Em sẽ QUEN anh một ngày không xa - Cập nhật - Khánh Linh

linhxu

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
12/9/14
Bài viết
57
Gạo
100,0
Em sẽ QUEN anh một ngày không xa
Tác giả: Khánh Linh

tumblr_kyvh7lvmIP1qa2j6h.png

Thể loại: Tình cảm
Tình trạng: Hoàn thành.
Truyện dài Em sẽ QUEN anh một ngày không xa gồm 26 chương.​
Lưu ý: Trong câu chuyện của tôi, không có điều gì là THỰC ngoại trừ TÌNH CẢM được gửi gắm.
Nội dung không hề liên quan đến bất kì tổ chức, cá nhân, sự kiện và các vấn đề chính trị nhạy cảm.


Đây là câu chuyện viết về tình yêu và tuổi trẻ.
Đây là câu chuyện về mối-liên-hệ kì lạ giữa Linh và Z thông qua những dòng email họ trao gửi cho nhau. Z là một chàng trai người Trung Quốc, Linh là một cô gái Việt Nam, bên cạnh những đồng điệu về tâm hồn họ còn có quá nhiều cách biệt không thể tháo gỡ. Đó là một thứ tình cảm đặc biệt.
Bên cạnh đó là câu chuyện về mối tình nơi công sở giữa Linh – một cô nhân viên trẻ, nhiệt huyết, đầy hoài bão với giám đốc của mình, chàng Hải Nam tài giỏi, tự tin và thành đạt. Họ là hình mẫu mà mọi người trẻ đều ao ước hướng tới, nhưng bản thân chính họ lại tự nhận ra rằng giữa họ có gì đó không thực. Hai người cũng phải trải qua rất nhiều những khó khăn, thử thách, rạn vỡ liệu có thể ở bên nhau?

Theo lời kể của Linh, bước vào cuộc đời cô, nhìn thấu tâm can cô, thấy trái tim cô rung động, gặp được Hải Nam và đọc được những điều mà Z viết. Họ gặp nhau, QUEN nhau như một định mệnh, nhưng cũng buộc phải lựa chọn QUÊN nhau trong tương lai.


 
Chỉnh sửa lần cuối:

linhxu

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
12/9/14
Bài viết
57
Gạo
100,0
1.
first-impressions-2.jpg

Không phải là một trong những ngày lễ lớn thường niên, không phải là ngày kỉ niệm, cũng không hề nhân dịp sự kiện đặc biệt gì, tất cả nhân viên trong công ty được thông báo có mặt tại hội trường lớn sau khi kết thúc giờ hành chính. Khi tôi đến, cả hội trường hầu như đã kín chỗ, mọi người ồn ã xôn xao không biết lý do của buổi gặp mặt này. Tôi mới được nhận vào làm ở công ty được khoảng vài tuần, chỉ là một nhân viên tập sự ở phòng hành chính quản trị. Tôi chọn một ghế ngồi khiêm nhường ở hàng cuối, góc trong cùng, rồi lẳng lặng lắng nghe và quan sát tất cả mọi chuyện đang diễn ra trước mắt. Có nhiều người trong công ty tôi chưa hề biết mặt, có nhiều người tôi biết nhưng lại chưa có cơ hội để nói chuyện, có những người tôi còn không dám nghĩ tới chuyện tiếp xúc với họ ví dụ như là vị sếp Tổng đáng kính đang phát biểu trên sân khấu kia – đây là lần đầu tiên tôi được biết mặt ông, qua lời giới thiệu mà tôi nghe lỏm được từ hai người ngồi phía trên.


Tôi đã không thực sự để tâm nhiều tới những lời sếp Tổng nói, mắt tôi mải chú ý tới dáng vẻ bệ vệ, phong thái dứt khoát và bộ não thì cố gắng ghi nhớ gương mặt của ông hơn. Tôi giật mình khi cả hội trường đồng loạt vỗ tay khích lệ cho nhân vật mới được nói tới. Từ hàng ghế đầu tiên, giám đốc trẻ mới nhậm chức đứng dậy, nghiêng mình chào mọi người và tự tin bước lên bục phát biểu. Tai tôi nhanh nhạy nhận được thông tin từ người ngồi cạnh: giám đốc mới, sẽ trực tiếp chỉ đạo công ty, Hải Nam, trẻ tuổi, độc thân, là con trai của sếp Tổng,… Từ những lời được nghe, tôi hướng mắt về phía nhân vật mới xuất hiện, đặt toàn bộ tâm trí mình vào con người đang đứng ở rất xa đó, anh cất tiếng nói, qua micro, qua dàn loa đã tăng âm và chỉnh tiếng tràm bổng, giọng nói đó thật lạnh lùng, sắc bén:
- Tôi đã luôn mơ ước rằng, tôi sẽ được sống một cuộc đời lớn, một cuộc đời quyền lực, thành đạt, nổi tiếng và tuyệt vời như cha của tôi vậy. Rất cảm ơn cha, người đã nuôi dưỡng, dạy dỗ và truyền cảm hứng cho tôi, người đã dành cho tôi vị trí này, cho tôi cơ hội để chứng tỏ bản thân mình. Tôi xin hứa sẽ lãnh đạo thật tốt công ty, đưa công ty phát triển vượt bậc hơn thời điểm hiện tại nhiều lần, tôi tin tưởng vào tất cả các bạn. – Tiếng vỗ tay không ngớt dành cho cặp cha con quyền lực của công ty. Giám đốc đã nói như vậy, mọi người nên biết e sợ anh, vì anh ta sẽ chẳng khác gì người cha, anh ta sẽ rất nghiêm khắc, biết gây áp lực và luôn lấy thành tích kinh doanh là mục đích chính.
Quả vậy, giám đốc Hải Nam tiếp tục bài nói của mình bằng việc giới thiệu dự án mới của anh dành cho công ty. Mọi người xì xào. Đó là một dự án hình như quá sức với tầm của công ty chúng tôi, gần như là không tưởng vậy, một dự án liên kết nước ngoài mà anh cực kì tự tin vào nó và kì vọng vào các nhân viên trong công ty. Hải Nam nói anh sẽ sáng lập ra một phòng kế hoạch dành riêng cho dự án, và sẽ trực tiếp tuyển chọn những người ưu tú và phù hợp vào đội của anh.
Anh mỉm cười:
- Đã đến lúc, tôi dành tặng cơ hội cho tất cả mọi người.
Tiếng bàn tán lại càng rộn ràng hơn. Có người tỏ ra rất hào hứng, có người phủ nhận hoàn toàn những điều hoang đường Hải Nam nói, có người thì nghi ngờ, có người chỉ muốn yên thân tại vị, mỗi người một ý kiến, tôi nghĩ nếu được hỏi, ý kiến của tôi đơn giản chỉ là nên đặt niềm tin vào người đứng đầu.
Sau cùng khi kết thúc, anh cũng kịp nở một nụ cười nửa miệng rất nhẹ, thậm chí ngay cả khi anh cười, câu nói và những nhịp thở vẫn hoàn toàn đều đặn trôi chảy phát ra:
- Khoảnh khắc này là khoảnh khắc quan trọng nhất trong cuộc đời của tôi. Xin cảm ơn tất cả mọi người.
Anh không cúi đầu chào khán giả của mình. Anh chỉ cần ngắt lời thì đã được tận hưởng bao nhiêu màn tán dương từ phía dưới rồi. Anh thu hút tất cả mọi người. Anh khiến tôi không thể rời ánh mắt của mình đi và dừng đôi tay của mình lại. Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt của anh, anh nhìn về phía vô định nào đó. Lồng ngực tôi không cảm thấy yên ổn, trái tim tôi mách bảo rằng có thể anh sẽ là nhân vật thay đổi cục diện của toàn bộ những điều sắp xảy ra sau này, anh không chỉ ảnh hưởng trực tiếp tới công ty tôi đang làm việc, mà còn cả câu chuyện của tôi, sự nghiệp của tôi và cuộc đời của tôi.

Tôi đã thích anh từ suốt mùa xuân, kể từ ngày đầu tiên tôi gặp anh ở hội trường ấy, tôi đã phải lòng giám đốc của tôi. Thời gian càng lâu tôi lại càng say đắm. Hải Nam hơn tôi tới 10 tuổi, nhưng không sao, gu của tôi là chững chạc và đứng đắn. Tôi thấy Hải Nam đẹp trai, theo tôi nghĩ thì là đủ đẹp trai với đôi mắt một mí là lạ và hàng lông mày rậm, cả cách anh hơi nhấp môi, làn môi ươn ướt, đa tình mỗi khi cất lời nói cũng khiến tôi mê mẩn. Tôi thích anh rất nhiều.

Nhưng đó là trước khi tôi gặp Z.
Z lúc này còn đang ở thì tương lai, và còn đang ở một đất nước khác, một múi giờ khác, có lẽ Z cũng chưa hề biết rằng anh sẽ gặp tôi, sớm thôi.

Tôi đang nhìn lơ đãng ra ngoài cửa sổ. Trong lòng bàn tay là mẩu giấy nháp nhăn nhúm ghi chi chít những câu tự giới thiệu bằng tiếng Anh mà giờ tôi đang cố lẩm nhẩm lại trong miệng cho thuộc. Tôi cảm thấy không tự tin khi bên cạnh tôi cũng là một hàng dài những nhân viên từ chính thức cho đến tập sự đang đợi để phỏng vấn. Qua cửa kính, giám đốc đẹp trai với nụ cười nửa miệng luôn thường trực trên môi, tôi không hiểu anh đang cười điều gì. Anh đang phỏng vấn các nhân viên của mình để chọn ra những người có trình độ và khả năng giao tiếp ngoại ngữ tốt nhất, để thành lập ra một nhóm trực tiếp tham gia dự án cùng đoàn công ty nước ngoài. Từ khi anh đề cập tới dự án đó ở hội trường, tôi đã thấy rằng đối với tôi đó là một cơ hội quá tốt, vừa là với sự nghiệp còn non trẻ của mình, vừa là với chàng trai trong mộng. Nhưng nụ cười thừa tự tin và tấm bảng “Giám đốc Hoàng Hải Nam” quá ngạo nghễ của anh khiến tôi run. Tôi lo lắng vì tình yêu của tôi, khi tôi bước vào phỏng vấn tôi đã lo lắng đến nỗi liên tục nói:
- Xin lỗi vì vốn tiếng Anh kém cỏi của tôi.
Và rồi, khi tôi đang ngồi đối diện với gương mặt của Hải Nam, gương mặt mà thường ngày tôi luôn lén lút nhìn ngắm thì giữa chúng tôi chỉ còn là một khoảng im lặng, tôi thì e ngại còn anh thì chờ đợi. Sau đó, khi anh ta chuẩn bị nhếch mép lên nở nụ cười kì quái đó, tôi đã thở dài, và những con chữ cứ như tự nhiên hiện ra trong đầu, tôi nói một tràng. Anh ta cười thật, nhưng vui vẻ và thoải mái hơn tôi tưởng, anh ta hỏi liên tục, tôi tiếp tục trả lời liên tục, tôi nghĩ tới cơ hội mà tôi muốn có, trong suốt buổi phỏng vấn đó tôi đã nghĩ tới anh rất nhiều và tôi cũng đã tận dụng hết khả năng có thể để được nhìn thẳng vào anh thật nhiều.

Giám đốc đã khen tiếng Anh của tôi khá tốt, đáng lẽ tôi không nên lo lắng, và anh chọn tôi. Tôi cảm thấy sung sướng như sắp nhảy cẫng lên. Vì tình yêu, vì sự nghiệp hay là vì Z ở thì tương lai, tôi cũng không rõ nữa, nhưng cảm giác như hạnh phúc đang đến gần vậy.

Như đã giới thiệu, đây là dự án quốc tế đầu tiên của công ty tôi, và cũng là dự án đầu tiên mà giám đốc trẻ tuổi tự tay tiếp nhận, cũng là lần đầu tiên tôi được trực tiếp dưới sự chỉ đạo của anh. Được ngồi cùng anh trong cùng một căn phòng, được đứng thật gần anh, được nghe anh nói với mình, khiến tình cảm của tôi càng ngày càng nhiều, đôi khi như sắp bật ra thành tiếng. Nhưng tiếng ấy lại bị chặn lại ngay bởi guồng quay công việc, bởi bản tính cầu toàn và khắt khe tới mức cực đoan của đối phương. Trong mắt Hải Nam chỉ có công việc, ngoài ra không còn mối bận tâm nào khác nữa, anh đặt yêu cầu cao đối với nhóm chúng tôi, anh khiến tôi cảm thấy kém cỏi và mệt mỏi nhưng tôi lại không dám bỏ cuộc.

Cuối cùng thì sự kiện đầu tư của công ty đối tác bên Mỹ và công ty chúng tôi cũng diễn ra. Trước đó một ngày, giám đốc đặt tay lên vai tôi và nói:
- Anh tin em.
Sau câu nói khiến tim tôi đập loạn xạ đó, anh cử tôi đi đón đoàn đối tác tại sân bay. Anh là kẻ giỏi nói, anh nói rằng tôi là ấn tượng đầu tiên của công ty đối với bên họ, rất quan trọng, cánh tay anh nặng hay lời nói của anh có trọng lượng khiến đôi vai tôi cảm thấy hơi quá sức vì nhiệm vụ này.

Anh đâu nói rằng tôi sẽ gặp Z.
 

linhxu

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
12/9/14
Bài viết
57
Gạo
100,0
2.

Tại sân bay quốc tế Nội Bài, tôi đứng tại cửa quốc tế đến, trong tay cầm tấm biển đã in sẵn tên 7 vị khách mà tôi sẽ đón. Tôi đến trước giờ hạ cánh một giờ đồng hồ, trong túi còn có mẩu giấy nhớ đã ghi sẵn số hiệu chuyến bay, giờ khởi hành, giờ đến và các thông tin khác. Trong lúc chờ đợi, tôi còn tranh thủ nhẩm thuộc cả 7 cái tên nước ngoài lạ lẫm, trong đó có một cái tên mà tôi không sao đọc cho đúng: Zhikang Ye, đó không phải là một cái tên Mỹ, tôi tò mò. Ngoài ra còn có một người phụ nữ, một cái tên phụ nữ duy nhất, Christine Lee, từ “Lee” cho tôi một cảm giác hơi Châu Á, rất gần và kì lạ. Tôi còn nghĩ là vì tính quá cầu toàn mà Hải Nam đã quá quan trọng hóa nhiệm vụ của tôi hay sao, rõ ràng là chỉ có chờ đợi và chờ đợi, có chăng là thêm vài câu trò chuyện xã giao trên đường đưa đoàn khách về khách sạn và giới thiệu tổng quan công ty chúng tôi. Tôi đều đã chuẩn bị đủ cả.

Nhưng tôi đã không hề chuẩn bị đến việc sẽ gặp Z và những rắc rối trong nhiệm vụ của tôi cũng bắt nguồn từ ngài Z này. Có một chút nhầm lẫn ở khâu cập nhật thông tin mà trong chuyến bay từ Boston đến Hà Nội tôi chỉ đón được đoàn 6 người, còn sót lại một người nữa mà tôi chỉ nhận được thông tin là sẽ đến sau, không rõ số hiệu chuyến bay, không rõ giờ bay giờ hạ cánh. Tôi gọi điện báo cho Hải Nam, chỉ nhận được chỉ thị lạnh lùng và sắt đá của anh:
- Em đưa 6 người trước ra xe về khách sạn trước anh sẽ bố trí người đón tại đó. Còn em phải ở lại đợi để đón bằng được người còn lại. Tiện thể, em đã học được bài học phải chuẩn bị mọi việc kĩ càng tới nơi tới chốn dù là những chi tiết nhỏ nhất và phải luôn biết rằng em phải chịu trách nhiệm hoàn toàn cho công việc, nhiệm vụ của em dù sai sót có thể có hoặc không do em.

Người phụ nữ duy nhất trong đoàn khách tiến về phía tôi, đó là một cô gái trẻ. Cô ấy có mái tóc nhuộm màu nâu sáng, gương mặt với những đường nét hài hòa nhưng hơi nhợt nhạt sau chuyến bay dài, nhưng một điều chắc chắn mà gương mặt ấy nói lên: cô ấy không giống người phương Tây, tôi nghĩ Christine có thể là con lai. Cô ấy có phong thái tự tin và đĩnh đạc, cô ấy hoàn toàn có thể là một người giữ vị trí quan trọng trong dự án lần này, tôi đoán vậy. Tôi lịch sự nở nụ cười và nói:
- Tôi có thể giúp gì cho cô?
Cô ấy liền chỉ tay vào cái tên Zhikang trong tấm biển ở tay tôi và trả lời:
- Đừng lo lắng, chắc chắn ông ấy sẽ đến đây trong ngày hôm nay thôi.
Cô ấy đang muốn giúp tôi với thông tin không rõ ràng đó. Dù tôi không biết sẽ phải đợi Zhikang Ye thêm bao lâu nữa, tôi vẫn nói lời cảm ơn Christine.
Tôi từ tốn mời mọi người ra xe, xe sẽ đưa thẳng họ về tới khách sạn mà công ty chúng tôi đã đặt trước.

