Truyện ngắn Không có tiền mua kẹp + Vô tội

Hạ Vũ Thu Ca

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/6/18
Bài viết
90
Gạo
0,0
Thật ra lâu rồi cũng không lên Gác, nay muốn viết mà chẳng nghĩ nổi viết gì. Thôi đăng lại bài cũ.

1. Không có tiền mua kẹp.

- Bà ơi! Bà ơi!

Nga hớt hải chạy vào nhà. Bà nó đang ngồi may túi. Thấy thế, nó sà ngay vào lòng bà, nũng nịu:

- Bà ơi!

Bà nó cười hiền, vuốt nhẹ đầu nó:

- Sao? Cô lại vòi vĩnh gì đấy? Tôi già rồi, không có tiền sắm đồ cho cô đâu.

Nga phụng phịu:

- Bà...

Rồi con bé thỏ thẻ:

- Bà ơi, bà mua cho cháu cái kẹp tóc như của bạn Mi nhé. Cái kẹp màu hồng ngoài chợ ấy, cháu thích nó lắm.

Vừa nói, con bé vừa níu áo bà, ngước lên nhìn bằng đôi mắt tròn long lanh đầy hi vọng. Bà nó thấy thế, cũng không nỡ làm cháu gái buồn, trìu mến búng mũi Nga:

- Gớm chửa, hôm nay lại giở trò làm nũng đấy. Thôi tôi thua.
Rồi bà rò tay vào túi áo, định lấy vài đồng đưa con bé.

- Cái Nga lại vòi gì bà đấy, hửm? Có muốn mợ cho đòn không?

Mẹ nó từ bên ngoài bước vào, trên tay còn cầm nguyên cái thúng, mồ hôi nhễ nhại, có lẽ chị vừa từ chợ về.
Nga thấy mẹ, rụt cổ lại, trốn ra sau bà.

Bà nó cười, vỗ yêu đầu cháu:

- Nó đang xin bà tiền mua cặp tóc đấy.

- Suốt ngày tóc với chả tiếc. Mày ham cái của ấy làm gì hả Nga? Báu bở gì! Lo mà học đi kìa!
Mẹ nó ngồi xuống cái chiếu gần ấy, tay phe phẩy quạt nan, quắc mắt trừng con mình.

Nga bĩu môi, không cam lòng nói:

- Nhưng mợ, bạn Mi được mua, sao con không được? Bà ơi...
Nói rồi, con bé lại quay sang kì kèo với bà nó.

- Thôi, cho nó một cái. Ngoài chợ người ta bán có hai đồng, đắt gì. Mua cho nó để nó cặp cho đẹp. Cháu gái tôi biết làm dáng rồi đấy.

Nghe bà bênh mình, Nga hớn hở đưa ánh mắt đắc thắng về phía mẹ. Mẹ nó "Xì" một tiếng rõ dài, tay vẫn phe phẩy quạt nan:

- Rồi chiều mợ dẫn mày ra chợ. Mua về mà ham chơi quên không học tử tế là cứ liệu hồn đấy!

Nhưng con bé chẳng còn để tâm đến lời dọa nạt quen thuộc ấy. Nó mường tưởng tượng ra cảnh nó được cặp lên đầu cái kẹp hình nơ bướm kia, rồi hãnh diện đi khoe với cả làng mình đã lớn.

***

Mẹ nó giữ lời. Chiều mẹ đưa nó ra chợ thật, vừa đi vừa dặn dò:

- Mày đi phải nắm chặt tay mợ, chợ đông lắm, khéo kẻo lạc, nghe không?

Nó liên tục vâng dạ, cốt để mẹ nó an tâm mà đưa nó đi mua ngay.

Nhưng chợ đúng là đông thật, nghe đâu hôm nay người ta lại tổ chức cái trò gì mà "Ghép chỉ hồng". Nhưng Nga không bận tâm đến điều ấy lắm, mắt nó bây giờ chỉ chăm chăm vào mấy cái kẹp tóc đầy sắc màu ở cửa hàng đối diện. Nó kéo tay mẹ, chỉ chỉ.

Mẹ nó gắt:

- Mày từ từ xem nào, không thấy người ta qua lại đông thế kia à? Muốn bị đè chết hay sao?

Nó xịu mặt, nhưng vẫn ráng chờ. Nó nghển cổ lên, nôn nóng nhìn đống kẹp đằng xa, hai mắt lộ ra vẻ thèm khát.

Thế rồi người cũng bớt, mẹ đưa nó qua, cười hỏi cô bán hàng:

- Bao nhiêu một cái đây cô?

Người bán hàng cười đon đả:

- Rẻ lắm chị, hai đồng thôi. Chị cứ mua cho con bé đi.

Mẹ nó dúi vào tay nó hai đồng:

- Mày ở đây chọn rồi đưa tiền cho cổ, mợ ra bên kia mua chút đồ nhắm rượu cho thầy mày.

Nga ngoan ngoãn gật đầu, nó cầm chặt hai đồng tiền như cầm báu vật. Cô bán hàng niềm nở dẫn nó vào quán. Nga nhớ lời mẹ dặn: "tiền trao cháo múc", phải chọn đồ rồi mới được đưa tiền. Nó gật gù một lát rồi cầm từng món đồ lên xem xét, cứ như một khách hàng sành sỏi lâu năm vậy.

Nhưng mấy cái cặp tóc trong quán làm nó không thích tí nào. Chúng không đẹp như của Mi. Vừa lúc ấy, mắt nó chạm vào một cái cặp trưng bày bên ngoài quán. Cái cặp rõ đẹp, hình chú bướm hồng, ở giữa đính viên đá hình trái tim. Nó nhìn mà mê lắm. Nó kéo tay cô bán hàng:

- Cháu mua cái ấy được không cô?

Cô bán hàng gật đầu tươi cười. Nó theo cô ra ngoài. Càng ngắm cái kẹp, nó càng thấy ưng lòng.

- Này cô ơi, cho tôi mua con búp bê cái nào!

- Vâng vâng. Tới ngay đây! Cháu ở yên đây nhé.
Cô bán hàng quay sang dặn nó, rồi vội chạy ra tiếp khách.

Nó ngoái cổ trông cô, rồi săm soi cái kẹp tóc tiếp. Hai đồng tiền nó nắm trong tay vì mồ hôi mà hơi trơn, rơi xuống đất phát ra tiếng lanh canh. Nó thấy vậy, định cúi xuống nhặt, nhưng ai ngờ đâu một bàn tay đen nhẻm đã cướp mất, một thằng bé gầy gò toan bỏ chạy.

Nó sững mình, rồi túm vội lấy áo thằng bé. Thằng bé nhỏ thó, lại gầy còm, bị Nga túm không tài nào thoát ra được. Nó giẫy đành đạch.

Nga toan la lên cho mọi người biết có cướp, bỗng thằng bé nhìn chằm chằm Nga. Cái nhìn tội nghiệp và đáng thương làm Nga chững lại. Miệng Nga há ra, nhưng cổ họng khô khốc, tiếng hét định thốt ra bị chặn nơi đáy cổ. Hai đứa trẻ cứ trân trối nhìn nhau như vậy.

Rồi Nga bỗng bất ngờ buông tay.

Thằng bé hốt hoảng chạy xa Nga vài bước, ngoái đầu lại trông. Con bé vẫn đứng đó, trân trân nhìn thằng bé. Rồi thằng bé bỏ chạy, lẫn vào dòng người tấp nập.
Mọi chuyện chỉ xảy ra có vài phút...

Cô bán hàng đã quay lại từ lúc nào. Cô cười hỏi Nga:

- Thế cháu bé tìm được cái kẹp tóc mình muốn chưa?

Nga vẫn cứ trông theo hướng thằng bé vừa chạy. Rồi nó lắc đầu:

- Cháu không mua nữa.

*****

- Con này nó ngu lắm mình ạ. Nó để bị cướp mà không biết đường la lên.
Mẹ nó điên tiết nói.

- Sao mày ngốc thế Nga? Thầy dạy mày thế nào?

Nga im lặng, cúi đầu không đáp. Hai mắt nó hoen đỏ. Bà nó nhìn mà thấy thương:

- Thôi, có hai đồng tiền vụn. Mất rồi thì thôi. Mắng nó thì có lấy lại tiền đâu. Con qua đây với bà.

Mẹ nó trừng mắt:

- Từ rày thì mày đừng có vòi đồ nữa đấy!

Nga không đáp, nó thút thít ôm lấy bà. Bà trìu mến vuốt lưng nó:

- Thôi cháu ngoan, đừng khóc. Mà sao lúc đó cháu không la lên?

Mẹ và thầy nó không nghe thấy, nhưng bà nó lại nghe thấy rõ ràng. Con bé nức nở đáp:

- Vì người ấy không có tiền mua kẹp đâu bà...
 

Hạ Vũ Thu Ca

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/6/18
Bài viết
90
Gạo
0,0
Re: Không có tiền mua kẹp + Vô tội
2. Vô tội.

- Các anh chị ơi, cho em chơi với!

- Thôi, con lạy cô! Cô đi chỗ khác chơi cho bọn con nhờ! Ông bố cô mà biết thì chúng con chết!

Đáp lại giọng nói non nớt ấy là tiếng mỉa mai dè bỉu của lũ trẻ trong làng.

Mắt con bé đã bắt đầu ngân ngấn nước. Hai viền mắt nó đỏ hồng, miệng nó xệch ra, mếu máo:

- Cho em chơi với...

- Mày ơi, nhìn nó cũng tội. Thôi cho nó chơi với. Nó năn nỉ suốt từ hôm qua rồi. Với lại bọn mình chơi xây lâu đài cát chứ liên quan gì đến dao kéo đâu, cũng không làm nó mất miếng thịt nào.

Nhỏ Mai thấy cảnh ấy, thương thương, dầu gì con bé cũng mới bảy tuổi. Nó cũng như tất cả những đứa trẻ ở đây, ham chơi là chuyện thường tình.

- Mày thì biết cái gì? Con nhỏ đó là tiểu thư đấy! Nó bị tẹo vết xước là ông bố nó đuổi cổ bố mẹ chúng ta ra khỏi xưởng! Đứa nào thích chơi với nhỏ đó thì chơi! Tao về! Có chuyện gì bọn mày tự chịu!

Dứt khoát một tiếng, thằng Tuân quay lưng bỏ về.

Khu đất vừa rồi con nháo nhác một đống trẻ con, sau khi nghe lời Tuân nói thì vơi bớt hẳn. Bọn nó bỏ đi chỗ khác hết.

Con bé thấy cảnh ấy, ôm mặt thút thít. Nó không hiểu, sao không ai chịu chơi với nó? Nó nhìn bọn họ chơi mà thèm lắm, nó muốn chơi! Nhưng chẳng ai chịu chơi cùng con bé. Chẳng ai cả...

Đôi má bầu bĩnh ướt đầm nước mắt, mũi nó đỏ ửng, mắt ầng ậng, nhìn đáng thương lắm. Bọn trẻ con thấy thế, ái ngại ngó nhau, một số quay lưng bỏ đi, số còn lại cứ đứng trân trân đấy, bối rối không biết làm sao.

Nhỏ Mai bặm môi một lúc lâu, rồi mặc cho lời cảnh cáo của thằng Tuân vẫn vang bên tai, nó bước đến, nắm tay con bé:

- Thôi em vào chơi với bọn chị nhé? Nín đi.

Con bé thấy thế, ngơ ngác nhìn, rồi nó hít mũi, cười rạng rỡ.

Lòng Mai cũng nhẹ nhàng hơn hẳn. Nhỏ đưa con bé tới dưới tán cây sồi già. Ở dưới đó bọn nó bày đủ thứ: những chiếc cốc nhựa sứt một miếng, mảnh sành bé ti ti bằng đốt tay, mấy cái vỏ sò đen kịt dính cát, và một đống cát ẩm để chơi xây lâu đài.

Con bé thích lắm. Nó say mê xây lâu đài. Cảm giác chạm vào cát ẩm thật tuyệt. Thỉnh thoảng nó bật cười khanh khách. Nó thấy Mai tốt quá!

***

Đã quá một giờ trưa, con bé chơi quên cả thời gian. Người nó bẩn, tay chân dính đầy bùn đất, và tóc thì rối, bết dính như bị ai vò vậy.

- Cô Lan ơi! Cô Lan ơi! Cô đâu rồi?

Tiếng gọi quen thuộc vang lên làm nó giật bắn người. Nó vội vàng đứng dậy, hét lớn:

- Con ở đây!

Tiếp sau đó là tiếng chân bình bịch. Con ở chạy đến trước mặt nó.

- Ối giời ơi cô ơi! Sao cô nghịch cát bẩn cả người thế này! Ông chủ đang giận lắm đấy cô! Cô mau về nhà đi không con chết mất!
Con ở nài nỉ.

Còn con bé, nó chẳng nghe thấy gì ngoài câu "Ông chủ đang giận lắm đấy." Mặt nó tái mét, nó hấp tấp chạy về nhà, quên cả chào tạm biệt Mai.
Con ở cũng hớt hải đuổi theo.

***

"Con... về rồi... bố..." Nó chạy ngay vào nhà, thở hồng hộc không ra hơi. Bố nó đang ngồi trên cái chiếu tre, tay cầm tăm mẹ nó đưa mà xỉa răng. Thấy nó, ông nheo mắt, rồi phỉ luôn cây tăm ra, hằm hè hỏi:

- Mày đi đâu mà giờ này mới về?

- Con... con...
Nó lắp bắp, khuôn mặt tái xanh đầy sợ hãi. Mũi nó cay xè, nước mắt lại tóc tách chảy ra.

- Ngậm miệng! Tao hỏi thì mày trả lời đi! Mày đi đâu mà trưa trầy trây trợt mới về!

Nó bặm môi, lí nhí nói:

- Con... con đi chơi...

Bố nó tức giận hất bàn đổ cái "rầm".
- Mày láo nhở! Tao đi làm suốt ngày, còn mày thì nhong nhong ngoài đường! Mày chơi à? Từ rày tao cấm mày đi chơi, có nghe chưa! Nhìn mày xem có ra cái thể thống gì không? Người thì bẩn thỉu, đầy mồ hôi, áo quần xộc xệch. Mày ra ngoài chỉ làm xấu mặt tao. Đưa nó về phòng đi! Cấm nó bước ra ngoài!

Mẹ nó vội nói đỡ:

- Mình à... mình xem con mình còn nhỏ, có gì...

- Nhỏ nhiếc cái gì! Bà im cái mồm đi! Nhỏ mới phải uốn! Bà nhìn người nó đen như cái bồ thế kia, ra ngoài để người ta cười tôi thối mũi à! Ngu thế! Con kia, từ giờ mày mà đi chơi cùng bọn trẻ trâu đó tao đánh gãy chân mày! Rõ chưa?

Nghe bố quát, hai mắt nó rưng rưng. Nó gật gật rồi chạy luôn về phòng. Nó sợ bố...

***

Bố nó chưa bao giờ dịu dàng với nó cả. Mẹ bảo yêu cho roi cho vọt, mẹ nói bố nó thương nó lắm, nhưng nó đâu có tin. Nó đã từng thấy bố đánh mẹ vì mẹ làm vỡ cái bình hoa của bố. Có lần, nó còn nghe trộm được bà Bảy nói rằng mẹ nó bị ép gả cho bố nó, chứ thật ra người mẹ thương là chàng Hảo ở xóm bên. Nó là con của mẹ với người ấy. Nó không phải con của bố. Lúc ấy nó sợ lắm, nó chạy vào phòng mẹ, bố nó đang ở đó. Nó hỏi mẹ nó có phải con bố không. Mặt mẹ nó trắng bệch, mẹ vội bịt miệng nó lại. Và rồi bố nổi điên, bố đánh nó, những cái tát và đánh không thương tiếc. Nó đau lắm, nó gào khản cả cổ mà bố vẫn không dừng lại. Nó nghe thấy tiếng van xin và tiếng khóc của mẹ. Từ đó nó sợ bố. Không phải là một nỗi sợ kính trọng, mà là sự căm ghét và sợ đến run rẩy cả đáy lòng.

Nó không có bạn, đó cũng là vì bố. Bố nó giàu nhất làng, ai cũng bảo vậy. Nhà nó có cái xưởng dệt to lắm, đã nhiều lần bố đuổi việc mấy người, toàn là bố mẹ của bạn nó. Bạn nó với nó cứ xa cách dần đi. Người thân thì hết thân, mà người chưa thân cũng chả còn muốn thân nữa. Nó buồn. Nhưng nó không dám nói gì với bố. Nó biết điều ấy không có tác dụng. Bố nó có thể nổi điên và đánh nó tơi tả nữa.

Con bé cuộn mình lại một góc phòng, khẽ thút thít vài tiếng. Nó tủi thân, nó hờn bố, nó hờn cuộc sống của mình. Đã không dưới trăm lần mắt nó lộ ra sự thèm khát khi thấy một người cha xoa đầu con của mình. Nó thèm được như những đứa con ấy.

Nhưng nó chẳng có quyền.

Nó sinh ra đã thế. Dẫu cho nó vô tội, nhưng chẳng có luật nào của cuộc sống nói rằng người vô tội thì không bị phạt cả.

Nó không có quyền...
 
Bên trên