Tôi không biết câu tiếu lâm này ở đâu ra, nhưng thằng bạn tên Hưng ngồi sau đã dạy tôi câu này: " Cặn bã chìm xuống dưới, rác rưởi nổi lên trên, còn ở giữa mới là nước trong". Ấy là khi hai bàn chúng tôi giữa tổ, nghĩa là nước trong...
Tổ tôi có tất cả sáu bàn, mỗi bàn hai tên nhóc nhí nhố. Bàn tôi là bàn ba, bàn Hưng là bàn bốn, hai bàn quậy và thân nhất tổ. Chúng tôi có hai nam hai nữ - Trang và tôi là nữ, Hưng và Đức Nguyên( hay gọi là Khổng) là nam.
Hàng ngày, tôi quay xuống tíu tít với Trang đủ thứ chuyện. Chúng tôi khá thân tính từ lần ngồi cạnh nhau ngót nghét một tháng. Đồ ăn thức uống, phim phiếc, nhạc nhẽo... đều bị hai đứa tôi lôi ra bàn luận. Trong lúc đó, Khổng ngồi cạnh tôi sẽ chăm chú lắng nghe Hưng - với tài diễn xuất cực kì phong phú - kể chuyện ma bằng giọng khàn khàn của nó.
Vấn đề là, bạn biết không, tôi ngồi chéo Trang, còn Khổng ngồi chéo Hưng, tức là cuộc trò chuyện của hai nhóm nam - nữ sẽ bị cắt ngang và trộn lẫn nhiều lần.
Tôi tin đó là lí do chúng tôi thân thiết như bây giờ.
Ban đầu, tôi vô cùng bực mình khi đang kể dở sẽ có tiếng thì thào " Thế là..." của Hưng xen ngang một cách vô tình mà vô duyên hết chỗ nói. Hoặc có lúc, khi Trang nói bé, tôi sẽ phải vặn hẳn người sang phía Khổng, cắt đứt cuộc trò chuyện của bọn nó để nghe rõ hơn, và điều đó khiến chúng nhăn mặt, giống như tôi.
Nhưng dần dần về sau, tôi nhận ra Trang trở thành người nói chính và Hưng cũng lựa lúc mà kể chuyện chứ không để như ban đầu. Chúng tôi hay nghe Trang bàn về mấy " cặp" trong lớp và chuyện phiếm xảy ra hàng ngày, còn thi thoảng, lúc lên hứng, Hưng mới nhào vào kể một câu chuyện rùng rợn dài hai ngày đêm cho cả lũ nghe.
Còn một lí do nữa khiến cả bọn yêu quý nhau như bây giờ. Tôi có thể chắc chắn đó là do sự đồng cảm rõ rệt xuất phát từ tính nghịch ranh của lũ chúng tôi.
Tổ trưởng tổ tôi là một con bé hắc xì dầu, gắt như nắng 40 độ. Tôi nghĩ tên nó cũng không quan trọng mấy nên để giữ danh dự cho người này, cái tên sẽ được giữ kín giữa chúng tôi, chỉ xin gọi là D.
Tôi và ba đứa kia, Trang, Khổng, Hưng, là ba đứa lọt tầm mắt D nhất - đứa ngồi cuối và hai bàn giữa mà. Vì vậy nên, mở miệng ra là nó nhắc thẳng tên một trong bốn đứa. Đương nhiên thường lỗi tại chúng tôi, nhưng nhiều lần, nó không nghe giải thích với thái độ vô cùng cứng nhắc, làm bốn đứa tổ viên bị oan đến lộn mề.
Ví dụ, hôm Trang bị giấu hộp bút, loanh quanh tìm thì bị nó đưa vào ngồi trong sổ. Hay có lần, Khổng hỏi bài tôi, con bé cũng vô tâm ghi vào. Nhiều lần vô kể, và chúng tôi, theo lẽ tự nhiên, căm nó.
Trong số bốn đứa, Khổng là người ghét tổ trưởng nhất. Con bé hay tát vào mặt thằng bạn tôi, và thằng ấy có thể đùa với bất kì ai, trừ D. Mỗi lần nhắc đến D, mặt nó cau lại, và Khổng dùng những lời lẽ nặng nề đến mức tôi cũng bất ngờ. Cái vẻ mặt hời hợt và nụ cười dễ ghét thường ngày biến đâu mất, thay vào đó là sự khinh khỉnh có chút cay độc.
Tổ tôi có tất cả sáu bàn, mỗi bàn hai tên nhóc nhí nhố. Bàn tôi là bàn ba, bàn Hưng là bàn bốn, hai bàn quậy và thân nhất tổ. Chúng tôi có hai nam hai nữ - Trang và tôi là nữ, Hưng và Đức Nguyên( hay gọi là Khổng) là nam.
Hàng ngày, tôi quay xuống tíu tít với Trang đủ thứ chuyện. Chúng tôi khá thân tính từ lần ngồi cạnh nhau ngót nghét một tháng. Đồ ăn thức uống, phim phiếc, nhạc nhẽo... đều bị hai đứa tôi lôi ra bàn luận. Trong lúc đó, Khổng ngồi cạnh tôi sẽ chăm chú lắng nghe Hưng - với tài diễn xuất cực kì phong phú - kể chuyện ma bằng giọng khàn khàn của nó.
Vấn đề là, bạn biết không, tôi ngồi chéo Trang, còn Khổng ngồi chéo Hưng, tức là cuộc trò chuyện của hai nhóm nam - nữ sẽ bị cắt ngang và trộn lẫn nhiều lần.
Tôi tin đó là lí do chúng tôi thân thiết như bây giờ.
Ban đầu, tôi vô cùng bực mình khi đang kể dở sẽ có tiếng thì thào " Thế là..." của Hưng xen ngang một cách vô tình mà vô duyên hết chỗ nói. Hoặc có lúc, khi Trang nói bé, tôi sẽ phải vặn hẳn người sang phía Khổng, cắt đứt cuộc trò chuyện của bọn nó để nghe rõ hơn, và điều đó khiến chúng nhăn mặt, giống như tôi.
Nhưng dần dần về sau, tôi nhận ra Trang trở thành người nói chính và Hưng cũng lựa lúc mà kể chuyện chứ không để như ban đầu. Chúng tôi hay nghe Trang bàn về mấy " cặp" trong lớp và chuyện phiếm xảy ra hàng ngày, còn thi thoảng, lúc lên hứng, Hưng mới nhào vào kể một câu chuyện rùng rợn dài hai ngày đêm cho cả lũ nghe.
Còn một lí do nữa khiến cả bọn yêu quý nhau như bây giờ. Tôi có thể chắc chắn đó là do sự đồng cảm rõ rệt xuất phát từ tính nghịch ranh của lũ chúng tôi.
Tổ trưởng tổ tôi là một con bé hắc xì dầu, gắt như nắng 40 độ. Tôi nghĩ tên nó cũng không quan trọng mấy nên để giữ danh dự cho người này, cái tên sẽ được giữ kín giữa chúng tôi, chỉ xin gọi là D.
Tôi và ba đứa kia, Trang, Khổng, Hưng, là ba đứa lọt tầm mắt D nhất - đứa ngồi cuối và hai bàn giữa mà. Vì vậy nên, mở miệng ra là nó nhắc thẳng tên một trong bốn đứa. Đương nhiên thường lỗi tại chúng tôi, nhưng nhiều lần, nó không nghe giải thích với thái độ vô cùng cứng nhắc, làm bốn đứa tổ viên bị oan đến lộn mề.
Ví dụ, hôm Trang bị giấu hộp bút, loanh quanh tìm thì bị nó đưa vào ngồi trong sổ. Hay có lần, Khổng hỏi bài tôi, con bé cũng vô tâm ghi vào. Nhiều lần vô kể, và chúng tôi, theo lẽ tự nhiên, căm nó.
Trong số bốn đứa, Khổng là người ghét tổ trưởng nhất. Con bé hay tát vào mặt thằng bạn tôi, và thằng ấy có thể đùa với bất kì ai, trừ D. Mỗi lần nhắc đến D, mặt nó cau lại, và Khổng dùng những lời lẽ nặng nề đến mức tôi cũng bất ngờ. Cái vẻ mặt hời hợt và nụ cười dễ ghét thường ngày biến đâu mất, thay vào đó là sự khinh khỉnh có chút cay độc.