay nữa. Bố mẹ anh ấy vẫn không thích chị kia mà. Em… em muốn chờ, em chờ được…
Hân nói rất nhỏ nhưng dường như anh trai chẳng cần nghe cũng đoán được cô muốn nói gì.
- Tối qua… tối qua anh nghe được bố anh Hùng nói với bố mình, vài bữa nữa sẽ tới thăm nhà bạn gái anh Hùng. Chú ấy bảo, chị kia cũng lớn tuổi rồi, không nên làm chậm trễ người ta.
Cây kéo đang đùn đẩy giữa hai anh em rơi xuống đất. Hân mở to mắt ra nhìn anh trai. Cô chú hàng xóm luôn thích Hân và không thích chị kia, đó cũng là một lí do khiến Hân tin rằng sự cố gắng của mình là có hi vọng. Anh trai nhặt cây kéo, đặt vào tay Hân và xoay lưng vào nhà. Hân nhìn cây kéo, nhìn bụi hồng, rồi nhìn con ngõ nhỏ nơi bóng ai đã xa từ lâu.
Hết thật rồi! Cô có thể chờ anh ấy mãi, nhưng anh ấy lấy vợ thì cô còn có thể chờ được nữa sao? Hân vừa lau những giọt nước mắt cứ lăn mãi không ngừng trên má, vừa cắt bỏ những nụ hồng héo rũ. Cô gom tất cả lại, đào một cái lỗ nhỏ dưới gốc bụi hoa hồng và chôn chúng xuống. Hai tháng sau Hân rời nhà đi Thụy Sỹ du học, ngành Quản Lí Ngân Hàng. Cô tạm biệt bố mẹ, anh trai, tạm biệt cô chú hàng xóm – những người luôn coi cô như con gái, tạm biệt mối tình đầu đơn phương kéo dài suốt nhiều năm, tạm biệt cả bụi hồng chưa kịp nở hoa sau nhà.
…
Trời nổi gió, sấm chớp đì đùng, Hùng vừa nhấm nháp từng ngụm café vừa nhìn ngắm phố xá qua khung cửa kính, lẩm bẩm:
- Mưa đi, mưa thật to vào, xem cô ta tổ chức đám cưới kiểu gì?
Cậu em hàng xóm ngồi đối diện, mở tờ thiệp cưới ra nhìn địa chỉ thì cười ngặt nghẽo.
- Người ta cưới trong sảnh lớn khách sạch, chứ có cưới ngoài trời đâu? Anh nguyền rủa cũng không có tác dụng gì.
Hùng hừ giọng không đáp, lại quay đầu nhìn trời. Cậu em hàng xóm vẫn không buông tha.
- Anh thật sự không hối hận?
Hối hận cái gì chứ? Vì đã để cô ấy đi lấy chồng sao? Nhưng tim cô ấy không hướng về anh thì níu kéo sao nổi? Anh đã làm thế bao nhiêu năm nay mà cuối cùng cũng có giữ được cô ấy ở bên mình đâu? Còn hối hận vì cái gì nữa? Vì không giữ cô bé hàng xóm lại, không ôm chặt em ấy vào lòng trong buổi chiều muộn dông bão đó, khi mà em ấy nói: “Em còn thích anh nhiều lắm” sao?
Thực ra lúc mỏi mệt với cuộc tình vô vọng của bản thân, anh cũng muốn tìm kiếm một con đường dễ dàng hơn. Cô em gái hàng xóm luôn quấn quýt bên anh, từ năm mười bảy tuổi đã luôn miệng nói thích anh, yêu anh, chắc chắn là một sự lựa chọn không tồi. Nhưng…
Hùng quay sang cậu em hàng xóm hỏi:
- Tưởng tượng thôi nhé, cậu đang hôn người yêu đắm đuối rồi mở mắt ra thì nhìn thấy đó là Hân?
Cậu em hàng xóm khẽ rùng mình đánh đổ cả ly café, lắc đầu quầy quậy.
- Anh nói gì kinh thế, nó là em gái em đấy. Tưởng tượng thôi cũng thấy nổi da gà rồi.
Chính thế! Hùng khẽ reo lên trong lòng. Cái cảm giác anh trai – em gái quá rõ ràng này khiến Hùng không thể nghĩ được mình sẽ yêu Hân như yêu một cô gái. Và dù muốn chọn một con đường dễ dàng thì anh cũng không thể chọn cô em gái hàng xóm mà anh luôn thương yêu được. Cô bé xứng đáng tìm được người thực sự yêu thương mình. Hùng nhìn đồng hồ rồi cầm áo vest đứng dậy.
- Đi thôi!
Thằng em hàng xóm nhìn ra ngoài trời đang đổ mưa ầm ầm thì nhăn nhó khổ sở:
- Anh thực sự muốn em đi cùng anh tới đám cưới bạn gái cũ sao? Anh không sợ là mọi người sẽ nghĩ anh vì thất tình mà ảnh hưởng tới khuynh hướng tình dục sao?
- Bớt lắm mồm đi, anh gọi cậu là vì sợ lát uống say có nhảy bổ vào đấm thằng chú rể cũng có người ngăn anh lại.
Thằng em hàng xóm lắc lắc đầu, uể oải đứng dậy.
- Con bé Hân mà biết em lừa nó là anh sắp lấy vợ, để nó yên tâm đi du học, không biết có cạch mặt em không?
- Không đâu!
Sẽ không đâu, bởi vì trước khi tới đây Hùng đã kịp nhìn thấy trên facebook ai đó đăng bức ảnh một anh chàng khá điển trai với dòng tâm trạng: "Bụi hồng trong lòng mình sắp nở hoa!"
Nhiều năm trước, nếu anh có thể dứt khoát cắt đi những nụ hồng héo rũ trong lòng, thì hôm nay anh sẽ không phải mang tâm trạng cay đắng, khổ sở mà đi dự đám cưới của người con gái mình đã yêu bao nhiêu năm. Phải chăng bụi hồng trong lòng anh cũng có thể nở hoa?