Chương 2
Tiết trời đã vào thu, trời quang mây tạnh, nắng vàng nhè nhẹ, gió khẽ thổi, tâm hồn con người cũng thật thanh thản.
Ngày hôm qua dùng bữa với ba ở trang viên, An Kiệt đã nhanh chóng thương lượng, ngay buổi chiều liền đem đồ đạc chuyển vào căn hộ gần cục cảnh sát. Sáng nay, theo thói quen đã hình thành trong những ngày làm sinh viên, An Kiệt thức dậy từ sớm, sẵn sàng cho công việc đầu tiên, công việc mà cô mơ ước từ nhỏ. Marstin bạc phóng nhanh trên đường cao tốc, cửa xe mở để mặc gió đùa nghịch mái tóc ngắn màu xanh bạc.
Buổi sáng, trên đường lớn, xe cộ không ngừng đi lại, cả thành phố tràn đầy sức sống. Đèn đỏ, xe dừng lại, An Kiệt tay trái đặt trên cửa xe, tay phải nhịp nhàng gõ trên tay lái giai điệu trong headphone. Đôi mắt lưu ly xinh đẹp lơ đãng nhìn ra bên ngoài, bỗng dừng lại ở chiếc Audi trắng bên cạnh, cửa xe không mở nhưng chỉ với hình ảnh sau tấm kính kia, cô dám đảm bảo, chủ nhân chiếc xe này là một mỹ nam. Môi anh đào khẽ huýt sáo, tâm trạng cô quả thực rất tốt.
Bên trong Audi, chàng trai ngồi trên ghế lái phụ khẽ vỗ vai chủ nhân chiếc xe:
- Nhìn xem Marstin bạc kia, gặp lại rồi.
Tử Hàn im lặng, lông mày hơi nhíu lại, đôi mắt nhìn sang bên cạnh, lại là mái tóc xanh đó. Trên đời này, chuyện người giống người chẳng có gì kì lạ, nhưng chủ nhân của chiếc xe kia, sườn mặt thanh tú kia, cộng với lời nói ngày hôm qua của Minh Trí, anh càng khẳng định, chủ nhân của Marstin chính là cô, Hạ An Kiệt.
Người bên cạnh sau một hồi đảo mắt liền nói:
- Mỹ nhân, mỹ nhân tóc xanh nha! Chịu chơi nha!
Nhìn một lần nữa, lại nói tiếp, bộ dáng suy tư, nghiềm ngẫm vô cùng:
- Ấy, mỹ nhân hình như là cảnh sát nha. Không tồi!
Tử Hàn không đáp lại, chỉ nhàn nhạt lên tiếng:
- Không nói thì không ai bảo cậu câm đâu.
Người bên cạnh liếc nhìn,thấy một tầng hàn khí bao quanh liền thức thời mà yên lặng ngay lập tức.
Một lúc sau chàng trai ngồi trong Audi lại lẩm bẩm:
- Mỹ nhân, mỹ nhân ở cục cảnh sát sao…
Tử Hàn không nhanh không chậm liếc nhìn anh chàng kia, hỏi ngược lại:
- Sáng sớm, hoocmon sinh lí của cậu hơi thừa?
Anh chàng kia á khẩu, nhất thời nghẹn họng đành ngậm ngùi xuống xe, chân chó chạy theo vị kia vào sảnh lớn. Đừng trách anh ta, dù sao anh ta cũng chỉ là một trợ lí chịu sự áp bức của giai cấp tư sản thôi, mà giai cấp kia chính là tảng băng vĩnh viễn không tan, CEO của tập đoàn Thiên Vũ, Trần Tử Hàn.
Tại cục cảnh sát, Cục trưởng “bụng phệ” chậm rãi giới thiệu gương mặt mới với phòng giao thông:
- Đây là hạ sĩ Hạ, từ ngày hôm nay sẽ bắt đầu công tác tại tổ cảnh sát giao thông của chúng ta. Tôi rất mong mọi người sẽ hợp tác vui vẻ.
Mọi người đồng loạt nhìn gương mặt mới, nhất loạt ánh mắt đều dừng lại ở mái tóc ngắn màu xanh vô cùng nổi bật kia. An Kiệt theo phản xạ liền đưa tay lên vuốt nhẹ mái tóc ngắn. Ai, nổi bật quá thật không tốt mà, nhưng cô không muốn đổi kiểu tóc đâu.
Hạ An Kiệt rất nhanh liền giới thiệu mình với mọi người:
- Cảm ơn Cục trưởng! Chào mọi người, tôi họ Hạ, mọi người có thể gọi tôi là tiểu Hạ hoặc trực tiếp gọi tên tiếng Anh của tôi, Ciel. Rất vui được làm việc với mọi người.
Một nụ cười rạng rỡ hơn nắng sau khi giới thiệu lập tức đem đàn ông toàn phòng rơi vào trạng thái ảo tưởng. Cục trưởng khẽ ho một tiếng, tất cả mọi người ai nấy trở về với công việc của mình. An Kiệt cùng Đông Ny rời khỏi phòng cuối cùng.
Đông Ny nhanh chóng xác nhận tình hình rồi hi hi cười:
- Tiểu Kiệt bé nhỏ à, cậu xem, nhanh như vậy đã thành hoa khôi của cái miếu này rồi! Thật không ngờ số cậu lại đào hoa nha.
An Kiệt lập tức hỏi ngược lại:
- Ny Ny bé nhỏ của tớ à, cậu có thể nói tớ biết, ở cục này có hay không một cuộc hẹn hò trước nay chưa từng có lần thứ hai, mười chàng trai hẹn gặp một cô gái trong một ngày không?
Đông Ny trợn mắt nhìn An Kiệt, cô chỉ nhún nhún vai tỏ vẻ vô tội. Đông Ny nhìn vẻ mặt đó, chỉ hận không thể nhéo cái mặt đáng ghét kia cho hả giận. An Kiệt biết bạn mình nghĩ gì, miệng lại cười lớn hơn. Nụ cười này có sức sát thương rất lớn ở một cái nơi quanh năm chỉ thấy hoocmon nam giới phát triển không ngừng này.
Hai người vui vẻ chuẩn bị đi tuần, vừa ra đến cửa liền gặp đội trưởng Trí Trí mang đôi mắt gấu trúc đi tới. An Kiệt chạy tới vỗ mạnh một cái vào vai anh chàng, vẻ mặt vô cùng ân cần hỏi thăm:
- Yo, thiếu úy à, đêm qua lao động quá sức sao?
Bạn nhỏ Trí Trí không thèm liếc một cái, mi mắt cụp xuống, giọng uể oải:
- Đêm qua lỡ miệng nói chuyện không nên nói, chậc, đành đem thân tàn này về thôi. An Kiệt à, ngàn vạn lần đừng cho tớ trở lại quán bar đó được không? Tớ biết lỗi của mình rồi!
Đông Ny nãy giờ đứng bên cạnh liền bĩu môi:
- Bồi quân tử sao? Phải chăng quan niệm trinh tiết thay đổi?
Bạn nhỏ nào đó lập tức trừng mắt nhìn cô gái nhỏ vừa nói, lại chuyển hướng qua An Kiệt đang ôm bụng cười rũ rượi, giọng nũng nịu rất mất hình tượng:
- An Kiệt, ngày nào đó không xa, nụ cười kia của cậu sẽ đông cứng đó, đừng cười nữa mà hãy để đến ngày đó cười với tớ, được không?
Nói xong liền thẳng một đường đi vào, An Kiệt không hiểu, nhún nhún vai rồi cùng Đông Ny đi tuần. Xe tuần tra mini đỗ lại ở lề đường gần trung tâm thành phố, là nơi ngã tư đông đúc nhất của đô thị này. An Kiệt ngồi một bên, nhàn nhã đeo headphone vào, ngón tay nhỏ khẽ gõ theo nhịp bài hát, tâm trạng rất tốt. Đông Ny ngồi bên ghế lái phụ, nhìn cô vui vẻ như vậy, lo lắng vớ vẩn cũng bị đá đến tận xó xỉnh nào. An Kiệt thấy bạn mình ngẩn người, bàn tay nhỏ liền vẫy vẫy:
- Này, không phải đang nhớ anh xã nhà cậu chứ? Không phải vừa rồi mới gặp nhau sao?
Đông Ny bĩu môi:
- Tên Minh Trí chết tiệt, tại sao tớ phải nhớ tới tên đàn ông không biết đường về nhà đó?
An Kiệt ngạc nhiên hỏi lại:
- Không biết đường về nhà? Trí Trí bé nhỏ không phải là thanh nhiên gương mẫu của thành phố à?
Đông Ny hừ một tiếng:
- Gương mẫu cái con khỉ, đều tại lão Tử Hàn nhà cậu hết!
Nói xong, bạn nhỏ Ny Ny mới giật mình, biết bản thân đã nhắc tới cái tên không nên nhắc, liền dè dặt quay qua nhìn người bên cạnh, gương mặt nhỏ không có biểu cảm gì, nhưng Ny Ny cảm thấy nhiệt độ trong xe giảm đi rất nhiều, không khí yên lặng vô cùng. Một lúc lâu sau, An Kiệt mới chậm rãi nói:
- Ai vậy?
Đông Ny ngẩn người, yêu sâu nặng bao nhiêu, khi người ta quay đi, sẽ còn tuyệt tình gấp bội, tất cả đều chỉ là tự lừa dối. Với một số người, đó là liều thuốc tốt nhất, nhưng với những người khác, đó chính là tự khắc sâu thêm vết thương của mình, làm cho bản thân đau tới mức tâm can tê liệt, rồi quên mất rằng, họ cũng đã từng yêu.
Không khí vui vẻ biến mất nhanh chóng, thay vào đó là sự trầm mặc. Đông Ny không thể chịu được nữa, liền phá vỡ không khí:
- Này, lát nữa cùng đi Sofia với mình nhé?
Nói xong, cô lại tự vả vào miệng mình một cái. Đáng chết, cô lại sai rồi. Ny Ny lại dè dặt nhìn An Kiệt, An Kiệt thấy bạn đang nhìn mình, lập tức phì cười:
- Được được, tớ cũng rất nhớ cafe ở đó.
Đông Ny thở phào một hơi, nhưng giọng nói vẫn hơi cẩn trọng:
- Thật sự chứ? Cậu sẽ không…
An Kiệt biết bạn mình lo lắng điều gì, khẽ lắc đầu:
- Rốt cuộc là cậu có định mời mình không vậy?
Đông Ny xì một tiếng:
- Đại gia như cậu, tớ không mời nổi!
An Kiệt cười lớn, ma trảo vươn tới nhéo cái má trắng nõn của bạn mình.
Tan sở, hai cô gái quyết định thả bộ đến Sofia. Hai người đứng trước cửa quán, nhìn bảng hiệu nhấp nháy hồi lâu mới bước vào. Tiệm cafe tuy nhỏ, nhưng không lúc nào vắng khách, nhất là vào giờ tan tầm như thế này. Hai cô gái tìm một bàn trống trong góc, đặt sát cửa sổ. Ngồi từ đây có thể nhìn toàn cảnh con đường buổi chiều. Chiều hoàng hôn buông xuống, vẫn diễm lệ như vậy, đáng tiếc, cảnh còn, người đã khác xưa rồi, An Kiệt thở dài, nhìn đám mây ngũ sắc lơ lửng trôi trên bầu trời.
Đôi mắt lưu ly lơ đãng nhìn ra bên ngoài, hương thơm nồng nàn kéo An Kiệt trở lại. Khẽ nhấp một ngụm, trên môi nở một nụ cười:
- Tay nghề của tiểu Khả vẫn không thay đổi, độc nhất vô nhị.
Đông Ny ngồi đối diện gật gù tán thưởng. Nghịch nghịch cái thìa nhỏ trong tách, An Kiệt chậm rãi kể lại:
- Hồi ở Anh, tớ thường đến một quán cafe lộ thiên nằm bên bờ sông Thames, chỉ gọi một tách cafe duy nhất và ngồi ở đó cả ngày.
Đông Ny ngẩng đầu, bình luận ngắn gọn:
- Tiếp tục đi.
An Kiệt nhẹ nhàng kể tiếp:
- Tớ chỉ uống cafe ở đó đúng hai lần, lần thứ nhất, nó rất thơm, rất cuốn hút, lần thứ hai nó đắng, đắng tới mức ám ảnh, vì thế, những lần sau, tớ chỉ gọi nhưng không uống. Nhưng một ngày trước khi trở về, tớ cũng ngồi ở quán cafe đó, uống hết tách cafe đắng đó.
Đông Ny biết bạn mình muốn nói gì, nhưng vẫn hỏi:
- Và điều cậu muốn nói là?
An Kiệt mỉm cười:
- Là tớ đã từng yêu, đã từng cảm thấy ngọt ngào, cũng từng thấy đau, đã từng sợ hãi, trốn tránh, và tớ đã lựa chọn đối mặt.
Đông Ny nhấp một ngụm cafe:
- Cậu là con người kì lạ, nhưng vì thế, cậu mới là Hạ An Kiệt.
An Kiệt im lặng, khẽ cười. Đông Ny lại nói:
- Nhưng Kiệt Kiệt bé nhỏ này…
Thấy bạn mình chần chừ không chịu nói, An Kiệt nhướng mày. Đông Ny hít sâu một hơi, chậm rãi đem suy nghĩ của mình nói ra:
- Nếu như chỉ là bất đắc dĩ phải làm như vậy thì sao?
Cái thìa bị xoay tròn bỗng khựng lại, nhưng rất nhanh liền khôi phục trạng thái:
- Trên đời này, không có nếu như.
Hít sâu một hơi, cô lại nói tiếp:
- Cậu có biết rằng, câu chuyện này giống như mấy bộ tiểu thuyết tràn ngập mùi “cún huyết” không, tớ không hi vọng mình lại trở thành nhân vật như thế lần thứ hai đâu.
Đông Ny nhìn cô, không có bất cứ biểu cảm gì hết. Hai người im lặng cho tới khi một giọng nói non nớt vang lên:
- A, mẹ An Kiệt!
An Kiệt nhận ra giọng nói ngọt ngào này ngay lập tức, liền quay người nhìn cậu bé đứng bên cạnh đang nắm áo cô:
- Quân Quân bé nhỏ, có nhớ mẹ không?
Cậu bé chu miệng nhỏ:
- Người ta rất nhớ mẹ nha, mẹ người ta nói, mẹ sẽ về sớm chơi với người ta mà.
An Kiệt nhéo nhéo cái má núng nính:
- Ngọt quá đi, mẹ nuôi của con sâu răng mất!
Quân Quân bé nhỏ lại chu môi, nũng nịu nói:
- Mẹ An Kiệt, bế con đi!
An Kiệt cười cười, đem cậu bé ôm vào lòng, lại chỉ tay về phía đối diện:
- Con mau chào cô Đông Ny đi.
Quân Quân nhanh trí liền khoanh tay lễ phép vô cùng:
- Chào cô Đông Ny, cô càng ngày càng xinh đẹp nha.
Đông Ny mỉm cười, bỗng nhiên “a” một tiếng:
- Trời ơi, trễ giờ đón An An rồi!
An Kiệt thấy vậy liền xua tay:
- Mau đi đi, để con gái mình chờ là không được đâu.
Đông Ny nhanh chóng rời đi, chẳng kịp nói gì cả. An Kiệt quay lại nhìn bánh bao nhỏ trong lòng:
- Nhóc con, ai dạy con thế?
Quân Quân nắm lấy bàn tay mũm mĩm của mình, thỏ thẻ nói nhỏ:
- Mẹ An Kiệt, cô ấy là mẹ của An An nha.
An Kiệt vỡ lẽ, ôi chao, thằng nhóc này mới năm tuổi thôi mà. Trẻ con ngày nay, phát triển thật nhanh mà, người như cô, chắc là đi sau thời đại rồi.
An Kiệt đang định nói gì đó, lại bị cắt ngang:
- Tiểu Kiệt à, bây giờ mới trở về sao?
Chủ nhân của giọng nói này, ngọt ngào như giọng Quân Quân, tuyệt không ai khác, chính là Chung Tiểu Khả, chủ tiệm Sofia này, cũng là bạn thân của An Kiệt. An Kiệt cười cười:
- Nếu không phải nhớ cafe của cậu quá, mình cũng không trở về nhanh như vậy.
Tiểu Khả vui vẻ đáp lại:
- Không phải ở thành phố này có người nhớ thương sao?
An Kiệt lắc đầu:
- Không có đâu. À, dạo này vẫn ổn chứ?
Tiểu Khả ngồi xuống bên cạnh cô:
- Cậu nhìn đi thì biết, chỉ được một lúc thôi. Thực sự thì không được như ngày trước nữa rồi. Nhưng mà, khách quen vẫn không sót ai cả, nhất là một mỹ nam. Ngày nào anh ta cũng đến đây, chỉ mua một tách blue mountain rồi ngồi ở đây rất lâu đó. Mỹ nam cô đơn đó, đẹp không tả xiết mà.Mà hình như cậu cũng quen anh chàng này thì phải.
An Kiệt nhìn vẻ mặt đăm chiêu của người đối diện:
- Quen sao, tớ không ở đây những sáu năm rồi, người tớ quen cũng chỉ đếm hết trên hai bàn tay thôi.
Tiểu Khả nhìn cô, gật đầu khẳng định:
- Trí nhớ của tớ có thể tồi, nhưng tuyệt đối không nhầm được. À, phải nói là khoảng thời gian trước khi cậu đi, hai người rất thân thiết. Ai, mỹ nam như vậy, tại sao tớ không thể nhớ ra nhỉ?
An Kiệt nhún vai nhìn tiểu Khả, tiểu Khả lại nhìn đồng hồ treo tường:
- Cứ chờ đi rồi sẽ biết, anh ta cũng sắp đến rồi.
Năm phút sau, cửa tiệm lại được mở ra, tiếng chuông vang lên, lòng An Kiệt bỗng dưng chùng xuống. Loại dự cảm này, cô cảm thấy không tốt chút nào. Tiểu Khả đã đi pha cafe rồi, chỉ có cô với Quân Quân ngồi đây. Im lặng nhìn bánh bao nhỏ trong lòng ngủ gà ngủ gật, trong lòng mới nhẹ đi một chút. Cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, đã gần bảy giờ tối rồi, cô cũng nên về thôi. Nhẹ nhàng ôm bánh bao nhỏ đến chỗ tiểu Khả, vừa đến gần, bước chân bỗng khựng lại. Bóng lưng kia, không thể nhầm lẫn được. Vừa định quay người trở về chỗ cũ, âm thanh non nớt có chút ngái ngủ vang lên khiến cô dừng lại:
- Mẹ An Kiệt, người ta muốn xi xi…
An Kiệt không biết nên khóc hay nên cười, cuối cùng vẫn nhẹ giọng:
- Quân Quân ngoan, mẹ dẫn con đi nào.
Vị khách mua cafe đột nhiên quay người, giọng nói này, quen thuộc như vậy, là cô, chính là người con gái ấy. Anh vừa quay ra, chỉ bắt gặp một bóng lưng nhỏ bé, lại nhớ tới cậu bé vừa gọi cô là mẹ, lông mày nhíu lại, cô lập gia đình rồi sao?
Vừa định bước theo bóng lưng kia, điện thoại trong túi lại rung lên. Nhận điện thoại xong, mi tâm lại càng nhíu chặt, ba lần cô gần ngay bên anh như vậy, cuối cùng lại biến mất ngay trước mắt anh, là vì vô duyên sao? Không, chắc chắn là không, anh nhủ thầm, nếu như vô duyên, họ sẽ không gặp lại.