Chọn người yêu mình và người mình yêu, chọn ai?
Ngã Tồn đặt cuốn sách xuống, day day mi tâm. Cô là một người nghiêm túc hóa mọi thứ, cô đã nhận đọc và trả lời câu hỏi cuốn sách này, cô sẽ làm tới nơi tới chốn, chọn ai à...
Ngã Tồn không biết, cô không muốn bị tổn thương và cô cũng không muốn ai bị tổn thương
Yêu... là một cái gì quá mơ hồ, có lẽ là duyên, cũng có lẽ là nợ.
Cô không thể tự tin nói mình yêu một người, thì người đó sẽ yêu mình, nhưng chọn người mà mình không yêu, đối với người đó có lẽ là thương hại, nhưng có nhiều người cần sự thương hại đó...
Vấn đề này quá khó khăn, Ngã tồn đặt xuống tờ giấy hai chữ: Không biết!
Nét bút nhẹ mà thanh, ẩn chứa nhiều nổi tâm tình.
Ngã Tồn ngẩn người nhìn trời, đưa hồn cô bay tha thẩn theo gió
Rơi theo từng chiếc lá nhẹ nhàng, rồi du dương theo từng bản nhạc borelo, khiêu vũ trong giấc mơ của chính cô ấy.
Ngã tồn thiếp đi trong thư viện, một cách tự nhiên và lạ lùng, mọi âm thanh không chạm đến cô, chỉ có một ánh mắt say đắm nhìn cô.
- Em lại ngủ ở đây rồi!
Giọng anh mềm nhẹ mà khàn, vuốt mái tóc cô, cô nhìn anh, nhìn chàng trai mà cô thích bảy năm rồi, cái thích đó nhẹ nhàng và khắng khít tựa như biển và sóng, ở gần anh, cô thấy yên bình.
Tới giờ cô vẫn chưa tỏ tình... thật nực cười biết bao!
Cô không muốn phá vỡ mối quan hệ này, cô cũng không dám khẳng định đó là... yêu!
Tim cô có đập nhanh, mặt cô có đỏ, nhưng chung quy cô vẫn thấy thiếu gì đó, cô tự nhủ, mình quá tham lam.
Cô cùng anh, đạp chiếc xe bon bon về nhà, ngắm cảnh quan của làng quên mà lòng cô thanh bình đến lạ, nhìn bờ vai anh, cô chỉ muốn dựa dẫm nó đến cuối đời.
Đến một căn nhà nhỏ xập xệ, cô nhảy xuống xe, nói hờ hững một câu: Tạm biệt, và dưới ánh nhìn của anh, cũng thật tự nhiên mà xoay lưng vào căn nhà nhỏ.
Cô không thấy anh nhíu mày, cũng không thấy anh cười khổ
Bước chân cô vấn đều đặn và vô tình như vậy, Ngã Tồn là như vậy, cô như một chiếc là xanh, rơi mà không vương bận mình đi đâu, như là ngọn gió lạc lỏng, chẳng biết mình đi đâu. Ngã Tồn đặc biệt theo một cách lạ.
- Tiền tháng này, cho em khất thêm ít bữa
Ngã Tồn cúi cái lưng thấp và gầy, khiến bà chủ nhà, người vốn không phải là một nguời xấu thấy tội lỗi tới lạ, nhưng bà ta vẫn cố gòng cái vẻ mặt nom trông dữ tợn của mình mà hét.
- Cô đấy, coi cái thân này, nuôi chính mình có nổi đâu, mà nuôi không nổi thì đừng nhận thêm mấy đứa trẻ, con mèo,...
Bà chủ nhà càm ràm với cái giọng sao mà cay, Ngã Tồn cụp đôi mắt xuống, lẳng lặng mà nghe, cô lắng nghe ý tốt của người khác. Cô thích điều đó, đó là bản nhạc tuyệt nhất mà cô nghe. Bà ấy không phải người xấu.
Ngã Tồn ôm những đứa trẻ đã sợ cụp đuôi khi bị bà chủ nhà mắng gà chỉ khỉ, những con mèo cũng không dám kêu meo, chỉ dám run rẩy núp sau lưng Ngã Tồn, tựa như cô là ngọn núi vững vàng nhất.
Ngã Tồn chỉ biết thở dài, đầy bất lực
Cô là cô nhi, khác với những cô nhi khác, cô làm cô nhi có một gia tài kếch sù, một số tiền lớn khổng lồ, đủ nuôi cô an nhàn đến hết đời, đó là nếu chỉ có mình cô.
Không biết có phải vì là cô nhi hay không, mà cô thương bọn trẻ hơn người khác, nhìn bọn chúng lang thang mà cô động lòng, cô không bao giờ cho tiền ăn xin, nhưng cô không thể ngắm mắt làm ngơ lũ trẻ, cô là vậy.
Lũ trẻ, cũng như bọn mèo.
Bởi vậy số tiền kếch sù của cô, chia ra làm tám phần cho tám đứa trẻ, và năm phần cho năm con mèo, và một chú chó được nuôi lén lút.
Bọn trẻ lớn một cách nhanh chóng, và cần nhiều thứ để chi...
- Chị đừng vứt bỏ bọn em
Một đứa núp vào chân cô nhìn cô bằng ánh mắt sợ hãi
- Chị sẽ không
Ngã Tồn nói
Cô sẽ không vứt bỏ người thân của mình, không bao giờ. Ngã Tồn chấn an bọn trẻ, rồi vào nhà làm cơm, tắm, ăn, sau đó là vùi đầu làm việc, không ngủ.
Cô là một nhà văn khá thành công, lối văn đặc biệt của cô khiến người ta cuốn hút, nhưng cô không nổi tiếng, cô không muốn chạy theo trào lưu
Cô viết văn bằng tâm
Chữ thì tự nhiên chảy
Không xuyên không, không tình cảm... Văn cô như một tán cây đa già nhưng lại rực xanh bởi tán lá, đầy mâu thuẫn.
Văn cô như rợn sóng nhẹ nhàng và buồn ngủ, nó không hợp để chạy theo trào lưu.
Trên hết cô không thích sự tùy tiện
Tùy tiện trong văn là sỉ nhục với chính cô
Là lăng mạ, rẻ mạt...
Nhưng cô đang làm thế
Đang bán rẻ linh hồn cho quỷ dữ
Cô cần tiền... rất cần!
Cô viết những dòng văn mà tay cô run, mệt mỏi, nó không có hồn như trước, chữ vẫn chảy, nhưng nó như bị tắt nghẽn, như bị ô nhiễm, Ngã Tồn ghét cay ghét đắng, viết xong viền mắt cô đỏ hoe, cô gục lên bàn, bàn tay phải cấu vào vai chỉ để mình không xóa tác phẩm tùy tiện này.
Cái cảm giác giống như chính mình sinh ra đứa con bị dị tật vậy, cái cảm giác mà chính mình đã để con mình bị dị tật vậy.
Ngã Tồn tuyệt vọng.
- Chị Ngã chị có ổn không đấy?
- Không sao, chỉ là chị thấy trên trời có một vì sao không nắng.
Ngã Tồn buông một câu đùa nhạt nhẽo, đắng chát, nhận lấy ly sữa nóng, và tiếp tục bước vào căn phòng của mình
Cô cần tĩnh tâm, Ngã Tồn nghĩ. Cô nhìn bầu trời đen hút, lại tựa như vòng xoáy xoáy cái tâm tội lỗi của cô, cô thất thần tràn đấy mệt mỏi
Cô tự hỏi, cô... có hạnh phúc không?
Ngã Tồn thường dậy rất sớm, chuẩn bị bữa ăn cho lũ trẻ, sau đó đánh răng rửa mặt rồi đi học
Cô đi học buổi sáng, trưa đi làm, tối về lại viết sách
Quả làm một ngày mệt mỏi
Nhưng...
Cái mệt ấy cứ bám riết lấy cô như một lời nguyện
Tiền
Tiền
Tiền
Nó cứ lởn quởn trong đầu, cô ngày càng sa sút
Tuy vậy, cô cười mỉa, cô nhận ra không chỉ tiền là nổi ám ảnh cô
Mở cánh cửa ra, vắng lặng...
Là tiếng hít của không khí
Tiếng xào xạt của cây
Không một tiếng vang lay động
...
Gia đình cô đang rời đi cô chẳng để lại cho cô cái gì
Cô không vứt bỏ họ
Họ bỏ rơi cô
Những con mèo bỗng nhiên được chủ nhận, đó là những người tốt
Một số đứa trẻ thì được những bà cụ tốt bụng nhận, nhưng họ phải về quê dưỡng lão, và cứ thế xa cô
Mấy đứa còn lại còn kiếm được cha mẹ ruột
Không phải cô trách họ, chỉ là cô quá cô đơn
Mọi thứ, lần lượt rời đi cô như vậy, Ngã Tồn trống vắng cực kì.
Cô mở ra cánh cửa căn phòng lạnh lẽo trước đây đã từng đầy ấp tiếng cười của trẻ con xen kẻ tiếng mèo kêu, cô tự cười, cuộc đời...đùa giỡn cô.
Cô, một kẻ vốn chẳng hạnh phúc gì...
Ngã Tồn dựa vào bức tường lạnh, lười biếng uống tách cả phê nóng.
Cô tùy tiện, lượm thượm và bê bối
Không có Nghi, không ai cản được cái tính ghiền cái loại cà phê rẻ tiền này của Ngã Tồn cả, không ai cả. Không Phong, không ai cằn nhằn việc cô thức khuya dậy sớm. Không có Vi, không ai mè nheo với cô...
Không có mèo, không ai cao lãnh với cô, không có chó con không ai làm nũng.
Ngã tồn cảm thấy mình bần quá, ngay cả tình thương cũng ít ỏi biết bao
- Em sao vậy? Em ổn chứ?
- Em nghĩ là em ổn, chỉ là em cô đơn…
- Anh sẽ mãi mãi bên em
- Thật chứ?
- Thật
- Thích anh
Người bạn trai cô cười nhẹ đáp lại
- Ngốc!
Anh... luôn tử tế như thế.
Ngã tồn không biết cách lấy lòng một người đàn ông, nhưng tính tình cô phi thường cố chấp, cô yêu một người như nước và đất, thấm dần yêu lâu, một người mà cô nhận định là yêu, thì từ yêu sơ sơ sẽ thành yêu thật.
Yêu là dại khờ
Ngã Tồn sâu sắc nghĩ
Ngã Tồn đã biết thứ cảm giác cô thiếu là gì... sự chân thành.
- Mày buông tay được chưa? Trận này tao thua năm triệu rồi.
Ngã Tồn đứng sau bức tường nghe thấy cuộc trò chuyện, không kiềm được bật cười, cô có cái gì hay mà lại để bọn chúng đặt cược thế nhỉ, cô cũng không phải hoa khôi hoa hậu...
NGã tồn chua chát, xót xa
- Ờ ờ.... ờ
Tên bạn trai cô cà lăm
- Nè đừng nói anh thích con nhỏ đó rồi đấy?
Giọng cô gái có chút trách mắng
- Người anh yêu là em
Giọng bạn trai cô dõng dạt
Ngã Tồn... Quả là vậy nhỉ, quả là vậy nhỉ? Ngã Tồn loạng choàng dựa vào bức tường, một năm hẹn hò, đổi lại chỉ được vậy nhỉ...
Đúng là yêu, nên giữ lại trái tim.
Ngã TỒn giờ mất hết thật rồi
Mất cả rồi
Đứng trước cầu nhiều gió, Ngã Tồn không dám nghĩ quẩn, ở nhà cô còn một đứa trẻ, đứa trẻ đó tên Tôn, em ấy ốm đau liên miên, cô không thể bỏ nó được.
Ngã Tồn cảm thấy bất lực vô cùng, mệt mỏi, tuyệt vọng.
Cô không biết mình nên làm gì.
- Nè, nè em đừng có nghĩ quẩn
Một chàng trai đầu tóc bù xù tóc dài qua mũi, cà lăm nói chuyện, tướng mạo khá cao, lực lưỡng.
Co huých một cái cười
- Tôi giống sắp tự tử lắm sao?
- Tôi không biết.... Nhưng trông em rất buồn
Rõ ràng vậy sao, hẳn là bản mặt của cô giờ giống như cả thế giới mắc nợ cô nhỉ... à, quả thật thế giới này nợ cô rất nhiều, tình thân, tình yêu, tình bạn, cô thậm chí không có bất kì gì cả.
Cô, hẳn là rất đáng thương.
Ngã Tồn và chàng trai là đứng trên cầu, ngóng gió mát, chàng trai chỉ nhìn cô
- Mặt tôi dính gì à?
- Không, không có
Lớn rồi còn cà lăm như vậy...
Cô lắc đầu, anh ta ra sao cũng đâu liền quan đến cô.
Ngã Tồn lại lặng im ngắm nhìn bầu trời
- Em hẳn là rất mệt mỏi
Trong tay anh ta không biết từ khi nào có cây kẹo que, đưa cho cô
Ngã Tồn nhìn anh ta híp mắt
- Muốn bắt cóc cũng phải chọn cô nào đẹp, như tôi thì chỉ có thua lỗ
- Hàng lỗ như vậy thế mà tôi lại muốn mua đấy, em bán không?
Ngã Tồn mặt đầy đặc sắc
- Không bán!
Tên này có thực là ngốc không thế, căn bản là lưu manh
Ngã Tồn âm thầm khinh bỉ, cô không khách sáo cầm cây kẹo lên ngậm, dù sao chết cũng không sợ, sợ bắt cóc cài gì.
Ngã Tồn nhìn cảnh hoàng hôn lặn, khó nói nên lời, bên cạnh vang lên một tiếng tách
- Anh chụp hình tôi?
- Cảnh hoàng hôn đẹp quá
Anh ta đánh trống lảng, mắt đảo xung quanh. Chụp thì chụp cô cũng không thiệt thòi gì. Ngã tồn nghĩ, cô đi bộ về nhà, cái căn nhà vừa quen thuộc vừa lạ lẫm ấy.
- Sao anh vẫn đi theo thế?
Cô khó chịu
- Trời sắp tối rồi, em đi một mình không ổn
Không ổn à, cô nhìn anh, ngước nhìn anh ta, cô tò mò về người này.
Ngã tồn cười:
- Anh có một đôi mắt rất đẹp
Đôi mắt màu xanh dương, như biển cả trong vắt không có tí ô nhiễm nào, lại nhẹ nhàng như sóng, đẹp đến lạ
- Em thích sao?
- Thích
Ngã Tồn đáp, anh cười một nụ cười nhẹ, nụ cười ấy như một cơn gió vậy.
Nhưng Ngã Tồn không đọng lòng, không một chút gợn sóng.
Ngã Tồn chỉ cảm thấy cảm động thôi.
Ngã Tồn quá mệt mỏi cho bất kì tình cảm gì
Quá mệt mỏi.
Ngã Tồn đặt cuốn sách xuống, day day mi tâm. Cô là một người nghiêm túc hóa mọi thứ, cô đã nhận đọc và trả lời câu hỏi cuốn sách này, cô sẽ làm tới nơi tới chốn, chọn ai à...
Ngã Tồn không biết, cô không muốn bị tổn thương và cô cũng không muốn ai bị tổn thương
Yêu... là một cái gì quá mơ hồ, có lẽ là duyên, cũng có lẽ là nợ.
Cô không thể tự tin nói mình yêu một người, thì người đó sẽ yêu mình, nhưng chọn người mà mình không yêu, đối với người đó có lẽ là thương hại, nhưng có nhiều người cần sự thương hại đó...
Vấn đề này quá khó khăn, Ngã tồn đặt xuống tờ giấy hai chữ: Không biết!
Nét bút nhẹ mà thanh, ẩn chứa nhiều nổi tâm tình.
Ngã Tồn ngẩn người nhìn trời, đưa hồn cô bay tha thẩn theo gió
Rơi theo từng chiếc lá nhẹ nhàng, rồi du dương theo từng bản nhạc borelo, khiêu vũ trong giấc mơ của chính cô ấy.
Ngã tồn thiếp đi trong thư viện, một cách tự nhiên và lạ lùng, mọi âm thanh không chạm đến cô, chỉ có một ánh mắt say đắm nhìn cô.
- Em lại ngủ ở đây rồi!
Giọng anh mềm nhẹ mà khàn, vuốt mái tóc cô, cô nhìn anh, nhìn chàng trai mà cô thích bảy năm rồi, cái thích đó nhẹ nhàng và khắng khít tựa như biển và sóng, ở gần anh, cô thấy yên bình.
Tới giờ cô vẫn chưa tỏ tình... thật nực cười biết bao!
Cô không muốn phá vỡ mối quan hệ này, cô cũng không dám khẳng định đó là... yêu!
Tim cô có đập nhanh, mặt cô có đỏ, nhưng chung quy cô vẫn thấy thiếu gì đó, cô tự nhủ, mình quá tham lam.
Cô cùng anh, đạp chiếc xe bon bon về nhà, ngắm cảnh quan của làng quên mà lòng cô thanh bình đến lạ, nhìn bờ vai anh, cô chỉ muốn dựa dẫm nó đến cuối đời.
Đến một căn nhà nhỏ xập xệ, cô nhảy xuống xe, nói hờ hững một câu: Tạm biệt, và dưới ánh nhìn của anh, cũng thật tự nhiên mà xoay lưng vào căn nhà nhỏ.
Cô không thấy anh nhíu mày, cũng không thấy anh cười khổ
Bước chân cô vấn đều đặn và vô tình như vậy, Ngã Tồn là như vậy, cô như một chiếc là xanh, rơi mà không vương bận mình đi đâu, như là ngọn gió lạc lỏng, chẳng biết mình đi đâu. Ngã Tồn đặc biệt theo một cách lạ.
- Tiền tháng này, cho em khất thêm ít bữa
Ngã Tồn cúi cái lưng thấp và gầy, khiến bà chủ nhà, người vốn không phải là một nguời xấu thấy tội lỗi tới lạ, nhưng bà ta vẫn cố gòng cái vẻ mặt nom trông dữ tợn của mình mà hét.
- Cô đấy, coi cái thân này, nuôi chính mình có nổi đâu, mà nuôi không nổi thì đừng nhận thêm mấy đứa trẻ, con mèo,...
Bà chủ nhà càm ràm với cái giọng sao mà cay, Ngã Tồn cụp đôi mắt xuống, lẳng lặng mà nghe, cô lắng nghe ý tốt của người khác. Cô thích điều đó, đó là bản nhạc tuyệt nhất mà cô nghe. Bà ấy không phải người xấu.
Ngã Tồn ôm những đứa trẻ đã sợ cụp đuôi khi bị bà chủ nhà mắng gà chỉ khỉ, những con mèo cũng không dám kêu meo, chỉ dám run rẩy núp sau lưng Ngã Tồn, tựa như cô là ngọn núi vững vàng nhất.
Ngã Tồn chỉ biết thở dài, đầy bất lực
Cô là cô nhi, khác với những cô nhi khác, cô làm cô nhi có một gia tài kếch sù, một số tiền lớn khổng lồ, đủ nuôi cô an nhàn đến hết đời, đó là nếu chỉ có mình cô.
Không biết có phải vì là cô nhi hay không, mà cô thương bọn trẻ hơn người khác, nhìn bọn chúng lang thang mà cô động lòng, cô không bao giờ cho tiền ăn xin, nhưng cô không thể ngắm mắt làm ngơ lũ trẻ, cô là vậy.
Lũ trẻ, cũng như bọn mèo.
Bởi vậy số tiền kếch sù của cô, chia ra làm tám phần cho tám đứa trẻ, và năm phần cho năm con mèo, và một chú chó được nuôi lén lút.
Bọn trẻ lớn một cách nhanh chóng, và cần nhiều thứ để chi...
- Chị đừng vứt bỏ bọn em
Một đứa núp vào chân cô nhìn cô bằng ánh mắt sợ hãi
- Chị sẽ không
Ngã Tồn nói
Cô sẽ không vứt bỏ người thân của mình, không bao giờ. Ngã Tồn chấn an bọn trẻ, rồi vào nhà làm cơm, tắm, ăn, sau đó là vùi đầu làm việc, không ngủ.
Cô là một nhà văn khá thành công, lối văn đặc biệt của cô khiến người ta cuốn hút, nhưng cô không nổi tiếng, cô không muốn chạy theo trào lưu
Cô viết văn bằng tâm
Chữ thì tự nhiên chảy
Không xuyên không, không tình cảm... Văn cô như một tán cây đa già nhưng lại rực xanh bởi tán lá, đầy mâu thuẫn.
Văn cô như rợn sóng nhẹ nhàng và buồn ngủ, nó không hợp để chạy theo trào lưu.
Trên hết cô không thích sự tùy tiện
Tùy tiện trong văn là sỉ nhục với chính cô
Là lăng mạ, rẻ mạt...
Nhưng cô đang làm thế
Đang bán rẻ linh hồn cho quỷ dữ
Cô cần tiền... rất cần!
Cô viết những dòng văn mà tay cô run, mệt mỏi, nó không có hồn như trước, chữ vẫn chảy, nhưng nó như bị tắt nghẽn, như bị ô nhiễm, Ngã Tồn ghét cay ghét đắng, viết xong viền mắt cô đỏ hoe, cô gục lên bàn, bàn tay phải cấu vào vai chỉ để mình không xóa tác phẩm tùy tiện này.
Cái cảm giác giống như chính mình sinh ra đứa con bị dị tật vậy, cái cảm giác mà chính mình đã để con mình bị dị tật vậy.
Ngã Tồn tuyệt vọng.
- Chị Ngã chị có ổn không đấy?
- Không sao, chỉ là chị thấy trên trời có một vì sao không nắng.
Ngã Tồn buông một câu đùa nhạt nhẽo, đắng chát, nhận lấy ly sữa nóng, và tiếp tục bước vào căn phòng của mình
Cô cần tĩnh tâm, Ngã Tồn nghĩ. Cô nhìn bầu trời đen hút, lại tựa như vòng xoáy xoáy cái tâm tội lỗi của cô, cô thất thần tràn đấy mệt mỏi
Cô tự hỏi, cô... có hạnh phúc không?
Ngã Tồn thường dậy rất sớm, chuẩn bị bữa ăn cho lũ trẻ, sau đó đánh răng rửa mặt rồi đi học
Cô đi học buổi sáng, trưa đi làm, tối về lại viết sách
Quả làm một ngày mệt mỏi
Nhưng...
Cái mệt ấy cứ bám riết lấy cô như một lời nguyện
Tiền
Tiền
Tiền
Nó cứ lởn quởn trong đầu, cô ngày càng sa sút
Tuy vậy, cô cười mỉa, cô nhận ra không chỉ tiền là nổi ám ảnh cô
Mở cánh cửa ra, vắng lặng...
Là tiếng hít của không khí
Tiếng xào xạt của cây
Không một tiếng vang lay động
...
Gia đình cô đang rời đi cô chẳng để lại cho cô cái gì
Cô không vứt bỏ họ
Họ bỏ rơi cô
Những con mèo bỗng nhiên được chủ nhận, đó là những người tốt
Một số đứa trẻ thì được những bà cụ tốt bụng nhận, nhưng họ phải về quê dưỡng lão, và cứ thế xa cô
Mấy đứa còn lại còn kiếm được cha mẹ ruột
Không phải cô trách họ, chỉ là cô quá cô đơn
Mọi thứ, lần lượt rời đi cô như vậy, Ngã Tồn trống vắng cực kì.
Cô mở ra cánh cửa căn phòng lạnh lẽo trước đây đã từng đầy ấp tiếng cười của trẻ con xen kẻ tiếng mèo kêu, cô tự cười, cuộc đời...đùa giỡn cô.
Cô, một kẻ vốn chẳng hạnh phúc gì...
Ngã Tồn dựa vào bức tường lạnh, lười biếng uống tách cả phê nóng.
Cô tùy tiện, lượm thượm và bê bối
Không có Nghi, không ai cản được cái tính ghiền cái loại cà phê rẻ tiền này của Ngã Tồn cả, không ai cả. Không Phong, không ai cằn nhằn việc cô thức khuya dậy sớm. Không có Vi, không ai mè nheo với cô...
Không có mèo, không ai cao lãnh với cô, không có chó con không ai làm nũng.
Ngã tồn cảm thấy mình bần quá, ngay cả tình thương cũng ít ỏi biết bao
- Em sao vậy? Em ổn chứ?
- Em nghĩ là em ổn, chỉ là em cô đơn…
- Anh sẽ mãi mãi bên em
- Thật chứ?
- Thật
- Thích anh
Người bạn trai cô cười nhẹ đáp lại
- Ngốc!
Anh... luôn tử tế như thế.
Ngã tồn không biết cách lấy lòng một người đàn ông, nhưng tính tình cô phi thường cố chấp, cô yêu một người như nước và đất, thấm dần yêu lâu, một người mà cô nhận định là yêu, thì từ yêu sơ sơ sẽ thành yêu thật.
Yêu là dại khờ
Ngã Tồn sâu sắc nghĩ
Ngã Tồn đã biết thứ cảm giác cô thiếu là gì... sự chân thành.
- Mày buông tay được chưa? Trận này tao thua năm triệu rồi.
Ngã Tồn đứng sau bức tường nghe thấy cuộc trò chuyện, không kiềm được bật cười, cô có cái gì hay mà lại để bọn chúng đặt cược thế nhỉ, cô cũng không phải hoa khôi hoa hậu...
NGã tồn chua chát, xót xa
- Ờ ờ.... ờ
Tên bạn trai cô cà lăm
- Nè đừng nói anh thích con nhỏ đó rồi đấy?
Giọng cô gái có chút trách mắng
- Người anh yêu là em
Giọng bạn trai cô dõng dạt
Ngã Tồn... Quả là vậy nhỉ, quả là vậy nhỉ? Ngã Tồn loạng choàng dựa vào bức tường, một năm hẹn hò, đổi lại chỉ được vậy nhỉ...
Đúng là yêu, nên giữ lại trái tim.
Ngã TỒn giờ mất hết thật rồi
Mất cả rồi
Đứng trước cầu nhiều gió, Ngã Tồn không dám nghĩ quẩn, ở nhà cô còn một đứa trẻ, đứa trẻ đó tên Tôn, em ấy ốm đau liên miên, cô không thể bỏ nó được.
Ngã Tồn cảm thấy bất lực vô cùng, mệt mỏi, tuyệt vọng.
Cô không biết mình nên làm gì.
- Nè, nè em đừng có nghĩ quẩn
Một chàng trai đầu tóc bù xù tóc dài qua mũi, cà lăm nói chuyện, tướng mạo khá cao, lực lưỡng.
Co huých một cái cười
- Tôi giống sắp tự tử lắm sao?
- Tôi không biết.... Nhưng trông em rất buồn
Rõ ràng vậy sao, hẳn là bản mặt của cô giờ giống như cả thế giới mắc nợ cô nhỉ... à, quả thật thế giới này nợ cô rất nhiều, tình thân, tình yêu, tình bạn, cô thậm chí không có bất kì gì cả.
Cô, hẳn là rất đáng thương.
Ngã Tồn và chàng trai là đứng trên cầu, ngóng gió mát, chàng trai chỉ nhìn cô
- Mặt tôi dính gì à?
- Không, không có
Lớn rồi còn cà lăm như vậy...
Cô lắc đầu, anh ta ra sao cũng đâu liền quan đến cô.
Ngã Tồn lại lặng im ngắm nhìn bầu trời
- Em hẳn là rất mệt mỏi
Trong tay anh ta không biết từ khi nào có cây kẹo que, đưa cho cô
Ngã Tồn nhìn anh ta híp mắt
- Muốn bắt cóc cũng phải chọn cô nào đẹp, như tôi thì chỉ có thua lỗ
- Hàng lỗ như vậy thế mà tôi lại muốn mua đấy, em bán không?
Ngã Tồn mặt đầy đặc sắc
- Không bán!
Tên này có thực là ngốc không thế, căn bản là lưu manh
Ngã Tồn âm thầm khinh bỉ, cô không khách sáo cầm cây kẹo lên ngậm, dù sao chết cũng không sợ, sợ bắt cóc cài gì.
Ngã Tồn nhìn cảnh hoàng hôn lặn, khó nói nên lời, bên cạnh vang lên một tiếng tách
- Anh chụp hình tôi?
- Cảnh hoàng hôn đẹp quá
Anh ta đánh trống lảng, mắt đảo xung quanh. Chụp thì chụp cô cũng không thiệt thòi gì. Ngã tồn nghĩ, cô đi bộ về nhà, cái căn nhà vừa quen thuộc vừa lạ lẫm ấy.
- Sao anh vẫn đi theo thế?
Cô khó chịu
- Trời sắp tối rồi, em đi một mình không ổn
Không ổn à, cô nhìn anh, ngước nhìn anh ta, cô tò mò về người này.
Ngã tồn cười:
- Anh có một đôi mắt rất đẹp
Đôi mắt màu xanh dương, như biển cả trong vắt không có tí ô nhiễm nào, lại nhẹ nhàng như sóng, đẹp đến lạ
- Em thích sao?
- Thích
Ngã Tồn đáp, anh cười một nụ cười nhẹ, nụ cười ấy như một cơn gió vậy.
Nhưng Ngã Tồn không đọng lòng, không một chút gợn sóng.
Ngã Tồn chỉ cảm thấy cảm động thôi.
Ngã Tồn quá mệt mỏi cho bất kì tình cảm gì
Quá mệt mỏi.
Chỉnh sửa lần cuối: