Phần 1: Nhận nhiệm vụ:
Một sáng cuối tuần tại quán café gần cơ quan Sếp Khang và An An gặp nhau:
- Tôi muốn cô làm nội gián.
An An đang uống trà, bất ngờ sau câu nói của Sếp Khang An An bị sặc, nước trong miệng An An phun ra tứ tung làm vấy vào mặt của Sếp Khang.
- Sorry Sếp. Sorry Sếp.
An An ngượng ngùng líu quíu xin lỗi Sếp Khang.
- Không sao. Làm gì mà cô phản ứng mạnh vậy?
Vừa nói Sếp Khang vừa cười
- Sếp muốn Tôi làm nội gián, Sếp không đùa chứ?
- Trông Tôi giống đang đùa lắm à? Hiện nay, ma túy đang là vấn đề gây nhức nhối của xã hội. Ngoài việc gây tổn hại nghiêm trọng đến sức khỏe người sử dụng thì nó còn là một trong những nguyên nhân làm phát sinh tội phạm, tệ nạn xã hội. Bởi vậy, cấp trên rất quan tâm đến vấn nạn này và hối thúc phải nhanh chóng ngăn chặn nó. Thông tin tình báo cho biết, Anh Thư đối tượng cầm đầu nhiều vụ mua bán gỗ trái phép gần đây mà đội phòng chống buôn lậu (C74) các cô chuẩn bị bắt có liên quan đến một đường dây mua bán ma túy lớn ở vùng Tam giác Vàng, Anh Thư chỉ là một tay sai trong đường dây này. Thông tin chỉ có thế, người đứng đầu là ai còn là một ẩn số, Tôi nghi trong lực lượng cảnh sát của chúng ta có hắc cảnh tiếp tay cho bọn chúng và người này chức vụ không hề nhỏ nên Tôi muốn cô tiếp cận Anh Thư để moi thông tin, lôi tên hắc cảnh kia ra ánh sáng và triệt phá hẳn băng nhóm này. Chấm dứt cái chết trắng.
- Sếp nói không sai. Phải có người tiếp tay, giúp đỡ thì mấy lô hàng của bọn chúng mới trót lọt, mới đưa đến tay người dùng và tay buôn.
Buôn ma túy đúng là nhanh giàu thật nhưng tại sao bọn chúng chỉ nghĩ đến lợi ích của bản thân mà không nghĩ đến việc cái chết trắng sẽ hủy hoại biết bao nhiêu con người, làm cho bao gia đình ly tán, làm cho xã hội phát sinh nhiều tệ nạn, làm cho nền kinh tế bị ảnh hưởng… thậm chí có thể trả giá bằng chính tính mạng của mình. Hậu quả mà ma túy gây ra còn nghiêm trọng gấp bội phần so với lợi ích trước mắt.
- Nếu ai cũng nghĩ được như chúng ta thì đã không có vấn nạn này. Cũng là tiền quan trọng hơn.
- Sếp Khang, anh có chắc Anh Thư liên quan đến đường dây này không?
- Nguồn tin chắc chắn một trăm phần trăm.
- Sếp thừa biết Tôi với Anh Thư là bạn vậy tại sao lại chọn Tôi làm nội gián?
- Vì bạn nên mới dễ tiếp cận.
- Anh Thư biết rõ Tôi là cảnh sát, cô ấy sẽ không để lộ cho Tôi biết về việc làm ăn phi pháp của mình đâu. Ngay đến vụ buôn gỗ trái phép cô ấy cũng rất kín miệng, nhiều lần lên cả kế hoạch lừa Tôi để chứng minh cô ấy trong sạch.
- Tôi đã vạch sẵn kế hoạch cho cô. Tôi biết hai người rất thân nhưng Tôi tin vì chính nghĩa, vì công lý cô sẽ làm tốt nhiệm vụ của mình. Tự tin lên An An, Tôi tin ở cô.
- Được, Tôi sẽ làm. Sếp nói kế hoạch đi.
- Hai ngày nữa nhóm của Anh Thư sẽ có cuộc mua bán gỗ với nhóm người Campuchia ở biên giới. Hôm đó, đội C74 sẽ tiến hành kế hoạch bao vây bắt trọn ổ, nhiệm vụ của cô là thả cho Anh Thư đi một cách khéo léo. Anh Thư chạy thoát trong một kế hoạch hoàn hảo mà cấp trên của cô đã vạch ra, ắt về sở cấp trên sẽ cho điều tra làm rõ nguyên nhân, biết được mối quan hệ thân thiết giữa cô với Anh Thư cộng thêm vài lý do Tôi đưa ra họ sẽ nghi ngờ cô cố tình thả Anh Thư, để phục vụ điều tra cô sẽ bị tạm đình chỉ công tác. Sau khi biết cô bị tạm đình chỉ công tác vì liên quan đến mình Anh Thư sẽ tìm đến cô. Nhân cơ hội này cô hãy tiếp cận Anh Thư bằng cách…
- Vâng, Tôi hiểu rồi thưa Sếp. Tôi sẽ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng anh có chắc Anh Thư sẽ tìm đến Tôi?
- Tin Tôi đi, Anh Thư không bỏ rơi cô đâu.
- Ok Sếp.
- Cảm ơn!
Sếp Khang nói lời cảm ơn vì An An đồng ý làm nội gián
- Có cần phải khách sáo vậy không? Hai ta là chỗ thân thiết, hơn nữa Tôi cũng là một cảnh sát mà.
Cả hai nhìn nhau cười
- Sau này hai ta sẽ gặp nhau trao đổi thông tin trong căn nhà hoang ABC. Cứ mỗi tuần vào 8 giờ tối thứ bảy ta sẽ gặp nhau ở đó.
- Rõ, thưa Sếp. Không còn việc gì nữa thì Tôi về nhé.
- Tạm biệt. Chúc may mắn.
An An hai mươi sáu tuổi, là một nhân viên cảnh sát trẻ công tác tại đội C74 được hai năm. An An một cô gái có cá tính mạnh mẽ, đồng nghiệp hay gọi cô là “anh An” vì tính cách của cô trông không khác gì một thằng con trai. An An hơi ít nói nhưng là người sống rất cởi mở, hòa đồng với tất cả mọi người cộng thêm tốt bụng hay giúp đỡ người khác nên rất được lòng đồng nghiệp. An An có một khuyết điểm là hay quên, vậy nên khi nghe Sếp Khang nói muốn cô làm nội gián cô tỏ ra rất bất ngờ. An An ghét cái xấu, từ nhỏ cô đã có ước muốn tự tay mình bắt lấy những kẻ xấu kia vậy nên cô đã thi vào trường cảnh sát.
Phần 2: Diễn kịch - Tiếp cận:
Hai ngày sau,vào lúc 12 giờ khuya tại một xưởng mộc nằm gần biên giới Campuchia:
- Tất cả vào vị trí. Nhớ rõ khi nào có lệnh của Tôi mới được hành động, rõ chưa?
Sếp Lý, đội trưởng của An An dặn dò
- Rõ, thưa Sếp.
Cả đội đồng thanh
Bên ngoài cảnh sát đang mai phục, sẵn sàng đợi lệnh. Bên trong nhóm của Anh Thư đang tiến hành giao dịch với nhóm người Campuchia.
- Hành động
Sếp Lý hạ lệnh. Cảnh sát ập vào, các đối tượng chạy tán loạn. An An đuổi theo Anh Thư.
- Anh Thư mày chạy không thoát đâu.
- Không thoát cũng phải chạy, Tao không muốn ngồi tù.
Anh Thư đứng lại, quanh đầu nhìn An An.
- Không muốn ngồi tù vậy sao mày không nghe lời Tao? Tao đã nói với mày bao nhiêu lần rồi. Mày làm gì cũng được nhưng tuyệt đối đừng phạm pháp, một khi đã bước vào con đường ấy rồi thì khó lòng mà dứt ra, lưới trời lồng lộng cho dù mày có giỏi giang có tinh ranh thế nào cũng không thoát được vòng vây của luật pháp. Tao đã nhắc nhở nhiều lần còn mày thì sao? Hết lần này đến lần khác dựng chuyện gạt Tao. Mày nghĩ những việc xấu của mày làm có thể né tránh pháp luật mãi được sao.
- Anh Thư, cô đầu hàng đi, chúng Tôi đã bao vây kín nơi đây rồi cô không thoát được đâu. Đồng bọn của cô đã bị bắt, giờ nếu cô giơ tay đầu hàng sớm biết đâu sẽ được hưởng sự khoan hồng của pháp luật còn nếu chống đối cô chỉ thêm tội mà thôi.
Sếp Lý lên tiếng
- An An mày thả Tao đi đi. Tao cầu xin mày, Tao không muốn ngồi tù.
- Tao là cảnh sát, Tao không thể tha cho tội phạm. Nếu mày sợ ngồi tù thì mày không nên làm việc xấu. Giơ tay đầu hàng đi.
Vừa nói An An vừa chĩa súng vào Anh Thư
- Mày chĩa súng vào Tao, mày thật sự muốn bắt Tao? Được, nếu như không thể thoát, nếu như phải ngồi tù thì Tao thà tự sát còn hơn.
Anh Thư giơ súng lên chỉa vào đầu mình
- Mày đừng làm bậy.
Loay hoay một hồi An An cầm lấy khúc gỗ bên cạnh đưa cho Anh Thư. Mày đánh vào đầu Tao đi.
- Mày điên à?
Anh Thư chưa hiểu ra ý của An An
- Mày muốn Tao thả mày mà, đánh Tao ngất rồi mày chạy trốn, như vậy họ sẽ không nghi ngờ Tao cố tình thả mày đi.
- Nhưng Tao không đánh mày được.
Anh Thư chần chừ không nỡ đánh An An
- Làm đi, nhanh lên nếu không sẽ không kịp.
- Xin lỗi. “Rầm”.
Năm phút sau:
- An An, An An tỉnh dậy đi.
Đồng nghiệp của cô gọi
Sau một hồi An An tỉnh dậy, nhìn xung quanh rồi quay sang hỏi đồng nghiệp:
- Bắt được chưa?
- Một tên chạy thoát còn lại bị bắt hết rồi.
Một nam đồng nghiệp trả lời
Biết được Anh Thư đã chạy thoát An An mừng thầm.
- Tất cả thu đội .
Sếp Lý hô to
- Vâng, thưa Sếp.
Vì phải chịu một đòn của Anh Thư, cổ An An bị thương nên cô được đồng nghiệp đưa thẳng đến bệnh viện rồi mới về sở cảnh sát.
Ngày hôm sau vào lúc 9 giờ sáng tại cơ quan của An An:
- An An cô hãy trình bày lại diễn biến sự việc đêm qua khi cô tham gia vào kế hoạch triệt phá đường dây mua bán gỗ lậu.
Sếp Lương - phó giám đốc cục cảnh sát hỏi
- Đêm qua, Tôi cùng các đồng nghiệp mai phục bên ngoài nhà xưởng, khi nghe lệnh hành động của Sếp Lý chúng Tôi đi vào bên trong xưởng mộc, thấy cảnh sát các đối tượng bỏ chạy tán loạn, lúc đó Tôi cũng như các đồng nghiệp khác chạy theo truy bắt tội phạm, khi Tôi chạy ra phía sau xưởng mộc thì bất ngờ bị cái gì đó đập mạnh vào phía sau cổ rồi ngất đi. Còn khi Tôi tỉnh dậy mọi chuyện như thế nào thì các Sếp biết hết rồi đó.
- Khi truy đuổi, cô có biết đối tượng mình đang đuổi theo là ai không?
Sếp Lý hỏi
- Thưa sếp, do trời tối nên Tôi không thấy rõ mặt.
Hết người này lại đến người khác thay nhau chất vấn An An.
- Theo như chúng tôi điều tra được thì cô và đối tượng đã chạy trốn tên là Anh Thư có quen biết nhau. Vậy thông tin này chính xác không?
Sếp Trần (nữ) - trưởng công an hỏi
- Vâng, Tôi và đối tượng Anh Thư là bạn bè thân thiết với nhau.
- Cô và Anh Thư là bạn bè thân thiết với nhau, vậy mà khi truy đuổi đối tượng cô lại bảo không biết người đó là Anh Thư. Nghe không được hợp lý cho lắm nhỉ, đã là thân thiết thì phải nhận ra vóc dáng của nhau chứ.
- Sếp Trần nói không sai. Và Tôi cũng biết nhiệm vụ của Tôi đêm qua là bắt tội phạm buôn lậu trong đó có cả bạn của Tôi, nhưng trong điều kiện trời tối và hỗn loạn như thế thì sao Tôi có thể xác định được người chạy phía trước mình là ai. Nếu là Sếp thì Tôi nghĩ kết quả cũng như Tôi thôi.
- Giải thích hợp lý lắm. Nhưng với một kế hoạch chặt chẽ như vậy nếu không có sự giúp sức thì Anh Thư khó lòng thoát thân.
- Sếp Trần nói vậy là ý gì? Không lẽ Sếp cho rằng Tôi cố tình thả Anh Thư, chuyện Tôi bị đánh bất tỉnh chỉ là tình huống do Tôi dàn xếp?
- Đây là cô nói chứ Tôi không nói thế.
- Sếp không cần phải nói móc vậy đâu. Miệng không nói nhưng trong lòng nghĩ thế nào thì chỉ có Sếp biết.
- An An, Sếp Trần là cấp trên của cô, cô nên ăn nói cho cẩn thận.
Sếp Lý nhắc nhở
- Vâng, thưa Sếp.
An An tức giận nên to tiếng
- Cô không cần phải kích động thế đâu.
Sếp Trần nói tiếp
- Trong khi mình không làm gì sai mà cứ bị nghi ngờ cố tình thả tội phạm. Nếu đổi lại là các Sếp liệu các Sếp có bình tĩnh được không? Tôi cũng là cảnh sát nên Tôi biết cái gì nên và không nên thưa Sếp.
An An tỏ thái độ gay gắt với cấp trên
- Trước khi làm làm rõ vấn đề, An An cô tạm thời bị đình chỉ công tác vì chúng tôi nghi ngờ cô có liên quan đến việc Anh Thư chạy thoát trong chuyên án L7.
- Ok, không làm thì không làm.
An An đứng dậy lấy chiếc thẻ cảnh sát đặt mạnh xuống bàn ba vị Sếp đang ngồi rồi bỏ ra ngoài.
Bị đình chỉ công tác An An rất buồn, ngày ngày cô chỉ biết lao đầu vào quán rượu để giải khuây. Hôm nào cô cũng uống đến say mới đi về. Trước đây, hàng ngày đến cơ quan không làm việc này thì cũng làm việc kia, không nói chuyện với người này thì cũng có người kia đùa giỡn với cô, nhưng giờ đây An An chỉ biết làm bạn với bia rượu để vơi bớt nỗi buồn. Suốt ngày ngồi ở nhà cô cảm thấy rất chán, cô chưa thích nghi được với cuộc sống nhàn rỗi, không biết làm gì để giết thời gian. Dẫu biết rằng việc bị đình chỉ này là nằm trong kế hoạch, nhưng An An vẫn rất buồn và cô càng buồn hơn vì người bạn thân thiết của mình đã đi sai đường.
- Bắt lấy cô ta.
Lời của một tên đại ca nhóm côn đồ. Một nhóm ba người từ ba hướng chạy đến khống chế và bắt giữ An An vào đêm tối trên đoạn đường vắng không một bóng người.
- Các người là ai? Thả Tôi ra.
An An vùng vẫy kháng cự nhưng không thành
- Có người muốn gặp cô. Cô hãy im lặng đi theo chúng Tôi. Nếu cô chống cự thì Tôi không khách khí đâu.
Lời của tên đại ca
Đúng như dự đoán của Sếp Khang, biết được An An bị đình chức là do giúp mình, biết An An đang bị suy sụp tinh thần, cảm thấy có lỗi, muốn bù đắp cho bạn mình nên Anh Thư cho người mời An An về gặp. Trước khi bị người của Anh Thư bắt An An đã uống say nên cô đã ngủ thiếp đi trên xe. Đến nơi rồi nhưng cô vẫn còn ngủ say và không hay biết chuyện gì.
- Mày tỉnh rồi à?
Sáng hôm sau An An tỉnh dậy trong căn phòng đẹp đẽ của Anh Thư
- Thì ra là mày. Đây là đâu?
- Nơi ở của Tao. Xin lỗi vì không tiện ra ngoài nên Tao đành cho người bắt mày về đây.
- Hừm, mày có lỗi với Tao nhiều lắm nên không cần phải xin lỗi đâu.
- Tao biết Tao đã mang đến cho mày không ít phiền phức, giờ đây còn khiến cho mày bị đình chức nữa. Tao biết giờ có nói lời xin lỗi thì cũng không thay đổi được việc đã xảy ra nhưng có thể cho Tao một cơ hội để bù đắp cho mày ?
- Cảm ơn, Tao không cần mày thương hại.
Nói xong An An bỏ đi
- Mày đi đâu vậy? Ở lại đây với Tao đi. Tao sẽ chăm sóc cho mày.
Anh Thư cầm tay kéo An An lại
- Tao là cảnh sát Tao không thể sống chung với tội phạm.
- Nhưng hiện tại mày đâu còn là cảnh sát.
- Ừm đúng, Tao đâu còn là cảnh sát, dù vậy Tao cũng không chung đường với mày.
An An hét lớn
Cảnh sát là nghề mà ngay từ nhỏ Tao đã muốn làm, Tao chọn nghề này là vì căm ghét cái xấu, Tao muốn chính tay bắt hết những tên xấu xa kia vì mong có một ngày xã hội này không còn tội phạm nhưng nào ngờ giờ đây Tao lại vì một tên tội phạm là mày mà từ bỏ nó, từ bỏ cái nghề mà Tao yêu thích. Hừm. Đừng tìm đến Tao nữa.
An An bước đi trong sự day dứt của Anh Thư
Một tuần sau Anh Thư đích thân đi tìm An An
- Mày muốn chết à? Suốt ngày tìm đến bia rượu.
- Mặc kệ Tao, không liên quan đến mày.
An An nhếch miệng cười
Mày đến đây tìm Tao không sợ bị cảnh sát phát hiện rồi bắt mày à?
- Sợ, nhưng vì mày Tao có thể bất chấp mạo hiểm. Về với Tao đi.
- Mày biết không giờ Tao vui lắm, Tao khỏe lắm, suốt ngày không cần phải làm gì, chỉ ngồi nhà xem phim không thì đi uống rượu thôi. Nào, ngồi xuống uống với Tao đi, uống xong rồi Tao sẽ đi với mày.
- Thật không?
- Mày mạo hiểm đến đây tìm Tao như vậy thì Tao có nên từ chối nữa không? Tin hay không tùy mày.
Đêm hôm đó An An về nơi ở của Anh Thư, cũng đã đến lúc An An thực thi nhiệm vụ của mình, kết thúc vở kịch giận hờn, buồn bã vì bị đình chỉ công tác.
(còn tiếp)