PHẦN 1
Ngày mười ba tháng bảy năm hai nghìn không trăm mười sáu, Ola chính thức ra mắt tính năng chat Robot, điểm đặc biệt của tính năng này là hai người lạ có thể nói chuyện với nhau mà đối phương không biết được bất cứ thông tin gì của người đang trò chuyện cùng mình, thậm chí là cả nickname.
“Hi!”
Đó chính là câu mở đầu để hệ thống xác định bạn muốn bắt đầu cuộc trò chuyện mới. Lúc này Ola sẽ ngẫu nhiên tìm kiếm từ các thành viên đang online có nhu cầu trò chuyện giấu mặt – thường là khác giới, có độ tuổi tương đối gần nhau để ghép cặp. Sẽ không có bất cứ thông tin gì của những người được ghép cặp với nhau hiển thị, bạn chỉ có thể nhìn thấy một biểu tượng đầu Robot xuất hiện trong suốt quá trình hai người nói chuyện. Và khi một trong hai không muốn tiếp tục nữa thì chỉ cần gõ chữ “Bye”, hệ thống sẽ hiểu rằng bạn muốn kết thúc và sẽ tự động dừng việc kết nối giữa hai người.
Thùy Anh vô cùng thích tính năng mới này. Bởi lẽ cô có thể nói chuyện trên trời dưới đất với một kẻ mà họ chẳng thể vào trang cá nhân để tìm hiểu xem cô là ai, ở đâu, bao nhiêu tuổi, làm nghề gì,... Cô có thể thoải mái bộc bạch nỗi lòng mà không sợ một ngày nào đó người bạn kia đột nhiên mang những bí mật cô từng chia sẻ ra luận bàn cùng thiên hạ. Và khi cảm thấy không tìm được tiếng nói chung hoặc câu chuyện bắt đầu trở nên nhàm chán, cô chỉ cần nhanh gọn gõ một chữ “bye” là có thể ngay lập tức tiễn người bạn đó về biển người mênh mông vô tận của Ola, không cần cảm thấy day dứt luyến lưu như cái cảnh người ta gặp gỡ rồi chia ly giữa đời thường.
Một mình, một ly cà phê nóng, trong căn phòng trọ nằm heo hút cuối con hẻm nhỏ, trước mặt là màn hình máy tính lúc nào cũng để chế độ tự động đăng nhập Ola, Thuỳ Anh cảm thấy hài lòng với cuộc sống mà bạn bè xung quanh luôn nhận xét là “tẻ nhạt”. Ở tuổi hai mươi lăm, cô có một công việc bình thường với đồng lương vừa đủ sống, một vài người bạn vừa đủ thân để thi thoảng rảnh rỗi có thể gọi nhau trà chanh chém gió..., và không người yêu. Bạn bè cô, đứa đang hẹn hò thì lo cưới, đứa có gia đình thì lo chồng lo con, đứa vẫn độc thân thì lo ế, còn cô tự cảm thấy mình chẳng có nỗi lo gì lớn lao. Bố mẹ cô vẫn khỏe mạnh, anh chị em đều đã ổn định với cuộc sống gia đình riêng. Lúc Thùy Anh mới tốt nghiệp đại học, ai cũng bảo cô phải nhanh nhanh kiểm một tấm chồng rồi sinh con, đẻ cái, không vài năm nữa thì chắc chẳng ai thèm ngó ngàng. Những lúc ấy Thùy Anh chỉ nhoẻn miệng cười, cô không hiểu tại sao cuộc đời một người phụ nữ lại cứ phải gắn bó với một người đàn ông. Cô muốn tự do, không thích bị trói buộc trong bất cứ mối quan hệ nào, đối với một "trạch nữ" như cô thì cuộc sống độc thân bây giờ chính là thiên đường, và cô hoàn toàn chưa có ý định từ giã nó.
Từ ngày Ola có tính năng mới này Thùy Anh đã nghe được rất nhiều bí mật, những bí mật mà chủ nhân của nó không thể chia sẻ với người thân, bạn bè xung quanh, chỉ biết đem nó tâm sự cùng một người xa lạ. Mặc dù bên ngoài luôn bị đánh giá là kiểu người sống khép kín, khó gần, nhưng khi trò chuyện trên mạng Thùy Anh lại rất dễ có được thiện cảm tử người khác. Tất cả những câu chuyện đều được cô đón nhận một cách chân thành, nếu người đó cần sự an ủi, động viên, cô sẽ nhẹ nhàng khuyến khích họ, nếu người đó đang khó xử và bế tắc, cô sẽ thật lòng cho họ một lời khuyên. Ngược lại, khi tìm được những người biết cảm thông và lắng nghe, Thùy Anh cũng không ngại chia sẻ những câu chuyện riêng tư nhất của mình. Đối với cô mà nói, thế giới này an toàn và dễ chịu hơn nhiều so với cuộc sống xô bồ và đầy toan tính mà cô vẫn trải qua hằng ngày.
Như thường lệ, sau tiếng “Hi” đã ngay lập tức có người đáp lại cô. Liền đó là một câu hỏi được gửi đến rất nhanh:
- Có phải “chat” ở đây sẽ không biết ai với ai không?
Có lẽ là người mới – Thùy Anh nhủ thầm. Lúc mới sử dụng tính năng này cô cũng đã tự thắc mắc rất nhiều lần như vậy, rằng có khi nào người ngồi phía bên kia là một thiên tài máy tính, hay thậm chí là quản trị viên của Ola, họ sẽ dễ dàng tra được thông tin cá nhân của cô. Nhưng sau rồi cô cảm thấy nỗi lo đấy của mình chẳng khác gì người ta lo biển không có muối, núi chẳng có cây vậy. Cả diễn đàn hàng triệu người tham gia, ai hơi đâu vì dăm ba câu tán gẫu mà bỏ tâm sức mày mò vài thao tác thừa thãi đó làm gì. Vả lại bây giờ tạo tài khoản người ta toàn dùng tên giả, đến cả ngày tháng năm sinh có khi cũng không thật nốt, Thùy Anh lại chẳng phải người giàu có hay ngôi sao nổi tiếng gì, nên nhiều khi nghĩ đến việc sẽ bị đánh cắp thông tin không được xác thực đó cô lại thấy có chút buồn cười.
- Hi, đúng vậy. - Cô đáp lại: - Chào bạn!
- Vậy tốt rồi, có thể nói mọi bí mật mà không sợ người khác biết.
Thùy Anh mỉm cười, cô cảm thấy người ở đầu bên kia rất giống mình, muốn giải tỏa nỗi lòng nhưng lại sợ “vạch áo cho người xem lưng”. Là thành viên gạo cội của Ola, cô nghĩ mình nên tư vấn để người đó không còn cảm thấy lo sợ nữa. Vì thế cô hào hứng gõ bàn phím:
- Chắc bạn mới dùng Ola đúng không? Bạn yên tâm đi, “chat” thế này sẽ không biết ai với ai đâu, nên nếu bạn có chuyện gì thì cứ thoải mái tâm sự đi.
- Bạn có vẻ rành quá nhỉ? Bạn dùng Ola lâu chưa?
- Cũng chưa lâu lắm, khoảng năm, sáu năm gì đó thôi. – Thùy Anh gửi kèm một icon cười toét miệng.
Người ở đầu bên kia dường như cũng bật cười.
- Bạn vui tính quá! Bạn tên gì vậy?
- Bạn có thể gọi mình là Thùy Anh.
Lần đầu tiên Thùy Anh chia sẻ tên thật với một người chưa gặp không quen trên mạng xã hội. Có lẽ vì sự thật thà và có chút ngây ngô của người đó khiến cô không nỡ nói dối. Vả lại dù sao cũng chỉ là một cái tên thôi mà.
- Tên hay thật! Bạn bao nhiêu tuổi rồi?
- ...
- Không phải mình muốn điều tra bạn đâu, mình hỏi để tiện xưng hô thôi mà. Tháng mười này mình sinh nhật lần thứ hai mươi bảy.
- Vậy mình kém bạn hai tuổi. – Thùy Anh khẽ thở nhẹ, cô lại bị dụ khai báo tuổi thật của mình rồi.
- Thế mình được làm “anh” rồi.
- Vâng, chào “anh” nhé! – Thùy Anh nhoẻn miệng cười, cậu bạn này có vẻ là em út trong gia đình đông anh chị em, nên ham muốn làm anh mãnh liệt hơn người bình thường đôi chút.
Bẵng đi mấy phút không thấy người bên kia phản hồi, Thùy Anh mới ý thức được nãy giờ cô vẫn đang chờ đợi.
- Anh offline rồi à?
- Không, cô y tá vừa vào tiêm thuốc cho anh, tay hơi đau nên anh không gõ chữ được.
- Anh... bị ốm à? – Tin nhắn cô gửi đi có chút rụt rè.
- Ừ, anh đang nằm viện. Cuối tuần này anh phải làm phẫu thuật.
Anh gõ ra dòng chữ đó rất nhẹ nhàng. Bệnh phải nhập viện, còn phải làm phẫu thuật thì hẳn là nghiêm trọng, nhưng người đang có bệnh kia dường như lại không hề tỏ ra buồn khổ hay lo lắng gì cả.
- Em có thể hỏi anh bị bệnh gì không?
- Anh cũng không biết nữa, thấy bác sỹ nói là bệnh liên quan đến gan.
Nếu có chút kiến thức về y học chắc Thùy Anh cũng sẽ hỏi anh một vài triệu chứng để phỏng đoán, chỉ tiếc rằng về lĩnh vực này cô mù tịt. Mà đến cả người bệnh như anh còn không nhớ thì hẳn loại bệnh này cũng khá rắc rối.
- Người ta bảo... có thể anh sẽ không qua được.
...
Ngoài trời đột nhiên trút xuống một cơn mưa rào dữ dội, tiếng mưa đập vào mái hiên nhà trọ khiến Thùy Anh giật mình, cô cũng không chắc rằng bị giật mình bởi tiếng mưa hay bởi dòng tin nhắn như đang thổn thức kia. Cô có thể cảm nhận được ở đâu đó ngay trong thành phố này, có một người đang nằm trên giường bệnh, đưa ánh mắt vô hồn nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm giác cuộc sống của mình cũng mỏng manh như bong bóng trong mưa, trôi dập dềnh rồi vỡ tan vào dòng nước.
Cái cách anh nói ra câu đó rất nhẹ nhàng, nhưng lại khiến Thùy Anh cảm thấy như có một lực thật mạnh đang bóp nghẹt lấy trái tim. Không biết, không quen nhưng thứ cảm xúc đang xâm chiếm lòng cô lại rõ ràng như vậy. Thùy Anh không phủ nhận anh là người để lại cho cô ấn tượng sâu sắc nhất trong số những “robot” đã cùng cô chat giấu mặt trước đây. Và mặc dù mới chỉ trò chuyện đôi ba câu cũng đủ khiến Thùy Anh thấy vô cùng gần gũi.
Cô nhìn lại những con chữ vẫn đang nằm bất động trên màn hình, lại nhớ cảm giác của mười năm về trước, ngày bà nội cô được đưa vào phòng phẫu thuật. Hôm đó cô đã khóc rất nhiều khi nghe bác sỹ nói rằng bà sẽ không về nữa. Nụ cười nhẹ nhàng của bà trong lần cuối nhìn cô cũng giống hệt dòng tin nhắn của anh vài phút trước, nó chỉ như thoảng trong hư vô nhưng lại để lại một vết cứa rất sâu trong lòng người tiếp nhận.
- Cố lên! – Giờ phút này cô chỉ có thể nói vài ba câu cổ vũ, không biết anh có cần nữa không.
- Cảm ơn em!
Thùy Anh gửi lại một icon cười hiền. Trước nay cô chưa bao giờ bị đôi ba câu trò chuyện ngắn ngủi trên Ola làm ảnh hưởng đến tâm trạng như vậy. Tự nhiên cô lại rất tò mò về người ở phía bên kia, và cảm giác tính năng chat Robot của Ola thật ra cũng không “tuyệt vời” như cô vẫn tưởng. Cô rất muốn biết thêm về người đó, một cái tên, một địa chỉ, một số điện thoại, những thông tin mà trước đây cô từng rất dị ứng, nếu không muốn nói là chán ghét mỗi khi được hỏi đến. Chính bởi vậy nên cô càng đắn đo, cô không biết người đó có giống như mình không, có thấy không thoải mái khi phải trả lời những câu hỏi mang nặng tính cá nhân đó không? Và hơn hết cô sợ khi hỏi những câu đó anh sẽ vì không muốn trả lời mà gõ chữ “bye”, cắt đi sợi dây liên kết mỏng manh duy nhất giữa hai người, trong khi cô vẫn rất muốn tiếp tục được cùng anh trò chuyện.
- Em có thường xuyên lên Ola không?
Tiếng âm báo có tin mới đến đánh thức Thùy Anh đang trong cơn mộng mị. Cô khẽ lắc lắc đầu, tập trung vào cuộc trò chuyện:
- Có. Nhưng sao tự nhiên anh lại hỏi vậy?
- Bây giờ anh mới biết đến ứng dụng này đấy. Em cũng là người đầu tiên anh nói chuyện.
- Thật vậy sao? – Thùy Anh cảm thấy hứng thú trở lại, đấy chính là loại cảm xúc khi vô tình trở thành “người đầu tiên” của ai đó. – Là ai giới thiệu cho anh vậy?
- Nó được cài đặt trong điện thoại của chị gái anh. Anh tò mò nên mở xem thế nào thôi.
- Anh đang dùng tài khoản của chị gái sao?
- Đúng vậy. Mẹ anh sợ bạn bè liên lạc sẽ làm phiền nên tịch thu điện thoại rồi. Mà điện thoại của anh cũng không có ứng dụng này.
Thùy Anh thấy hơi hụt hẫng. Dù sao đây cũng là người đầu tiên cho cô cảm giác khác lạ từ ngày cô biết đến tính năng chat Robot này, thật không ngờ lại dùng nhờ tài khoản. Nói vậy tức là khi chiếc điện thoại này trở về tay người chủ thực sự của nó thì cô sẽ không còn được trò chuyện cùng anh nữa. Hoặc là... cũng có thể không cần phải đến khi chiếc điện thoại này trở về với chủ, bởi lẽ cuộc sống của anh lúc này cũng chỉ như ngọn đèn dầu trước gió đông.
Nghĩ đến đó, Thùy Anh lại cảm thấy nhói lòng.
- Em nói xem... anh có thể qua khỏi không?
Thùy Anh hơi ngỡ ngàng. Người xa lạ kia đang hỏi cô sao, một người chỉ là vô tình gặp gỡ lúc qua đường, thậm chí còn không biết mặt, không biết tên, không biết bất cứ một thông tin gì của nhau. Tại sao cô lại cảm thấy người đó như đang đặt hết niềm hy vọng mong manh cho một câu trả lời không chút căn cứ của cô, cứ như thể nếu cô nói rằng chắc chắn sẽ qua thì người đó có thêm niềm tin vững chắc rằng mình nhất định sẽ qua khỏi vậy.
- Em... không học Y, cũng không biết tình trạng của anh thế nào.
Nói ra được một câu an ủi rất dễ, nhưng nói ra một câu an ủi dối lòng quả thực khó khăn hơn rất nhiều. Mà điều đáng ghét nhất là trong giờ phút này Thùy Anh lại không thể nghĩ ra được câu nói nào để vực dậy tâm trạng anh. Cô đập đập vào đầu, kinh nghiệm tư vấn tâm lý qua bao nhiêu cuộc trò chuyện trước đây của cô giờ đi đâu hết rồi.
- Ừ... Cũng đúng. Dù sao thì anh cũng đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng rồi, bây giờ anh không cảm thấy sợ nữa, chỉ tiếc nuối chút thôi.
- Anh tiếc nuối điều gì vậy?
- Anh còn muốn làm rất nhiều thứ. Nếu kiên trì được thêm một năm là anh đã có thể trở thành Luật sư rồi.
- Luật sư sao? Em rất hâm mộ đấy. Cố lên... Em tin anh sẽ làm được mà.
Tin nhắn đã gửi đi hồi lâu mà không thấy bên kia có phản hồi, Thùy Anh bèn chủ động hỏi tiếp:
- Anh off rồi sao?
- Không. Anh đang nghĩ... tính năng này của Ola tốt biết bao. Từ trước đến nay anh chưa từng thoải mái nói ra những suy nghĩ trong lòng mình như vậy.
- Là bởi vì anh không biết em là ai?
- Em hay lên Ola như vậy chắc đã nói chuyện với rất nhiều người phải không?
- Vâng, cũng tương đối nhiều.
- Em cũng không biết họ là ai à?
- Không biết.
- Vậy em có hay chia sẻ bí mật với họ như anh thế này không?
Thùy Anh mỉm cười:
- Còn tùy người nữa. Không phải ai cũng nói chuyện hợp với nhau mà.
- Vậy chắc chúng ta nói chuyện hợp nhau rồi.
Thùy Anh lại tiếp tục nở một nụ cười thật tươi:
- Chắc là vậy. Từ trước đến giờ thì anh là người em nói chuyện lâu nhất đấy.
Không nhìn thấy, nhưng cô có cảm giác ở đầu bên kia người đó cũng đang cười.
Thùy Anh không nói đùa, đúng thật từ trước đến nay cô đã nói chuyện với rất nhiều người trên Ola, nhưng không ai có thể khiến cô kéo dài câu chuyện được như anh.
- Anh lại phải tiêm thuốc rồi.
Thùy Anh mân mê từng phím chữ. Cô xóa đi dòng tin nhắn đang gõ dở, gửi lại một icon vẫy tay:
- Vậy anh tiêm thuốc rồi nghỉ ngơi đi nhé.
- Ngày mai em có lên nữa không?
- Ngày nào em cũng online mà.
- Vậy... làm thế nào anh tìm được em?
- Anh yên tâm. Chỉ cần chúng ta không nói “Bye” thì mỗi lần vào khung chat này anh đều có thể gặp được em.
Mỗi ngày anh và cô đều trò chuyện với nhau, nói rất nhiều thứ trên trời dưới đất, nói về bệnh tình của anh, về công việc của cô. Thùy Anh có cảm giác anh thậm chí còn hiểu cô hơn so với rất nhiều người bạn thân sáng tối đều ở bên cạnh mình. Cô không biết gì về anh, anh đối với cô cũng hoàn toàn là một người xa lạ. Anh dường như online 24/24 và chỉ cần cô gửi đến một lời chào là anh đã ngay lập tức đáp lại. Anh luôn bắt đầu trò chuyện với cô bằng câu hỏi: "
Em đấy sao?" để chắc rằng họ không lạc mất nhau giữa biển người vô tận.
Ngày cuối cùng trước khi anh bước vào ca phẫu thuật, Thùy Anh đợi suốt mười mấy tiếng đồng hồ nhưng không thấy có bất cứ tin nhắn nào gửi đến. Cô mơ hồ càm nhận có một chuyện gì đó không bình thường, bất an cùng lo lắng khiến cả ngày hôm đó cô không thể tập trung làm bất cứ việc gì. Cứ năm phút đồng hồ lại kiểm tra điện thoại một lần. Cô gửi cho anh hàng chục tin nhắn nhưng đáp lại cô chỉ là dòng chữ “
I’m offline now” ...
Cho đến tối muộn anh mới gửi tin nhắn cho cô. Đó là lời xin lỗi và giải thích rằng cả ngày hôm nay anh phải làm xét nghiệm để chuẩn bị cho ca phẫu thuật ngày mai nên không thể lên mạng được. Thùy Anh thở phào nhẹ nhõm, sự chờ đợi cả một ngày dài dường như chỉ cần một hồi âm từ anh là có thể bù đắp lại. Hôm đó cô ôm điện thoại nhắn tin với anh suốt cả đêm rồi ngủ quên lúc nào không hay biết. Đến sáng tỉnh dậy kiểm tra điện thoại thấy vẫn còn mấy tin nhắn anh gửi đến chưa kịp đọc:
- Sao em không nói gì? Ngủ quên rồi sao?
- Chắc là ngủ rồi. Chúc em ngủ ngon...
Tin nhắn cuối cùng vào lúc 0 giờ 25 phút:
- Thùy Anh. Nếu anh có thể qua khỏi... chúng mình gặp nhau nhé!
*****
Một ngày, hai ngày, ba ngày qua đi..., Thùy Anh dường như chờ đợi tiếng âm báo Ola đến mỏi mòn. Cô gửi rất nhiều tin nhắn nhưng đáp lại vẫn là một câu “
I’m offline now” rất vô tình. Đến ngày thứ năm, sự chờ mong trong cô biến thành nỗi đau âm ỉ gặm nhấm trái tim, cô thậm chí còn thấy từng giọt nước mắt tuyệt vọng của mình rơi trên màn hình điện thoại. Cô nhớ anh rất nhiều, cô nhớ đến điên cuồng một người mà không hề biết chút gì về người đó, thậm chí chỉ là thông tin cơ bản nhất như là một cái tên.
Mỗi ngày Thùy Anh đều đăng nhập Ola, mỗi ngày đều gửi một tin nhắn “
Anh có đó không?” vào khung chat của Ola Robot. Cô gửi như một thói quen dù đã không còn hy vọng sẽ có người đáp lại, nhưng cô cũng không bao giờ nghĩ mình sẽ gửi chữ “bye”. Bởi cô tin rằng chỉ cần không nói lời tạm biệt thì dù có cách trở âm dương họ vẫn có thể cảm nhận được có người đang chờ đợi để nói chuyện cùng mình.
Giới thiệu <<