Truyện ngắn Thế nào là yêu? - Cập nhật - HyNinh

Hy-Ninh

Gà con
Tham gia
30/5/20
Bài viết
8
Gạo
0,0
Tên truyện: THẾ NÀO LÀ YÊU?
Tác giả: HyNinh
Tình trạng sáng tác: Đang sáng tác | Tình trạng đăng: Cập nhật
Lịch đăng: một chương/tuần
Thể loại: Ngôn tình
Độ dài: 40 chương
Giới hạn độ tuổi: Không | Cảnh báo nội dung: Không​

GIỚI THIỆU
Nếu hôm nay tôi cô đơn, tôi không có người đồng hành thì... cứ sống vui vẻ thôi. Tan làm, em đón chuyến xe sớm nhất, phi về nhà và tận hưởng cái sự “riêng tư” của bản thân. Cô đơn không hề đáng sợ, mà có thứ đáng sợ hơn nữa cơ, đó chính là có người đồng hành mà sao trong lòng vẫn thấy cô đơn....
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Hy-Ninh

Gà con
Tham gia
30/5/20
Bài viết
8
Gạo
0,0
Re: Thế nào là yêu? - Cập nhật - HyNinh
Chương 1: Sự cố bất ngờ

‘Nhận thấy sư khiêu khích trong ánh mắt của ả ta, nàng nhẹ nhàng mỉm cười, gió xuân được dịp nổi lên khiến vẻ đẹp của nàng càng trở nên dịu dàng, không tranh đấu cũng không ganh đua. Sự ganh ghét dần ăn sâu vào tim, ả chỉ muốn nhào tới xé nát khuôn mặt đang thu hút mọi sự chú ý kia. Nhưng thể diện đã kìm hãm ả hành động, cố giữ lấy sự bình tĩnh, ả hối thúc:

-Kìa, muội muội, tại sao muội còn không lên cùng ta đàn múa. Hay là muội… -Ả bắt đầu giở trò tỏ ra đáng thương rẻ tiền của mình. Từ trong phủ ra đến ngoài phủ, nàng đã phải nhìn cảnh này quá nhiều rồi.cảm thấy…rất chán. Bạch liên hoa không còn trò nào mới hơn?

-Tỷ tỷ của muội, muội chỉ đang nghĩ xem sẽ đàn khúc gì để phù hợp với vũ điệu của tỷ, tỷ đừng nôn nóng, kẻo…hỏng việc.

-Muội đàn như thế nào ta vẫn sẽ theo kịp, muội nhanh lên đây. -Ả nóng lòng đến mức không suy nghĩ, muốn nhìn nàng bị bẻ mặt đến vậy sao?

Nàng mỉm cười nhẹ ‘Đạt thành’, từ tốn bước đến bên cạnh bàn đá đặt đàn tranh, ngồi xuống còn tay phải thì nhẹ nhàng nâng lên, những ngón tay khum lại, ngón tay đeo nhẫn tì nhẹ lên cầu đàn tạo âm thanh.Tỷ của nàng cũng chuẩn bị với những tư thế khởi đầu đẹp nhất. Bắt đầu tình khúc theo tiết tấu chẫm rãi, ả tuy không ngờ nàng có thể đàn nhưng cũng mừng thầm vì giờ ả là người nổi bật nhất. Khi đang hòa theo nhịp điệu, ả bất ngờ khi những bước nhảy dần trở nên nhanh hơn, ả không còn điều khiển được tay chân, cứ theo âm điệu mà múa. Cái này gọi là ‘Múa may quay cuồng’. Nàng phiêu theo âm sắc của tình khúc cứ theo thế mà gẩy đàn, cũng như có như không nhìn tỷ của mình đang dần trở nên hỗn loạn. Nó đúng là một tình khúc,lúc yêu nhau thì ngọt ngào, say đắm khiến con người đắm chìm trong giấc mộng đẹp. Nhưng một khi chia tay, trong lòng chỉ toàn là cơn sóng ngầm, không ngừng…không ngừng vỗ về vết thương cũ, càng ngày càng đau đớn, một chút đau…từng chút một.

Kết quả vũ khúc kết thúc không có hậu cho lắm. Tuy được Hoàng Thượng và Hoàng Thái Hậu ban tặng lễ vật nhưng ả vẫn cảm thấy mất hết mặt mũi. Ả ánh mắt căm phẫn nhìn về phìa nàng, muốn đến chỗ nàng để hỏi tội nhưng vì điệu múa lúc nãy mà chân tay trở nên bủn rủn. Nàng cũng không cần để ý đến ả. Muốn hại nàng…là ả tự chui đầu vào rọ, đừng trách nàng. Có điều nàng không ngờ rằng, sự việc hôm nay đã thu hút sự chú ý của một số người nào đó. Khiến nàng dù có vì đau sinh hận, nhưng may có chàng xoa dịu vết thương nàng.’

-Haizz, xong chương mười, mai đọc tiếp. –Gấp lại cuốn tiểu thuyết,cô hoạt động tại chỗ một lát, ngồi lâu khiến thân thể cô mỏi nhừ, chân cũng đông cứng luôn. Tê rân rân….Cô là Tô Hạ Hạ, không bạn trai nhưng có nghề nghiệp.Sở thích không có gì khác biệt so với mọi người, ngoại hình càng không. Chỉ có một điều duy nhất khiến cô đặc biệt hơn người khác là từ lúc sinh ra tới giờ cô chưa từng có…bạn trai. Ở cái tuổi mười tám, cô còn mơ mộng sẽ có một mối tình như trong tiểu thuyết ngôn tình, nhưng trải qua bốn năm đại học, ra trường rồi đi làm cô cũng ngừng nghĩ về nó. Đến thì đến thôi...Càng trưởng thành, dường như con người càng quen với cô đơn, càng không nghĩ nhiều về tại sao mình vẫn còn cô đơn? Một mình đi ăn, đi xe buýt, đeo tai nghe, thích lắm! Còn hơn trong biển người, mình vẫn ôm nỗi cô đơn...Tiểu thuyết vẫn mãi là tiểu thuyết...

-Nhưng phải công nhận cuốn này hay thật, mai phải đọc tiếp nữa, giờ mình buồn ngủ quá. –Nói vậy thôi, nhưng vẫn không tự chủ bấm điện thoại thêm tý xíu rồi mới ngủ được...

Sáng tầm sáu giờ sáng là báo thức đã reng không ngừng, không biết là ai đặt. Thằng em trời đánh của cô chứ không ai. Nó chỉ giỏi có cái trò phá đồng hồ báo thức của cô thôi. Lỡ thức sớm rồi, qua đập thằng em một trận, cô mới đi vệ sinh cá nhân, thay quần áo công sở rồi xuống bếp lo chuẩn bị đồ ăn sáng cho gia đình. Buổi sáng đơn giản, nhanh, gọn, lẹ thì chỉ có món trứng ốp lết ăn với sandwich thôi.

-Chị ơi, không đổi món khác được ạ?

-Đổi em thì được. –Nghe câu trả lời nó im bặt, không dám hó hé, nó biết tình bà chị nói là làm, huhu, sợ quá!

Thấy thằng em ngoan ngoãn, cô vừa lòng hêt sức, khuyến mãi xoa đầu nó vài cái rồi mới đi làm. Hôm nay cô không đi xe máy, muốn đi xe buýt, dù sao cũng còn sớm, lên xe buýt, cũng là cảm giác ấy...đeo chiếc tai nghe, ngồi nhìn ra cửa kính, nhìn xe cộ tấp nập, nhìn đến quen mắt nhớ luôn cả cô bán chè hay bày ra bên vỉa hè. Cũng có bữa đến cô ăn, ngon cực, cô bán chè còn dễ thương nữa chứ. Cô còn bắt gặp một con mèo đen, là đen huyền ấy, cô chỉ nhìn thấy mỗi đôi mắt hẹp xanh sâu thắm của nó thôi. Đối với động vật, cô cũng để ý lắm, hễ thấy động đậy là nhìn liền, hôm nay thấy một con mèo đen còn đối mắt với nó. Cô đeo khẩu trang không biết nó có thấy cô đang cười thân thiện với nó không? Chứ nó nhìn cô không có chút thiện cảm nào rồi đó.

Cũng sắp đến trạm, cô chuẩn bị sửa soạn lại để xuống xe nhanh chóng. Đứng chờ ở cửa sau, khi xe dừng lại, cô do một phút lơ là nên không giữ được thăng bằng, trượt té xuống cầu thang xe buýt ngã ra ngoài. Cô dần cảm thấy mơ hồ, chỉ thấy cơn buồn ngủ ập tới rất nhanh, chỉ vừa cảm nhận trời đất xoay chuyển, trên đầu có gì ươn ướt thì cô đã chìm vào giấc ngủ sâu. Cô không còn ý thức được mọi thứ xung quannh. Giấc ngủ như đưa cô hồn lìa khỏi xác, cô không còn cảm thấy được thân thể, da thịt của mình. Chỉ biết mình chợt nhẹ hẳn đi. Chuyện này là sao? Không lẽ cô phải lìa xa cõi đời sớm vậy sao? Khổ không biết sao cho hết....
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Hy-Ninh

Gà con
Tham gia
30/5/20
Bài viết
8
Gạo
0,0
Re: Thế nào là yêu? - Cập nhật - HyNinh
Chương 2: Tôi là ai? Và đây là đâu?

-Ngươi có muốn được sống thêm lần nữa không?

-Tôi luôn quý trọng cuộc sống này.

-Tốt, ta sẽ cho ngươi một cơ hội. Đừng làm ta thất vọng.

Trong miền ký ức mơ hồ, cô thấy một cô gái mặc trang phục cổ trang, nước mưa không ngừng vùi dập thân thể nhỏ bé của cô gái ấy, nhưng cô ấy dường như bỏ quên mọi thứ, đôi mắt vô hồn nhìn xuống hồ nước, như cảm nhận được gì cô ấy quay lại hướng cô đang quan sát, đôi mắt ấy khiến cô đột nhiên lạnh lẽo, trái tim khẽ đau. Bất ngờ, nàng nhảy xuống hồ, cô định vươn tay nằm lấy nàng nhưng mọi thứ cô chạm đến đều bị xuyên qua, cô giương mắt nhìn nàng giãy giụa trong nước rồi chìm dần xuống đáy sâu. Cô cảm thấy toàn thân bất lực, dù không biết nàng là ai nhưng cứ phả trơ mắt nhìn nàng từ giã cõi đời khiến cô không thể không day dứt.Ngã khuỵu xuống nền đất, cô ngất đi trong sự mệt mỏi…

-Nước… –Khẽ thều thào, cổ họng cô rát quá không thể phát ra tiếng rõ rang, cô cần nước. Ngay lập tức, có một dòng nước mát chảy vào khóe miệng cô, dần tỉnh lại sau cơn mê, cô mở mắt. Ánh mặt trời khiến cô khó chịu, chắc là vì lâu rồi mắt cô đã không tiếp xúc với anh sang. Định thần lại, cô nhìn xung quanh, thấy mọi vật sao lạ lẫm? Đến cả cách bài trí căn phòng này cũng như thời xưa cổ vậy? Nhìn lại người phụ nữ mỉm cười nhẹ nhõm trong khi khuôn mặt đã tràn đầy nước mắt đang ngồi cạnh cô, trang phục của người này cũng rất lạ. Cô không hiểu…

-May quá! Tiểu thư tỉnh rồi.

-Y Nhi, cuối cùng con cũng tỉnh. –Giọng nói của người phụ nữ này khiến cô cảm thấy trong long bỗng nhiên ấm áp…

-Đây là đâu ạ? –Giờ cô không biết nên xưng hô thế nào, cô chưa rõ người này có quan hệ gì với mình, không lẽ….cô trọng sinh về cổ đại sao?

-Đây là khuê phòng của con? Y Nhi, chẳng lẽ…khi rơi xuống hồ nước, đầu con bị va chạm sao? Để mẫu thân xem xem đầu con có bị thương không? –Người nhanh chóng tiến gần đến xem xét đầu cho cô. Cô còn hơi bỡ ngỡ vì tự nhiên mình xuất hiện một người mẹ, là mẹ của thân thể này sao? Cô còn chưa kịp thích ứng được, lỡ người phụ nữ phát hiện ra mình không phải là khuê nữ của bà ấy thì sao?

-M…mẫu thân, con không sao đâu ạ. Con hơi mệt, muốn ngủ.

-Vậy mẫu thân đi sắc thuốc cho con, con nghỉ ngơi đi. –Thấy khí sắc cô nhợt nhạt, người thân là mẫu thân cũng muốn cô được nghỉ ngơi, còn bản thân thì đến phòng bếp tự tay sắc thuốc cho con.

Nói là ngủ nhưng lòng cô không sao yên được? Cô chắc rằng mình đã xuyên không nhưng đây là đâu? Cô không hiểu gì về nơi này cả? Hay nên giả mất trí nhớ? Nãy giờ cô mới để ý thì ra cô có một tỳ nữ đứng phía sau rèm, chắc phải điều tra thông tin từ cô nhóc này.

-Này, em…tên là gì nhỉ?

-Tiểu thư, không lẽ người không nhớ em sao? Em là Linh nhi đây tiểu thư. –Cô bé đột nhiên hoảng hốt quỳ rạp bên giường đến nắm lấy tay cô. Phút chốc ánh mắt đã giàn giụa nước mắt khiến cô khó xử vô cùng.

-À,à, Linh nhi, em đừng quỳ như vậy, ta chỉ là quên một số chuyện thôi, em có thể kể ta nghe được không? –Nhẹ nhàng giải thích cho Linh nhi hiểu, thấy em ấy bình tĩnh lại cô cũng yên tâm.

Qua lời kể của Linh nhi, thân thể này của cô tên là Trương Hy Y, là con gái của một thương nhân có tiếng, hồi xưa hay có vụ tam thê tứ thiếp nhưng cha cô một lòng với mẹ cô, nên hiện giờ chỉ có một nhà ba người, hạnh phúc mĩ mãn. Tới đây cô không nhịn được mỉm cười, đỡ phải tranh đấu, nhưng mà chi tiết này, quen quen, hình như cô từng đọc ở đâu đó rồi.

-Đúng rồi, là cuốn sách đó.

-Sách gì ạ?

Trong bàng hoàng, cô hét lên thành tiếng. Không phải là cô xuyên vào cuốn tiểu thuyết mà cô đang đọc dang dở đó sao? Nữ phụ qua đường hình như cũng tên Trương Hy Y, vì yêu bị phản bội mà nhảy hồ tự tử. Đúng chất qua đường, chẳng có một chút dính dáng gì đến nam chính, nữ chính…Nhưng giờ người đó là cô. Khóc không ra nước mắt.

-À, không có gì đâu. Em kể tiếp đi.

Nghe Linh nhi kể tiếp, cô cũng từ từ hiểu rõ ra mọi chuyện ở đây. Thở phào vì trong cuộc đời cô sẽ không có drama như nam, nữ chính. Chỉ cần vứt bỏ một tên tra nam mà thôi. Rồi cứ thế sống một cuộc sống bình thường tới già.

Nghĩ như vậy khiến cô dễ dàng đi vào giấc ngủ không lo nghĩ. ‘Trương Hy Y, cô yên tâm, tôi sẽ thay cô sống tiếp phần còn lại, thay cô chăm sóc cha mẹ cô, họ là người tốt, còn chuyện tên tra nam đó, nhất định một ngày tôi sẽ đòi lại công đạo cho cô.’

‘Cảm ơn cô, Trương Hy Y’
 

Hy-Ninh

Gà con
Tham gia
30/5/20
Bài viết
8
Gạo
0,0
Re: Thế nào là yêu? - Cập nhật - HyNinh
Chương 3: Bắt đầu kế hoạch

Xuyên tới đây hẳn một tuần rồi, cô cũng dần quen với cách sinh hoạt nơi này. Ban đầu cô còn vụng về trong chuyện lễ nghi, cha cô tuy khá nghiêm khắc nhưng thấy cô vừa khỏi bệnh cũng thương lắm, nên bỏ qua cho cô hết lần này tới lần khác. Cô cũng tự thấy mình cần cải thiện chuyện này nên một tuần này cô học hỏi được rất nhiều. Nên giờ cũng ra dáng tiểu thư đài các.

-Linh nhi, ta chán quá.

-Tiểu thư, người có muốn đi gặp các vị tiểu thư khác để chuyện trò không ạ?

-Không, ta nghĩ ta không hợp. A, hay chúng ta cùng ra ngoài chơi đi. –Đúng rồi, cô ở trong phủ suốt, chưa từng được nhìn thấy thế giới bên ngoài bốn bức tường thành này.

-Tiểu thư, không được đâu ạ, lão gia mà phát hiện sẽ bị phạt mất.

-Không sao, muội không nói, ta không nói thì ai biết.

-Nhưng mà tiểu thư…

-Thôi mà, nghe lời ta, đi kiếm cho ta hai bộ y phục nam. –Linh nhi còn muốn nói thêm gì đó nhưng đã bị cô chặn miệng, cô nàng chỉ đành ỉu xìu tuân mệnh đi tìm y phục.

Trong lúc chờ đợi, cô từ trên đầu lấy xuống một chiếc trâm cài bằng ngọc, thật ra nàng cũng rất giản dị, thường chỉ cài trâm, vấn tóc gọn gàng mà thôi chứ không kiểu cầu kì, khuôn mặt cũng chỉ thoa nhẹ một lớp phấn mỏng, đôi môi khẽ chạm son nhìn có sức sống một chút. Đúng là một tiểu cô nương nhẹ nhàng, thanh thoát. Âm thầm tán thưởng dung nhan của thân thể này, đúng lúc Linh nhi cũng tìm thấy được y phục, cô cầm lấy một bộ thay ra. Linh nhi cũng đi thay luôn bộ còn lại.

-Ừm, khá hợp đấy chứ. –y phục này chủ đạo là màu xám, không quá rườm rà vì được thắt lưng thu lại, nhìn giống như những anh hùng kiếm hiệp vậy, hoạt bát, nhanh nhẹn. Vấn lại tóc, cô cảm thấy rất hài lòng, nhìn mình rất ra dáng trang nam tử.

-Thư đồng của ta, sao còn không ra diện kiến? –Cô chắc là Linh nhi đang ngại nên không dám ló mặt ra, cô bé ngốc này chắc lần đầu mặc giả trang nam nhân đây mà.

-Tiểu…thư.

-Thư đồng của ta xinh xắn quá nhỉ.

-Tiểu thư, đừng chọc em nữa.

-Nói lại. –Dùng quạt khẽ nâng cằm Linh nhi, bày ra bộ mặt phong tình vô số khiến cô nàng nhỏ đỏ chín mặt, khóc không ra nước mắt với cô tiểu thư tinh nghịch nhà mình ‘Tiểu thư a, người cũng thật là quá soái đi’

-Công…tử.

-Linh nhi ngốc, đi thôi.

Ra ngoài bằng cách nào đây? Cửa chính, nếu muốn bị phát hiện? Cửa phụ, có người canh gác? Nên cách tốt nhất là…trèo tường.

-Không được đâu tiểu thư, người là con gái sao có thể trèo tường được ạ?

-Nhưng giờ ta là nam nhân mà. Linh nhi, ôm chặt lấy ta.

Linh nhi nghe lời ôm chặt lấy tiểu thư nhà nàng, chỉ thấy trong một phút chốc từ mặt đất, nàng đã ở trên thành tường.

-Tiểu thư, người biết võ sao?

-Suỵt, nhỏ tiếng thôi. –‘Cô bé này, tụi mình là đang trốn đi, la lớn như vậy là muốn bị phát hiện sao?’

Biết mình hơi lớn tiếng, Linh nhi im bặt cùng tiểu thư nhảy xuống ra bên ngoài.

-Ta không biết võ, ta chỉ biết khinh công. –Cười tươi với khuôn mặt còn ngơ ngác của Linh nhi, cô bắt đầu chuyến đi khám phá của mình.

‘Woa, nhộn nhịp quá’ Cô không ngờ bên ngoài phố lại tấp nập đến vậy, đủ đầy các loại hàng quán, nhiều nhất là đồ ăn a, đúng là thiên đường. Thích thú khiến cô bay nhảy từ quán này sang quán khác, món này sang món khác. Nào là hồ lô, màn thầu, bánh quế hoa, sủi cảo, mì trường thọ, lạc, đậu phụ thối,…Ôi, thích chết mất. Nhưng cô vẫn không quên kéo theo Linh nhi sợ cô nhóc lạc đường cũng là thay cô trả tiền.

-Tiểu…Công tử, em ăn hết nổi rồi.

-Nhưng chúng ta mới đi hết có nửa con phố à.

-Công tử, người muốn ăn tiếp sao?

-Ừm. –Nhìn vào ánh mắt ngây thơ vô số tội của tiểu thư, Linh nhi khóc ròng, ăn nhiều quá sẽ bội thực mất.

-Thôi được rồi, nhìn em kìa, ta đi tiếp nhưng chỉ xem thôi, không ăn.

Được câu nói của tiểu thư khiến Linh nhi an tâm, không phải ăn là được.

-Ngọc bội này…khá đẹp đấy, bao nhiêu vậy ông chủ?

-Công tử thật có mắt nhìn, ngọc bội này được mang về từ Cao Ly, giá chỉ mười lượng bạc.

-Mười lượng bạc, phải không? Ta thấy tuy nó được chạm khắc khá tinh xảo nhưng…không phải ngọc thật. –Khẽ cười nhìn mặt ông chủ đang dần biến sắc, cô cũng muốn kết thúc việc này, đưa ra một cái giá hợp lý.

-Năm lượng, ông chủ thấy sao?

-Vị công tử này, ngài cam đoan vào đâu mà nói đây là ngọc giả, tôi buôn bán ở đây mười năm rồi, chưa từng lừa gạt ai.

-Chưa từng hay đã lừa quá nhiều. Miếng ngọc này trọng lượng…không đúng, cảm giác cầm…không đúng, vết trầy xước…càng không đúng. –Từng câu nói của cô khiến ông chủ không ngừng chảy mồ hôi, bao nhiêu năm trong nghề, ông luôn tự tin bán đồ giả vì đa phần bán cho những tiểu thư, phu nhân. Nay gặp phải một tên nam nhân mua ngọc bội lại còn biết nhìn ngọc khiến ông sợ hãi.

-Miếng ngọc bội này…ta muốn nó. –Đột nhiên từ phía sau vang lên một giọng nói của nam tử, không hiểu sao trái tim khẽ rỉ máu, tiếng nói này…sao quen thuộc đến vậy.

-T…Công tử, người không sao chứ?

-Ta không sao. Em đừng lo.

Linh nhi lo lắng khi thấy tiểu thư nhà mình khuôn mặt dần nhợt nhạt, nhìn lại phía sau, Linh nhi giật mình kéo cô sang một bên nói nhỏ vào tai cô.

-Tiểu thư, là tên chết bầm đó.

-Là ai?

-Là…là Thập Nhất Lãng. –Linh nhi ngay cả khi nói tên hắn cũng cảm thấy buồn nôn, giờ cô bé cũng hiểu tại sao tiểu thư lại như vậy? Chắc là…vẫn còn chưa dứt tình cảm với hắn.

-Ừm, cảm ơn em. –Là Thập Nhất Lãng, người nam nhân gián tiếp hủy hoại Trương Hy Y, hèn gì trái tim cô lại cảm thấy khó thở đến vậy, nhưng không có sự lưu luyến, giờ lý trí cô tràn ngập sự thù hận, cô thích điều đó, loại cặn bã này phải…trừng trị mới được. Bình ổn lại cảm xúc đang dâng trào trong tâm trí. Cô tiến đến gần hắn, nhìn thấy khuôn mắt hắn chỉ hận không thể trực tiếp xuống tay với hắn…

-Vị công tử này, là tôi đặt chủ ý với nó trước, với lại…năm mươi lượng bạc, không biết công tử có đủ khả năng đế thu giữ nó không?

-Ngươi…Đây, năm mươi lượng, giờ nó là của ta. –Hắn nhanh chóng ném hầu bao về phía ông chủ, giựt lấy miếng ngọc bội trên tay cô rồi tức giận bỏ đi. Đúng là tra nam, dễ bị khiêu khích.

-Đạt thành. –Khẽ cười nhẹ nhìn theo bóng lưng thô kệch của hắn, thỏa mãn vô cùng, miếng ngọc đó đã bị cô lúc nãy kiểm tra đã làm xước, lại còn là đồ giả. Với trí thông minh của hắn không biết lúc nào mới nhận ra.

Ông chủ tuy hơi bất ngờ nhưng cũng không lên tiếng, dù sao đây cũng là một món hời cho ông.

-Năm lượng, ta muốn lấy miếng này.

-Nhưng đó là ngọc thật.

-Ta biết…năm lượng, Linh nhi, trả tiền. –Ông chủ đau đớn nhìn miếng ngọc thật bị lấy đi, có được ắt sẽ có mất, vị công tử này…đủ độc.

-Chưa đủ đâu, chỉ mới là một trò chơi nhỏ.

-Công tử, người đúng là lợi hại.

-Linh nhi ngốc, ta đói rồi.

-Hả? Tiểu thư lại đói, muội không muốn bay qua bay lại nữa đâu.

-Vậy ta vào tửu lầu ăn, được không?

-Dạ, công tử là nhất. –Đang ỉu xìu Linh nhi hai mắt sáng rỡ lên, nàng chưa bao giờ được vào tửu lầu ăn cả vì từ nhỏ gia đình Linh nhi rất nghèo, nàng bị xem như một món hàng bán cho thương nhân, nhưng ông trời phù hộ, nàng được vào phủ Trương gia chăm sóc tiểu thư, cuộc sống mới đỡ cùng cực hơn một chút, vì lão gia, phu nhân đều là người tốt, còn tiểu thư là tốt nhất.

- Thất ca,ca đang nhìn gì mà chăm chú vậy? Đến đệ ngồi đối diện cũng quên mất. –Cố tỏ ra cực kì ủy khuất trước mặt người đối diện nhưng người ấy không quan tâm, cứ không ngừng quan sát bên ngoài cửa sổ.

-Đệ bị bỏ rơi, Thất ca không quan tâm đệ.

Cũng không nhận được câu hồi đáp, Thập đệ vô cùng vô cùng ấm ức…

-Tinh nghịch.

-Thất ca nói đệ ạ?

-Không. –Người nãy giờ không để tâm đột nhiên lên tiếng nhưng đôi mắt vẫn dõi theo bóng dáng của ai đó ngoài cửa sổ. Tất cả những gì diễn ra bên dưới phố đều được một người thu hết vào tầm mắt.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Hy-Ninh

Gà con
Tham gia
30/5/20
Bài viết
8
Gạo
0,0
Re: Thế nào là yêu? - Cập nhật - HyNinh
Chương 4: Gặp thích khách

-Mời nhị vị công tử lên lầu.

Tửu lầu vào giờ ngọ khá đông nên không còn chỗ ngồi nữa, phải lên lầu, nhưng cũng tốt vì trên này khá yên tĩnh.

-Tửu lầu ngươi món gì ngon nhất?

-Thưa khách quan, món ăn nổi tiếng ở đây là Phật Nhảy Tường ạ.

-Vậy ta muốn một phần Phật Nhảy Tường thêm món Kim Ngọc Mãn Đường và Nhị thập tứ kiều minh nguyệt dạ.

-Xin khách quan chờ một chút.

Sau khi tiểu nhị lui xuống, cô mới nhớ đến một món khiến cô khá ấn tượng, nhớ đến lại thèm.

-Linh nhi, em giúp ta đi mua một phần bánh quế hoa được không?

-Công tử, không phải lúc nãy người ăn món đó nhiều nhất sao?

-Nhưng ta vẫn thèm.

-Dạ, em đi mua. –Linh nhi bất lực với tiểu thư nhà mình rồi, từ khi tiểu thư lại thích ăn đến vậy, thật khác với lúc trước, nhưng thấy tiểu thư hoạt bát, mạnh mẽ hơn lúc trước nên Linh nhi cảm thấy rất vui, dù cô có thay đổi nhưng vẫn mãi là tiểu thư của cô.

Trong lúc ngồi chờ, cô tò mò đi xung quanh phòng xem xét đồ vật. Đột nhiên nghe phòng bên vang tiếng động lớn, cô ngồi lại chỗ cũ,nhắm mắt lại, xem như không nghe thấy cũng không muốn xem bên phòng có vụ gì. Nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, cửa phòng cô bị đánh sập, tràn vào là năm tên thích khách bao quanh một vị công tử. Nhưng lý do tại sao vị công tử bàn bàn nhập họa (đẹp như tranh vẽ) lại đứng bên cạnh cô, làm cô cũng bị bao vây chung.

-Các vị không thể qua phòng khác đánh được không?

-Mau bắt hắn lại. –Năm tên không còn đủ kiên nhẫn bắt đầu cùng xông lên. Tiếng binh khí sắc lạnh vang lên, nhưng vị công tử vẫn bình tĩnh tránh né các đòn đánh của thích khách, đồng thời, ánh mắt linh hoạt tấn công vào điểm yếu của bọn thích khách chỉ bằng cây sáo. Cô được một lỗ hở để né sang một bên, cô thật sự không biết đánh đấm đâu. Một tên thấy tình thế bất lợi, bí mật rút ám khí bên thắt lưng phóng thắng vào cánh tay phải của con mồi để hạn chế hành động của nó. Vị công tử dường như phát hiện ra ám khí và tránh né nhưng vẫn nhanh chóng bị ám khí xước qua da thịt ở cánh tay. Hình như ám khí còn có độc, chẳng mấy chốc vết thương chảy máu đen. Những tên còn lại phát hiện điểm yếu không ngừng tấn công chàng. Cô không thể đứng nhìn được nữa vì ban đầu cô tin với khả năng người này có thể hạ gục được tất cả bọn chúng nhưng hình như hiện giờ có hơi bất lợi rồi, cô xé dứt khoát miếng vải trên bộ y phục, kéo vị công tử về phía mình đồng thời dùng chân đá mạnh những tên thích khách ra rồi nhanh chóng buộc chặt phần trên cánh tay của vị công tử để tránh độc lan rộng.

-Này, ngươi tin ta không? –Cô không chắc người này sẽ trả lời nhưng cũng nắm lấy tay hắn kéo đến bên cạnh cửa sổ.

-Tin. –Hắn đột nhiên trả lời khiến nàng hết hồn xém bỏ tay ra khỏi tay hắn.

-NHẢY. –Hét lớn một tiếng, cô nắm tay hắn cùng nhảy xuống phố, cú nhảy bất ngờ khiến những tên khích khách đơ ra một lúc mới kịp phản ứng. Cô không biết chuyện bọn chúng sau đó, hiện giờ cô và vị công tử xa lạ này đang hòa vào đám đông để cắt đuôi. Thoát ra được một đoạn khá xa, cô giờ mới phát hiện vẫn còn đang nắm lấy tay hắn. Cô quên không lẽ hắn cũng quên luôn? Bỏ tay ra cô còn cảm nhận được sự ấm nóng đan xen vì đã phải nắm tay quá lâu. Mà giờ mới có đủ thời gian nhìn ngắm người bên cạnh, nhìn xong cô phải đủ nghị lực lắm mới dứt ra được, 'hắn có thấy nước miếng của ta không? Bình tĩnh, chỉ là trai đẹp thôi mà'. Nhưng phải công nhận dung mạo của người này thật là ‘câu hồn đoạt phách’.

-Ngươi mau xử lý vết thương đi, cách đó không có hiệu quả lâu đâu.

Chàng nhìn vị công tử nhỏ nhắn đang thở hồng hộc nhưng vẫn cố lên tiếng thấy...khá buồn cười.

-Chân ngươi bị thương rồi. –Cô vẫn còn ngơ ngẩn nhớ nhớ gì đó không thèm đối hoài tới lời vị công tử nói.

-Ơ, tiêu rồi, Linh nhi còn ở đó. –Cô đột nhiên nhớ lại mình đã bỏ quên Linh nhi ở đó, nguy hiểm quá...Linh nhi thế nào cũng càu nhàu một trận.

-Ta phải đi, ngươi tự xử nha. –Bỏ lại một câu, cô biến mất cùng làn khói trắng. Vị cô nương cải trang nam nhân này, xuất hiện cũng nhanh, biến mất cũng nhanh.

-Thuộc hạ đáng chết, thuộc hạ không bảo vệ được thiếu chủ. –Trong bóng đêm bỗng nhiều hơn một người hành lễ với vị công tử kia.

-Đã đưa thập hoàng tử về cung?

-Thưa thiếu chủ, thập hoàng tử về cung an toàn.

- Điều tra thân phận của vị cô nương đó.

-Tuân lệnh, thưa thiếu chủ.
------

-Linh nhi ơi, tha cho ta đi, ta xin lỗi vì đã bỏ em lại mà. Em đã nói suốt một canh giờ rồi đó.

-Công tử gặp nguy hiểm nhưng em lại không thể ở bên cạnh bảo vệ tiểu thư. Em làm sao ăn nói với lão gia, phu nhân đây?

-Thì em đừng nói. Coi như không có gì hết.

-Công tử....

-Em chưa ăn gì phải không? Để ta kêu tiểu nhị bày thức ăn lên.

-Công tử, người còn tâm trạng ăn sao?

-Còn chứ. Ngồi xuống đi nào. –Linh nhi bó tay với tiểu thư rồi, gặp thích khách mà tiểu thư nói như không có gì.

Sau khi ăn xong cũng đã xế chiều, cô và Linh nhi phải trở về vì còn phải cùng mẫu thân, phụ thân ăn bữa tối. Nếu không sẽ bị phát hiện mất. Nhưng giờ có một rắc rối, chân cô hơi đau, sợ bật nhảy không cao được, lên không nổi với tường thành này. Đành ném móc qua bên bờ thành bên kia rồi leo lên theo dây thừng, phải dùng cách thủ công như vậy mới lên được. Khó khăn leo lên thành tường, đưa tay nắm lấy tay Linh nhi, Linh nhi khá yếu ớt nên việc này hơi khó với em ấy.

-Gặp rắc rối à?

-Không thấy sao còn hỏi. –Tên này là ai? Người ta đang gặp rắc rối còn hỏi hỏi.

-Có cần ta giúp không? –Hơi bất ngờ với câu trả lời đầy cục súc của cô nhưng hắn vẫn rộng lượng muốn ra tay giúp đỡ.

-Vậy có thể giúp ta...đưa em ấy qua được không/

-Được.

Hắn tuy ngữ khí có chút đùa giỡn nhưng vẫn thiệt tình giúp đỡ đưa Linh nhi qua được tường thành vào bên trong phủ. Nhưng cô...vẫn còn ở trên thành tường.

-Còn ngươi?

-Ta tự nhảy xuống được.

-Tiểu...Công tử, chân người còn bị đau.

-Không sao đâu. –Chân nàng chắc vẫn còn trụ vững, đánh liều nhảy xuống nhưng chân bỗng co rút, cứ nghĩ sẽ phải đáp xuống đất đau đớn nhưng không cảm thấy gì cả. Thì ra hắn đã đỡ lấy cô.

-Đa tạ ngươi. –Không ngờ hắn cũng là người tốt.

-Lấy thân báo đáp.-Hắn lại bắt đầu giở giọng không nghiêm túc.

-Ta không thích nam nhân. Nhưng người là ai? Dù là tường cũng là của phủ ta, ngươi ngồi trên thành tường phủ ta làm gì?

-Ta đến thăm đại tiểu thư Trương gia. Nghe gia nhân nói cô ấy bị bệnh.

-Ngươi có quan hệ gì với nàng? –Linh nhi định nói gì đó nhưng cô ra hiệu cho cô ấy im lặng để hắn nói.

-Thanh mai trúc mã. Bạn từ nhỏ. - Có giả quá không? Người ta bệnh hơn một tháng trời đến giờ hắn mới đến thăm, thanh mai trúc mã là đây. Nhìn sang bên cạnh, thấy Linh nhi gật đầu xác nhận cô nhìn lại con người có vẻ buông thả này, khuôn mặt góc cạnh đều có nét đẹp, nhìn tổng thể khá là tuấn tú, không ngờ bên cạnh nữ phụ qua đường cũng có một người bạn thời thơ ấu với nét đẹp ‘Phong tình vạn chủng’ như vậy. Tự hỏi tại sao nàng không yêu tên này cho rồi, lại yêu phải tên cặn bã.

-Ừm, vậy ngươi sao không đi bằng cửa chính?

-Vậy ngươi sao không đi bằng cửa chính.

-Ta thích. –Nhìn lại, cô không có thời gian đôi co với tên này, đành kéo Linh nhi đi trước mặt hắn, để hắn muốn làm gì làm.

-Không ngờ...sau một thời gian, thanh mai của ta càng trở nên thú vị. Chắc phải thật đi thăm hỏi nàng ấy.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Hy-Ninh

Gà con
Tham gia
30/5/20
Bài viết
8
Gạo
0,0
Re: Thế nào là yêu? - Cập nhật - HyNinh
Chương 5: Vị khách không mời

-Tiểu thư, tiểu thư, Lý công tử đến thăm người.

-Hắn đang ở đâu? –Cô vẫn cảm thấy không có cảm tình với hắn nên không muốn gặp.

-Lý công tử đang ở bên ngoài chờ gặp ạ.

-Cái gì? Hắn đang ở bên ngoài? Ai da, ta không muốn gặp hắn đâu. –Vò đầu bứt tóc một hồi nhưng cô không còn cách nào khác, bảo Linh nhi sửa soạn lại cho cô một chút, không trang điểm chỉ cần thoa nhẹ son, y phục cũng không nên quá cầu kì với màu chủ đạo là màu vàng khoác thêm một áo lụa dài mỏng vàng nhạt.

-Khụ...Nghe nói ngươi không muốn gặp ta. –Hơi bỡ ngỡ trước dung mạo ‘Thiều nhan nhã dung’ (Xinh đẹp thanh thoát) của nàng, hẳn quay mặt sang hướng khác tránh đối diện với nàng.

-Quả thật là vậy.

-Ngươi không thể bớt nói móc ta à

-Vậy ngươi bớt đi rồi ta bớt.

Cô và hắn như nước với lửa, nói được một chút là muốn gây lộn rồi. Tên này chỉ giỏi móc khóe người ta mà thôi.

-Ta cảm thấy ngươi càng ngày càng thú vị, không ngờ sau một thời gian ta vào cung, ngươi lại có sự thay đổi lớn đến vậy.

‘Thú vị...không phải là câu nói mà nam chính thường nói sao? Nghe ớn ớn’

-Ngâm trong nước nên thay đổi suy nghĩ, được không?

-Ta tự nhiên cảm thấy ngươi như thế này tốt hơn nhiều.

-Hóa ra trước kia ta không tốt à?

-Ta thua. –Thật ra cô cũng hiểu tính cách của hắn, hắn tuy hơi buông thả, thích châm chọc nhưng luôn bảo vệ cô bạn yếu đuối này. Hắn chỉ giỏi mồm miệng thôi.

-Chịu thua rồi sao? -Ở cạnh hắn lâu dần cảm thấy rất thoải mái, không cần phải tính toán hay ẩn ý lời nói gì cả.

-Tiểu thư, tiểu thư, cái tên....à là Thập công tử muốn đến thăm tiểu thư. Tiểu thư yên tâm, hắn đã bị lão gia với phu nhân chặn lại rồi.

-Hắn? Qua thăm ta? Được, dẫn hắn đến đây. –Dặn dò Linh nhi một số điều rồi quay sang nhìn người bên cạnh đang cười xem trò thì nhịn không được ghét bỏ.

Lý Tín ngồi bên cạnh không lên tiếng chỉ mỉm cười theo dõi hành động của cô, có kịch hay để xem rồi.

-Thu lại khuôn mặt muốn xem kịch đó đi.

-Ờ. –Chu mỏ thể hiện sự bất mãn, tới lúc đó đừng hòng hắn giúp nàng.

-Y nhi, nàng còn nhớ ta không? –Cách xưng hô này khiến cô và Lý Tín thấy cực kì buồn nôn. Không lẽ hắn chỉ mới nói một câu đã phải đấm cho hắn xỉu tại chỗ sao? Nhịn.

-Nhớ. Đặc biệt ấn tượng. –Vì mỗi lần thấy hắn tim cô lại quặng đau, không nhớ sao được.

-Ta biết nàng vẫn còn yêu ta mà.

-Ngưng. Lời nào của ta nói ta còn yêu ngươi? –Hắn bị ảo tưởng?

-Y nhi, nàng vẫn còn giận ta sao? Ta là bị ép, ta đường đường là con Quan phủ nên việc thành đôi với nhi nữ thương nhân sẽ bị dị nghị, nàng hãy hiểu cho ta. –Hắn tiến tới ý định nắm lấy tay nàng nhưng nàng ẩn giấu né tránh.

-Vậy ta sai?

-Ta không nói nàng sai.

-Vậy phụ thân ta sai?

-Ta không có ý đó.

-Vậy ngươi nói xem, ai sai?

-Ta....

-Ngươi tự mình thừa nhận.

-Nàng sao có thể ta như vậy?

-Ta chỉ nói sự thật. Ta đã gặp qua nữ nhân kia, quả nhiên...rất xứng đôi vừa lứa với ngươi.

-Nàng đừng tùy hứng nữa, ta biết nàng yêu ta, nhưng đừng ghen tỵ vô cớ như vậy.

-Tùy hứng? Ghen tỵ? Vậy ngươi có tha thứ cho ta không? –Giọng điệu nàng trở nên dịu dàng như nước khiến hắn hóa lỏng, hắn tin chắc rằng cô vẫn còn tình cảm nên chuyện hôm nay tới nhờ vả thế nào cũng đạt thành.

-Tất nhiên, dù nàng làm gì ta vẫn sẽ tha thứ. –Đạt được câu trả lời như mong muốn, cô dùng tay áo che đi nụ cười đầy mỉa mai.

Nàng nhẹ nhàng đứng dậy nghiêng người về phía hắn, động tác dịu dàng khiến hắn ngẩn ngơ. Âm thầm dồn lực hết vào bàn tay phải tát thật mạnh mặt hắn ‘Bốp’

-Vang cũng lớn quá nhỉ...-Người kế bên âm thầm bàn luận.

-Nàng....

-Suỵt...im lặng. Tức giận sẽ khiến não ngươi bị nướng chín đấy, cần ta...giúp không? –Cầm lấy tách trà đã được cô pha một chút gia vị hất thảng vào mặt hắn.

-Chưa đủ. –Linh nhi lúc này mới lật đật cầm một xô nước lớn, tất nhiên không quên thêm gia vị hất tất cả lên hắn. Khuôn mặt đỏ sưng lại cảm thấy đau rát, sưng đỏ hơn, năm ngón tay in hằn càng sâu càng rõ. Khuôn mặt lúc trước còn khá dễ nhìn, nay đã thành đầu heo. Linh nhi nhìn thấy cảnh tượng này không nhịn được che miệng cười.

-NGƯƠI –Hắn lửa giận ngập trời, khuôn mặt cũng trở nên sầm tối, tiến nhanh đến chỗ cô giơ tay định tát cô, cô cũng nghĩ tới khả năng này, nên chỉ chờ hắn đánh cô một cái, cô sẽ ăn vạ hắn, con trai đánh nữ là bất nhân tính, còn con gái đánh nam nhân thì chỉ có thể hắn là tra nam.

Nhưng khi tay hắn cách mặt cô một khoảng không xa thì cô đã bị một người chắn phía trước cũng như ngăn chặn cánh tay của hắn. Là Lý Tín.

-Ngươi nếu dám đụng vào một sợi tóc của nàng ấy, thì...chờ chết đi. –Tay Lý Tín bóp lấy cổ của tên tra nam ấn mạnh vào thân cây, hắn đau đớn giãy giụa nhưng không thoát nổi bàn tay sắt thép của Lý Tín.

-Được rồi, buông hắn ra đi. –Lý Tín hình như đang tức giận, nụ cười khát máu của hắn khác với ngày thường lắm, nếu không dừng tay thì sẽ thật sự gây rắc rối.

Lý Tín hít một hơi dài để trở về trạng thái bình thường, buông lỏng hắn ra nhưng ánh mắt chết chóc vẫn đủ khiến Thập Nhất Lãng hoảng sợ, đến đi bằng hai chân còn quên cách đi, phải bò, nhìn chật vật vô cùng.

-Sao hồi nãy không né?

-Sao phải né?

-Không sợ khuôn mặt bị hủy hoại? Lần sau đừng như vậy. Trả thù, để ta lo.

-Ngươi quan tâm ta sao?

-Mơ tưởng. Bớt bĩu môi.

Cô vẫn không nhịn được bĩu môi thêm vài cái nữa, cô bất mãn tên này vô cùng, dù hắn đã giúp cô nhưng không muốn cảm kích hắn chút nào.

‘Nàng ấy bĩu môi trông....thật đáng yêu.’

-Mà tiểu thư, sao người lại bảo em cho thêm muối vào ạ?

-Vì muối sẽ khiến hắn cảm nhận được thêm rõ ràng tư vị của ngày hôm nay.- Nhìn Linh nhi cười ngốc ngốc cô cũng bất giác cười theo, không khí hài hòa đến lạ. Bỗng tên Lý Tín lên tiếng phá vỡ bầu không khí ‘hường phấn’ này.

-Lại tùy hứng. Nhưng ta thích vậy.

-Ta cần ngươi thích sao? Bổn tiểu thư thích là được.

-Vậy ta sẽ che chở ngươi.

Lý Tín đột nhiên nói lời ấm áp khiến cô càng lạnh sống lưng. ‘Tên này hôm nay bị gì vậy?’
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Hexagon

-trong sáng-
Tham gia
6/12/13
Bài viết
4.042
Gạo
320,0
Re: Thế nào là yêu? - Cập nhật - HyNinh
Bạn ơi, bạn còn nhiều lỗi về dấu câu lắm. Bạn đọc kĩ bài này: https://gacsach.com/chuan-chinh-ta-va-cac-loi-hay-gap-phai, sau đó tự chú ý tới những lỗi sai của mình để sửa nhé. Khi nào sửa lại bạn đăng ký cấp quyền đăng ngoài thư viện lại nha.
 
Bên trên