Tôi có thích một người, nhưng qua ba lần tỏ tình... Tôi chỉ nhận lại một kết quả là thất bại.
Nhân gian có câu: ''Nhất quá tam" nếu lần thứ nhất tỏ tình không thành công thì vẫn còn lần thứ hai, lần thứ hai tỏ tình không thành công thì vẫn còn lần thứ ba, nhưng lần thứ ba tỏ tình không thành công thì có lẽ nên từ bỏ tình cảm này sẽ tốt hơn.
Tuổi mười bảy của tôi, đã vội vàng thích một người, đã khiến bản thân mình buồn quá nhiều cho một mối nhân duyên đơn chiều, đã khiến cuộc sống của mình trở nên hỗn loạn... Rồi đâm thẳng vào bế tắc.
Không biết từ khi nào mình thương người ta đến thế, không biết từ khi nào mình có thói quen bước theo phía sau người ta, lặng nhìn bóng lưng ấy lúc tan trường về. Không biết từ khi nào nghe đến tên người ta nhịp đập tim mình trở nên nhanh đến thế, bất giác rồi mỉm cười. Không biết từ khi nào đã hình thành thói quen hỏi thăm, quan tâm, giúp đỡ người ta trong việc học, không biết từ khi nào mình sợ làm phiền người ta đến thế và không biết từ khi nào mình chẳng thể yêu thêm một ai khác ngoại trừ người ta ra.
Những việc người ta đáp lại là gì?
''haha''
Là... gửi tin nhắn cho mình ''Đừng làm vậy nữa'', hay là ''Tôi không thích cậu đâu, nên đừng thích tôi nữa'', hay là ''Tôi cảm thấy cậu rất phiền'' và cuối cùng là tôi bị người ta block zalo, facebook, messeger và đánh dấu chặn tài khoản của tôi.
Có người khuyên tôi đừng thích người ta nữa, nhưng không hiểu vì sao tôi không thể buông được... Không bỏ xuống được, vẫn luôn muốn giữ lại một chút gì đó cho thanh xuân để khi qua rồi còn có thứ để mình không thể quên.
Thích anh, em thích anh, em rất thích anh... Nhưng vì hữu duyên vô phận nên chẳng thể về bên nhau, vì anh và em như hai đường thẳng song song chẳng bao giờ tìm được giao điểm, vì anh và em như người của hai thế giới nên chẳng bao giờ có thể chạm đến nhau. Em thích anh, nhưng bây giờ không còn hi vọng được bên anh, không còn hi vọng anh sẽ đáp trả lại tình cảm này nữa.
Vì em mệt rồi, không có bản lĩnh theo đuổi một người như anh nữa và cũng không còn quan tâm anh có từng yêu mình bao giờ không? vì điều đó chẳng còn quan trọng nữa... Nhưng chỉ cần biết em vẫn còn thích anh.
99 lá thư em viết cho anh, em đã gửi được 4 lá rồi... 95 lá còn lại em sẽ giữ cho riêng mình. Em sẽ cất nó vào quyển nhật ký, để sau này lấy ra xem lại... Để sau này nhớ mãi năm em 17 tuổi em đã thích một người và vì người mà dũng cảm theo đuổi, vì người mà khiến bản thân trở nên trưởng thành hơn.
Gọi anh là ''thanh xuân'', là chàng trai năm đó em thầm thương trộm nhớ. Vì quá thương nên chẳng thể chung đường.
Em thích anh.
Hồ Duy Bảo Kiệt. 13012020
----> tiếp theo
Nhân gian có câu: ''Nhất quá tam" nếu lần thứ nhất tỏ tình không thành công thì vẫn còn lần thứ hai, lần thứ hai tỏ tình không thành công thì vẫn còn lần thứ ba, nhưng lần thứ ba tỏ tình không thành công thì có lẽ nên từ bỏ tình cảm này sẽ tốt hơn.
Tuổi mười bảy của tôi, đã vội vàng thích một người, đã khiến bản thân mình buồn quá nhiều cho một mối nhân duyên đơn chiều, đã khiến cuộc sống của mình trở nên hỗn loạn... Rồi đâm thẳng vào bế tắc.
Không biết từ khi nào mình thương người ta đến thế, không biết từ khi nào mình có thói quen bước theo phía sau người ta, lặng nhìn bóng lưng ấy lúc tan trường về. Không biết từ khi nào nghe đến tên người ta nhịp đập tim mình trở nên nhanh đến thế, bất giác rồi mỉm cười. Không biết từ khi nào đã hình thành thói quen hỏi thăm, quan tâm, giúp đỡ người ta trong việc học, không biết từ khi nào mình sợ làm phiền người ta đến thế và không biết từ khi nào mình chẳng thể yêu thêm một ai khác ngoại trừ người ta ra.
Những việc người ta đáp lại là gì?
''haha''
Là... gửi tin nhắn cho mình ''Đừng làm vậy nữa'', hay là ''Tôi không thích cậu đâu, nên đừng thích tôi nữa'', hay là ''Tôi cảm thấy cậu rất phiền'' và cuối cùng là tôi bị người ta block zalo, facebook, messeger và đánh dấu chặn tài khoản của tôi.
Có người khuyên tôi đừng thích người ta nữa, nhưng không hiểu vì sao tôi không thể buông được... Không bỏ xuống được, vẫn luôn muốn giữ lại một chút gì đó cho thanh xuân để khi qua rồi còn có thứ để mình không thể quên.
Thích anh, em thích anh, em rất thích anh... Nhưng vì hữu duyên vô phận nên chẳng thể về bên nhau, vì anh và em như hai đường thẳng song song chẳng bao giờ tìm được giao điểm, vì anh và em như người của hai thế giới nên chẳng bao giờ có thể chạm đến nhau. Em thích anh, nhưng bây giờ không còn hi vọng được bên anh, không còn hi vọng anh sẽ đáp trả lại tình cảm này nữa.
Vì em mệt rồi, không có bản lĩnh theo đuổi một người như anh nữa và cũng không còn quan tâm anh có từng yêu mình bao giờ không? vì điều đó chẳng còn quan trọng nữa... Nhưng chỉ cần biết em vẫn còn thích anh.
99 lá thư em viết cho anh, em đã gửi được 4 lá rồi... 95 lá còn lại em sẽ giữ cho riêng mình. Em sẽ cất nó vào quyển nhật ký, để sau này lấy ra xem lại... Để sau này nhớ mãi năm em 17 tuổi em đã thích một người và vì người mà dũng cảm theo đuổi, vì người mà khiến bản thân trở nên trưởng thành hơn.
Gọi anh là ''thanh xuân'', là chàng trai năm đó em thầm thương trộm nhớ. Vì quá thương nên chẳng thể chung đường.
Em thích anh.
Hồ Duy Bảo Kiệt. 13012020
----> tiếp theo
Chỉnh sửa lần cuối: