Truyện ngắn Khúc ca

tsa2012

Gà cận
Tham gia
17/3/20
Bài viết
510
Gạo
8,0
Ngồi đó, bên bờ ao, mặt nước lăn tăn. Từng vòng tròn đồng tâm, lan rộng, những con cá e thẹn ngoe nguẩy lẫn xa. Cọng cỏ phất phơ, lay động theo cơn gió, con chuồn chuồn lướt qua, bỡ ngỡ, tìm bến đậu.


Trưa đứng bóng, ve gọi hè râm ran, náo động. Bức rức.

Có lẽ lâu rồi, chân không còn đong đưa, tóc dài rủ xuống dưới chiếc mũ nơ xanh. Hưng đứng dậy, bước đi.


Khô nóng, nhộn nhạo. Mặt trời treo cao toả ra, xua đuổi những án mây để lại sắc xanh thăm thẳm.


Chậm rãi, chờ mong. Đầu cúi xuống, tóc vuốt nhẹ như an ủi.





Chiếc xe bon bon trên đường, bụi mù mịt. Khô nóng làm bực bội, tiếng chửi bới, nháo nhác vang vọng. Thành ngồi đó, nhìn qua cửa sổ, lướt qua, chạy ngược những hình ảnh, xa dần.


Âm thanh dường như im bặt.


Tương lai? Một nơi nào, nơi mình sẽ tới?


Về Hương. Ở đó, còn chờ.


Tình thế vội vã, Thành bơ vơ, lạc lõng theo dòng chảy, cuốn trôi.


Chưa kịp gặp gỡ, nói gì. Chỉ nhìn xa xa, hình dáng, ngồi đó.


Tin nhắn ban sáng, người còn lạnh lẽo.


Đến vậy sao?


Về được sao?





Không gian tĩnh lặng, khu nhà gỗ. Bóng người viết viết, vẽ vẽ sau chiếc bàn. Ánh nắng chiếu vào qua khung cửa, lít nhít ký tự nguệch ngoạc.


"Hắn đã đi." Âm thanh vang lên, đột ngột, khàn khàn. Bóng hình chăm chú vào các ký tự, không phản ứng, ánh mắt sâu, im lặng.





"Anh ngồi đây, trong khu nhà, chẳng biết làm gì, chỉ có gã giúp việc ton hót, phiền chán."

"Nghĩ đến em." " Nghĩ nhiều nghĩ nhiều nghĩ nhiều."

"Quá buồn chán."

"Anh ngồi đây và tưởng tượng."

"Ảo tưởng tình yêu của đôi ta."

"Anh phải làm sao."

"Anh không muốn như vậy."

"Quá buồn chán."

"Anh tự hỏi mình, phải làm sao."

"Gã giúp việc phiền chán."

"Anh nghĩ về bức tranh mà gã vẽ ra ngày hôm qua."

"Anh ngồi đây, cảm thấy thật tuyệt."

"Anh có muốn như vậy đâu."

"Quá buồn chán, chỉ có gã giúp việc ton hót, phiền chán."


Tiếng gào vang vọng, vút lên. Xệ thấy thư sướng làm sao. Nhấp ngụm rượu, mắt mơ màng.





Thời gian cứ trôi và anh cảm thấy yêu em yêu nhiều thêm.

Anh đã phải lòng em.

Đêm trường Biên viễn, cùng xem hoa đăng.

Dưới ánh đèn lung linh, đôi mắt ấy.

Ta bước chậm trên con đường nhộn nhịp.

Sau những hàng cây, khi ta trốn khỏi đám người.

Trong đêm tối, những bóng hình nhộn nhạo.

Nụ hôn nóng bỏng và tiếng thở dài.

Anh tự hỏi,

Tình yêu đôi ta có thật tồn tại?

Ở Biên viễn,

Khi xem hoa đăng em đã nghĩ gì.

Ôi! giữa đêm trường Biên viễn.

Anh đã nhìn thấy ánh trăng rằm trong mắt em.

Anh thấy thật tệ.

Xin đợi thêm chút nữa.

Ở Biên viễn,

Tiếng thở dài làm anh nhói đau.

Em ra đi, anh cảm thấy vô nghĩa.

Tình đôi ta chỉ còn trong ký ức.

Ở Biên viễn. Nhạt nhòa.


Những mẫu giấy nhàu nát, rơi vãi khắp nơi. Căn nhà u tối. Thành ngồi đó, bên khung cửa sổ. Đem đen.


Hương lấy chồng.
 
Bên trên