Tản văn Nhìn đồng hồ tối Chủ Nhật, không ngủ gật

blankboy2002

Gà cận
Tham gia
15/9/17
Bài viết
384
Gạo
8,0
Ta không thể giữ dòng cát thời gian chảy qua kẽ tay, giọt lệ khẽ lay hàng mi khô, từ khi ta cất tiếng bi bô cho đến khi nói sõi cả ngoại ngữ; ta viết bao loại chữ, vẽ bao loại hình, nếm trải bao loại tình cảm, làm những điều ta nghĩ không bao giờ mình dám; rồi từ hình khối ba chiều trở thành hình dán phẳng dẹt, ta chẳng sống, chẳng chết, chẳng bắt đầu cũng chẳng kết.

Ta đưa cây bút, muốn cưa giây phút, muốn thơ ngây chút trước khi giấc mơ bay vụt. Ta thay máu và thay mực, thay ảo và thay thực, thay ngày mai và hôm qua, thay ta với kẻ khác. Ta vẽ rác rưởi, vẽ xác người, kẻ ác cười bí hiểm. Tâm hồn ta trở thành thí điểm, thử nghiệm đủ chuyện bi hài, dị dạng. Khi sáng, khi tối, khi chối, khi nhận, khi bật và khi tắt, ta đưa mắt nhìn đồng hồ.

9:53, ta vẫn là thằng tồ, thằng ngu, thằng mù, thằng gù nhưng không có nhà thờ Đức Bà. Da ta vàng ct gà, mắt ta trắng mốc. Ngồi máy cả ngày, đâu có gì nặng nhọc. Đâu phải lao động, đâu phải vất vả? Và rồi ta mất tất cả khi nhận ra thời gian vẫn chạy. Thời gian không đợi. Thời gian rong ruổi trên con đường không tuổi. Ta không theo kịp, không bao giờ. Và ta chờ, ta đợi. Một ngày mới, một ngày cũ, một giấc mơ nhẹ ngày thơ bé, đưa ta về với tiếng ru và sữa mẹ.

9:56, 9:57. Đồng hồ đang nhảy số, những bóng ma nhảy múa, oẳn tù tì. Chắc dù gì chúng đã từng là con người, vẫn còn dư vị buồn vui, vẫn còn ham chơi, vẫn còn muốn giao tiếp. Nhưng làm sao biết ta có phải một trong số chúng? Những bóng ma, kẻ mổ bụng, đứa rạch tay - cốt cũng để làm sạch thây khỏi tâm hồn dơ bẩn đang nhũng nhiễu. Ta không hiểu, ta mãi mãi không hiểu.

10:01, palindrome. Ta ước ta có nửa kia đối xứng. Nhưng những gì tối thượng mãi kẹt lại trong giấc mơ, những vần thơ, những ảo ảnh. Làm sao tránh, mỗi khi yên gối ngủ, giấc mơ coi ta như kẻ địch, chỉ chực đào bới mồ mả tổ tiên đối thủ? Rằng ta phải mơ gì? Nếu không phải những giấc mơ ướt, thứ ngày trước ta chạy trốn thì giờ phải vay vốn để chuộc lại. Nếu không phải những giấc mơ ngây dại, ta hằng mong lấy lại, rồi tự tay ta để gió thổi bay những điều tưởng chừng khó đổi thay. Nếu không phải những giấc mơ cay đắng, như những làn mây trắng lười biếng trôi trên nền trời xanh thẳm, và rồi máu tanh hẳn, rửa màu mây, thay màu trời, ngay lúc chào đời ta không hiểu vì sao ta lại sợ hãi. Ta không hiểu. Ta không muốn hiểu.

10:07, ta sẽ còn viết được gì nữa?
Nếu cả ta cũng không muốn đọc, không muốn học, không muốn rọc thêm vài vết, đọc thêm bài viết của những kẻ chán đời, ta không dám cười khi mình là kẻ tiên phong, bẻ viên nhộng và nuốt.
Ta buốt, ta lạnh, ta xanh và ta đỏ.
Ta nhỏ và ta lớn.
Ta đầy đủ...

Và ta trống trơn.
Bây giờ là trước 10:10 một phút.
 

Chanh30

Gà BT
Tham gia
13/8/18
Bài viết
1.036
Gạo
0,0
Re: Nhìn đồng hồ tối Chủ Nhật, không ngủ gật
Chẳng hiểu sao tôi thích bài này bạn ạ :)))))) dù không hiểu gì cho cam :)))) nhưng bồ viết như hát rap :))))))
 

blankboy2002

Gà cận
Tham gia
15/9/17
Bài viết
384
Gạo
8,0
Re: Nhìn đồng hồ tối Chủ Nhật, không ngủ gật
Chẳng hiểu sao tôi thích bài này bạn ạ :)))))) dù không hiểu gì cho cam :)))) nhưng bồ viết như hát rap :))))))
Có lẽ cậu cũng nhận ra sự dày đặc vần trong bài này nhỉ? Tớ không định triển khai theo hướng thơ văn xuôi hẳn, nhưng cũng không thể đúc lại thành thơ được. Tớ mệt mỏi, đồng thời không mệt mỏi. Kì cục thay vẫn nhào nặn ra được cái mớ văn bản này :))
 

blankboy2002

Gà cận
Tham gia
15/9/17
Bài viết
384
Gạo
8,0
Re: Nhìn đồng hồ tối Chủ Nhật, không ngủ gật
Ngày hôm qua tớ không khỏe lắm vì những vấn đề tâm lý đè nặng. Và tệ hơn là đã qua một tháng, tớ vẫn chưa thể giải quyết những vấn đề tồn đọng - trái lại còn để chúng vỡ ra, khiến mỗi ngày tồn tại đều lộn xộn và khó kiểm soát.
 

Chanh30

Gà BT
Tham gia
13/8/18
Bài viết
1.036
Gạo
0,0
Re: Nhìn đồng hồ tối Chủ Nhật, không ngủ gật
Có lẽ cậu cũng nhận ra sự dày đặc vần trong bài này nhỉ? Tớ không định triển khai theo hướng thơ văn xuôi hẳn, nhưng cũng không thể đúc lại thành thơ được. Tớ mệt mỏi, đồng thời không mệt mỏi. Kì cục thay vẫn nhào nặn ra được cái mớ văn bản này :))
Ngày hôm qua tớ không khỏe lắm vì những vấn đề tâm lý đè nặng. Và tệ hơn là đã qua một tháng, tớ vẫn chưa thể giải quyết những vấn đề tồn đọng - trái lại còn để chúng vỡ ra, khiến mỗi ngày tồn tại đều lộn xộn và khó kiểm soát.
chẳng biết nói câu gì cho bạn mình :>>> Thôi thì ôm bạn một cái hén ^^ :tho128::tho128::tho128: (chả có cái nhãn dãn ôm nhau thôi thì tớ lấy tạm cái có cảm giác 2 người này nhé :)))))) )
 

blankboy2002

Gà cận
Tham gia
15/9/17
Bài viết
384
Gạo
8,0
Re: Nhìn đồng hồ tối Chủ Nhật, không ngủ gật
chẳng biết nói câu gì cho bạn mình :>>> Thôi thì ôm bạn một cái hén ^^ :tho128::tho128::tho128: (chả có cái nhãn dãn ôm nhau thôi thì tớ lấy tạm cái có cảm giác 2 người này nhé :)))))) )
Thực sự cảm ơn cậu, chỉ là những rạn nứt lần này khác hẳn những gì tớ từng trải nghiệm.

Không phải là một nỗi đau âm ỉ gần chục năm, mà là sự ra đi vội vàng của những cảm xúc tuổi mới lớn. Tớ thấy khó xử quá cậu ạ ;-;

Nguyên bản bài này là một đoạn tin nhắn tớ gửi bạn tớ, người ta vừa đang trong tình trạng xuống cấp - cũng đang "phê vần" nên tranh thủ viết.

Ta không thể giữ dòng cát thời gian chảy qua kẽ tay, giọt lệ khẽ lay hàng mi khô, từ khi ta cất tiếng bi bô cho đến khi nói sõi cả ngoại ngữ; ta viết bao loại chữ, vẽ bao loại hình, nếm trải bao loại tình cảm, làm những điều ta nghĩ không bao giờ mình dám; rồi từ hình khối ba chiều trở thành hình dán phẳng dẹt, ta chẳng sống, chẳng chết, chẳng bắt đầu cũng chẳng kết.
Có lẽ cậu cũng biết nội dung sáng tác chủ đạo của tớ bắt nguồn từ những ám ảnh và sự dằn vặt. Đặc biệt là vì việc áp đặt ngoại ngữ và sống trong một môi trường không lành mạnh. Và gần đây tớ cũng đang vượt qua được phần nào, nhưng %-(
nếm trải bao loại tình cảm, làm những điều ta nghĩ không bao giờ mình dám

Tớ trở về với "tớ" - một bản thể quen thuộc mà tớ chán ghét. Dã tràng xe cát, tớ đoán vậy.
rồi từ hình khối ba chiều trở thành hình dán phẳng dẹt, ta chẳng sống, chẳng chết, chẳng bắt đầu cũng chẳng kết.

Và đây là khi tớ nhận ra mạch viết của tớ đang không ngừng tuôn. Nó không chỉ là một tin nhắn bình thường nữa rồi cậu ạ. Nó phải hơn thế.
Ta đưa cây bút, muốn cưa giây phút, muốn thơ ngây chút trước khi giấc mơ bay vụt. Ta thay máu và thay mực, thay ảo và thay thực, thay ngày mai và hôm qua, thay ta với kẻ khác. Ta vẽ rác rưởi, vẽ xác người, kẻ ác cười bí hiểm. Tâm hồn ta trở thành thí điểm, thử nghiệm đủ chuyện bi hài, dị dạng. Khi sáng, khi tối, khi chối, khi nhận, khi bật và khi tắt, ta đưa mắt nhìn đồng hồ.
Tớ bất giác nhìn đồng hồ. Tớ phải làm gì với một đêm nữa, một ngày nữa, một tuần nữa, một tháng - không. Tớ không muốn nghĩ thêm.
Cứ xong đêm nay đã.

Và đây là những gì đeo bám tớ từ trước đến nay. Những ám ảnh về hội người cao tuổi sống trong thế kỉ XXI mà vẫn chối bỏ công nghệ, về những tổn thương (chẳng đáng là bao :-@) mà kẻ yếu đuối như tớ phải gánh chịu. Sự tồn tại vô nghĩa dày vò tớ, tớ không hiểu. Thực sự không hiểu.
9:53, ta vẫn là thằng tồ, thằng ngu, thằng mù, thằng gù nhưng không có nhà thờ Đức Bà. Da ta vàng ct gà, mắt ta trắng mốc. Ngồi máy cả ngày, đâu có gì nặng nhọc. Đâu phải lao động, đâu phải vất vả? Và rồi ta mất tất cả khi nhận ra thời gian vẫn chạy. Thời gian không đợi. Thời gian rong ruổi trên con đường không tuổi. Ta không theo kịp, không bao giờ. Và ta chờ, ta đợi. Một ngày mới, một ngày cũ, một giấc mơ nhẹ ngày thơ bé, đưa ta về với tiếng ru và sữa mẹ.

9:56, 9:57. Đồng hồ đang nhảy số, những bóng ma nhảy múa, oẳn tù tì. Chắc dù gì chúng đã từng là con người, vẫn còn dư vị buồn vui, vẫn còn ham chơi, vẫn còn muốn giao tiếp. Nhưng làm sao biết ta có phải một trong số chúng? Những bóng ma, kẻ mổ bụng, đứa rạch tay - cốt cũng để làm sạch thây khỏi tâm hồn dơ bẩn đang nhũng nhiễu. Ta không hiểu, ta mãi mãi không hiểu.

Còn đây là những gì còn khiến tớ phải suy nghĩ tiếp.
10:01, palindrome. Ta ước ta có nửa kia đối xứng. Nhưng những gì tối thượng mãi kẹt lại trong giấc mơ, những vần thơ, những ảo ảnh. Làm sao tránh, mỗi khi yên gối ngủ, giấc mơ coi ta như kẻ địch, chỉ chực đào bới mồ mả tổ tiên đối thủ? Rằng ta phải mơ gì? Nếu không phải những giấc mơ ướt, thứ ngày trước ta chạy trốn thì giờ phải vay vốn để chuộc lại. Nếu không phải những giấc mơ ngây dại, ta hằng mong lấy lại, rồi tự tay ta để gió thổi bay những điều tưởng chừng khó đổi thay. Nếu không phải những giấc mơ cay đắng, như những làn mây trắng lười biếng trôi trên nền trời xanh thẳm, và rồi máu tanh hẳn, rửa màu mây, thay màu trời, ngay lúc chào đời ta không hiểu vì sao ta lại sợ hãi. Ta không hiểu. Ta không muốn hiểu.
Nếu cậu chưa biết, thì palindrome có thể hiểu là một chuỗi kí tự có thể viết ngược lại mà vẫn giữ nguyên nội dung.
Và đồng hồ chỉ giờ 10:01 là một ví dụ. Một ví dụ khiến tớ giật mình, tự hỏi rằng mình đã quá vội vàng với một kẻ lớn chậm. Rằng mình nên chấp nhận sự từ từ vốn do bị giày xéo từ trước thay vì vượt qua, đánh đổi vì một cuộc sống mới; rằng mình đang mơ chăng - mơ những giấc mơ hư ảo, chỉ khi mơ mình mới được hạnh phúc?
Và theo như cách tớ nói, mọi thứ xem như đã vỡ. Tớ chưa bao giờ được có cơ hội ra khỏi cái hộp này. Họa chăng là đầu tớ được trồi lên nhìn thực tại bên ngoài, nhưng thân thể vẫn kẹt lại bên trong.

Tớ có thể đi xuyên vật thể, nhưng chỉ ở dạng tâm hồn. Cái chết của tâm hồn, tuy không phải cái chết đau nhất, nhưng nó vẫn đau - kể cả khi ta không thấy đau vì đã chai sạn sau những tháng ngày mệt mỏi.

Ta chỉ muốn nằm trên gối, và mơ?

10:07, ta sẽ còn viết được gì nữa?
Nếu cả ta cũng không muốn đọc, không muốn học, không muốn rọc thêm vài vết, đọc thêm bài viết của những kẻ chán đời, ta không dám cười khi mình là kẻ tiên phong, bẻ viên nhộng và nuốt.
Ta buốt, ta lạnh, ta xanh và ta đỏ.
Ta nhỏ và ta lớn.
Ta đầy đủ...

Và ta trống trơn.
Bây giờ là trước 10:10 một phút.
Tớ dừng lại ở 10:09. Có lẽ cậu cũng hiểu rằng đến đây tớ đã rối bời lắm rồi. Nhưng thực sự thì chẳng có gì đáng nghiêm trọng cả =))

cHỉ lÀ tỚ đAnG lÀm qUá LêN tHôI :-o=))

Cảm ơn cậu đã quan tâm.
 

Chanh30

Gà BT
Tham gia
13/8/18
Bài viết
1.036
Gạo
0,0
Re: Nhìn đồng hồ tối Chủ Nhật, không ngủ gật
Thực sự cảm ơn cậu, chỉ là những rạn nứt lần này khác hẳn những gì tớ từng trải nghiệm.

Không phải là một nỗi đau âm ỉ gần chục năm, mà là sự ra đi vội vàng của những cảm xúc tuổi mới lớn. Tớ thấy khó xử quá cậu ạ ;-;

Nguyên bản bài này là một đoạn tin nhắn tớ gửi bạn tớ, người ta vừa đang trong tình trạng xuống cấp - cũng đang "phê vần" nên tranh thủ viết.


Có lẽ cậu cũng biết nội dung sáng tác chủ đạo của tớ bắt nguồn từ những ám ảnh và sự dằn vặt. Đặc biệt là vì việc áp đặt ngoại ngữ và sống trong một môi trường không lành mạnh. Và gần đây tớ cũng đang vượt qua được phần nào, nhưng %-(


Tớ trở về với "tớ" - một bản thể quen thuộc mà tớ chán ghét. Dã tràng xe cát, tớ đoán vậy.


Và đây là khi tớ nhận ra mạch viết của tớ đang không ngừng tuôn. Nó không chỉ là một tin nhắn bình thường nữa rồi cậu ạ. Nó phải hơn thế.

Tớ bất giác nhìn đồng hồ. Tớ phải làm gì với một đêm nữa, một ngày nữa, một tuần nữa, một tháng - không. Tớ không muốn nghĩ thêm.
Cứ xong đêm nay đã.

Và đây là những gì đeo bám tớ từ trước đến nay. Những ám ảnh về hội người cao tuổi sống trong thế kỉ XXI mà vẫn chối bỏ công nghệ, về những tổn thương (chẳng đáng là bao :-@) mà kẻ yếu đuối như tớ phải gánh chịu. Sự tồn tại vô nghĩa dày vò tớ, tớ không hiểu. Thực sự không hiểu.


Còn đây là những gì còn khiến tớ phải suy nghĩ tiếp.

Nếu cậu chưa biết, thì palindrome có thể hiểu là một chuỗi kí tự có thể viết ngược lại mà vẫn giữ nguyên nội dung.
Và đồng hồ chỉ giờ 10:01 là một ví dụ. Một ví dụ khiến tớ giật mình, tự hỏi rằng mình đã quá vội vàng với một kẻ lớn chậm. Rằng mình nên chấp nhận sự từ từ vốn do bị giày xéo từ trước thay vì vượt qua, đánh đổi vì một cuộc sống mới; rằng mình đang mơ chăng - mơ những giấc mơ hư ảo, chỉ khi mơ mình mới được hạnh phúc?
Và theo như cách tớ nói, mọi thứ xem như đã vỡ. Tớ chưa bao giờ được có cơ hội ra khỏi cái hộp này. Họa chăng là đầu tớ được trồi lên nhìn thực tại bên ngoài, nhưng thân thể vẫn kẹt lại bên trong.

Tớ có thể đi xuyên vật thể, nhưng chỉ ở dạng tâm hồn. Cái chết của tâm hồn, tuy không phải cái chết đau nhất, nhưng nó vẫn đau - kể cả khi ta không thấy đau vì đã chai sạn sau những tháng ngày mệt mỏi.

Ta chỉ muốn nằm trên gối, và mơ?


Tớ dừng lại ở 10:09. Có lẽ cậu cũng hiểu rằng đến đây tớ đã rối bời lắm rồi. Nhưng thực sự thì chẳng có gì đáng nghiêm trọng cả =))

cHỉ lÀ tỚ đAnG lÀm qUá LêN tHôI :-o=))

Cảm ơn cậu đã quan tâm.
Awwwwww :>>>>>>>> Bồ đáng yêu quá xá :)))))) Xung quanh tớ thì mọi người cũng đều bí bức với lắm chuyện từ gia đình, sự nghiệp tới một nùi rối mù trong bản thân mình. Nên bồ cứ từ từ mà đi, mà giải quyết :)))))) Chuyện đâu còn có đó~~~~ <3 <3 <3
 
Bên trên