Truyện ngắn Thanh xuân của tôi có cậu

Hải_Mộc

Gà con
Tham gia
11/7/18
Bài viết
8
Gạo
0,0
CHƯƠNG 1: KHỞI ĐẦU CỦA CHÚNG TA!
Mỗi người chúng ta ai cũng từng trải qua một thời xuân huy hoàng, trong những năm tháng thanh xuân tươi đẹp ấy ta đã tạo ra vô vàng những mảng ký ức đẹp vui có buồn có và đương nhiên trong số những mảnh ký ức đó bao giờ cũng xuất hiện những mảng hồng ngây thơ, ngọt ngào cũng vô cùng nông nổi, khờ dại của một cảm xúc đẹp mà ta thường hay gọi đó là tình yêu học trò. Và trong ký ức của tôi cũng thế cũng có sự tồn tại hình bóng của cậu dù không quá rõ ràng nhưng nó bẫn mãi hằn sâu trong suy tâm trí của tôi bởi cậu là người tạo nên mảng màu ký ức tình yêu học trò của tôi hay chính xác hơn cậu là tình yêu đầu đời của tôi.
Bây giờ nghĩ lại thì thật may mắn khi cậu đã xuất hiện trong thanh xuân của tôi bởi chính cậu đã mở ra một thanh xuân đầy màu sắc cho tôi. Còn nhớ trước khi gặp cậu tôi chỉ là một cô bé vô cùng nhút nhát không có ý kiến riêng của bản thân. Vì vừa đậu vào trường chuyên nên đối với tôi một đứa ít nói lại càng ít nói hơn bởi mọi người trong lớp hầu như đều xa lạ với tôi. Khi ấy hầu như tôi đều im lặng không bắt chuyện với ai cũng không ai bắt chuyện với tôi. Có lẽ lúc ấy tôi mặc cảm về bản thân vì điểm đầu vào của tôi thuộc top dưới vả lại ngoại hình của tôi lại không phải đẹp lại béo ú mọi thứ tôi đều cảm thấy mình thua xa bạn bè. Những ngày học đầu tiên hầu như lúc nào tôi cũng chỉ biết nhìn ra cửa sổ thực sự tôi sợ phải chạm mặt với mọi người xung quanh. Tôi biết lúc ấy có lẽ mọi người đều cho tôi là đứa khó gần, kiêu ngạo theo kiểu lạnh lùng. Tôi cũng nghĩ rằng có khi cả thời cấp 3 tôi cứ mãi như thế này cho đến khi tốt nghiệp. Và rồi cậu đã đến thức tỉnh tôi. Ngày hôm đó lớp chúng tôi sắp xếp lại vị trí chỗ ngồi của mọi người bởi một vài bạn nam đã quá khích ngồi với nhau tạo nên một ổ gây ồn nghịch phá trong lớp chính vì vậy cô chủ nhiệm phải tách cái hội ấy ra. Khi đó cậu được chuyển đến chỗ của tôi, chắc lúc đó cô nghĩ rằng chỉ có đến chỗ tôi thì cậu mới cai được cái tật nói chuyện trong giờ học bởi ngồi gần người không nói gì thì biết nói với ai chẳng lẽ nói một mình "tự kỷ" à? Do đó cô hoàn toàn tin tưởng vào vị trí chỗ tôi. Đối với tôi thì cũng cảm thấy hơi phiền thật bởi tôi không thích những người lắm chuyện như cậu đặc biệt tôi cũng không thích có người ngồi cùng bàn bởi ngồi cùng bàn thì mọi thứ đều chật chội hơn tôi vốn đã to xác nên càng cảm thấy không tiện chút nào mà câu cũng không kém gì tôi cũng là dòng họ mang gen của Totoro tròn ú. Nhưng tôi không biết phải ý kiến gì tôi ngại phải phát biểu ý kiến. Thế là chũng tôi trở thành bạn cùng bàn. Quả đúng như tôi dự đoán cậu vô cùng phiền phức không nói được với tôi thì cậu cũng nói với những bạn xung quanh bỗng dưng tôi cảm thấy môi trường của mình bị cậu làm náo nhiệt tới mức quá đáng, thật rất khó chịu!!! Một lần cậu đùa quá mức vừa nói chuyện to tiếng lại đùa giỡn đụng phải tay tôi khi tôi đang chép bài làm mực vây một vệt dài trên trang vở lúc này thì tôi không chịu được với con người này nữa nên đã lớn tiếng:
- Cậu có thôi hay không? Đừng có mà lố như vậy, cậu thấy cậu đã quá đáng lắm không? Nhìn đi cậu làm vở tôi bẩn rồi này!
Vừa nói tôi vừa trưng ra hậu quả mà cậu gây ra. Nghe tôi lớn tiếng cùng hành động của tôi mọi người trong lớp ai cũng nhìn về phía tôi với ánh mắt ngạc nhiên, không khí lúc này im lặng một cách lạ thường. Cậu cũng tròn xoe mắt nhìn tôi nét mặt hơi tái đi có vẻ lo sợ. Nhưng ngay sau đó cậu nói một điều làm tôi phải giật mình:
- Cậu cũng biết nói sao? Tôi tưởng cậu không nói được!
Thực sự tôi vô cùng ngạc nhiên bổ vì đây là lần đầu tôi nói chuyện kể từ khi nhập học tới giờ nhưng đáng buồn lại không phải là lời chào hỏi hay những lời xã giao vui vẻ mà lại là lời quát tháo lúc nóng giận. Tôi vội vàng đỏ mặt bỏ ra ngoài mặc kệ mọi ánh mắt đang đổ dồn vào mình. Tôi bỏ đi không phải vì tôi giận mà là tôi cảm thấy xấu hổ cảm thấy bản thân càng ngu ngốc tôi thấy chính mình đang làm mọi việc trở nên xấu đi vốn đã không được quan tâm trong lớp giờ lại trở nên xấu xa hơn trong mắt mọi người. Thật không muốn quay lại lớp. Tôi cứ thế mà ngồi ở ghế đá khuông viên trường hết tiết sau. Khi quay lại lớp tôi thật sự sợ nhưng phải biết làm sao tôi không muốn bị kiểm điểm vì trốn tiết. Cứ nghĩ sẽ bị mọi người chỉ trích nhưng nào ngờ khi quay lại lớp điều mọi người hỏi lại là:
- Này cậu ổn chứ?
Tôi khá bất ngờ trước câu hỏi đó cảm giác như được quan tâm cảm giác như mình được tồn tại trong lớp này đây là lần đầu tiên tôi cảm giác được điều đó từ lúc nhập học tới giờ. Trước sự quan tâm đó tôi chỉ biết đứng ngẩn đó nhìn mọi người như đứa ngốc. Thấy vậy lớp trưởng đến chỗ tôi kêu:
- Này! Cậu không sao chớ? Sao đứng ngây ra đó vậy? Mà lúc nãy cậu ở đâu vậy cả tiết không thấy quay lại?
Lúc này tôi mới giật mình trả lời:
- À! Mình ở khuôn viên của trường bãi cỏ phía sau ấy.
Lớp trưởng mới gật đầu nói tiếp:
- Ờm! Cậu ổn là được mà lần sau nhớ quay lại lớp. Chứ lúc nãy mình phải nói dối giáo viên là cậu bị ốm nên ở phòng y tế đấy.
- Ồ! Xin lỗi phiền cậu rồi. Lần sau mình sẽ rút kinh nghiệm cảm ơn cậu.
Tôi thẹn thùng trả lời.
- Umk! Không có gì! việc mình nên làm mà cậu về chỗ đi. Mà cậu cũng đừng trách cái tên trẻ con kia cậu ta chưa lớn đâu.Nhìn to xác mà não bộ lại không phát triển theo kịp nên vậy đó. Cậu đừng để bụng nhé.
Lớp trưởng ân cần nói với tôi. Lúc này tôi mới nhận thấy lớp trưởng thật dễ gần quả thực cấu ấy như con người khác hoàn toàn với tôi. Cậu ấy là người vào trường với điểm số đứng đầu lại xinh xắn tính cách thì ôn hòa, nói chuyện thân thiện. Một kiểu người mà tôi mong muốn.
Tôi quay lại chỗ của mình mới chợt nhớ ra cái kẻ phiền phức kia vẫn là bạn cùng bàn của mình. Nhìn thấy cậu tôi muốn nổi cơn điên lên lại vậy. Tôi ngồi vào bàn tính bơ cậu luôn không quan tâm thì cậu chợt đem quyển vở của tôi đặt trước mặt tôi và nói:
- Xin lỗi cậu! Tôi không cố ý do quá khích thôi, lần sau sẽ không đùa như vậy nữa, vở của cậu tôi đã viết lại rồi cậu cũng đừng giận nữa. Xin lỗi!
Cậu vừa nói lại không dám nhìn vào tôi mắt cứ ngó đâu ngoài cửa. Lúc này tôi mới chợt nhận ra cậu trai này quả thật như lớp trưởng nói cứ như đứa trẻ vậy cũng biết xin lỗi ấy chứ nhưng xin lỗi theo kiểu giận dỗi của mấy đứa nhóc lên 3 lên 4. Xin lỗi mà còn mang vẻ mặt đầy tự trọng như vậy. Nhưng mà suy cho cùng cậu cũng là con trai cũng có tự cao lúc nãy tôi quát lớn vào mặt cậu như vậy có lẽ cậu cúng khó chịu lắm. Nhưng nhìn mătn cậu lúc này tôi thấy buồn cười không chịu được đành phụt cười mà nói:
- Cậu cũng biết xin lỗi sao? Dù sao thì cũng qua rồi tôi không tính toán với cậu nữa nhưng cậu lần sau chú ý đừng đùa quá trong bàn không hay đâu. Còn nữa lúc nãy xin lỗi cậu vì đã lớn tiếng như thế.
Nhìn thấy bộ dạng nói chuyện của tôi như vậy không hiểu sao cậu cứ đơ mặt ra đó khoảng vài giây mới hoàng hồn quay mặt để lại cho tôi một câu:
- Không có gì!
Vậy là sự việc hôm đó qua đi tôi cảm thấy như trong mình có sự thay đổi từ hôm đó. Ngày sau đó mọi người bắt đầu bắt chuyện với tôi và tôi cũng vậy cũng bắt đầu cởi mở hơn với mọi người nói chuyện nhiều hơn cười cũng nhiều hơn. Thật không ngờ cứ nghĩ mọi chuyện sẽ xấu đi có ai biết lại trở nên tốt như thế này thật vui. Và đương nhiên tôi và cậu cũng bắt đầu nói chuyện và có những cuộc đối thoại đầy tính trẻ con của những đứa trẻ cùng bàn:
- Này! Cậu xê qua một chút đi chật quá đi mất tôi không thể kê tay mình lên được.
- Tôi xê hết cỡ rồi cậu bảo xê kiểu gì đây. Tại cậu đó đồ ú con gái gì mà...
- Mà sao? Cậu nói ra xem? Nói thử coi!
- Tôi sợ cậu chắc tôi muốn nói cậu đó đồ con gái mập như heo! Chật hết cả bàn.
- Cậu...cậu...được lắm! Cậu tưởng cậu nhỏ nhắn lắm sao tôi 50 thì cậu cũng 49 không khác gì đâu. Đồ gấu mập khó ưa.
Và cuộc tranh cãi của chúng tôi cứ thế tiếp diễn suốt năm lớp 10.
Qua một kỳ nghỉ hè chúng tôi cũng đã vào năm học của lớp 11 năm nay bởi chúng tôi lớn hơn một chút nên mọi thứ có vẻ nhìn hơi khác về ngoại hình lẫn tính cách có vẻ thay đổi nhiều. Nhiều bạn năm trước nhìn thấp thế nhưng nay lại cao lên rất nhiều nhất là các bạn nam bỗng cao đột biến người nào cũng chót vót. Tôi cũng thay đổi chút ít mà không phải ít nhiều chứ bởi năm nay tôi không còn là con bé mập ú nữa, tại tôi còn thù những lời xỉ vả quá đáng của cái tên cùng bàn kia nên hè vừa rồi tôi đã quyết tâm giảm cân thành công. Khi gặp lại tôi cả lớp ai cũng ngỡ ngàng vì không tin đó là tôi. Cũng đúng thôi tôu cũng không nhận ra mình lúc nhìn vào gương mà. Không riêng gì tôi cái tên xấu xí gấu mập ngu ngốc kia cũng đã thay đổi rất nhiều cậu gầy đi cao lên nhiều khiến tôi xuýt không nhận ra và tôi cũng hy vọng là cậu ta sẽ thay đổi tính tình vì người ta thường nói con trai khi đã cao và gầy đi nghĩa là đã dậy thì mà khi dậy thì sẽ người lớn hơn chín chắn hơn. Tôi cũng hy vọng điều đó sẽ xảy ra với cậu ấy. Thế nhưng tôi đã sai. Tôi thấy cậu ta lúc nãy đến giờ cứ loay hoay tìm ai đó đi loanh quanh khi tới gần tôi mới nghe cậu ta rao:
- Ô! Mọi người có thấy con heo mập ngốc bàn tôi không? Lúc nãy đến giờ không thấy cậu ta đâu. Bộ cậu ta trốn lao động hôm nay sao? Đúng là đồ heo mập lười biếng mà.
Cậu ta vừa đi miệng vừa la mắt thì cứ tìm kiếm tứ tung. Trông thấy thái độ đáng ghét của cậu ta quả thực làm tôi rút ngay những suy nghĩ ảo tưởng mong đợi về sự thay đổi của cậu ta ra khỏi đầu. Nếu thế giới này có đảo lộn Trái đất bị biến thành hình vuông Mặt trời có thành Mặt trăng thì cậu ta vẫn là cậu ta vẫn vô duyên và đáng ghét thế thôi. Dân gian quả nói khống sai " Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời" mà! Chẳng thay đổi gì cả một chút cũng không. Tôi điên người lao đến chỗ cậu ta dùng chân giẫm mạnh vào chân cậu:
- Này tên đần kia cậu đang nói cái gì đó hả? Ai là con heo mập ngốc chứ? Đồ đần độn vô duyên kia.
Trước thái độ tức giận của tôi cậu há hốc mồm mở to mắt nhìn tôi cứng đơ nhìn sau đó lắp bắp mở miệng:
- Cậu là...là... ai vậy hả? Ehhhhhh!!!! Là con heo mập ngốc cùng bàn tôi sao? Không phải chứ?
- Là tôi đó cậu ý kiến gì sao?
Câu ta giật mình né ra sau đó lại nắm vai tôi xoay qua xoay lại nhìn lên nhìn xuống ngó nghiêng tứ tung như đang quan sát nghiên cứu sinh vật lạ vậy. Sau đó lại nói:
- Trời ơi!!! Thật này cái mặt của heo mập này không lộn đâu được. Nhưng sao lại gầy như vậy? Oh tôi đang mơ hả? Heo mập ốm rồi!
Cậu ta cứ hở chút là heo mập thật sự máu dồn lên não của tôi rồi. Tôi đấm vào người cậu ta, quát:
- Cậu có thôi không! Heo mập cái đầu cậu hôm nay tôi đánh cho cậu tỉnh ra cho cậu mập thành heo mới thoy. Heo mập này!
Vừa nói tôi vừa đánh, cậu ta la lên:
- Đúng rồi! Thật này thói côn đồ này là của heo mập không sai được. Cậu là theo trào lưu vịt hóa thiên nga sao? Đáng sợ thật. À không hay cậu là chị em sinh đôi của heo mập chứ làm sao mà cậu thành ra thế này.
Tên này đúng là hết thuốc chữa mà. Thế là ngày lao động đầu năm sau hè của chúng tôi kết thúc như thế đấy. Thật là cái tên đó chỉ biết chọc điên người ta thôi mà. Tuy đáng ghét nhưng sau này nghĩ lại thì mới thấy đó là kỉ niệm đáng nhớ và hạnh phúc như thế nào với tôi bởi tôi phát hiện ra rằng khi đó cậu đã quan tâm đến tôi nhiều đến thế nào. Bởi cậu đã loay hoay tìm kiếm cô bạn béo ú ngồi cùng bàn, một hình ảnh đáng yêu vô cùng.
 

Phú Quang

Gà tích cực
Tham gia
29/6/17
Bài viết
79
Gạo
0,0
Re: Thanh xuân của tôi có cậu
Tự truyện hả bạn :) Đoạn sau đáng trông chờ đó.
 

Hải_Mộc

Gà con
Tham gia
11/7/18
Bài viết
8
Gạo
0,0
Re: Thanh xuân của tôi có cậu
CHƯƠNG 2: KỶ VẬT CỦA TÔI VÀ CẬU.
Vậy là năm học mới của chúng tôi đã bắt đầu hiện giờ chúng tôi đã là học sinh lớp 11, càng lúc chúng tôi càng tiến đến gần với cánh cổng tương lai chính vì vậy việc học hành của chúng tôi cũng bắt đầu nhiều hơn, chúng tôi ai cũng ý thức được nhiệm vụ của mình trong năm học này như thế nào, phải chuẩn bị hành trang thật tốt từ bây giờ. Sau hôm lao động chúng tôi trở lại lớp học với trang phục học sinh chỉnh tề. Năm nay tôi thấy tự tin hơn với bản thân mình, tôi tự cảm thấy bản thân đã có những tiến bộ đáng kể so với năm ngoái kể cả kiến thức lẫn ngoại hình. Cụ thể là chiếc áo dài tôi mặc năm nay không còn thùng thình như cái bao nữa. Ôi!! Tôi chưa bao giờ yêu bản thân mình như bây giờ. Tôi bước vào lớp với tinh thần vô cùng thoải mái và đầy hào hứng, thế nhưng cái cảm giác hân hoan của tôi chưa được bao lâu thì cái tên đáng ghét nào đó đã làm tụt hết mọi cảm xúc trong tôi. Cậu bước vào lớp, vừa nhìn thấy tôi thì liền oa oa:
- A!! Chào buổi sáng heo mập!
Lại là heo mập thật là muốn giết cậu ta tại chỗ mà, tôi cố kiềm nén cơn giận mà nói:
- Ô! Chào bạn cùng bàn cậu là sáng nay ngủ dậy chưa rửa mặt à? Con mắt nào của cậu thấy tôi giống heo vậy hả?
- Ồ!! Cũng đúng không còn là heo mập nữa, nhưng không hiểu sao trong mắt tôi cậu vẫn vậy nhỉ! Lạ thật đó, heo mập!
- Cậu...cậu.... Thôi tùy cậu tôi không chấp những kẻ đần lại còn có vấn đề về thị giác. Ngốc vẫn hoàn ngốc. Đồ đáng ghét!!
Tôi thật sự thật sự rất tức giận nhưng hôm nay là ngày đầu của năm học mới tôi không muốn bị tên ngốc như cậu ta làm mất vui mặc kệ cậu ta vậy. Tôi và cậu về lại chỗ ngồi, vẫn là chỗ cũ cái bàn cạnh cửa sổ lúc nào cũng có nắng ấm chiếu vào đây là chỗ ngồi mà tôi rất thích bởi từ đây có thể nhìn ra được toàn bộ khuôn viên của trường khung cảnh xanh mát làm tôi cảm thấy dễ chịu sau những tiết học căng thẳng. Thấy tôi cứ đứng đờ đó mà mơ mộng cậu lại gần mà ký mạnh vào đầu tôi:
- Nhìn gì vậy! Bộ ngoài đó có ai rơi tiền à? Hay ngắm anh nào ngoài đó?
Vừa nói cậu vừa ngó nghiêng nhìn ra cửa sổ. Tại vì cái ký vừa rồi của cậu đau quá nên tôi chẳng còn chút nhẫn nại nào nữa tôi vừa ôm đầu vừa quát:
- Nãy giờ tôi nhịn cầu nhiều rồi đó nhá. Đừng có quá đáng! Biết đau lắm không hả?
Lúc này cậu mới quay lại nhìn tôi mặt lo lắng:
- A! Xin lỗi tôi ký nhẹ mà! Bộ đau lắm sao!
- Nhẹ cái đầu của cậu ý! Cậu thử đưa tôi ký lại thử xem. Đau muốn chết!
- Đâu? Đưa tôi xem.
Vừa nói cậu vừa kéo tay tôi ra cặm cụi xem vết tích mà cậu gây ra trên đầu tôi
- Thật này! U một cục rồi. A~ Tôi xin lỗi!
Vừa nói cậu vừa xoa chỗ đau. Không hiểu sao trước cách cư xử của cậu ấy lúc đó tôi không còn thấy giận nữa mà chỉ cảm thấy mặt mình nóng ran cả lên, tim đập nhanh hơn. So với việc tức giận cậu ta tôi cảm thấy sợ cái cảm giác này hơn. Tôi vội đẩy tay cậu ra bước đi một cách nhanh nhất. Cũng may trong lớp lúc này chỉ mới có bọn tôi nếu không thì không biết mọi người sẽ nhìn bộ dạng của tôi lúc đó mà suy diễn gì nữa. Khi tôi quay lại lớp thì mọi người đã đến lớp gần như đầy đủ, chỉ còn vài bạn chưa tới. Tôi quay lại chỗ ngồi nhưng không thấy cậu đâu, nhìn xung quanh cũng chẳng thấy. Một lúc sau cậu vào tay cầm thức gì đó trong túi quần, cậu rút ra một hộp sữa TH đặt trước mặt tôi:
- Đền cho cậu này! Xin lỗi lúc nãy làm cậu đau.
Thấy vậy một cậu bạn trong lớp chọc:
- Này Văn! Cậu lại chọc giận Hà Nhi à? Cậu đó cứ trêu người ta hoài không lẽ cậu để ý con gái người ta rồi à?
Nghe câu nói của cậu bạn ấy xong tôi giật mình mặt mũi đỏ bừng cả lên. Cậu ta nghĩ gì vậy không biết hết chuyện để chọc rồi sao. Tôi và cái tên này làm sao mà có cái quan hệ đáng sợ đó được chớ. Tôi định lên tiếng thì cậu liền nói:
- Cậu nghĩ sao vậy? Mình và con heo mập này làm sao mà như vậy được cậu nhìn xem cậu ta có nét nào mà để thích chứ. Cậu ta không phải gu của mình nhé! Chỉ là lúc nãy lỡ tay làm cậu ấy giận nên mới tạ lỗi thôi!
Quả thật cậu ấy nói đúng hoàn toàn tối và cậu ấy nhất định không thể có quan hệ đó, nhưng không hiểu sao khi ấy tôi lại cảm thấy khó chịu có chút gì đó buồn buồn, có chút hụt hẫng trong lòng. Chính vì vậy tôi cứ thế mà suốt ngày học hôm đó không nói với cậu một lời mà cũng không tranh cãi với cậu. Có vẻ cũng nhận thấy tôi có gì đó nên tối hôm đó cậu nhắn tin cho tôi: " Cậu hôm nay không sao chứ? Còn giận vụ hồi sáng sao? Không phải tôi đã đền cho cậu hộp sữa rồi sao.? Hộp sữa 10k của tôi đó!" Nhìn dòng tin của cậu ấy tôi cảm thấy lòng mình nhẹ nhỏm thật như kiểu cậu ấy quan tâm tôi dù biết suy nghĩ của cậu ấy không giống tôi. Tôi không trả lời tin nhắn của cậu vì tôi cũng muốn trêu cậu, vả lại cái buồn hôm nay không phải vì chuyện bị cậu ta ký đầu mà tôi đang buồn điều gì đó mà ngay cả tôi cũng không giải thích được. Cậu lại gửi một tin khác: " Ơ? Cậu bơ tôi thật hả? Tôi xin lỗi mà, bộ cậu giận dai như vậy sao heo mập... à không Hà Nhi xinh đẹp! Cậu mà còn giận tôi nữa là tôi đập đầu vào gối chết cho cậu xem!". Quả thật là cậu bạn này không lớn được mà, nhận được dòng tin nhắn đầy tính trẻ con của cậu làm tôi muốn giận cũng không được mà, người gì đâu mà buồn cười muốn chết. Tôi đành gửi tin trả lời cho cậu chứ không cậu lại hành hạ tôi cả đêm với cái điện thoại mất:" Ai thèm giận cậu! Chỉ là muốn xem cậu trẻ con tới đâu thôi. À còn hộp sữa của cậu lúc sáng tôi để quên ở trường rồi chắc giờ cũng không còn đâu!". Sau tin nhắn của tôi cậu cũng không trả lời lại. Có lẽ cậu giận vì tôi lại để quên quà xin lỗi của cậu, tự dưng tội lại trở thành người cảm thấy có lỗi. Đang suy nghĩ không biết cậu ta có giận hay không thì mẹ tôi gọi:
- Hà Nhi ơi! Có bạn gặp nè con!
Oh! Giờ này mà bạn nào gặp tôi chứ, tôi xuống nhà thì nhìn thấy cậu. Cậu thở gấp tay cầm hộp sữa TH đưa cho tôi:
- Này! Tôi vừa lên trường lấy lại hộp sữa về cho cậu nè. Quà xin lỗi của tôi mà cậu lại đối xử vậy hả!
Gì chứ! chỉ là hộp sữa thôi mà cậu ta lại chạy xe đạp lên trường lấy rồi đem qua cho tôi sao. Cậu trai này làm tôi bối rối thật đấy, rốt cuộc cậu ta là kiểu người gì đây? Quân tử, trọng chữ tín, hay là thằng ngốc đây. Nhưng dù là gì thì thật sự tôi bị hành động của cậu làm cho cảm động rồi đấy. Đó là lần đầu tôi thấy cậu ta thật đáng quý. Tôi nhận lấy hộp sữa và nói cảm ơn, nói thật lúc ấy ngoài câu cảm ơn ra tôi cũng không biết nói gì, tôi có định mời cậu vào nhà chơi thế nhưng cậu lại từ chối nói là về nhà làm bài tập chứ chưa làm nên tôi cũng không có ý giữ cậu nữa. Tiễn cậu ra về tôi quay lại phòng nằm trên giường mà lòng vui vô cùng không hiểu sao lại cảm thấy ấm áp đến vậy, hộp sữa này của cậu chắc tôi sẽ không uống đâu vì đó là món quà đầu tiên mà cậu tặng tôi, và thật sự đến bây giờ hộp sữa ấy vẫn còn, nó được tôi cất vào nơi gọi là kỷ vật của tôi và cậu.
 

Hải_Mộc

Gà con
Tham gia
11/7/18
Bài viết
8
Gạo
0,0
Re: Thanh xuân của tôi có cậu
CHƯƠNG 2: KỶ VẬT CỦA TÔI VÀ CẬU.
Vậy là năm học mới của chúng tôi đã bắt đầu hiện giờ chúng tôi đã là học sinh lớp 11, càng lúc chúng tôi càng tiến đến gần với cánh cổng tương lai chính vì vậy việc học hành của chúng tôi cũng bắt đầu nhiều hơn, chúng tôi ai cũng ý thức được nhiệm vụ của mình trong năm học này như thế nào, phải chuẩn bị hành trang thật tốt từ bây giờ. Sau hôm lao động chúng tôi trở lại lớp học với trang phục học sinh chỉnh tề. Năm nay tôi thấy tự tin hơn với bản thân mình, tôi tự cảm thấy bản thân đã có những tiến bộ đáng kể so với năm ngoái kể cả kiến thức lẫn ngoại hình. Cụ thể là chiếc áo dài tôi mặc năm nay không còn thùng thình như cái bao nữa. Ôi!! Tôi chưa bao giờ yêu bản thân mình như bây giờ. Tôi bước vào lớp với tinh thần vô cùng thoải mái và đầy hào hứng, thế nhưng cái cảm giác hân hoan của tôi chưa được bao lâu thì cái tên đáng ghét nào đó đã làm tụt hết mọi cảm xúc trong tôi. Cậu bước vào lớp, vừa nhìn thấy tôi thì liền oa oa:
- A!! Chào buổi sáng heo mập!
Lại là heo mập thật là muốn giết cậu ta tại chỗ mà, tôi cố kiềm nén cơn giận mà nói:
- Ô! Chào bạn cùng bàn cậu là sáng nay ngủ dậy chưa rửa mặt à? Con mắt nào của cậu thấy tôi giống heo vậy hả?
- Ồ!! Cũng đúng không còn là heo mập nữa, nhưng không hiểu sao trong mắt tôi cậu vẫn vậy nhỉ! Lạ thật đó, heo mập!
- Cậu...cậu.... Thôi tùy cậu tôi không chấp những kẻ đần lại còn có vấn đề về thị giác. Ngốc vẫn hoàn ngốc. Đồ đáng ghét!!
Tôi thật sự thật sự rất tức giận nhưng hôm nay là ngày đầu của năm học mới tôi không muốn bị tên ngốc như cậu ta làm mất vui mặc kệ cậu ta vậy. Tôi và cậu về lại chỗ ngồi, vẫn là chỗ cũ cái bàn cạnh cửa sổ lúc nào cũng có nắng ấm chiếu vào đây là chỗ ngồi mà tôi rất thích bởi từ đây có thể nhìn ra được toàn bộ khuôn viên của trường khung cảnh xanh mát làm tôi cảm thấy dễ chịu sau những tiết học căng thẳng. Thấy tôi cứ đứng đờ đó mà mơ mộng cậu lại gần mà ký mạnh vào đầu tôi:
- Nhìn gì vậy! Bộ ngoài đó có ai rơi tiền à? Hay ngắm anh nào ngoài đó?
Vừa nói cậu vừa ngó nghiêng nhìn ra cửa sổ. Tại vì cái ký vừa rồi của cậu đau quá nên tôi chẳng còn chút nhẫn nại nào nữa tôi vừa ôm đầu vừa quát:
- Nãy giờ tôi nhịn cầu nhiều rồi đó nhá. Đừng có quá đáng! Biết đau lắm không hả?
Lúc này cậu mới quay lại nhìn tôi mặt lo lắng:
- A! Xin lỗi tôi ký nhẹ mà! Bộ đau lắm sao!
- Nhẹ cái đầu của cậu ý! Cậu thử đưa tôi ký lại thử xem. Đau muốn chết!
- Đâu? Đưa tôi xem.
Vừa nói cậu vừa kéo tay tôi ra cặm cụi xem vết tích mà cậu gây ra trên đầu tôi
- Thật này! U một cục rồi. A~ Tôi xin lỗi!
Vừa nói cậu vừa xoa chỗ đau. Không hiểu sao trước cách cư xử của cậu ấy lúc đó tôi không còn thấy giận nữa mà chỉ cảm thấy mặt mình nóng ran cả lên, tim đập nhanh hơn. So với việc tức giận cậu ta tôi cảm thấy sợ cái cảm giác này hơn. Tôi vội đẩy tay cậu ra bước đi một cách nhanh nhất. Cũng may trong lớp lúc này chỉ mới có bọn tôi nếu không thì không biết mọi người sẽ nhìn bộ dạng của tôi lúc đó mà suy diễn gì nữa. Khi tôi quay lại lớp thì mọi người đã đến lớp gần như đầy đủ, chỉ còn vài bạn chưa tới. Tôi quay lại chỗ ngồi nhưng không thấy cậu đâu, nhìn xung quanh cũng chẳng thấy. Một lúc sau cậu vào tay cầm thức gì đó trong túi quần, cậu rút ra một hộp sữa TH đặt trước mặt tôi:
- Đền cho cậu này! Xin lỗi lúc nãy làm cậu đau.
Thấy vậy một cậu bạn trong lớp chọc:
- Này Văn! Cậu lại chọc giận Hà Nhi à? Cậu đó cứ trêu người ta hoài không lẽ cậu để ý con gái người ta rồi à?
Nghe câu nói của cậu bạn ấy xong tôi giật mình mặt mũi đỏ bừng cả lên. Cậu ta nghĩ gì vậy không biết hết chuyện để chọc rồi sao. Tôi và cái tên này làm sao mà có cái quan hệ đáng sợ đó được chớ. Tôi định lên tiếng thì cậu liền nói:
- Cậu nghĩ sao vậy? Mình và con heo mập này làm sao mà như vậy được cậu nhìn xem cậu ta có nét nào mà để thích chứ. Cậu ta không phải gu của mình nhé! Chỉ là lúc nãy lỡ tay làm cậu ấy giận nên mới tạ lỗi thôi!
Quả thật cậu ấy nói đúng hoàn toàn tối và cậu ấy nhất định không thể có quan hệ đó, nhưng không hiểu sao khi ấy tôi lại cảm thấy khó chịu có chút gì đó buồn buồn, có chút hụt hẫng trong lòng. Chính vì vậy tôi cứ thế mà suốt ngày học hôm đó không nói với cậu một lời mà cũng không tranh cãi với cậu. Có vẻ cũng nhận thấy tôi có gì đó nên tối hôm đó cậu nhắn tin cho tôi: " Cậu hôm nay không sao chứ? Còn giận vụ hồi sáng sao? Không phải tôi đã đền cho cậu hộp sữa rồi sao.? Hộp sữa 10k của tôi đó!" Nhìn dòng tin của cậu ấy tôi cảm thấy lòng mình nhẹ nhỏm thật như kiểu cậu ấy quan tâm tôi dù biết suy nghĩ của cậu ấy không giống tôi. Tôi không trả lời tin nhắn của cậu vì tôi cũng muốn trêu cậu, vả lại cái buồn hôm nay không phải vì chuyện bị cậu ta ký đầu mà tôi đang buồn điều gì đó mà ngay cả tôi cũng không giải thích được. Cậu lại gửi một tin khác: " Ơ? Cậu bơ tôi thật hả? Tôi xin lỗi mà, bộ cậu giận dai như vậy sao heo mập... à không Hà Nhi xinh đẹp! Cậu mà còn giận tôi nữa là tôi đập đầu vào gối chết cho cậu xem!". Quả thật là cậu bạn này không lớn được mà, nhận được dòng tin nhắn đầy tính trẻ con của cậu làm tôi muốn giận cũng không được mà, người gì đâu mà buồn cười muốn chết. Tôi đành gửi tin trả lời cho cậu chứ không cậu lại hành hạ tôi cả đêm với cái điện thoại mất:" Ai thèm giận cậu! Chỉ là muốn xem cậu trẻ con tới đâu thôi. À còn hộp sữa của cậu lúc sáng tôi để quên ở trường rồi chắc giờ cũng không còn đâu!". Sau tin nhắn của tôi cậu cũng không trả lời lại. Có lẽ cậu giận vì tôi lại để quên quà xin lỗi của cậu, tự dưng tội lại trở thành người cảm thấy có lỗi. Đang suy nghĩ không biết cậu ta có giận hay không thì mẹ tôi gọi:
- Hà Nhi ơi! Có bạn gặp nè con!
Oh! Giờ này mà bạn nào gặp tôi chứ, tôi xuống nhà thì nhìn thấy cậu. Cậu thở gấp tay cầm hộp sữa TH đưa cho tôi:
- Này! Tôi vừa lên trường lấy lại hộp sữa về cho cậu nè. Quà xin lỗi của tôi mà cậu lại đối xử vậy hả!
Gì chứ! chỉ là hộp sữa thôi mà cậu ta lại chạy xe đạp lên trường lấy rồi đem qua cho tôi sao. Cậu trai này làm tôi bối rối thật đấy, rốt cuộc cậu ta là kiểu người gì đây? Quân tử, trọng chữ tín, hay là thằng ngốc đây. Nhưng dù là gì thì thật sự tôi bị hành động của cậu làm cho cảm động rồi đấy. Đó là lần đầu tôi thấy cậu ta thật đáng quý. Tôi nhận lấy hộp sữa và nói cảm ơn, nói thật lúc ấy ngoài câu cảm ơn ra tôi cũng không biết nói gì, tôi có định mời cậu vào nhà chơi thế nhưng cậu lại từ chối nói là về nhà làm bài tập chứ chưa làm nên tôi cũng không có ý giữ cậu nữa. Tiễn cậu ra về tôi quay lại phòng nằm trên giường mà lòng vui vô cùng không hiểu sao lại cảm thấy ấm áp đến vậy, hộp sữa này của cậu chắc tôi sẽ không uống đâu vì đó là món quà đầu tiên mà cậu tặng tôi, và thật sự đến bây giờ hộp sữa ấy vẫn còn, nó được tôi cất vào nơi gọi là kỷ vật của tôi và cậu.
Xin lỗi bạn! Tại ban nãy mạng bị lắc nên mình lỡ tay đăng hai lần. Bạn thông cảm hộ mình nha.
 

Hải_Mộc

Gà con
Tham gia
11/7/18
Bài viết
8
Gạo
0,0
Re: Thanh xuân của tôi có cậu
Những ngày gần đây ký ức của tôi không hiểu sao cứ ùa về mà cậu lại là nhân vật chính trong những trang ký ức của tôi. Có thể nói tôi có cảm tình với cậu từ năm lớp 11 thế nhưng sang đến năm 12 thì cái tên Hà Văn mới thật sự lưu ấn ký trong trí nhớ của tôi. Sang năm 12, thì học sinh nào cũng mang nặng tâm tư học hành để chuẩn bị cho kỳ thi lớn đó là kỳ thi đại học, và tôi cũng thế tôi cũng đang giành hết mọi suy nghĩ vào việc học. Mọi người trong lớp ai cũng bận bịu lo học và cậu cũng vậy nhưng có lẽ lựa chọn của cậu khác với mọi người trong lớp. Thay vì học những môn đại học thì cậu quyết định học môn chuyên để thi học sinh giỏi quốc gia bởi cậu muốn được tuyển thẳng. Phải! Cậu là người có hoài bảo lớn. Và năm nay cậu sẽ thực hiện mong ước của mình. Tôi thực sự nể phục cậu bởi cậu là người dám nghĩ dám thực hiện. Chính vì để thực hiện mục tiêu của mình nên cậu quyết định xin chuyển chỗ ngồi để được ngồi riêng thoải mái với việc học. Mà nói mới nhớ năm 12 này cậu ấy như người khác vậy cậu trở nên nghiêm túc hơn và cũng không còn trẻ con nữa, cậu như chững chạc lên rất nhiều. Việc cậu xin đổi chỗ thật sự làm tôi có hơi buồn vì tôi dường như đã quen với việc cậu lúc nào cũng náo nhiệt bên tôi nên bây giờ cảm thấy trống vắng thật. Vả lại đối với kẻ mang tâm tư như tôi thì việc ngồi xa cậu cũng làm tôi buồn khôn xiết. Nhưng biết làm sao đó là quyết định của cậu tôi tôn trọng và ủng hộ cậu.
Hôm đó là bữa cuối chúng tôi là bạn cùng bàn, cả hai đều đang dọn dẹp sách vở ra về, tôi dọn mà tâm hồn vứ đi đâu buồn không thể tả. Bỗng cậu nói:
- Nè! Heo mập cảm ơn cậu nhiều, thời gian qua tôi làm phiền cậu nhiều nhỉ. Bây giờ cậu được tự do rồi đó ngồi cho thoải mái vào!
Cậu vừa nói vừa cười một cách tươi rói. Còn tôi thì tự nhiên lại muốn khóc cũng chả hiểu bản thân bị gì nữa, cậu chỉ là đổi chỗ thôi mà, tôi vẫn có thể gặp cậu trong lớp, vẫn có thể nói chuyện và đùa giỡn với cậu mà tại sao lại buồn đến thế chứ. Cảm thấy mình càng lúc càng như đứa ngốc, nhưng tôi không thể khóc được càng không thể để cậu ấy phát hiện ra cảm xúc của bản thân nên tôi gắng gượng mà trêu lại:
- Đúng rồi cậu cứ đi đi! Dù sao thì cậu đi chỗ khác tôi càng cảm thấy vui, vốn bàn này là của riêng tôi là cậu chen vào đấy chứ. Bây giờ nó lại là của riêng tôi, chắc về nhà tôi thắp nhan ông bà vì đã phù hộ tôi tống khứ cậu đi chỗ khác.
Vừa nói tôi vừa gượng cười tỏ vẻ vui mừng. Nhưng không hiểu sao lúc ấy sắc mặt của cậu lại thay đổi không vui nữa mà có chút tức giận:
- Vậy sao?...Được rồi tôi về đây.
Nói xong câu vác cặp bước vội đi không nhìn tôi một cái. Vậy là tôi và cậu từ đó không ngồi chung nữa mà cậu từ đó cũng ít nói chuyện với tôi. Thái độ của cậu với tôi càng lạnh nhạt làm tôi càng buồn hơn. Cậu ta quả thật là đáng ghét mà lúc nào cũng chỉ biết làm tui phải suy nghĩ, suy nghĩ về cậu ấy, suy nghĩ cậu đang nghĩ gì về tôi hay có khi trong suy nghĩ của cậu không hề có sự xuất hiện của tôi. Rồi Tết Trung thu cũng đã đến. Năm nay trường tôi tổ chức lễ Trung thu với quy mô lớn. Các lớp 10 và 11 được phân làm lồng đèn Trung thu còn lớp 12 được phân chia đội để múa lân. Công việc học của lớp 12 thật sự rất nặng nề chính vì vậy khi có dịp này mọi người đều hăng hái tham gia. Tôi được xếp vào đội dân vũ múa cùng đoàn lân. Còn cậu thì được giao làm MC cho đêm Trung thu. Cũng đúng cậu có khả năng nói, tốt giọng nói dễ nghe, ngoại hình thì được đánh giá là chuẩn nên vai trò MC này cậu hoàn toàn xứng đáng. Tất cả mọi người đều rất tập trung và chăm chỉ luyện tập cho đêm Trung thu. Tuy nhiên đoàn lân chúng tôi còn có nhiệm vụ sau khi múa ở trường đêm lễ Trung thu thì phải ra nhà văn hóa múa cho các em nhỏ ở nhà tình thương của tỉnh chính vì vậy sau khi múa xong ở trường mọi người phải đi ngay. Tôi thật sự rất tiếc bởi tôi muốn trông thấy cậu ấy trong ai trò MC nhưng chúng tôi phải đi ngay nên chẳng kịp xem gì. Đêm đó cậu cũng cùng đoàn lân khuâng vác vật dụng múa lân từ trường ra xe. Lúc đó tôi đang chật vật trèo lên chiếc xe tải để cùng đi với mọi người, quả thật tôi không thể trèo lên nổi cái xe thì cao còn tôi thì với cái quần jin ôm không nhấc chân cao lên được. Đang khóc dở chết dở bông có người ôm eo tôi nhấc lên. Tôi giật mình quay lại thì thấy cậu, cậu không nói gì cả chỉ đứng đó một lúc, tôi cũng đang bối rối không biết nói gì, cả hai cứ đứng đó như thể xung quanh không có ai chỉ có hai chúng tôi đứng đó mà im lặng mãi cho đến khi nhóm trưởng đội lân kêu khẩu hiệu xuất phát tôi mới giật mình quay đi lúc quay lưng đi tôi có nghe thấp thoáng điều gì đó mà cậu nói với tôi:
- Cẩn thận nhé!
Lúc đó tôi không tin vào tai mình không biết là mình nghe nhầm hay là do tôi tưởng tượng nhưng thật sự tôi đã nghe thấy cậu ấy. Giọng nói của cậu không lớn, nó ấm áp có chút ngọt ngào có chút quan tâm, câu nói đó cứ như thủ thỉ vào tai tôi vậy. Khi tôi hoàn hồn lại thì xe đã đi xa tôi nhìn lại thì không còn thấy cậu nữa. Nhưng dù có thật hay không thì tôi vẫn cảm thấy lòng mình hạnh phúc vì đã nghe được câu nói đó.
Sau hôm đó thì tôi không gặp cậu nữa bởi sau hôm đó cậu cùng đội tuyển học sinh giỏi của tỉnh đi ra Hà Nội học bồi dưỡng để chuẩn bị cho kỳ thi học sinh giỏi Quốc gia. Và cứ như thế chúng tôi không gặp nhau suốt cả học kỳ một. Sau kỳ nghỉ Tết chúng tôi có nghe tin cậu đã được giải nhì trong kì thi học sinh giỏi Quốc gia. Cả lớp ai cũng mừng cho cậu ấy và tôi cũng vậy, tuy nhiên tôi lại càng buồn hơn bởi nếu như vậy cậu phải tiếp tục học ôn cho kỳ thi Quốc tế vậy là có khi tôi không được gặp cậu thêm một thời gian dài nữa. Tối hôm đó tôi muốn gửi tin chúc mừng cậu, nhưng tôi cứ chần chừ mãi chẳng biết phải viết gì chúc cậu, tôi cũng muốn nói rằng tôi nhớ cậu nhưng có cho gan trời tôi cũng không dám. Đây quả thực là yêu đơn phương bao giờ cũng rước khổ vào thân. Loay hoay một lúc tôi cũng cầm điện thoại lên và nhắn vài chữ cực đơn giản:" Chúc mừng cậu". Nhưbg tin nhắn của tôi vẫn không thấy được tin đáp lại, cỡ tầm 15 phút sau mới có tin trả lời lại nhưng lại là tin nhắn của Viettel. Thật đau lòng mà, cậu ấy bơ tin nhắn của tôi, lúc ấy tôi nghĩ mình sẽ không bao giờ nhắn cho cậu ta thêm một tin nào nữa, không thèm quan tâm cậu nữa. Rồi kì thi học sinh giỏi quốc gia đã xong cậu đã đậu vào top cao và đạt được huy chương bạc học sinh giỏi hóa Quốc tế. Quả thực đây chính là minh chứng cho việc cậu được tuyển thẳng vào bất kì trường đại học nào mà cậu muốn. Nhưng tuyệt vời hơn cậu đã được một trường đại học ở Pháp trao học bổng du học ngay sau khi hoàn thành THPT. Đây là tin vui của toàn trường và toàn tỉnh từ khi đó cậu được lên báo liên tục, cậu như tấm gương sáng giá của rất nhiều người, cậu trở thành đứa con vàng mà mọi phụ huynh mong ước, trở thành chàng trai tuyệt vời hoàn hảo của mọi cô gái, hay nói cách khác cậu bây giờ là người nổi tiếng. Trước sự thành công của cậu ấy tôi chợt nhận ra so với cậu ấy tôi không có gì cả chỉ là một đứa tầm thường, tôi chợt nhận ra khoảnhg cách giữa cậu và tôi ngày cành lớn, cậu như ngôi sao xa xôi tỏa sáng rực rỡ trên bầu trời đêm kia còn tôi chỉ là con sao biển nhỏ bé nằm sâu dưới lỏng biển chỉ dám trơ mắt mà nhìn ngắm ngôi sao kia, và tôi chợt nhận thấy tôi và cậu hoàn toàn không cùng một thế giới, chúng tôi như hai đường thẳng song song dù nhìn thấy nhau dành sự quan tâm cho nhau nhưng không bao giờ giao nhau được. Và kể từ giây phút đó tôi đã quyết định, một quyết định vô cùng đau đớn đối với tôi đó là tôi phải từ bỏ cậu, phải quên cậu đi, phải để cậu ra khỏi đầu óc của tôi có như vậy tôi mới tiếp tục con đường tương lai của mình chứ cứ mãi thế này thì chỉ có mình tôi ôm buồn đau mà chôn vùi tương lai của mình. Và cứ thế tôi dần để cậu ra khỏi suy nghĩ của mình.
Rồi tiệc trưởng thành của khối 12 cũng đến, thời gian qua đi nhanh thật mới đó mà thấm thoát ba năm trôi qua, giờ đây chúng tôi sắp phải chia xa không còn gặp nhau nữa bởi sau tiệc chia tay này chúng tôi mỗi đứa sẽ một nơi chuẩn bị cho kì thi đại học sắp tới. Ngày hôm đó mọi người ai cũng ăn mặc thật đẹp và lịch sự. Tại buổi lễ thầy Hiệu trưởng phát biểu rất nhiều điều cảm động làm học sinh chúng tôi cũng phải xúc động muốn khóc. Sau lời phát biểu của thầy Hiệu trưởng là phần phát biểu của đại diện học sinh và cậu được chọn làm đại diện. Cậu bước lên sân khấu với cái áo sơ mi màu xám cùng chiếc quần kaki màu kem, quần bỏ trong áo một cách chỉnh tề, phải nói trông cậu đẹp trai hơn bao giờ hết, các bạn nữ bên dưới ai cũng trầm trồ phấn khích. Cậu bình tĩnh tự tin phát biểu một cách dõng dạc, cậu quả thực là người rất có tư chất riêng đây là lần đầu tôi thấy cậu trên sân khấu, trông cậu trên kia tôi mới nhận thấy rằng cậu đã thật sự trưởng thành rồi không còn là tên ngốc nói nhiều nghịch phá khi xưa, không còn là cậu bạn cùng bàn hay gây phiền phức cho tôi nữa, cậu bây giờ là một người hoàn toàn khác. Thật sự tôi cảm thấy vui thay cho cậu ấy. Sau rất nhiều tiết mục sau giờ ăn liên hoan thì mọi người đều phải đối mặt với sự chia tay, mọi người ai cũng buồn có bạn còn khóc lóc luyến tiếc, còn có những cặp đôi nuối tiếc vì không được gặp nhau có khi họ phải chia tay vì có thể mỗi đứa phải mỗi nơi. Và tôi cũng vậy nhưng tôi chẳng thể làm gì bởi giữa chúng tôi thực sự chỉ có tình bạn chứ chưa hề có bất kì một cảm xúc xây xa nào khác, tất cả đều chỉ là tình cảm đơn phương một phía của tôi còn cậu thì chắc không có suy nghĩ gì về tôi cả. Tôi đứng trước mặt cậu nhìn cậu một hồi lầu mới nghĩ ra lời để nói, nhưng lúc nào cũng vậy cậu lúc nào cũng nhanh hơn tôi, cậu đưa tay ra trước mặt tôi, cười nói:
- Cảm ơn cậu nhiều, tin nhắn của cậu tôi nhận được nhưng vì bận quá nên cũng không thể trả lời. Dù sao thì cũng chúc cậu thi đậu vào trường đại học mà cậu muốn. Hẹn gặp lại cậu Hà Nhi!
Trước thái độ cũng như lời nói của cậu tôi cũng không biết nói gì nữa chỉ biết bắt tay cậu và nói:
- Tạm biệt cậu, Hà Văn!
Đó thanh xuân của tôi khép lại như vậy đó, thanh xuân của tôi đóng lại với bao nhiêu nuối tiếc, và điều đáng tiếc nhất là khi đó tôi đã không dũng cảm nói thật suy nghĩ của mình cho cậu biết để rồi tới tận sau này tôi mới biết mình không thể nào quên được cậu, để tự trách bản thân quá nhút nhát. Để cậu đi vào thanh xuân của tôi cũng là tôi để cậu đi ra khỏi nó cũng là tôi. Cậu dường như là những gì mà thanh xuân của tôi có. Và tôi cứ nghĩ như vậy là cậu đã hoàn toàn là ký ức thanh xuân của tôi nhưng thật không ai đoán trước được rằng cậu lại một lần nữa bước vào cuộc sống hiện tại của tôi, và nếu định mệnh đã sắp xếp như vậy thì lần này tôi nhất định sẽ không buông bỏ cậu thêm một lần nào nữa.
 

Hải_Mộc

Gà con
Tham gia
11/7/18
Bài viết
8
Gạo
0,0
Re: Thanh xuân của tôi có cậu
Những ngày gần đây ký ức của tôi không hiểu sao cứ ùa về mà cậu lại là nhân vật chính trong những trang ký ức của tôi. Có thể nói tôi có cảm tình với cậu từ năm lớp 11 thế nhưng sang đến năm 12 thì cái tên Hà Văn mới thật sự lưu ấn ký trong trí nhớ của tôi. Sang năm 12, thì học sinh nào cũng mang nặng tâm tư học hành để chuẩn bị cho kỳ thi lớn đó là kỳ thi đại học, và tôi cũng thế tôi cũng đang giành hết mọi suy nghĩ vào việc học. Mọi người trong lớp ai cũng bận bịu lo học và cậu cũng vậy nhưng có lẽ lựa chọn của cậu khác với mọi người trong lớp. Thay vì học những môn đại học thì cậu quyết định học môn chuyên để thi học sinh giỏi quốc gia bởi cậu muốn được tuyển thẳng. Phải! Cậu là người có hoài bảo lớn. Và năm nay cậu sẽ thực hiện mong ước của mình. Tôi thực sự nể phục cậu bởi cậu là người dám nghĩ dám thực hiện. Chính vì để thực hiện mục tiêu của mình nên cậu quyết định xin chuyển chỗ ngồi để được ngồi riêng thoải mái với việc học. Mà nói mới nhớ năm 12 này cậu ấy như người khác vậy cậu trở nên nghiêm túc hơn và cũng không còn trẻ con nữa, cậu như chững chạc lên rất nhiều. Việc cậu xin đổi chỗ thật sự làm tôi có hơi buồn vì tôi dường như đã quen với việc cậu lúc nào cũng náo nhiệt bên tôi nên bây giờ cảm thấy trống vắng thật. Vả lại đối với kẻ mang tâm tư như tôi thì việc ngồi xa cậu cũng làm tôi buồn khôn xiết. Nhưng biết làm sao đó là quyết định của cậu tôi tôn trọng và ủng hộ cậu.
Hôm đó là bữa cuối chúng tôi là bạn cùng bàn, cả hai đều đang dọn dẹp sách vở ra về, tôi dọn mà tâm hồn vứ đi đâu buồn không thể tả. Bỗng cậu nói:
- Nè! Heo mập cảm ơn cậu nhiều, thời gian qua tôi làm phiền cậu nhiều nhỉ. Bây giờ cậu được tự do rồi đó ngồi cho thoải mái vào!
Cậu vừa nói vừa cười một cách tươi rói. Còn tôi thì tự nhiên lại muốn khóc cũng chả hiểu bản thân bị gì nữa, cậu chỉ là đổi chỗ thôi mà, tôi vẫn có thể gặp cậu trong lớp, vẫn có thể nói chuyện và đùa giỡn với cậu mà tại sao lại buồn đến thế chứ. Cảm thấy mình càng lúc càng như đứa ngốc, nhưng tôi không thể khóc được càng không thể để cậu ấy phát hiện ra cảm xúc của bản thân nên tôi gắng gượng mà trêu lại:
- Đúng rồi cậu cứ đi đi! Dù sao thì cậu đi chỗ khác tôi càng cảm thấy vui, vốn bàn này là của riêng tôi là cậu chen vào đấy chứ. Bây giờ nó lại là của riêng tôi, chắc về nhà tôi thắp nhan ông bà vì đã phù hộ tôi tống khứ cậu đi chỗ khác.
Vừa nói tôi vừa gượng cười tỏ vẻ vui mừng. Nhưng không hiểu sao lúc ấy sắc mặt của cậu lại thay đổi không vui nữa mà có chút tức giận:
- Vậy sao?...Được rồi tôi về đây.
Nói xong câu vác cặp bước vội đi không nhìn tôi một cái. Vậy là tôi và cậu từ đó không ngồi chung nữa mà cậu từ đó cũng ít nói chuyện với tôi. Thái độ của cậu với tôi càng lạnh nhạt làm tôi càng buồn hơn. Cậu ta quả thật là đáng ghét mà lúc nào cũng chỉ biết làm tui phải suy nghĩ, suy nghĩ về cậu ấy, suy nghĩ cậu đang nghĩ gì về tôi hay có khi trong suy nghĩ của cậu không hề có sự xuất hiện của tôi. Rồi Tết Trung thu cũng đã đến. Năm nay trường tôi tổ chức lễ Trung thu với quy mô lớn. Các lớp 10 và 11 được phân làm lồng đèn Trung thu còn lớp 12 được phân chia đội để múa lân. Công việc học của lớp 12 thật sự rất nặng nề chính vì vậy khi có dịp này mọi người đều hăng hái tham gia. Tôi được xếp vào đội dân vũ múa cùng đoàn lân. Còn cậu thì được giao làm MC cho đêm Trung thu. Cũng đúng cậu có khả năng nói, tốt giọng nói dễ nghe, ngoại hình thì được đánh giá là chuẩn nên vai trò MC này cậu hoàn toàn xứng đáng. Tất cả mọi người đều rất tập trung và chăm chỉ luyện tập cho đêm Trung thu. Tuy nhiên đoàn lân chúng tôi còn có nhiệm vụ sau khi múa ở trường đêm lễ Trung thu thì phải ra nhà văn hóa múa cho các em nhỏ ở nhà tình thương của tỉnh chính vì vậy sau khi múa xong ở trường mọi người phải đi ngay. Tôi thật sự rất tiếc bởi tôi muốn trông thấy cậu ấy trong ai trò MC nhưng chúng tôi phải đi ngay nên chẳng kịp xem gì. Đêm đó cậu cũng cùng đoàn lân khuâng vác vật dụng múa lân từ trường ra xe. Lúc đó tôi đang chật vật trèo lên chiếc xe tải để cùng đi với mọi người, quả thật tôi không thể trèo lên nổi cái xe thì cao còn tôi thì với cái quần jin ôm không nhấc chân cao lên được. Đang khóc dở chết dở bông có người ôm eo tôi nhấc lên. Tôi giật mình quay lại thì thấy cậu, cậu không nói gì cả chỉ đứng đó một lúc, tôi cũng đang bối rối không biết nói gì, cả hai cứ đứng đó như thể xung quanh không có ai chỉ có hai chúng tôi đứng đó mà im lặng mãi cho đến khi nhóm trưởng đội lân kêu khẩu hiệu xuất phát tôi mới giật mình quay đi lúc quay lưng đi tôi có nghe thấp thoáng điều gì đó mà cậu nói với tôi:
- Cẩn thận nhé!
Lúc đó tôi không tin vào tai mình không biết là mình nghe nhầm hay là do tôi tưởng tượng nhưng thật sự tôi đã nghe thấy cậu ấy. Giọng nói của cậu không lớn, nó ấm áp có chút ngọt ngào có chút quan tâm, câu nói đó cứ như thủ thỉ vào tai tôi vậy. Khi tôi hoàn hồn lại thì xe đã đi xa tôi nhìn lại thì không còn thấy cậu nữa. Nhưng dù có thật hay không thì tôi vẫn cảm thấy lòng mình hạnh phúc vì đã nghe được câu nói đó.
Sau hôm đó thì tôi không gặp cậu nữa bởi sau hôm đó cậu cùng đội tuyển học sinh giỏi của tỉnh đi ra Hà Nội học bồi dưỡng để chuẩn bị cho kỳ thi học sinh giỏi Quốc gia. Và cứ như thế chúng tôi không gặp nhau suốt cả học kỳ một. Sau kỳ nghỉ Tết chúng tôi có nghe tin cậu đã được giải nhì trong kì thi học sinh giỏi Quốc gia. Cả lớp ai cũng mừng cho cậu ấy và tôi cũng vậy, tuy nhiên tôi lại càng buồn hơn bởi nếu như vậy cậu phải tiếp tục học ôn cho kỳ thi Quốc tế vậy là có khi tôi không được gặp cậu thêm một thời gian dài nữa. Tối hôm đó tôi muốn gửi tin chúc mừng cậu, nhưng tôi cứ chần chừ mãi chẳng biết phải viết gì chúc cậu, tôi cũng muốn nói rằng tôi nhớ cậu nhưng có cho gan trời tôi cũng không dám. Đây quả thực là yêu đơn phương bao giờ cũng rước khổ vào thân. Loay hoay một lúc tôi cũng cầm điện thoại lên và nhắn vài chữ cực đơn giản:" Chúc mừng cậu". Nhưbg tin nhắn của tôi vẫn không thấy được tin đáp lại, cỡ tầm 15 phút sau mới có tin trả lời lại nhưng lại là tin nhắn của Viettel. Thật đau lòng mà, cậu ấy bơ tin nhắn của tôi, lúc ấy tôi nghĩ mình sẽ không bao giờ nhắn cho cậu ta thêm một tin nào nữa, không thèm quan tâm cậu nữa. Rồi kì thi học sinh giỏi quốc gia đã xong cậu đã đậu vào top cao và đạt được huy chương bạc học sinh giỏi hóa Quốc tế. Quả thực đây chính là minh chứng cho việc cậu được tuyển thẳng vào bất kì trường đại học nào mà cậu muốn. Nhưng tuyệt vời hơn cậu đã được một trường đại học ở Pháp trao học bổng du học ngay sau khi hoàn thành THPT. Đây là tin vui của toàn trường và toàn tỉnh từ khi đó cậu được lên báo liên tục, cậu như tấm gương sáng giá của rất nhiều người, cậu trở thành đứa con vàng mà mọi phụ huynh mong ước, trở thành chàng trai tuyệt vời hoàn hảo của mọi cô gái, hay nói cách khác cậu bây giờ là người nổi tiếng. Trước sự thành công của cậu ấy tôi chợt nhận ra so với cậu ấy tôi không có gì cả chỉ là một đứa tầm thường, tôi chợt nhận ra khoảnhg cách giữa cậu và tôi ngày cành lớn, cậu như ngôi sao xa xôi tỏa sáng rực rỡ trên bầu trời đêm kia còn tôi chỉ là con sao biển nhỏ bé nằm sâu dưới lỏng biển chỉ dám trơ mắt mà nhìn ngắm ngôi sao kia, và tôi chợt nhận thấy tôi và cậu hoàn toàn không cùng một thế giới, chúng tôi như hai đường thẳng song song dù nhìn thấy nhau dành sự quan tâm cho nhau nhưng không bao giờ giao nhau được. Và kể từ giây phút đó tôi đã quyết định, một quyết định vô cùng đau đớn đối với tôi đó là tôi phải từ bỏ cậu, phải quên cậu đi, phải để cậu ra khỏi đầu óc của tôi có như vậy tôi mới tiếp tục con đường tương lai của mình chứ cứ mãi thế này thì chỉ có mình tôi ôm buồn đau mà chôn vùi tương lai của mình. Và cứ thế tôi dần để cậu ra khỏi suy nghĩ của mình.
Rồi tiệc trưởng thành của khối 12 cũng đến, thời gian qua đi nhanh thật mới đó mà thấm thoát ba năm trôi qua, giờ đây chúng tôi sắp phải chia xa không còn gặp nhau nữa bởi sau tiệc chia tay này chúng tôi mỗi đứa sẽ một nơi chuẩn bị cho kì thi đại học sắp tới. Ngày hôm đó mọi người ai cũng ăn mặc thật đẹp và lịch sự. Tại buổi lễ thầy Hiệu trưởng phát biểu rất nhiều điều cảm động làm học sinh chúng tôi cũng phải xúc động muốn khóc. Sau lời phát biểu của thầy Hiệu trưởng là phần phát biểu của đại diện học sinh và cậu được chọn làm đại diện. Cậu bước lên sân khấu với cái áo sơ mi màu xám cùng chiếc quần kaki màu kem, quần bỏ trong áo một cách chỉnh tề, phải nói trông cậu đẹp trai hơn bao giờ hết, các bạn nữ bên dưới ai cũng trầm trồ phấn khích. Cậu bình tĩnh tự tin phát biểu một cách dõng dạc, cậu quả thực là người rất có tư chất riêng đây là lần đầu tôi thấy cậu trên sân khấu, trông cậu trên kia tôi mới nhận thấy rằng cậu đã thật sự trưởng thành rồi không còn là tên ngốc nói nhiều nghịch phá khi xưa, không còn là cậu bạn cùng bàn hay gây phiền phức cho tôi nữa, cậu bây giờ là một người hoàn toàn khác. Thật sự tôi cảm thấy vui thay cho cậu ấy. Sau rất nhiều tiết mục sau giờ ăn liên hoan thì mọi người đều phải đối mặt với sự chia tay, mọi người ai cũng buồn có bạn còn khóc lóc luyến tiếc, còn có những cặp đôi nuối tiếc vì không được gặp nhau có khi họ phải chia tay vì có thể mỗi đứa phải mỗi nơi. Và tôi cũng vậy nhưng tôi chẳng thể làm gì bởi giữa chúng tôi thực sự chỉ có tình bạn chứ chưa hề có bất kì một cảm xúc xây xa nào khác, tất cả đều chỉ là tình cảm đơn phương một phía của tôi còn cậu thì chắc không có suy nghĩ gì về tôi cả. Tôi đứng trước mặt cậu nhìn cậu một hồi lầu mới nghĩ ra lời để nói, nhưng lúc nào cũng vậy cậu lúc nào cũng nhanh hơn tôi, cậu đưa tay ra trước mặt tôi, cười nói:
- Cảm ơn cậu nhiều, tin nhắn của cậu tôi nhận được nhưng vì bận quá nên cũng không thể trả lời. Dù sao thì cũng chúc cậu thi đậu vào trường đại học mà cậu muốn. Hẹn gặp lại cậu Hà Nhi!
Trước thái độ cũng như lời nói của cậu tôi cũng không biết nói gì nữa chỉ biết bắt tay cậu và nói:
- Tạm biệt cậu, Hà Văn!
Đó thanh xuân của tôi khép lại như vậy đó, thanh xuân của tôi đóng lại với bao nhiêu nuối tiếc, và điều đáng tiếc nhất là khi đó tôi đã không dũng cảm nói thật suy nghĩ của mình cho cậu biết để rồi tới tận sau này tôi mới biết mình không thể nào quên được cậu, để tự trách bản thân quá nhút nhát. Để cậu đi vào thanh xuân của tôi cũng là tôi để cậu đi ra khỏi nó cũng là tôi. Cậu dường như là những gì mà thanh xuân của tôi có. Và tôi cứ nghĩ như vậy là cậu đã hoàn toàn là ký ức thanh xuân của tôi nhưng thật không ai đoán trước được rằng cậu lại một lần nữa bước vào cuộc sống hiện tại của tôi, và nếu định mệnh đã sắp xếp như vậy thì lần này tôi nhất định sẽ không buông bỏ cậu thêm một lần nào nữa.
Umk! Tại lần đầu viết nên mình không rành cho lắm. Cảm ơn bạn đã nhắc nhở :)
 
Bên trên