“Này! Chuyền qua cậu ấy hộ tớ với!”
Tôi chồm người qua dãy bên cạnh đặt mẩu giấy và gõ nhẹ lên bàn của lớp trưởng mấy cái. Dường như ngày nào cũng vậy, tôi đều đặn nhận vài mẩu giấy từ cậu con trai cùng bàn, nhưng đáng tiếc là tôi không thể đọc, vì nó được dành riêng cho một người mà cậu ấy thích.
Tất nhiên tôi cũng đón nhận những mẩu giấy từ tay lớp trưởng, nhét nó vào lại lòng bàn tay của người kế bên. Như thường lệ tôi nhận được hai chữ: “Cảm ơn!” Và một cái chạm tay chớp nhoáng.
Qua khoé mắt, tôi thấy cậu cười, một nụ cười rất hài lòng.
Tôi cũng mỉm cười, nhưng nụ cười của tôi nó lại gượng gạo và đắng ngắt...
Ngày qua ngày, tôi vẫn âm thầm yên phận làm tốt nhiệm vụ của một đứa đưa thư. Đến một hôm nọ, lớp trưởng xé toang mẩu giấy tôi đặt trên bàn, chỉ lườm đôi mắt sắc lạnh về người con trai mà tôi thầm thích. Có vẻ đã xảy ra chuyện gì đó giữa hai người, nhưng sao lớp trưởng lại nỡ xé đi mẩu giấy đó, tại sao?
Mỗi lần cậu cùng bạn của tôi cầm bút viết ra một mẩu giấy để gửi đến tay lớp trưởng, cậu đã phải nắn nót, nhàu nát những mẩu giấy lúc đầu, khi thật sự vừa ý, mẩu giấy hoàn chỉnh với những nếp gấp ngay ngắn mới được nhét vào lòng bàn tay của tôi. Còn những mẩu giấy bị cậu nhàu nát lúc đó và vứt vào hộp tủ, tôi đều âm thầm giữ lại duỗi thẳng nó ra mà kẹp vào giữa trang sách, cất nó ở một nơi được xem là trân trọng nhất.
Thật sự tôi muốn hỏi.
Lớp trưởng! Người con trai tôi thích, thích cậu nhiều đến vậy, cậu thật sự không nhìn thấy hay đang cố tình là ngơ?
Tôi chỉ ước, ước một ngày mẩu giấy đó chính thức dành riêng cho tôi, dù không nắn nót cũng được, dù không hoàn chỉnh cũng chẳng sao...
Vì tôi cần!
Tôi cảm nhận sự mệt mỏi và tiều tuỵ qua từng hơi thở của cậu. Một góc trang vở trên bàn cũng bị cậu ấy nhàu nát, cậu siết chặt đôi mắt và gục mặt xuống bàn nằm im lìm, làm lòng tôi cũng phải nhức nhối theo từng tiếng thở hổn hển.
Qua vài ngày sau, tôi nghe được tin hai người họ đã chính thức chia tay...
Tôi nên vui hay buồn?
Phải vui chứ! Vui vì cơ hội của mình cuối cùng cũng đã đến.
Nhưng sao mỗi lần nhìn vào ánh mắt ấy tim tôi không ngừng quặn lên từng đợt, cậu ấy buồn mười phần, thật ra tôi cũng chẳng hề thua kém.
Những ngày kế tiếp cũng vậy, nụ cười trên môi cậu đã từ lúc nào biệt vô âm tính, nếu có thì chỉ là một cái nhếch môi lạnh nhạt. Ánh mắt vô hồn loang một màu đen nhàn nhạt, kể cả một tia nắng đang cố len lỏi để được chạm vào an ủi tâm hồn băng giá ấy, cậu cũng lạnh lùng gạt bỏ.
Tôi thật sự muốn hỏi, cậu thích cậu ta đến như vậy sao?
Tôi đã từng sắp phát điên vì trong đầu mình cứ ám ảnh đến đôi mắt ấy và cũng từng có cái suy nghĩ rằng, nếu cần, tôi có thể làm bất cứ điều gì để cậu trở lại như trước, kể cả việc... Đi van xin cậu ta...
Tôi gặm nhấm những cơn đau uất ức trong lòng, có lúc tôi cũng muốn hận cậu, nhưng lý do là gì thì kể cả tôi cũng không thể nói rõ.
Tôi đã từng thề với lòng là sẽ gạt bỏ không màng gì đến cậu nữa, nhưng khi chạm vào ánh mắt ấy trái tim tôi lại một lần nữa nuốt lời...
...
Vào những ngày gần cuối cấp, tôi phân vân rằng mình có nên bày tỏ hay không. Và câu trả lời cuối cùng là...
“Tôi thích cậu!”
Dù đó là một tia hi vọng cỏn con cũng được, đã là bước đường cùng, tôi chỉ có thể bày tỏ mà nắm bắt cơ hội để được tiếp tục nhìn thấy cậu ấy. Ba năm ngồi cùng bàn, rốt cuộc cũng có ngày tôi dùng hết mọi can đảm để nói lên điều mà bấy lâu nay mình đã thầm chôn kín. Tôi có thể làm mọi thứ hoặc bất kì điều gì để đổi lại nụ cười trên môi cậu, dùng cả thanh xuân và quãng đời còn lại ở bên cạnh cậu, cùng cậu trải qua những ngày tháng khó khăn của thời sinh viên.
Tôi muốn chứng minh cho cậu ấy hiểu rằng, tôi thích cậu ấy, thật sự rất thích cậu ấy...
Trái tim dộng xuống lồng ngực từng nhịp một, tôi siết chặt lấy vạt áo, mím môi nhìn người con trai trước mắt chờ đợi một cái gật đầu.
Nét mặt bình thản của cậu dường như đang báo hiệu một điều gì đó.
“Tớ biết từ lâu rồi... Nhưng xin lỗi, tớ chỉ xem cậu như một người bạn bình thường!”
Cậu ấy lặng lẽ xoay lưng về phía tôi, bóng lưng dần dần khuất xa trước tầm mắt và lịm đi...
Vài giọt nước mắt bất chợt rơi xuống, tôi chỉ còn biết mỉm cười chua xót. Những ngón tay quệt nhẹ lên gò má, cổ họng đau rát cố dằn vị mặn xuống tận bao tử.
Vào một buổi chiều hoàng hôn rực rỡ, những chiếc lá vàng đang nghiêng theo chiều gió khẽ rơi xuống mặt đất, nhẹ nhàng êm đẹp, khác xa với cơn bão lớn đang ào ạt ập đến trong lòng tôi. Cuối cùng tôi cũng quay lưng rời đi, nhưng sao đôi chân lại nặng trĩu đến thế này?
Xem tôi như một người bạn...
Chỉ là câu nói bình thường, sao tôi lại cảm thấy chua xót đến như vậy?
Tôi dùng ba năm thanh xuân kèm với cái vị đắng ngắt trên môi làm người đưa thư cho cậu, rốt cuộc thì công sức đó cũng không thể đổi lấy một lần cơ hội để được chứng minh tình cảm của mình.
Tôi thích cậu, cậu cần họ, họ lại không màng đến cậu.
Trên đời này liệu có mối lương duyên nào được trọn vẹn như ý nguyện không? Hay nó chỉ đếm được trên đầu ngón tay?
Nhưng... Nếu ai hỏi tôi, có hối hận không?
Thì tôi sẽ không đắn đo mà lắc đầu.
Không! Tôi không hề hối hận...
Thanh xuân của tôi được đặt tên cậu, chỉ là tôi luôn cố gắng nắm bắt thanh xuân, nhưng đáng tiếc thanh xuân tươi đẹp ấy lại không dành cho riêng mình.
Tạm biệt cậu, thanh xuân!
Tôi chồm người qua dãy bên cạnh đặt mẩu giấy và gõ nhẹ lên bàn của lớp trưởng mấy cái. Dường như ngày nào cũng vậy, tôi đều đặn nhận vài mẩu giấy từ cậu con trai cùng bàn, nhưng đáng tiếc là tôi không thể đọc, vì nó được dành riêng cho một người mà cậu ấy thích.
Tất nhiên tôi cũng đón nhận những mẩu giấy từ tay lớp trưởng, nhét nó vào lại lòng bàn tay của người kế bên. Như thường lệ tôi nhận được hai chữ: “Cảm ơn!” Và một cái chạm tay chớp nhoáng.
Qua khoé mắt, tôi thấy cậu cười, một nụ cười rất hài lòng.
Tôi cũng mỉm cười, nhưng nụ cười của tôi nó lại gượng gạo và đắng ngắt...
Ngày qua ngày, tôi vẫn âm thầm yên phận làm tốt nhiệm vụ của một đứa đưa thư. Đến một hôm nọ, lớp trưởng xé toang mẩu giấy tôi đặt trên bàn, chỉ lườm đôi mắt sắc lạnh về người con trai mà tôi thầm thích. Có vẻ đã xảy ra chuyện gì đó giữa hai người, nhưng sao lớp trưởng lại nỡ xé đi mẩu giấy đó, tại sao?
Mỗi lần cậu cùng bạn của tôi cầm bút viết ra một mẩu giấy để gửi đến tay lớp trưởng, cậu đã phải nắn nót, nhàu nát những mẩu giấy lúc đầu, khi thật sự vừa ý, mẩu giấy hoàn chỉnh với những nếp gấp ngay ngắn mới được nhét vào lòng bàn tay của tôi. Còn những mẩu giấy bị cậu nhàu nát lúc đó và vứt vào hộp tủ, tôi đều âm thầm giữ lại duỗi thẳng nó ra mà kẹp vào giữa trang sách, cất nó ở một nơi được xem là trân trọng nhất.
Thật sự tôi muốn hỏi.
Lớp trưởng! Người con trai tôi thích, thích cậu nhiều đến vậy, cậu thật sự không nhìn thấy hay đang cố tình là ngơ?
Tôi chỉ ước, ước một ngày mẩu giấy đó chính thức dành riêng cho tôi, dù không nắn nót cũng được, dù không hoàn chỉnh cũng chẳng sao...
Vì tôi cần!
Tôi cảm nhận sự mệt mỏi và tiều tuỵ qua từng hơi thở của cậu. Một góc trang vở trên bàn cũng bị cậu ấy nhàu nát, cậu siết chặt đôi mắt và gục mặt xuống bàn nằm im lìm, làm lòng tôi cũng phải nhức nhối theo từng tiếng thở hổn hển.
Qua vài ngày sau, tôi nghe được tin hai người họ đã chính thức chia tay...
Tôi nên vui hay buồn?
Phải vui chứ! Vui vì cơ hội của mình cuối cùng cũng đã đến.
Nhưng sao mỗi lần nhìn vào ánh mắt ấy tim tôi không ngừng quặn lên từng đợt, cậu ấy buồn mười phần, thật ra tôi cũng chẳng hề thua kém.
Những ngày kế tiếp cũng vậy, nụ cười trên môi cậu đã từ lúc nào biệt vô âm tính, nếu có thì chỉ là một cái nhếch môi lạnh nhạt. Ánh mắt vô hồn loang một màu đen nhàn nhạt, kể cả một tia nắng đang cố len lỏi để được chạm vào an ủi tâm hồn băng giá ấy, cậu cũng lạnh lùng gạt bỏ.
Tôi thật sự muốn hỏi, cậu thích cậu ta đến như vậy sao?
Tôi đã từng sắp phát điên vì trong đầu mình cứ ám ảnh đến đôi mắt ấy và cũng từng có cái suy nghĩ rằng, nếu cần, tôi có thể làm bất cứ điều gì để cậu trở lại như trước, kể cả việc... Đi van xin cậu ta...
Tôi gặm nhấm những cơn đau uất ức trong lòng, có lúc tôi cũng muốn hận cậu, nhưng lý do là gì thì kể cả tôi cũng không thể nói rõ.
Tôi đã từng thề với lòng là sẽ gạt bỏ không màng gì đến cậu nữa, nhưng khi chạm vào ánh mắt ấy trái tim tôi lại một lần nữa nuốt lời...
...
Vào những ngày gần cuối cấp, tôi phân vân rằng mình có nên bày tỏ hay không. Và câu trả lời cuối cùng là...
“Tôi thích cậu!”
Dù đó là một tia hi vọng cỏn con cũng được, đã là bước đường cùng, tôi chỉ có thể bày tỏ mà nắm bắt cơ hội để được tiếp tục nhìn thấy cậu ấy. Ba năm ngồi cùng bàn, rốt cuộc cũng có ngày tôi dùng hết mọi can đảm để nói lên điều mà bấy lâu nay mình đã thầm chôn kín. Tôi có thể làm mọi thứ hoặc bất kì điều gì để đổi lại nụ cười trên môi cậu, dùng cả thanh xuân và quãng đời còn lại ở bên cạnh cậu, cùng cậu trải qua những ngày tháng khó khăn của thời sinh viên.
Tôi muốn chứng minh cho cậu ấy hiểu rằng, tôi thích cậu ấy, thật sự rất thích cậu ấy...
Trái tim dộng xuống lồng ngực từng nhịp một, tôi siết chặt lấy vạt áo, mím môi nhìn người con trai trước mắt chờ đợi một cái gật đầu.
Nét mặt bình thản của cậu dường như đang báo hiệu một điều gì đó.
“Tớ biết từ lâu rồi... Nhưng xin lỗi, tớ chỉ xem cậu như một người bạn bình thường!”
Cậu ấy lặng lẽ xoay lưng về phía tôi, bóng lưng dần dần khuất xa trước tầm mắt và lịm đi...
Vài giọt nước mắt bất chợt rơi xuống, tôi chỉ còn biết mỉm cười chua xót. Những ngón tay quệt nhẹ lên gò má, cổ họng đau rát cố dằn vị mặn xuống tận bao tử.
Vào một buổi chiều hoàng hôn rực rỡ, những chiếc lá vàng đang nghiêng theo chiều gió khẽ rơi xuống mặt đất, nhẹ nhàng êm đẹp, khác xa với cơn bão lớn đang ào ạt ập đến trong lòng tôi. Cuối cùng tôi cũng quay lưng rời đi, nhưng sao đôi chân lại nặng trĩu đến thế này?
Xem tôi như một người bạn...
Chỉ là câu nói bình thường, sao tôi lại cảm thấy chua xót đến như vậy?
Tôi dùng ba năm thanh xuân kèm với cái vị đắng ngắt trên môi làm người đưa thư cho cậu, rốt cuộc thì công sức đó cũng không thể đổi lấy một lần cơ hội để được chứng minh tình cảm của mình.
Tôi thích cậu, cậu cần họ, họ lại không màng đến cậu.
Trên đời này liệu có mối lương duyên nào được trọn vẹn như ý nguyện không? Hay nó chỉ đếm được trên đầu ngón tay?
Nhưng... Nếu ai hỏi tôi, có hối hận không?
Thì tôi sẽ không đắn đo mà lắc đầu.
Không! Tôi không hề hối hận...
Thanh xuân của tôi được đặt tên cậu, chỉ là tôi luôn cố gắng nắm bắt thanh xuân, nhưng đáng tiếc thanh xuân tươi đẹp ấy lại không dành cho riêng mình.
Tạm biệt cậu, thanh xuân!
Chỉnh sửa lần cuối: