Truyện ngắn Món quà của mưa

Mashiro-miuna

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
18/3/18
Bài viết
1.965
Gạo
908,0
Có lẽ trời sắp mưa, Đông Vũ nghĩ. Qua ô cửa kính mờ như màu pha lê đục, cậu thấy được nền trời xám xịt với hàng cuộn mây đen dày đặc. Trong không khí thoang thoảng mùi lành lạnh của gió.
Kéo tủ ra, cậu lấy một chiếc áo khoác đen mặc vào, xỏ chân vào đôi giày thể thao ấm áp, và bước ra ngoài với một chiếc ô màu nước biển - màu sắc mà cậu yêu thích.
Đông Vũ thả chậm cước bộ, tận hưởng cảm giác tê tê lành lạnh mà gió đông đem tới, mặc dù mái tóc nâu bồng bềnh của cậu đã bị gió vò rối tung. Không khí mát mẻ, lại pha thêm chút lạnh khoan khoái. Cậu hít một hơi thật sâu, rồi thở ra nhẹ nhàng. Bao nhiêu căng thẳng, mệt mỏi cả tuần vừa qua đều theo tiếng thở của cậu mà biến mất.
Tiếng đùng đùng vang lên, một tia sáng trắng chẻ bầu trời làm hai mảnh. Vài giọt mưa lác đác rơi xuống. Đông Vũ bật ô, vẫn bước đi chậm rãi như vậy. Giữa những con người đang hối hả, tấp nập, cậu mang một vẻ yên tĩnh lạ thường.

Rồi mưa rơi. Lúc đầu là từng giọt, từng giọt, sau đó ào ào đổ xuống. Khi kịp nhận ra có mưa thì mọi thứ trước mặt đã trắng xóa. Mưa mang theo âm thanh từ bầu trời xa vời kia, nơi cậu không thể với tới. Những tiếng lộp bộp vui tai đập nhẹ lên tán ô. Giờ cái ô đã trở thành chiếc loa đặc biệt của riêng cậu.
Những ngày mưa, cậu thích đi loanh quanh trong thành phố. Cái sở thích kì cục- mẹ cậu đã nhận xét vậy, và anh hai cậu cũng đồng tình với điều đó. Nhưng lúc ấy cậu chỉ cười. Đối với mưa, cậu luôn mang theo một sự yêu thích cố chấp đến kì lạ, không ai biết tại sao, chính cậu cũng không biết, mà có lẽ biết, cậu cũng không muốn nói ra.


Năm 18 tuổi, cậu yêu một cô gái, Hạ Vân. Lúc đó, trong mắt cậu, cô là đẹp nhất, sự tồn tại của cô khiến thế giới huy hoàng, khiến trời đất thay đổi. Đôi mắt cô, nụ cười cô, tiếng nói cô,... đó đều là những thứ tuyệt nhất trong mắt cậu, không có ai hơn cô được nữa. Cậu dùng hết can đảm để ngỏ lời với cô. Nhưng cô không đồng ý. Cô nói, cô không thích cậu, cậu rất kì quặc. Trái tim cậu lúc ấy đã vỡ vụn.
Cậu thừa nhận, mình là người ít nói. Cậu không thích giao du với ai, chỉ ngồi trong một góc của lớp, đọc sách hoặc vẽ tranh. Do đó mà cậu không có nhiều bạn, nói đúng hơn chẳng ai thật lòng muốn kết giao với cậu cả. Cậu không biết cách giao tiếp, thế nên cậu trong mắt mọi người luôn xa cách, và họ gọi cậu bằng cái tên thật khó nghe - kẻ dị hợm.
Sau lần tỏ tình ấy, cậu càng khép mình với thế giới xung quanh hơn, rồi chẳng biết từ lúc nào, cậu có thói quen yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, tĩnh lặng như vậy, giống như mọi thứ trên đời đều không tồn tại. Rồi chẳng biết từ lúc nào, cậu yêu mưa. Cậu yêu màu trong suốt của những hạt nước tròn tròn, cậu yêu tiếng mưa đập lên tán ô của cậu, cậu yêu mùi hương thanh mát chỉ thuộc về mưa. Vào những ngày mưa, cậu thường đi tới những quán cà phê vắng khách, chọn một chỗ gần cửa sổ, gọi ly cà phê sữa rồi lẳng lặng nhấm nháp những kỉ niệm của mình, kể cả về cô gái Hạ Vân ấy. Cho đến bây giờ, cậu vẫn cảm thấy khó thở khi nhớ về những lời nói như dao găm kia.

Hôm nay cũng không ngoại lệ. Cậu lại tới quán cà phê kia, rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm cơn mưa rào đang ào ạt đổ xuống.
"Anh ơi." Một tiếng nói vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của cậu. Đông Vũ quay ra nhìn, một cô bé đang đứng gần cậu, mái tóc cô ướt sũng, vài giọt nhỏ xuống thấm vào áo, nước da trắng nhợt nhạt gần như trong suốt, đôi môi hồng phấn lộ ra nụ cười yếu ớt.
"Em có thể ngồi đây được không?"
Đông Vũ gật đầu: "Đừng làm ồn."
Cô bé mỉm cười, không hề tỏ ra khó chịu hay buồn bực như bao người khác khi cậu nói những lời đó. Cậu tiếp tục nhấm nháp ly cà phê và ngắm mưa. Tiếng giấy bút vang lên làm cậu chú ý.
Đông Vũ quay ra, cô bé đang vẽ tranh, mái tóc ướt bết dính vào mặt. Cậu hơi cau mày: "Em sẽ bị cảm."
Cô bé ngẩng đầu nhìn cậu, rồi mỉm cười không đáp, đôi tay vẫn tiếp tục vẽ tranh. Cậu ngẩn người khi thấy bức tranh đó không vẽ cảnh vật hay con người, mà chỉ vẽ những hạt mưa, sinh động như thật. Cậu nhìn nét vẽ của cô chăm chú đến quên thời gian.
"Có thể cho anh bức này không?" Khi cô bé đã buông cây bút, Đông Vũ hỏi.
Cô bé nhìn cậu, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc ướt của mình, đáp một câu chẳng ăn khớp gì với câu hỏi: "Anh đang buồn."
"Sao em nghĩ vậy?"
"Vì chỉ những người buồn mới tìm tới mưa."
Đông Vũ yên lặng, rồi cậu bật cười: "Vậy những người vui vẻ sẽ tìm tới nắng sao?"
"Có lẽ thế. Nhưng nắng sẽ làm họ cháy da, như vậy niềm vui của họ sẽ mất đi một chút."
Cả hai người cùng bật cười.
Cô bé vỗ nhẹ mu bàn tay cậu:"Nhiều người cứ tưởng mưa buồn. Nhưng nó không buồn, chỉ là họ nghĩ nó buồn mà thôi. Mưa mang theo mát mẻ và thanh thản. Chỉ những người thực sự yêu mưa, sẵn sàng buông bỏ nỗi chấp nhất trong quá khứ mới có được món quà này."
Đông Vũ ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ. Thật lâu sau, cậu mới lộ ra nụ cười thanh thản: "Buông bỏ nỗi chấp nhất trong quá khứ..."
Rồi cậu quay lại đằng sau: "Cô bé, em..."
Không có ai ở sau cậu cả. Những vệt nước mưa từ mái tóc của cô bé trên sàn hoàn toàn biến mất. Cậu hỏi một người cách mình không xa lắm: "Ông có thấy cô bé ngồi cạnh tôi đi đâu không?"
Ông khách ngẩn người rồi cười rộ lên: "Chàng trai trẻ, nãy giờ cậu ngồi đó một mình mà."
Đông Vũ cực kì kinh ngạc, cho đến khi ra khỏi quán cà phê vẫn không hết kinh ngạc. Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai cậu: "Mưa mang theo mát mẻ và thanh thản..."
Cậu giật mình quay lại phía sau, không có ai cả. Lúc đó, một giọt nước mưa rơi xuống bàn tay cậu, lẳng lặng nằm đó, mang theo mát mẻ và dịu dàng vô tận. Đông Vũ bật cười: "Phải rồi, món quà của mưa."
Sau đó, cậu cất bước trở về nhà. Ngoài kia, mưa vẫn cứ rơi...
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Mashiro-miuna

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
18/3/18
Bài viết
1.965
Gạo
908,0
Re: Món quà của mưa
Căn phòng lạnh ngắt.
Tách cà phê lạnh lẽo.
Lời nói lạnh lùng.
Mọi thứ đều lạnh...
Huệ bật cười chua chát. Cô nâng ly cà phê còn vương hơi nóng lên nhấp một ngụm, nhưng trong miệng thì chỉ cảm giác được vị lạnh, hơi cà phê lạnh buốt xâm nhập vào từng tế bào nơi đầu lưỡi làm cô rùng mình.
"Cho em một lí do." Huệ hơi nhếch miệng cười, chất giọng trống rỗng khiến cô ngẩn ngơ một lúc lâu, tự hỏi từ lúc nào mà lòng mình nặng trĩu đến vậy.
"Em biết đấy, tôi vốn không yêu em. Hai chúng ta kết hôn chỉ vì lợi ích chính trị bên gia đình mà thôi." Người đàn ông ngồi đối diện, trên dưới 30 tuổi, Âu phục gọn gàng, khuôn mặt điển trai với ánh mắt trưởng thành, chững chạc hấp dẫn không biết bao nhiêu người phụ nữ.
"Và giờ tìm được người mình thích thì anh liền muốn thoát khỏi em ư?" Huệ nhạt nhẽo hỏi.
"Ý tôi không phải thế. Tôi chỉ là..."
"Được rồi. Em hiểu. Mai em sẽ mời luật sư đến nhà làm thủ tục ly hôn." Không để người đàn ông giải thích thêm, Huệ liền mở miệng cắt đứt, cô đứng dậy, để lại tiền cho ly cà phê của mình và rời khỏi quán.

Bên ngoài trời đã bắt đầu mưa...
Huệ đưa mắt nhìn lên nền trời xám xịt, lòng mênh mang nặng trĩu. Cô bất giác nhớ lại bài thơ mình đã đọc ở đâu đó.
Cõi lòng tràn cô tịch
Buông vô tận vô cùng
Khi ngẩng đầu
Lặng ngắm
Mưa giăng đầy thinh không

"Mưa giăng đầy thinh không", cô thì thầm lặp lại. Trên bầu trời, những tia chớp giật lia lịa làm bừng lên ánh sáng trắng, sét đánh xuống đâu đó quanh đây, sầm đùng đùng vang lên làm bước chân người vồn vã hơn hẳn.
"Mưa rồi..." Huệ lẩm bẩm, cô nhìn xung quanh xem có mái hiên hay cửa hàng để trú mưa nào không. Và một mái che nhỏ màu xanh dương với viền trắng ở góc đường đã thu hút cô. Tiếng giày cao gót lạch cạch vang trên đường bộ. Huệ bước vào quán cà phê nhỏ. Chuông cửa liền ngân lên một tiếng thánh thót báo hiệu có khách. Trong quán không nhiều người lắm, đa phần là các thiếu nữ tụ tập tán gẫu với nhau, dù gì quán này cũng gần trường học. Chủ quán là một người đàn ông đẹp trai vô cùng lịch thiệp. Anh cười hỏi: "Quý cô xinh đẹp, ngài đến một mình hay còn chờ ai?"
"Tôi đến một mình." Trước câu hỏi đầy hài hước đó, Huệ khe khẽ cười thành tiếng.
"Vậy được rồi, xin hãy đi theo tôi."
Đôi môi Huệ lần nữa cong thành một đường tươi tắn. Vụ ly hôn vừa rồi dù vẫn còn dư lại chút tàn vị, nhưng "ám khí" cũng không nặng như trước.
Hai người kết hôn với nhau chỉ vì sự hợp tác của công ty hai nhà, hoàn toàn không có tí tình cảm nào cả. Vậy nên cô cũng không cần luyến tiếc cuộc hôn nhân ấy. Điều duy nhất làm lòng cô nặng trĩu, đó là bố mẹ cô. Họ mà biết chuyện cô đã ly hôn, thì không biết phản ứng lớn đến mức nào đây.

Huệ sinh ra trong một gia đình khá giả, phải nói là cũng được xếp vào loại giàu. Bố cô mở một công ty chuyên ngành thực phẩm. Mà bạn của bố, cũng có một công ty con theo ngành ấy. Vậy là để thắt chặt quan hệ, hai nhà liền kết thành thông gia. Mà cô thì không may mắn, chính là người đứng mũi chịu sào. Mẹ kế vốn không thân cận với cô, ba thường đi làm không để ý đến cô. Mà lần này, chính là cơ hội tốt có thể để cho công ty hai bên gia đình đều phát triển. Nghĩ đến việc làm bố mẹ vui mừng, cô liền hồ đồ nhận lấy việc kết thông gia này. Kết hôn được gần một năm, số lần "người gọi là chồng" về nhà đếm được bằng đầu... móng tay. Mà có về đi chăng nữa, thì cũng là ngủ trong phòng làm việc. Sáng dậy anh ta đi sớm, lúc cô thức giấc thì chẳng còn ai ở nhà. Nhưng cũng có khi hai người đều rảnh, ngồi tán gẫu với nhau vài câu về công việc, hoàn toàn không có chút tình thú nào của vợ chồng son cả. Thường thì những cuộc nói chuyện như vậy sẽ rơi vào không khí trầm mặc ngượng ngùng, và kết thúc bằng câu nói khô khan rập khuân theo một kiểu mà hai người thay phiên nhau nói: "Anh/Em bận rồi. Anh/Em đi trước đây. Giờ ly hôn, cô ngược lại không có chút gì đau khổ của một "góa phụ bị chồng ruồng bỏ", mà lại càng thêm sung sướng, tự do.

Trong lúc nghĩ miên man, ly cà phê của cô đã không còn ấm nóng như trước. Huệ cầm cái thìa nhỏ khuấy vài vòng, đưa đôi mắt nhìn ra làn mưa trắng xóa.
Huệ rất thích mưa. Mưa đối với cô mà nói, là điều gì đó thật diệu kì, thật lạ lùng, hấp dẫn. Những tia bạc lóe trên bầu trời, tiếng ầm ấm vang dội như trống, những giọt mưa trong vắt nối đuôi nhau thành một đoàn tên bắn xuống từ không gian xa xôi,... mọi thứ đều hấp dẫn tầm mắt cô. Mùi hương của mưa, sự mát mẻ của mưa, tiếng gõ nước trên mái hiên làm tim người bỗng bình yên kì lạ... Huệ nhắm mắt lại, cảm nhận hơi nước đang đong đầy trong không khí, thấm vào da thịt, từng chút, từng chút một...

Những ngày mưa như vầy, dù hôm đó có nhiều cuộc hẹn hay kế hoạch như thế nào, cô đều hủy hết. Có thể là cầm chiếc ô tím bước đi bình thản giữa dòng người tấp nập, tạt ngang qua công viên ít người, hoặc ghé vào một quán cà phê nhỏ yên tĩnh nào đó. Cô sẽ chọn một chỗ ngồi bên cửa sổ, gọi một tách cà phê sữa, và lẳng lặng ngắm nhìn cơn mưa. Ly cà phê nóng hổi nghi ngút khói bay, rồi dần dần nguội ngắt. Cô không uống nó. Chỉ là đặt nó trước mặt, dùng thìa khuấy từng đợt sóng và ngắm mưa qua ô cửa trong suốt. Ly cà phê đã lạnh, nhưng nếu mưa chưa tạnh, cô vẫn sẽ ngồi im đấy, gọi một ly cà phê khác, rồi lại lẳng lặng ngắm nhìn mưa. Đến khi nào quán đóng cửa, cô mới trở về nhà.

"Chuyện gì làm cô không vui thế, tiểu thư xinh đẹp?" Anh chủ quán kéo ghế và ngồi đối diện cô rất tự nhiên, bày ra tư thái phong độ và nở một nụ cười đầy mê hoặc.
Huệ rời mắt khỏi làn mưa rả rích, lúc này cô mới nhận ra trong quán chỉ còn mình cô đang dày vò ly cà phê. Huệ bật cười lắc đầu: "Không có gì. Chỉ là thích ngắm mưa thôi. Này, anh chủ quán..."
"Dạ Vũ." Chàng điển trai ngắt lời cô một cách lịch sự, "Cô có thể gọi tôi bằng cái tên đó. Gọi chủ quán nghe rất già."
"À, được thôi. Dạ Vũ, anh thấy tôi thế nào?"
"Rất xinh đẹp, tôi đã nói ngay từ lúc cô mới bước chân vào quán rồi."
"Vậy mà vẫn bị thất tình mới hay." Huệ nở nụ cười tinh quái, hàng lông mày như lá liễu hơi nhướn lên. Cô cũng không phải loại tiểu thư cổ hủ đỏ mặt xấu hổ trước sự trêu trọc của đàn ông.
"Thất tình à? Này cô bạn trẻ, cô đùa tôi đúng không? Ai lại không có mắt mà chia tay cô vậy?" Giọng Dạ Vũ đầy nghi ngờ, cộng thêm biểu hiện chân thành trên mặt anh ta, ai cũng nghĩ anh ta đang nói lời thật lòng.
Huệ cười phá lên: "Chồng tôi." Nói xong câu đó, nụ cười trên mặt cô cũng tắt ngúm. Cô không được dạy cầm kì thi họa như mấy hoàng hoa khuê nữ thời cổ đại, nhưng ít nhất cũng học được bản lĩnh "vật lộn" với đàn ông. Trò tán tình của tên này còn non lắm.
Dạ Vũ nghe câu ấy, nhưng anh không bày ra dáng vẻ sửng sốt rồi gượng gạo như cô tưởng. Anh huýt sáo một tiếng đầy ngạc nhiên: "Thật bất ngờ. Này cô gái trẻ, tôi nói thật, cô bao nhiêu tuổi thế? Nhìn mới 20, 21 thôi, sao lấy chồng sớm vậy? Cô biết gì không, đàn ông thời nay đều là kẻ phụ tình. Hiếm ai tử tế lắm. Như tôi chẳng hạn." Nói xong, Dạ Vũ giương giương tự đắc hếch cằm lên.
Lòng đề phòng nãy giờ của Huệ được thả xuống vài phần, bất giác giọng cô cũng thêm mấy phần bông đùa thân thiết: "Anh mà tử tế thì gái ế đều kiềm được chồng."
"Ha ha... cô nói phải. Được rồi, cô gái trẻ, tôi nói cô nghe điều này. Hôn nhân, thật ra chính là nấm mồ của tình yêu, là chỗ chôn tình yêu của con người. Trước khi bước vào nấm mồ và say giấc vĩnh viễn trong đó, ít nhất cô phải bỏ vào đó thật nhiều vàng ngọc, kim cương, phỉ thúy. Có như vậy, dù là nấm mồ, thì nấm mồ ấy vẫn đẹp và trang trọng. Nhớ kĩ lời tôi nói nhé cô gái. Người khác có thể đào mộ hộ cô, nhưng chính cô phải là người đặt vào mồ ấy những gì mình muốn mang theo. Được rồi, giờ đã đến lúc quán đóng cửa. Tạm biệt cô nhé."
Huệ cười gật đầu, đứng dậy cáo từ. Cô rút trong túi ra một tờ tiền thì bị Dạ Vũ chặn lại: "Không cần, quán tôi có dịch vụ miễn phí cho những người yêu mưa. Tên tôi là Dạ Vũ mà, mưa đêm đấy."
"Có liên quan gì đến việc tôi yêu mưa?" Huệ buồn cười hỏi lại, cô rất không khách khí cất tờ tiền vào ví mình rồi bước ra khỏi quán, kèm theo một cái ô miễn phí mà Dạ Vũ đã tặng. Tiếng chuông đinh đang vang lên lần nữa. Bên ngoài, trời vẫn mưa. Nhưng lòng Huệ lại có một cảm giác sảng khoái lạ thường. Huệ cười, thầm nhủ bao giờ phải tới quán kia lần nữa mới được. Cô quay lại phía sau, nhưng tất cả những gì cô nhìn thấy, chỉ là làn mưa trắng xóa. Quán cà phê nhỏ nằm góc đường giống như có phép thuật, đã biến mất không chút dấu vết. Huệ bần thần dụi mắt, cô nhìn kĩ lại, vẫn là góc đường vắng lặng, đến mái hiên cũ còn không có chứ lấy đâu ra một quán cà phê.
Chẳng lẽ mọi chuyện vừa rồi là mơ? Cô nhìn cây ô mình cầm, nhưng bẳng cách thần kì nào đó, chiếc ô xanh của cửa hàng lại biến thành cái ô tím của cô.
"Quán tôi có dịch vụ miễn phí cho những người yêu mưa..."
"Tên tôi là Dạ Vũ mà, mưa đêm đấy..."

Kinh ngạc, khiếp sợ bỗng hóa thành một nụ cười. Huệ bật cười vui vẻ. Quả nhiên, mưa đem lại cho người ta một món quà rất tuyệt vời. Hôn nhân là mồ chôn tình yêu? Cái này, cô sẽ nhớ kĩ.
Huệ cất bước về nhà. Lòng cô rạo rực đầy niềm vui.
 

Tác Giả Nhí

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/8/16
Bài viết
303
Gạo
0,0
Re: Món quà của mưa
Có khiếu viết ngôn đấy, nhưng cảm xúc còn trôi quá, chưa đánh sâu, cách bố cục chưa đẹp, chính tả chuẩn, đề nghị lấp hố đầy đủ, mà chủ quán có gì đâu mà giả, với cái tên kì quá, lúc kì thuần việt, lúc thì trung sao ý, cốt truyện cũng không gây cấn lắm, thôi viết tiếp, Nhí xem!
 

Mashiro-miuna

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
18/3/18
Bài viết
1.965
Gạo
908,0
Re: Món quà của mưa
Có khiếu viết ngôn đấy, nhưng cảm xúc còn trôi quá, chưa đánh sâu, cách bố cục chưa đẹp, chính tả chuẩn, đề nghị lấp hố đầy đủ, mà chủ quán có gì đâu mà giả, với cái tên kì quá, lúc kì thuần việt, lúc thì trung sao ý, cốt truyện cũng không gây cấn lắm, thôi viết tiếp, Nhí xem!
Ứ chịu đâu! Nhí bình mà không like à? Miu biết mình muốn Nhí thưởng gì rồi. Bài nào Nhí bình của Miu, mà Nhí thấy bài Miu trên chữ "ổn" một chút là phải like đấy.
Nếu Nhí không thích thì Miu sẽ nghĩ phần thưởng khác, đảm bảo tàn bạo dã man hơn cái này. ;;);))
Còn về việc đào hố, Miu thề là Miu bị oan.:o3 Hôm nay nhà Miu có mưa, thế là bài này ra đời đấy chứ. Chẳng qua khi đặt tên bài là "Món quà của mưa" Miu lại chợt nhớ ra mình có một bài cũng tên y chang vầy, thế là Miu thuận nước đẩy thuyền, cho bọn nó thành tỷ muội tốt cùng chung một tên luôn.
Mà Nhí nói dùng tên Trung tên Việt, nhưng giờ đất nước Việt Nam đa số đều là dựa theo nghĩa Hán Việt mà đặt tên đấy. Huệ có thể là tên Việt, nhưng nếu Miu sửa thành La Huệ thì thành gì? Còn Dạ Vũ, ý Miu là bầu trời màu đen báo hiệu cho mưa ý, Dạ Vũ xuất hiện làm cuộc đời của Huệ bước sang trang mới, tươi sáng hơn. Nhân vật Huệ này, xây dựng trên hình ảnh một cô bé giàu có thiếu thốn tình thương của mẹ và cha, nhưng thiếu không có nghĩa là không có, vậy nên tâm lí nhân vật này nói chung an bình, không cần đi sâu. Còn về Dạ Vũ, đây là bí ẩn, chỉ mình Miu biết hắn là ai là được rồi. Mà Nhí nói chủ quán không giả, Miu không biết Nhí đang nói đến chỗ nào, vì trong bài Miu không thấy chi tiết đó.
Cốt truyện của Miu không cần sự gay cấn. Bởi vì, câu chuyện này nói là món quà của mưa, chứ thật ra mượn mưa để khuyên con người. Mưa có nghĩa là mới, tẩy trôi, rửa sạch, đau khổ, âu yếm và dịu dàng.
Món quà của mưa (1) là hướng tới sự mới, tẩy trôi, buông bỏ nỗi chấp nhất trong quá khứ.
Món quà của mưa (2) là rửa sạch và dịu dàng. Nếu đọc kĩ, đó cũng là bài học về hôn nhân. Hôn nhân là một nấm mồ, trong đó toàn vàng bạc châu báu làm ai cũng thèm thuồng hay chỉ là một đống xương vụn nát khiến người đời khinh bỉ đều phụ thuộc vào "người trong nấm mồ".
Điều cuối cùng, cảm ơn Nhí đã xem và bình.
 

Tác Giả Nhí

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/8/16
Bài viết
303
Gạo
0,0
Re: Món quà của mưa
Ứ chịu đâu! Nhí bình mà không like à? Miu biết mình muốn Nhí thưởng gì rồi. Bài nào Nhí bình của Miu, mà Nhí thấy bài Miu trên chữ "ổn" một chút là phải like đấy.
Nếu Nhí không thích thì Miu sẽ nghĩ phần thưởng khác, đảm bảo tàn bạo dã man hơn cái này. ;;);))
Còn về việc đào hố, Miu thề là Miu bị oan.:o3 Hôm nay nhà Miu có mưa, thế là bài này ra đời đấy chứ. Chẳng qua khi đặt tên bài là "Món quà của mưa" Miu lại chợt nhớ ra mình có một bài cũng tên y chang vầy, thế là Miu thuận nước đẩy thuyền, cho bọn nó thành tỷ muội tốt cùng chung một tên luôn.
Mà Nhí nói dùng tên Trung tên Việt, nhưng giờ đất nước Việt Nam đa số đều là dựa theo nghĩa Hán Việt mà đặt tên đấy. Huệ có thể là tên Việt, nhưng nếu Miu sửa thành La Huệ thì thành gì? Còn Dạ Vũ, ý Miu là bầu trời màu đen báo hiệu cho mưa ý, Dạ Vũ xuất hiện làm cuộc đời của Huệ bước sang trang mới, tươi sáng hơn. Nhân vật Huệ này, xây dựng trên hình ảnh một cô bé giàu có thiếu thốn tình thương của mẹ và cha, nhưng thiếu không có nghĩa là không có, vậy nên tâm lí nhân vật này nói chung an bình, không cần đi sâu. Còn về Dạ Vũ, đây là bí ẩn, chỉ mình Miu biết hắn là ai là được rồi. Mà Nhí nói chủ quán không giả, Miu không biết Nhí đang nói đến chỗ nào, vì trong bài Miu không thấy chi tiết đó.
Cốt truyện của Miu không cần sự gay cấn. Bởi vì, câu chuyện này nói là món quà của mưa, chứ thật ra mượn mưa để khuyên con người. Mưa có nghĩa là mới, tẩy trôi, rửa sạch, đau khổ, âu yếm và dịu dàng.
Món quà của mưa (1) là hướng tới sự mới, tẩy trôi, buông bỏ nỗi chấp nhất trong quá khứ.
Món quà của mưa (2) là rửa sạch và dịu dàng. Nếu đọc kĩ, đó cũng là bài học về hôn nhân. Hôn nhân là một nấm mồ, trong đó toàn vàng bạc châu báu làm ai cũng thèm thuồng hay chỉ là một đống xương vụn nát khiến người đời khinh bỉ đều phụ thuộc vào "người trong nấm mồ".
Điều cuối cùng, cảm ơn Nhí đã xem và bình.
Phản biện dữ, hình như từ khi bái sư phụ, Miu chỉ học soi với p;hản biện là giỏi à, thật đau lòng!
Oke nhí chấp thuận yêu cầu này, nhưng Nhí sẽ gắt hơn há há, nếu không trên ổn thì kohngo cần like phải không? Hì hì, nói chớ bài này Nhí quên! Xin lỗi Miu, mà nhờ Nhí nên Miu mới có điều kiện ý chứ!
 

Mashiro-miuna

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
18/3/18
Bài viết
1.965
Gạo
908,0
Re: Món quà của mưa
Phản biện dữ, hình như từ khi bái sư phụ, Miu chỉ học soi với p;hản biện là giỏi à, thật đau lòng!
Sư phụ thông minh dạy đệ tử giỏi giang như bây giờ, vì cớ sao lại nói đau lòng? Aizz... làm đệ tử cũng có cái khổ, dốt sư phụ không yêu, mà giỏi sư phụ lại đau lòng.
Oke nhí chấp thuận yêu cầu này, nhưng Nhí sẽ gắt hơn há há, nếu không trên ổn thì kohngo cần like phải không?
Đúng rùi. Trên ổn một tí là tặng like hén. Miu cũng rất gắt với bản thân mình mừa.
Hì hì, nói chớ bài này Nhí quên!
Quên ư??? Sư phụ, hu hu :tho10::tho10:đệ tử cũng đau lòng...
mà nhờ Nhí nên Miu mới có điều kiện ý chứ!
Ừ, nhờ sư phụ mừa. Ai bảo người dốt, đưa điều kiện đến tay đệ tử cưa?2onion2.gif2onion2.gif
 

Hạ Vũ Thu Ca

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/6/18
Bài viết
90
Gạo
0,0
Re: Món quà của mưa
Đọc bài của chị, tự dưng thấy rợn tóc gáy. Làm thế nào mà một quán cà phê to bự chảng lại biến mất trong một giây???cuteonion52cuteonion52
Em chợt nhớ ra, hôm trước, em đang ngồi trong phòng một mình, tự dưng... cái cặp sách để nghiêng dựng thẳng dậy...cuteonion55cuteonion55
 
Bên trên