Tôi tiếp tục ở lại sân bay, tôi đợi mãi, đợi mãi, từ giờ đến hết ngày còn bao nhiêu chuyến bay nữa, tôi lấy bút đỏ khoanh tròn vào cái tên của vị khách còn sót lại, một lúc sau nhìn lại thấy tấm bảng tên quá xấu, tôi liền rút một tờ giấy A4 mới ra viết nắn nót lại hai chữ: “Zhikang Ye”, băn khoăn rằng cái tên đó sẽ là ai đây? Cứ mỗi một chuyến bay hạ cánh, ở mỗi cửa đến, tôi lại đứng đó và giơ thật cao tờ giấy đó lên, nhưng người thì cứ túa ra ào ào mà chẳng thấy ai đi về phía tôi cả. Tôi hình dung rất nhiều về vị khách mà tôi sắp đón, ông ta có thể giống hầu hết những người mà tôi vừa đón, đều đã lớn tuổi, có thể tóc đã bạc hay tóc còn đen nhưng sẽ bị hói đầu, hay là bụng đều rất to do ăn tiệc chiêu đãi quá nhiều, nhưng chắc chắn sẽ mặc vest, và có phong thái của một vị doanh nhân thành đạt. Tôi rất tò mò về vị khách này. Nhưng hết lượt người này đến lượt người khác, từ những người chỉ có chiếc vali xách tay nhỏ đến những người lễ mễ hành lý, tôi để ý những người đi một mình nhưng khách quốc tế đi một mình đến Việt Nam rất ít và thường đều đã có người đón, những người mặc vest tôi hi vọng là Zhikang đều đi ra cửa và đi qua tôi mà không buồn nhìn vào tấm biển trên tay tôi. Tôi đâm ra lo lắng, tôi đã đợi ở sân bay này hơn 5 tiếng đồng hồ mà sắp phải trở về tay không và sẽ khiến cho sếp của tôi khó chịu. Việc Christine đã chắc chắn với tôi rằng ông Z sẽ đến Việt Nam trong ngày hôm nay càng khiến tôi đâm ra sợ hãi, tôi sợ tôi đã sơ ý để lạc mất Z, có thể ông ta đã đi qua tôi từ lâu, thậm chí tôi còn tưởng tượng ra cảnh ông ta còn có thể đang mắc kẹt ở một sân bay quá cảnh nào đó. Tôi không muốn thất bại, tôi tưởng tình yêu và sự nghiệp của tôi tiêu tan ngay mất. Tay tôi buông thõng, không buồn giơ tấm biển đón lên nữa. Tôi đang soạn dở tin nhắn cho Hải Nam:
- Xin lỗi, hình như em không gặp được ông Z...
Tay vừa định chạm phím gửi thì một người xuất hiện trước mặt tôi, đó là một chàng thanh niên mặc quần bò, sơ mi caro, dáng người hơi gầy và dong dỏng cao với đôi mắt một mí đặc trưng – không hiểu sao tôi thấy mình có hứng thú kì lạ với những người có mắt một mí, tôi nghĩ tới giám đốc Hải Nam của tôi và không bao giờ có thể hình dung ra hình ảnh anh rũ bỏ áo vest, quần âu có giống như người đang đứng trước mặt tôi hay không. Tôi sững sờ một hồi lâu, tôi không tin đó là “ông Z” mà tôi đang đợi, anh ta giống một tay du lịch bụi hay là một cậu du học sinh hơn, nhưng anh ta liên tục chỉ tay vào tờ giấy tôi cầm trên tay và nói
- Là tôi đây, là tôi đây!
Tôi vẫn tỏ vẻ không tin.
- Ừm, anh là Z…Zh…Zhikang…? – tôi thấy ngượng mồm khi nói tên anh ta, tôi nên đánh vần nó như tôi đánh vần tiếng Việt hay sao, tôi không biết phát âm nó chính xác như thế nào.
Anh ta gật đầu:
- Đúng, đúng, Ye là họ của tôi, Zhikang là tên của tôi. Zhikang Ye. Tập đoàn Toàn Cầu, Mỹ.
Tôi trấn tĩnh, mỉm cười và cúi đầu bắt tay Z:
- Chào anh, không ngờ là anh lại trẻ như vậy, tôi tên là Linh, từ công ty Phương Đông, Việt Nam. Rất hân hạnh được đón tiếp anh Z…Zhikang…Ye – tôi đã cố gắng bắt chước cách phát âm của anh ta nhưng không thành.
Z cười:
- Nghe không hay lắm nhưng gần đúng rồi đấy!
Không hiểu sao tôi cứ gọi anh là Z, từ lúc nào, đáng lẽ tôi nên gọi anh là Y sẽ đúng hơn, hoặc tốt nhất tôi phải gọi anh bằng cái tên đầy đủ của anh, nhưng tôi không biết phát âm thế nào cho đúng, hay tại vì anh ta cũng luôn gọi không đúng tên của tôi:
- Ồ, Lin, chào Lin, cảm ơn rất nhiều. Nhưng Lin à, hình như tôi bị mất balô hành lí rồi. – Z lúng túng.
Anh ta vừa không đi cùng một chuyến bay với cả đoàn và giờ lại còn làm thất lạc hành lý nữa. Vậy là sau hơn 5 tiếng chờ đợi, rồi gần 2 tiếng đứng ngồi không yên cùng với họ Ye, chúng tôi mới tìm ra chiếc balô bị thất lạc của anh ta.
Z nói:
- Ôi, thật cảm ơn Lin, đây là chuyến đi ra nước ngoài đầu tiên của tôi và thật may mắn vì tôi đã gặp cô.
Tôi hỏi:
- Z…Zhikang này, anh bao nhiêu tuổi?
- Tôi 28 tuổi. Tôi trẻ quá à? Tôi là thạc sĩ ngành Hóa thôi, tôi sẽ làm luận án tiến sĩ sớm thôi, tôi đang làm cho phòng thí nghiệm, trực tiếp nghiên cứu chế tạo ra sản phẩm mới của công ty. Lần này chúng tôi sẽ hợp tác với công ty cô phân phối loạt nước hoa giá bình dân, tôi nghĩ giá rẻ sẽ bán tốt ở Việt Nam. – Nói một hồi, Z quay sang tôi:
- Còn cô bao nhiêu tuổi?
- Tôi 22 tuổi.
- Trời ơi, tôi cũng đoán là cô trẻ những không nghĩ là cô còn kém tuổi tôi. – Z hào hứng, anh ta ngụ ý bộ đầm công sở màu đen đơn điệu chán ngắt của tôi chăng?
Ra ngoài cửa, tôi gọi taxi cho Z.
Z ngạc nhiên:
- Cô không đi cùng tôi sao?
- Tôi còn xe máy, không thể bỏ lại ở đây được. – Tôi trả lời – Nhiệm vụ của tôi là đợi anh ở đây, đón được anh và gọi xe đưa anh về khách sạn chứ không phải là đi cùng anh.
Bỗng nhiên, Z bước xuống khỏi taxi, tay xách túi đồ của mình:
- Tôi muốn đi cùng với cô. Đây là lần đầu tiên tôi đi nước ngoài và cô là người bạn đầu tiên của tôi ở đất nước xa lạ này. – Z nói, bất ngờ cầm lấy tay tôi như nài nỉ.
- OK thôi, nhưng tôi đi xe máy đấy? – Tôi nói rất rõ ràng. Tôi lo lắng Hải Nam sẽ quở trách tôi vì điều này nhưng lại chẳng thấy mình có lý do gì để nói từ chối với Z.
Z nói với giọng rất hứng khởi:
- Ôi, cảm ơn Lin rất nhiều. Ở đất nước tôi, tôi cũng hay đi làm bằng xe máy đó!
Ở đất nước của anh ta? Tôi chưa bao giờ đến Mỹ, tôi không hiểu về đất nước đó lắm, nhưng hình như qua những bộ phim mà tôi hay xem thì đầy rẫy những hình ảnh của những tòa nhà chọc trời, những hàng dài những chiếc xe ô tô, những thành phố đầy ánh sáng và hào quang. Tôi suýt để lộ rằng mình đang cười, Z nói dối để được cùng đi với tôi sao?
Khi tôi phi chiếc xe Click bé nhỏ của mình ra chỗ Z đang đợi, đưa cho anh chiếc mũ bảo hiểm sơ cua màu đỏ và bắt anh đội nó vào, Z đã nói:
- Chiếc xe thật lạ và chiếc mũ cũng thật lạ, không giống kiểu ở chỗ tôi.
Rồi anh ta cẩu thả đội chiếc mũ lên đầu mà còn không thèm cài quai mũ, tôi quay lại, nới rộng chiếc quai và cài chắc chắn vào cho Z, bảo rằng:
- Nếu anh không cài quai mũ thì chúng ta sẽ bị cảnh sát giao thông bắt giữ và tôi ghét cảnh sát giao thông!
Z gật đầu đồng tình.
Vậy là anh chàng cao ngộc đeo chiếc balô du lịch to đùng đang ngồi sau xe tôi, choán hết tầm nhìn hầu như không còn thấy chiếc xe bé nhỏ đâu nữa, đi ngoài đường ai cũng ngoái nhìn anh chàng ngoại quốc “trông vừa lạ vừa quen” ngồi sau xe một cô gái Việt Nam.

Đường phố ngày một đông đúc hơn, càng vào sâu trung tâm thành phố Z càng thốt lên nhiều câu cảm thán kiểu như:
- Đông người quá!
- Cô đi cẩn thận nhé!
- Hà Nội náo nhiệt quá!
Từ phía sau, vô sôa làn hơi thở ấm nóng ùa vào tai tôi, tiếng Z lại cất lên:
- 36 phố phường có gần đây không?
- Chúng ta đang đi đến gần khu phố cổ đó, từ khách sạn của anh ra khu đó mất khoảng 15-20 phút đi bộ thôi, công ty của chúng tôi cũng nằm ở quận đó đấy, anh hoàn toàn có thể đi bộ, anh hãy đi bộ dọc những khu phố đó, nhớ đem theo bản đồ nhé.
Z nói:
- Tôi muốn đi chợ, tôi muốn đi phố cổ, ăn các món ăn truyền thống Việt Nam, tôi đi lần này kết hợp du lịch luôn, Lin làm hướng dẫn viên cho tôi nhé! Đây là lần đầu tiên tôi đi ra nước ngoài! – Không biết anh đã nhắc “lần đầu tiên đi nước ngoài” đến lần thứ bao nhiêu nữa, giọng nói của Z đầy vẻ niềm nở háo hức khiến tôi không thể chối từ, tôi lo rằng nếu bỏ mặc anh một mình ở đây thì Việt Nam sẽ khiến anh sợ hãi mà không dám đi nước ngoài mất, tôi phì cười.

Tôi dành chút thời gian buổi tối muộn dẫn Z đi bộ dọc khu phố cổ, trong bộ đồ công sở với chiếc đầm đen bó sát và áo vest khoác ngoài khiến tôi cảm thấy nóng nực, lênh khênh trên đôi giày đen cao bảy phân khiến việc đi bộ đối với tôi quả là ác mộng. Còn Z thì cứ đi phăm phăm dù anh đang đeo trên vai cả chục cân hành lí, anh vào một hiệu sách sắm cho mình một quyển cẩm nang du lịch Hà Nội bỏ túi, rồi anh sà vào những hàng ven đường bán quần áo, phụ kiện, tranh thêu, túi xách, cảm thấy anh vừa vui mừng vừa bất ngờ khi hầu hết hàng hóa ở đây đều là đồ “made in China”. Anh đang hỏi giá một chiếc túi xách da, rồi anh quay sang nói với tôi:
- Ở Trung Quốc, họ có thể nhái mọi thứ và sản xuất ra mọi thứ, Trung Quốc là nhà máy của Thế Giới.
Tôi hoài nghi có phải là Trung Quốc quá rộng lớn khiến tất cả các nước Châu Á đều núp dưới bóng của Trung Quốc.
Người bán hàng chỉ vào Z rồi hỏi tôi:
- Người nước nào đấy? Hàn Quốc à, hay Đài Loan?
Tôi nhìn Z chăm chú rồi trả lời người đó. Tôi lẩm bẩm với Z:
- Tôi nghĩ anh là người Mỹ, nhiều người gốc Á nhưng mang quốc tịch Mỹ đúng không?
Z ngơ ngác nhìn tôi, anh không hiểu.
- Bà ấy hỏi anh từ đâu tới, tôi nói anh đến từ Mỹ.
Z lắc đầu nguầy nguậy:
- Tôi là kĩ sư ngành Hóa. Tôi là người Trung Quốc! Tôi phụ trách nghiên cứu, tôi làm trong phòng thí nghiệm của nhà máy thuộc chi nhánh tập đoàn Toàn Cầu nhưng đặt tại Trung Quốc. Lần này cứ tưởng được sang trụ sở chính tại Boston công tác, ai dè công ty đặt vé cho bay luôn sang Việt Nam.
- Anh là người Trung Quốc. – Tôi hơi lên giọng ở cuối câu.
- Đúng vậy. Tôi là người Trung Quốc. – Anh nhấn mạnh ở cuối câu.
Chúng tôi nhìn nhau, một thoáng chốc rất im lặng giữa chúng tôi trong toàn cảnh sôi động, nhộn nhịp của chợ Đêm. Có tiếng nói chen vào:
- Yes, yes, China is the best! Mua đi, mua đi! – Người bán hàng chỉ vào cái túi da vừa cười vừa nói.
Z cười hì hì. Cả tôi và người bán hàng đều nghĩ anh ta sẽ mua chiếc túi đó ngay vì lời khen đó dành cho Tổ quốc của anh. Nhưng rút cuộc sau một hồi xem xét kĩ lưỡng vị khách Trung Quốc khó tính muốn sang tham khảo hàng khác. Z bảo anh chưa ưng cái túi ấy lắm.
- Nói với nó là, hàng Trung Quốc chỉ đểu như nhau thôi! – Người bán hàng đổi giọng, lườm nguýt chúng tôi.
Tôi kéo Z đi nhanh khỏi gian hàng của người đàn bà miệng lưỡi xảo quyệt đó. Tôi không muốn dịch cho anh biết cái câu mà bà ta vừa nói.
Z là người Trung Quốc, bình thường đọc trên facebook, những người Việt Nam không thích Trung Quốc, nghe các phương tiện thông tin đại chúng quan hệ giữa hai nước cũng chẳng tốt đẹp gì, hình như người Việt Nam hầu hết đều không ưa người Trung Quốc, nhưng tôi không thấy ghét Z.
Tôi nhìn Z, trán anh lấm tấm mồ hôi, cặp kính cận hấp đầy hơi nước nhưng không che nổi đi cặp mắt híp đang cười, tại sao cũng cùng một kiểu mắt một mí như vậy điệu cười nửa miệng thường thấy của giám đốc khiến gương mặt anh trở nên nguy hiểm và khó lường thì kiểu cười thoải mái của Z khiến anh trở nên thật hài hước và gần gũi kì lạ. Z làm tôi nhớ tới người đàn ông tôi đang tơ tưởng, nhưng không tài nào hình dung ra nổi tình cảnh anh ở giữa khu chợ đông đúc người và hàng hóa như thế này, có vẻ trong mắt tôi anh bị đóng khung lại trong căn phòng đầy giấy tờ, gương mặt anh lạnh lùng, giọng nói anh khô khan và anh không mở cửa cho tôi bước vào, tôi không có hi vọng, tôi chỉ dám nhìn anh ở ngoài qua lớp cửa kính. Tôi đã nói là tôi không thể ghét Z, tôi bất giác muốn trở nên thân thiết với Z, dù tôi là người bản xứ và Z là người ngoại quốc, dù tôi là người Việt Nam và Z là người Trung Quốc, dù tôi sẽ ở lại đây mãi mãi còn Z thì sẽ rời đi trong vài ngày tới đây khi công việc kết thúc. Theo tôi, khoảng cách giữa người với người đơn giản chỉ là cảm giác bạn muốn hay không muốn tiếp cận người đó hay không mà thôi.

Z liên tục làm ngắt đoạn suy nghĩ của tôi:
- Cô thấy tôi hợp với màu đen hay màu nâu? – Anh tỏ ra hào hứng với những chiếc áo phông in chữ “Tôi yêu Việt Nam”, “I love Hà Nội” rồi cả “I Phở”.
- Tôi thì thích màu tím hơn – Tôi cười.
- Tôi nghĩ con gái như cô mặc màu tím thì sẽ đẹp hơn chứ tôi thì chọn màu đen thôi.
- Tại sao anh đã có kết quả lựa chọn cho bản thân rồi lại còn hỏi tôi nữa chứ?
Z bỏ mặc câu hỏi của tôi buông thõng giữa đám đông ồn ã, náo nhiệt. Anh len vào một hàng bán vòng tay, trang sức.
- Tôi mua mấy chiếc vòng này về làm quà – Tay Z bốc nhanh cho vào chiếc rổ. – Người Việt Nam thường hay đeo những chiếc vòng thổ cẩm nhiều màu sắc này à?– Anh ướm một chuỗi hạt màu mè lên cổ tôi – Cô có nghĩ mẹ tôi sẽ thích chúng không?
Khi tôi chưa kịp trả lời, Z đã kịp trả tiền cho cô bé bán hàng, Z vừa mở ví ra, băn khoăn nhìn những đồng tiền Việt Nam xanh đỏ, thì cô bé đã nhanh tay rút một tờ giấy bạc 100.000 VNĐ từ trong tay anh rồi cười nói:
-OK! OK!
Z ngọng ngịu, đầu anh liên tục gật gù:
- Cảm ơn, cảm ơn.
Chứng kiến cảnh tượng đó tôi không biết có nên nói cho anh ta biết là anh ta nên trả giá trước khi mua chuỗi vòng nhựa xấu xí đó hay không, hay là tôi nên nhanh nhảu nói trước là mẹ anh ta sẽ không thích món quà đó hay thậm chí người Việt Nam thì chẳng bao giờ dễ dàng mua một chiếc vòng như vậy với giá đó cả. Nhưng Z luôn miệng xuýt xoa khen rẻ rồi lại hối hả chọn hàng với đôi mắt sáng rực, tham lam gom hàng mua về làm quà cho cả bạn bè, người thân, họ hàng nên tôi không cản anh nữa, không thể ngăn cản niềm vui mua sắm đó lại được.
Cho tới khi Z bẽn lẽn kéo áo tôi:
- Lin à, cô có thể cho tôi mượn một chút tiền Việt Nam được không? Tôi tiêu hết số tiền đã đổi ở sân bay rồi.
Tôi nhìn Z, nhìn đám túi lỉnh kỉnh anh đang xách trên tay, cất giọng nói:
- OK. Anh muốn mua gì nào?
Z chỉ vào những chiếc khăn đầy màu sắc đang bay phấp phới. Người bán hàng đon đả mời chào, Z nhanh nhẹn chọn liền một lúc năm chiếc năm màu. Anh hỏi:
- Giá bao nhiêu?
- 70 nhé, 70.000 đồng một chiếc nhé. – Người bán hàng nói.
Tôi mím môi nhìn người bán hàng.
- 30.000 đồng một chiếc, không hơn đâu ạ, cháu ở đây đã 5 năm rồi, cháu là người ở đây đó! – Tôi vỗ vào ngực mình.
- Không mặc cả đâu cháu.- Người bán hàng xua tay.
Tôi quay đi không thương tiếc, kéo theo Z vẫn còn đang chăm chú nhìn những đám khăn rực rỡ.
- Ấy ấy này này, cháu gái ơi.- Mới bước đi được vài bước chân, chưa sang nổi tới hàng khăn đối diện, người bán hàng đã đon đả gọi lại. Tôi mỉm cười rạng rỡ, nháy mắt với Z.
- Đây nhé, 6 chiếc 200.000 VNĐ của anh này. - Tôi đưa chiếc túi cho anh chàng đang nhìn mình với ánh mắt thán phục. – 200.000 VNĐ nhé ! - Tôi nhắc lại.
- Lin ơi, Lin ơi lần sau khi mua sắm gì tôi nhất định sẽ hỏi giá cô. – Z nói xong rồi lại đìu hiu nhìn vào những món hàng đã mua trước đó. – Nhưng giờ tôi hết tiền rồi, chúng ta trở về khách sạn thôi. – Z thì thầm vào tai tôi.
Người nước ngoài nào sang Việt Nam ngày đầu tiên lại có thể đi chợ Đêm hết sạch cả tiền cơ chứ, tôi mở to mắt ngạc nhiên nhìn Z. Z tưởng tôi nghe không hiểu anh nói gì, liền lặp lại:
- Tôi đã đổi quá ít tiền đồng, trước khi tôi sang đây mẹ tôi đã nói rằng Việt Nam là một nước nghèo nên giá cả siêu rẻ, rẻ lắm, nhưng hình như mẹ tôi đã nhầm. Tôi đã trót tiêu hết tiền rồi, chúng ta trở về thôi, tôi sẽ đổi thêm tiền và trả cô.
Z không thể đi tiếp nên tôi thở phào nhẹ nhõm.
Tôi đưa Z trở về khách sạn. Cảm tưởng như chiếc xe bé nhỏ đang kêu è è vì sắp chịu không nổi sức nặng.
Z xuống xe, liên tục nói hai tiếng "cảm ơn” kể cả trong khi anh đã quay lưng bước vào cửa khách sạn, bên công ty tôi đã dặn trước lễ tân khách sạn rồi, phòng cũng đã đặt trước nên anh chỉ cần vào làm thủ tục nhận phòng là xong, tôi cảm thấy công việc của một ngày hôm nay đã hoàn toàn xong xuôi, chiếc xe của tôi chắc cũng đang cảm thấy vậy.
Bỗng, Z quay lại, rút từ trong túi áo ra một chiếc vòng thổ cẩm gắn đá nhỏ nhỏ, đeo vào tay tôi:
- Hi vọng cái này sẽ giúp cô trẻ ra đôi chút. – Z cười – Không, tôi đùa thôi, xin lỗi vì tiếng Anh của tôi nếu có hơi thô lỗ với cô!
Z làm tôi nhớ đến chính mình cũng đã từng luôn lẩm bẩm: “Xin lỗi vì tiếng Anh kém cỏi của tôi.” trước đây.
- Ý tôi là cảm ơn cô rất nhiều, mong cô sẽ thích món quà này, tôi thấy nó hợp với cô. Cảm ơn, cảm ơn. Rất nhiều cảm ơn – Z tiếp lời.
Tôi gật đầu, anh ta nên biết là phụ nữ ở bất cứ đâu cũng đều cảm thấy không vui nếu bị nói động vào vấn đề tuổi tác. Nhưng tôi nghĩ biết đâu nếu anh ta nói ra bằng ngôn ngữ mẹ đẻ của anh ta thì sẽ dễ nghe hơn, như tôi cũng vậy, đôi khi tôi không nói ra những đều tôi đang nghĩ với Z vì tôi sợ tiếng Anh của tôi không đủ, sẽ làm anh hiểu lầm. Chúng tôi đang giao tiếp với nhau bằng một thứ tiếng thứ ba, một thứ tiếng không phải từ khi sinh ra đã biết đến, không phải là thứ tiếng chúng tôi dùng để suy nghĩ từ trong tâm khảm, chúng tôi phải thể hiện cho nhau thấy bằng một ngôn ngữ khác, đôi khi có thể là một con người khác không phải bản thân mình bởi suy cho cùng bạn đâu thể dịch chính xác được mọi cảm xúc bằng ngôn từ.
- Sao, cô thấy chiếc vòng thế nào? – Z đợi tôi trả lời.
- Ồ, nó rất đẹp, rất đẹp thật ấy. Tôi sẽ đeo nó.
- Vậy là tốt rồi. Hẹn cô ngày mai nhé, cô sẽ tiếp tục dẫn tôi đi chơi chứ?
- Được thôi.
Tôi đợi cho tới khi bóng Z khuất hẳn sau tấm cửa kính mờ ảo của khách sạn. Tôi tháo chiếc vòng ra khỏi tay ngay. Tôi nghĩ đến việc ngày mai sẽ dẫn Z đi đâu, rồi tôi lại nhớ ra việc chúng tôi quên không trao đổi email và số điện thoại liên lạc, có thể ngày mai tôi sẽ bị sếp điều đi làm nhiệm vụ khác, có thể ngày mai Z sẽ bận đi cùng đoàn của công ty anh ta, lời hẹn của chúng tôi bâng quơ rồi sẽ bay mất khi ngày mai bắt đầu. Tôi có nên hỏi Z trả lại 200.000 VNĐ, tôi đỏ mặt, dù sao đi nữa…tôi nhìn vào chiếc vòng có phần quá màu mè và trẻ con so với tôi.

Tôi trở về nhà. Gọi là nhà nhưng đó là căn phòng tôi thuê từ hồi còn là sinh viên, căn phòng vỏn vẹn 20 mét vuông, vỏn vẹn có một chiếc giường và tủ quần áo từ đó đến giờ, tôi vứt bỏ đôi giày cao gót ra giữa nhà, lao vào giường nệm êm ái, nơi chốn nhỏ bé này là nơi duy nhất tôi cảm thấy mình được tiếp sức mạnh và lòng can đảm để bám trụ lấy thủ đô mỗi ngày.
Tôi mở điện thoại, soạn một tin nhắn gửi tới Hải Nam:
- Báo cáo anh, em đã hoàn thành nhiệm vụ, mọi việc đã xong xuôi và hoàn toàn. “Ngài” Z đã trở về khách sạn vẹn nguyên và an toàn, hi vọng là sếp không trách em thêm nữa. Chúc ngày mai chúng ta có buổi gặp mặt đầu tiên thành công tốt đẹp giống như mong đợi của anh. – Cách viết của tôi có phần ngạo nghễ, vì tôi đã không thất bại trước nhiệm vụ đầu tiên anh giao cho tôi, tất nhiên, tôi nghĩ là tôi còn thành công cơ đấy.
Sếp nhắn lại vỏn vẹn:
- Check email. - Tôi đâm hụt hẫng.
Email của sếp còn ngắn gọn hơn:
- Tốt! – Không biết mang giọng điệu như thế nào, nhưng email khiến tôi nghĩ tới gương mặt ác quỷ quyến rũ đó, và trong thư còn có một tập tin đính kèm dài dằng dặc bảng chi tiết phân công công việc ngày mai. Tôi nhìn qua loa vì màn hình điện thoại quá nhỏ, lại ngại không muốn với tay tới chỗ máy tính. Tôi bỏ mặc. Việc gì đến thì nó sẽ đến.

Tôi quá mệt mỏi, tôi không nghĩ ngợi nhiều, chìm ngay vào giấc ngủ, không mộng mị, không ảo tưởng.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

linhxu

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
12/9/14
Bài viết
57
Gạo
100,0
3.

Có lẽ là do tôi đã quá mệt, giấc ngủ quá sâu, tôi thức dậy hơi muộn vào buổi sáng. Cuống cuồng thay nhanh quần áo, rồi lao nhanh xe ra đường hòa vào dòng người hối hả. Tôi bỏ bữa ăn sáng. Tôi thường hay bỏ qua bữa ăn sáng, vì khi mới thức dậy trong tình trạng còn ngái ngủ thì thường không cảm thấy đồ ăn ngon, hay một bữa sáng đầy đủ và thảnh thơi là quá xa xỉ đối với một nhân viên công sở bận rộn còn đang trong giai đoạn thử việc như tôi.

Buổi sáng hôm nay tôi không cần phải có mặt ở công ty vì nhiệm vụ của tôi là đi đặt bàn tiệc cho buổi chiêu đãi của công ty tôi dành cho đoàn khách vào tối nay. Dù tôi cũng rất muốn được tham gia vào buổi họp mặt đầu tiên giữa công ty và bên đối tác nước ngoài kể cả là qua tấm cửa kính hay sẽ may mắn hơn nếu tôi có thể được giao việc tiếp nước cho mọi người, liệu tôi có thể nghe lỏm được điều gì chăng, liệu tôi có hiểu được hết những gì họ bàn bạc, nhưng tôi vẫn muốn được ở đó hơn. Tôi không muốn chỉ là một nhân vật mờ nhạt, vô hình, chỉ là một nhân viên âm thầm chuẩn bị trước mọi thứ rồi lại không được tham gia vào, nhưng ai bảo tôi chỉ là một nhân viên thực tập nhỏ nhoi cơ chứ. Tôi hoa mắt nhìn những món ăn trong quyển danh sách dày cộp của nhà hàng, những món ăn đắt đỏ, nhà hàng sang trọng và cả những trang thực đơn cũng sẽ được in vàng bóng bẩy. Tôi phải chọn những món ăn vừa ngon, vừa lạ mà phải đảm bảo sang trọng, những món ăn phải thể hiện được bản sắc mà lại không quá bình dân, không được kén chọn người ăn. Có quá nhiều các món thịt: thịt lợn, thịt bò, thịt gà, thịt vịt, thịt trâu, thịt cá sấu, thịt đà điểu, kể cả thịt chó, thịt mèo, liệu người ta có nghĩ rằng người Việt Nam có thể chế biến cả rừng quốc gia thành bàn tiệc. Tôi ngó sang phần hải sản, có những loài tôi còn chưa bao giờ được nghe thấy tên, đúng là đất nước ta rừng vàng biển bạc. Tôi bắt đầu toát mồ hôi. Bụng tôi thì cảm thấy đói. Phải mất vài tiếng đồng hồ, tôi mới có thể hoàn thành thực đơn với sự trợ giúp tối đa của nhân viên nhà hàng, tôi học được thêm nhiều điều về các món ăn, về rừng và biển, về thế giới động vật. Tôi bước ra khỏi nhà hàng khi mặt trời đã lên cao, nắng gay gắt không có nổi một bóng râm, người người trùm kín áo chống nắng, khẩu trang, kính râm lao nhanh trên đường phố đầy bụi và hơi nóng.

Tôi trở về công ty. Cả văn phòng im ắng, phần vì vẫn còn đang trong giờ nghỉ trưa, phần vì buổi họp mặt đầu tiên vẫn chưa kết thúc.

Tôi nhìn qua cửa kính. Tôi thấy giám đốc đang nói, anh nói rất nhiều, khoa chân múa tay cũng rất dứt khoát, tôi không thể nghe rõ những điều anh nói nhưng tôi biết chắc giọng nói lạnh lùng, sang sảng của anh. Anh mặc bộ vest đen lịch lãm hơn thường ngày, đầu tóc cũng chải chuốt bóng bẩy hơn, anh đã đứng nói như vậy bao lâu rồi, anh có mệt không, có cảm thấy nóng không, họ đã họp quá giờ trưa rồi, các vị phía bên đối tác vẫn tiếp tục đặt câu hỏi, liên tục, liên tục và vẫn thấy giám đốc của tôi đang đứng đó kiên nhẫn trả lời với vẻ tự tin không bao giờ biến mất khỏi gương mặt anh. Tôi cảm thấy tự hào về người đó.

Tôi cũng để ý thấy một anh chàng khác trong căn phòng nghiêm túc đầy không khí công việc căng thẳng đó, anh ta có vẻ lơ đễnh và không tập trung dù anh đã cố gắng ngồi thẳng lưng và hướng ánh mắt về phía chàng giám đốc người Việt Nam kia giống như mọi người khác. Z chống tay lên cằm, rồi anh xoa bụng, rồi anh vươn vai, rồi anh cúi xuống phía dưới ngăn bàn với chiếc điện thoại di động của mình, rồi anh ta lại ngẩng đầu lên đưa ánh nhìn chờ đợi về phía giám đốc Việt Nam, rồi anh lấm lét nhìn vị trường đoàn Mỹ, anh định quay sang anh chàng đồng nghiệp tóc vàng ngồi bên cạnh mình nói điều gì đó nhưng lại thôi, rồi anh cầm bút lên viết hay vẽ gì đó vào tập tài liệu trước mặt, lại cho tay lên trán như đang suy nghĩ mông lung lắm rồi anh ta lại đặt bút xuống vẽ vời gì đó. Z lại nhìn sang phía đối diện một vị đồng nghiệp Mỹ khác đang chất vấn vị giám đốc trẻ, mọi người ai cũng chăm chú đổ dồn ánh mắt vào Christine: cô gái tóc nâu búi cao, đôi mắt Triệu Vy xinh đẹp sau chiếc kính cận mỏng nhẹ không gọng, cô ấy trông thật trí tuệ, một cô gái có thừa tài sắc và đầy quyến rũ. Z nhìn cô ấy rất lâu cho tới khi cô ấy hỏi xong. Đến lượt giám đốc của tôi trả lời, anh lại trả lời rất dài. Z không chú ý tới Hải Nam, Z đưa tay lên vuốt trán, rồi anh lại chăm chăm nhìn vào tờ giấy trước mặt, vẽ nguệch ngoại, anh hơi nhăn mặt, Z làm vẻ gật gù như đang rất chăm chú nhưng thực ra anh ta là người duy nhất không nhìn lên những biểu đồ, những cột thông số trên màn chiếu mà đội chúng tôi đã rất vất vả điều tra và báo cáo. Tôi không hiểu thực chất anh ta đang làm gì, tôi không biết anh ta có thật sự đang làm tròn trách nhiệm của mình không, anh ta có thật sự giỏi trong công việc của anh ta không, anh ta có thật sư đam mê với điều mà mình đang làm hay không. Tôi không biết, tôi không biết gì về những vị khách mới đến đó cả, tôi không biết gì về Z, tôi không thể đánh giá anh ta hay bất cứ điều gì, tôi chỉ biết về những nỗ lực của công ty chúng tôi, về sự cầu toàn quá mức của giám đốc tôi, về sự chuẩn bị của từng người chúng tôi, về bữa tiệc sang trọng thiết đãi họ sắp diễn ra, về giá trị của bản hợp đồng đó đối với công ty chúng tôi là rất lớn.

Cho đến khi một đồng nghiệp của tôi mang trà và cà phê vào phòng họp, chị nói:
- Họ đã họp như vậy suốt 5 tiếng rồi, đây mới là ngày đầu tiên mà.
Tôi nhìn đồng hồ đã là hơn ba giờ chiều, tôi đã đứng nhìn họ rất lâu, còn họ thì quả là những con người có sức làm việc phi thường, họ là cấp trên, họ là những con người cao cấp. Tôi hiểu là họ xứng đáng với bữa tối sang trọng, khách sạn đắt tiền và sự đón tiếp hoàn hảo. Tôi nhận ra mình chỉ là một cô nhân viên quá nhỏ bé, tầm thường so với những con người đó, tôi thấy có lỗi với Z mà không biết tại sao, tôi thấy giám đốc của mình như một tượng đài ở xa vời nào đó.

Tôi trở về bàn làm việc bé nhỏ của mình.
Tôi trở về với vị trí đứng cạnh máy photocopy.
Tôi sắp xếp lại những tài liệu. Tôi nhìn những chữ kí mang tên Hải Nam đều tăm tắp.
Thỉnh thoảng tôi ngó theo bóng áo vest của giám đốc, đầy ngưỡng mộ.

Đã đến giờ tan sở mà phòng họp vẫn chưa tắt đèn. Chắc tôi không có cơ hội đưa tận tay cho giám đốc tập tài liệu đã được sắp xếp và đánh dấu cẩn thận rồi hỏi thăm anh liệu ngày hôm nay mọi sự có tốt đẹp như anh mong đợi. Tôi cũng nhớ tới lời hẹn của Z ngày hôm qua, nhưng chắc anh ta đã quên, có lẽ anh ta chỉ nói vậy cho có, hôm nay thậm chí chúng tôi còn chẳng có cơ hội chào nhau, nên tôi sắp xếp đồ đạc để trở về. Hi vọng tất cả mọi người trong phòng họp đó sẽ hài lòng với bữa tối mà tôi đã lên thực đơn, tôi nghĩ là những món ăn đó sẽ rất ngon dù tôi chưa từng một lần được thử qua.

Đến tối về tôi có nhận được email của chị trưởng phòng gửi cho tôi:
- Sếp khen hôm nay chọn món ngon nhé, trời ơi lần đầu chị được chàng khen luôn, cảm ơn em nhiều, chị biết là bé rất có gu mà chứ bình thường chị là chị hay bị chê lắm. Gớm ai chả biết giám đốc đi du học nước ngoài về, học rộng hiểu nhiều, năm châu bốn biển đều đã thử qua, còn trẻ mà khó tính như ông cụ non. Chị đã nói với chàng đó là công của bé rồi, hi vọng sếp sẽ để mắt đến bé, chúc bé mau chóng được nhận vào chính thức nhé. Ngày trước chị cũng mất đến tận hai năm thử việc đấy, nhưng đấy là thời sếp bố thôi, giờ sếp con về công ty rồi thì phải năng động, hiện đại hơn nhiều chứ. Nhìn giám đốc nói trong phòng họp mà chị cứ ước chị trẻ lại được chục tuổi như em ấy chứ, chắc là sẽ có chút “cảm nắng” với chàng luôn nhưng khổ nỗi chị lại chỉ là bà cô đầu ba, là hoa đã có chủ, thôi nhường cái quyền tơ tưởng đấy cho đàn em vậy
.
Tôi đọc mà phì cười, lúc nào bà chị cả cũng có chuyện để nói, mà nói theo kiểu rất chi là hài hước, hài hước đến chảy cả nước mắt. Cả công ty cô nào mà chả đổ đứ đừ anh giám đốc trẻ, đẹp trai, giỏi giang lại là con nhà có điều kiện chứ, làm sao mà đến lượt em đây chị gái ơi, dù sao tôi cũng rất cảm kích trước sự ủng hộ của chị dành cho mình, thôi coi như mình dù không quá tài giỏi thì cũng có năng khiếu là ngoan ngoãn, thật thà, biết nghe lời được trưởng phòng yêu quý, cất nhắc. Tôi thích anh ấy rất nhiều, khỏi cần chị nhắc tôi cũng đã tự biết tôi thích người đó rất nhiều, tôi đọc email của chị kể còn những mong là sẽ nhận được thêm một email khen ngợi gì đó của giám đốc, tôi mỉm cười suốt tối trước màn hình máy tính, nhấn refresh liên tục nhưng hòm thư vẫn không có thêm thông báo mới. Đêm trôi qua chầm chậm, tôi nhìn hòm thư mà thất vọng tràn trề. Tôi mất ngủ. Hà Nội về đêm mà không khí vẫn sôi động. Hà Nội phía ngoài quá ồn ào, sự náo nhiệt nuốt trọn lấy không gian im lặng mỏng manh trong gian phòng trọ nhỏ bé của tôi, tôi nghĩ là bên ngoài đường phố mọi người đang vui còn tôi thì ngồi bó gối vô ích một mình trong căn phòng này. Có gì chứ, đã năm năm rồi, tối nào tôi chẳng trở về nơi chốn này, không bạn bè thân thiết, không hẹn hò, tôi chỉ ngồi bó gối như vậy khi thì cùng với điện thoại, khi thì với máy tính, thời sinh viên đôi khi có bài tập, lúc đi làm rồi thì công việc để đem về nhà cũng không còn mấy. Hóa ra, tôi đã trưởng thành như vậy, mỗi ngày cứ như một thước phim quay chậm lại của ngày hôm qua, tự dưng tôi nhớ quê hương cồn cào, đã qua cái thời cứ hàng tháng lại nhảy xe về quê thăm mẹ một hai ngày, đã gần một năm rồi tôi chưa trở về nơi đó.
Tất nhiên suy nghĩ bỏ trốn về quê với mẹ chỉ xảy ra trong đầu tôi những khi tôi cảm thấy quá cô đơn. Rồi nó sẽ biến mất nhanh khi mặt trời hé rạng vào ngày hôm sau và đó vẫn là ngày mà tôi phải đi làm.

Trên cùng một trục đường như ngày hôm qua. Những con đường mà tôi vẫn hay đi. Tôi bỏ qua bữa sáng như mọi khi. Cổng công ty hiện ra như mọi ngày cùng một màu xám xịt và tòa nhà cao tầng sơn màu trắng đến rợn người. Tôi bước vào thang máy. Nhắm mắt. Thang máy mở cửa, tôi đi qua phòng họp vắng vẻ, rồi ngó vào cửa kính phòng giám đốc, anh vẫn chưa đến, rồi bước vào cửa phòng, chỗ bàn làm việc nhỏ nhất đặt gần máy photocopy và ngồn ngộn những giấy tờ cần phân loại, đó là chỗ của tôi. Tôi ngồi đó. Lơ đãng. Hình như tôi vẫn muốn bỏ chạy khỏi đây, chạy ra ngay bến xe và trở về. Nhưng tôi vẫn cố ngồi yên đó, tâm trí tưởng tượng ra những con đường.

Đồng hồ chỉ 10 giờ sáng. Phía ngoài có tiếng ồn, chắc là đoàn đối tác nước ngoài đến. Tất nhiên là tôi cũng không có nhiệm vụ ngoài đó.
Chắc họ lại tiếp tục họp. Giống như ngày hôm qua. Tôi tự cho phép mình ngồi đợi một lát rồi sẽ lại ra đó nhìn trộm họ, hôm nay liệu giám đốc của tôi sẽ phải trình bày nhiều chứ, hôm nay không biết cô gái xinh đẹp kia sẽ để kiểu tóc như thế nào, ăn vận ra sao, liệu Z có nghiêm túc hơn, anh ta có phát biểu gì không, chắc buổi họp hôm nay cũng sẽ kéo dài như hôm qua?

Tôi đã không biết là Z đã không tham gia buổi họp đó.

Trong phòng làm việc của tôi, ai đó thì thào tán chuyện, có một bóng người nam cao lớn thập thò ngoài cửa phòng. Đó là một chàng trai cao kều, với chiếc áo vest kẻ không hợp tông với kiểu quần jean xanh bụi bặm, anh ta đang ngó vào các phòng, nhìn vào từng ô bàn làm việc tìm kiếm ai đó. Cô thư kí giám đốc ngồi ở bàn phía ngoài cùng đon đả hỏi:

- Xin lỗi, anh tìm ai?
- Tôi tìm một cô nhân viên ở công ty này. Lin. Ling. Hừm, ừm, Linggggg. – Anh ta líu ríu trả lời bằng cách phát âm tiếng Anh đặc biệt của anh.
- Liên? Linh? – Cô thư kí cố gắng che giấu nụ cười của mình sau vẻ mặt không thể giữ nghiêm túc.
Người khách trở nên lúng túng.
- Vậy cô ấy ở bộ phận nào thưa anh?
- Ở công ty này. – Người đó nói chắc nịch. Nhưng anh còn đang phân vân giữa “Lin” và “Ling”.
- Linh thì ở đây phải có 4 5 cô tên Linh nhỉ? – Cô thư kí lẩm bẩm.
Người đàn ông đối diện tỏ ý không hiểu cô ấy nói gì.
Tôi tự hiểu liệu lúc đó, cô thư kí xinh đẹp ấy, khi cô ấy nghe thấy cái tên “Linh” thì có một chút ý nghĩ phớt qua nào về gương mặt tôi không, tôi chỉ là người mới, với vị trí bé nhỏ và tôi mờ nhạt trong công ty này.

Tôi không rõ làm như thế nào Z có thể tìm thấy tôi. Khi bàn làm việc nhỏ của tôi nằm ở góc phòng trong cùng, bên máy photocopy đồ sộ và cạnh cửa sổ đầy nắng, khi tôi đang quay mặt ra phía cửa sổ và mải ngắm những con đường, Z đứng ngoài của kính vẫy tay liên tục. Tôi không để ý. Tất cả mọi người ngẩng lên nhìn Z, anh lại nép người vào sau cửa, mọi người vẫn nhìn thấy anh. Một người vỗ nhẹ vào vai tôi, tôi ngạc nhiên khi nhìn thấy chàng trai Trung Quốc đó, anh ta đang chỉ tay về phía tôi.
Tôi ra hiệu đợi tôi một chút cho Z.
Cả phòng làm việc ồ lên cười. Vừa có tiếng cười mang nghĩa châm biếm, cũng có những tiếng cười đơn thuần chỉ là đùa vui.
Z cũng cười rất tươi khi anh ta thấy tôi bước ra.
Anh quay sang bàn thư kí:
- Cảm ơn cô rất nhiều, rất nhiều.
Rồi anh chìa tay ra, họ bắt tay nhau, cô thư kí nói:
- Không có gì đâu. - Và cô ấy quay sang nháy mắt với tôi, giờ thì nhờ Z cô ta đã biết tới tôi rồi.
Tôi cảm thấy hơi ngượng.
Tôi hỏi Z:
- Anh tìm tôi có việc gì?
Z thản nhiên nói:
- Hôm nay tôi được nghỉ, tôi cần có người đưa tôi đi chơi.
Tôi nhìn Z với ánh mắt ngạc nhiên:
- Tôi tưởng anh phải bận lắm cơ. Sao anh lại được nghỉ?
Z trả lời:
- Vì kinh doanh thì không phải việc của tôi.
Tôi muốn hỏi anh ta thế thì anh đến đây làm gì, bất chợt Z nhìn tôi và nói tiếp:
- Tôi đến đây mang theo sản phẩm của tôi.
Sao anh ta có thể trả lời được suy nghĩ của tôi, tôi ngạc nhiên. Bỗng, Z buông một câu:
- Đó là cách mà người ta gọi là vượt qua mọi rào cản ngôn ngữ.
Tôi há hốc mồm:
- Gì cơ? - Anh ta dịch được suy nghĩ của tôi sao.
Z kể:
- Tôi đã hỏi cô thư kí về Lin nhưng cô ấy nói cô ấy không chắc là có ai tên như thế ở đây cả, rồi không hiểu sao cô ấy lại giới thiệu cho tôi về công ty, chỉ cho tôi các phòng ban, tôi đi theo cô ấy và may sao tìm ra cô. Haha, tôi thấy hay đấy chứ, tôi nói một kiểu, cô ấy không hiểu, cô ấy nói một kiểu, tôi hiểu theo kiểu khác, đôi khi ngôn ngữ không cần quá chính xác nhỉ, đôi khi không hiểu đúng ý lại đưa chúng ta tìm thấy thứ chúng ta muốn. - Z nói một tràng rất dài, nhưng chậm rãi, và tôi gần như nghe rõ 100% những từ anh nói, gần như hiểu ý anh, tôi đoán thế, tôi không chắc nhưng vẫn gật đầu.
Tôi nói lại:
- Tên tôi là Linh. Nhưng anh có thể gọi là Lin nếu anh muốn, vượt qua mọi rào cản ngôn ngữ mà. Đó có thể là kiểu phát âm của tên tôi theo ngôn ngữ của anh.
Z cười.
Chúng tôi không chắc là chúng tôi đang nói những điều có nghĩa với nhau.
Tôi nói tiếp:
- Tôi đơn giản chỉ gọi anh là Z.
Anh ta gật đầu chấp nhận.
Tôi muốn nói với anh ta một điều có nghĩa rõ ràng:
- Giờ anh muốn đi đâu?
Z trả lời thêm một điều tối nghĩa với tôi:
- Hà Nội, Hà Nội.
- Đợi tôi chút nhé. – Tôi bảo Z đợi tôi ở cửa thang máy. Tôi chạy vào trong văn phòng, lấy túi xách, tranh thủ báo cáo với trưởng phòng về “công việc bất đắc dĩ” sắp tới của tôi, tôi khấp khởi vui trong lòng vì hình như là tôi đang chạy trốn thì phải, tôi đang chạy trốn công việc bàn giấy nhàm chán để đi chơi với “trai đẹp ngoại quốc”.
Chị trưởng phòng nguýt dài:
- Lúc đầu chị đang lo nó bắt cóc bé về nước nó, giờ thì đổi ý rồi, bé không bắt cóc nó là may đấy.
Thấy mặt tôi đỏ lựng, chị chuyển giọng nghiêm túc:
- Thôi chị đùa, sếp đã giao cho em tiếp khách thì phải tiếp đón cẩn thận, họ là đối tác rất quan trọng đấy!
Tôi nói cảm ơn chị trưởng phòng.
Tôi còn cúi đầu lễ phép chào mọi người trong phòng và không may tôi đã chào cả đám những “bạn đồng nghiệp” đang bĩu môi ganh tỵ.
Thì công sở là thế đấy!
Ngột ngạt quá, giờ tôi phải bước ra khỏi đây thôi, tôi bước qua phòng họp, giám đốc của tôi đang chăm chú lắng nghe, môi anh hơi mím chặt nhưng đôi mắt một mí lại có vẻ tinh ranh, tôi thích anh, tôi ngưỡng mộ anh, tôi cứ cố gắng bước thật chậm để nhìn anh thật lâu.

Tiếng Z từ đâu vọng tới, tôi chỉ nhìn thấy cánh tay Z đang vẫy:
- Này, tôi đợi cô lâu quá rồi đấy!
Sau đó nhanh như cắt, Z khom người chạy tới, túm lấy tay tôi và kéo tôi chạy qua dãy cửa kính phòng họp, tôi cũng khom người theo anh ta. Cho đến tận thang máy, Z mới thở phào và thì thầm:
- Cô thấy đấy, tôi đã trốn họp.
- Cái gì cơ? Sao anh bảo anh không cần phải họp cơ mà.
- Thì đúng là tôi không có nhiệm vụ gì liên quan đến chiến lược thị trường gì gì đó mà. Nhưng trưởng đoàn của chúng tôi, sếp trực tiếp của tôi ấy, ông ta cứ bắt tôi đến, ngày hôm qua đã khiến tôi quá chán.
- Anh có tin là giờ tôi sẽ đưa anh quay trở lại đó, gõ cửa và giao nộp anh cho họ không?
Z im lặng. Anh nhìn tôi rất kĩ như là đang thăm dò điều gì:
- Thật không? – Z hỏi.
Tôi chưa kịp nói gì, vẫn tỏ vẻ mặt rất nghiêm trọng. Thang máy đã xuống tầng G, cửa thang máy mở, Z kéo tôi ra khỏi thang máy, cười toe toét:
- Đi thôi.
Giờ thì chúng tôi đang thực sự bỏ trốn.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Hàm Thủy

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
27/8/14
Bài viết
74
Gạo
0,0
À mà, bạn sửa lại tiêu đề đi, đăng xong trên Gác mới được viết là Hoàn thành.
 

linhxu

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
12/9/14
Bài viết
57
Gạo
100,0
4.

Z hí hửng rời khỏi quầy đổi tiền của ngân hàng, anh thấy hay ho khi đếm những con số 0 trong tờ tiền Việt Nam đồng, anh đút xấp giấy bạc vào ví và nói:
- Tôi còn muốn mua tặng rất nhiều thứ cho rất nhiều người ở nhà Lin à, phải rồi, tôi có nên mua cả quà cho các đồng nghiệp của tôi không. À, tôi còn muốn chọn một món quà thật đặc biệt cho một người nữa.
Rồi Z rút từ trong ví của mình ra tờ tiền 200.000 đồng, anh nhắc lại:
- 200.000 đồng.
Z đưa cho tôi, tôi cầm lấy, tưởng anh quên hóa ra lại rất nhớ, rất sòng phẳng. Sau đó, Z thì thầm vào tai tôi:
- Rút kinh nghiệm nhé, hôm nay tôi sẽ hoàn toàn nghe lời cô, hãy giúp tôi trả giá.
Lần này, nụ cười của tôi phải bật ra:
- Rồi tôi sẽ cho anh thấy Hà Nội của tôi là như thế nào nhé.

Chúng tôi ăn phở. Z nói đã đến Hà Nội thì nhất định phải thử phở. Phởlà một món ăn truyền thống của Việt Nam, cũng có thể xem là một trong những món ăn đặc trưng nhất cho ẩm thực Việt Nam. Tô phở rất lớn, trông thật hấp dẫn với đầy những bánh phở và chan ngập nước dùng hương vị bò, bên trên có thịt, có hành mùi, ớt tỏi đủ màu sắc, Z xuýt xoa. Nhưng tôi thì không thích phở, tôi thích bánh đa cua của thành phố Hải Phòng quê hương tôi hơn. Vì vậy, lần này đi cùng với Z, tôi cũng ăn phở với tâm lý như khách du lịch đến Hà Nội. Z nói phở vừa giống lại vừa khác với một món ăn của Trung Quốc, tôi đã nghe anh nói nhưng không tài nào nhớ ra nổi cái tên Trung Quốc đó. Tôi chia sẻ với Z rằng “phở” không phải là “mỳ”, ở Việt Nam, “phở”, “bún”, “mỳ”, “miến”, “bánh đa” mỗi thứ lại một khác nhau, chứ không thể như người phương Tây gọi hết là “mỳ” được, tôi nói tôi nhớ món bánh đa quê hương tôi, đậm đà vị biển và thực sự “ngon hơn phở rất nhiều.”. Z lắc đầu, theo anh, mỗi món ăn lại mang một bản sắc riêng, mỗi món ăn tuy gần gũi với nhau nhưng lại khác xa nhau, mỗi nơi, mỗi con người đều vậy, không thể so sánh được. Z nhìn tô phở bằng một ánh mắt đầy cảm tình rất chân thành, tôi thấy vậy, chắc là nhờ Z mà lần đầu tiên tôi ăn phở thấy mùi vị Hà Nội rất đậm đà, rất ngon, chúng tôi ăn hết sạch đến tận thìa nước dùng cuối cùng. Bữa sáng muộn khiến tôi no căng, đã từ rất lâu rồi tôi mới lại ăn sáng. Tôi nghe Z nói, Z nhớ Trung Quốc, chính xác hơn là nhớ đồ ăn Trung Quốc, dù mới chỉ đi xa vài ngày.
Tôi đã không đếm nổi chính xác số ngày tôi xa quê hương tôi.

Hương Chồn là một quán cà phê nhỏ nhỏ nằm khuất trong tán một cây hoa sữa ở góc đường đối diện nơi tôi làm việc, tôi thấy hơi buồn cười khi quán cà phê nằm ở một địa điểm thơm ngát như vậy lại đặt một cái tên gợi về một mùi hương chẳng liên quan. Thì ra Hương Chồn là hương vị của cà phê, rất gợi hình và rất gợi vị. Ngoại trừ cái tên ra thì tôi thích quán này, một ly cà phê giá rất bình dân, quán nằm ngay gần ngã tư, đường phố Hà Nội ồn ã, bụi bặm buổi sáng và tối muộn thì lại sôi động, lấp lánh, lại thêm mùi hoa sữa thoang thoảng, một kiểu lãng mạn vô lý rất Hà Nội. Đấy là cách mà tôi nhìn về thủ đô. Tôi muốn nói cho Z nghe về cảm nhận này, nhưng lại thấy nó quá phức tạp để diễn tả cho anh hiểu.
Chúng tôi cứ ngồi bên ly cả phê chảy tóc tách của mình và nhìn ngắm những con người vội vã trên đường.
Z kể rằng ở thành phố anh sống, mọi người cũng vội vã và xô bồ như vậy. Đâu đâu cũng thấy người, nhưng thậm chí họ còn chẳng nhìn mặt nhau, họ chỉ đi qua nhau. Hình như người Việt Nam thân thiện hơn rất nhiều, Z nói tôi là cô gái nhiệt tình nhất trên đời mà anh từng gặp. Tôi cho rằng nếu Z gặp một cô gái Việt Nam khác, có khi còn cảm thấy vui hơn rất nhiều, nhất là một cô gái Hà Nội chính gốc sẽ giúp anh tìm ra Hà Nội, Hà Nội mà anh muốn tìm. Tôi kể về quê hương tôi, đó là một hòn đảo tên là Cát Hải, bốn bề là biển, ngày trước chúng tôi thường phải đi qua những chuyến phà để vào thành phố, sau đó tiếp tục đạp xe ra ga tàu hỏa, tàu hỏa chạy xình xịch cả trăm cây số mới tới thủ đô. Bố mẹ tôi ở quê làm muối, làm mắm, cả chài lưới, tất cả những người dân trong làng đều làm những công việc như vậy. Tối đến, bọn trẻ con lại cầm tay nhau đi diễu hành một vòng quanh đảo, sáng tinh mơ, cả lũ lại nhảy ào ra biển nơi mà cha mẹ chúng cùng bắt đầu một ngày làm việc. Đã gần một năm tôi chưa trở về hòn đảo yên bình quê hương tôi.
Không hiểu sao nhắc đến biển, Z lại hỏi tôi về vịnh Hạ Long. Hình như đó là tâm lý chung của mọi người nước ngoài đến Việt Nam, họ chỉ muốn biết về thủ đô Hà Nội, vịnh Hạ Long, phố cổ Hội An,… những thứ luôn có trên sách hướng dẫn du lịch.
- Tất nhiên là vùng biển đảo quê hương tôi không phải là kì quan thế giới, nhưng đối với tôi đó là nơi yên bình nhất, đẹp đẽ nhất.
- Tự nhiên tôi nhớ tới cha mẹ tôi ở Trung Quốc, Z nói. – Đây là lần thứ hai anh nói nhớ Trung Quốc.
- Tôi cũng nhớ quê tôi.
Tôi và Z nhìn nhau cười.
Sau một hồi lặng im, Z hỏi tôi :
- Cô có anh chị em không?
- Có. Tôi còn có một em gái, năm nay mới 8 tuổi.
- Hai chị em gái. – Z nhắc lại.
- Còn anh?
- Ở Trung Quốc chúng tôi, mỗi gia đình chỉ được sinh một người con.
- Chắc cha mẹ anh chiều anh lắm?
- Tất nhiên rồi. Mẹ tôi nói rằng mẹ đã mừng đến phát khóc khi sinh tôi ra là con trai, con trai duy nhất của bà, còn cha tôi thì khỏi nói, ông đã mở tiệc mừng liền mấy ngày đêm mời cả gia đình, bạn bè, họ hàng, làng xóm. – Z cười, tôi cũng cảm thấy cha mẹ anh có phần hơi phô trương quá, tôi cũng cười. – Cha mẹ tôi có một xưởng sản xuất đồ gia dụng, họ luôn muốn cho tôi học hành về ngành khoa học chế tạo, rồi sau này tôi sẽ trở về làm quản xưởng thay họ. Tôi chọn học hóa học, rồi tôi nói là tôi sẽ phát minh ra một loại chất dẻo siêu tuyệt vời để sản xuất một dòng sản phẩm đồ nhựa của riêng gia đình. Giờ thì tôi lại ngồi phòng thí nghiệm và pha chế mĩ phẩm cho nữ giới, cha mẹ tôi vẫn không biết là tôi đang sáng tạo ra những thứ đó.
Tôi nháy mắt :
- Có khi mẹ anh sẽ vui cực kì nếu biết điều đó đấy. Rồi sau này, các cô gái cũng sẽ thích một nhà pha chế nước hoa hơn là một quản xưởng có bằng sáng chế chất dẻo chứ nhỉ?
- Liệu họ có nghĩ như vậy ẻo lả quá không?
Chúng tôi cười. Thật sự Z rất có khiếu hài hước.
- Những cô gái Trung Quốc giờ đều rất kén chọn.
- Anh đang thích một cô gái như thế nào?
- Đó là một đồng nghiệp, cô ấy xinh đẹp, cô ấy giỏi giang, cô ấy từng là bạn học của tôi, rồi cô ấy đi du học – hừm, tôi đã nói là cô ấy rất giỏi mà, lập tức cô ấy lọt vào mắt xanh của bên tuyển dụng của Tập đoàn Toàn Cầu, nhiều năm sau khi tôi còn chật vật tìm một công việc thì cô ấy lại xuất hiện, giống như một thiên thần hộ mệnh vây, cô ấy giúp tôi có được vị trí ngày hôm nay – xứng đáng với khả năng và bằng cấp của tôi, lại tạo nhiều điều kiện cho tôi được phát triển.
Tôi hình dung ra hình ảnh cô gái tóc nâu tự tin trong phòng họp hôm qua.
- Cô ấy tuyệt vời quá nhỉ?
- Đúng vậy, tôi còn cách cô ấy một khoảng xa bằng ngần này này – Z dang rộng hai cánh tay của mình ra.- Giữa chúng tôi, hừm, cũng không biết giữa chúng tôi là tình cảm gì nữa, nhưng còn lâu mới đạt đến mức tình yêu, giờ thì cô ấy cứ ở mãi Boston còn tôi thì vẫn bám trụ với Bắc Kinh.
Tôi thấy đồng cảm với Z. Tôi thấy ghét những cái gì gọi là khoảng cách, kể cả là hữu hình hay vô hình, là đo đếm được hay là không đo đếm được, như thời gian, không gian hay là địa vị, khả năng. Tôi nghĩ tới tình yêu đơn phương của mình. Tôi cũng cách xa Hải Nam một trời một vực ấy chứ.
- Dù sau này tôi sẽ ở mãi Bắc Kinh và vào năm 35 tuổi buộc lòng phải lấy một cô vợ theo ý mẹ tôi sắp xếp thì tôi sẽ vẫn nhớ rằng cô gái này là thiên thần của tôi từ những ngày tôi còn đi học. – Z lôi từ trong cặp tài liệu ra, một trang trắng được anh phủ đầy bởi những hình vẽ nguệch ngoạc, hình vẽ phác họa cô gái tóc búi màu nâu đang hơi nghiêng đầu với một vầng hào quang tỏa ra xung quanh cô ấy – Chúng tôi đã học cùng nhau từ hồi tiểu học đó, năm 14 tuổi thì cô ấy đã đi rồi, chúng tôi chỉ còn liên lạc qua email hay là vài năm gặp mặt được một vài lần mỗi khi cô ấy trở về thăm quê hương, giờ lại gặp lại nhưng cô ấy là trợ lí cao cấp còn tôi là anh chàng phòng thí nghiệm “nước hoa giá rẻ”.
- Z này…
- …
- Cô gái này trông thật quen, hình như tôi đã nhìn thấy cô ấy…
- Là cô ấy đó. - Z khẳng định lại phán đoán trong đầu tôi.
Tôi nhìn Z, tôi không biết phải giúp anh ra sao, chính bản thân tôi cũng còn chẳng tự giúp được mình. Tôi muốn nói điều gì đó, nhưng có lẽ là từ vựng của tôi không đủ, tôi không thể tìm thấy một từ ngữ nào phù hợp để xoa dịu tâm trạng cả hai chúng tôi.
Z xua xua tay:
- Không hiểu sao tôi lại kể cho cô nghe nhỉ, nó sẽ chẳng đi đến đâu cả. Chắc là tại cà phê nhỉ? Cà phê rất ngon.
Tôi nhấp một ngụm cà phê, đắng ngắt ở đầu lưỡi, rồi ngọt sắc ở trong họng, hương vị đậm đà nức lên mũi. Tôi nhìn ly cà phê của Z vẫn còn quá nửa. Z thấy vậy, đưa chiếc ly lên miệng, từ từ uống cạn một hơi. Tôi không thấy đó là cách thưởng thức cà phê đúng, nhưng miễn là anh ta cảm thấy thoải mái. Anh ta nói:
- Hãy giúp tôi chọn những món quà cho cô ấy. – Z đứng dậy, vươn vai, bóng dáng anh cao lớn, tôi ngẩng lên nhìn anh, gương mặt đang cười của anh như đang đặt cạnh mặt trời vậy.

Tôi đã không nhận ra là chúng tôi đang tiếp tục đi bộ. Tôi đang đi bộ trên đôi giày công sở cao lênh khênh đáng ghét này, giá mà tôi biết trước thì sáng nay tôi sẽ đi làm bằng dép tổ ong và trở thành tâm điểm bàn tán về thời trang của các bà cô trong văn phòng. Tôi nói với Z là tôi muốn lấy xe để đi giống như lần trước. Z thực lòng không muốn ngồi sau xe một cô gái, nếu giao thông Việt Nam không quá phức tạp như thế này thì anh đã đề nghị muốn chở tôi rồi, nhưng anh sợ giao thông Việt Nam. Tôi đồng tình, giao thông của đất nước tôi có thể đe dọa bất cứ người mới đến nào. Z muốn đi bộ, thật chậm để anh có thể ghi nhớ lại tất cả những hình ảnh này, về đường phố, về con người, để anh có thể ghé vào thật nhiều những cửa hàng, hay thi thoảng đi bộ trên vỉa hè bất ngờ phải tránh những quán cóc vỉa hè Z làm vẻ như đang cố gắng phải lái chính mình vậy. Z bảo:
- Khi trở về, nếu mệt chúng ta có thể cùng ngồi taxi. Tôi không thích cảm giác bị nhìn vào giống như lần trước khi một gái Việt Nam lai tôi trên chiếc xe của cô ấy, có phải là chúng ta bị nhìn vào không, hay chỉ là cảm nhận của tôi?
- Hình như là đúng vậy. Và nếu anh là một anh chàng mắt xanh, mũi lõ thì cảm giác ấy còn rõ ràng hơn rất nhiều. – Tôi bất giác chạm vào gương mặt của anh, tóc đen, mắt đen - Anh và tôi đều là người Châu Á, chúng ta có nhiều nét tương đồng đấy chứ.
Z cười, đôi mắt của anh quá nhỏ.
- Nhìn xem có rất nhiều người giống như chúng ta đấy chứ! – Z chỉ tay vào những người khách du lịch đang đi bộ dọc những con đường.
Tôi trả lời:
- Hàng năm Hà Nội đón rất nhiều khách du lịch mà.
Z cũng rút từ trong túi ra cuốn sổ tay du lịch mà anh đã mua, anh chỉ vào bản đồ, ngón tay anh dò dẫm đường đi trên trang giấy:
- Nào, tôi muốn đến chỗ này, chỗ này, chỗ này nữa...
Tôi nhìn lộ trình nhỏ xíu trên trang bản đồ thu nhỏ, hình dung ra những nơi mà Z muốn đến, thầm thương thay cho đôi giày cao gót dưới chân.

Quả thực từ trước đến giờ tôi chưa hề thấy phố cổ Hà Nội đẹp, nó đặc biệt bởi những cái tên, hiện nay, nhiều nhà không còn giữ lại những hàng quán bán những món hàng đặc trưng ngày xưa nữa, nhiều nhà cửa đã xây lên mới và đẹp. Kiến trúc mới tuy đẹp nhưng lại không đồng bộ, mỗi nơi một kiểu, xen kẽ nhau, chen chúc nhau, che khuất mất vẻ đẹp của nhau, tôi nghe nói phố cổ Hội An đã bị cấm xây dựng kiến trúc mới, chỉ được tu tạo lại các nét kiến trúc cũ để giữ lại nét đồng bộ xưa cũ cho thành phố cổ ven sông. Còn toàn cảnh 36 phố phường đông đúc Hà Nội bây giờ gần giống như một cảnh hỏng cắt ra từ bộ phim chuyển mình từ cổ kính, trầm mặc xưa sang vẻ hiện đại và sôi động bậc nhất của thủ đô mới. Nhưng Z liên tục khen, “quả là một thành phố tuyệt đẹp”, “quả là Việt Nam thật đẹp”. Có phải vì anh đang đi cạnh một cô gái Việt Nam, có phải vì từ vựng tiếng Anh của anh còn ít, phố cổ Hà Nội đâu đẹp như những khu phố Tàu trên phim, dù có đang chuyển mình xây dựng hiện đại đến mấy nhưng Hà Nội cũng đâu được quy hoạch quy mô như thành phố nơi anh sống. Tôi chưa bao giờ được đến Trung Quốc, nhưng tôi hình dung ra đất nước to lớn đó, mọi thứ đều to lớn. Khi tôi có dịp đến thăm Lạng Sơn – một tỉnh của Việt Nam có đường biên giới giáp với Trung Quốc, tôi thích những khu chợ tầm tầm của Việt Nam nhưng tôi lại so nó với toàn nhà trắng cao tận chục tầng ở phía bên kia núi – đó là Chợ biên giới của nước láng giềng, một người đã nói cho tôi biết như vậy, tòa nhà đó to lớn đến mức tôi đã cảm thấy nó rất gần dù khoảng cách còn đến cả chục cây số. Việt Nam và Trung Quốc rất gần, Việt Nam và Trung Quốc đang là hai người hàng xóm đang tranh cãi nhau vì một mảnh vườn và một cái giếng không muốn dùng chung. Nhưng tôi và Z đang đi dạo cùng nhau, chúng tôi không tranh cãi, một cô gái Việt Nam và một chàng trai Trung Quốc nói những câu chuyện bình thường bằng tiếng Anh bình thường của họ.
- Tôi thích những kiến trúc Pháp cổ ở đây. – Z gạt những tấm ảnh anh chụp Nhà Thờ trong máy ảnh của mình. - Cả những ngôi nhà kiểu Pháp cũng rất đẹp. – Những tấm ảnh khác mà Z chụp cũng trôi ra. – Hẳn là người Pháp đã để lại rất nhiều những dấu ấn ở nơi đây.
Tôi không muốn nói quá nhiều về chiến tranh Việt Nam. Nhưng quả là hai cuộc chiến tranh chống Pháp và chống Mĩ quật cường của dân tộc ta đã lừng lẫy khắp năm châu. Đó là điều mà tôi luôn cảm thấy tự hào. Lần đầu tiên tôi cảm thấy vui khi nhìn lại những vết tích đậm kiểu Pháp còn lại ở Hà Nội - chúng đã tồn tại ở đây cả thế kỉ, lần đầu tiên tôi thực sự nhìn rõ chúng dù tôi đã đi qua chúng bao nhiêu lần, lần đầu tiên tôi thầm mong là chúng đừng bao giờ biến mất.
- Lin đã xem phim “Người Tình” chưa, một bộ phim Hollywood dựa trên tiểu thuyết của nhà văn người Pháp, về mối tình của một cô gái Pháp 15 tuổi với một chàng trai người Trung Quốc trên mảnh đất Việt Nam. Mọi cảnh quay đều rất tuyệt vời, nếu có cơ hội tôi sẽ vào thành phố Hồ Chí Minh thăm Chợ Lớn, những làng quê sông nước An Giang và cả dòng sông trong phim đó nữa, dòng sông mà họ đã gặp nhau lần đầu tiên ấy, tôi không nhớ tên. – Z kể về một bộ phim, tôi chưa xem bộ phim đó, đất nước nào khi lên màn ảnh cũng đẹp, Mỹ và Trung Quốc trên màn ảnh khiến tôi choáng ngợp, vì vậy tất nhiên Việt Nam khi lên phim cũng sẽ khiến nhiều người thương nhớ.
Tôi sẽ cố gắng ghi nhớ tên bộ phim này.
Tôi chỉ cho Z nhìn thấy cầu Long Biên, lại là một cây cầu từ thời Pháp, cây cầu đầu tiên bắc ngang sông Hồng, tôi thích cây cầu này hơn những cây cầu mới. Tôi kể, nếu tôi muốn trở về quê, ngay lập tức bây giờ tôi chỉ cần mua vé và đợi tàu, chúng tôi đang ở rất gần ga Long Biên.
- Tôi rất muốn đến thăm nơi cô sinh ra. – Z nói.
- Nhưng tất nhiên là chúng ta không có đủ can đảm và thời gian để đi xa đến thế! - Tôi nhún vai.
- Hãy hứa với tôi rằng ngay sau khi công việc này kết thúc, khi tôi trở về nước, cô hãy dành những ngày cuối tuần để trở về nơi đó, thậm chí cô có thể xin nghỉ phép vài ngày. Tôi thấy Lin bị bệnh nhớ nhà nặng quá rồi. - Anh đặt tay lên vai tôi.
Tôi đồng ý với những điều mà Z chẩn đoán.
Z chỉ tay về phía sông Hồng:
- Con sông này màu đỏ thật. Nhìn nó cũng từa tựa như con sông mà tôi được xem trong phim.
- Đó là màu đất. Đó là thứ đất tươi tốt mà con sông đem lại cho những mảnh đất mà nó chảy tới. Nhờ thứ đất đó mà cây cối, mùa màng của những người nông dân đều phát triển tốt tươi. – Tôi nói về phù sa với Z như vậy, tôi nói rằng người nông dân gọi dòng sông này là sông Mẹ và thứ nước phù sa đó là dòng sữa. Một cách ví von đầy tượng hình.
- Tổ tiên cụ kị của tôi cũng là những người nông dân. Ông và bà của tôi cũng từng là nông dân, họ vừa trồng lúa vừa tham gia Cách mạng, rồi đến thời cha mẹ tôi thì cả đất nước đã bước sang thời đại Công nghiệp hóa, nhà tôi trở thành xưởng sản xuất. Cả tôi và cha mẹ tôi đều lớn lên mà không biết nhiều tới việc đồng áng. Nơi tôi sống hiếm khi tôi bắt gặp những cánh đồng.
Tôi bỗng e sợ rồi một ngày thành phố sẽ rộng ra và nuốt chửng lấy những bãi bồi xanh ngắt ven sông này. Thủ đô đang ngày một mở rộng.
- Bên cạnh việc đi biển, cha mẹ tôi cũng là người nông dân, họ trồng muối. – Tôi không biết từ “diêm dân” trong tiếng Anh là gì, tôi phải về tra thêm từ điển, Z ngơ ngác, anh luận ra là tôi đang nói đùa, nên anh cười.
Chúng tôi nói chuyện theo kiểu như vậy. Chúng tôi thấy đó là niềm vui.

Tôi lại đưa Z đi chợ, chợ Đồng Xuân ở gần cầu Long Biên, là chợ đầu mối lớn nhất Hà Nội. Nhưng chợ Đồng Xuân lại có quá nhiều hàng hóa Trung Quốc. Tâm lý mua sắm của Z đã bắt đầu hơi trùng xuống, nhưng sức mua của anh vẫn chưa thuyên giảm.
- Tôi cần mua thêm những chiếc áo phông giống lần trước, tôi đã hứa là sẽ tặng mỗi người trong đoàn đi cùng một chiếc kỉ niệm.
- Trời ơi, Lin, những chiếc móc chìa khóa in hình này ở đây rẻ hơn so với ở chợ lần trước. Mua càng nhiều càng rẻ, tôi sẽ mua tặng cho cả những người hàng xóm và cả bạn bè của cha mẹ tôi. Cha mẹ tôi ở nhà rất tự hào vì tôi được đi công tác nước ngoài đấy.
- Thomas, anh chàng người Mỹ hơi hói đầu trong đoàn chúng tôi ấy, kể với tôi rằng vào mùa hè cách đây năm năm anh ta đã từng sang Việt Nam du lịch cùng vợ, anh ấy đã bị lừa 100$ cho một chiếc hộp đồ chơi gỗ đề giá 100 ngàn đồng. – Z kể với tôi khi chúng tôi đang đứng ở một gian hàng bán đồ lưu niệm Việt Nam, Z đang mân mê mọt chiếc hộp đựng đồ trang sức, được khảm nhiều hình thù rất lộng lẫy. Người bán hàng hình như biết tiếng Anh, vì tôi thấy cô ấy hơi nhăn mặt, tôi nghĩ cô ấy hiểu được câu chuyện của Z.
- Cô có thích nó không?
Tôi đã tưởng lầm là Z định mua nó cho tôi liền tấm tắc khen:
- Rất đẹp! - Tay tôi mân mê chạm vào những hình khảm lấp lánh.
- Nhưng khảm hình bông hồng sẽ đẹp hơn đúng không? – Không biết có phải người Trung Quốc đều nói tiếng Anh như Z không, mọi âm “r” dường như đều biến thành từa tựa như “l”.
Tôi gật đầu.
- Bông hồng sẽ mang cả một ý nghĩa nữa. Đó là tấm lòng của tôi.
Tôi đỏ mặt. Không hiểu sao tôi lại đỏ mặt.
- Tôi muốn mua chiếc hộp này cho người bạn gái đó của tôi, Lin à.
- Chắc chắn là cô ấy sẽ thích nó. – Tôi nói chắc nịch. Trời ơi trong đầu tôi đang nghĩ điều gì thế, ngay cả tôi còn không biết nữa. Tôi phải nhanh chóng chuyển hướng suy nghĩ của mình – Hãy tặng cô ấy, cô ấy sẽ hiểu tấm lòng của anh, hãy nói cho cô ấy biết rằng anh muốn rút ngắn khoảng cách giữa hai người như thế nào.
- Cảm ơn Lin rất nhiều. – Z nói với tôi, nhưng mắt không rời khỏi chiếc hộp trang sức khảm đá cầu kì, mắt anh long lanh. – Tối nay tôi sẽ tặng cô ấy, liệu tôi có nên hỏi cô ấy đi chơi không, cô ấy đã giam mình trong phòng khách sạn mấy ngày này, tôi sẽ chỉ cho cô ấy xem Hà Nội, Hà Nội. Cảm ơn Lin đã cho tôi thấy một Hà Nội rất đẹp. Cảm ơn Hà Nội.
Z nói cứ như là tôi là thần tình yêu còn Hà Nội thì trở thành kinh đô tình yêu – Paris vậy.
Dẫu sao tôi cũng cảm thấy vui lây với Z.
Bỗng nhiên anh nhìn cổ tay tôi và hỏi :
- Sao cô không đeo chiếc vòng mà tôi đã tặng cô?
Tôi đang chưa biết phải trả lời làm sao.
Z nói :
- Tôi nên để thêm những chiếc vòng vào chiếc hộp này để tặng cho cô ấy chứ nhỉ. Rất Việt Nam.
Hóa ra việc tôi có đeo chiếc vòng hay không Z cũng không bận tâm lắm. Đối với anh ta, thì đã có một cô gái quan trọng nhất đời rồi.
Tôi thấy hơi ganh tỵ với cô gái đó.
Tôi thấy ganh tỵ với cả Z, ai bảo chỉ có mình anh ta mới có người trong mộng chứ, tôi cũng có đấy, tôi có Hải Nam, chẳng qua là tôi chưa bao giờ nghĩ tới việc đưa anh ấy ra khỏi suy nghĩ hão huyền của mình mà thôi. Anh ấy nên cứ ở trong đó. Còn tôi sẽ để cho giám đốc của tôi được yên tâm hăng say với công việc của mình, và tôi là một nhân viên tập sự đang cố gắng hết sức để được anh lựa chọn giữ lại trong công ty, tôi không muốn trở thành cái gai trong mắt anh ấy ở chốn công sở. Hà Nội đối với tôi là nơi làm việc, là kế sinh nhai, Hà Nội của tôi là trường đua không có thì giờ cho việc yêu đương lãng mạn.

Trên xe taxi đưa Z về khách sạn và đưa tôi trở lại công ty.
- Rất cảm ơn Lin về ngày hôm nay. Tôi không thể trở về công ty cùng cô được. Vì hôm nay tôi đã trốn việc mà. – Z nháy mắt.
- Tôi cũng đã trở thành tòng phạm của anh rồi!
Z chìa điện thoại của anh ra, điện thoại toàn là tiếng Trung Quốc, tôi không biết anh ta đang muốn gì, Z nói:
- Ghi cho tôi địa chỉ email của cô. Sau này kể cả khi tôi trở về Trung Quốc chúng ta vẫn có thể liên lạc với nhau.
Z giúp tôi mở bàn phím với ký tự la tinh, tôi đưa địa chỉ mail của mình cho Z.
Tôi hỏi Z :
- Anh có facebook chứ?
- À, facebook, ở Trung Quốc facebook bị chặn.
Ở Việt Nam, các nhà mạng cũng ra sức chặn facebook, nhưng tất cả mọi người vẫn sử dụng nó. Dù rắc rối, chúng tôi vẫn tìm đủ mọi cách để vào được facebook bất kể là bị chặn, tỉ lệ những người dùng facebook ở Việt Nam chắc hẳn là rất cao trên thế giới.
- Ở Trung Quốc, chúng tôi được khuyến khích sử dụng các sản phẩm dành riêng cho người Trung Quốc, chúng tôi hay dùng QQ và Weibo, à, cô có WeChat chứ, đó là một ứng dụng…
Trung Quốc có cả tỷ dân, khiến tiếng Trung Quốc trở thành ngôn ngữ phổ biến vào bậc nhất trên thế giới và để những sản phẩm Trung Quốc đông người dùng nhất trên thế giới cũng là điều đương nhiên rất dễ.
Tôi ngắt lời Z :
- Ở Việt Nam chúng tôi không dùng WeChat. – Tôi chẳng muốn giải thích thêm, tất cả mọi người hầu như đang tẩy chay ứng dụng này.
- Vậy chúng ta có thể gửi thư cho nhau là được rồi. – Z cười. – Tôi sẽ gửi mail cho cô, nhớ nhé.
Z xuống xe và chào tạm biệt tôi.
Chiếc taxi tiếp tục đi. Người tài xế lẩm bẩm:
- Lại là một thằng Tàu. Sao mà lắm bọn Tàu sang Việt Nam thế?
Sự căm ghét và đối địch của dân tộc này đối với dân tộc khác, nó hằn sâu vào từng nếp suy nghĩ của từng người. Dù ít hay nhiều, kể cả tôi cũng thừa nhận là mình cũng bị ảnh hưởng một phần nào đó.

Tôi trở về công ty khá muộn, tôi không lên văn phòng nữa mà vào thẳng nhà xe để lấy xe ra về, tôi gặp Hải Nam trong đó. Tôi cúi đầu chào anh, anh gật đầu. Anh bảo là anh đã đi tìm tôi trong công ty nhưng không thấy. Anh đi tìm tôi sao? Anh nói tiếp là anh đã định tối về sẽ nhắn tin cho tôi, nhưng thật may là lại gặp được. Anh đã phân công ngày mai cho tôi ngồi ở ngoài phòng họp phụ trách đưa nước và tài liệu, anh biết là tôi hay tò mò đứng nghe lén ở phòng họp, anh đề cao tinh thần ham học hỏi của tôi. Tinh thần ham học hỏi, thật khôi hài, giá mà anh biết tôi đứng đó chỉ để nhìn trộm anh mà thôi. Tôi nói cảm ơn anh vì lời khen, anh bảo đừng khách sáo quá đã hết giờ làm việc rồi, anh cười và chạm tay lên đầu tôi. Thật gần gũi. Tôi cứ lặng người lại, đợi cho xe của anh đi khuất rồi mới can đảm đi tiếp về phía xe của mình.

Ngày thứ tư Z đến Việt Nam. Ngày họp cuối cùng. Ngày đầu tiên tôi được trực tiếp tham gia công việc trong phòng họp. Tôi ngồi ở bàn phía ngoài cùng thư kí giám đốc. Tôi thấy cửa thang máy mở và Z đi ra, Z đang đi cạnh cô gái mà anh thích, hai người cười nói với nhau rất vui vẻ, Z đi qua tôi, tôi mỉm cười, Z gật đầu. Họ tiến thẳng vào phòng họp. Hôm nay Z sẽ lên phát biểu, anh sẽ trình bày sơ lược về các thành phần, công thức của loạt sản phẩm mới, Christine xinh đẹp sẽ giúp anh tính toán ra khoản tiền đầu tư cho bên phòng thí nghiệm và giá cả ban đầu để đưa vào nhà máy sản xuất, rồi giám đốc của tôi sẽ tiếp tục thêm vào các kinh phí quảng cáo, bao bì, lựa chọn mẫu mã sản phẩm để đưa ra con số cuối cùng. Hai bên sẽ thống nhất cùng với các điều khoản thỏa thuận và phân chia lợi nhuận từ các lần họp trước và đưa ra bản hợp đồng cuối cùng. Công ty chúng tôi sẽ tiếp nhận sản phẩm và thương hiệu của đối tác, chịu trách nhiệm phân phối độc quyền sản phẩm tại thị trường trong nước, sau này, với tham vọng của giám đốc và gia đình anh, rất có thể chúng tôi sẽ được chuyển giao công nghệ hay là tiếp tục nhận về thật nhiều các dòng sản phẩm khác đó là còn tùy vào tương lai, và rất nhiều các lợi tức khác từ việc hợp tác này.
Tôi chăm chú nghe Z nói. Z nói chậm rãi và rõ ràng, đôi lúc anh còn ngưng lại để diễn giải sơ lược về các từ ngữ chuyên môn anh sử dụng. Tôi tuy không hiểu hết mọi thứ anh nói, tôi vẫn công nhận là anh giỏi. Tôi xóa đi hình ảnh thiếu chuyên nghiệp trước đây của anh mà tôi đã từng chứng kiến, Z là một nhà khoa học chính hiệu chứ không phải là dân kinh doanh như tất cả những người còn lại. Tôi cũng là dân kinh doanh, tôi nhận mình là vậy căn cứ vào tấm bằng cử nhân đại học của mình, cho dù suốt vài tháng nay tôi chỉ là chân sai vặt trong công ty. Tôi học về quản trị kinh doanh nhưng công việc hiện thời của tôi lại là soạn giấy tờ và đứng máy photocopy. Trong phòng họp này, tôi nghe họ nói về các chiến lược kinh doanh, tôi hiểu về những số liệu họ trình chiếu nhưng tôi lại đang ở vị trí tiếp nước và phát tài liệu. Nhưng tôi vẫn thầm cảm ơn giám đốc, anh đã cho tôi bước vào được căn phòng này và được nghe rõ những gì mà chuyên môn của tôi muốn nghe.
Buổi họp kết thúc.
Giám đốc, tôi và một vài nhân viên trong nhóm, chúng tôi đứng xếp hàng dọc hành lang lần lượt bắt tay tạm biệt tiễn đoàn đối tác ra về.
Z đã bắt tay tôi rất chặt. Anh nháy mắt, liên tục nói cảm ơn rất nhiều lần. Tôi chỉ mỉm cười và nói tạm biệt. Lúc Z bước đi qua tôi, anh vẫn ngoái lại vẫy tay chào. Tôi đang bắt tay cô gái tóc nâu xinh đẹp, giá như thời gian dừng lại một chút để tôi được nhìn ngắm dung nhan cô ấy rõ hơn, nhưng cô ấy lại lướt qua tôi quá nhanh, cô ấy không cười, khuôn miệng màu đỏ đậm không hé, cô ấy có chiếc cổ cao dài, mắt cô ấy cũng không nhìn thẳng vào tôi. Nhìn nghiêng thấy cô ấy kiêu ngạo như vẻ đẹp của minh tinh nào đó rất nổi tiếng của Trung Quốc mà tôi không nhớ tên. Tiếng giày cao gót của cô ấy bước gấp gáp trên nền gạch, Z đợi cô ấy ở chỗ thang máy, họ đi cạnh nhau, bước vào thang máy, cửa thang máy đóng lại. Đó là lần cuối cùng tôi nhìn thấy họ.
Đó là lần cuối cùng tôi gặp Z, ở Hà Nội, Việt Nam.

coffee-ending.jpg
 

linhxu

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
12/9/14
Bài viết
57
Gạo
100,0
letter_love.jpg
5.

Tôi đã nói đó là lần cuối cùng tôi gặp Z. Vì ngày hôm sau khi bên đối tác đến công ty để kí hợp đồng thì Z không xuất hiện. Cô gái kia cũng không xuất hiện. Đoàn đối tác đến công ty tôi vào ngày cuối cùng đó chỉ vỏn vẹn còn 3 người. Có lẽ những người còn lại trong đoàn họ đang dành một buổi sáng cuối cùng để thăm thú Hà Nội. Vì chiều hôm đó, công ty chúng tôi đã đặt tour du lịch cho họ đi thăm Vịnh Hạ Long hai ngày một đêm, tất nhiên là có giám đốc và một vài nhân viên được lựa chọn của công ty tôi đi cùng, tôi đã không được chọn.

Tôi nhận được e-mail của Z như sau:
- Lin thân mến,
Tôi là Ye Zhikang, đây là địa chỉ email của tôi.
Không thể diễn tả hết sự cảm kích của tôi với sự giúp đỡ của cô dành cho tôi. Thật may mắn vì đã được gặp cô ở Việt Nam. Tôi sẽ không bao giờ quên cô và Hà Nội.
Hiện tại, tôi đang ở Hạ Long, một thành phố biển rất xinh đẹp ở Việt Nam. Tôi đã nhìn thấy Hạ Long nhiều lần trên những bức ảnh nhưng khi nhìn tận mắt tôi mới cảm thấy hết sự vĩ đại của kì quan này. Rất cảm ơn công ty của Lin đã tổ chức chuyến đi này cho chúng tôi, chúng tôi đã có thêm hai ngày nghỉ ngơi thực sự tuyệt vời và trọn vẹn, đặc biệt là tôi được ở cạnh Xiao Qiao (đó là cô gái mà tôi đã mua tặng chiếc hộp đựng trang sức ấy, nếu mà Lin còn nhớ).
Chúng tôi đã đi dạo trên bãi biển, được đi trên du thuyền ngắm cảnh vịnh Hạ Long, ai cũng đều vui vẻ và thích thú. Tôi thấy có những người trong công ty cô đi cùng với chúng tôi, họ đều rất tốt bụng và vui tính.
Rất mong nhận được hồi âm từ cô.
Ye Zhikang.

Z vẫn chưa rời khỏi Việt Nam và chúng tôi chưa hề chính thức tạm biệt nhau. Nhưng tôi biết rằng chúng tôi sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa, hoặc nếu có một chút cơ hội nào để chúng tôi gặp lại nhau, ngày đó cũng sẽ rất xa vời. Tôi còn rất nhiều điều băn khoăn muốn hỏi Z, tôi tò mò nhiều về Christine, tôi muốn hỏi về chuyện giữa anh và Christine, tôi muốn nghe nhiều hơn về Z và thành phố của anh, đất nước của anh, kể cả những câu hỏi ngớ ngẩn kiểu như không biết giám đốc của công ty tôi có tắm biển không, khi anh ấy trút bỏ bộ vest và mặc đồ thường ngày thì sẽ trông như thế nào, tôi không nên hỏi Z như vậy. Tôi nghĩ Z là người nói chuyện hấp dẫn, vì tôi thích những cuộc trò chuyện của tôi và anh.
Tôi đã gửi trả lời lại ngay cho Z:
- Tôi rất vui khi nhận được email của anh.
Hi vọng anh có một chuyến đi vui vẻ. Anh có thích Việt Nam không, anh có thích những nơi tôi đã đưa anh đến ở Hà Nội không, anh có thích Hạ Long không, anh có thích những món quà lưu niệm chúng ta đã mua không, bạn gái anh có thích món quà chúng ta đã chọn cho cô ấy không? Hãy nói cho tôi nghe về tất cả.
Xiao Qiao (theo như tôi được biết thì cô ấy tên là Christine Lee, Xiao Qiao là tên tiếng Trung Quốc của cô ấy à?) quả thật là cô ấy rất xinh đẹp và tự tin, ngay cả tôi mới gặp cũng rất thích cô ấy, cô ấy có gương mặt phương Đông và một phong cách rất phương Tây. Thực sự anh rất có mắt nhìn. Chúc anh sớm thành công trên con đường chinh phục người đẹp nhé, dù có chông gai anh cũng không được nản, tôi luôn ủng hộ anh.
Chúc anh có một kỉ nghỉ vui vẻ.
Linh – người bạn Việt Nam của anh.

Bỗng cảm thấy tò mò về chuyến đi Hạ Long, tôi liền rút điện thoại ra gửi tin nhắn cho chị trưởng phòng:
- Chị yêu quý, được đi Hạ Long với đoàn khách nước ngoài cảm thấy thế nào, mọi thứ đều ổn chứ?
Tôi chưa thấy chị trả lời. Tôi nhìn ra ngoài cửa, trời Hà Nội hôm nay nắng đẹp, giờ chắc ở Hạ Long mọi người còn đang bận vui vẻ.
Chị trưởng phòng của tôi sẽ bước sang tuổi 33 vào tháng 12 tới, nhưng chị vẫn giữ được tâm hồn trẻ trung và kiểu nói chuyện phóng khoáng như là đang còn thiếu nữa vậy. Trong công ty tôi, tôi thích chị nhất, và chị cũng là người nâng đỡ, chia sẻ với tôi nhiều nhất. Ban đầu, tôi vào được công ty cũng là nhờ chú họ của tôi chơi thân với chồng của chị, qua đó mà giúp tôi xin được công việc ở đây, chị là người đầu tiên tôi gặp và quen biết ở nơi công sở này, càng về sau này chị em tôi lại càng thân thiết. Tôi rất hâm mộ chị, có một câu chị nói với tôi mà tôi vừa thấy hài hước, vừa thấy tâm đắc đó là:
- Chị không còn xinh đẹp như hồi con gái sau khi lấy chồng, chị cũng mất dáng sau khi sinh bé Bi, cuộc sống thì lại bận rộn, càng ngày càng già đi, nhưng nhất quyết chị không chán đời, vẫn sống rất là vui, khỏe, có ích nhé, thỉnh thoảng bị chồng chê cưa sừng làm nghé nữa chứ. - Nói xong chị thường hay kèm theo điệu cười khoái chí.
Tôi muốn được trở thành một mẫu phụ nữ lí tưởng như chị, đối với một người phụ nữ, công việc ổn định, chồng tốt, con khôn còn mong mỏi gì hơn nữa chứ. Dù tôi đang mắc kẹt với nhà trọ 20 mét vuông, thân con gái tay trắng ra thủ đô lập nghiệp, không có nổi mảnh tình vắt vai, trong công ty còn chưa có nổi một vị trí chắc chắn nhưng nhìn hình ảnh của chị, tôi lại có nhiều hi vọng để cố gắng hơn.

Phải đến tận tối muộn, khi tôi kiểm tra hòm thư mới nhận được email dài dằng dặc của chị trưởng phòng. Vẫn cứ là chủ đề muôn thuở giữa chị em đàn bà con gái với nhau.
- Buôn chuyện.
Mọi thứ đều OK lắm, dù hơi chán, đây là lần thứ mấy chục chị đến Hạ Long rồi em yêu ạ. Giám đốc trông vậy mà vui tới bến luôn, lần đầu chị nhìn thấy hình ảnh hài hước, vui vẻ của cậu em sếp đấy, bình thường ở công ty mặt nó cứ hằm hằm vào, mặt đẹp trai mà không cười thật là uổng. Chị phải tiếp một ông người Mỹ già khú đắng, vì mấy anh trẻ đẹp thì mấy em nó chiếm phần hết rồi, nhưng mà được cái ông ấy cũng niềm nở, tính tình dễ chịu. Chị già rồi, tai nghe kém không bằng các em trẻ hay sao mà thỉnh thoảng chị nghe ông ấy nói mà không hiểu gì luôn, chậc, lại phải ngồi cười trừ. Đáng lẽ chị phải bảo sếp nhường cho em đi mới phải, thực tập thì đã sao chứ.
Này nhé, chị để ý anh chàng người Trung Quốc hôm trước đi với bé nhé, cứ dính chặt lấy bà cô Christine như sam. Hai người đó yêu nhau à? Thế mà hôm trước nó sang phòng mình tìm em xong rủ em đi chơi mà chị cứ tưởng. Hóa ra là chị tưởng bở. Ừ, mà chị cũng chẳng thích em chị đi làm con dâu bọn Tàu tí nào đâu (chị đùa tí cho vui thôi mà bé)!
Kể tiếp cho mà nghe, chị đang ngồi ở một nhà hàng siêu sang, nằm sát ven biển, cảnh đẹp tuyệt vời, sóng vỗ ì oạp lãng mạn cực kì, món ăn thì toàn bào ngư vi cá cả hải sản hảo hạng rất ngon (chị đang trong giai đoạn ăn kiêng), xong tối nay được ngủ một đêm ở khách sạn 4 sao nữa, được đi ké với khách ngoại sướng thật ấy. Nốt sáng mai nữa là được thả, tiễn đoàn họ ra Nội Bài rồi chị trở về với thủ đô yêu dấu.
Chị viết đến đây thôi, không thì bé ganh tỵ với chị chết mất. Giờ chị còn phải gọi điện về buôn cho ông xã nghe, chị nhớ bố con bé Bi quá, mẹ đi là lại vật vờ nhà bà nội rồi.
Bye em!

Tôi thấy thư chị viết dài và vui như vậy thì chắc Z cũng sẽ chưa vội trả lời cho tôi. Vì vậy tôi không đợi thư của anh nữa. Tôi ngồi lướt web chán chê rồi quyết định đi ngủ sớm, đồng hồ đã chỉ 1 giờ sáng, và ngày mai là chủ nhật.
Ngày chủ nhật có nghĩa là ngày dành cho bản thân mình, là ngày mà chính chúng ta được làm chủ chứ không phải là công việc làm chủ chúng ta.
Nhưng ngày chủ nhật một mình ở một nơi không có lấy ai thân thích thì có nghĩa lý gì, có nghĩa là tôi để cô đơn làm chủ bản thân mình. Đôi khi tôi tự hỏi sao tôi không có nổi một người yêu, kể cả là thời còn học đại học cũng như hiện giờ đã bắt đầu đi làm. Thời làm sinh viên, tôi lao đầu vào học, vì cha mẹ tôi nói rằng, học lấy một cái nghề chính là chìa khóa để tôi bước vào đời sau này, cha mẹ tôi không thể sống mãi để nuôi tôi được, và cha mẹ tôi đã quá vất vả rồi. Các bạn tôi nói rằng đời sinh viên mà không nếm mùi thi lại thì không phải là đời sinh viên đúng nghĩa, tôi lắc đầu tôi chẳng cần một đời sinh viên đúng nghĩa, cái tôi cần hơn là một tấm bằng loại ưu. Hồi đó có rất ít con trai thích tôi, tôi hay im lặng và học quá nhiều, nếu có ai thì tôi cũng từ chối vì tôi không muốn hẹn hò. Tôi ở Hà Nội suốt 4 năm học đại học, không nhớ nổi tên những con đường, chỉ thuộc đường đi từ nhà trọ đến trường và thuộc tuyến xe buýt từ nhà trọ ra ga tàu, chấm hết. Hình như Hà Nội không cho phép một chàng trai nào đến gần tôi, hay là bản thân tôi cũng không muốn vậy. Khi tôi gặp chị trưởng phòng, lúc đầu chị hay hỏi tôi:
- Em có bạn trai chưa, bạn trai em là người thế nào,...
Tôi chỉ biết lắc đầu, chị nhất quyết không tin. Một vài lần sau nói chuyện chị lại hỏi những câu hỏi đại loại kiểu cũ:
- Bạn trai em đang đi làm hay còn đi học, tốt nghiệp ngành gì, nghề nghiệp ổn định chưa,...
Những câu hỏi của chị thực sự đã làm tôi bực mình. Sau nhiều lần tôi dùng câu phủ định để trả lời, chị lại tiếp tục gặng hỏi về lý do. Tôi chỉ đơn giản trả lởi qua loa:
- Em không thích.
Cuối cùng tôi đành miễn cưỡng nghe chị phân tích hàng giờ đồng hồ về chuyện yêu đương, tuổi trẻ, sự nghiệp với dẫn chứng chính là chị và chồng chị.
Lần sau nữa, chị nhất quyết muốn giới thiệu bạn trai cho tôi, tôi bất giác nói rằng:
- Em thích Hải Nam, em thích giám đốc trẻ tuổi!
Chị gật gù bái phục:
- Được, con này gớm, không biết lượng sức mình!
Tôi lắc đầu nguầy nguậy, hiển nhiên tôi biết vị trí của mình ở đâu và tôi biết về tình cảm của mình rõ hơn ai hết.
Từ lúc đó, tôi mặc định rằng tôi yêu thầm giám đốc của tôi. Để biện minh cho trạng thái độc thân của mình. Để đối phó với những cuộc tán gẫu về chủ đề tình yêu mùi mẫn cùng các đồng nghiệp trong cơ quan. Tôi bắt đầu thích anh như vậy. Tôi giữ tình yêu đơn phương của mình. Tôi sẽ không nói ra cho anh biết.
Tôi bảo vệ trạng thái cô độc của mình.
Mẹ tôi nói rằng ngay cả khi ngủ tôi cũng nằm ngủ co quắp, dù chỗ ngủ không hề chật chội, dù là trời không bao giờ quá lạnh, hay trời rõ ràng là quá nóng, tôi nằm một mình một giường trong căn phòng trống trải, tôi vẫn giữ thói quen co quắp hết tay chân mình mẩy lại khi ngủ. Đó là sự phòng thân quá đà. Đến mức không bao giờ giấc ngủ được sâu, không bao giờ cơ thể được thoải mái, mỗi sáng thức dậy đều thấy toàn thân nhức mỏi, ngủ càng lâu thì càng đau đớn, mệt mỏi. Giấc ngủ đáng ra là trạng thái nghỉ ngơi của cơ thể, nhưng tôi biến nó thành một kiểu tự hành xác. Mẹ tôi hay kêu ca tôi, đôi khi mẹ còn nói rằng tôi là đứa đầu óc không bình thường. Đêm ngủ, mẹ thường hay nắn tay nắn chân cho tôi, duỗi nó ra khi mẹ thấy tôi nằm như vậy, sáng dậy tôi sẽ bớt mỏi. Nhưng đã lâu rồi tôi không được ngủ nhờ căn nhà của cha mẹ, những cơn đau nhức kéo dài mãi.
Tôi đã ngủ suốt cả một ngày chủ nhật trong trạng thái cơ thể co quắp và căng thẳng đó, vì đôi mắt bướng bỉnh không chịu hé mở. Tôi tự nhủ sẽ dành nửa cuộc đời mình để ngủ, vì tôi chỉ cần nửa cuộc đời còn lại để làm việc – những công việc liên tục lặp lại, và cuộc sống nhàm chán. Nhưng thật không may, khi tôi tỉnh dậy với chỉ còn nửa ngày chủ nhật còn lại ở phía trước, tôi nhận ra là mình bị sái cổ rất nặng, không thể đầu qua lại, rất khó chịu.
Tôi đành giam mình trong nhà, xoa dầu nồng nặc quanh cổ và nằm yên một chỗ, hi vọng sẽ sớm khỏi.
Tôi đã có thêm một ngày chủ nhật nhạt nhẽo trong cuộc đời mình.

Lúc này ở Việt Nam đang là hai giờ chiều. Ở Bắc Kinh đồng hồ đã chạy nhanh hơn một tiếng, tức là ba giờ chiều, tôi băn khoăn không biết liệu Z đang ở múi giờ nào hay đang lơ lửng trên không trung.
Trước lúc Z lên máy bay, chắc là trong lúc ở phòng đợi sân bay đã có viết một email khác gửi cho tôi:
- Gửi Lin,
Vừa trải qua một chuyến bay ngắn từ Hà Nội vào Thành phố Hồ Chí Minh, tôi không hè thấy mệt mà cảm thấy rất hào hứng. Thành phố Hồ Chí Minh chính là Sài Gòn trong bộ phim mà tôi đã từng kể cho cô nghe, vậy là tôi đã có cơ hội bay một dọc Việt Nam và tới được đây. Rất tiếc, không ai trong số chúng tôi biết đường ra Chợ Lớn cả, không ai có hứng thú với câu chuyện của tôi. Giá mà tôi tìm được một ai đó đồng ý dẫn tôi đi tới đó, giống như Lin đã dẫn tôi đi thăm Hà Nội. Chúng tôi sẽ chỉ đợi ở đây vài tiếng và tiếp tục một chuyến bay dài để đến với Boston, hầu hết mọi người đều nóng lòng trở về nhà, trừ tôi.
Hiện giờ tôi đang sắp phải lên máy bay rồi, tôi sẽ cùng bay sang Mỹ với tất cả mọi người, tôi có một số việc cần làm ở trụ sở chính của tập đoàn, cũng vui vì tôi rất ghét phải ngồi máy bay một mình trong hàng giờ đồng hồ. Thật là một điều hay ho, vì chỉ trong vòng một tháng, tôi đã được đi nửa vòng trái đất và đến những đất nước xa lạ, được gặp những người bạn mới trong đó có cả cô nữa Lin ạ. Tôi sẽ nhớ cô rất nhiều, tạm biệt Việt Nam!
Hẹn gặp lại.
Tôi hi vọng chúng ta sẽ giữ liên lạc với nhau càng lâu càng tốt.


Khoảng nửa ngày sau, Z lại gửi thêm cho tôi một e-mail nữa. Boston khi ấy đang vẫn còn đang là ngày hôm qua.
- Lin à,
Chắc cô còn chưa đọc email trước tôi vừa gửi, thì tôi lại đang gửi thêm một email nữa cho cô.
Tôi đã đến Boston an toàn, thời tiết rất đã bắt đầu trở lạnh. Tôi thích thời tiết ở đây, tôi sẽ ở đây khoảng hai tuần và khi trở về với thành phố quê hương tôi thì có khi mùa đông cũng gần đến rồi ấy nhỉ?
Tôi đang ở nhờ trong căn hộ ấm áp của Qiao, đó là một căn hộ chung cư nhỏ hai buồng ngủ, trên tầng áp mái của một toà nhà cũ kĩ nhưng được cô ấy trang hoàng rất đẹp, quan trọng là từ chỗ này đến chỗ làm việc chỉ mất khoảng 20 phút lái xe. Qiao có một chiếc Sedan cũ màu cam rất nổi, cô ấy nói đã phải tiết kiệm vài năm để mua nó.
Bây giờ tôi mới có thời gian để trả lời hết những câu hỏi của cô, con gái hay hỏi nhiều như vậy sao? Tất nhiên là tôi rất thích Việt Nam, đó là một đất nước rất xinh đẹp và con người ai cũng thân thiện. Tôi thích Hà Nội, và rất vui vì được đi cùng Lin, lại một lần nữa cảm ơn rất nhiều. Còn cảnh quan Hạ Long thì đẹp như tranh vẽ vậy, Qiao và tôi đã chụp rất nhiều hình. Tôi sẽ nhớ về những ngày ở Việt Nam.
Đúng như cô đoán, Lee Qiao là tên tiếng Trung còn Christine Lee là tên tiếng Anh của cô ấy, cô ấy bắt đầu đổi sang dùng tên tiếng Anh từ khi ở Boston hầu như không bạn bè nào nhớ nổi cách đánh vần nổi tên của cô ấy. Tôi thì thích gọi cô ấy là Xiao Qiao hơn (“Xiao” có nghĩa là bé nhỏ, là một cách gọi thân mật ở nước tôi) dù cô ấy rất hay nhăn mặt khi tôi gọi cô ấy như vậy, ai cũng gọi cô ấy là Christine. Mọi người ở đây cũng đều gọi không đúng tên của tôi, tôi sẽ bảo mọi người gọi tôi là Z giống như Lin gọi tôi vậy, cô thấy sao? Còn về chiếc hộp đựng đồ trang sức, Christine rất ưng nó, cô ấy vừa đặt nó trên chiếc kệ gỗ trong phòng ngủ, trông chúng rất hợp với cả màu tường, màu thảm và cả ánh đèn vàng.
Tôi gửi kèm cho cô một bức ảnh tôi vừa chụp. Đó là Boston.
Z.

2013-02-01+17.04.59.jpg
Tôi nhìn bức ảnh Z gửi cho tôi, đơn thuần chỉ là cảnh bầu trời, thấp thoáng những nóc nhà nhô lên cao cổ kính, trầm mặc xen kẽ những tòa nhà chọc trời rất Mỹ nổi lên giữa bầu trời mây xanh ngắt. Tôi không thể mường tượng rõ ràng ra thành phố Boston, tôi nghĩ bầu trời ở đâu mà chẳng giống nhau, cả thế giới này đều nằm chung dưới một bầu trời như vậy. Tôi không hiểu ý Z, hoặc là anh là tay chụp ảnh tồi, nhưng tôi vẫn viết trong email gửi cho Z rằng:
- Đó là một bức ảnh rất đẹp!

Nguyên văn email của tôi gửi cho Z:
- Chúc Z có một chuyến đi tốt lành (hãy cảm ơn tôi vì tôi là người đầu tiên gọi anh là Z đi, Z là một nickname đặc biệt!).
Đọc email của anh mà tôi cảm thấy hơi ghen tỵ, giống như anh đang bước ra cả thế giới vậy. Bức ảnh anh gửi cho tôi rất đẹp, khiến tôi muốn được tận mắt nhìn thấy Boston. Tôi sẽ cố gắng, để một ngày nào đó công việc của tôi sẽ đưa tôi đi khắp nơi giống như anh. Thậm chí, tôi còn chưa bao giờ được tới Thành phố Hồ Chí Minh đâu, cho dù là cùng trong một đất nước, đất nước Việt Nam bé nhỏ của tôi, cuộc sống của tôi còn nhỏ bé quá. Tôi đã muốn đi đến đó sau khi nghe câu chuyện của một anh chàng Trung Quốc, tôi đã google ảnh Chợ Lớn và gửi kèm cho anh trong thư này (coi như là tôi và anh cùng nhau đến thăm nơi đó nhé, được không?). Hình như Chợ Lớn bây giờ không còn giống như trong bộ phim “Người Tình” nữa rồi, Chợ Lớn giờ được khắc họa trong một bộ phim khác đó là “Chợ Lớn” – một bộ phim Việt Nam sản xuất (điện ảnh quả nhiên là một cách thú vị để khám phá thế giới).
Tôi cảm thấy như cuộc gặp mặt của chúng ta vừa mới xảy ra, thế mà đã nhiều ngày trôi qua, ngày mai khi tuần mới bắt đầu tôi sẽ trở lại với công việc bình thường mỗi ngày.
Lại chúc anh sẽ làm việc thật tốt (và thật vui vẻ, hạnh phúc, anh hiểu ý tôi mà) ở Boston.
Tạm biệt Z.
Linh. – Đó là tên của tôi.
Tái bút: Khi rảnh rỗi, hãy trả lời và kể cho tôi nghe thật nhiều về Boston và Christine, tôi thực sự rất ngưỡng mộ hai người.

Chúng tôi sẽ cứ mãi gửi cho nhau những lời nói khách sáo, những lời chúc và những lời khen không thật lòng như vậy hay sao. Những bức thư sáo rỗng. Những câu chuyện không rõ ràng. Chúng tôi không đủ thân thiết. Rồi một ngày, hoặc là tôi, hoặc là Z, khi chúng tôi không thể nhớ rõ ràng những đường nét trên gương mặt nhau, khi không thể gặp nhau, không thể dành thêm thời gian cho những email kiểu như thế này nữa, chúng tôi ai cũng đều có công việc riêng và đời sống riêng khá bận rộn, tôi nghĩ vậy.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

linhxu

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
12/9/14
Bài viết
57
Gạo
100,0
6.

Tôi đoán trong khi Z đang có mười lăm ngày hạnh phúc nhất cuộc đời của anh tại Boston, cùng với công việc thành công và người trong mộng tại một đất nước hào nhoáng bậc nhất thế giới thì tôi – nhân vật chính trong câu chuyện này lại đang trải qua những ngày tháng tẻ nhạt nhất của cuộc đời.
Có phải câu chuyện trở nên tẻ nhạt bởi vì Z đã biến mất chỉ sau vỏn vẹn một tuần ngắn ngủi ở Việt Nam. Z chỉ là một người nước ngoài lạ mặt vừa mới bước qua cuộc đời của tôi, một anh chàng người Trung Quốc kì lạ tô điểm cho cuộc đời tôi một chút bởi những trải nghiệm mới lạ, và anh đã biến mất thật nhanh chóng như một cơn gió lạ.
Đã rất lâu kể từ khi tôi gửi email đi nhưng vẫn không nhận được lời hồi đáp. Hóa ra cuộc trò chuyện qua thư của chúng tôi kết thúc nhanh chóng hơn tôi tưởng rất nhiều.

Tôi vẫn đi làm một ngày 8 tiếng đồng hồ giờ hành chính. Sáng thức dậy lúc 7 giờ và trở lại căn nhà trọ ổ chuột vào lúc 7 giờ tối sau một ngày mệt mỏi với một cơ thể nhuốm đầy khói bụi của giao thông Hà Nội. Tôi không muốn ra khỏi nhà thêm, tôi ở lại đó bên máy tính và điện thoại, tôi nghĩ nếu tôi được phép chọn lại trường đại học chắc tôi sẽ chọn một trường nào đó về ngành công nghệ thông tin, nếu vậy tôi có thể viết một phần mềm nào đó để trong những lúc nhàm chán như thế này tôi vừa có thể giết thời gian lại vừa có thể giết chết cả sự cô độc. Nhưng đó chỉ là suy nghĩ của tôi, cha mẹ tôi cho rằng không có nhiều công việc dành cho phụ nữ, tất cả các công việc chỉ có đàn ông mới làm được tốt, phụ nữ có quá nhiều thứ khác phải bận tâm tới. Tôi nhớ đến ước mơ của mình ngày nhỏ là trở thành một nhà báo, cha tôi nói rằng ông không thể hình dung ra nổi hình ảnh những đứa con gái cả ngày chạy lông nhông ngoài đường săn tin tức, thâm nhập cả vào những hang ổ của những băng đảng nguy hiểm, thời đại này chỉ một thông tin nhỏ cũng có thể liên lụy đến tính mạng của cả gia đình. Đối với tôi, chỉ một lời mà cha mẹ nói cũng tàn lụi cả một ước mơ ngây thơ thuở thiếu thời. Mẹ tôi còn nói rằng con gái làm công việc trong công sở là nhàn hạ nhất, cả đời cha mẹ chưa bao giờ được hưởng không khí mát lạnh của máy điều hòa còn bây giờ thì tôi đi làm nửa ngày được mát da mát thịt, mẹ nói tôi rất sướng. Tôi đã lớn lên với những lời dạy bảo như thế của cha mẹ, tôi là một đứa con ngoan, không bao giờ có đủ can đảm làm trái lại bất cứ điều gì, tôi luôn không cảm thấy hạnh phúc. Nhưng cha mẹ tôi thì vui, cả đời họ đã quá lam lũ, con gái họ trong mắt họ giờ đây sung sướng như một cô gái thành phố thế là ổn.

Có một lần mẹ gọi điện từ quê lên cho tôi, mẹ kể chuyện của em gái tôi, em gái tôi kém tôi những 15 tuổi, vì ngày xưa mẹ tôi sợ vì kinh tế gia đình khó khăn mà nuôi không xuể nên không dám đẻ liên tục. Khi tôi bắt đầu những ngày tháng đầu tiên xa nhà để đi học cấp 3 ở trung tâm thành phố, em tôi mới chào đời. Tôi không được ở bên nó mỗi ngày. Và mỗi lần người chị trở về quê gặp em thì em gái lại một khác, nó lớn nhanh quá.
- Em con đôi ba năm nữa là lên cấp 2, nếu để học ở đảo thì khổ quá. – Mẹ tôi nói.
Tôi nhớ những ngày tháng cơ cực đó, phải dậy từ sớm tinh mơ để ra bến đợi phà, trưa không được về nhà luôn mà phải đợi đến chiều mới lại có phà để trở về đảo. Nhưng đấy là tôi còn may mắn chán, vì tôi được đi học, vì tôi là con của cha mẹ tôi, cha mẹ tôi không giàu có như chúa đảo nhưng cũng thuộc diện khá giả ở đảo để đủ tiền cho con đi học, và một phần cũng là do tôi muốn đi học, vì tôi sợ phải làm lụng vất vả như cha mẹ tôi, tôi sợ con của tôi cũng phải khổ sở nếu nó không được sinh ra ở trên đất liền.
- Mẹ muốn con đưa em lên Hà Nội sống cùng rồi cho em đi học ở đó có được không. Yên tâm, hàng tháng cha mẹ sẽ gửi tiền lên để phụ con. Miễn sao cho em con chỉ cần được trở nên như con là mừng rồi. – Mẹ sụt sùi nói tiếp.
Tôi không nghĩ được gì hơn. Tôi muốn có em tôi sống cùng tôi lắm chứ, nhưng tôi sợ tôi không chăm được nó, tôi không quản được nó, tôi có phải là mẹ của nó đâu. Tôi nhìn quanh “căn nhà” của tôi, một gian chia làm ba khoảng tối tù mù, một chiếc giường ngủ ở chính giữa vừa là chỗ làm việc với sách ở đầu giường và laptop, ở một góc là gian bếp được tượng trưng bằng cái bếp ga du lịch hiếm khi tôi sử dụng, ở một góc khác là chiếc tủ lạnh mini bên trên nóc tủ kết hợp làm bàn nước bên cạnh sát là chiếc tủ quần áo bằng gỗ, và tôi có một cái nhà vệ sinh kiêm nhà tắm tử tế. Đó là toàn bộ tài sản của tôi. Nếu em tôi lên đây, tôi sẽ phải kiếm thêm một mét vuông nào đó trống trải và sáng sủa để đặt bàn học, tôi sẽ phải dọn dẹp lại căn gác xép đầy bụi và đồ đạc lỉnh kỉnh ở phía trên để làm gì tôi chưa rõ nhưng chắc chắn phải dọn. Xem ra cuộc sống của tôi bấy lâu nay ngoài sự vô vị lại còn có cả sự trì trệ nữa.
- Vẫn còn hơn hai năm nữa cơ mà mẹ. – Tôi trả lời. Băn khoăn không biết giờ em gái 8 tuổi của tôi đã cao tới đâu, hai năm nữa nó sẽ lớn đến thế nào.
- Vì nhân tiện gọi điện hỏi thăm con, mẹ cũng muốn nói cho con biết dự định của mẹ, hai năm để chuẩn bị có quá gấp không?
- … - Tôi đành im lặng vì tôi biết thời gian trôi qua nhanh và vô ích đến mức nào.
Mẹ tôi luôn sợ tốn tiền điện thoại, nên đã nhanh chóng lái câu chuyện của chúng tôi sang một hướng khác với một loạt thông tin mới:
- À, tiện thể thông báo cho con biết, cái con bé Thu con nhà ông Sướng cùng làng ấy, ngày xưa học cùng cấp 2 với mày ấy, cuối tuần này là lấy chồng rồi. Chủ nhật này là ăn hỏi, sang tuần sẽ làm cỗ mời mọi người. Mẹ báo để con còn biết đường gọi về chúc nó một câu dù gì hai đứa trước cũng thân nhau lắm mà. Đấy, cái con bé đấy cũng được cho đi ăn học tử tế, đã tốt nghiệp trường Trung cấp thủy sản chứ chả ít ỏi gì, lang thang ở thành phố mãi không xin được việc, giờ về quê làm đám cưới rồi ra chợ bán cá phụ mẹ nó thôi. Chồng nó là cái thằng gì con ông Cảnh cũng làng mình, đi nghĩa vụ quân sự vừa mới về, cưới xong nhà nó chắc lại chạy cho nó đi lính tiếp chứ ở lại quê cũng chẳng có việc gì mà làm, cá ngoài biển cũng không còn mà bắt…
Tôi nhớ đến cô bạn thời nhỏ ấy, đã có thời cả làng không còn mấy ai đi học, hai đứa vẫn dắt tay nhau ra bến đợi phà để đi học.
Mẹ tôi vẫn đang nói ở đầu dây bên kia:
- Đấy con xem, cả làng cả đảo giờ con gái chúng nó đi lấy chồng hết cả rồi, có đứa bằng mày giờ hai nách hai con, từ sáng đến tối vùi mặt vào cá, chôn chân vào cát, đít nhổng lên giời mà thu hoạch muối thu hoạch mắm, có đứa nào sướng được như con, có đứa nào vẫn còn bay nhảy được như con. Đời chúng nó thế là hết, lại đi vào vết xe đổ của cha mẹ chúng nó, nhưng riêng mẹ và đời các con mẹ thì phải khác. – Giọng mẹ rất chắc chắn.
- Con mà về sẽ bị cả làng cười là gái ế mất! – Tôi đùa với mẹ.
- Sao phải sợ, cứ yên tâm ở trên ấy mà làm ăn, không vội vàng yêu đương gì hết rồi đón em lên nhé con, rồi cả hai đứa con gái của tôi đều sẽ xinh đẹp và thành đạt ở thành phố, không bao giờ phải chôn đời ở nơi khỉ ho cò gáy này. Mẹ mày không cần những thằng rể không xứng tầm, mẹ muốn một thằng phải thành đạt, phải tử tế, không quá xấu, mà là trai thủ đô thì càng tốt.
Tôi nghĩ mẹ tôi đang ảo tưởng, vì mẹ ngày xưa hay chê bai là tôi “xấu như bà nội vậy”, vừa xấu lại vừa già, lại không đủ tự tin thì ai sẽ yêu tôi. Ngay cả những chàng trai trong làng chài nhỏ bé của tôi cũng sẽ không dám cưới tôi vì họ luôn có tâm lý sợ lấy một người vợ quá giỏi về sẽ bị vợ đè đầu cưỡi cổ. Tôi tự ti hay là mẹ đã quên mất gương mặt của tôi, mẹ nhầm tôi với cô diễn viên truyền hình xinh đẹp nào đó trên tivi chăng. Mẹ tôi thích chương trình phim Hàn Quốc hay chiếu mỗi tối, môtíp nhân vật nữ chính là Lọ Lem xấu xí, quê mùa, thô kệch chỉ trải qua vài tập phim đã gặp được hoàng tử trong mộng rồi biến thành một công chúa lộng lẫy, nắm cả gia sản và trái tim chàng trai. Mẹ tôi luôn mong muốn con gái bà có một kịch bản như vậy, vì thế, mẹ ít khi gọi tôi về quê.
Mẹ tôi cúp máy, chỉ còn tiếng tút tút dài ở đầu dây. Câu chào của tôi bị ngắt lơ lửng giữa đường tín hiệu, chỉ vì sợ tốn một vài giây tiền điện thoại mà bà luôn vội vội vàng vàng cụp máy sau khi đã nói xong hết chuyện.
Cuộc trò truyện với mẹ khiến tôi suy nghĩ, chỉ là những ý nghĩ rời rạc không gắn kết nhiều với nhau, chúng đan xen với nhau trong đầu tôi, không mục đích rõ ràng, cũng vì quá bối rối mà không tìm ra được kết quả tất yếu.
Ngay cả khi tôi đã luôn biết rằng tôi là kẻ may mắn nhất trong số những cô gái ở biển đảo đồng trang lứa, mẹ tôi muốn cuộc đời con bà phải bứt ra khỏi làng chài nghèo khó, tôi không được dừng lại việc học, tôi cũng không muốn chịu khổ, tôi tìm mọi cách để tránh khỏi vòng tuần hoàn không lối thoát của việc phải quay trở lại quê, lấy chồng sinh con rồi cứ phải tiếp tục sống mãi ở đó. Tôi chợt thương bạn tôi, tôi muốn gọi điện về hỏi thăm cô ấy. Rồi tôi lại tự hỏi, liệu có phải cô ấy đang vui, cô ấy được yêu, cô ấy chẳng ngần ngại gian khó mà bước đến với thiên chức làm vợ, làm mẹ của người phụ nữ. Dẫu sau này tương lai thế nào, thì hiện tại đám cưới vẫn là một dịp vui.
Tôi thẹn thùng khi thoáng ước rằng hoàng tử của tôi sẽ là một người như giám đốc Hải Nam, anh chính xác là kiểu mà mẹ tôi cũng mơ mộng đến. Nhưng tôi vẫn luôn biết đó chỉ là một tình cảm vô ích chỉ đến từ một phía tôi mà thôi. Tôi tạm dừng ngay những suy nghĩ rắc rối về anh.
- Hai năm là giới hạn thời gian em đặt ra để dành được vị trí nhân viên chính thức, Hải Nam anh biết không? – Tôi lẩm bẩm.
Tôi sắp hết thời gian rồi. Vì em gái tôi, tôi còn phải chuẩn bị cho kế hoạch hai năm nữa đón nó lên sống cùng, tôi đã đồng ý với mẹ tôi. Tôi luôn biết ơn những mong muốn đổi đời của mẹ mà tôi có thể được đi học đến nơi đến chốn, kiếm được việc làm và ở đây ngày hôm nay, tôi cũng muốn em tôi được như vậy, tôi còn mong em tôi sẽ hơn cả tôi và sẽ báo đáp tôi thật sớm thôi. Nhưng, liệu tôi có thực sự muốn cuộc đời em gái tôi sẽ trở thành một bản sao cuộc đời của tôi? Dù mẹ tôi đã nói rằng đó là điều mà cả đời mẹ tôi mong muốn, nhưng tại sao tôi lại không hài lòng với chính bản thân mình đến như vậy.

Tôi có nhớ biển, nhưng lại sợ phải quay về.
Dù tôi nhớ mẹ tôi rất nhiều, tôi nhớ cả cha tôi và em gái của tôi, tôi nhớ biển và bến phà, tôi nhớ những con đường mòn thanh vắng người, tôi nhớ cả tiếng im lìm của cả làng chài mỗi khi trăng vừa treo cao. Tôi nhớ đến mệt mỏi. Tôi không nói được với ai cả, chỉ có duy nhất một lần tôi nói về điều đó là với Z. Tại sao lại là Z, vì anh ta là một người lạ. Tôi cảm thấy an toàn hơn khi nói một điều gì đó với một người xa lạ, anh ta không biết rõ về bản thân tôi, không biết nhiều chi tiết về cuộc sống của tôi và những người xung quanh tôi, càng không thể nói cho những người đó về những gì tôi đã nói ra, cũng không thể có đủ mọi thông tin về tôi để có quyền phán xét tôi. Lúc trước, có lần tôi đã thử ngẫu nhiên chọn một “người nào đó” tình cờ xuất hiện trên cửa sổ chat của máy tính để tâm sự, nhưng hầu hết không thể nói chuyện nghiêm túc được với những người đó, họ suồng sã, không cùng mục đích với tôi và khiến tôi sợ. Nhưng tôi đã gặp được Z, đã nói chuyện với anh, xác nhận rằng anh thông minh, đứng đắn, tôi muốn làm bạn của anh, muốn kể mọi điều cho anh nghe. Tuy tôi đã cho rằng anh là một người bạn lý tưởng nhưng lại rất khó để tôi lựa chọn Z vì khoảng cách và những điều khác biệt, càng khó hơn để chúng tôi giữ liên lạc qua những bức thư như thế này.
Hộp thư điện tử của tôi vẫn không có thông báo mới. Nếu Z không viết cho tôi nữa, tôi sẽ không gửi đi những dòng tâm sự mà tôi muốn nói đâu.

feeling-overwhelmed.jpg
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bên trên