Tản văn Hà Nội bốn mùa

ha1991980

Gà con
Tham gia
10/7/20
Bài viết
54
Gạo
0,0
Hà Nội bốn mùa

(Viết từ lâu, lười sửa)


Trời đất cao siêu tính toán mọi việc và sắp đặt mọi thứ theo đôi theo cặp, hoàn hảo sánh vai qua mỗi mùa.

Ví như hoa sưa nở vào cuối đông, mưa phùn nhẹ vương trên những cánh hoa trắng mỏng. Cánh hoa mọng nước, run rẩy trên đường vắng, cô đơn và mong manh. Chỉ vừa hôm qua thôi, trời vẫn còn thương nàng Bân với tấm áo đan cho chồng lúc muộn mằn nên vẫn cho chút gió lạnh. Gió lạnh khẽ chạm qua da thịt, đủ lâu để ai khẽ rùng mình, vòng tay ôm siết người cầm lái. Chỉ chớp mắt đất trời dường như đã thay áo mới, vẫn còn sớm mà nắng đã rọi chiếu những khoảng tối của gian phòng nhỏ.


Ví như hoa xoan bung nở lúc trời vào xuân, khi nắng vừa đủ nhẹ để thêm màu cho hoa. Từ trên cao tít, lẫn vào đám lá xanh nõn nà chỉ mới vừa nhú là những đám hoa nhỏ li ti màu tím nhạt, ta vẫn không biết thực có phải đó là màu tím cho tới khi hoa tàn được nắm trong bàn tay. Mưa xuân thật khẽ không rõ là nước rơi hay giọt sương mềm. Sáng thức giấc trời không đủ lạnh choàng tấm áo rét, nhưng chẳng đủ ấm để mặc áo cánh buổi sớm mai.


Ví như bằng lăng, phượng và điệp nhất định phải nở khi hè sang. Nắng vàng óng như mật ngọt xuyên qua nước hồ trưa oi ả. Nắng nhảy nhót xen từng kẽ lá, rọi tìm tới góc tối có chú ve đang chơi trốn tìm. Dưới nắng hè bằng lăng mới thật tím, phượng mới thật đỏ và điệp mới thật vàng. Chỉ vươn tay ra như chạm tới màu nắng ấy, ôm trong lòng mình hương của điệp, của bằng lăng, cùa phượng, hương mát dịu tan cái nóng buổi trưa hè.

Ta lúc ấy có dịp thử qua vị nước chua dịu của trái sấu già lẫn hương ấm của gừng gió. Trưa nắng gắt tạt vào quán nước nhỏ đầu ngõ, gọi cốc nước sấu đá. Trong lúc chờ người bán hàng bận rộn chưa kịp ngơi tay, nhìn thấy màu trắng trong của loa kèn cắm chiếc lọ sành tròn xinh, thấy không còn vội vã nữa.


Ví như hoa sữa nở ngày chớm thu, gió nhè nhẹ đong đưa cành nhỏ, chỉ nhẹ đủ làm tan hương dịu ngọt vào trong đêm, len vào ô cửa nhỏ còn sáng đèn. Trời cũng ban tặng vị ngọt thơm của cốm mới, gói trong lá sen còn phủ lớp bạc mờ ngoài màu xanh của lá. Hương cốm thơm nhẹ, dẻo tan dần trong miệng. Vào lúc ấy, nếu có chút trà, với công phu của người ướp lẫn với sen thì quả không gì bằng. Trà được người chèo mủng ra giữa đầm, thả vào giữa những đóa sen thơm đương bung cánh. Từng lớp cánh mỏng tròn ôm lấy những búp trà để nhụy hoa nhuộm hương dịu mát. Sáng sớm lúc trời còn mờ sương ta lại ra đó tìm lại những đóa sen quen, nhẹ tay gỡ từng búp chè được ủ qua sương lạnh. Cũng đừng quên hứng những giọt sương đọng trên cánh lá, đun trên bếp tới khi sủi tăm chớm sôi để pha trà. Một tối tiết trăng tròn, giữa sân nhà còn thơm mùi rơm nếp, ta ngồi trên chõng tre và nhấm nháp chút cốm xanh non, uống ngụm trà thơm của mùa thu mới.


Hà Nội đi qua bốn mùa, lòng ta cũng được thiên nhiên ôm ấp mà vỗ về cùng Hà Nội.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bên trên