Tám giờ tối ở nhà hàng American Night, tại một bàn ăn sang trọng với rượu vang, giá nến, hoa hồng và nhạc công vi-ô-lông, một đôi tình nhân đang có những giây phút lãng mạn bên nhau.
À mà có lẽ không được lãng mạn lắm.
“Em sẽ chuyển đến Pháp.” Sau khi kết thúc một bản nhạc, cô gái hít một hơi thật sâu rồi nói nhanh, ánh nhìn không đặt vào người đối diện mà rơi trên chiếc nhẫn bạc đeo ở ngón áp út.
Chàng trai đang định rút chiếc hộp nhẫn màu đỏ từ túi quần ra, nghe thấy vậy bèn dừng lại, chần chờ hỏi cô:
“Ý em là sao? Em muốn sau này sống ở Pháp? Nhưng còn công việc của anh…”
“Tất nhiên là anh sẽ ở lại.”
“Vậy…”
“Hall, em rất xin lỗi, em không thể ở bên anh được nữa.”
“Natalie, tại sao…”
“Bởi vì em không thể chịu đựng được tiếng chuông báo thức của anh.”
Cô gái vừa dứt lời, người nhạc công vi-ô-lông vội nâng đàn lên bắt đầu kéo bài mới. Chỉ có điều lần này, bản nhạc lại là tiếng chuông kêu réo không ngừng nghỉ.
“Này anh, anh có thể ngừng lại cho chúng tôi nói chuyện được không?” Chàng trai nhăn mày, yêu cầu với nhạc công. Nhưng đàn vẫn được kéo, tiếng chuông vẫn tiếp tục vang lên chói tai hết sức.
“Này anh!” Chàng trai cuối cùng cũng chịu hết nổi, đứng bật dậy muốn giằng lấy cây đàn, rồi bất chợt cảm thấy mình bước hụt xuống…
Hall mở choàng mắt, nhận ra
mình đã ngã ra khỏi giường, còn đồng hồ trên bàn thì đang hăng hái gõ chuông.
“Cái quái gì…” Mơ vớ mơ vẩn.
Anh ngồi dậy, tắt đồng hồ, rồi chăm chú nhìn chiếc hộp nhung đỏ đặt cạnh nó. Bên trong hộp là chiếc nhẫn bạch kim đắt tiền mà Hall từng định dùng để cầu hôn Natalie, người yêu của anh. Mọi thứ đáng lẽ sẽ rất hoàn hảo nếu không nhắc tới việc danh từ “người yêu” đã hết hạn sử dụng nửa năm trước. Sau một hồi ngắm nghía, Hall thở dài, vơ lấy chiếc hộp, tiến đến chỗ tủ quần áo, rồi tùy tiện quăng nó vào trong góc. Trưng bày sáu tháng là quá đủ rồi.
“Dù sao thì chia tay vì cái đồng hồ cũng còn tốt hơn là bồ cũ có bồ mới.” Sự thật lúc nào cũng phũ phàng.
Hall bước qua mớ quần áo và mấy chai bia vứt lộn xộn trên sàn nhà, đi tới cửa sổ kéo tấm rèm màu cà phê sữa ra, để cho ánh nắng chiếu khắp căn phòng nhỏ của mình. Hôm nay là ngày phép cuối cùng, anh sẽ phải thu dọn bãi chiến trường này rồi quay lại doanh trại vào sáng mai.
Đồng hồ liên lạc đặt đầu giường kêu tíc tíc hai lần, anh cầm nó lên và đọc tin nhắn.
Một người phụ nữ trong hình dạng ba chiều thu nhỏ hiện lên, giọng nói vô cảm đều đều nhắc nhở: “Trung úy Hayden Hall, số hiệu A111G928, kết thúc nghỉ phép vào lúc 24:00 ngày 5/7/2049, yêu cầu có mặt tại doanh trại số ba, quân khu B vào lúc 05:00 ngày 6/7/2049.”
Tin nhắn thứ hai là của Mike, thiếu úy hạ cấp trực thuộc cùng quân khu với Hall.
“Chào Hall, sáng mai anh hết phép rồi đúng không? Nhớ ghé qua nhà tôi và mang giùm đến doanh trại những thứ Mary gửi cho tôi nhé.”
Hall nhắn lại cho anh ta: “Được rồi, nhưng nếu vợ anh còn ra đón tôi với cái khăn tắm như lần trước thì tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra đâu đấy.”
Mike nhanh chóng gửi tin thoại tới kèm theo hình ba chiều anh ta rống lên: “Mary không làm thế nữa đâu, nhưng mà… Hall! Tôi sẽ giết anh nếu cô ấy lên giường với anh!”
Hall tắt mục liên lạc đi, chiếc đồng hồ trở về đúng chức năng của nó, hiển thị bây giờ là tám giờ sáng. Nhà Mike cách đây khá gần, nên chín giờ tối anh sẽ xuất phát rồi đến thẳng doanh trại.
Trong lúc đang đọc báo, thưởng thức bữa sáng đơn giản với bánh mì và trứng ốp hơi khét - rán trứng không phải là một trong những thế mạnh của Hall - anh liếc nhìn ra ngoài sân, nhận ra chiếc xe Hummer đi mượn cần phải được lau rửa trước khi trả lại cho chủ của nó. Và khi đang phun nước vào kính trước xe, anh lại phát hiện tờ giấy nhắn của cô nàng hậu cần nóng bỏng Dorothy:
“Xin đừng quên bánh Mousse của tôi.”
Hall ngay lập tức nhớ lại cái buổi chiều khi anh ngồi trong ô tô chuẩn bị rời doanh trại, Dorothy lả lướt tiến đến, tựa vào cửa xe và nói:
“Hall thân mến, tôi không thể nào quên được cái bánh lần trước anh mang tới, hương vị của nó quấn quýt tôi suốt cả một tuần mà không một món ngọt nào xóa đi nổi. Anh có thể làm cho tôi chiếc nữa không?”
Hall liếc ngang bộ ngực căng phồng giấu sau chiếc áo ba lỗ trắng ướt đẫm mồ hôi của nàng - thực ra cũng không giấu được gì nhiều - miệng đáp ứng trong vòng chưa đầy năm giây.
Thật là biết cách lợi dụng cánh đàn ông độc thân mà.
Với lượng đường mà Dorothy ăn vào mỗi ngày, thật khó có thể tin là cô nàng vẫn giữ được thân hình bốc lửa khiến cho bốn phần năm đàn ông trong doanh trại phải đổ gục. Số còn lại đành tự giải quyết nội bộ (nếu bạn biết Hall định nói gì), còn may mắn hơn thì sẽ có riêng một cái đồng hồ cát chờ ở nhà, tuy là không được sử dụng thường xuyên cho lắm.
Sau khi rửa xe, Hall đi bộ đến cửa hàng gần nhà mua nguyên liệu làm bánh. Nghĩ đến những lời khen ngợi của Dorothy, anh cân nhắc việc sau khi giải ngũ có nên mở tiệm bánh hay không. Sở thích này của Hall đến từ mẹ của anh. Bà là nhân viên kế toán, đồng thời bà cũng là một thợ làm bánh giỏi giang. Tuy thuở bé thường hay phàn nàn vì suốt ngày phải ăn bánh ngọt nướng quá tay – bánh ngon sẽ được mang bán – nhưng sau khi bố mẹ anh mất trong một vụ sập cầu, Hall vẫn luôn nhớ nhung thứ hương vị gia đình ấm áp đó. Daniel, anh trai của anh thì ngược lại, không ăn bất cứ món nào bỏ thêm đường. Anh ấy có thể nhận ra vị ngấy ngấy – theo lời ảnh – của dù chỉ là nửa thìa đường Hall lỡ tay thả vào nồi, và kiên quyết không động vào nữa.
Cất chiếc bánh vừa phủ mousse dâu vào tủ lạnh, Hall ghi một cái giấy nhớ, gắn lên cửa để nhắc mình lấy nó ra trước khi đi. Xong xuôi, anh lên phòng thu dọn đồ đạc.
Tám rưỡi tối, đồng hồ liên lạc thông báo có người gọi tới. Hall mở tủ lấy quân phục, vừa mặc vào vừa nói: “Chào anh, Dan. Mọi việc ổn không?”
“Vẫn bình thường, anh chỉ muốn thông báo cho em là anh đang tham gia vào một thí nghiệm không gian và sẽ không thể liên lạc với em trong khoảng hai tháng.” Daniel là một nhà khoa học của chính phủ, mặc dù có một cơ thể cao lớn với bắp thịt rắn chắc, nhưng khuôn mặt nhẵn nhụi và làn da trắng giúp anh trông có vẻ phù hợp với công việc đó hơn. Hình ảnh ba chiều của Daniel cho thấy anh đang cởi bỏ áo blouse và thay bằng đồ bảo hộ.
“Ồ, vậy à, liệu cái thí nghiệm đó có nuốt mất bộ phận nào trên người anh không?” Hall trả lời khi nhớ tới anh chàng làm cùng phòng thí nghiệm với anh trai anh, Tommy, đã bị sứt mất nửa cái tai trong một vụ nổ nho nhỏ.
“Anh không biết, nhưng hi vọng là ‘thằng em nhỏ’ thứ hai của anh sẽ được an toàn.” Nói rồi Daniel cười phá lên.
“Em thấy có cái đó hay không cũng chẳng khác gì nhau đâu. Anh chui rúc trong phòng thí nghiệm ba trăm sáu mươi mốt ngày một năm, bốn ngày còn lại chỉ dùng để chạy đến doanh trại tán tỉnh Dorothy trong vô vọng. Nói đến Dorothy, cô nàng nói món bánh mousse em làm rất khoái khẩu. À, lại thêm một bất đồng nữa giữa hai người. Nếu anh không nhăn mặt mỗi khi thấy đồ ngọt trên tay cô nàng thì em cá là cô ấy sẽ hiểu nỗi lòng anh hơn đấy.” Hall cài nốt cúc áo trên cùng của mình.
“Ừ, bực thật, cô ấy có hứng thú với em hơn. Anh phải cảm thấy may mắn khi Dorothy không phải tuýp của em. Chuẩn bị về đơn vị hả? Được rồi anh đi đây.”
“Cẩn thận nhé. Tạm biệt anh.”
…
Ra mở cửa cho Hall không phải Mary mà là một gã đàn ông tóc đỏ. Hall đứng tựa lưng vào tường huýt sáo: “Ố ồ, tôi đã bỏ lỡ cái gì à?”
Mary đang nấu ăn trong bếp, cô lườm anh một cái rất tình tứ: “Vào đây Hall, ngậm miệng lại và đợi tôi năm phút, sau đó mang đồ gửi tận tay Mike giùm. Ngoài ra, đó là Mark, anh trai tôi.”
“Xin lỗi nhé, tôi chỉ đùa thôi. Gã em rể của anh yêu cầu tôi để ý đến cô ấy. Tôi là Hayden Hall.” Hall bắt tay với Mark.
“Không sao, tôi là Mark Burney.”
Mary tắt bếp, chạy lên tầng trên rồi xách một cái túi bóng xuống đưa cho Hall. “Đây, anh có muốn dùng bữa với bọn tôi không?”
“Ồ không, dù được người đẹp nấu ăn cho là vinh dự của lũ đàn ông độc thân, nhưng không, tôi phải đi ngay bây giờ, hoặc tôi sẽ bị biệt giam bảy mươi hai tiếng mất. Liệu tôi có được phép biết cô gửi gì cho chồng yêu không?”
Mary tiễn anh ra sân: “Rất tiếc Hall à, tôi đã mất nửa tiếng đồng hồ dán băng dính để tránh lũ tọc mạch các anh.” Cô nhìn thấy chiếc Hummer, thốt lên: “Xe đẹp thật!”
Hall vuốt tóc ra vẻ oách-xà-lách: “Mới tậu để lấy vợ được xinh đẹp như cô Mary đây.”
Nếu Mike đang ở đây, hẳn là anh ta sẽ kêu lên, “Này, đừng có tán tỉnh vợ tôi với con xe của trung sĩ Wilson chứ!” Nhưng rất tiếc là anh ta không có mặt, bởi vậy Hall hoàn toàn không thấy có gì cản trở mình trong việc tiếp tục buông những lời có cánh với một quý bà đã lập gia đình.
Sau khi dành thêm năm phút để chọc cho Mary cười rũ rượi, anh trở ra, quăng túi đồ ra ghế sau rồi leo lên xe, bắt đầu hành trình sáu giờ để quay về doanh trại.
Hết chương 1