1. "Ý nghĩa của hoa hướng dương là gì? Là tình yêu thầm lặng?"
Đôi cánh luôn tự do bay lượn chọn điểm dừng ở thành phố cổ kính này, nơi chàng trai tháng tám của em thuộc về. Anh biết không? Em đã đếm tỉ mỉ từng viên gạch khi dạo trên con đường anh đi mỗi ngày, không biết chừng còn trùng lên bước chân anh nữa đấy. Hít một hơi thật sâu dường như cảm nhận được cả hương thơm man mát như nắng sớm từ ai đó. Lồng ngực bỗng chốc dần trở nên ấm áp, một dòng chảy nóng hổi ngấm vào tim cứ tiếp tục lan tỏa khắp huyết mạch cơ thể. Từng nhịp, từng nhịp rung lên liên hồi, dù đã đứng dưới tán cây phong này rất lâu mà em vẫn chưa thể bình ổn tâm trạng để bước tiếp về phía ngôi nhà.
May mắn bấy lâu nay tích góp cuối cùng cũng giúp em thấy bóng dáng mà bản thân luôn nhung nhớ. Chàng trai cao hơn em một cái đầu, nụ cười luôn sáng chói trên môi như ánh mặt trời. Anh đang ở đây, ở ngay trước mắt chỉ cần em vươn tay là có thể chạm được anh rồi. Nhưng tại sao lại thấy xa tận chân trời thế này?
Đôi tay anh thon dài dịu dàng xoa lên đầu, từ từ trượt xuống vuốt ve khuôn mặt một cách nhẹ nhàng rồi khẽ đặt một nụ hôn ấm áp nơi vầng trán trắng trẻo. Gió vô tình lướt qua thổi bay mái tóc đen dài óng mượt để lộ khuôn mặt nhỏ bé đang nở nụ cười ngại ngùng. Thì ra, khi anh thể hiện tình yêu là đẹp như thế! Là trong đôi mắt anh chỉ duy nhất cô ấy còn mọi thứ xung quanh không còn quan trọng nữa.
Em là người đến sau, dù có thương anh nhiều đến đâu thì vẫn là chậm một bước. Ngoài kia nếu có khó khăn quá, lúc về nhà cũng không thể nghe câu " Không sao có anh đây rồi!"
Đôi cánh luôn tự do bay lượn chọn điểm dừng ở thành phố cổ kính này, nơi chàng trai tháng tám của em thuộc về. Anh biết không? Em đã đếm tỉ mỉ từng viên gạch khi dạo trên con đường anh đi mỗi ngày, không biết chừng còn trùng lên bước chân anh nữa đấy. Hít một hơi thật sâu dường như cảm nhận được cả hương thơm man mát như nắng sớm từ ai đó. Lồng ngực bỗng chốc dần trở nên ấm áp, một dòng chảy nóng hổi ngấm vào tim cứ tiếp tục lan tỏa khắp huyết mạch cơ thể. Từng nhịp, từng nhịp rung lên liên hồi, dù đã đứng dưới tán cây phong này rất lâu mà em vẫn chưa thể bình ổn tâm trạng để bước tiếp về phía ngôi nhà.
May mắn bấy lâu nay tích góp cuối cùng cũng giúp em thấy bóng dáng mà bản thân luôn nhung nhớ. Chàng trai cao hơn em một cái đầu, nụ cười luôn sáng chói trên môi như ánh mặt trời. Anh đang ở đây, ở ngay trước mắt chỉ cần em vươn tay là có thể chạm được anh rồi. Nhưng tại sao lại thấy xa tận chân trời thế này?
Đôi tay anh thon dài dịu dàng xoa lên đầu, từ từ trượt xuống vuốt ve khuôn mặt một cách nhẹ nhàng rồi khẽ đặt một nụ hôn ấm áp nơi vầng trán trắng trẻo. Gió vô tình lướt qua thổi bay mái tóc đen dài óng mượt để lộ khuôn mặt nhỏ bé đang nở nụ cười ngại ngùng. Thì ra, khi anh thể hiện tình yêu là đẹp như thế! Là trong đôi mắt anh chỉ duy nhất cô ấy còn mọi thứ xung quanh không còn quan trọng nữa.
Em là người đến sau, dù có thương anh nhiều đến đâu thì vẫn là chậm một bước. Ngoài kia nếu có khó khăn quá, lúc về nhà cũng không thể nghe câu " Không sao có anh đây rồi!"
Chỉnh sửa lần cuối: