Chương 1
Câu chuyện, có lẽ nên bắt đầu từ ngôi biệt thự ấy…
Đó là một mùa đông lạnh, rét căm căm. Cây bàng đối diện cửa sổ đã trút hết lá, trơ trọi và cô độc. Một quang cảnh thoáng gợi buồn.
Tôi áp mặt vào cửa kính, thổi một hơi thật dài, thích thú nhìn hơi nước bám đầy một mảng kính, rồi đưa tay lên vẽ một hình tròn nho nhỏ đủ để nhìn xuyên qua lớp kính mỏng. Tôi tự bật cười, cảm thấy trò này vừa trẻ trâu lại vô vị.
Có tiếng mở cửa lạch cạch dưới lầu, chắc mẹ về rồi, tôi vui mừng định chạy xuống đòi quà, thế nhưng lại có một thứ bên kia cửa kính khiến tôi phải nán lại. Qua vòng tròn hơi nước, xuyên qua những cành bàng khẳng khiu trụi lá, tôi có thể nhìn thấy vẻ đẹp diệu kỳ của một ngôi biệt thự. Ừm, nó vừa được bốn người thợ sơn lại và chỉnh sửa một chút. Và lúc này nó mang màu trắng, một màu trắng ảm đạm với những khối kiến trúc chắp vá một cách tinh tế.
Đợi nhé, chị sẽ khám phá em sau! Tôi búng tay, nghĩ thầm trong bụng, rồi “soạt” một tiếng kéo rèm cửa lại, sau đó tung tăng chạy xuống dưới lầu.
Tôi ôm chầm lấy mẹ sau gần một tháng xa cách, dụi dụi vào người mẹ, làm nũng đòi quà. Mẹ bật cười, lôi trong túi sách ra một gói kẹo dừa cộp mác đặc sản Bến Tre đưa cho tôi, rồi xoa đầu tôi mà rằng:
“Lớn đầu vậy rồi mà cứ như trẻ con.”
Tôi nhìn gói kẹo dừa, cảm thấy phát ngán đến nơi, mỗi lần mẹ đi Bến Tre chỉ toàn mang kẹo dừa về. Một đống kẹo dừa luôn, rồi lại bảo tôi mang biếu các bác hàng xóm, vì nhiều quá mà trẻ con trong nhà thì chỉ có một.
Lần này, không cần mẹ phải ban lệnh, tôi cũng tự động đi gói ghém kẹo dừa, điểm lại một lượt hàng xóm trong ngõ. Chợt, tôi nghĩ ra một chuyện rất quan trọng, bèn khoe với mẹ:
“Mẹ, con có phát hiện mới! Căn nhà bên cạnh ấy, xây xong rồi, từ nay chúng ta không còn bị ảnh hưởng bởi ô nhiễm tiếng ồn nữa. Mà nhà ai thế mẹ? Có cần biếu kẹo không mẹ?”
“Dĩ nhiên rồi, con yêu!” Tiếng mẹ từ trong bếp nói vọng ra.
“Vậy con đi nhé!” Tôi vui vẻ xách một lô kẹo, khệ nệ đi phân phát kẹo đến từng nhà hàng xóm. Bỗng nhiên, tôi cảm thấy mình chẳng khác nào ông già tuyết phát kẹo cho trẻ nhỏ. Tôi tự tưởng tượng rồi tự bật cười một mình…
Một chiếc xe tải lớn chạy qua, đỗ xịch vào ven đường, cạnh biệt thự trắng. Có hai người đàn ông nhảy khỏi xe, và họ đang chuẩn bị vận chuyển đồ đạc gì đó. Tôi nheo nheo mắt, nhìn cậu con trai trẻ tuổi nhất, cảm thấy anh ta thực sự rất dễ thu hút ánh nhìn. Ừm, anh ta rất đẹp trai. Tóc đen ngắn, mũi cao thẳng, mặt V-line, trông như ngôi sao Hàn Quốc ấy. Mặt mũi sáng sủa vậy, không gia nhập làng giải trí quả thực là phí phạm tài nguyên quốc gia. Tôi tặc lưỡi tỏ vẻ tiếc nuối, rồi xách gói kẹo dừa định bụng chạy qua nhà hàng xóm mới.
Chợt, tôi phát hiện một chiếc xe hơi màu đen trông cực kỳ oách dừng lại trong sân biệt thự. Từ trong xe, một cô bé với chiếc tai thỏ màu hồng đang không ngừng mếu máo bước xuống, được một lát sau thì bật khóc thống thiết. Anh trai Korean đang bê thùng đồ to tướng vội vã buông xuống đất, rồi chạy lại gần dỗ dành cô bé. Trông dáng vẻ anh ta dỗ trẻ con thật buồn cười, lại còn giơ hai ngón tay lên làm tai thỏ, làm trò cho cô bé cười nữa.
“Em là hàng xóm mới của chúng tôi phải không? Quà ra mắt của chị đó.” Tôi ngồi xổm xuống bên cạnh anh trai Korean, chìa túi kẹo được gói ghém ngộ nghĩ ra trước mặt cô bé.
Cô bé nọ nhăn nhó, đôi mắt đen láy tròn xoe ngập nước nhìn tôi vẻ xa lạ, rồi lắc lắc đầu, nhất định không chịu nhận quà của tôi.
Tôi cảm thấy thất bại vô cùng. Cười xoà. Tất nhiên, bị người ta từ chối mà còn là trẻ con nữa, dĩ nhiên, xấu hổ quá!
Đúng lúc này, anh trai Korean liền chộp lấy gói kẹo, mỉm cười dịu dàng. Nụ cười ấy hoà trong gió đông, thật nổi bật khiến tôi nhìn đến thất thần. Anh nói:
“Cảm ơn em, hàng xóm mới!” Dứt lời, liền quay sang đứa em nhỏ, nhẹ nhàng khuyên bảo: “Đình Lam, ngoan, chị cho kẹo, em phải nói cảm ơn chứ.”
Ồ, thì ra anh cũng là chủ nhà ư? Vậy mà tôi cứ tưởng anh chỉ là người khuôn vác cơ chứ. Tôi cười, nói không có gì đâu, rồi chạy thẳng về nhà.
Chà, hàng xóm mới là gia đình giàu có, rất giàu có. Con trai nhà đó lại đẹp trai, lễ độ nữa chứ. Tự nhiên tôi cảm thấy bản thân như bay lên đến chín tầng mây vậy, trôi bồng bềnh, hư hư thực thực. Tôi đang rất kích động, bởi chính tôi cũng không tin có một người suất xắc như thiên thần lại trở thành hàng xóm nhà mình đâu.