Nhu nhược, sẽ không ai thương hại, ngu ngốc! Cô không cần ai thông cảm, cô ngu xuẩn, cứ giữ mà không buông tay, níu kéo, lúc đó cô mới hiểu được, cô rất là bại não!
Cô chính là giành thanh xuân cho một tên tra nam, rồi hôm nay hắn chia tay, rồi ngay tại đây, một cái kết thật đắng con mẹ nó lòng, giờ nên nói gì đây? Hỏi anh ta vì sao? Hay là anh đi đi? Hay tát anh ta một cái, cô lâm vào trạng thái treo máy, chết trận, đến lúc người ta đi rồi cô mới hoàng hồn, thật... nực cười dành ba năm của mình cho một tên tra nam, cô tự giễu, thở dài.
Hôm nay quả là một ngày xui xẻo, 0 điểm , bạn trai chia tay, ông chủ nhà trọ đòi nợ, cô em gái cùng cha khác mẹ đòi tiền, rồi còn không không ăn một cái tát, cô tự hỏi dạo này lão hổ có phải lão hổ sâu răng không thể cắn người nữa hay không, mà mấy người cứ thay phiên nhau treo lên đầu lão, quá đáng lắm!
Từ đầu tới cuối, Mẫn Hoa không hề rơi một giọt nước mắt bất quá chỉ cười cho qua trong miệng cứ thì thào: "Đệch mợ, con bà nó" các loại.
Cô tới một cái sân thượng, lấy một điếu thuốc lá ra mà hút, đeo tai phone mà nghe, đôi khi lại quăng hộp sữa đã uống xuống đầu người khác, cô không hạnh phúc thì ai cũng đừng nghĩ vui, ở dưới lầu cô nghe tiếng chửi the thé của một người đàn bà, cô thở dài, lấy một điếu thuốc khác.
Điếu thuốc vừa châm, mưa xuống, hôm nay là ngày sao quả tạ chiếu phải không, Mẫn Hoa ướt như chuột lột rống lên, ngay cả trời cũng không thương cô, cô chỉ thẳng lên trời hét to: "Fuck!" ông trời đổ sấm ầm ầm, khóe mắt cô cay cay, đỏ chót, quá đáng lắm, cả thế giới này không ai thương cô cả!
Mưa to, sấm lớn, mọi người hối hả ra về, họ có nơi để về, nơi họ gọi là nhà, cô thì không, cô là cô nhi không cha, không mẹ, chỉ có một con em mất dạy, cô khao khát có nhà. Và cô đã tìm được cảm giác ấy bên người bạn trai cũ, ừ hẳn thế! Anh ta ấm áp và lạnh lùng, anh ta cho cô cảm giác an toàn, tuy quen nhưng anh ta đối xử với cô chẳng khác gì em gái! Mà có em gái nào tụt quần anh trai? Còn trước nơi công cộng? Thế nên, thái độ anh ta đối với cô thay đổi hoàn toàn, mệt cho lòng tự trọng anh ta cao quá! Cô thở dài! Cuộc tình dở dở ương ương cứ thế mà chấm dứt, thôi cho đỡ mệt cái lòng! Mặc dù trước lúc anh nói chia tay, cô chỉ muốn thét lên đó chỉ là hiểu lầm, nhưng tình trạng đơ như cây cơ đã không cho cô làm điều đó, ôi! hối hận không kịp, cô lúc đó sợ quá nên cô ngồi thụp xuống che mắt ai dè tóc vướng vào khuy quần hay khóa quần hắn, đau méo chịu được, trong lúc bối rối cô và hắn gỡ kiểu gì đến lúc tóc cô thoát thì cái quần của hắn cũng thoát luôn, cô đâu cố ý, mà cũng đâu có nhiều người thấy đâu!Ôi! May là nhà ma, chứ mà là nơi công cộng như là rạp phim hay siêu thị thì chắc không phải là chia tay thôi đâu, mà là... anh ta sẽ gặm xương cô mất!
Thế nhưng, cũng có chút may mắn, trong một cái hẻm nho nhỏ, có tiếng rít lên, ồ bọn côn đồ! Hôm nay bọn họ khá xui vì gặp phải cô, trong đó có một thân khá béo, hẳn là bạo lực học đường rồi
- Má! Tụi bây đánh với tao nè
- Con điên nào từ đâu...
Từ "ra" kẻ trọc còn chưa nói xong đã bị cô đám một cái, bốp bốp, răng gã rụng, cô tung từng đòn thiếu lâm tự, cái nào cái nấy đều vào chỗ hiểm, từ trên xuống, cằm, răng, mắt, gáy, đến chỗ ý, khiến gã nào gã nấy lăn ra, kêu gào, cô xuống tay không ngừng, tuyệt!
- Má! Con điên, tụi bây rút!
Bọn nó chạy tán loạn, chỉ còn cô ở lại, đù, sướng tay vãi, cô cười, một bộ dáng lưu manh, vò đầu, nhìn lại một tên ngốc, mặt hắn đờ ra:
- Ê, tên béo, mai mốt đừng đi mấy đường này dễ bị bóc lột lắm! Hơn nữa mai mốt đừng để bị ăn hiếp, ít nhất cũng phải đã vào chỗ *** rồi sau đó chạy...- Cô lải nhải, cô rất dễ mềm lòng với kẻ yếu, hẳn là thông cảm đi, trước kia, cô cũng là kẻ yếu, mà nhìn mặt ngu thế kia, nghe được lời nào mới lạ!
- Chị đại, em muốn theo chị
Âu! Shit, tình tiết quỷ gì thế này!
Mưa to, một truyện tình hồn không ra hồn!
Cô chính là giành thanh xuân cho một tên tra nam, rồi hôm nay hắn chia tay, rồi ngay tại đây, một cái kết thật đắng con mẹ nó lòng, giờ nên nói gì đây? Hỏi anh ta vì sao? Hay là anh đi đi? Hay tát anh ta một cái, cô lâm vào trạng thái treo máy, chết trận, đến lúc người ta đi rồi cô mới hoàng hồn, thật... nực cười dành ba năm của mình cho một tên tra nam, cô tự giễu, thở dài.
Hôm nay quả là một ngày xui xẻo, 0 điểm , bạn trai chia tay, ông chủ nhà trọ đòi nợ, cô em gái cùng cha khác mẹ đòi tiền, rồi còn không không ăn một cái tát, cô tự hỏi dạo này lão hổ có phải lão hổ sâu răng không thể cắn người nữa hay không, mà mấy người cứ thay phiên nhau treo lên đầu lão, quá đáng lắm!
Từ đầu tới cuối, Mẫn Hoa không hề rơi một giọt nước mắt bất quá chỉ cười cho qua trong miệng cứ thì thào: "Đệch mợ, con bà nó" các loại.
Cô tới một cái sân thượng, lấy một điếu thuốc lá ra mà hút, đeo tai phone mà nghe, đôi khi lại quăng hộp sữa đã uống xuống đầu người khác, cô không hạnh phúc thì ai cũng đừng nghĩ vui, ở dưới lầu cô nghe tiếng chửi the thé của một người đàn bà, cô thở dài, lấy một điếu thuốc khác.
Điếu thuốc vừa châm, mưa xuống, hôm nay là ngày sao quả tạ chiếu phải không, Mẫn Hoa ướt như chuột lột rống lên, ngay cả trời cũng không thương cô, cô chỉ thẳng lên trời hét to: "Fuck!" ông trời đổ sấm ầm ầm, khóe mắt cô cay cay, đỏ chót, quá đáng lắm, cả thế giới này không ai thương cô cả!
Mưa to, sấm lớn, mọi người hối hả ra về, họ có nơi để về, nơi họ gọi là nhà, cô thì không, cô là cô nhi không cha, không mẹ, chỉ có một con em mất dạy, cô khao khát có nhà. Và cô đã tìm được cảm giác ấy bên người bạn trai cũ, ừ hẳn thế! Anh ta ấm áp và lạnh lùng, anh ta cho cô cảm giác an toàn, tuy quen nhưng anh ta đối xử với cô chẳng khác gì em gái! Mà có em gái nào tụt quần anh trai? Còn trước nơi công cộng? Thế nên, thái độ anh ta đối với cô thay đổi hoàn toàn, mệt cho lòng tự trọng anh ta cao quá! Cô thở dài! Cuộc tình dở dở ương ương cứ thế mà chấm dứt, thôi cho đỡ mệt cái lòng! Mặc dù trước lúc anh nói chia tay, cô chỉ muốn thét lên đó chỉ là hiểu lầm, nhưng tình trạng đơ như cây cơ đã không cho cô làm điều đó, ôi! hối hận không kịp, cô lúc đó sợ quá nên cô ngồi thụp xuống che mắt ai dè tóc vướng vào khuy quần hay khóa quần hắn, đau méo chịu được, trong lúc bối rối cô và hắn gỡ kiểu gì đến lúc tóc cô thoát thì cái quần của hắn cũng thoát luôn, cô đâu cố ý, mà cũng đâu có nhiều người thấy đâu!Ôi! May là nhà ma, chứ mà là nơi công cộng như là rạp phim hay siêu thị thì chắc không phải là chia tay thôi đâu, mà là... anh ta sẽ gặm xương cô mất!
Thế nhưng, cũng có chút may mắn, trong một cái hẻm nho nhỏ, có tiếng rít lên, ồ bọn côn đồ! Hôm nay bọn họ khá xui vì gặp phải cô, trong đó có một thân khá béo, hẳn là bạo lực học đường rồi
- Má! Tụi bây đánh với tao nè
- Con điên nào từ đâu...
Từ "ra" kẻ trọc còn chưa nói xong đã bị cô đám một cái, bốp bốp, răng gã rụng, cô tung từng đòn thiếu lâm tự, cái nào cái nấy đều vào chỗ hiểm, từ trên xuống, cằm, răng, mắt, gáy, đến chỗ ý, khiến gã nào gã nấy lăn ra, kêu gào, cô xuống tay không ngừng, tuyệt!
- Má! Con điên, tụi bây rút!
Bọn nó chạy tán loạn, chỉ còn cô ở lại, đù, sướng tay vãi, cô cười, một bộ dáng lưu manh, vò đầu, nhìn lại một tên ngốc, mặt hắn đờ ra:
- Ê, tên béo, mai mốt đừng đi mấy đường này dễ bị bóc lột lắm! Hơn nữa mai mốt đừng để bị ăn hiếp, ít nhất cũng phải đã vào chỗ *** rồi sau đó chạy...- Cô lải nhải, cô rất dễ mềm lòng với kẻ yếu, hẳn là thông cảm đi, trước kia, cô cũng là kẻ yếu, mà nhìn mặt ngu thế kia, nghe được lời nào mới lạ!
- Chị đại, em muốn theo chị
Âu! Shit, tình tiết quỷ gì thế này!
Mưa to, một truyện tình hồn không ra hồn!
Chỉnh sửa lần cuối: