Bước sang tuổi mới, như một chú chim non, tôi chưa biết bay. Mỗi khi ngước nhìn lên bầu trời, không hiểu tại sao, trong lòng tôi xuất hiện nỗi dày vò lặng lẽ. Không sâu thăm thẳm như trời xanh, không nhộn nhạo như biển gợn sóng. Chỉ thầm thì một nỗi nhớ. Bên cạnh mọi người, bên cạnh những gì không đáng quên.
Cuộc đời vốn dĩ là những cuộc chia ly. Dù đã biết mình sẽ cô đơn, sẽ lạc lõng, nhưng không sao. Chúng ta đều đã quen, tưởng chừng như có thể vượt qua, nhưng đó chỉ là "tưởng" mà thôi. Vết sẹo sẽ mãi trong tôi, đánh dấu một kỉ niệm đã hằn sâu trong trái tim. Những xúc cảm dào dạt trôi trở lại, như vẫn còn là ngày hôm qua, như tôi và bạn từng trò chuyện.
Dòng tin nhắn bạn gửi cho mình, rời rạc, thân thiết. Nâng niu từng câu chữ, uyển chuyển thành lời, đọng theo những cảm xúc chân thật nhất. Bạn có biết không, nhiều lúc mình rất muốn rời bỏ. Và mình đã làm như vậy. Nhưng chỉ xa mới biết, nơi có bạn quan trọng đến nhường nào. Mình âm thầm trở lại, ngỡ như không có ai nhớ đến. Cho dù là vậy, sự bi quan của mình đã bị đánh bật lại bởi tình cảm bạn trao. Những dòng chữ nhảy múa phản bóng trên mắt mình, sóng sánh từng giọt, mình lặng lẽ cảm ơn sự chân thành của một tình bạn đích thực. Mình không phải người có thể đem đến động lực cho mọi người. Mình rất hướng ngoại, thẳng thắn. Dẫu cho vậy, bạn vẫn lắng nghe, động viên, mang đến cho mình một bài học thấm thía vô cùng.
Tí tách... Mưa rơi từng hạt nặng trĩu xuống nhân gian, lẳng lặng gieo mầm cho những gì xa xăm phía trước. Ngắm mưa khiến tớ nhớ đến cậu. Dài dằng dặc, thời gian trôi đi. Dài dằng dặc, ưu tư chất chồng. Tớ học được rất nhiều điều. Đến từ cậu, yêu, buồn, cố gắng. Và hơn hết là từng bước trưởng thành. Cậu có biết không, tớ rất cực đoan. Trốn một góc nghe nhạc buồn, nghĩ tiêu cực về cuộc đời. Những nỗi đau mà tớ phải gánh chịu đã đủ lắm rồi. Vì tớ chưa sẵn sàng nhận lấy. Cuộc đời đã cho tớ bao nhiêu lần hối hận. Vì thế nên những hạt mưa rơi làm tớ buồn. Nhờ có cậu, người lạ nghe tâm sự cuộc đời tớ. Cảm ơn cậu.
Khi ngồi giữa bốn bức tường chơi game, tớ sợ lắm, rất sợ cái cảm giác bỗng nhiễn nghĩ về cậu... rồi lại bật khóc một mình. Tớ sợ lắm những đêm dài thao thức, hình ảnh của cậu, những dòng tin nhắn lại bất chợt xuất hiện. Hè qua đi, mỗi khi cảm giác quyến luyến, bịn rịn, nuối tiếc quá khứ lên ngôi, khống chế tớ, tớ không thể kìm nổi dòng nước mắt lăn dài. Đong đầy tình cảm thành một vũng nước sâu, tớ mãi mãi chỉ ở dưới đáy, không thể thoát khỏi quá khứ. Bởi vì tớ rất nhớ. Tớ sợ cậu biến mất, tớ sợ cậu không quan tâm đến tớ nữa. Vì vậy, xin cậu hãy tưới thêm những dòng nước mát của tia hi vọng để vũng nước được tràn đầy.
Không ai dạy nhưng sao tớ lại biết khóc? Đó là điều bản thân học được trong cuộc đời này. Trên chặng đường chùng chình, gồng ghềnh, mình rất mệt mỏi. Nhiều lúc, nghĩ đến ai đó, mà lòng đau như có ngàn mũi dao đâm. Mình đã từng vấp ngã. Bạn thân của mình cũng rời bỏ, người thân của mình nói lời cay đắng. Mình đau đớn lắm, nhưng vẫn cố cắn răng chịu đựng. Bởi vì có nói ra, mọi người cũng không thể hiểu được. Cho nên mình phải tự vượt qua. Bao nhiêu nghiệt ngã sẽ khiến cho mình tự lập chống chọi được. Nhưng trên hết mình vẫn cần thứ gọi là quan tâm. Mình cần lắm một nơi chở che, một nơi để trở về.
Suy nghĩ và tâm sự. Nó giúp tôi cảm thấy thanh thản, nhẹ nhõm hơn. Đôi lúc cần một khoảng lặng trong cuộc sống để ta có một phút nhìn lại mình. Tôi từng cố gắng đừng đặt niềm tin quá nhiều vào một người, tôi càng quan tâm, họ càng thờ ơ. Bạn có hiểu cảm giác đau như cắt không? Có hiểu nỗi đau như xé lòng không? Cảm xúc... lặng câm... giọt lệ rơi... thấm đau trong tim.
Dù sao đi nữa, trong lòng thành phố, giữa dòng người đông như nêm, giữa bộn bề cuộc sống, giữa chen chúc chật vật cuộc đời, giữa phố xá phồn hoa đô hộ, bạn đã giúp mình vượt lên. Mình đang viết và cảm nhận, đau đến từng thớ thịt. "Sống chậm lại, nghĩ khác đi và yêu thương nhiều hơn". "Dù những tác phẩm văn học có phản ánh lối sống thực dụng, quan hệ dửng dưng giữa con người với con người trong cuộc sống hiện đại thì đừng để ý, hãy sống một cuộc sống mà cậu tâm đắc, mong muốn nhất". Đúng vậy, mình còn nhiều người bên cạnh ủng hộ. Cảm ơn cậu rất nhiều, rất nhiều, người bạn đáng trân trọng vô cùng.
Thanh xuân đang chờ đón, tôi như một chú chim, đã biết bay. Bởi vì đằng sau một con người tự lập, giỏi giang là những người luôn sẵn sàng dang tay giúp đỡ, chắp cánh ước mơ cho người đã bị vụn vỡ tình cảm. Bây giờ thì hãy đến bên mình nhé, những cảm xúc vu vơ, vụn vỡ, rời rạc đã không còn. Đến bên mình, mình sẽ bù đắp, vỗ về cậu, bằng tất cả yêu thương của mình. Đến lúc mình trao đi rồi cậu ạ.
Nhật kí, ngày 12 tháng 8 năm 2018
Thân gửi những dòng cảm xúc chân thật nhất tới những người bạn trên Gác của hlinh_2.
Cuộc đời vốn dĩ là những cuộc chia ly. Dù đã biết mình sẽ cô đơn, sẽ lạc lõng, nhưng không sao. Chúng ta đều đã quen, tưởng chừng như có thể vượt qua, nhưng đó chỉ là "tưởng" mà thôi. Vết sẹo sẽ mãi trong tôi, đánh dấu một kỉ niệm đã hằn sâu trong trái tim. Những xúc cảm dào dạt trôi trở lại, như vẫn còn là ngày hôm qua, như tôi và bạn từng trò chuyện.
Dòng tin nhắn bạn gửi cho mình, rời rạc, thân thiết. Nâng niu từng câu chữ, uyển chuyển thành lời, đọng theo những cảm xúc chân thật nhất. Bạn có biết không, nhiều lúc mình rất muốn rời bỏ. Và mình đã làm như vậy. Nhưng chỉ xa mới biết, nơi có bạn quan trọng đến nhường nào. Mình âm thầm trở lại, ngỡ như không có ai nhớ đến. Cho dù là vậy, sự bi quan của mình đã bị đánh bật lại bởi tình cảm bạn trao. Những dòng chữ nhảy múa phản bóng trên mắt mình, sóng sánh từng giọt, mình lặng lẽ cảm ơn sự chân thành của một tình bạn đích thực. Mình không phải người có thể đem đến động lực cho mọi người. Mình rất hướng ngoại, thẳng thắn. Dẫu cho vậy, bạn vẫn lắng nghe, động viên, mang đến cho mình một bài học thấm thía vô cùng.
Tí tách... Mưa rơi từng hạt nặng trĩu xuống nhân gian, lẳng lặng gieo mầm cho những gì xa xăm phía trước. Ngắm mưa khiến tớ nhớ đến cậu. Dài dằng dặc, thời gian trôi đi. Dài dằng dặc, ưu tư chất chồng. Tớ học được rất nhiều điều. Đến từ cậu, yêu, buồn, cố gắng. Và hơn hết là từng bước trưởng thành. Cậu có biết không, tớ rất cực đoan. Trốn một góc nghe nhạc buồn, nghĩ tiêu cực về cuộc đời. Những nỗi đau mà tớ phải gánh chịu đã đủ lắm rồi. Vì tớ chưa sẵn sàng nhận lấy. Cuộc đời đã cho tớ bao nhiêu lần hối hận. Vì thế nên những hạt mưa rơi làm tớ buồn. Nhờ có cậu, người lạ nghe tâm sự cuộc đời tớ. Cảm ơn cậu.
Khi ngồi giữa bốn bức tường chơi game, tớ sợ lắm, rất sợ cái cảm giác bỗng nhiễn nghĩ về cậu... rồi lại bật khóc một mình. Tớ sợ lắm những đêm dài thao thức, hình ảnh của cậu, những dòng tin nhắn lại bất chợt xuất hiện. Hè qua đi, mỗi khi cảm giác quyến luyến, bịn rịn, nuối tiếc quá khứ lên ngôi, khống chế tớ, tớ không thể kìm nổi dòng nước mắt lăn dài. Đong đầy tình cảm thành một vũng nước sâu, tớ mãi mãi chỉ ở dưới đáy, không thể thoát khỏi quá khứ. Bởi vì tớ rất nhớ. Tớ sợ cậu biến mất, tớ sợ cậu không quan tâm đến tớ nữa. Vì vậy, xin cậu hãy tưới thêm những dòng nước mát của tia hi vọng để vũng nước được tràn đầy.
Không ai dạy nhưng sao tớ lại biết khóc? Đó là điều bản thân học được trong cuộc đời này. Trên chặng đường chùng chình, gồng ghềnh, mình rất mệt mỏi. Nhiều lúc, nghĩ đến ai đó, mà lòng đau như có ngàn mũi dao đâm. Mình đã từng vấp ngã. Bạn thân của mình cũng rời bỏ, người thân của mình nói lời cay đắng. Mình đau đớn lắm, nhưng vẫn cố cắn răng chịu đựng. Bởi vì có nói ra, mọi người cũng không thể hiểu được. Cho nên mình phải tự vượt qua. Bao nhiêu nghiệt ngã sẽ khiến cho mình tự lập chống chọi được. Nhưng trên hết mình vẫn cần thứ gọi là quan tâm. Mình cần lắm một nơi chở che, một nơi để trở về.
Suy nghĩ và tâm sự. Nó giúp tôi cảm thấy thanh thản, nhẹ nhõm hơn. Đôi lúc cần một khoảng lặng trong cuộc sống để ta có một phút nhìn lại mình. Tôi từng cố gắng đừng đặt niềm tin quá nhiều vào một người, tôi càng quan tâm, họ càng thờ ơ. Bạn có hiểu cảm giác đau như cắt không? Có hiểu nỗi đau như xé lòng không? Cảm xúc... lặng câm... giọt lệ rơi... thấm đau trong tim.
Dù sao đi nữa, trong lòng thành phố, giữa dòng người đông như nêm, giữa bộn bề cuộc sống, giữa chen chúc chật vật cuộc đời, giữa phố xá phồn hoa đô hộ, bạn đã giúp mình vượt lên. Mình đang viết và cảm nhận, đau đến từng thớ thịt. "Sống chậm lại, nghĩ khác đi và yêu thương nhiều hơn". "Dù những tác phẩm văn học có phản ánh lối sống thực dụng, quan hệ dửng dưng giữa con người với con người trong cuộc sống hiện đại thì đừng để ý, hãy sống một cuộc sống mà cậu tâm đắc, mong muốn nhất". Đúng vậy, mình còn nhiều người bên cạnh ủng hộ. Cảm ơn cậu rất nhiều, rất nhiều, người bạn đáng trân trọng vô cùng.
Thanh xuân đang chờ đón, tôi như một chú chim, đã biết bay. Bởi vì đằng sau một con người tự lập, giỏi giang là những người luôn sẵn sàng dang tay giúp đỡ, chắp cánh ước mơ cho người đã bị vụn vỡ tình cảm. Bây giờ thì hãy đến bên mình nhé, những cảm xúc vu vơ, vụn vỡ, rời rạc đã không còn. Đến bên mình, mình sẽ bù đắp, vỗ về cậu, bằng tất cả yêu thương của mình. Đến lúc mình trao đi rồi cậu ạ.
Nhật kí, ngày 12 tháng 8 năm 2018
Thân gửi những dòng cảm xúc chân thật nhất tới những người bạn trên Gác của hlinh_2.
Đọc và cảm nhận.
Chỉnh sửa lần cuối: