Tê tác phẩm : Những chuyến xe vẽ nên hạnh phúc
Tác giả: hyntal
Link tác phẩm tại điện đàn: https://gacsach.com/diendan/threads/nhung-chuyen-xe-ve-nen-hanh-phuc.20015/#post-361782
-o0o-
(Part 1)
Nó rời đi trong nước mắt và sự uất ngẹn đầy căm hờn buồn tủi, nhưng không mang theo một dã tâm nào. Vì nó là đứa con đứa cháu không thoả được kì vọng cho gia đình, là thành viên được xem là sự hổ thẹn cho gia đình dòng tộc, nó không sống được theo những gì mà họ mong và muốn, rồi họ thất vọng, luôn tẩy chay rồi kì thị và đay nghiến nó.Tác giả: hyntal
Link tác phẩm tại điện đàn: https://gacsach.com/diendan/threads/nhung-chuyen-xe-ve-nen-hanh-phuc.20015/#post-361782
-o0o-
(Part 1)
Nó đi như một sự giải thoát và tìm cơ hội được sống cho chính mình, được sống chứ không chỉ là tồn tại theo tháng ngày. Hành trang nó mang theo không nhiều chỉ vài vật dụng cá nhân, dăm ba bộ đồ nó thích và con chiến mã 125 phân khối mà đã gắn bó cùng nó qua bao chặng đường dài từng ấy năm qua, vì nó hiểu muốn đi xa và bền thì phải nhẹ vai và thanh thoát đôi chân.
Ngày nó ra đi tâm thế nhẹ nhàng vì đã không còn có gì để mất, thứ nó đặt niềm tin rồi luôn đong đầy ngập tràn hi vọng rằng sẻ duy nhất và vĩnh hằng và duy nhất là gia đình giờ đây đã không còn, giờ đây nó sẻ vươn cao sẻ bay xa ra thế giới bên ngoài kia rồi hướng đến là người có ích cho người khác nhất và cho xã hội nhất, trên cơ sở nền móng những gì mà khả năng nó thấy mình mạnh và tự tin nhất.
Không toan tính thiệt hơn, không đặt nặng và hi vọng về bất cứ ai hay điều gì. Vô tư, nhạt tình và nhẹ tâm.
Những vùng trời xa lạ, những thành phố lạ lẫm, những con người hoàn toàn mới mẻ...
Nghị lực từ sự bất cần và máu lạnh đã giúp nó chống chọi và tồn tại được những nơi mà nó đã đi qua và nơi mà nó đã chọn dừng chân lại.
Vận chuyển cấp tốc và blog tản mạn là những gì mà nó mạnh và đã lựa chọn.
Nó đã là một con người hoàn toàn khác từ ngày ra đi, quyết đoán hơn, kiên định hơn và lạnh nhạt hơn, sự khác đi để thích nghi cuộc sống mới và khác đi để đủ khả năng sống và đương đầu được với cuộc sống mà nó đã đi đã chọn.
Nhiều khi chạnh lòng yếu mềm con tim nơi đất khách quê người, nó nhớ khôn nguôi da diết về nơi nó đã sống đã lớn lên, về những con người đã cưu mang nuôi nấng nó từ lúc còn là đứa trẻ sinh non trong một cuộc hôn nhân đổ vỡ không tình yêu, để rồi cha mẹ ly tán, số phận nó phải cầu xin sự bố thý thương hại để được cưu mang của những người còn lại từ gia đình nhà nội.
Nhưng nó đã không thể còn cơ hội để được trở về, ngày về với nó bây giờ đã thành quá xa xăm, xa xăm thăm thẳm và vời vợi.
Rồi nó đã gặp được em !
Cái chạm mặt đầu tiên của nó và em cũng là trong một chuyến xe, như bao chuyến xe khác mà nó vẫn làm việc đến mức thuộc làu và chuyên nghiệp mỗi ngày.
"Lin Lin" tên em hiện lên trong mục thông tin khách hàng mà CTY báo nó nhận được.
Ấn tượng đầu tiên của nó về em là đôi mắt to đen và tròn xòe trong trẻo với ánh nhìn thiện cảm và hiền lành. Còn nét mặt bên dưới luôn là một sự bí mật khi chiếc khẩu trang xinh xắn rào chắn gương mặt bí ẩn, những lần về sau đều luôn như vậy khiến sự hiếu kỳ tò mò của một con người bên trong nó trỗi lên.
Em có dáng thanh mãnh những đầy đặn các vòng khá bắt mắt đối phương, cao tầm khoảng m65, nó ước lượng vậy vì em đứng tới vai nó và nó tầm m73. Tóc dài xoã vai, mái ngang phủ chân mày.
Em có một chất giọng nhỏ nhẹ thanh thoát và rõ ràng, chất giọng "dạ vâng" mang nét của một cô gái bắc, khiến mỗi lần nghe cái âm thanh ấy lòng nó cứ bồi hồi và xuyến xao lạ thường.
Em hay đặt xe trúng nó như một sự trùng hợp lạ thường, dù nó biết tại đây chưa áp dụng tính năng chỉ định trực tiếp người nhận chuyến xe. Ban đầu em vẫn xa cách, e dè và giữ kẻ. Tần xuất chung xe tăng dần hơn, em đã thoải mái và gần gũi hơn với nó, đã có thể đối đáp qua lại nhiều hơn thay vì chỉ `dạ và vâng` đủ thủ tục như những ngày đầu. Em vẫn khá kiệm lời và hầu như chưa mấy khi khơi gợi hay mở chủ đề trò chuyện với nó. Nhưng em đã có thể mở lòng nói ra quan điểm cá nhân và suy nghĩ của mình cho nó nghe, rồi thân thiện trong giao tiếp cũng như với các chủ đề câu chuyện của nó hơn, nó xem như là tín hiệu đáng mừng. Em đã vẫn cho nó cảm giác em không xem thường nó. Nhưng luôn có một trầm tĩnh và bí ẩn ở em mà nó chưa thấu tường được.
Và rồi em bắt đầu có những tín hiệu nhờ vả đến nó, nó biết và hiểu được rằng một khi ai đó đã liệt xem mình vào danh sách thân cận và mình có được một chỗ đứng không còn là nguy hiểm cần phòng vệ với họ nữa, thì khi ấy mới được họ nhờ vả, trên đời luôn có quy luật vay nợ dù là ân tình hay vật chất, nếu còn cảm giác sợ đó với ta đối phương sẽ không nhờ vả.
Thế nên nó luôn vui vẻ và hào hứng đáp ứng cho em, em cũng khá hiểu chuyện có thể để nó tốn công đôi chút chứ không chịu thiệt về tiền, hầu như luôn trả lại đúng cho nó chẵn số tiền nó đã bỏ ra cho sự giúp đỡ, ngoại trừ phần lẻ dăm vài nghìn thì nó thường hay du di.
Nên nó quý cái chất rạch ròi và sòng phẳng của em.
Cuối mỗi ngày em tan ca làm nó thường hay đón em về mà không qua đặt chuyến. Nó hay tạt vào những quán quen và rủ em đi ăn khuya mỗi ngày đưa về, bảo rằng coi như tri ân khách hàng kì cựu vì hôm nào cũng có đi và tạo thu nhập đều đặn cho nó, em cười khẽ lên một tiếng nhẹ vừa đủ để nó nghe thấy.
Lần đầu tiên đồng ý vào quán với nó, đó cũng là lần đầu tiên nó được thấy khuôn mặt bí ẩn đằng sau lớp khẩu trang thần thánh ấy mà nó vẫn luôn tò mò hiếu kỳ, em xinh hơn nó tưởng tượng với những đường nét vline và sống mũi cao trên gương mặt.
Em nhìn nó chớp chớp đôi mắt đen tròn trong veo như mọi ngày với sự ngạc nhiên trước cái vẻ ngẩn ngơ của nó, em hỏi "anh nhìn gì mà thất thần dữ vậy" và em nở nụ cười tươi, nụ cười làm nó hơi say.
Và rồi nó thích em từ đó, có thể là sự say nắng mê muội trước cái vẻ đẹp đó, nhưng hơn hết thảy theo thời gian em còn chinh phục được lòng nó về cách ứng xử đối đáp có tâm và hiểu chuyện, điều mà hiếm có được ở những cô gái xinh đẹp.
Những lần đi ăn đêm với em, nó đều nhận trả tiền, hôm nào cũng gần cả trăm hoặc trăm mấy, có hôm dôi hơn chút lại gần 200k, hầu như đều đặn mỗi ngày. Nó bảo thôi em gởi tiền chuyến xe thì nó đáp lại tiền ăn, có qua có lại vầy là cân bằng thoải mái lòng đôi bên nà. Em nhìn nó với cái ánh nhìn nghiêm chỉnh làm nó cũng hơi bối rối "thế làm việc kiểu vậy rồi anh lời ở chỗ nào ạ". Nó chỉ bảo em "có mà cái anh lời đã luôn tồn tại bên cạnh mỗi ngày đây rồi" rồi nó cười toe lên. Em choàng khẩu trang lên rồi nên nó không thấy được biểu cảm là một nụ cười mìm vì hiểu ý của em trước nó, nhưng nó không thấy được. Em yên lặng không nói gì, những lúc nó cảm giác là thời khắc nhạy cảm, then chốt và quan trọng nó thấy em hay yên lặng, dù vốn dĩ bình thường tính em cũng cũng khá trầm và đằm.
Em khá kín tiếng và tôn trọng sự riêng tư, nó nghĩ như vậy vì chưa bao giờ thấy em hỏi nó về công việc và thu nhập của nó, cũng như bạn bè nó hay gia cảnh nó. Em cũng chân thành và gần gũi vì ngược lại khi nó dũng cảm mạnh dạn hỏi em cũng về những khía cạnh trên, thì em vẫn san sẻ cho nó biết vừa và đủ. Vừa và đủ để nó hiểu em là một cô gái khá đơn giản và nội tâm có chiều sâu.
Nó ngày một thích em hơn, mức độ cảm xúc đó nó dành cho em ngày một tăng dần lên, nhưng nó kìm hãm bản thân không dám vì nó biết thân biết phận, nó biết không xứng với em, em không bao giờ là sẽ dành cho một đứa bình thường và bất hạnh như nó. Bên em cũng rất nhiều vệ tinh vây quanh và săn đón, nhưng rồi nó cũng lấy làm ngạc nhiên và khó hiểu ấy vậy mà vẫn có cơ hội nó được đi cùng em khá nhiều.
Và đúng như người ta vẫn thường nói "nhất cự ly", sự chân thành và thời gian đủ lớn sẽ là phương thuốc gắn kết sự thân thương của con người ta lại với nhau hiệu quả nhất.
Nó và em cứ thế bên cạnh nhau trên những chuyến xe cũng những trải lòng và các câu chuyện, những câu chuyện từ đã qua cho đến thường ngày và những dự định... Theo thời gian dần dà trong nhau cả hai đã dành cho đối phương những vị trí quan trọng và quen thuộc lúc nào không hay.
Có nhớ một hôm trong lần ngồi ăn cùng nhau nó có hỏi em các dự định sau này về công việc và nơi sẻ đến hay ở lại. Em nói khả năng gia đình dễ chuyển về sài gòn, nếu là như vậy thì em phải rời thành phố này và theo gia đình, em nói cũng không họ hàng gì ở đây cả và đặc biệt là, nếu có phải đi thì không có gì là luyến tiếc và níu kéo em của nơi này. Nhưng đó chỉ là khả năng và dự định, trước mắt em vẫn gắn bó với công việc và nơi đây rồi tích lũy được một khoản kha khá nào đó cho tương lai khi cần đến.
Nó nghe xong cũng nao nao chạnh lòng, trên đường về nó có nói với em, hay em cứ ở đây dù sao cũng có nền móng ổn định và quen nhịp sống rồi, đến một nơi mới sẻ phải thích nghi lại từ đầu và lắm khởi sự đầu nan. Nó nói em đi rồi anh như mất đi một nữa thành phố trong lòng mình. Em hỏi "vì sao vậy ạ". Nó trả lời vì đã quen với sự hiện hữu của em bên cạnh rồi nà.
Còn nhớ có lần ấy em đi công tác xa cho chỗ làm, mấy ngày liền không đưa đón em như mọi ngày nó cảm thấy thiếu thiếu trống trãi thế nào đó. Nhắn tin nhau em bảo vài hôm sẻ về, nó nhắn lại "em về sớm nhé anh nhớ mùi của em quá rồi á!" và kem một icon dễ thương nhằm giảm đi bớt độ nặng của cảm xúc cho câu nói.
Nhưng em hiểu ý nó, em nhắn "anh nói gì gê vậy ạ, mùi cùa em mạnh vậy ạ". Nó nhắn lại em "mùi hương cũng là một đặc trưng riêng biệt để nghĩ đến một người em á"
Em chỉ icon cười nhẹ quen thuộc, rồi một dòng mà ấm lòng nó "anh chạy giữ sức khoẻ để còn đưa em đi nữa nhé, em không quen đi người lạ lắm, về em gọi anh đón"
Chữ không quen người lạ như cũng cố hơn được niềm tin về vị trí và ý nghĩa của nó với em, hôm ấy nó lâng lâng cả ngày, nó lưu trữ tin nhắn đó lại thật cẩn thận vì rằng chưa từng mấy khi em nói ra lòng mình với nó.
Rôi thì hôm em về... Nó đứng đợi trước giờ em ra khá lâu, em bước ra vẫn cái khẩu trang và dáng vẻ như mọi ngày, chỉ là trong bộ âu vest trẻ trung năng động hơn thu hút hơn, em chìa ra cho nó con emoji lò xo mặt đáng yêu để gắn trang trí lên xe "cho anh nè, nó sẻ giúp anh đỡ buồn trên những đoạn đường vắng". Nó nhìn đôi mắt trong veo của em bối rối nhận, em nhìn thấy sự lúng túng của nó mà buồn cười trong lòng.
Nó hạnh phúc và cảm động vô vàng, vì là lần đầu tiên được nhận một thứ từ em và còn vì em giờ đã biết thể hiện ra sự quan tâm dành ra cho nó, đêm đó ngồi ngắm con cưng của em đưa mà nó đã gắn lên vị trí đẹp nhất trên xe, nó cứ xôn xao và săm se mãi mà không ngủ được.
Em cũng hay mượn tiền nó những hôm gần cuối tháng, không nhiều thường dưới 500k và trả lại khá nhanh vào đầu tháng, nó khá ngạc nhiên vì nó biết em hiểu thu nhập từ đứa viết lách và chạy xe như nó không hẳn là dư dả lắm.
Rồi có một hôm ấy trời trở lạnh hơn hẳn mọi hôm và còn gió le se, nó không thấy em đi làm vì em không báo đón, rồi cũng ngại sợ phiền hà và cảm giác gây bí bách như bị quản thúc cho đối phương nên nó cũng không dám hỏi, nó cũng hiểu tính em không ưa gò bó.
Tối ấy đã gần 1h đêm, điện thoại nó rung lên, tin nhắn từ nick em hiện lên "anh ngủ chưa ạ".
Nó bàng hoàng và lấy làm lạ giờ này em còn nhắn tin mà có bao giờ em nhắn giờ này đâu nhỉ. Nhưng rep lại rất nhanh chóng dù đang lim dim và lớ mớ mắt nhắm mắt mở ngồi dậy cầm máy "anh chưa, sao vậy em".
Em nhắn lại cho nó "Giờ anh có thể ra ngoài được không ạ". Nó trả lời "được" rất nhanh.
Sau đó là hình ảnh 1 đơn thuốc và dòng ghi chú em gởi qua nó "anh có thể ra hiệu thuốc pharma 24h ở góc đường ABC, chỗ đó họ bán luôn đêm, mua giúp em đơn theo mẫu này, mang qua hộ giúp cho em được không ạ, trọ em không khoá cổng anh cứ mở vào, phòng em ở giữa từ ngoài tính vào, trước cửa có chuông gió con mèo"
Nó bật dậy tỉnh ngủ hẳn, vậy là em đang bệnh nên cả ngày nay mới hông thấy đi làm và bảo nó đưa đón, mà sao giờ này còn nhờ đến một đứa như mình nhỉ, không nhờ được ai hay sao....hàng tá hiếu kì hiện lên đầu nó, mà thôi nghĩ nhiều em đợi lâu, nó khóac áo lượn xe ra khỏi nhà lao đi trong làn gió và cơn lạnh khuya buốt giá với tốc độ nhanh nhất có thể.
Mua được đơn thuốc như em gởi, trên đường về nó nghĩ, phải ăn gì thì mới có thể uống thuốc chứ nhỉ, đang bệnh chắc là ăn cũng nên thứ dễ tiêu, vậy là lại lòng vòng đi tìm mua cháo dinh dưỡng.
Nó mở và đẩy nhẹ cổng rồi xuống xe tắt máy dẫn bộ khẽ khàng vào. Đây rồi căn phòng còn sáng đèn và có cái chuông con mèo đang lengkeng, nó nhắn tin cho em sau đó tiến lại gần gõ 2-3 cái cộc cộc nhẹ nhàng lên cửa.
Cạch...tay nắm xoay và cánh cửa mở ra đúng trước mặt nó là em với cái áo dạ dày sụ và dài phủ gối, trên đầu là cái mũ len tai thỏ cùng khuôn mặt không son phấn có phần nhợt nhạt và mái tóc thả buông dài hơi rối. Một hình ảnh rất đỗi bình dị và khác biệt với sự lung linh tươi tắn mà nó thấy mỗi khi em xuất hiện mỗi ngày, sự khác biệt khiến nó xuýt không nhận ra em nếu không nhờ vào vẫn là đôi mắt tròn xòe trong veo ấy.
Nó có nghe đâu đó trên mạng xã hội người ta thường nói một điều là, khi mà được nhìn thấy dáng vẻ thường ngày ở nhà của một cô gái, rồi được đến và nhìn thấy cái gọi là không gian riêng trú ngụ của họ mỗi ngày, còn trong cảnh ngộ sáng đêm gà gáy như này... Ngoài sự tin tưởng rất có trọng lượng mà họ dành cho mình ra thì không còn lý do nào khác cả. Hẳn là một sự rất đáng quý mà trân trọng mà cô gái đó đã trao cho bạn !
Nó đưa những thứ đã mua ra cho em và đứng xuýt xoa khẽ, em nhìn bịch cháo lòng to tướng rồi nhận lấy "dạ cảm ơn anh ạ, anh có mua cháo nữa ạ, em định chế mỳ gói ấy chứ" rồi nhoẻn miệng cười.
Em nhìn nó đứng xuýt xoa rồi cười nhẹ hỏi "anh có muốn vào trong một lát cho ấm không, trong này kín gió hơn đấy ạ"
Nó hơi ngạc nhiên đôi chút "vào phòng em được hở"
"Dạ vâng anh vào đi" em khẽ mời nó
Phòng còn gái quả là có khác, thơm phức và gọn gàng ngăn nắp chả như con trai bọn nó.
Nó rụt rè vì ngại và ngồi yên 1 cục ngay ngắn chỗ góc bàn gần cửa sổ nhìn em loai hoai trong góc khu bếp.
Em mang ra cho nó một cốc nước bốc khói nghi ngút "anh uống đi cho ấm người ạ"
Nó cảm ơn và tò mò nó hỏi em ở một mình sao, em bệnh rồi ngày nay sinh hoạt sao.
Em bảo ở cùng bạn chung chỗ làm, mà qua nay nó nghỉ về quê mấy hôm có việc nhà, trời trở gió lạnh nên chắc trúng gió em cảm, lạnh quá ra ngoài sợ, ban ngày em đặt họ mang đến, giờ này trễ quá không đặt ai được.
Nó lại hỏi "thế em không nhờ được bạn bè hay người quen hoặc hàng xóm nào ở đây hở" dù nó đã mang máng hiểu được vì sao được nhờ vả trong cảnh ngộ này.
Em nhìn nó một thoáng khiến nó hơi tự tặc lưỡi trong lòng rồi trả lời "vâng bạn bè thì giờ này làm khó vậy em hơi ngại, còn người quen họ hàng em không có, hàng xóm thì vẫn chỉ là những người nguy hiểm mà ạ"
"Vậy sao em dám nhờ anh lúc hoàn cảnh như thế này" nó tần ngần không dám nhìn em và hỏi thăm dò.
Em bình thản nhìn nó và nói "anh kiếm tiền không hẳn dư dả nhiều, tài chính không hẳn thực sự thư thả cho lắm những vẫn dám chịu chi để ăn cùng em mỗi ngày không ít và chịu chi cho em mượn lúc em kẹt và cần, đó là tín nhiệm từ anh, nên em tin tưởng ạ" rồi em cười nhẹ, cuối xuống loay hoay với bịch cháo.
Em nói xong tự dưng mọi cái lạnh đang bủa vây nó tan biến cả nhường chỗ lại cho cái ấm lòng vô bờ bến, với nó em không ngại, với em nó không nguy hiểm. Nó hạnh phúc dạt dào.
"Mà sao nay anh ngủ trễ vậy ạ"
Nó nói anh còn dỡ cái bài viết chưa xong nên thức thêm chứ nào dám bảo là đang ngủ rồi.
Em đổ cháo ra bát, rồi chợt ngược cái tai thỏ lên nhìn nó một ánh. Nó hiểu cái nhìn ấy, cái nhìn như kiểu muốn nói lên rằng anh có bỏ thêm cái gì không đúng thành phần vào trong này không vậy.
Nhưng rồi thấy nó vẫn vẻ mặt như mọi ngày, em chắc không nghĩ gì thêm.
Tối đó em cũng hay nhìn nó rất lâu, nó cũng thu hết can đảm nhìn em rất nhiều. Rồi như tinh ý nó chào em ra về để trễ, nó đi ra và đóng lại thì cánh cửa tự khoá như em nói vậy.
Em cảm ơn nó nhưng không hứa hẹn hay bật mí về một sự sẻ báo đáp chầu kéo này như nào cả, chỉ dặn nó về cẩn thận và đến nơi nhắn tin cho em.
Nó hiểu ra rằng khi đã có với nhau một cảm giác thân mật không còn ngại ngần thì những lúc giúp cho nhau sẻ luôn là những sự chân thành và không gây nên trong lòng nhau cảm giác mang chịu ơn !
Ôi nó nghe em dặn dò mà ấm lòng dù đang đứng bên ngoài lạnh lẽo gió buốt.
Từ hôm đó cái nhìn của em dành cho nó đã trở nên khác đi hơn, nó cảm giác được như vậy dù là em không nói ra không biểu đạt lên nhiều. Em gần gũi hơn, hay chủ động nhắn tin và gọi điện cho nó hơn, hay quan tâm dặn cái này nhắc cái kia...Nó cảm nhận được đang dần có một sự chuyển dịch thay đổi trong mối quan hệ với em. Những lần trà sữa, dạo công viên hay xem phim...cũng dần được xuất hiện và diễn ra nhiều hơn dù tính chất vẫn không hẳn như là đang hẹn hò. Và những lúc như thế em vẫn tâm lý cưa đôi chi phí với nó.
Nó để ý em hay nhìn vào mắt nó nhiều và lâu hơn những khi có dịp đối mặt, rồi sau đó em hay cười nhẹ, nó biết em hiểu những sự gì và điều chi đang diễn ra trong đầu nó, làm ánh nhìn của nó vào mắt em mông lung hơn và mơ hồ hơn.
Và đó là điều nó luôn sợ và đang sợ.
Vì ngay từ đầu nó luôn ý thức và hiểu rõ thân phận và vị thế mình đang đứng.
Hôm ấy đột nhiên em có bảo nó "nếu bây giờ phải rời xa nơi này em đã tìm thấy được điều sẻ khiến mình luyến tiếc rồi anh ạ"
Nó hỏi vậy à thế đó là điều gì, em chợt nhìn nó ánh cười hiện trong đôi mắt trước nó rồi quay ánh nhìn ra dòng người ngoài phố lặng yên không đáp.
Rồi kịch bản diễn biến cuộc sống của nó và em vẫn diễn ra như thế theo ngày tháng.
Cho đến một hôm vào cuối mùa đông năm ấy.
Em nhắn nó rằng hôm nay có dự một party của CTY và có khi về trễ, em báo giờ để cho nó đón em.
Tiệc... thế nào cũng rồi sẻ có uống, nó biết là như vậy, uống thì ít nhiều rồi cũng sẻ lại say hoặc ngà ngà, dù thế nào thì cũng sẻ trở chứng hoặc làm trò khiến đối phương phải vất vả một phen cho xem.
Cũng từng phải tiếp những vị khách như vậy trên những chuyến xe nên nó rất hiểu, đã vậy phụ nữ mà vào tình cảnh say hoặc thiếu tỉnh táo, nó lắc nhẹ cái đầu xua đi cái tình cảnh lầy lội không dám hình dung ấy. Thôi thì gắng giúp em nó ngồi vững để khỏi ngã để khổ thân rồi ráng đưa về được tớí nhà cho ngủ yên là ổn nà. Nó nghĩ bụng rồi tiếp tục đi làm việc.
...
Màn hình điện thoại nó hiện lên lịch nhắc, báo đến giờ đi đón em. Nó tắt hệ thống quay về phòng thay bộ đồ khác và đổi chiếc xe ga cưng chiến mã mà nó đã dành dụm vài năm liền của mình ra để đi đón em, nó không định để cái đám đông lắm tai mắt bao ánh nhìn ở đó thấy em đi cùng một đứa bặm bụi như cà tàng mà mất hình ảnh em trước bọn họ, nó biết ý để giữ hình tượng cho em. Xong tươm tất nó lướt xe về nơi em hẹn.
Đến nơi đợi được một lúc thì thấy em rảo bước đi ra, vẫn dáng dấp quen thuộc, nhưng hôm nay em như một người hoàn toàn khác kiêu sa và lộng lẫy với cái đầm xanh hở vai óng ánh và ôm thân hình gợi cảm, làm toát lên vẻ nóng bỏng của một cô gái đang rực rỡ độ thanh xuân, mái tóc xoan đuôi xoã dài xuống lưng, đôi cao gót cùng bước sải cặp chân miên man trên những bước dài lộc cộc ở con đường ngắn ngủi từ nhà hàng tiến về phía nó, gương mặt trang điểm chi tiết ti mỉ đến từng chân mi và kẻ môi và đã hơi ửng đỏ sau tàn cuộc tiệc, nó chưa thấy em đẹp như vậy bao giờ, nó như chết lặng và bất động trước sự lấp lánh mê hoặc ấy của em, chỉ đến khi em lên tiếng "anh đến lâu chưa ạ" nó mới sực tỉnh quay về với thực tại.
Nó bảo em cũng chỉ vừa đợi tầm 5 phút.
Em cười nhoẻn miệng và tít 2 mắt sau một tiếng thở dài lê thê, một cử chỉ và điệu bộ đáng yêu và dễ thương đến chết người mà nó chưa từng thấy ở một cô gái trầm tính và sâu lắng như em bao giờ và nó nghe trong hơi thở em đã khá khá có mùi cồn, nó nhủ thầm haizz vậy là có say như mình dự đoán, 43 khổ thân rồi đây.
Nó cởi áo khoác và choàng qua khoảng vai trần cho em. Em cười bảo nó "nay anh tâm lý ga lăng gê nha". Nó bảo không sợ em lạnh lặm gió lại cảm như hôm bữa thì khổ thân. Em lại nhìn nó trìu mến.
Rồi thấy em vẫn đi đứng ổn và leo lên xe khá vững vàng nên nó khá an tâm nhưng vẫn dặn thêm "em có uống khá khá phải không, mệt không á, ngồi cho vững nha, ngồi đầm nên có một bên dễ ngã lắm nà".
Em đáp nhẹ tênh "dạ vâng ạ" rồi vòng tay đan qua bụng nó, khiến nó giật mình thật sự, đi với em bao nhiêu chuyến xe từ đó đên giờ chưa một lần em ôm nó. Em nói tỉnh băng "như vậy thì sẻ không ngã được đâu, anh yên tâm nhé, đi anh ạ" và sau đó là nụ cười mê hoặc, nó cảm giác mọi thứ bây giờ ở biểu hiện của em đều rất mê hoặc và quyến rũ chết người, biểu hiện đặc trưng của phụ nữ khi say.
Nó chạy chầm chậm, em tỳ cằm lên vai nó, giọng nói vẫn thanh thoát và nhỏ nhẹ vang lên "mình đi đâu đi anh, nay bạn cùng chung chỗ làm nó xin em chiếm trọn phòng một đêm chứa bạn trai rồi"
Nó nghe như sét đánh bên tai "em hơi say và mệt rồi biết đi đâu bây giờ"
Em chu môi và ríu rít "em có say đâu mà hơi" xong em gõ nhẹ 2 cái lên nón bảo hiểm nó "nhìn anh kìa xe mới áo quần đẹp, thế này mà lại về nhà đi ngủ à" em vẫn tiếp tục đỏng đảnh.
Nó cười không biết đáp lại cái sự đỏng đảnh dễ thương đến chết người này của em như thế nào.
Em lại hỏi "sao chưa bao giờ từng thấy anh đi xe này chở em, xe này ở đâu ra thế" và tròn xoe mắt nhìn nó
"Đây là con cưng anh rất quý thường rất ít khi lấy ra đi, chỉ dùng vào những lúc dịp đặc biệt hay quan trọng" nó từ tốn đáp thật lòng lại em.
Em lại hỏi nó như một câu cảm thán "à vậy ra hôm nay là một dịp như vậy với anh à" rồi cười khẽ.
Nó thấy khi say em nói nhiều hơn thường ngày và toàn những lời hàm ý nguy hiểm thật.
"Thế giờ em muốn đi đâu nạ" nó hỏi thăm dò em mà lòng sợ thấp thỏm rằng em sẻ muốn đi những nơi như lên bar, hộp đêm, sàn... Đến lúc đó với khả năng của mình nó sẻ gặp nguy to.
Rồi tự dưng giọng em nghiêm túc khác hẳn từ sớm đến giờ "anh chở em dọc biển đi, vòng hết 1 lượt ngắm phố đêm, qua những cây cầu rồi mình về nhé"
Dọc đường đi em lại tự dưng kiệm lời hẳn và cứ nhìn xa xăm về phía biển. Nó cứ chạy chầm chậm và muốn thời gian dừng lại mãi ngay tại thời khắc này, để nó mãi được trọn vẹn cạnh em lúc em được rực rỡ như thế này nhất. Nó gắng giữ sự yên ắng và riêng tư cho em vì nó đoán em đang có nỗi niềm gì đó nên ánh nhìn mới xa xăm và mơ hồ như vậy. Hình như em hông thật sự say, nó đoán chỉ là thêm xúc tác chút hơi men, rồi khiến em đắm chìm hơn trong cái khung trời cảm xúc góc nào đó dạt dào từ lâu chôn sâu trong lòng em mà thôi.
Em khẻ nhét 1 cái heart phone Bluetooth vào tai nó, bản nhạc "cùng anh" của Ngọc Dolly vang lên khiến tâm trạng nó như dày hơn thêm, nó quay lại thấy em cũng đang đeo 1 cái, nhìn nó cười dịu.
"Em lạnh không" nó chợt lên tiếng khẽ cứu vớt sự lặng yên ảm đạm.
"Không ạ, có áo anh rồi mà" em vẫn đáp nhẹ nhàng "mình về đi anh, cũng gần khuya vắng phố rồi ạ"
"Thế giờ không về phòng vậy anh đưa em qua chỗ bạn nào đó hay sao" nó vẫn đang phân vân sẻ đưa em về đâu.
Em vẫn tựa đầu lên vai nó nói khẽ và nhẹ đến mức, nếu không chú tâm nó đã đánh mất đi cơ hội được nghe cái đề nghị táo bạo tiềm ẩn cao trào cảm xúc với nó.
"Cho em về chổ anh nhé"
"Hả" nó giật mình và đáp lại thất thanh.
Đoạn sau đó là cài thắng dừng xe cái xịch và em ập áp sát vào người nó, nó cảm nhận rõ hơi ấm và nhịp đập của em truyền qua cơ thể nó. Nó quay lại nhìn em, vẻ mặt em nghiêm túc chứ không như đang đùa "em vừa nói gì vậy cơ"
"Có được không, coi như là cơ hội cho anh trả đủ lễ vừa rồi được qua chỗ em, này em qua lại chỗ anh, huề nạ" em vẫn nhìn thẳng nó trình bày từ tốn.
Nó nhìn em rồi chợt tránh ánh mắt của em và đáp "sao mà được".
Yên lặng một hồi. Em vẫn nhìn nó mỉm nhẹ môi rồi nói "vậy thế thôi thì anh cho em vào một khách sạn nào đó rồi anh về nhà ngủ, sáng mai em tự về ạ".
Nó nhìn lại em, đôi mắt tròn xòe trong veo của em vẫn chớp chớp tập trung vào thái độ của nó. Từ giây phút này nó không biết phía trước nó sẽ là thiên đàng hay địa ngục.
Rồi như buông xuôi đồng tình nó nỗ máy và xe lại lướt đi, em lại vòng choàng tay qua eo và ngả đầu vào vai nó, nó thấy đôi vai nó tự dưng trở nên nặng nề lên gê gớm, cái nặng trĩu như sắp sửa phải gánh vác thêm 1 điều gì đó và bao bọc thêm một ai đó vậy. Nó tự dưng cảm thấy mình bỗng chốc lớn lao và cao cả đầy trách nhiệm hơn lên vậy.
Về đến nhà, nó mở cỗng dắt xe vào và mở cửa.
"Em vào nhà đi"
Em nhìn quanh một lượt "chỗ anh ở đây à, cũng khá tươm tất nha"
Trùng hợp thể nào mà hôm qua nó vừa dọn dẹp bớt nhà cửa nên đồ đạc không lung tung ngổn ngang bừa bộn như mọi khi.
"Bàn tay và thẩm mỹ của con trai chỉ đến như vậy thôi nà" nó gãi đầu cười trừ "em uống gì nhé anh lấy cho"
"Dạ được thì nước ấm một chút thì tốt ạ" em cười.
Nó tiện thể tạt vào toa lét dọn sơ lại những vật dụng cá nhân còn vương vãi, may quá cũng mới cọ và vệ sinh nhà tắm cách 2-3 hôm nên trông còn sạch sẽ lắm.
"Anh ở đây 1 mình ạ" em hỏi trong ánh nhìn bâng quơ.
"Ừm anh một mình thôi nạ"
"À, anh có gì cho em thay được không ạ" em nhìn nó một cách đáng yêu như làm nũng.
"À ừm, em mặc vậy sao ngủ được nhỉ, đợi anh xíu" nói đoạn nó leo lên gác xếp lục lạo một lát sau lấy xuống 1 bộ đồ thể dục, vì đồ của nó toàn dài và rộng em khó mặc được "bộ này anh mặc khi còn đại học giờ chật rồi chỉ còn cất lại làm kỉ niệm, chắc hi vọng vừa vặn với tạng người em"
Em cười tít mắt đón bộ đồ từ tay nó "anh cũng hoài cổ quá ha, cất giữ kỉ niệm xưa lâu dữ"
Nó gãi đầu cười "phòng tắm ở dưới này em cứ vào thay và vệ sinh nhé, anh ra ngoài mua ít thứ"
Em tò mò "anh mua gì vậy ạ"
Nhà anh chỉ có 1 cái chăn thôi, nó nhìn em chăm chú.
Em chợt nhìn lại cái giường có tấm niệm bọc drap doremon được xếp gọn mền và 2 gối đầu ngăn nắp, quả đúng là chỉ có một cái chăn được xếp ngang cuối giường, rồi em cười.
"Vâng giờ em mới để ý, phải rồi ở một mình thì sao mà 2 chăn được nhỉ, mà sao lại 2 gối ạ" em nhìn nó tròn xòe.
"Anh hay nằm cao, 1 gối thấp quá" nó cười toe.
"Anh đi giao nhà cho em không sợ ạ" em cười rồi mỉm và hỏi nó.
Nó nhe răng làm trò "không có vì quý giá đâu mà sợ"
Lát sau nó về, ôm cái chăn bông và chìa ra cho em "bàn chải và khăn của em này"
Em nhìn nó cười mỉm hàm ý "bộ tính giữ em ở lâu dài hay sao mà đầu tư vật dụng cá nhân nhiều vậy ạ"
Sau khi đã cá nhân vệ sinh và mọi thứ xong xuôi em tần ngần nhìn nó hỏi "anh ngủ ở đâu ạ"
"Anh trải chiếc chiếu trúc đơn rồi nằm ở góc kia gần cửa sổ ấy, em ngủ ở giường này đi, anh dọn giường cho em rồi" nó cười toe đáp lời em rồi nhanh nhẹn lấy chiếc mền cũ trên giường và ôm một chiếc gối
"Chiếu trúc lạnh lắm ấy ạ, anh ngủ được không, nằm dưới nền nhà nữa" em ái ngại nhìn nó.
"Được mà không sao đâu" nó gãi đầu.
"Anh để em đắp cái chăn thường ngày của anh nhé được không ạ, chăn mới mùi lạ em không quen" em nhìn nó với ánh mắt và vẻ mặt khẩn cầu.
Nó thắc mắc ngại ngùng đáp lại em "thế chăn anh cũng lạ như vậy mà, em từng đắp bao giờ đâu mà lại quen được"
"Mũi còn gái nhạy lắm, vả lại thường những vật dụng gắn liền với một người thì sẻ đi kèm với cái mùi hương đặc trưng của họ, ai cũng có 1 mùi hương riêng hết như anh nói hôm bữa đấy, em hay đi với anh nhiều nên quen cái hương của anh rồi, cái chăn anh đắp mỗi ngày cũng sẻ có mùi hương đó á" rồi em cười tít mắt.
Nó bàng hoàng ra em cũng có đặt tâm và chiều sâu cảm nhận đến thế, ra hôm đó nó nói điều thật lòng ấy em đã hiểu chứ không như nó cảm nhận sợ em cho là sến súa. Tự dưng nó thấy hạnh phúc, đến mùi hương của nhau, cả 2 đều đã quen về nhau, nó tự cười mãn nguyện.
Nó đưa cái mền cũ cho em và nó vớ lấy cái mền mới. Chúc nhau ngủ ngon và rồi ánh đèn sập xuống, không gian chỉ còn sắc vàng nhẹ nhàng của ánh đèn ngủ và tiếng lạch cạnh kim giây của chiếc đồng hồ vang lên đều đặn.
Nó tự nhủ cái không gian và cảnh ngộ chết tiệt này chắc thôi xong đêm nay mất ngủ rồi, sao mà ngủ cho được đây. Nó nghe tiếng em thở đều đặn, chắc mệt và hơi say nên em dễ ngủ được rồi. Đêm nay chắc nó nằm canh cho em ngủ, con gái khi mệt say nữa đêm hay giựt dậy vì chuyện này không thì chuyện kia lắm, thường những lúc tàn nhậu cơ thể họ hay dỡ chứng ít yên ổn lắm đây, nó nghĩ là vậy rồi hay trằn trọc trở qua lăn lại, chiếc chiếu mắc toi này mày cứ lạnh dun dún thế nào sao mà nó ngủ cho được.
Nhưng nó nào biết em vẫn thức đăm đăm và nhìn xa xăm mông lung lên trần nhà, cái sột soạt và trằn trọc của nó bên dưới em biết được, nghe thấy và hiểu cả. Một hồi lâu sau em cất giọng khẽ nhẹ hỏi nó "anh ngủ chưa ạ".
Nó giật mình đánh thót "em chưa ngủ luôn hả, em khó ngủ lạ chỗ hở"
"Dạ vâng" em cắn bặm nhẹ môi đáp gọn gàng. Em biết lạnh như vậy cùng chiếc chiếu đó và cái nền nhà kia, nó sẻ không ổn tẹo nào.
Em không thấy được biểu cảm gắng gượng chống chọi của nó cũng như nó không thấy được cái sự trăn trở trên gương mặt của em.
"Anh ơi" em nhẹ nhàng gọi nó.
"Ừm, sao á em" nó đáp nhiệt tình
"Anh lên đây nằm cùng đi ạ, giường còn trống nhiều mà, dưới đó lạnh lắm" em nói một cách chậm rãi và dịu dàng nhưng nó nghe như sét đánh bên tai.
Nó như chết lặng cảm xúc vài nhịp, sau câu em nói. Nó chỉ "hả" lên một tiếng rồi im bặt và không dám động tĩnh gì. Em lại vẫn thấy nó bặt tăm như vậy một hồi lâu.
"Anh lên đây đi, giường anh là giường đôi mà, nhường hết cho em thì còn thừa lắm này, anh nằm vậy lạnh lắm không ngủ được đâu"
Vậy chắc em nghĩ lên đó là giải pháp ổn và tốt hơn cho anh à, hay là phương án chí mạng về mất ngủ hơn, nó nghĩ thầm trong bụng, trời ơi sao mà hôm nay tình cảnh lại oái ăm với nó đến thế này.
Một lúc lâu sau, em mới thấy nó ngồi lên ôm chiếc mền rồi tặc lưỡi và ái ngại cùng khuôn mặt đáng thương đến chưa từng thấy nhìn em, em chợt che miệng bật cười thành tiếng.
"Được không á" nó rụt rè nhìn em hỏi thăm dò.
Em cười rồi nhìn nó "sao lại hỏi em được hay không như vậy, giường là của anh, nhà là của anh mà"
Nói đoạn em dịch vào bên trong nhượng lại khoảng bên ngoài cho nó, em nói trong khi nó đang còn ngần ngừ "lưng anh còn đang lạnh ấy, chỗ đó nãy giờ em đang nằm, vẫn còn ấm, anh nằm xuống chỗ đó cho nhanh hết lạnh cái lưng"
Nó nhìn em trân trối cùng sự xúc động và ngỡ ngàng đến vô cùng, sau hành động và lời nói ấy của em, bỗng dưng nó thấy yêu và thương người con gái trước mặt vô bờ, nó hiểu ra được ngay lúc thời khắc ấy rằng phụ nữ họ thực là sinh vật ấm ấp và tâm lý đến lạ có lẻ vì họ là hiện thân bản chất của sự gây dựng và gìn giữ tổ ấm, nên trước người họ tin rồi chọn để trao và gởi gắm những giá trị cao quý ấy họ ấm và ngọt đến kỳ diệu.
Nó bò lên giường và đặt mình xuống ngay tại chỗ em nhường và gợi ý, nằm xuống là sát cạnh bên em, hơi ấm từ chỗ em vừa nằm như sưởi ấm ngay tức thì nó, ấm đến mức nó tưởng như sắp thiêu đốt cùng sự nóng lên vì căng thẳng của cả cơ thể nó, mùi lavender đặc trưng từ cơ thể em lan toả qua và xâm chiếm trọn nó trong cơn mộng mị và chất ngất đến ngây dại, một cảm giác cùng cảm xúc rất khó tả mà nó chưa từng có bao giờ đang bủa vây và xâm chiếm nó.
Em nghiêng đầu sang nhìn nó đang trong cơn miên man, ánh nhìn em như đong đầy và chan chứa một miền cảm xúc gì đó vô bờ, hơi thở mộng mị, mùi hương mê hoặc.
Nó không dám quay sang nhìn em, mà chỉ nhìn thẳng lên trần nhà, nó đang đấu tranh và chống chọi bản năng để giữ được chút ít sự phòng vệ mong manh an toàn còn lại cho mình và em.
"Anh chưa nằm gần con gái như vậy bao giờ à" em hỏi nó trong hơi thở nhẹ tênh còn phảng phất mùi cồn như lời một người mẹ đang vỗ về đứa con thơ "em cảm thấy anh căng thẳng vậy"
"Ừa chưa" nó trả lời em trong hơi thở gấp gáp và đứt đoạn vì hồi hộp.
Em nhoẻn miệng cười hiền lành. Lúc ấy nó thu hết can đảm và dũng khí quay đầu sang nhìn em, ánh mắt khuôn mặt và nụ cười em ngay khi ấy cho nó sự bình yên an toàn và ấm áp đến cùng cực, mãnh liệt và cao trào cảm xúc đến vô cùng, khiến sự phòng vệ cuối cùng của nó đang duy trì đã sụp đổ và thất bại.
Em chợt rút tay ra khỏi chăn đưa lên khuôn mặt nó, ngón tay em suôn dài và thanh thoát gạt qua hết đi những làn tóc mái phủ xuống che đậy đi ánh mắt đầy ngây dại của nó.
Dưới ánh đèn vàng thơ mộng ấy, khuôn mặt em dịch lại sát gần nó dần hơn, ánh mắt em tròn xoe lòng lanh sâu thẳm xoáy sâu vào ánh nhìn của nó, đầy ma mị và mê hoặc. Em khẽ chạm môi mình lên môi nó, nhẹ nhàng rồi từ tốn và sâu dần. Nó chết lặng với vị ngọt mê ly và cảm giác của sự mềm mại hoà quyện ấy từ bờ môi đỏ mọng của em, hơi thở dần gấp gáp hơn, mùi vị toả ra đượm nồng say mê hơn theo từng nhịp thở.
Một hồi lâu sau sự đê mê tưởng chừng dài lê thê bất tận đó, em dừng lại, rời nhẹ bờ môi ra khỏi nó dù cho gương mặt vẫn sát nó đến mức không còn có thể sát được hơn. Em nói trong tiếng thở thều thào "chạm vào người em".
Chút tỉnh táo cuối cùng của nó vụt tắt, nó nhường lại hoàn toàn cho bản năng lên ngôi và xâm chiếm, nó kéo nhẹ khoảng chăn xuống, rồi gắn chặt lại môi mình lên môi em nụ hôn mãnh liệt, nó choàng thân mình qua phủ xuống ôm trọn và gỳ chặt lấy thân hình nóng bỏng của em, tay nó đặt lên ngực em, vòng tay em choàng qua cổ và bờ vai nó.
Nó và em đã chính thức cùng nhau đi qua một ranh giới mới, cả hai đều hiểu như vậy.
Khi lúc nó đi sâu vào cơ thể em, nó đã nghe em nấc nhẹ lên thất thanh khe khẽ, nó đã hiểu từ nay mình đã phải có một cuộc sống trách nhiệm hơn rồi, không còn những tháng ngày phó mặc buông thả cho số phận nữa rồi, đã phải nên sống và tồn tại để dung hoà thêm cho một ai đó hiện diện trong cuộc sống của nó nữa rồi.
Trong không gian vàng nhẹ ánh sáng và ấm áp ấy hai thân thể họ quấn chặt lấy nhau cùng hơi thở nồng nàn và lắng đọng mãnh liệt đến bất tận. Màn đêm hôm ấy như dài miên man nơi căn phòng họ.
Ánh nắng ban mai lại lên và chiếu rọi vào mái đầu cùng làn tóc xoã của em đang tựa vào bờ vai và vòng tay ôm của nó. Nó khẽ vuốt lại làn tóc xoã xuống gương mặt em, để lộ nét mặt mà có lẻ cả đời này nó sẻ mãi không bao giờ quên !!!
Tobe continued !
P.s: dựa trên một câu chuyện có thật !
Chỉnh sửa lần cuối: