Xin chào tất cả mọi người, em là chú gà mới của Gác, tên Hạ Vũ Thu Ca. Em ấp ủ một truyện dài từ rất lâu rồi và đã đi đăng kí quyền tác giả. Dưới đây là một đoạn trích nhỏ trong câu chuyện "Năm tháng tôi đi". Mọi người hãy ủng hộ em nhé! Chú thích một chút cho mọi người chưa đọc file đính kèm hiểu:
1. Nhân vật chính ở đây tên Hoàng An Nhiên, có một người chị là Hoàng Tường Vi, cô bé 8 tuổi và tự viết nhật ký kể về cuộc sống của mình.
2. Nhiên đặt tên cho nhật ký của mình là Aiedai (trong thuật ngữ cổ thì nó mang nghĩa sao mai).
Ngày... tháng... năm...
Aiedai ơi, hôm nay Nhiên có một truyện buồn lắm luôn. Sáng nay Nhiên ra ngoài ăn sáng với mẹ, thì thấy ở ven đường có một bà cụ nhìn rất tội nghiệp, quần áo đều rách, lại rất bẩn nữa. Mẹ bảo đó là người ăn xin, họ đi xin tiền và đồ ăn của người khác để sống. Mẹ đưa cho Nhiên một tờ tiền và bảo Nhiên hãy đưa cho họ, mẹ còn dặn Nhiên không được phép vô lễ với họ, như thế là hư. Nhiên nói vâng rồi cầm tiền đưa cho bà cụ ấy. Nhiên rất ngoan nhé, cầm bằng hai tay hẳn hoi, thậm chí còn học lời cô giáo nói: "Cháu biếu bà ạ." Nhìn bà ấy cẩn thận cầm từng tờ tiền, vuốt thẳng rồi run rẩy đưa vào túi áo là tự dưng... mắt Nhiên cứ cay xè à. Cô giáo bảo con người khóc khi đau đớn hoặc cảm động. Có lẽ Nhiên khóc vì cả hai thứ đấy.
Nhiên hỏi bà sẽ dùng tiền này để làm gì. Bà ấy bảo bà ấy đi mua đồ ăn và quần áo cho các cháu của mình, chúng rất khổ và đói bụng. Nhiên nhìn mẹ đang mua đồ ăn ở bên kia, rồi hỏi bà tại sao bà không đi kiếm việc làm, như thế sẽ đỡ khổ hơn nhiều lắm. Aiedai biết bà nói gì không, bà ấy bảo: "Già đã thế này rồi còn ai mướn nữa? Người ta giờ chỉ tìm người trẻ, khỏe mà thôi. Già đã là nắng chiều sắp tắt rồi, đâu còn ai cho việc mà làm."
"Bà ơi, cháu tưởng rất nhiều người làm từ thiện mà. Hôm trước cháu còn thấy có chương trình 'Cặp lá yêu thương' giúp đỡ người nghèo cơ."
"Họ làm cho ai thì làm, chứ còn lâu lắm mới đến lượt già cháu ạ. Già đi ăn xin, hàng trăm người ngoài kia cũng thế, tùy tiện vớ một người họ cũng có đủ khổ đau rồi. Già cũng chẳng khác gì họ đâu. Cháu ạ, cháu còn nhỏ, gắng sức mà học vào, rồi mai này kiếm việc tử tế mà chăm sóc cha mẹ, chứ đừng như già. Lúc tỉnh ngộ ra cũng muộn quá rồi, giờ phải từ ngày này qua tháng khác làm công việc ăn xin. Chỉ tội cho mấy đứa cháu của già, bọn nó chẳng có tội tình gì cả..."
Bà ấy thở dài ảo não, Nhiên hình như đã thấy đôi mắt đục ngầu của bà rơm rớm nước mắt. Tội bà quá! Cùng là con người sao mà khác nhau thế? Nhiên ứa nước mắt, lục tìm trong túi áo mình xem có cái gì không. Nhưng chẳng có gì ngoài mất cái kẹo sô cô la mà mẹ mua cho vừa nãy. Nhiên mới để vào tay bà: "Bà ơi, bà cầm về cho các bạn ở nhà đi ạ."
Bà cảm ơn Nhiên. Còn Nhiên chỉ biết lau nước mắt khi nghe tiếng mẹ gọi ở bên kia.
Thấy mắt Nhiên đỏ hồng, mẹ mới hỏi: "Ai bắt nạt con sao?"
"Dạ không, chỉ là con thấy tội cho bà ấy quá."
"Mẹ cũng vậy. Con nhớ này, khi gặp trên đường một người ăn xin, con không được phép chê bai hay dè bỉu họ, phải biết thấu hiểu và cảm thông rõ chưa? Mai này lớn lên cũng thế. Con mà học theo mấy đứa bạn xấu ném gạch ném đá vào họ là mẹ đuổi con ra khỏi nhà đấy."
"Con biết rồi. Mẹ ơi, tại sao, cùng là con người mà lại khác nhau thế? Bà ngoại, bà nội nhà mình có căn nhà rất to, lại còn có mấy mảnh vườn đẹp lắm. Thế sao bà ấy không có ạ? Bà ấy không được phân phát đất ư?"
"Đất là phải dùng tiền để mua. Hầu hết mọi thứ trên đời đều phải dùng tiền mới có được. Bà ngoại, bà nội nhà mình có tiền, nên họ mua được đất, xây được nhà. Còn bà ấy thì không có, nên mới nghèo, mới khổ như vậy. Con người, họ khác nhau ở dung mạo, tính cách và gia thế. Chúng ta sinh ra vốn đã không được quyền lựa chọn sẽ sinh vào nhà giàu hay nghèo, cuộc sống khổ hay sướng. Bởi vậy mà những người ăn xin vô cùng thiệt thòi, con phải thấu hiểu và cảm thông, thậm chí là biết ơn họ. Vì họ chấp nhận sinh vào gia đình nghèo để chúng ta được giàu có."
"Nhiên biết rồi. Mẹ ơi, tiền mua được mọi thứ, nó cũng mua được tình cảm sao?"
"Tiền mua được hầu hết mọi thứ thôi. Tình cảm chính là ngoại lệ. Tình cảm xuất phát từ trái tim, nó là vô giá, dù kim cương hay vàng bạc cũng không thể đổi lấy tình cảm được."
"Dạ, con hiểu rồi."
"Đi ăn sáng thôi. Mẹ đặt bàn rồi."
"Vâng. Mẹ ơi, bao giờ chúng ta làm từ thiện được không?"
"Được chứ. Đó là điều tốt mà. Giờ thì đi ăn đi nào."
Aiedai, Nhiên biết hôm nay mình đã giỏi hơn một chút. Nhiên biết khóc trước tình cảnh tội nghiệp của một bà cụ, có nghĩa là Nhiên là một cô bé ngoan. Thì ra, trên đời này, lại có nhiều người khổ như thế. Con người lạnh lùng thật đấy, họ cứ trơ mắt nhìn đồng loại của mình ngày một đói khổ mà không vươn tay ra cứu giúp. Nhưng cũng có những người tốt. Nhiên sẽ làm người tốt! Nhiên sẽ học chăm chỉ, kiếm thật nhiều tiền, rồi dùng số tiền đó báo đáp cha mẹ và giúp đỡ những người nghèo khổ kia. Một ngày kia, khi Nhiên lớn lên, Nhiên chắc chắn sẽ làm được điều ấy!
1. Nhân vật chính ở đây tên Hoàng An Nhiên, có một người chị là Hoàng Tường Vi, cô bé 8 tuổi và tự viết nhật ký kể về cuộc sống của mình.
2. Nhiên đặt tên cho nhật ký của mình là Aiedai (trong thuật ngữ cổ thì nó mang nghĩa sao mai).
Ngày... tháng... năm...
Aiedai ơi, hôm nay Nhiên có một truyện buồn lắm luôn. Sáng nay Nhiên ra ngoài ăn sáng với mẹ, thì thấy ở ven đường có một bà cụ nhìn rất tội nghiệp, quần áo đều rách, lại rất bẩn nữa. Mẹ bảo đó là người ăn xin, họ đi xin tiền và đồ ăn của người khác để sống. Mẹ đưa cho Nhiên một tờ tiền và bảo Nhiên hãy đưa cho họ, mẹ còn dặn Nhiên không được phép vô lễ với họ, như thế là hư. Nhiên nói vâng rồi cầm tiền đưa cho bà cụ ấy. Nhiên rất ngoan nhé, cầm bằng hai tay hẳn hoi, thậm chí còn học lời cô giáo nói: "Cháu biếu bà ạ." Nhìn bà ấy cẩn thận cầm từng tờ tiền, vuốt thẳng rồi run rẩy đưa vào túi áo là tự dưng... mắt Nhiên cứ cay xè à. Cô giáo bảo con người khóc khi đau đớn hoặc cảm động. Có lẽ Nhiên khóc vì cả hai thứ đấy.
Nhiên hỏi bà sẽ dùng tiền này để làm gì. Bà ấy bảo bà ấy đi mua đồ ăn và quần áo cho các cháu của mình, chúng rất khổ và đói bụng. Nhiên nhìn mẹ đang mua đồ ăn ở bên kia, rồi hỏi bà tại sao bà không đi kiếm việc làm, như thế sẽ đỡ khổ hơn nhiều lắm. Aiedai biết bà nói gì không, bà ấy bảo: "Già đã thế này rồi còn ai mướn nữa? Người ta giờ chỉ tìm người trẻ, khỏe mà thôi. Già đã là nắng chiều sắp tắt rồi, đâu còn ai cho việc mà làm."
"Bà ơi, cháu tưởng rất nhiều người làm từ thiện mà. Hôm trước cháu còn thấy có chương trình 'Cặp lá yêu thương' giúp đỡ người nghèo cơ."
"Họ làm cho ai thì làm, chứ còn lâu lắm mới đến lượt già cháu ạ. Già đi ăn xin, hàng trăm người ngoài kia cũng thế, tùy tiện vớ một người họ cũng có đủ khổ đau rồi. Già cũng chẳng khác gì họ đâu. Cháu ạ, cháu còn nhỏ, gắng sức mà học vào, rồi mai này kiếm việc tử tế mà chăm sóc cha mẹ, chứ đừng như già. Lúc tỉnh ngộ ra cũng muộn quá rồi, giờ phải từ ngày này qua tháng khác làm công việc ăn xin. Chỉ tội cho mấy đứa cháu của già, bọn nó chẳng có tội tình gì cả..."
Bà ấy thở dài ảo não, Nhiên hình như đã thấy đôi mắt đục ngầu của bà rơm rớm nước mắt. Tội bà quá! Cùng là con người sao mà khác nhau thế? Nhiên ứa nước mắt, lục tìm trong túi áo mình xem có cái gì không. Nhưng chẳng có gì ngoài mất cái kẹo sô cô la mà mẹ mua cho vừa nãy. Nhiên mới để vào tay bà: "Bà ơi, bà cầm về cho các bạn ở nhà đi ạ."
Bà cảm ơn Nhiên. Còn Nhiên chỉ biết lau nước mắt khi nghe tiếng mẹ gọi ở bên kia.
Thấy mắt Nhiên đỏ hồng, mẹ mới hỏi: "Ai bắt nạt con sao?"
"Dạ không, chỉ là con thấy tội cho bà ấy quá."
"Mẹ cũng vậy. Con nhớ này, khi gặp trên đường một người ăn xin, con không được phép chê bai hay dè bỉu họ, phải biết thấu hiểu và cảm thông rõ chưa? Mai này lớn lên cũng thế. Con mà học theo mấy đứa bạn xấu ném gạch ném đá vào họ là mẹ đuổi con ra khỏi nhà đấy."
"Con biết rồi. Mẹ ơi, tại sao, cùng là con người mà lại khác nhau thế? Bà ngoại, bà nội nhà mình có căn nhà rất to, lại còn có mấy mảnh vườn đẹp lắm. Thế sao bà ấy không có ạ? Bà ấy không được phân phát đất ư?"
"Đất là phải dùng tiền để mua. Hầu hết mọi thứ trên đời đều phải dùng tiền mới có được. Bà ngoại, bà nội nhà mình có tiền, nên họ mua được đất, xây được nhà. Còn bà ấy thì không có, nên mới nghèo, mới khổ như vậy. Con người, họ khác nhau ở dung mạo, tính cách và gia thế. Chúng ta sinh ra vốn đã không được quyền lựa chọn sẽ sinh vào nhà giàu hay nghèo, cuộc sống khổ hay sướng. Bởi vậy mà những người ăn xin vô cùng thiệt thòi, con phải thấu hiểu và cảm thông, thậm chí là biết ơn họ. Vì họ chấp nhận sinh vào gia đình nghèo để chúng ta được giàu có."
"Nhiên biết rồi. Mẹ ơi, tiền mua được mọi thứ, nó cũng mua được tình cảm sao?"
"Tiền mua được hầu hết mọi thứ thôi. Tình cảm chính là ngoại lệ. Tình cảm xuất phát từ trái tim, nó là vô giá, dù kim cương hay vàng bạc cũng không thể đổi lấy tình cảm được."
"Dạ, con hiểu rồi."
"Đi ăn sáng thôi. Mẹ đặt bàn rồi."
"Vâng. Mẹ ơi, bao giờ chúng ta làm từ thiện được không?"
"Được chứ. Đó là điều tốt mà. Giờ thì đi ăn đi nào."
Aiedai, Nhiên biết hôm nay mình đã giỏi hơn một chút. Nhiên biết khóc trước tình cảnh tội nghiệp của một bà cụ, có nghĩa là Nhiên là một cô bé ngoan. Thì ra, trên đời này, lại có nhiều người khổ như thế. Con người lạnh lùng thật đấy, họ cứ trơ mắt nhìn đồng loại của mình ngày một đói khổ mà không vươn tay ra cứu giúp. Nhưng cũng có những người tốt. Nhiên sẽ làm người tốt! Nhiên sẽ học chăm chỉ, kiếm thật nhiều tiền, rồi dùng số tiền đó báo đáp cha mẹ và giúp đỡ những người nghèo khổ kia. Một ngày kia, khi Nhiên lớn lên, Nhiên chắc chắn sẽ làm được điều ấy!
Chỉnh sửa lần cuối: