Liệu anh có thể đưa em ra Bờ Hồ
Mình ngồi vu vơ bên ly nâu đá
Liệu anh có thể đưa em ra nhà thờ
Trà chanh hướng dương loanh quanh
Liệu anh có thể đưa em ra Tràng Tiền
Mình ăn que kem rồi ra Nhà Hát Lớn
Và chắc chắn là em cũng thích đồ ngọt
Còn anh biết chỗ ăn ngon
Vì anh ngốc nghếch không biết làm gì
Để em hiểu được những điều anh suy nghĩ
Vì em vô tư cũng rất kiêu kỳ
Sợ em sẽ quên anh đi.
Và tình yêu cứ thế không nói thành lời
Để cho từng ngày càng thêm bối rối
Làm sao cho con tim anh ngỏ lời?
Liệu anh có thể yêu em.
Liệu anh có thể đưa em ra vỉa hè
Này đừng sợ nha đồ ăn rất sạch sẽ
Liệu anh có thể đưa em ra Tạ Hiện
Mình ngồi chém gió luyên thuyên.
Liệu anh có thể đưa em ra Hàng Đào
Mình đi chợ đêm chọn mua vài cái áo
Hoặc nếu chán rồi anh đưa em về nhà
Hoặc em thích đi đâu xa.
Liệu em có thể cho anh một lần
Được cầm tay em cảm nhận từng hơi ấm
Liệu em có thể hãy cứ im lặng
Để anh nói câu yêu em.
(Liệu em có thể yêu em - Khắc Việt)
1. Thanh HàMình ngồi vu vơ bên ly nâu đá
Liệu anh có thể đưa em ra nhà thờ
Trà chanh hướng dương loanh quanh
Liệu anh có thể đưa em ra Tràng Tiền
Mình ăn que kem rồi ra Nhà Hát Lớn
Và chắc chắn là em cũng thích đồ ngọt
Còn anh biết chỗ ăn ngon
Vì anh ngốc nghếch không biết làm gì
Để em hiểu được những điều anh suy nghĩ
Vì em vô tư cũng rất kiêu kỳ
Sợ em sẽ quên anh đi.
Và tình yêu cứ thế không nói thành lời
Để cho từng ngày càng thêm bối rối
Làm sao cho con tim anh ngỏ lời?
Liệu anh có thể yêu em.
Liệu anh có thể đưa em ra vỉa hè
Này đừng sợ nha đồ ăn rất sạch sẽ
Liệu anh có thể đưa em ra Tạ Hiện
Mình ngồi chém gió luyên thuyên.
Liệu anh có thể đưa em ra Hàng Đào
Mình đi chợ đêm chọn mua vài cái áo
Hoặc nếu chán rồi anh đưa em về nhà
Hoặc em thích đi đâu xa.
Liệu em có thể cho anh một lần
Được cầm tay em cảm nhận từng hơi ấm
Liệu em có thể hãy cứ im lặng
Để anh nói câu yêu em.
(Liệu em có thể yêu em - Khắc Việt)
Tháng mười. Trời trong veo. Nắng như rót mật xuống đường nhỏ.
Thanh Hà đã bước vào đời Hoàng Linh, một cách tình cờ, trong một ngày như thế...
Nói về anh chàng Hoàng Linh của chúng ta chút nhỉ. Dân Bách khoa chính gốc, ở con người anh hội tụ đủ đặc trưng của các anh chàng Bách khoa: đầu to mắt cận, tính cách hiền hiền đến mức hơi... đụt, và một điểm không thể thiếu nữa là... ế. Ế thâm niên, ế bền vững, chẳng biết đến bao giờ mới có một cô em cứu rỗi. Mấy anh chàng bạn học cùng Linh, còn có mấy anh có một hai mảnh tình nát vắt vai, ít nhất cũng không phải là hoàn toàn chưa biết đến cảm giác cầm cổ tay con gái, chỉ có Linh, chẳng biết có phải học hành chăm chỉ quá không, mà đến giờ đã hai mươi bảy mùa xuân mà anh chàng vẫn chưa biết đến thế nào là cầm tay bạn gái. Đồng nghiệp ở công ty hay trêu, gán ghép anh với mấy đứa tester, anh chỉ cười, thủng thẳng:
- Đời này của em đã an cái phận đồ cổ rồi anh. Gán mấy đứa đó cho em, khác nào hoa lài cắm bãi phân trâu!
Đầu tháng mười, anh leader thông báo sắp có một dev mới vào team. Sẽ không có gì đáng nói, nếu leader không giới thiệu bạn dev mới này là nữ. Bọn dev xôn xao bàn tán, đa phần là về dáng vẻ cô gái này sẽ ra sao. Thằng Phương tuyên bố hùng hồn:
- Chắc là giống dạ xoa lắm. Gái đẹp nó vào hết bên test hoặc là làm nghề khác, chứ gái nào nó chịu làm dev. Hao mòn nhan sắc, chỉ có những đứa không có nhan sắc mới không sợ hao mòn.
Thằng Đạo với thằng Đức nhao nhao hú hét hưởng ứng. Chỉ riêng Linh là cắm mặt vào màn hình, tay vẫn gõ code cành cạch. Với mấy chuyện này, anh luôn giữ tâm mình bình thản, xinh hay xấu là chuyện người ta. Hai mươi bảy năm, tâm anh đã sớm bình lặng, với mấy chuyện gái gú này anh đã sớm không còn cảm giác nữa. Tình yêu, đối với anh là một thứ rất xa xôi, anh chưa từng nghĩ tới chuyện anh sẽ mở lòng ra, yêu một người.
Hôm dev mới vào, như mọi khi, anh cắm đầu vào màn hình, đeo tai nghe kín tai, mọi chuyện bên ngoài anh chọn cách giả câm giả điếc. Đáng tiếc, lần này anh không thể giả điếc được nữa, vì một tiếng hét inh trời từ phía dưới khu của bọn test vang lên, kéo anh ra khỏi thế giới của mình:
- Á... Chị Hà, anh Linh cẩn thận...
Cái ghế của Linh bị trượt trên sàn, còn anh, bị một lực mạnh kéo khỏi ghế, ngã nhào xuống đất. Lúc ngã, anh mơ hồ cảm thấy môi anh chạm vào cái gì đó. Ấm ấm, mềm mềm, thơm thơm, mùi hương cam thật nhẹ, thật thuần khiết. Trái tim chưa bao giờ lỗi nhịp của anh như có cái gì đó nện vào, đập thật mạnh. Anh mở mắt ra, thì chạm phải một đôi mắt nâu trong veo, mở lớn nhìn thẳng vào mắt anh, ánh nhìn đầy hoảng loạn.
Anh Minh leader lôi Linh dậy, để cô bé kia có thể đứng được lên. Lúc đứng lên rồi, anh mới có dịp nhìn kỹ cô gái ấy. Cô không phải xinh đẹp gì, gương mặt chỉ được coi là dễ nhìn, nhưng đôi mắt phượng to và sáng là điểm khiến anh không thể rời mắt. Đôi mắt hơi xếch, hẹp dài, con ngươi trong veo màu nâu non, nhìn như mặt hồ sâu không thấy đáy. Nếu không có anh Minh vỗ vai anh một cái thật mạnh, để anh tỉnh hồn, chắc hẳn anh sẽ đứng mãi ở đây, sẽ bị hãm sâu vào đôi mắt ấy.
Về chỗ ngồi, skype đẩy ra hai tin nhắn. Tin nhắn thứ nhất, là của anh Minh.
"Chú đã tỉnh hồn chưa? Ngày thường chú luôn giả điếc mà hôm nay sao nhìn con người ta ghê thế? Đáng tiếc, anh phải báo cho chú biết, Thanh Hà đã có người yêu rồi."
Trong mắt Linh thoáng hiện vẻ thất vọng. Anh nhìn đến tin nhắn thứ hai. Của một nick lạ, bất quá cái avatar lại không lẫn vào đâu được, ít nhất là với anh.
"Chào anh Linh, em là Thanh Hà, dev mới vào ạ. Xin lỗi anh về chuyện vừa nãy, em đi qua chỗ anh thì đạp phải cái vỏ chuối chẳng biết ai ném ra, bám vào ghế anh ai ngờ xô anh ngã luôn. Mong anh bỏ qua cho ạ."
Anh cười nhẹ, rep lại.
"Không sao em ạ. Chắc thằng Đức nó ăn chuối nó quăng vỏ ra".
Một cái icon mặt cười gửi đến. Anh thở dài, lại đeo tai nghe lên, tiếp tục sự nghiệp code...
p/s: Lại một câu chuyện về dân kỹ thuật ^^
Bảo bảo yết chuyencuangan Ivy_Nguyen vào đọc thử và cho nhận xét nhé
