Một màu tinh khôi

Cơm Khê

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
1/11/17
Bài viết
105
Gạo
400,0
Tập tản văn: Một màu tinh khôi
Tác giả: Cơm Khê

Giới thiệu:
"Dù vô tình hay cố ý, năm tháng thanh xuân của tuổi trẻ vẫn dập dờn trong gác nhỏ ký ức của chúng ta. Đôi khi, một giây hoài niệm có thể trả về nụ cười ngờ nghệch mà bâng khuâng của ngày nào."


Mục Lục:
No 1.
No 2.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Cơm Khê

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
1/11/17
Bài viết
105
Gạo
400,0
Re: Một màu tinh khôi
No 1.
Lâu thật lâu, xưa thật xưa và xa thật xa rồi, một buổi sáng cuối tuần lại hiện lên trong quang cảnh bình yên ở huyện. Đó là tích tắc mà tôi chỉ muốn bổ nhào khỏi giường và vặt lông con gà trống đang không ngừng gióng cổ cất tiếng gáy ò ó o. Chỉ tiếc, vừa lăm le cây củi trên tay, mẹ kính yêu thoắt cái hiện ra, quắc mắc nhìn tôi như thể con điên nào đó vừa trốn trại. Mà cái bộ dạng nhếch nhác của tôi đúng là giống thật. Đừng nghĩ bậy bạ nhé, tôi là một thành phần con ngoan trò giỏi, học sinh gương mẫu nổi bần bật đầu làng cuối xóm đấy. Chả là hôm qua vừa thi xong cuối kỳ nên quyết định thức đêm cày một núi truyện tranh chôm được của đứa em họ từ hồi tết. Nửa đêm nửa hôm lại ngồi nhai bánh tráng đa rồm rộp, xem nhóc conan phá án từ vụ này đến vụ khác. Lật trang cuối cùng, tôi điên tiết đến độ suýt cắn lưỡi. Đang hăng say mò mẫm từng tình tiết, thế quái nào hết truyện lại chẳng sáng tỏ được cái gì, còn chèn thêm dòng chữ To be continued kèm theo ba dấu chấm đầy hấp dẫn và lôi cuốn mới nghẹn chứ. Báo hại tôi cứ suy đoán loạn xị ngầu cả lên, thế là mất ngủ. Sáng sớm lại bị một con gà trống gọi hồn, bảo sao không nổi quạu.

Ấy đấy, thế mà nhìn mẹ tôi xem. Một tay chống hông, tay còn lại vung gáo nước tứ tung, miệng không ngừng giảng dạy đứa ngủ gà ngủ gật như tôi nguyên tắc hành xử của chị em thục nữ. Mười mấy năm cuộc đời oanh liệt của tôi đúng ra chỉ bại dưới mỗi tay mẹ. Có trưa trốn nhà lên xóm trên vồ ếch bị bố tóm được, ăn một lần cả chục roi bẹ chuối vào mông mà tôi vẫn lì đòn không khóc mới oai. Bây giờ hình như lớn rồi, da mặt bắt đầu nhăn nheo hóa dày hơn, cộng thêm trào lưu thiếu nữ ỏng a ỏng ẹo đổ bộ nên mới bị quát có chút xíu là tôi lại nước mắt ngắn dài, tung hết công xuất diễn trò ra vẻ vô tội. Mẹ kính yêu thấy tôi ngáp đến chảy cả ghèn ở hai mí mắt nên chỉ lầm bầm thêm vài câu rồi quay lưng đi chăm đàn gà mới nở.

Lôi thôi nửa ngày, tôi quyết định buông tha sự nghiệp ăn ngủ để hộ tống mẹ kính yêu đi chợ. Nhớ lúc bé xíu, mẹ hay đèo tôi ở yên sau của chiếc xe đạp cũ kỹ đã tróc sơn khắp mọi nẻo đường. Hôm nay cũng vậy, trên con đường đất đỏ lổm chổm nào đá chẻ rồi bùn lầy sau cơn mưa kéo dài, hai mẹ con lại cùng nhau yên vị trên chiếc xe đạp cọc cạch. Có khác thì chính tôi đã lớn dần, đủ lớn để gồng tấm lưng gầy tong mà chắn gió cho mẹ yên vị ở phía sau lưng.

Quãng đường từ nhà đến chợ chỉ tầm nửa tiếng đạp xe, có điều thời gian là một khái niệm rất phong phú đối với người dân ở quê. Không cần biết bạn bận việc gì, chỉ cần gặp người quen là phải dừng lại nói chuyện phiếm dăm ba phút, rồi từ cái dăm ba phút lại kéo dài tới nửa ngày mới lưu luyến chia tay. Mẹ tôi, à chúng tôi, cũng không phải ngoại lệ. Lúc tôi thở phì phèo mà dựng chân chống xe trước cổng chợ thì mặt trời đã treo lơ lửng trên đỉnh đầu. Mẹ tôi thủng thẳng xuống xe, xách theo chiếc giỏ đỏ chói trên tay xong tiếp tục chào hỏi vài cô gì chú bác nào đấy. Sau một hồi ba chấm kéo dài, mấy cặp mắt sáng quắc như bóng đèn hai trăm vôn lại đổ dồn vào đối tượng tội nghiệp là tôi. Mẹ tôi tự hào vung nước miếng khoe thành tích xuất sắc với đống bằng khen mà tôi nhận được từ hồi nào. Còn bàn dân thiên hạ lại không ngừng xăm xoi, hoặc hỏi thăm các kiểu như "Con Mơ đấy à, dạo này học hành thế nào? Có khỏe không?" hay "Sao bữa này da đen thế? Thương nhớ thằng nào chưa?" và vân vân, tóm lại là từ vài chấm đến ngàn chấm.

Tôi nghe thấy mà mí mắt cứ giật cả lên. Tôi vốn có một cái tên vô cùng ổn, dù không phải là tên vàng, tên ngọc như của mấy học sinh thành phố nhưng so ra trong cái huyện nhỏ xập xệ này cũng đủ để xài. Ấy vậy mà từ một đoạn quá khứ thích ăn mơ hồi mang thai tôi của mẹ, giờ cô gì chú bác nào cũng gọi thế mới tức. Học hành á, một đứa học sinh gương mẫu như tôi thì cày ngày cày đêm chứ có vui vẻ gì đâu, không khéo rớt hạng thì chỉ có nước ốm đòn. Tôi ăn ngủ như thường, dăm ba tháng vẫn ghé bệnh viện khám sơ sơ cho giống chúng bạn, mẹ tôi cứ thuận miệng nói là trừ hơi gầy ra thì con Mơ vẫn khỏe như voi. Mà mỗi dịp như thế, tôi chỉ tặc lưỡi cho qua cái lý luận bất thường của người lớn.

Còn vụ đen da, nói trắng ra tôi chẳng phải con gái rượu của ông to bà lớn nào; nhà tôi không giàu nứt vách đổ tường, chỉ có mỗi gạch vữa với mái tôn bị dột. Thế là từ truyền thống làm nông nhiều đời, tôi thường vác cuốc theo bố mẹ ra đồng dặm lúa trổ nước, xách liễm lên rừng bó củi. Bụt có xuất hiện thì may ra da tôi mới trắng được. Yêu đương thì khỏi nói, đang cuối cấp hai mà dám hó hé với tên nào thì hai cụ ở nhà liền vợt thẳng tay, nói chung là miễn bàn. Ở trường, tôi liền tự động bày ra bộ dạng của một con mọt sách. Cái dáng cao lều nghều lại gầy ọp như cò hương khiến tôi chẳng vừa mắt lũ con trai đã lùn còn xí quắc, đang mắc kẹt trong quá trình phát triển chầm chậm như ốc sên bò. Hầu hết đứa nào đứa nấy xếp hạng học tập đều đều dưới tên tôi thì làm sao mà chấm được anh nào. Có một hai tên con trai cùng cạnh tranh trong top 3 cũng chẳng nhúng chàm được gì, người con nhà công chức trí thức cao, người công tử nhà giàu của trùm buôn ở chợ, đẳng cấp phải nói là quá xa. Tôi cũng chẳng ưa gì hai tên đấy, toàn là đối thủ một sống hai chết, có mà yêu đương trên nghĩa địa. Nói tới quá trình giành giật hạng nhất đẫm máu trong khối (vì lớp tôi là lớp chọn nên tất nhiên là đứng đầu) thì lại là một câu chuyện dài đăng đẳng hứa hẹn đầy hấp dẫn và thú vị khác, có kể tới năm sau cũng chưa chắc đã xong.

Quay trở lại tình hình hiện tại, tôi phải cởi vài nút áo khoác cho thông khí, vừa đưa tay quệt lớp mồ hôi sắp chảy thành dòng vừa lựa lời mà đáp trả sao cho đúng nghĩa giỏi dang, lễ phép. Phát mệt! Nếu không phải mẹ kính yêu đang níu lấy tôi bằng một cái nắm tay thân thiết cộng thêm ánh mắt cảnh cáo bắn ra, tôi đảm bảo mình sẽ quay xe phóng đi với tốc độ của các vận động viên đua xe đạp luôn. Xin thề là xóm nhỏ của tôi luôn đứng đầu trong việc truyền tai nhau tin tức, đôi lúc còn nhanh hơn thời sự trực tiếp của đài truyền hình. Bởi thế con em như tôi mà làm phật ý hay vô lễ với ai, kết quả còn thảm hơn bị chém đầu, nguyên cả dòng họ tôi đều như bị bôi tro trát trấu lên mặt chứ chẳng chơi.

Quay lòng vòng khắp chợ, trên tay lỉnh kỉnh nào rau nào thịt, lại còn cá tôm tươi rói đang sống nhăn răng trợn tròn mắt nhìn tôi mới kinh. Tôi thì hoàn cảnh bi thảm này trải qua nhiều rồi, đáng tiếc tâm hồn tôi quá yếu ớt khi nghĩ về những sinh mạng nhỏ nhoi sắp lìa đời ở trên tay.

"Lũ tôm cá tội nghiệp quá, hay hôm nay nhà mình ăn rau đi, được không mẹ?" Tôi bèn nũng nịu nhìn mẹ với một ánh mắt "lương thiện". Mẹ không thèm nhìn tôi mà hỏi liền một câu: "Thế muốn ăn tôm hấp hay cá kho tộ?"

"Cá kho tộ đi ạ!"

Chẳng mảy may suy nghĩ, hình ảnh của đĩa cá kho thơm phức xoẹt qua liền xóa tan ý nghĩ tích đức trong đầu vài giây trước. Tôi hớn hở suy nghĩ về buổi trưa hấp dẫn của mình trong khi dắt xe ra bãi đỗ. Cười một cái thật tươi, khen bác giữ xe bị hói đầu vài câu phong độ đẹp trai. Kết quả được bác í miễn luôn tiền giữ xe, còn bảo mẹ tôi may mắn dạy dỗ được đứa con gái vừa đẹp người đẹp nếp. Nghe mà mát lòng mát dạ. Nhìn mẹ tôi xem, cười không khép được miệng, hai hàm răng vàng càng thêm chói lóa trước ánh mặt trời. Chưa bao giờ tôi thấy miệng mình được việc đến thế. Đúng là lời hay ý đẹp có khác, tác dụng quá đổi to lớn.

Tôi nhìn trời mà hát vu vơ, lúc đạp xe về thỉnh thoảng lại ngoác miệng huýt sáo như đám dân anh chị. Mẹ bình thường kiểu gì cũng nổi đóa về tính nết chạm mạch của tôi. Có điều hôm nay kéo tôi đi chợ liền gom được nguyên rổ toàn lời khen có cánh. Không phải khoe khoang theo kiểu điêu ngoa gì, đó chỉ là niềm tự hào nho nhỏ của những người dân quê mộc mạc suốt ngày quanh quẩn từ đầu đồng đến cuối chợ. Họ lao động vất vả một thời nay lại thấy con mình chăm chỉ giỏi giang, hơn cả tá đứa con vàng bạc của bao người trí thức giàu có khác thì làm sao không vui cho được. Có điều hình như chúng tôi vui mừng quá sớm bởi chiếc xe đạp cũ kỹ tự dưng nổi chứng, kêu lạch cạch vài tiếng chói tai rồi dừng hẳn. Tôi liếc mắt nhìn xuống liền bi ai phát hiện xe bị trật xích.

Thế là một cảnh tưởng vô cùng vi diệu đã xuất hiện. Cụ thể là tôi, một cô gái luôn được dạy dỗ theo xu hướng dịu dàng thùy mị lại đang sắn tay áo, mười ngón tay cầm hai nhành cây khó khăn chỉnh lại xích xe đạp. Nhớt xe không nhanh không chậm liền bám vào bộ quần áo trắng tinh mà tôi vừa tậu được vài hôm trước. Đôi dép lào gần như đổi màu bởi đất đỏ trên đường. Giữa trưa, mặt trời chói chang làm tôi cứ chảy mổ hôi ròng rã. Vật vã gần mười phút chỉnh xích, chiếc xe đạp đáng nguyền rủa đó vẫn không chạy được mới điên. Mẹ tôi dõng dạc tuyên bố là lốp xe đã bị thủng. Mặt tôi không do dự liền co giật như bị động kinh. Trong lòng tôi gào thét muốn ném con xe vào bãi phế liệu cho xong. Nhưng thiết nghĩ đây là phương tiện mà hồi xưa bố tôi dùng để cưa cẩm mẹ cũng như nó gắn liền với tuổi thơ máu lửa đạp xe thả đèo của tôi thì lời nói tới miệng lại chẳng thể thốt ra.

Tôi phải dắt xe một quãng dài đến tiệm chú Năm để vá lốp. Lúc lang thang trong bộ dạng tơi tả trên đường, tôi còn bắt gặp cái nhìn khiêu khích của bạn học hoa khôi Cái Thị Đình Diễm thì mới gọi là "hạn hán lời". Cùng với chiếc xế hộp có một không hai của nhà nó đang chạy bon bon trên đường, tôi chết đứng hưởng thụ cơn gió đầy ắp cát bụi và đất đỏ quật thẳng vào mặt một cách nồng nàn. Nói thật, tôi chỉ muốn tìm một cây cầu mà nhảy quách xuống cho xong. Quá mất mặt!

...

Lúc mẹ con tôi xách được chiếc xe cà tửng về được đến nhà thì đã là chuyện của mấy tiếng sau. Tôi phải đau lòng đưa tiễn bộ quần áo mới toanh vì không thể tẩy được vết nhớt xe; vốn quần áo tối màu còn che được phần nào, nay vì lý do gì lại trúng ngay cả thước vải trắng một màu từ trên xuống dưới. Chưa hết, giỏ đồ mua được ở chợ cũng phần nào đi tong: rau cải thì héo hết, cá tôm chuyển sang màu đỏ hồng và bốc lên mùi hôi kinh dị. Dĩ nhiên là chẳng có một bữa trưa hấp dẫn với món cá kho tộ thơm ngon nào cả. Hóa ra, ngày nghĩ tốt đẹp của tôi bởi nhiều lý do rởm người đã biến thành một kỷ niệm hay ho khiến tôi nghiến răng đến trẹo cả hàm mỗi khi nhớ đến.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Cơm Khê

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
1/11/17
Bài viết
105
Gạo
400,0
Re: Một màu tinh khôi
No 2.
Nói đến cuộc sống ở quê thì tôi luôn chán ngáy cảnh tượng bão lũ đều đều mỗi lần đông đến. Nếu lúc còn chập chững biết đi, hẳn là tôi sẽ háo hức cả lên mà vùng khỏi cái ôm của mẹ để nhảy bổ ra ngoài. Đáng tiếc, giây phút chứng kiến nước lũ tràng về cuốn trôi vựa cũi mà tôi phải tốn ngày trời để gom góp thì bom đạn gì trong người cũng muốn nổ tung. Tôi nổi cáu dậm chân bình bịch trên sàn nhà ướt đẫm, kéo theo tiếng lịch kịch của vài chiếc xô hứng nước bị dột.

Lại một giọt nước rơi xuống, êm ái đáp vào mặt tôi mang theo cái lạnh ẩm ướt. Tôi thở dài ngắm nhìn trần nhà xuất hiện thêm vài lỗ hổng nho nhỏ mặc nước mưa xuyên vào. Hình như xung quanh chẳng còn vật dụng gì để hứng nước được nữa, thật là hết cách. Trận lụt này cũng quá mệt mỏi đi. Sau cơn mưa kéo dài hai ngày khiến nước ngập khắp các tuyến đường, tôi còn chưa kịp hả hê vì được nghỉ học thì nước từ đâu lại cuồn cuộn kéo về, nhấn chìm cả xóm giữa đêm khuya yên ắng. Lúc tôi đang say giấc trong bọc chăn ấm áp đêm qua thì mẹ kính yêu bỗng hét toáng lên, dựng cổ mọi người dạy để khuân vác đồ lên gác. Khổ nổi, tôi luôn sống với phương châm là lúc ngủ thì "sống chết mặc bây", báo hại bị mẹ kính yêu dội nguyên gáo nước ướt như chuột lột.

Vì cuộc sống nhà nông nên thóc lúa được chúng tôi bảo quản hơn cả mạng sống. Nhìn tôi gầy tong thế thôi nhưng lại khiêng được cả bao lúa chạy vậy khắp nơi. Đúng là thời thế tạo anh hùng, sau mỗi trận lũ kéo qua, tôi nhận ra thể lực của mình được cải thiện đáng kể. Đèo một lần chục cân lúa trên vai, tôi bỗng phát hiện môn thể dục thể hình ở trường mà bất kỳ đứa "mọt sách" như tôi luôn ghét cay ghét đắng cũng không quá đáng sợ. Sau khi lương thực dự trữ đã an toàn, công việc của tôi còn tiếp tục với núi sách vở và bằng khen nữa. Tôi vốn không quan tâm đến đống bằng khen lắm vì ngoại trừ là giấy được in sẵn cộng thêm vài ba con dấu ra thì nó chẳng có tác dụng gì. Hồi đầu ghé chơi nhà của một người họ hàng, tôi thấy bác ấy treo bằng khen chuyên cần của chị họ ở bức tường chính diện trong phòng khách, ma xui quỷ khiến thế nào lúc về lại hí hứng treo "đống giấy" kia lên. Ai ngờ mấy phút sau, cậu tôi xuất hiện lù lù sau lưng với ánh mắt giết người. Cuối cùng, vì thương tiếc cho lớp sơn mới quét trên tường mà tôi phải gỡ chúng xuống ngay.

Nhà tôi vốn đông người. Cụ thể tôi có nhiều chị em, bố tôi có nhiều anh em và mẹ tôi cũng có cả tá anh chị em. Vì lý do phức tạp nào đấy, mẹ tôi có mối gắn kết nhiều hơn với người anh trai lớn trong nhà, đồng thời cũng là cậu tôi. Vào thời đó, chúng tôi đều chuyển đến ở trong nhà cậu. Đấy không hẳn là nhà cậu vì ông ngoại tôi đã đầu tư xây dựng nó như là nhà chính thổi hương thắp khói trong dòng họ. Ban đầu chỉ là nhà gạch với tôn lợp mái, xong một thời gian làm lụng vất vả ở hải ngoại, ông tôi gửi về được số tiền khá khá để "đập ra xây lại", dựng nên một ngôi nhà hai tầng ốp men khang trang, nổi bật khắp xóm. Cậu tôi hiển nhiên ở đó vì là con trai lớn, còn bố mẹ tôi thì ngay từ đầu đã dự định sẽ di cư ra nước ngoài nên cũng không cất công xây nhà làm gì mà dọn vào sống cùng với cậu cho tiện. Cũng vì quyết định ngày đấy mà cả tuổi thơ tôi đều chìm đắm trong nỗi sợ mang tên "Cậu!". Tiếng ăn nhờ ở đậu cứ thế oanh tạc lên nhà tôi trong những cuộc cãi vã. Mà cậu tôi lại nổi tiếng là người giữ của, suốt ngày cứ săm soi từng ngóc ngách trong nhà xem có hư hại gì không. Tôi lúc nhỏ là đứa hiếu động nhất nhà nên suốt ngày thường bị ăn chửi. Vì hành động treo bằng khen ngày đó, tôi đã bị xỉ vả trong hai tiếng đồng hồ vì làm tróc sơn tường. Và dĩ nhiên bố mẹ tôi cũng hứng nguyên cơn giận mà tôi hay gọi là vô duyên nhất quả đất của cậu.

Hệ quả là đến bây giờ, tôi luôn bị ám ảnh bởi đống bằng khen ngu ngốc đấy. Lần nào nhận được, tôi cũng đem chúng quăng ở mọi xó xỉnh khắp nhà. Phần lớn những tấm bằng khen mà mọi người đều trân trọng lại trở nên mốc meo hoặc biến thành tổ của đám động vật trong nhà tôi. Thứ tôi quan tâm là sách vở và tiền mặt nhận được từ phần thưởng mỗi kỳ hay hạng nhất nhì trong các cuộc thi. Lúc thu dọn sách vở chuyển lên gác, trong lòng tôi tuôn trào một cảm xúc thật khó tả. Gác mà tôi hay nói không phải là một căn phòng chật hẹp, ngược lại, nó là không gian thoáng mát và yên tĩnh ở tầng hai. Đó cũng là nơi mà câu tôi cư ngụ, một lãnh địa được khẳng định chủ quyền mà chị em tôi cấm được bén mảng tới. Trừ những trường hợp khẩn cấp như lúc này thì chúng tôi mới được chuyển vật dụng cần thiết lên đây để khỏi bị ngấm nước lũ. Trước khi bước xuống cầu thang, tôi còn bắt gặp cặp mắt tí hí của cậu nhìn chằm chằm vào bóng lưng tôi như thể là tên trộm cắp nào đấy. Thật... không muốn sống tẹo nào!

Ít ra trong lúc tâm trạng tồi tệ, có người còn kè kè bên cạnh tôi để... dội thêm vài gáo nước lạnh. Mẹ kính yêu nhìn tôi một cách trìu mến rồi dịu dàng nhờ tôi đi chăm lũ vịt. Có nhắc tôi mới nhớ, nhà tôi ngoài trồng lúa ra còn trưng dụng một khoản đất trống để trồng vườn và nuôi thêm gà vịt. Lúc lũ tràn về, mẹ kính yêu đã kịp lo liệu cho lũ gà mới nở cùng cặp gà mẹ đang trong giai đoạn ấp trứng. Còn lũ vịt cỏ, vịt xiêm hay ngỗng ngang gì đấy đành thả rông, để chúng bơi tự do khắp vườn. Ngờ đâu cơn lũ này lại kéo dài, nước dâng lên rồi hạ, hạ rồi lại tiếp tục dâng lên khiến các con đập và kênh rạch cũng bị tắc nghẽn. Vì lo sợ bọn động vật biết bơi kia chết cóng, tôi liền bị điều đi cứu hộ trong thời gian và địa điểm hết sức không thích hợp thế này. Đôi lúc nghĩ lại thấy thật không công bằng. Nhà tôi có năm chị em, thế quái nào công việc tay chân gì tôi cũng ôm hết. Mỗi khi mở miệng cãi lý, mẹ kính yêu chỉ trừng mắt nhìn tôi mà quát: "Trong nhà này đứa nào nghịch ngợm nhất? Đứa nào lanh chanh nhiều chuyện nhất? Đứa nào thích ăn trứng gà và các món vịt từ vịt luộc, vịt hầm, vịt âm đến vịt kho xả nhất?"

Thế là tôi đuối lý. Kể ra chị em chúng tôi ai cũng được nuôi dạy theo đức hạnh thùy mị nết na của con em thục nữ. Chỉ là tôi thuộc trường hợp ngoại lệ, tính cách tôi vốn hiếu động nghịch phá như con trai. Lúc nhỏ hay lăn tăn chạy theo bọn con trai trong xóm để quậy tung lên trong khi các cô nhóc cùng tuổi đang ôm búp bê chơi đồ hàng nhạt nhẽo. Nhưng khi lớn dần, mẹ kính yêu trở nên nghiêm khắc hơn khiến tôi phải thu liễm mà bày ra bộ dạng con ngoan trò giỏi trước mặt thiên hạ. Như tôi thế có được tính là người hai mặt, đa nhân cách không?

Dù cằn nhằn đủ thứ, tôi vẫn khoát chiếc áo mưa dài đến tận gối, hai chân mang đôi ủng to đùng bắt đầu lội nước. Chiều nay nước lũ đã rút khỏi móng nhà, chỉ còn đóng lại trước sân và trong vườn. Mực nước chỉ tầm ngang bụng tôi nhưng lội đi giữa đống đồ lỉnh khỉnh xung quanh thì đúng là thảm họa. Tôi tiện tay nhặt vài khóm củi quăng vào hiên nhà cùng một số vật dụng vốn bị coi là "mất tích" khác. Ra tới góc vườn, tôi đánh mắt thấy lũ vịt đã yên vị trên khối gỗ đang nổi lềnh bềnh. Con nào con nấy dáng vẻ lạnh cóng, bộ lông mềm mịn nay bị nước ngấm, dính bết cả lại. Tôi khó khăn bước trong dòng nước, tiến đến tóm hết bọn nó. Đang run lên vì đói và lạnh, bọn vịt cũng chẳng buồn chống trả, để tôi liền tay bắt gọn vào một thùng xốp. Ngay lập tức, tôi phát hiện ra một con vịt xiêm lớn nằm bất động cạnh khóm ổi. Sau một hồi quan sát, tôi nhận ra nó đã chết rồi. Đau buồn và tiếc nuối, một cảm giác phức tạp xoẹt qua tâm trí tôi, chỉ là nó không kéo dài cho lắm. Một vài dây mặc niệm, xong tôi chẳng thể làm gì ngoài mang nó về giao lại cho mẹ kính yêu. Coi như tối nay sắp có món vịt kho xả.

...

Mặc dù đợt lũ kéo dài nhưng may mắn là trong xóm tôi không có ai bị thương hoặc mất tích. Vì mọi người đều ở vùng trũng nên kinh nghiệm đối phó với lũ lụt là có thừa. Khi nước bắt đầu rút đi, tôi lại khám phá ra một trò vô cùng thú vị. Chả là đường xá đều ngập trong nước nên xe đạp, xe máy, xe bò, xe công nông, xe tải gì cũng bị bó bánh, chẳng thể di chuyển được. Người dân thường chèo đò hoặc bè (được làm từ gỗ) để di chuyển khắp nơi. Đối với trẻ con trong xóm, ngày lũ là lúc chúng nó thể hiện tinh thần sáng tạo đúng chất con nhà nông, đốn chuối hoặc tre để kết bè mà thi thố với nhau. Tôi không tính là trẻ con nhưng cũng chẳng được liệt kê vào hàng ngũ của người lớn. Bằng cách nào đấy, lúc vận chuyển lũ vịt đến nơi an toàn, máu nghịch dại kinh điển từ thủa nào của tôi lại nổi lên. Sau một hồi ngụy trang kín mít và chắc chắn là mẹ kính yêu đủ bận rộn để không quan tâm đến sự biến mất của mình, tôi lăn xăn tham gia vào hội con trai đang đua bè chuối. Tụi nó ban đầu cũng ngờ ngợ, xong thấy tôi ngang nhiên chèo bè qua một con mương chảy siết thì liền hô hoán cả lên. Nếu nói không kham thì hầu như kinh nghiệm trèo đèo lội suối của tôi chắc phải đạt tới bậc thần thánh rồi. Trong xóm nhỏ đấy thì có ngóc ngách nào tôi chưa bén mảng tới?

Kết quả của một buổi chiều ham vui là tôi phải dò mò về nhà trong bộ dạng ướt nhẹp. Dù cố tình lẻn vào nhà theo cách kín đáo nhất, tôi vẫn bị mẹ kính yêu phát hiện. Tất nhiên, tôi đành rửa tai mà nghe mẹ cằn nhằn một thôi một hồi trước khi được phép đi thay áo quần và ngoan ngoãn chuẩn bị cơm tối. Đáng buồn thay, vì nước lũ nên bếp ga bị ngắt, củi lại ướt hết khiến chúng tôi chẳng nấu nướng được gì. Con vịt vừa "lìa đời" lúc nãy liền được mẹ kính yêu đem biếu cho bà cụ nhà hàng xóm (vì nhà cụ ấy có một lò nướng tiện lợi bằng ga mini, dĩ nhiên là có thể sử dụng trong ngày mưa bão). Tôi đành ấm ức nhai vội gói mì tôm và trải qua một đêm bụng réo cồn cào. Đã thế, nửa đêm nửa hôm, một đợt nước lũ lại kéo về, ngập đến nữa nhà. Chúng tôi phải kéo nhau khuân đồ lên tầng hai mà ngủ trong cái lạnh buốt người cùng ánh nhìn khinh khỉnh của cậu tôi.

Đã khuân lên thì ắt hẳn là có đèo xuống. Khi nước lũ rút vào rạng sáng, chúng tôi liền bắt đầu quá trình vận chuyển đồ đạc không ngừng nghỉ. Hậu lũ lụt còn kéo theo một đợt tổng vệ sinh mà với tôi còn mệt hơn thức trắng đêm để luyện thi. Bao nhiêu đất phù xa bị cuốn về, bám lên tường và sàn nhà sau trận lũ kéo dài. Đấy là chưa kể một vài vị khách không mời mà đến, chẳng hạn như rắn. Rắn lại là loài động vật tôi ghét nhất trần đời, cái thứ bò sát không chân vừa dài vừa uốn éo khiến tôi nổi cả da gà da vịt. Báo hại tôi mỗi lúc thấy rắn trườn ra từ một ngóc ngách nào đấy là sợ mất mật, kêu gào la toáng khắp nhà như heo bị chọc tiết.

Nói chung là một phần cuộc đời tôi gắn liền với bao tháng ngày dập dờn trong bão lũ. Cũng chẳng biết phải diễn tả ra sao, chỉ là những đợt nước lũ kéo về luôn làm trái tim nhỏ bé của tôi đập loạn liên hồi. Và vốn sống của một đứa trẻ lớn lên ở miền quê cũng từ đó trở nên phong phú hơn, là sự khắc nghiệt của tự nhiên thế mà thấm thía vào máu tôi những kinh nghiệm khó quên.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bên trên