Lời của tớ: : Truyện dài thì không đáng, ngắn thì cũng chả ngắn, thôi các bạn mình cứ nghĩ em nó là truyện ngắn dài hoặc truyện dài ngắn nhé
))))))))) Ầy, vì nó hơi dài nên cám ơn các bạn cố công đọc hết ạ TT
“Giả như trang giấy là một mặt thủy tinh bóng loáng và con chữ có thể họa hình, tôi ước mình có thể soi tỏ mình là ai cho những tháng ngày sau, những tháng ngày trước, và kể cả tôi, ngay đây, chính giây phút này...”
Minh nhìn thẳng vào gương. Con bé 15 tuổi cảm thấy băn khoăn, về diện mạo của mình. Tại lúc này, ngay trước gương tủ quần áo của mẹ, độ chiều dài rộng cỡ 50x180cm, nó luôn cảm thấy nó là xinh nhất. Tất nhiên, chủ quan là thế. Đôi mắt vừa, khuôn cằm thon tròn, vầng trán cao và rộng. Con bé mím chi cười và có thể rõ ràng, chắc nịch rằng nó trông thông minh và nhân hậu đến mức nào. Vâng, lại một lần nữa, chủ quan là thế. Nhưng, khi lột trần trong nhà tắm, mái tóc ngắn xõa ngang bờ vai tròn lẳn, nó ngang phè khi trông vào chiếc gương 40x60 xăng ti. Dải mắt bé tí dại tệ nằm ngay trên mâm thịt. Cứ như thể, con Minh thông minh và nhân hậu đã lặn tăm hơi để độc một đứa con gái đen nhẻm, xu hướng độc đoán và dữ dằn trần truồng trong căn nhà tắm. Qua cửa kính 1 chiều trên ô tô, Minh đằm hơn và tươi tắn hẳn. Đường nét ngũ quan tròn trịa, đôi môi đỏ hồng và cặp mắt long lanh chiếu trên phản gương đen lay láy.
Những dáng gương và góc nhìn làm con bé đâm ra ngờ vực: rốt cục, diện mạo của mình trông như thế nào nhỉ?
Minh đem câu hỏi với bố. Bố con bé cười khịt một tiếng, dập điếu thuốc lá hút gần hết xuống gạt tàn rồi chẳng nói năng gì. Có thể bố lại say. Hoặc, chỉ là không phải cái say của say rượu mà thôi.
Con bé hỏi như thế với lũ bạn. Sự tò mò nghiêm túc của nó lại hóa thành trò đùa của lũ trẻ 15 tuổi khác. Những trận cười như nắc nẻ, mẩu chuyện cũ kể mãi không chán khuấy mạnh vào suy nghĩ của Minh, như bọt bia mới đổ đầy sục lên tận mép cốc. Tới độ, nó quên béng mất lý ra nó phải tìm cho ra cặn kẽ, mình trông như thế nào.
Nó lại hỏi với bà trong một trưa hè tháng sáu. Bà vừa bê đĩa dưa hấu từ tủ lạnh vừa đưa trả cho Minh những tính từ. Đáng yêu, cằm tròn, cháu gái bà. À thì cái cuối là một danh từ. Nhưng với bà nó, đó là tính từ. Một cách độc nhất.
Trời tháng 6 nồng hơi nóng, Minh nằm ngang mặt sàn để gió lùa cẳng chân, sát ngay lưng bà yên giấc. Ông ngoại đã trả lời câu hỏi của nó, ít nhất làm nó thỏa mãn trong đêm tháng 6 ấy:
- Cháu á? Hmm – Ông dừng lại và suy nghĩ. Chòm râu bạc như cước, dài quá yết hầu đung đưa khe khẽ.
- Hồi trước, ông cũng tự hỏi mình như thế! – Ông nheo mắt, vỗ lên mái tóc đen mượt của nó – Và với ông, thời gian là mặt gương chính xác nhất, cháu ạ.
Ông mở to mắt, ngồi trên chiếc ghế gỗ quen thuộc đung đưa người, trông vọng ra phía ngoài mái hiên và mỉm cười. Còn con bé, ngay phía dưới chân ông, ngây ngốc nhìn.
Ông ngoại đã mất trước đó 2 năm…
Và rằng, câu trả lời của ông chỉ hiển hiện trong một giấc mộng, nhưng nó tin là thật. Luôn luôn như thế. Nó đã gặp ông. Trước hiên nhà mái rêu xanh, trong một buổi chiều hoàng hôn lộng tiếng gió reo lẫn trong âm thanh của những con chim sẻ kéo nhau gọi bầy. Trên những mái nhà thấp, trời cao vợi và cuối đằng xa những dải mây đỏ ối ôm trọn khung trời đã hóa một phần tím biếc.
Nếu là mơ…,
Mọi thứ đã không chân thật đến thế…
*
- Các chú ở lại ngồi chơi xơi nước đã, mới dọn nhà bê đồ mệt vã ra!
- Thôi cô ạ, để hôm khác…
Minh bước chân trần trên những bậc thang đổ vỡ. Tay vịn cầu thang bằng inox nay đã dỡ hẳn, để lại phần tay trái trống hoác. “Có thể sẽ ngã”. Giọng mẹ đon đả khách sáo chào mấy người cửu vạn, nhỏ và im ắng dần. Minh chạm tay lên những mảnh tường đã ố vàng và tái xanh. Mảng tường bong tróc rơi rụng, vỡ vụn ngay dưới chân cô.
Minh đứng trước ngưỡng cửa của tầng 3. Căn phòng trống hoác .Sau những đồ vật cũ đã đem đi bán, chỉ còn lớp bụi, lớp mờ đục, là những điều gì, Minh thoáng nghĩ, cô đã để lại, dứt khoát, chẳng nhớ nhung hay tiếc thương gì. Dường như những năm tháng 15,16,18 Minh 24 từng ở đó, đã trút hơi thở cuối cùng mà biến mất. Xuyên qua khoảng trống vốn từng là cửa sổ, cây lộc vừng nhà kế bên đã chặt dọc một nửa, một nửa thì vẫn đang đâm chồi đúng độ xuân thì. Trên mỗi chiếc lá non nâu hay xanh biếc ấy vẫn đang ăm ắp, căng tràn và lấp loáng một thứ niềm vui con trẻ, một thú niềm vui đã trở thành xưa cũ.
Chiếc gương tủ đặt ngay dưới cửa sổ, hứng lấy dạt nắng hồng. Minh đã không còn thường xuyên soi gương, và cũng không soi mình trước gương tủ quần áo của mẹ nữa. Trong chiếc gương nhiều lớp mờ và bụi, gương mặt tròn, chiếc mũi thấp, cặp mặt to và sáng. Phấn phủ đã che đi nhiều lớp da xỉn màu và đôi môi thì căng mọng bởi lớp son mới ra của Black Rouge, tông đỏ lạnh. Chiếc áo sơ mi là phẳng ẩn trong bộ áo vest nữ xám kẻ. Mái tóc tầm trung nhuộm nâu hạt dẻ buộc gọn búi phía sau. Thế giới của cô đã tràn đầy những điều khác, niềm vui khác, tính cách khác, con người khác. Không phải xấu, tốt là đằng khác, nhưng đột nhiên cô lại thấy tiếc. Như thể mình đã đi vội quá, lướt nhanh quá, những mảng tưởng đã bục và bong tróc lúc nào chẳng hay.
- Sao? Thế hôm nào mày định cho tao gặp con rể đây?
Cô bỗng đứng ngơ người ra. Ngây ngốc, bần thần.
- Ơ thế có người yêu thật rồi ạ? – Mẹ nhướn lông mày nhìn Minh, nụ cười thoáng vẻ tò mò thích thú.
- Tiền nhà trọ một tháng hết bao nhiêu thế hả mẹ?
Minh đánh trống lảng đi. Câu chuyện đứt gãy. Ở giữa khoảng đầu 2, cô học được cách thôi cãi nhau với người khác và bớt bày tỏ quan điểm của mình. Giữa đầu 2 nhanh như một lần nhắm mắt. Minh vừa cảm thấy có đủ thứ để bước vào xã hội nhưng cũng lại cảm thấy tay rỗng không. Cô bê nốt túi quần áo đen xếp cạnh cột chống nhà, xuống dưới tầng, lần trở lại trên những bậc thang đã đổ vỡ.
…
Trưa.
Đã thật lâu, thật lâu, thật lâu, Minh nay lại ngủ với bố mẹ. Trên căn gác xép nhỏ với tay là chạm trần, Minh và bố mẹ, bố mẹ và Minh. Căn gác xép nhỏ, chật hẹp nhưng tròn đầy và nguyên vẹn. Mẹ nằm ngay kế bên, đã bắt đầu thoảng hơi người già. Cô ôm lấy mẹ, áp má lên lưng mẹ mà lắng nghe tiếng thở đều khe khẽ. Nhịp thở lần sang mái tóc cô, quấn quít niềm vui nho nhỏ, rất yên, rất nhẹ, không phấn khích, không suồng sã, nhưng ngọt ngào mà ấm áp lạ lùng. Minh thiếp đi, trong một căn phòng mới, một căn phòng hoàn toàn xa lạ.
…
…
…
- Ông đi trước, cháu gái ông luôn mạnh khỏe và hạnh phúc nhé!
Gương mặt ông ngoại chợt hiện lên. Mắt ông ngoại cong cong thành vầng trăng nhỏ. Ông nhìn Minh mỉm cười hiền rồi quay người bước đi. Ông bước rất nhanh, đi vào vùng sáng chóa đến chói mắt. Thứ ánh sáng như trói chặt cơ thể Minh lại. Cô vùng vẫy. Ánh sáng hắt thẳng từ phía chính diện như thể khi Minh còn bé mở to mắt mà trông vào ánh mặt trời lúc 12 giờ trưa. “Ông ư? Mơ? Mình đang mơ đấy ư?”
Minh bước hụt một bước, ngã vào trong khoảng trống đen ngòm ngay dưới chân trong miền mộng mị. Chân Minh vùng vẫy, cô cố mở to mắt, choàng tỉnh sau cơn mộng dài choáng những mảng hoa tím.
Là nắng.
Độc một màu nắng.
Tràn từ ngoài cửa sổ.
Nơi không còn là gác xép.
- Hả?
- Ơ?...
Minh trợn lớn mắt mình, đôi môi tự động mở há hốc ngây ngẩn. Cô đang nằm trên chiếc giường cũ trong căn nhà cũ. Nắng chảy từ song cửa trước mặt mà rót mật lên tấm chiếu quen thuộc. Minh hất mạnh tấm chăn, bật cả người dậy để chạm chân xuống sàn nhà.
Lành lạnh.
Cô lắc đầu nhìn xung quanh, mắt dán chặt vào khung lịch trước mặt đặt trên bàn học vốn đã dỡ “từ sáng nay”.
2013. Tháng 1. Đầu cô chúi xuống, cả hai mắt căng ra nhìn thẳng vào con số màu đỏ chói. 2013. Đúng là 2-0-1-3. Minh nhéo mạnh lên má của mình.
Cảm giác nóng rẫy lan trên má phải đến choáng cả đầu.
2.
0.
1.
3.
Chính xác là thế. Không thể nhầm lẫn được. 2013. Tháng 1.Chẳng lẽ mình đã xuyên không ư? Chuyện quái gì đang diễn ra vậy? Bình tĩnh, mày có thể kiểm soát được Minh ạ!
- Ơ…
- Mình…
Ngay lúc đấy, cửa phòng bật mở. Cót két.
Tôi thấy chính mình. Đứng ngay đó.

***
“Giả như trang giấy là một mặt thủy tinh bóng loáng và con chữ có thể họa hình, tôi ước mình có thể soi tỏ mình là ai cho những tháng ngày sau, những tháng ngày trước, và kể cả tôi, ngay đây, chính giây phút này...”
Minh nhìn thẳng vào gương. Con bé 15 tuổi cảm thấy băn khoăn, về diện mạo của mình. Tại lúc này, ngay trước gương tủ quần áo của mẹ, độ chiều dài rộng cỡ 50x180cm, nó luôn cảm thấy nó là xinh nhất. Tất nhiên, chủ quan là thế. Đôi mắt vừa, khuôn cằm thon tròn, vầng trán cao và rộng. Con bé mím chi cười và có thể rõ ràng, chắc nịch rằng nó trông thông minh và nhân hậu đến mức nào. Vâng, lại một lần nữa, chủ quan là thế. Nhưng, khi lột trần trong nhà tắm, mái tóc ngắn xõa ngang bờ vai tròn lẳn, nó ngang phè khi trông vào chiếc gương 40x60 xăng ti. Dải mắt bé tí dại tệ nằm ngay trên mâm thịt. Cứ như thể, con Minh thông minh và nhân hậu đã lặn tăm hơi để độc một đứa con gái đen nhẻm, xu hướng độc đoán và dữ dằn trần truồng trong căn nhà tắm. Qua cửa kính 1 chiều trên ô tô, Minh đằm hơn và tươi tắn hẳn. Đường nét ngũ quan tròn trịa, đôi môi đỏ hồng và cặp mắt long lanh chiếu trên phản gương đen lay láy.
Những dáng gương và góc nhìn làm con bé đâm ra ngờ vực: rốt cục, diện mạo của mình trông như thế nào nhỉ?
Minh đem câu hỏi với bố. Bố con bé cười khịt một tiếng, dập điếu thuốc lá hút gần hết xuống gạt tàn rồi chẳng nói năng gì. Có thể bố lại say. Hoặc, chỉ là không phải cái say của say rượu mà thôi.
Con bé hỏi như thế với lũ bạn. Sự tò mò nghiêm túc của nó lại hóa thành trò đùa của lũ trẻ 15 tuổi khác. Những trận cười như nắc nẻ, mẩu chuyện cũ kể mãi không chán khuấy mạnh vào suy nghĩ của Minh, như bọt bia mới đổ đầy sục lên tận mép cốc. Tới độ, nó quên béng mất lý ra nó phải tìm cho ra cặn kẽ, mình trông như thế nào.
Nó lại hỏi với bà trong một trưa hè tháng sáu. Bà vừa bê đĩa dưa hấu từ tủ lạnh vừa đưa trả cho Minh những tính từ. Đáng yêu, cằm tròn, cháu gái bà. À thì cái cuối là một danh từ. Nhưng với bà nó, đó là tính từ. Một cách độc nhất.
Trời tháng 6 nồng hơi nóng, Minh nằm ngang mặt sàn để gió lùa cẳng chân, sát ngay lưng bà yên giấc. Ông ngoại đã trả lời câu hỏi của nó, ít nhất làm nó thỏa mãn trong đêm tháng 6 ấy:
- Cháu á? Hmm – Ông dừng lại và suy nghĩ. Chòm râu bạc như cước, dài quá yết hầu đung đưa khe khẽ.
- Hồi trước, ông cũng tự hỏi mình như thế! – Ông nheo mắt, vỗ lên mái tóc đen mượt của nó – Và với ông, thời gian là mặt gương chính xác nhất, cháu ạ.
Ông mở to mắt, ngồi trên chiếc ghế gỗ quen thuộc đung đưa người, trông vọng ra phía ngoài mái hiên và mỉm cười. Còn con bé, ngay phía dưới chân ông, ngây ngốc nhìn.
Ông ngoại đã mất trước đó 2 năm…
Và rằng, câu trả lời của ông chỉ hiển hiện trong một giấc mộng, nhưng nó tin là thật. Luôn luôn như thế. Nó đã gặp ông. Trước hiên nhà mái rêu xanh, trong một buổi chiều hoàng hôn lộng tiếng gió reo lẫn trong âm thanh của những con chim sẻ kéo nhau gọi bầy. Trên những mái nhà thấp, trời cao vợi và cuối đằng xa những dải mây đỏ ối ôm trọn khung trời đã hóa một phần tím biếc.
Nếu là mơ…,
Mọi thứ đã không chân thật đến thế…
*
- Các chú ở lại ngồi chơi xơi nước đã, mới dọn nhà bê đồ mệt vã ra!
- Thôi cô ạ, để hôm khác…
Minh bước chân trần trên những bậc thang đổ vỡ. Tay vịn cầu thang bằng inox nay đã dỡ hẳn, để lại phần tay trái trống hoác. “Có thể sẽ ngã”. Giọng mẹ đon đả khách sáo chào mấy người cửu vạn, nhỏ và im ắng dần. Minh chạm tay lên những mảnh tường đã ố vàng và tái xanh. Mảng tường bong tróc rơi rụng, vỡ vụn ngay dưới chân cô.
Minh đứng trước ngưỡng cửa của tầng 3. Căn phòng trống hoác .Sau những đồ vật cũ đã đem đi bán, chỉ còn lớp bụi, lớp mờ đục, là những điều gì, Minh thoáng nghĩ, cô đã để lại, dứt khoát, chẳng nhớ nhung hay tiếc thương gì. Dường như những năm tháng 15,16,18 Minh 24 từng ở đó, đã trút hơi thở cuối cùng mà biến mất. Xuyên qua khoảng trống vốn từng là cửa sổ, cây lộc vừng nhà kế bên đã chặt dọc một nửa, một nửa thì vẫn đang đâm chồi đúng độ xuân thì. Trên mỗi chiếc lá non nâu hay xanh biếc ấy vẫn đang ăm ắp, căng tràn và lấp loáng một thứ niềm vui con trẻ, một thú niềm vui đã trở thành xưa cũ.
Chiếc gương tủ đặt ngay dưới cửa sổ, hứng lấy dạt nắng hồng. Minh đã không còn thường xuyên soi gương, và cũng không soi mình trước gương tủ quần áo của mẹ nữa. Trong chiếc gương nhiều lớp mờ và bụi, gương mặt tròn, chiếc mũi thấp, cặp mặt to và sáng. Phấn phủ đã che đi nhiều lớp da xỉn màu và đôi môi thì căng mọng bởi lớp son mới ra của Black Rouge, tông đỏ lạnh. Chiếc áo sơ mi là phẳng ẩn trong bộ áo vest nữ xám kẻ. Mái tóc tầm trung nhuộm nâu hạt dẻ buộc gọn búi phía sau. Thế giới của cô đã tràn đầy những điều khác, niềm vui khác, tính cách khác, con người khác. Không phải xấu, tốt là đằng khác, nhưng đột nhiên cô lại thấy tiếc. Như thể mình đã đi vội quá, lướt nhanh quá, những mảng tưởng đã bục và bong tróc lúc nào chẳng hay.
- Sao? Thế hôm nào mày định cho tao gặp con rể đây?
Cô bỗng đứng ngơ người ra. Ngây ngốc, bần thần.
- Ơ thế có người yêu thật rồi ạ? – Mẹ nhướn lông mày nhìn Minh, nụ cười thoáng vẻ tò mò thích thú.
- Tiền nhà trọ một tháng hết bao nhiêu thế hả mẹ?
Minh đánh trống lảng đi. Câu chuyện đứt gãy. Ở giữa khoảng đầu 2, cô học được cách thôi cãi nhau với người khác và bớt bày tỏ quan điểm của mình. Giữa đầu 2 nhanh như một lần nhắm mắt. Minh vừa cảm thấy có đủ thứ để bước vào xã hội nhưng cũng lại cảm thấy tay rỗng không. Cô bê nốt túi quần áo đen xếp cạnh cột chống nhà, xuống dưới tầng, lần trở lại trên những bậc thang đã đổ vỡ.
…
Trưa.
Đã thật lâu, thật lâu, thật lâu, Minh nay lại ngủ với bố mẹ. Trên căn gác xép nhỏ với tay là chạm trần, Minh và bố mẹ, bố mẹ và Minh. Căn gác xép nhỏ, chật hẹp nhưng tròn đầy và nguyên vẹn. Mẹ nằm ngay kế bên, đã bắt đầu thoảng hơi người già. Cô ôm lấy mẹ, áp má lên lưng mẹ mà lắng nghe tiếng thở đều khe khẽ. Nhịp thở lần sang mái tóc cô, quấn quít niềm vui nho nhỏ, rất yên, rất nhẹ, không phấn khích, không suồng sã, nhưng ngọt ngào mà ấm áp lạ lùng. Minh thiếp đi, trong một căn phòng mới, một căn phòng hoàn toàn xa lạ.
…
…
…
- Ông đi trước, cháu gái ông luôn mạnh khỏe và hạnh phúc nhé!
Gương mặt ông ngoại chợt hiện lên. Mắt ông ngoại cong cong thành vầng trăng nhỏ. Ông nhìn Minh mỉm cười hiền rồi quay người bước đi. Ông bước rất nhanh, đi vào vùng sáng chóa đến chói mắt. Thứ ánh sáng như trói chặt cơ thể Minh lại. Cô vùng vẫy. Ánh sáng hắt thẳng từ phía chính diện như thể khi Minh còn bé mở to mắt mà trông vào ánh mặt trời lúc 12 giờ trưa. “Ông ư? Mơ? Mình đang mơ đấy ư?”
Minh bước hụt một bước, ngã vào trong khoảng trống đen ngòm ngay dưới chân trong miền mộng mị. Chân Minh vùng vẫy, cô cố mở to mắt, choàng tỉnh sau cơn mộng dài choáng những mảng hoa tím.
Là nắng.
Độc một màu nắng.
Tràn từ ngoài cửa sổ.
Nơi không còn là gác xép.
- Hả?
- Ơ?...
Minh trợn lớn mắt mình, đôi môi tự động mở há hốc ngây ngẩn. Cô đang nằm trên chiếc giường cũ trong căn nhà cũ. Nắng chảy từ song cửa trước mặt mà rót mật lên tấm chiếu quen thuộc. Minh hất mạnh tấm chăn, bật cả người dậy để chạm chân xuống sàn nhà.
Lành lạnh.
Cô lắc đầu nhìn xung quanh, mắt dán chặt vào khung lịch trước mặt đặt trên bàn học vốn đã dỡ “từ sáng nay”.
2013. Tháng 1. Đầu cô chúi xuống, cả hai mắt căng ra nhìn thẳng vào con số màu đỏ chói. 2013. Đúng là 2-0-1-3. Minh nhéo mạnh lên má của mình.
Cảm giác nóng rẫy lan trên má phải đến choáng cả đầu.
2.
0.
1.
3.
Chính xác là thế. Không thể nhầm lẫn được. 2013. Tháng 1.Chẳng lẽ mình đã xuyên không ư? Chuyện quái gì đang diễn ra vậy? Bình tĩnh, mày có thể kiểm soát được Minh ạ!
- Ơ…
- Mình…
Ngay lúc đấy, cửa phòng bật mở. Cót két.
Tôi thấy chính mình. Đứng ngay đó.