[Phóng tác: Chàng Ngốc học khôn] - Chàng Ngốc, Nàng Lạnh - Hoàn Thành - Rêu

Yan cute

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
7/2/15
Bài viết
115
Gạo
900,0
Chàng Ngốc, Nàng Lạnh
(Phóng tác từ: Chàng Ngốc học khôn)

Tóm tắt tác phẩm gốc:
Ngày xưa, ở một làng nọ có anh chàng Ngốc bố mẹ mất sớm. Ngày bố mẹ anh còn sống có cưới cho anh một người vợ và để lại cho hai vợ chồng một ngôi nhà, một đám vườn và vài sào ruộng. Nhưng thấy Ngốc đần độn, vợ anh có ý định bỏ anh đi lấy người khác. Cho nên, sau khi bố mẹ chồng nối nhau qua đời, vợ Ngốc cũng bỏ về nhà bố mẹ đẻ hơn một năm trời không trở lại. Giữa lúc ấy có một thầy khóa góa vợ, thấy vợ Ngốc coi được thì muốn lấy tranh. Bố mẹ vợ Ngốc vốn ham của và ham chức vị nên hối hả nhận lời. Bèn bảo chàng rể mới cứ chuẩn bị lễ vật rồi làm lễ cưới bừa, dù Ngốc có biết cũng không hơi sức đâu mà kiện tụng, vả chăng anh em họ hàng nhà Ngốc chẳng còn có ai để mà bày vẽ. Về phía Ngốc, tuy bị vợ bỏ, nhưng anh cũng không biết làm thế nào để khuyên dỗ vợ trở lại với mình, cũng chẳng nghĩ gì đến chuyện thưa kiện, vì đối với anh, việc đó to lớn rắc rối quá, y như chim chích lạc vào rừng vậy.

Sau đó nhờ một bà hàng xóm khuyên bảo, Ngốc quyết định lên đường đi học làm khôn để về giành lại vợ. Anh ta không hề khôn lên mà hoàn toàn là do may mắn khi biết chớp thời cơ nói ra những câu mình đã học lỏm được trên đường.

(Theo Eva.vn)
Tóm tắt tác phẩm phóng tác:
Trình tự giống hệt như nguyên gốc nhưng chi tiết hơn, tình cảm hơn để mọi người có thể cảm nhận được việc Ngốc xứng đáng có được cô vợ chứ không phải vì may mắn.
Mục lục:
Mở Đầu

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Kết thúc
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Yan cute

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
7/2/15
Bài viết
115
Gạo
900,0
Mở đầu: Cha à, con không muốn cưới một gã ngốc!

Vừa nghe tin cha đồng ý gả mình cho gã Ngốc ở cuối làng, Nga hộc tốc chạy từ chợ về nhà ngay. Nàng quăng cái thúng trống không xuống nền đất, đập cả hai bàn tay lên mặt bàn, gào tướng lên:

- Cha à, con không muốn cưới một gã ngốc!

Chén trà trong tay ông chủ tiệm gạo vì hành động đột ngột đó của Nga mà sóng sánh ra ngoài, vấy bẩn lên cái áo thêu hoa văn chìm của ông ta. Thẹn quá hóa giận, ông chủ tiệm gạo hạ chén trà xuống, thẳng thừng quát lại con gái:

- Con gái con đứa tướng sắp đi lấy chồng đến nơi rồi mà đập tay đập chân như thế à? Còn ra thể thống gì nữa???

- Nhưng cha à, chuyện gã Ngốc là sao? Cha còn chưa hỏi ý kiến con… - Nga nhăn mặt nói nhưng bị cha nàng nhanh chóng chặn miệng mất:

- Hỏi cái gì mà hỏi, sao phải hỏi? Của hồi môn đến cửa rồi thì cứ thế mà cưới đi. – Ông chủ tiệm gác chân trái lên chân phải, rung đùi nhấp một ngụm trà.

- Cha, cha có biết mình đang gả con gái cho ai không? Là cái thằng Ngốc ở cuối làng đấy, chàng ta ngốc nghếch tới nỗi còn chẳng có nổi một cái tên tử tế… Cha à, cha nỡ lòng nào vì chút hồi môn mà gả con vào đó??? – Nga khóc mà không ra nước mắt.

Bố nàng nghe vậy, càng quát lớn hơn:

- Thế chứ mày muốn thế nào? Năm nay mất mùa, dân làng thi nhau ăn khoai trừ cơm, mày có biết gạo ở cửa hàng ế bao lâu rồi không? Tao còn đang không biết mấy ngày tới lấy gì đưa mày đi chợ đây này.

Nói tới đây, ông ta liền dừng lại, ngẫm nghĩ tới tính cách ương bướng của con gái mình, liền hạ giọng xuống, từ tốn khuyên bảo:

- Gả vào đó đi! Bố mẹ thằng Ngốc cũng già lắm rồi, chẳng sống được mấy nữa đâu. Đến lúc đó thì không chỉ có của hồi môn là của con, mà nhà cửa, đất đai bên đó cũng thuộc về con nốt. Đến lúc đó con cứ bỏ nó, nó ngốc như thế, chẳng biết gì đâu.

- Nhưng… - Nga khó lòng mà thốt nên lời. Tuy nàng không muốn cưới Ngốc, nhưng cũng không đồng tình với việc cha mình đem người ta ra trắng trợn lợi dụng như vậy. Mà không chỉ có Ngốc bị lợi dụng, chính nàng cũng bị lợi dụng theo.

Cơ mà khổ nỗi, ý cha đã quyết, khó mà thay đổi nổi. Nàng bặm môi, bứt rứt gật đầu:

- Vâng, con biết rồi.


 

bupbecaumua

gà luộc
Nhóm Biên tập
Tham gia
9/12/13
Bài viết
3.401
Gạo
2.000,0
Đến gần những ngày cuối cùng rồi mà vẫn còn bạn đăng truyện dài. Mừng rớt nước mắt. cuteonion58 Mau mau đăng cho đủ 1/2 hoặc hoàn nhé. cuteonion6
 

Yan cute

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
7/2/15
Bài viết
115
Gạo
900,0
Đến gần những ngày cuối cùng rồi mà vẫn còn bạn đăng truyện dài. Mừng rớt nước mắt. cuteonion58 Mau mau đăng cho đủ 1/2 hoặc hoàn nhé. cuteonion6
:x:x Mình viết xong rồi, đang chỉnh sửa để đăng thôi!
 

Yan cute

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
7/2/15
Bài viết
115
Gạo
900,0
Chương 1: Ăn gì ngốc thế không biết.

Từ khi cưới Ngốc, cuộc sống của Nga liền rẽ sang một hướng khác. Cuộc sống có phần yên bình, thoải mái hơn cô tưởng. Cha mẹ chồng cũng khá dễ tính, tuy họ già cả nhưng chưa đến mức “hôi thối”, lại rất hiểu chuyện không nhắc gì tới chuyện con cái cũng như yêu chiều cô nên Nga cực kì quý đôi vợ chồng già này. Chồng nàng – gã Ngốc đó, quả nhiên đúng là ngốc nghếch ngờ nghệch thật.

Đêm tân hôn, cô nói chỉ được nằm cạnh nhau ngủ, gã ngoan ngoãn làm theo. Đêm hôm đó có vẻ gã hồi hộp quá tới mất ngủ, nhưng cũng không sờ mó gì nàng, thậm chi còn sợ nàng lạnh, chân bị hở ra cũng dám kéo chăn vào. Điều đó làm cô có cảm tình với gã hơn.

Ngốc, tuy ngốc nghếch nhưng lại rất chăm chỉ, ngày ngày đều đặn đi cuốc đất cáy cày, chăn lợn chăn vịt, làm lụng không biết mệt mỏi. Còn cô sẽ ở nhà lo thổi cơm, thi thoảng mang ra cánh đồng cho chàng ta chút nước vối chống khát. Mỗi lần như vậy, hai mắt Ngốc sẽ sáng ngời lên, nở nụ cười tươi roi rói:

- Cảm ơn vợ nhiều!

- Không được gọi tôi là vợ. – Nga gằn giọng quở trách.

- Hả? Tại sao? Chúng ta cưới nhau rồi mà. Em cũng nên gọi anh là chồng chứ? – Ngốc dùng tay lau mồ hôi, ngò nghệch hỏi.

- Tại… tại anh ngốc. Anh nghĩ chúng ta cưới thật sao? – Cô vợ cao giọng. Đúng thế tất cả là do gã ngốc, ngốc nên mới bị người ta lợi dụng.

- Nhưng…

- Không nhưng nhị gì hết, anh làm việc nốt đi rồi vào trong ăn cơm. – Nga thản nhiên cắt lời chồng, rồi nàng xoay người đi trước để lại cho Ngốc một dấu hỏi chấm to đùng.



Có một lần vào tầm chiều chiều, sau khi Ngốc làm xong việc ngày hôm nay, anh ta liền đem ghế ra ngồi trước cửa, phe phẩy quạt và nhâm chi cốc nước vối. Đúng lúc đó thì có một toán trẻ con đi tới, thằng nhóc “tóc ba chỏm” đi đầu tiên lên tiếng:

- Anh ơi, anh có rảnh không? Anh có thể giúp bọn em chuyện này được không?

Thấy bọn nhóc đi một đàn, cao thấp, gầy béo có đủ, lúc nha lúc nhúc trông rất kháu khỉnh, dễ thương, lại thêm tính tình Ngốc vốn sảng khoái. Anh ta nhận lời ngay:

- Được, các em cần gì?

- Anh đi theo bọn em! – Thằng nhóc mừng ra mặt, lon ton chạy đi đằng trước.

Ngốc vui vẻ vừa đi đằng sau vừa cố nghĩ xem rốt cuộc thì lũ nhóc muốn gì? Chúng bị mắc diều trên cây muốn anh lên nhặt cho? Hay là chúng bị hỏng đồ chơi, muốn anh sửa hộ? Ngốc hihi cười ngây ngô khi nghĩ rằng lũ trẻ đó hẳn phải xem trọng anh lắm mới đi nhờ vả.

Nhưng Ngốc không biết, tiếng xấu về anh đã đồn đi rất xa mấy năm nay, quanh đây còn có ai không biết anh rất đần độn, kể cả lũ trẻ con lít nhít thế này chúng còn biết nữa là. Nhưng Ngốc đúng là rất ngốc, anh ta nào có nhận ra sự ma mãnh trên khuôn mặt mấy đứa nhỏ ấy.

- Đến rồi, đến rồi! – Đám nhóc la to, phấn khởi chỉ tay vào một cái cây nhô cao khỏi tường vườn của một nhà dân gần đó.

- Đây là cây gì? – Ngốc tò mò hỏi.

Đám nhóc ngây người, quay ra nhìn nhau như chết chôn. Một đứa thì thầm: “Anh ta đúng là ngốc thật đấy.” Thằng nhóc tóc ba chỏm lúc nãy nhanh trí giải thích ngay:

- Đây là cây xoài đó anh!

- À, thế hả? – Ngốc gãi gãi đầu: - Anh không giỏi phân biệt các loại cây cho lắm, vì hầu như cây nào cũng cao cao, to to, và lá chúng thì giống nhau quá thể.

- Ôi, vậy anh có ngửi thấy mùi xoài chín thơm lừng không? – Thằng nhóc kêu lên, bọn nhóc đằng sau thi nhau hít vào một hơi thật dài, rồi xuýt xoa thơm quá!

Ngốc cũng bắt chước theo, hít vào một hơi, và thấy đúng là có mùi xoài chín thơm thật. Thằng nhóc tóc ba chóm cười tinh ranh:

- Thế nào ạ? Có thơm không?

- Có. – Ngốc thật thà.

- Vậy… Anh có thể trèo lên hái cho bọn em không ạ? – Bọn nhóc chớp chớp mắt nhìn Ngốc, nỉ non nài nỉ.

- Các em muốn ăn xoài sao? – Ngốc hỏi: - Sao không ra chợ mua rồi ăn, ở đó đâu có thiếu.

- Nhưng bọn em không có tiền. – Một đứa mếu máo: - Anh xem, bố mẹ em năm nay đều gặp nạn mất mùa, tiền mua gạo còn chẳng có thì lấy đâu ra tiền mua xoài ạ?

- Đúng đó, hơn nữa đây là cây xoài ngon nhất trong làng đó. – Thằng nhóc tóc ba chỏm nói chen vào. Sau đó, cả đám dương đôi mắt như cún con về phía Ngốc.

- Nhưng… - Ngốc ngập ngừng trong chốc lát: - Thôi được rồi.

Qủa nhiên đám nhóc chỉ chờ mỗi câu đấy, chúng hò reo thật to, rồi nhanh chóng im bặt. Hướng đối mắt mong chờ nhìn theo Ngốc.

Ngốc tuy không thông minh, nhưng lại là người lao động từ bé, thành ra cơ thể rất khỏe khoắn, dẻo dai. Chẳng mấy chốc, anh đã leo qua được bức tường, bám vào một cành cây nhô ra, thoăn thoắt leo lên các cành phía trên cùng.

- Bắt này. - Ngốc tóm lấy một quả chin vàng, ném xuống dưới. Bọn nhóc con trai nhanh nhẹn lột áo ngoài ra, đem hứng. Ngốc chuyền từ cành này sang cành khác, bẻ được bao nhiêu là quả vàng ươm, tỏa mùi thơm nức mũi.

Đoạn, Ngốc ngó xuống, thấy bọn nhóc chưa ăn xoài mà chỉ tập họp lại rồi đưa cho mấy bạn gái giữ thì không khỏi ngẫm nghĩ, chắc chúng nó muốn hái xong rồi mới chia nhau ra ăn. Ngốc nghĩ thấy cũng phải có phần mình, liền hái hăng say hơn cả.

- Bắt nữa này. - Ngốc giựt hẳn một cành sai trĩu quả ném xuống, nhưng anh ta giựt quá mạnh, làm một quả có vẻ hơi nẫu rồi rơi ra, lại rơi trúng đầu một con gà, thế là nó kêu lên thất thanh rồi chạy toán loạn, tất nhiên là điều đấy đánh động tới con chó đang say ngủ li bì đằng kia. Ngay sau đó, cả vườn náo loạn lên vì tiếng chó sủa.

- Thôi đủ rồi, mau xuống đi anh ơi! - Thằng nhóc tóc ba chỏm nghe thấy tiếng chó sủa, liền vẫy tay với Ngốc gọi xuống. Sau đó quay ra hô hoán bọn nhóc kia chạy trước.

Ngốc nghe vậy cũng hoảng, ba chân bốn cẳng chạy xuống, nhưng khổ nỗi cây lại cao, anh ta cũng sợ ngã nữa nên không dám nhảy thẳng xuống. Thằng nhóc tóc ba chỏm thấy vậy liền đặt 3 quả xoài bé tin hin xuống đất, nói to:

- Đây là phần của anh. – Sau đó thì cũng co giò lên chạy thật lực.

- O kìa, đợi ạnh đã… Đợi đã… - Ngốc đã hoảng lại càng thêm hoảng, tay chân cuống cuồng còn suýt thì ngã.

Một ông béo mặt mày dữ tợn chạy xồng xộc từ trong nhà ra, vừa nhìn thấy Ngốc trên cây thì vội la to:

- Á à, quân ăn trộm xoài… Mày đứng đó cho tao!

- Vâng, vâng, tôi đứng, tôi đứng, - Ngốc bị ông ta dọa cho sợ xanh mặt, không cả dám chui xuống.

- Nòa, để tao xem nào… Á à, chưa chi đã vặt trụi mấy cành của tao rồi… Ớ, mà sao trông mày quen quen, thằng Ngốc nhà ông Tư đúng không? – Ông béo đứng dưới gốc cây, bên cạnh là con chó to như con sư tử (đây là theo Ngốc nhìn thấy thế), con chó gầm gừ như chỉ chực xé xác Ngốc ra.

- Vâng, vâng, là con ạ, con là Ngốc ạ. - Ngốc run run, gật đầu răm rắp.

- Xoài nhà tao đâu? Mày vặt xong để đâu rồi? Mây cân đấy chứ ít gì… Mà lúc nãy tao còn nghe thấy cả tiếng trẻ con… À, tao hiểu rồi, mày đưa chúng nó đem giấu rồi chứ gì? Tổ sư mày, đúng là đồ ngu ngốc… Vậy được, chừng nào chúng nó không đem xoài ra trả tao thì mày cứ ở trên đó đi. Mực, canh chừng đấy, nó mà xuống được thì tao thịt mày. – Lão gầm lên dữ tợn, nhìn Ngốc với ánh mắt kinh thường rồi đủng đỉnh đi vào nhà.

- Ông ơi, ông làm ơn tha cho con! - Ngốc chắp hai tay lại, van xin, chỉ thiếu nước không quỳ xuống được: - Ông ơi, con sai rồi, con sai rồi mà…

Vẻ mặt Ngốc thống khổ bao nhiêu, ông ta lại càng không quan tâm bấy nhiêu, chỉ hừ một tiếng rồi đi vào trong.

- Ông ơi, con cắn rơm cắn cỏ lạy ông, ông tha cho con… - Ngốc ngồi trên cây, kêu la khôn biết bao nhiêu lần. Chợt nhớ ra lũ nhóc, thế là Ngốc lại gào to:

- Mấy nhóc ơi, mấy nhóc ở đâu? Mau mang trả xoài cho ông ấy đi, anh muốn xuống, huhu…

Nhưng tất nhiên, bọn trẻ đã đạt được mục đích rồi thì sẽ là một đi không trở lại. Mặt trời lặng lẽ xuống núi, trời đã xẩm tối. Con chó vẫn ngồi dưới cây, hầm hè nhìn Ngốc. Ánh mắt nó nhìn anh ta kiểu như muốn nói: “Nào,có giỏi thì mày xuống thử xem, thử xem…” Ngốc run bần bật, khóc hu hu

Cùng lúc đó thì ở nhà Nga cũng đang lo sốt vó lên, luôn thắc mắc là chồng đi đâu giờ này còn chưa về. Trời thì sắp tối tới nơi rồi. Cô lo lắng, đi đi lại lại qua mấy cánh đồng tìm miết mải mà không thấy. May thay có cái Chi – cô bạn hàng xóm gần nhà cũ đến nói với cô:

- Nga, nga ơi! Anh Ngốc chồng cậu vặt trộm quả nhà ông Chín béo, bây giờ bị ông ấy nốt trên cây, không cho xuống kìa.

Chi thở hồng hộc do phải chạy nhanh, câu nói thành ra bị đứt quãng hơn nửa.

- Cái gì??? – Nga hét toáng lên: - Sao lại thế?

- Tớ cũng không biết nữa, nghe phong thanh bọn trẻ con trong xóm nói thế… Mau đi thử xem!

Nga gật đầu, cả hai vội vã chạy sang nhà ông Chín Béo. Ông ta nổi tiếng cục tính, động vào cây xoài quý như vàng nhà ông ta, trăm phần trăm là đừng hòng trốn thoát nổi. Cô vừa chạy tới nơi, thấy trên cây, Ngốc vẫn chưa dừng la hét:

- Ông ơi, tha cho con, con sai rồi, huhu… - Ngốc khóc nức nở, phía dưới, con chó cũng sủa ầm lên.

- Này, này! – Nga nhăn mặt, gọi về phía Ngốc,

Anh ta quay ra, vừa nhìn thấy cô liền như bắt được cứu tinh, vội vàng cầu xin:

- Vợ, cợ ơi cứu anh với! Vợ ơi, anh sai rồi, anh sai rồi mà…

Nga vội xua tay trấn an NGốc, dịu dàng khuyên bảo:

- Được rồi, được rồi, anh cứ bình tĩnh đi đã… - Chỉ sợ anh ta chân tay lóng ngóng, lại rơi cái bịch xuống thì coi như tèo luôn.

Nga đang định vào trong thì ông Chín Béo đi ra. Nhìn thấy Nga, mắt ông ta quắc lên:

- Cô là vợ thằng Ngốc này hả?

- Vâng, con là vợ anh ấy.

- Xì. – Lão cười dài. – Thằng Ngốc tốt số đấy.

- … - Nga im lặng, cô thấy khó chịu với cái điệu cười gai góc này của lão: - Chồng con sai rồi ạ, mong ông tha cho anh ấy…

- Thế xoài của tôi cô tính thế nào? Chồng cô vặt trụi nửa cây của tôi, chứ có phải 1, 2 quả đâu. – Lão đột ngột gầm lên làm Nga giật nảy người.

- Con, con… - Nga hơi run run: - Con còn chút tiền thừa đi chợ, xin biếu ông ạ.

Nói rồi, cô cắn răng lấy túi tiền giắt bên hông ra, nâng lên bằng hai tay đưa tới trước mặt ông Chín Béo. Tiền thừa đi chợ? Ôi trời, đây là tiền cơm cả tuần lận, vậy đấy…

Qủa nhiên sức mạnh của đồng tiền đã phát huy rất đúng lúc. Ông Chín Béo đằng hắng mấy tiếng, nhận lấy túi tiền nhanh như chớp, mở ra rồi soi soi nhìn vào trong. Cuối cùng thì mặt ông ta cũng giãn ra:

- Được rồi, tôi bỏ qua.

Dứt lời, ông ta đi ngay vào trong, gọi to con chó: - Mực, mày sủa gì lắm thế? Đi vào, đi vào chuồng mau.

Con chó đi rồi. Ngốc mới run run nhảy xuống. Nga tức giận tới mức còn chẳng thèm nhìn anh lấy một lần, cứ thế mà bỏ về trước.

- Đợi, đợi đã… - Ngốc đuổi theo, nhưng đi được nửa thì dừng lại. Phải rồi, ba quả xoài! Ba cả xoài mà anh rất vất vả mới lấy được. Ngốc vội quay lại lấy ba quả xoài mà thằng nhóc đặt ở đó từ trước, rồi nhanh chóng đuổi theo.

- Vợ ơi, anh sai rồi, anh sai rồi… - Chẳng mấy chốc mà Ngốc đuổi kịp Nga với việc 1 người chạy còn 1 người thì đi bộ. Anh chàng làm đủ mọi vẻ mặt thống khổ để mong dành được chút cảm thương của vợ, nhưng thật tiếc, Nga đang giận đến sắp phát điên rồi.

Ngốc thấy vợ cứ duy trì vẻ mặt lạnh nhạt như tiền đó, liền thay đổi sang cách làm lành khác. Vừa đi, anh chàng vừa lau quả xoài chín nhất vào áo cho sạch, rôi chìa ra trước mặt vợ, mời gọi:

- Này, cho em xoài này, mau ăn đi…

- Anh đi mà ăn. – Nga thẳng thừng gạt tay Ngốc ra. Mấy quả xoài ngu ngốc, cô lầm bầm, tất cả chỉ tại chúng mà giờ cô mới phải đau đầu nghĩ xem nên ăn nói thế nào với cha mẹ chồng đây, thật khó xử.

- Ng… ngọt lắm đó. Bọn nhóc nói cây xoài nhà ông béo đó ngon nhất làng cơ mà… - Ngốc vẫn chưa từ bỏ ý định dỗ dành vợ bằng mấy quả xoài, tiếp tục quảng cáo hết nấc.

- Bọn trẻ? Bọn trẻ nào? – Nga đột ngột dừng bước.

- Anh không biết nữa, vợ. Chắc là đám trẻ con ở xóm nào đó trong làng, đông lắm… Chúng nhờ anh hái xoài hộ đó. - Ngốc thật thà.

- Rồi sao? – Nga trừng lên, giọng rắn đanh: - Và anh nghe lời chúng vặt trụi cây nhà người ta đem cho đám nhóc đó để rồi ôm đồm hết tội trạng?

- Bọn nhỏ có cho anh mấy quả xoài nè vợ. – Ngốc ngơ ngác trước cơn tức giận của vợ, chìa ba quả xoài ra.

- Đừng có gọi tôi là vợ. – Nga hất mấy quả xoài xuống đất làm Ngốc hốt hoảng cúi xuống nhặt: - Nếu anh cảm thấy ăn ba quả xoài bé xíu đấy cả tuần được thì tôi cũng chẳng ngại đâu.

- Thôi mà vợ, anh sai rồi mà…

- Đã bảo là đừng gọi tôi là vợ. – Nga dừng lại: - À, lũ trẻ đó mặt mũi như nào, tôi phải đi dằn mặt chúng một trận.

- Thôi, thôi, vợ bớt giận. Trẻ con không hiểu chuyện mà. – Ngốc mặc dù bị chúng lừa nhưng anh không biết gì cả, hết sức nài nỉ vợ tha cho đám trẻ “kháu khỉnh” ấy.

- Trẻ con không hiểu chuyện? Lớn như anh thế này còn chẳng hiểu chuyện nữa là, - Nga ôm đầu, nhăn mặt: - Ăn gì mà ngốc thế không biết!

Trời ơi!
 

Yan cute

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
7/2/15
Bài viết
115
Gạo
900,0
Chương 2: Ăn gì mà ngốc thế không biết (2)

Cũng may là sau đó được vài ngày thì ruộng khoai lang cũng đến lúc thu hoạch được, thế là xong, cả tuần chỉ ăn khoai luộc, khoai chiên, khoai xòa,… Khoai bảy món. Nga thực sự ngán muốn chết. Tất nhiên, đấy chỉ là một tình huống kinh điển đại diện cho sự ngốc nghếch của anh ta mà thôi!

Một lần khác khoảng gần 2 tháng kể từ khi cưới. Trong một bữa cơm trưa, bố chồng Nga - một ông lão gầy gò với xương gò má nhô cao và đôi mắt đã sụp 1 bên mí mới nói với Ngốc:

- À, con lợn thế nào rồi con? Bán được chưa?

Ngốc nghe thấy cha hỏi, liền buông bát đũa xuống, rồi khoa chân múa tay minh họa cho câu nói của mình:

- Được rồi bố ạ! Mới hôm kia con ôm ngang bụng nó, đã được một vòng tay rồi mà khi nhấc lên thì không nhấc được qua đỉnh đầu con nữa.

Hóa ra là thế, Nga gật gù. Hôm bữa, có nghe bà hàng xóm nói chuyện về mấy lần đầu nuôi lợn của Ngốc. Nghe đâu anh chàng không biết đong đếm ngày tháng, cũng không biết con lợn như thế nào thì có thể bán,… Thành ra bố mẹ anh ta đành phải dạy anh ta cái cách cổ hủ ấy, nuôi tới khi nào được một vòng tay ôm và không nhấc nổi quả đỉnh đầu nữa thì bán được.

- Thế hả? Ừ được rồi, buổi chiều cha qua xem rồi đêm đi bán luôn. - Bố chồng Nga gật gù.

- Ông xem luôn cặp vịt dưới nhà bán được chưa thì đem bán luôn. - Mẹ chồng cô nói.

- Ừ được rồi… Để chiều tôi qua xem!

Bố chồng Nga thuộc dạng hiền lành, cần cù và chăm chỉ. Gần như trong gia đình này, mẹ chồng cô mới là người có “quyền hành” cao nhất. Nhưng dù vậy, để một người già đi bán lợn có vẻ không hay, hơn nữa cha chồng cũng già yếu cả rồi chứ có phải khỏe mạnh gì cho cam. Nghĩ vậy, Nga liền nói:

- Hay là để anh Ngốc đi bán đi cha?

Qủa nhiên, cả bàn không hẹn mà cùng nhau ngừng mọi hành động đang ăn lại, nhất là Ngốc, mặt anh chàng đần thộn ra nhìn vợ.

- Chỉ là bán lợn thôi mà. Đem lợn ra, người ta trả cho mười đồng, hai mươi đồng thì bán thôi! – Nga thở dài.

- Đấy là con không biết đó thôi! Cha mẹ cũng từng để Ngốc đi bán 1 cặp Vịt rồi. Mẹ dặn nó là ai trả 7 đồng thì bán. Thế mà có người trả những 10 đồng, nó không bán mà chỉ nằng nặc bán với giá 7 đồng. - Mẹ chồng nàng ngán ngẩm kể chuyện: - Rồi 1 tên lừa gạt đi tới và nói với Ngốc rằng cặp vịt béo tốt đó đều bị phù nề hết, nghĩa là bên ngoài thì to nhưng lại nhẹ hều. Để chứng minh điều đó, gã đã nhấc từng con vịt lên qua đỉnh đầu mình, lợi dụng việc Ngốc ngốc nghếch và nói rằng điều đó chứng tỏ con vịt rất nhẹ, Ngốc nghe vậy thì hoảng, rồi gã kia nói sẽ mua giúp với giá 2 đồng cả cặp, và đấy, thế là nó bán thật.

- Phì… - Nga không nén nổi nụ cười. Lần nào cũng vậy, mỗi lần nghe thấy về sự ngốc nghếch của chồng, cô luôn luôn chỉ có hai biểu cảm, một là cười, hai là thở dài. Nghe về chuyện cũ của mình, Ngốc chỉ biết cười ngờ nghệch.

- Con thấy đấy, nó bán cặp vịt còn chẳng ra hồn, sao bán được cả con lợn. – Cha chồng già gật gù hùa theo vợ: - Thôi để chiều bố đi bán cho, dù sao bố làm cũng quen rồi.

Và tất nhiên, Nga chẳng đồng tình chút nào. Nhưng chưa kịp lên tiếng thì mẹ chồng cô cướp lời:

- Ông nữa đấy già cả lú lẫn… Bữa trước bán trứng gà cả rổ 5 đồng, thằng nhóc đưa có 4 đồng 8 hào mà mắt gà mắt quạ cũng nhận, cũng bán. – Bà mẹ lắc đầu: - Chiều có gì bán con lợn xong thì qua ông lang làng bên bốc ít thuốc bổ mắt đi thôi!

Chắc là thế chăng? Nga nhủ thầm trong lòng và nói:

- Mẹ, cha cũng tuổi cao sức yếu cả rồi, vẫn nên là để anh Ngốc đi tập bán dần dần. Trên thế gian này làm gì có ai là thông minh hoàn toàn và ngốc nghếch hoàn toàn đâu ạ, tất cả là do sự nỗ lực của bản thân thôi mà, anh nhỉ?

Nga quay sang liếc chồng. Ngốc thấy thế thì lung túng ra mặt, rối rít gật đầu:

- Vâng… đúng là vậy đó ạ! Vợ con nói chí phải, chí phải.

Nga hài lòng mỉm cười với chồng, rồi quay sang nhìn cặp bố mẹ chồng vẫn còn đang ngơ ngác kia. Mẹ chồng tôi nở nụ cười bất lực:

- Sao có thể chứ? Nó bẩm sinh đã ngốc, may thay là còn được cái khỏe mạnh không thì cũng hết đường mà sống. Cha mẹ già cả, cũng sắp chẳng lo cho nó được nữa, mới cần phải nhờ tới con đó, Nga. Những việc mà bây giờ cha mẹ làm, sau này sẽ tới lượt con. Ngốc nó chẳng biết làm gì đâu. – Bà mẹ dừng lại, rồi tặc lưỡi: - Con cũng đừng lo, thật ra cũng chẳng có gì khó khăn. Chỉ việc đi bán nông sản và gia cầm nhà mình lấy tiền thôi, còn những việc đồng áng thì Ngốc lo được mà, con nhỉ?

- Vâng, vâng, mẹ nói chí phải. - Ngốc gật đầu răm rắp.

Phải cái gì chứ - Nga len lén lườm Ngốc. Sau khi bố mẹ chồng mất cô phải lo cho anh ta ư? Như những gì mà họ đã làm ư? Thật điên rồ làm sao nếu gia đình này biết Nga sẽ cuốn gói khỏi đây ngay sau khi cha mẹ chồng chết, với một đống tài sản lớn bé và bỏ lại Ngốc bơ vơ một mình…

Tất nhiên, thật xấu xa và… cũng thật tội lỗi nữa!

Nga hạ mi mắt, khuôn mặt thoáng nét buồn. Rồi cô thểu não lắc đầu, giọng cương quyết hơn bao giờ hết:

- Không! Chẳng ai có thể ở bên cạnh anh ấy mãi mãi khi mà thế gian này còn rất nhiều điều “bất ngờ”. Vẫn nên giúp anh ấy tự bươn trải thì hơn…

Nga cong cong mép môi, hàm răng trắng nổi bật trên làn da bánh mật xinh đẹp:

- Anh nhỉ? Anh cũng không muốn núp bóng vợ mình cả đời phải không?

- Ừ, phải, phải. – Ngốc chẳng hiểu gì nhưng vẫn gật đầu rất nhiệt tình hùa theo vợ.

***

Chiều đó, Ngốc xách theo con lợn đã nhốt vào trong rọ (vì theo Nga, cách này là an toàn nhất) , ung dung đi tới chợ. Trước khi đi, vợ anh đã dặn rất kĩ (bằng tông giọng to, trầm, hệt như đang đe dọa):

- Thứ nhất, 20 đồng là giá TỐI THIỂU của con lợn này, ai trả 20 đồng hoặc lớn hơn 20 đồng mới bán. Thứ 2, không tiếp chuyện những người KÌ KÈO TRẢ GIÁ hay nói này nói nọ về con lợn, chỉ bán khi có đủ tiền như điều thứ nhất. Thứ ba, khách xem hàng thì được xem ngoài rọ, dù thế nào cũng không được mở rọ. Hiểu chưa?

Ngốc thấy hơi mù mờ, nhưng vẫn gật đầu. Sau đó vợ anh còn bắt anh nhắc lại mấy lần mới đồng ý cho mang lớn đi bán.

Ngốc xách cái rọ, đi bộ tới chợ. Nửa đường, anh gặp một bà cụ đang nằm bệt trên lề đường. Cụ bà mặc một bồ quần áo vải thô, màu nâu cũ kĩ, mái tóc bạc phơ và khuôn mặt thì đen nhẻm. Ngốc vội vàng đi tới, đặt cái rọ lợn sang bên cạnh rồi dung sức lay bà cụ:

- Cụ ơi, cụ tỉnh lại đi ạ.

Bà cụ ú ớ mấy tiếng. Ngốc dìu bà vào bong râm của một cái cây ngay sát đó. Chắc cụ bị "nóng" rồi, trời nắng to thế cơ mà - Ngốc nghĩ thầm rồi lấy vò nước vợ chuẩn bị buộc bên hông cho ra, kề sát vào miệng bà cụ rồi nhẹ nhàng nói như đang dỗ dành em bé:

- Cụ uống chút nước cho mát đi ạ.

Bà cụ có vẻ như là bị “nóng” thật, uống liền mấy hơi nước không ngừng nghỉ. Sau khi uống nước, sắc mặt bà tốt hơn hẳn, Ngốc cũng nhận ra và vui mừng lắm. Đợi bà khá hơn chút nữa, đã tỉnh táo và có thể nói chuyện, Ngốc mới dè dặt hỏi:

- Cụ ơi, sao cụ lại nằm trên lề đường? Nắng lắm mà. Có phải cụ đi đâu xa rồi thấy mệt không ạ?

- Ôi trời, già có muốn đi đâu, tại đứa cháu, nhờ nó qua nhà ông lang bốc chút thuốc cho già mà kêu hoài nó chẳng chịu đi. Thế là già phải lặn lội ra ngoài, nhưng tuổi cũng cao rồi, đi lâu dưới trời nắng thành ra lại bị say, thế là ngất không gượng dậy nổi.

Bà cụ khuôn mặt rơm rớm nước mặt, giọng kể dài và nhỏ xíu, nghe khan khan rất thương tâm. Ngốc xót xa không thôi:

- Vậy nhà ông lang đó ở đâu? Còn xa không ạ?

- À, già lấy được thuốc rồi, đang trên đường trở về nhà đó chứ!

- Ôi, thế nhà cụ bao xa? Để con cõng cụ về cho cụ đỡ mệt.

- Thôi, nhà Gìa ở tận cuối làng, cậu còn cái rọ lợn kia, mang theo sao nổi. - Cụ bà lắc đầu.

Lúc này, Ngốc mới nghệt mặt ra vì biết mình vừa nói hớ. Phải ha, còn con lợn kia nữa. Làm sao mà cậu chàng cõng được bà cụ về nhà mà xách theo cả nó nữa chứ? Nhưng trong thâm tâm, Ngốc vẫn một lòng muốn cõng bà cụ về.

Chàng ta gãi gãi đầu, trầm ngâm một lúc rồi nảy ra sáng kiến. Vì rọ được đan hở các ô lỗ chỗ nên Ngốc “nhanh trí” buộc sợi dây thừng vào một cái lỗ, vòng qua rồi đem xích lại ở thân cây. Sau khi buộc chắc chắn, Ngốc mới yên tâm bảo bà cụ lên lưng mình cõng về.

Bà cụ cảm động lắm! Về tới nhà còn cúi đầu cảm ơn mấy lần làm Ngốc thấy ngượng không thôi! Bà còn muốn anh vào ngồi chơi một lát cho bớt nóng nhưng Ngốc từ chối, anh còn công việc đi bán lợn mà vợ giao cho chưa đi làm xong nữa.

Ngốc nhanh chóng trở về chỗ gốc cây nọ. Nhưng… Con lợn đã biến mất. Dường như đã có kẻ nào đó xấu bụng đã nhanh chóng cắt dây thừng và ôm cái rọ lợn chuồn mất tăm mất tích. Ngốc bàng hoàng kinh khủng, nhưng anh chàng không nghĩ tới trường hợp trên mà cho rằng:

- Trời, con lợn đã phá cái rọ ư? Chắc nó chạy cùng cái rọ rồi. Chết thật!

Thế là Ngốc ta hoảng hốt chạy toán loạn khắp nơi tìm lợn, anh ta tuyệt nhiên không bao giờ nghĩ rằng kẻ trộm đã cắt dây thừng, vì “mình buộc chắc thế cơ mà?”. Ngốc quả là ngốc nghếch khi cứ ở đó và tìm cả chiều, cũng không dám về nhà vì… sợ vợ mắng.

- Cô ấy đã tin tưởng mình thế cơ mà? Cô ấy sẽ nghĩ gì khi nghe tin mình đã để cái rọ một mình và con lợn quá mạnh mẽ đã phá sập rọ và chui ra? Trời, mình sẽ bị ăn mắng cho coi.

Và thế, Ngốc cứ ở đó, tìm hoài cho đến tối mịt.



Ở nhà, Nga và bố mẹ chồng cũng đang rất lo lắng khi thấy Ngốc đi mãi chưa về. Cơm nước đã bưng lên nhưng chưa có ai động đũa.

- Nga, hay con ra chợ đi tìm nó thử xem! - Mẹ chồng cô nói.

- V… Vâng! – Nga gật đầu, rồi chạy đi ngay. Thực sự thì hồi chiều cô đã hỏi mấy đứa bạn đi chợ có thấy Ngốc không rồi, nhưng ai cũng bảo là không thấy.

Nga chạy ra chợ, cả chợ đã dọn gần nhưu hết sạch, chợ vừa vắng vừa heo hút người. Bản thân Nga cũng hơi yếu vía, thấy mọi thứ cứ tối tối, đâm ra lại thành sợ, gọi chồng cũng không dám gọi to:

- Ngốc ơi, Ngốc!!!

- Ngốc, anh ở đâu?

Nga gọi lí nha lí nhí. Cô thận trọng đi một vòng quanh chợ, rồi lại một vòng nữa, một vòng nữa,…

- Ngốc ơi…

Nga thở không ra hơi vì đi lâu. Cô không dám gọi to, nên mỗi lần đi đều tìm rất kĩ. Khi xác định Ngốc không có ở chợ, Nga mới đành lủi thủi đi vòng lên trên đình, rồi chạy ngược chạy xuôi xuống tận cuối làng. Cuối cùng, cô đành bó tay đi về nhà.

Trên đường về, do mệt nên Nga đi khá chậm, cộng thêm tâm trạng lo lắng bất an nữa nên bước đi của cô càng thểu não. Đáng ra cô không nên ép Ngốc đi bán con lợn đó trong khi biết rõ rang là anh ta không làm được. Trời ạ, cô biết nói thế nào với bố mẹ bây giờ???

- Khò….

Nga giật mình khi nghe thấy có tiếng ngáy trong bụi rậm. Chắc lại là mấy ông say rượu xong ngủ vật vờ ngoài đường đây mà. Lúc nãy cô cũng có đi qua đây, nhưng lúc đấy còn sung sức, chạy nhanh và còn mải lo nghĩ chuyện Ngốc nữa nên không để ý tới tiếng ngáy nho nhỏ này.

Cô lắc đầu ngán ngẩm, cha cô cũng nhiều lần say rượu xong không về được nhà, ngủ ngoài đường rồi bị trộm cướp sạch sẽ từ tiền đến quần áo… Hừ, thật mất mặt làm sao!

Mà khoan, sao cái tiếng ngáy này nghe quen thế? Có lẽ nào…???

Nga vội vàng đi vào bụi rậm. Trăng đêm nay khá sáng, một vài tia sáng lọt qua kẽ lá của những tán cây chiếu lên thân hình ấy. Mặt Nga thoáng chốc trở nên kinh ngạc.

- Ngốc, ngốc, anh làm sao đấy??? – Cô vội nhào đến lay lay hai vai chồng mình.

Ngốc mơ màng mở mắt, ngái ngủ một cái:

- Hả? Ơ vợ? - Ngốc nhìn thấy Nga, kinh ngạc tới độ tỉnh cả ngủ.

- Sao anh lại ngủ ở đây thế này? Con lợn đâu? Bán chưa? – Nga lo lắng hỏi.

- Ờ… Sao anh lại ở đây nhỉ, vợ biết không? - Ngốc vội vàng nghiêng mặt đi, đánh trống lảng.

Nga đang định hỏi tiếp thì chợt dừng lại. Thái độ của Ngốc thật lạ, nó cứ lén la lén lút, ngập ngà ngập ngừng như… vừa làm chuyện gì sai vậy.

- Con lợn đâu? Bán chưa? – Nga hỏi lại, giọng rắn đanh.

- … - Mặt Ngốc méo xệch lại.

- Con lợn đâu??? – Nga gào lên.

Ngốc không dám ho he gì, chỉ run run chỉ tay về phía cái thân cây. Nga quay ra nhìn theo hướng Ngốc chỉ, mới để ý thấy trên cây có một sợi thừng buộc ngang gốc nhưng đã bị đứt. Sao lại…???

- Anh đã bỏ đi và để con lợn một mình ư? – Nga bàng hoàng.

- … - Ngốc im thin thít.

- Anh buộc dây vào cái rọ và cột vào gốc cây?

- … - Ngốc tiếp tục im lặng.

Nga ôm đầu, chỉ biết kêu trời. Anh ta, anh ta đúng là muốn chọc điên cô rồi. Đã không bán được con lợn, lại còn để nó bị trộm mất. Trời ạ, vừa nhìn là biết dây bị người ta cắt… Thế lại còn đi lung ta lung tung, ngủ luôn ngoài đường hại cô đi tìm tán loạn… Ngốc ơi là Ngốc!!!

- Anh tưởng dây thừng chắc chắn lắm sao mà buộc cái rọ, cắt mấy phát là xong sợi dây thôi đấy! – Nga bực mình quát um lên.

- Ơ, không phải, không phải… Có ai cắt đâu, là con lợn phá cái rọ rồi chạy mất đó… - Ngốc xua xua tay, khuôn mặt ngây thơ vô số tội: - Con lợn chạy nhanh lắm, anh tìm cả buổi mà chẳng thấy nó đâu.

- Cái gì? – Nga hét lên, mãi một lúc sau, cô mới “tiêu hóa” hết được câu nói ấy.

- Trời ơi là trời, ăn gì mà ngốc thế không biết!!!

Tối đó, trong làng vọng ra một tiếng hét nữ vô cùng thảm thiết….
 

Yan cute

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
7/2/15
Bài viết
115
Gạo
900,0
Chương 3: Chàng ngốc, nàng lạnh.

- Cha mẹ đi cẩn thận ạ. – Nga cúi đầu chào tiễn cha mẹ chồng của mình.

Đợi cả hai đi xa rồi, cô mới thở dài một hơi. Từ cái ngày mất con lợn tới bây giờ cũng đã được ba ngày rồi. Tình hình kinh tế trong nhà đang ngàn cân treo sợi tóc. Cha mẹ cũng không trách mắng gì nhiều, chỉ mau mau chóng chóng đi vay tiền bà con rồi cấp tốc lên huyện mua lợn giống về. Chắc cũng phải mấy ngày nữa mới về được.

Gạo trong nhà cũng gần hết rồi, nhưng ăn dè hà tiện thì chắc vẫn trụ được mấy ngày. Tiền đi chợ cũng eo hẹp dần đi, mà thôi, ăn rau ngoài vườn là được rồi. Nga đứng tần ngần trước cửa so đi tính lại xem mấy ngày tới nên ăn uống, sinh hoạt như thế nào để có thể tiết kiệm được tối đa số tiền còn lại thì…

- Vợ ơi, anh thèm thịt vịt quá, mình mổ một con dưới vườn nhé? - Ngốc vừa đi làm ruộng về, bụng dạ đói meo.

- Không được. – Nga phản ứng lại ngay. Cặp vịt dưới nhà chính là thức ăn “không chay” duy nhất còn lại trong nhà. Cha mẹ chồng cô bảo cứ thịt lấy một con mà ăn dần nhưng Nga đã tính cả rồi, cô sẽ đem bán cả cặp lấy tiền!

- Tại sao? Tại sao chứ? - Ngốc thì ngược lại, vô âu vô tư như thể mình chả làm sai điều gì.

- Không là không, Tối nay có rau xào rồi.

- Ngoài rau ra còn món gì không?

- Nước rau luộc.

- Hả? Lại rau nữa à???

- Hôm nay ăn chay tốt hơn… ờ, thầy trên chùa bảo thế. – Nga nói. Ngốc nghĩ nghĩ một lúc rồi đành gật đầu cam chịu.

- Thế còn ngày mai? - Ngốc háo hức.

- Chuyện cơm ngày mai thì ngày mai hãy tính. – Nga đáp.

- Có thịt không?

- Không biết.

- Tại sao lại không biết?

- Vì hôm nay chưa phải ngày mai.

- Tại sa…

- Không hỏi nữa!!!

- Tại sao?

- Ahhhhgggg…

Nga gào lên đầy thống khổ.



- Anh ta rốt cuộc là ăn gì mà Ngốc thế không biết? – Nga hỏi với tâm trạng cồn cạo sự bực tức.

Đi bên cạnh cô là người bạn thân của mình – Linh. Cả hai đều đang đi chợ và tình cờ gặp mặt nhau nên thành ra đi chung luôn.

- Thế hả? – Linh cười cười.

- Chứ còn gì nữa. Anh ta thậm chí còn không biết cái dây thừng bị CẮT mà cứ đinh ninh cho rằng tại con lợn phá rọ rồi chạy mất… Mình gần như muốn phát điên lên được. Và đấy, còn bị cả một đám nít ranh dắt mũi nữa… Nói thật là anh ta tiêu tốn quá nhiều tiền vào những chuyện vô bổ như thế rồi, trời ạ!!!

- Nhưng cuộc hôn nhân này cũng đâu tệ quá, phải không?

- Ừ thì được cái này phải mất cái nọ, tuy chồng tớ đần thối nhưng bố mẹ chồng tớ lại dễ tính lắm! Họ mà cứ kén ăn như bố tớ thì đúng là địa ngục thật. – Nga than thở.

- Ý tớ là Ngốc cơ! Anh ta cũng đâu đến nỗi tệ quá!

- Phải, là tệ kinh khủng mới đúng. – Nga gật đầu, mỉa mai.

- Này, không phải thế! – Linh huých nhẹ người bạn mình, tỏ ý trách móc: - Thật ra Ngốc ngoại trừ việc đầu óc hơi đần một tí thì còn lại cũng khá hoàn hảo đó chứ! Anh chàng cao lớn, vóc người vạm vỡ, khuôn mặt tuy hơi ngô nghê nhưng nhìn cũng có nét rất đẹp mà.

- Phải, ngô nghê, ngờ nghệch, ngây thơ… Anh ta cưới tớ về không phải cưới vợ mà là rước thêm mẹ hai về chăm sóc mình thì đúng hơn.

- Ngốc chăm chỉ, hoạt bát, cần cù làm việc như một con trâu không biết mệt mỏi suốt ngày. Rau củ anh ta trồng vừa ngon vừa sạch, hơi bị đắt khách đấy.

- Rồi anh ta sẽ tự phá hoại chúng thôi! – Nga nhún vai,

Linh vừa tức vừa buồn cười vỗ vỗ vai bạn mấy cái: - Cậu thành kiến với Ngốc quá đấy, dù sao cũng là vợ chồng cả mà.

Nga im lặng nhún vai. Cả hai đều hiểu là không nên nói tiếp về chủ đề này nữa nếu như không muốn mọi thứ rối bung lên. Nga mua một ít hành tỏi, rồi chờ Linh mua thịt xong xuôi thì cả hai lại tiếp tục cùng đi về.

Lúc đi ngang qua một cây sấu bên đường, Linh dừng lại và chỉ vào nó:

- Nhìn cái cây này đi!

- Có gì sao? – Nga mắt tròn mắt dẹt nhìn theo.

- Cách đây 3, 4 năm gì đó. Trong một đêm mưa bão, cây sấu này bị gẫy cành và rơi trúng vào người một đứa bé. May là nhờ có Ngốc đi ngang qua nhanh chóng kéo ra không thì đứa trẻ đó đã chết rồi. Đứa trẻ đó là em trai mình.

- Thằng Út ư? – Nga kinh ngạc.

- Ừ. Nhưng chính vì cứu người khác nên anh ta đã làm rơi một bọc tiền khoang 10 đồng giữa đường , đó là tiền trồng rau cả tháng trời của anh ta. Gia đình mình đề nghị tặng lại số tiền ấy nhưng Ngốc không nhận. Anh ta vừa cười vừa nói cứ giữ lại số tiền ấy mà chữa trị cho thằng Út…

- … - Nga im thin thít.

- Về nhà, Ngốc đã bị mẹ mắng một trận, tớ đành phải đến tận nhà gửi lại tiền nhưng Ngốc vẫn một mực không nhận, anh ta nói anh ta chịu đau giỏi lắm, sau đó còn cười rất ngô nghê… Năm ấy, lúa nhà mình bị lụt, lại thêm thằng Út nữa, gia cảnh khó khăn lắm! Chính vì thế mà từ đó mình đã có cái nhìn khác về Ngốc, anh ta thực sự rất tốt bụng.

- …

- Ngốc có thể không thông minh, nhưng nhiệt tình, chăm chỉ và sống rất tình cảm. Nhà hàng xóm đói, anh ta sẵn sàng chia nửa bát cơm của mình. Mưa lũ, cây đổ, anh ta luôn nhiệt tình góp sức nhấc cây lên. Bà cụ hàng xóm đau lưng, anh ta sang ngồi đấm bóp cả chiều miễn phí… Cậu thấy đó, chưa chắc những người khôn hơn Ngốc đã làm được những điều đó. Chẳng ai xấu hoàn toàn mà.

- Mình biết, mình biết chứ! - Nga cúi gầm.



Đêm đó, Nga trằn trọc hoài không ngủ được. Liền quay sang tán gẫu với Ngốc:

- Ngốc này!

- Ừ, vợ =!

- Không được gọi tôi là vợ. - Sao anh ta có thể nói ra chữ “vợ” lại ngọt thế cơ chứ?

- Tại sao?

- Vì tôi không thích.

- Ừ, vợ nói chí phải.

- Đã nói không được gọi vợ mà.

- Ừ, chồng biết rồi vợ.

- Thôi bỏ đi. – Nga day day trán: - Tại sao anh lại muốn cưới tôi? - Đây là điều mà Nga thắc mắc từ lâu, nghe nói là do Ngốc chọn cô nên bố mẹ anh ta mới ra sức nài nỉ bố cô để xin gả cô về gia đình này. Nhưng Nga không hiểu, cô chẳng đẹp, cũng chẳng quen biết gì Ngốc, thế thì tại sao anh ta lại muốn cưới cô?

- À, vì ai cũng nói em rất khôn và... láu cá.

- ... - Thành thật thật đấy: - Chỉ thế thôi sao?

- Ừ... À mọi người còn nói em rất đảm đang nữa. Nhưng chủ yếu vẫn là vì em rất khôn.

- Tôi khôn thì liên quan gì đến anh?

- Liên quan mà. Ai cũng nói anh ngốc, phải cưới một cô vợ khôn ngoan về để còn cải thiện nòi giống chứ? - Ngốc hi hi cười, khuôn mặt ngây thơ "vô số tội".

- Tôi ngủ đây. - Vừa nghe xong lý do, Nga vội quay mặt đi ngay, nói. Thế gian này đúng là điên rồi, rốt cuộc là ai dạy anh ta cái kiểu "cải thiện nòi giống" như này cơ chứ??? Khốn khổ khốn nạn cô.

- Ừ, vợ ngủ ngon! - Ngốc vuốt một sợi tóc của Nga rất dịu dàng rồi cũng nhắm mắt vào ngủ theo.



Trưa hôm sau, Ngốc về nhà trong tình trạng áo ướt đẫm mồ hôi.

- Trời nóng quá vợ ạ! Ruộng rau lên mầm nhanh lắm!

- Vậy thì tốt, có nước trên bàn đấy.

- Ừ, anh uống rồi. Trưa nay có những món gì thế?

Nga không trả lời, chỉ xào rau thêm một lúc rồi bắc ra, cho ra đĩa rồi bưng lên.

- Cái gì đây? Sao lại rau xào và nước rau luộc nữa vậy???

- Hôm nay là ngày cấm sát sinh nên không được ăn thịt, ông thầy trên núi bảo thế.

- Sao ông ấy bảo lắm thế?

- … Không ăn thì thôi!

- Có có, anh ăn mà. – Ngốc ấm ức cầm đũa lên, gắp mấy đũa là hết sạch đĩa rau xào.

Nga cũng chẳng ăn mấy, cô còn đang mải tính xem làm thế nào để dỗ ngọt chồng bán đi cặp vịt dưới vườn.



Chiều chiều, Nga xuống dưới vườn, trói thật chắc chân của hai con vịt vào với nhau, cô đặt chúng vào thúng, rồi mang lên nhà. Đi ngang qua ruộng – nơi Ngốc đang chăm chỉ cày cuốc, anh chàng gọi với về phía vợ:

- Vợ, em mang vịt đi thịt hả? Tối nay có thịt vịt hả?

- Không! – Mặc dù khuôn mặt háo hức của Ngốc trông thật đến là tội.

- Ha? Sao lại thế?

- Tôi đem vịt đi bán, rồi sẽ dùng tiền đó mua thịt cho anh! – Nga nói.

- Ơ… Thật sao? Nhưng anh tưởng vịt cũng là thịt chứ?

- Vịt là vịt, thịt là thịt… Không giống nhau. – Nga hấm hứ, có cảm giác như mình đang làm một chuyện hết sức tội lỗi.

- Ủa vậy hả? Vậy em đợi anh xíu, anh đi rửa tay, rồi bọn mình đi chung nhé?

- Thôi không cần đâu, tôi đi một mình cũng được.

- Nhưng anh muốn đi với em. – Ngốc nài nỉ.

- … - Chậc, sao lúc này anh ta trông lại dễ thương thế cơ chứ??



Lần đầu tiên cả hai đi chợ với nhau, Ngốc khá là hồi hộp. Anh ta cũng rất biết điều cầm cái thúng vịt cho vợ, hai người đi cạnh nhau nhưng không ai nói gì, hoặc có thì cũng là những đoạn hội thoại kiểu kiểu như:

- Vợ ơi, chiều nay gió thổi mát quá!

- Ừ.

- Vợ ơi, vợ nhìn bông hoa kìa, có đẹp không?

- Ừ.

- Vợ ơi, đám mây to quá!

- … ừ.

- Vợ ơ…

- Nếu anh còn nói nữa thì tôi về luôn đấy (>’’<)

- Thôi, thôi, anh không nói nữa, không nói nữa…



- Vợ ơi, con vịt kêu.

- Thì kệ nó.

- Có phải nó đang mắng hai vợ chồng mình nỡ lòng nòa bán nó không?

- Vớ va vớ vẩn.

- Vợ ơi, con vịt nhìn vợ kìa.

- Aggghhhh, tôi điên với anh mất….



Cuối cùng cả hai cũng đến được chợ. Nga đi thẳng tới quầy hàng của một người bạn mình rồi giao con vịt. Hóa ra ngày mai nhờ người đó có cỗ, cần mua vịt về thịt làm cỗ. Cặp vịt bán được những 12 đồng, Nga vui ra mặt.

Ngay lúc đó, Ngốc vội kì kèo chuyện thịt thà làm Nga sực nhớ ra chuyện đó, tuy lúc đầu cũng chỉ tính mua một tí về dỗ ngọt anh chồng khờ nhưng giờ Nga đổi ý, cô mua hẳn tám lạng thịt về, mà chọn miếng toàn thịt nạc luôn.

Ngốc thấy cô mua thịt, cũng hớn ra mặt, vừa đi anh ta vừa dùng tay chọt chọt vào miếng thịt:

- Trông nó mới ngon lành làm sao!!!

- … Đừng chạm vào nữa, bẩn lắm!

- Bẩn là không ăn được hả vợ?

- Ừ.

- Vậy thì không chạm nữa. – Ngốc ngoan ngoãn thu tay lại.

Nga phì cười. Thật ra thì, anh ta đôi khi cũng rất vâng lời đó chứ!

Lúc cả hai sắp ra khỏi chợ rồi thì có một bà cụ có hàng chè bên đường bỗng nhiên gọi cả hai lại.

- A, là cụ ngất ngoài đường nè! – Ngốc nhận ra ngay người phụ nữ đó.

- Ngất ngoài đường? – Nga hỏi lại. Nhưng Ngốc đã chạy ù tới trước mất rồi.

Bà cụ niềm nở mời cả hai ngồi xuống ghế rồi mới nói:

- May quá hôm đấy có cậu đây đưa về nhà, không chắc già chết ngoài đường mất.

- Vâng, cụ không sao là tốt rồi ạ. – Ngốc cười tươi.

- Cậu cứ khiêm tốn, bọn trẻ bây giờ hiếm ai được như cậu lắm! – Bà cụ múc hai bát chè đỗ đen rồi đưa cho cả hai: - Cô cậu ăn đi, già không lấy tiền đâu.

- Dạ thôi… - Nga còn chưa kịp từ chối thì Ngốc đã bưng lên húp soàn soạt. Cô đành câm nín cầm lấy bát chè còn lại. Bà cụ có vẻ rất quý Ngốc, cả hai bát đều cho rất nhiều nhân, nhai mãi chẳng hết. Cả hai cứ tíu tít nói chuyện qua lại, nào là bà đã khỏe chưa, hàng chè có đắt khách không… Ngốc không thông minh, nhưng khá thật thà, anh ta nói khen câu nào đều là thật lòng hết, nghe không giả dối mà rất lọt tai, bà cụ cứ cười mãi chẳng dứt… Nhân lúc bà ấy không để ý, Nga mới quay sang hỏi:

- Chuyện anh và bà cụ ấy là thế nào vậy?

- Vợ có nhớ hôm anh đi bán lợn không? Anh đang ra tới chợ thì thấy bà ấy ngất xỉu đó chứ! Anh đã cho bà ấy nước nhưng bà cụ nom có vẻ mệt lắm nên anh đã để con lợn lại và cõng bà cụ về đó… Ai ngờ lại bị trộm mất Lợn.

Ra là thế. Nga thở hắt ra, anh ta tốt bụng thật. Dù cô cực kì trách việc anh ta đã làm mất con lợn nhưng mà… đều xuất phát từ lòng thương người cả. Con người không thương nhau thì không phải là người. Thôi thì trong rủi có may, hôm nay vớt vát được hai bát chè này, coi như cũng chẳng đến nỗi nào.

Bà cụ nhìn cả hai ăn gần hết rồi mới hỏi:

- Thế hai đứa cưới lâu chưa? Có con chưa? Mấy đứa rồi?

Nga đang ăn thì nghẹn lại, tí thì phun ra.

- Dạ cũng mấy tháng rồi ạ. Còn chuyện con thì con không biết vợ con mang thai hay chưa nữa. – Ngốc đáp, rồi nói với vợ: - Vợ ơi, em có thai chưa?

- … Chưa có. – Nga thật sự không biết phải chôn mặt xuống đâu cho bớt xấu hổ nữa.

- Sao lại vẫn chưa có nhỉ? Tối nào anh cũng nằm cạnh em mà. – Ngốc gãi gãi đầu.

Bà cụ chợt cười to:

- Cậu trai trẻ này sao mà ngây ngô thế nhỉ? Không chỉ nằm cạnh đâu mà phải…

- Bà đừng nói, đừng nói ạ. – Nga cuống quýt lên ngắt lời bà ấy. Sau đó, cô quay ra trừng mắt với chồng: - Tôi… s… sắp có rồi.

- Thật không? Bao giờ?

- Khi nào có tôi sẽ thông báo với anh. – Nga khóc không ra nước mắt. Sợ Ngốc tiếp tục hỏi nữa, cô đành chuyển sang đề tài khác: - Sao bà biết hai đứa bọn con là vợ chồng ạ? – Cô hỏi bà cụ.

- À, thấy cả hai đứa trông giống một cặp mà. Nhìn từ xa trông đẹp đôi lắm… Ha ha!

- Thật ạ? Trông bọn con đẹp đôi lắm ạ? – Ngốc hí hửng cười.

- Phải, trông đẹp lắm! – Bà cụ gật gật đầu.

Nga cúi đầu xuống, mặt đỏ bừng. Hiển nhiên là cô đang thẹn. Chẳng hiểu sao cô lại thấy xấu hổ nữa, ngại quá chăng? Tuyệt không thể là đang vui được.

Ngược lại với Nga, Ngốc tỏ ra thực sự rất vui vẻ, còn lay lay người vợ khoe lấy khoe để:

- Vợ ơi, cụ khen chúng mình đẹp đôi kìa.

- Biết rồi, tôi biết rồi. – Nga gạt tay Ngốc ra, thẹn thùng.

- Ơ, vợ ngại hả? – Ngốc nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đỏ ửng của vợ, đoán mò.

Nga sửng cồ lên ngay: - Không có!!!

- Nhưng mặt vợ đỏ…

- Đỏ đâu mà đỏ!!!

Ngốc thấy vợ bực nên cũng không dám hỏi nữa, chỉ cười ngô nghê. Bà cụ nhìn cả cặp mỉm cười trìu mến, thật hạnh phúc làm sao…
 
Bên trên