Ở phía bên phải công ty, có một cây hoa gạo lớn. Mùa hoa nở, những đóa hoa nhỏ ẩn hiện dưới tán lá xanh, hệt những đốm lửa nhỏ rực cháy giữa trời tuyết lạnh căm.
Nhân gian tháng ba, hoa gạo rợp trời.
Cô gái nhỏ, trong bộ đồ văn phòng màu xanh nhạt, cứ đến chiều muộn, lại đứng dưới gốc cây gạo, hình như chờ người tới đón. Cứ mỗi lần tan làm, anh lại nhìn thấy bóng dáng xanh nhạt ấy, mái tóc ngắn màu hạt dẻ óng mượt như tơ bay tứ tung trong gió chiều.
Một ngày...
Hai ngày..
Bóng dáng bé nhỏ ấy, chẳng biết từ khi nào, đã in hằn vào tâm trí anh.
*
Mỗi buổi sáng, như thường lệ, anh phải đi mua đồ ăn cho tất cả mọi người trong nhóm. Hôm nào vào thang máy, anh cũng cầm theo cả lố bánh mì, có khi còn thêm vài túi sữa. Chẳng hiểu sao, cái bọn này không đi mua được, mà cứ đổ tất cả lên đầu anh nhỉ?
Chắc anh thiếu nợ bọn nó cái gì ở kiếp trước, nên kiếp này anh phải làm tôi làm mọi cho chúng nó để đền bù. Ý nghĩ khôi hài khiến anh phì cười, cũng may thang máy có mình anh, không thì chắc người ta sẽ nghĩ "Chắc thằng này bị tâm thần. Tội nghiệp!".
Cửa thang máy chợt mở. Một cô gái bước vào. Bộ váy xòe lục nhạt ôm lấy thân hình nhỏ nhắn, gương mặt trắng trẻo thuần khiết như trẻ con. Anh hơi ngây người. Gái ở công ty anh rất nhiều, nhưng người nào trông cũng già dặn, ít thấy vẻ mặt ngây thơ thế này.
- Ơ... Anh gì ơi. Mặt em có gì không ạ?
Anh đỏ mặt, mẹ anh dạy, nhìn chằm chằm người khác là khiếm nhã. Dời tầm mắt khỏi cô gái nhỏ đó, anh hướng ánh mắt lên trần nhà, miệng khẽ huýt sáo.
Kinh coong... Chuông thang máy reo. Cửa thang bật mở. Anh giật mình, cô gái lúc nãy đang nhìn anh, vẻ mặt ngây ngô, như không hiểu anh có vấn đề gì.
- Anh có ra không ạ? Em thấy... hình như mình cùng lên một tầng!
*
Gốc cây gạo, như thường lệ, có một bóng dáng nhỏ nhắn đứng chờ. Làn váy xanh lục bay bay trong gió. Hoa gạo đỏ rực rơi lả tả, nhuôm đỏ mặt đất, màu đỏ tươi diễm lệ đến tột cùng.
Anh bước tới gần cô gái đó.
Một bước.
Hai bước.
Anh dừng lại, cách cô gái ba bước chân. Ba bước, khoảng cách tưởng rất gần, nhưng đối với anh, nó xa lắm.
- Em gì ơi...
Cô bé đó quay mặt lại. Đôi mắt trong nheo nheo, nhìn anh, trong ánh nhìn chứa ý cười thật nhẹ.
- Lại gặp anh rồi. Có lẽ chúng ta có duyên.
(còn tiếp)
Nhân gian tháng ba, hoa gạo rợp trời.
Cô gái nhỏ, trong bộ đồ văn phòng màu xanh nhạt, cứ đến chiều muộn, lại đứng dưới gốc cây gạo, hình như chờ người tới đón. Cứ mỗi lần tan làm, anh lại nhìn thấy bóng dáng xanh nhạt ấy, mái tóc ngắn màu hạt dẻ óng mượt như tơ bay tứ tung trong gió chiều.
Một ngày...
Hai ngày..
Bóng dáng bé nhỏ ấy, chẳng biết từ khi nào, đã in hằn vào tâm trí anh.
*
Mỗi buổi sáng, như thường lệ, anh phải đi mua đồ ăn cho tất cả mọi người trong nhóm. Hôm nào vào thang máy, anh cũng cầm theo cả lố bánh mì, có khi còn thêm vài túi sữa. Chẳng hiểu sao, cái bọn này không đi mua được, mà cứ đổ tất cả lên đầu anh nhỉ?
Chắc anh thiếu nợ bọn nó cái gì ở kiếp trước, nên kiếp này anh phải làm tôi làm mọi cho chúng nó để đền bù. Ý nghĩ khôi hài khiến anh phì cười, cũng may thang máy có mình anh, không thì chắc người ta sẽ nghĩ "Chắc thằng này bị tâm thần. Tội nghiệp!".
Cửa thang máy chợt mở. Một cô gái bước vào. Bộ váy xòe lục nhạt ôm lấy thân hình nhỏ nhắn, gương mặt trắng trẻo thuần khiết như trẻ con. Anh hơi ngây người. Gái ở công ty anh rất nhiều, nhưng người nào trông cũng già dặn, ít thấy vẻ mặt ngây thơ thế này.
- Ơ... Anh gì ơi. Mặt em có gì không ạ?
Anh đỏ mặt, mẹ anh dạy, nhìn chằm chằm người khác là khiếm nhã. Dời tầm mắt khỏi cô gái nhỏ đó, anh hướng ánh mắt lên trần nhà, miệng khẽ huýt sáo.
Kinh coong... Chuông thang máy reo. Cửa thang bật mở. Anh giật mình, cô gái lúc nãy đang nhìn anh, vẻ mặt ngây ngô, như không hiểu anh có vấn đề gì.
- Anh có ra không ạ? Em thấy... hình như mình cùng lên một tầng!
*
Gốc cây gạo, như thường lệ, có một bóng dáng nhỏ nhắn đứng chờ. Làn váy xanh lục bay bay trong gió. Hoa gạo đỏ rực rơi lả tả, nhuôm đỏ mặt đất, màu đỏ tươi diễm lệ đến tột cùng.
Anh bước tới gần cô gái đó.
Một bước.
Hai bước.
Anh dừng lại, cách cô gái ba bước chân. Ba bước, khoảng cách tưởng rất gần, nhưng đối với anh, nó xa lắm.
- Em gì ơi...
Cô bé đó quay mặt lại. Đôi mắt trong nheo nheo, nhìn anh, trong ánh nhìn chứa ý cười thật nhẹ.
- Lại gặp anh rồi. Có lẽ chúng ta có duyên.
(còn tiếp)