Thiên chỉ là một chàng trai nhỏ, mang trong mình khao khát yêu và được yêu.
Nó đem lòng yêu một cậu trai cùng lớp. Cậu ta trông chẳng có gì đặc biệt. Cái tóc cứ xơ xơ, xoăn xoăn, chẳng có chút gọn gàng. Nước da thì đen đen, xì xị, tựa như cháy nắng đã bao lâu. Khuôn mặt thì mum múp, miệng cứ luôn cười hì hì. Răng cứ lưa thưa nhau, đâm xiên, đâm vẹo, tưởng chừng như đâm mọi chỗ mà chúng có thể nhìn thấy. Một chàng trai ngố ngố và ngờ nghệch, nhưng không hiểu sao, Thiên nói, Thiên vẫn yêu.
Hằng trưa, cứ mỗi khi đến giờ giải lao, Thiên cứ sẽ ngồi đó, ngơ ngác ngắm cậu trai đó chơi bóng rổ giữa sân trường.
"RẦM!" Một tiếng đập lớn, xé tam bầu không khí tĩnh mịch hiếm hoi còn sót lại giữa cái giờ náo nhiệt này.
"Ôi Chúa ơi! đến đây đoán xem Thiên thỏ đế nhà ta đang để mắt đến ai nè? Là con bé Hương lớp A2 hả? Con bé đó đúng là xinh đáo để mà!"
Một giọng nam cao chói, nhưng dễ chịu vừa cất lên, hòa trong đâu đó trong âm vang là một tràng cười vô tận.
"Không... Không phải!" Thiên cất lên, người như nhảy khỏi tấm cửa sổ. Mặt Thiên đỏ ửng, vừa thẹn thùng, vừa sợ hãi, như thể ai đó vừa bắt cậu ta giữa lúc ăn trộm vậy, không dám nhìn thẳng ai.
Những tràng cười nay càng ngày càng lớn, càng thô thiển, và bất cần. Đâu đó sau những tràng cười đó, một tiếng thở dài thoát ra.
Chẳng lâu sau, lại quay về chốn cũ, mắt Thiên nay nai như mắt tơ. Ngơ nhác và ngờ nghệch. Như thể, đôi mắt đó muốn nuốt ai vào lòng.
-------------------------------
Sở thích của Thiên là lén đặt một hộp Milo nhỏ dưới gầm bàn của người cậu yêu. Thiên nói, đó là cách duy nhất cậu ấy có thể thể hiện tình cảm và sự quan tâm của mình.
Không ai rõ Thiên đã làm vậy như nào để không bị ai phát hiện, mọi người chỉ rõ vào mỗi sáng, sẽ có sẵn một hộp Milo ở đó dành tặng riêng cho người Thiên yêu. Đôi khi sẽ có thêm gói kẹo, cái bánh, hay thứ gì đó đặc biệt mà mẹ Thiên nấu hôm đó.
Chỉ một chút một chút, từng ngày như vậy thôi, mà Thiên đã cảm thấy hạnh phúc thêm phần nào.
Bọn trong lớp hay đồn là, cậu trai đó có người thầm thương. Cậu chỉ cười trừ, cười với nụ cười ngố ngố đặc trưng của mình, tay cứ xoa xoa phần gáy, như là để cười trừ cho một thứ gì đó.
Trong ánh mắt cậu ấy đó, dẫu vậy, vẫn không giấu nổi những ánh lấp lánh.
-------------------------------
Dạo này, trời trở lạnh. Thiên tự hỏi, không biết đằng ấy đã có đủ áo ấm chưa?
Thiên hay tự chọc đùa với bản thân rằng, người cậu ấy yêu quả là một cậu bé ngốc nghếch. Lớn đến biết bao tuổi rồi, vẫn chưa hề biết cách chăm sóc lấy cái bản thân. Mùa đông thì luôn chỉ mặc một hai lớp áo mỏng, mũi thì cứ sụt sịt, Mùa hè thi lúc nào cũng khoác lên mình những bộ quần bộ áo kín đáo dài tay nhất, rồi nằm duỗi doài ở đó thở hổn hển trong cái nóng. Đến bao giờ, cậu ấy mới biết chăm sóc bản thân mình nhỉ? Thiên tự hỏi.
Mùa đông này, cậu đủ áo ấm chưa?
Thiên thi thoảng nhớ lại, những lần cậu lượn lờ quanh khu áo quần của siêu thị, mà trong đầu chỉ nghĩ rằng người cậu yêu sẽ đẹp thế nào khi mặc cái quần cái áo này đây. Nghĩ đến chuyện mua áo quần cho người mình thương làm cậu mun mủi trong lòng, cháy lên trong một sự ngọt ngào, sự nồng nàn trìu mến.
Cái áo khoác này, có lẽ hợp với người Thiên yêu.
-------------------------------
Người Thiên yêu gối đầu trên một chiếc bàn, nơi bên cạnh có một ô cửa sổ nhỏ.
Mùa thi cử đã tới. Vào thời điểm này, thường học sinh sẽ phải chịu căng thẳng và áp lực hơn cả.
Người Thiên yêu gối đầu trên một chiếc bàn. Người Thiên yêu chưa ngủ, hai mắt cậu thờ thững và xa xôi, thỉnh thoảng đảo đi đâu đó xa xôi. Đa số lần, mắt nhìn theo cây chút vẽ nghệch ngoạch trên tờ giấy nháp trắng.
Cậu ấy đang nghĩ đến chuyện gì, Thiên tự hỏi.
Trống tan trường, tất cả lớp chạy toán loạn. Người hổ hởi. Người kiệm lời. Tất cả đều muốn chạy khỏi nơi này càng sớm càng tốt. Rầm rộ và rệu rã, cái khung cảnh náo nhiệt chốc được thay bằng sự yên lặng tĩnh mịch.
Chỉ riêng người Thiên yêu vẫn còn lặng yên, chôn chân mình ở đó. Cậu loay hoay với chiếc bút chì của mình.
Thiên lại tự hỏi, cậu ấy đang nghĩ gì? Những lúc người cậu yêu như thế này, Thiên đều chỉ muốn dựa đầu vào vai vào người đó, miệng kề miệng, tai kề tai, và hỏi cậu ấy rằng cậu có đang ổn không. Nhưng Thiên chưa có cái can đảm đó bao giờ.
Những dòng chữ nghệch ngoạc. Những đường nét rối bời. Một bầu trời sắc đen trên trang giấy trắng.
Đôi khi, Thiên chỉ ước mình có thể tựa vào vai người mình yêu.
Nhưng có lẽ lần này, Thiên vẫn chưa đủ can đảm. Có lẽ, vẫn không phải lần này. Tiếng chuông trường, lại một lần nữa phá tan sự im lặng.
-------------------------------
Ngày... Tháng... Năm
From Thiên,
Tớ không biết cậu có biết tớ là ai không, nhưng tớ, tớ đã để ý cậu lâu rồi. Tớ thích cái cách cậu cười, cái cách cậu buồn, và cái cách cậu... cái cách cậu....
"Cái gì thế này", Thiện tự nói. nhét tớ giấy dang dở xuống dưới gầm bàn. Làm gì có ai có thể viết cái gì sến đến như thế này chứ?
Quên nó đi, Thiên vừa lẩm bẩm, lấy trong ngăn kéo ra thêm một tờ giấy trắng, bứt tóc đắn đo với những thứ mình nên ghi.
"Ôi dào, có chuyện gì mà phải khó khăn thế nhỉ?" Cái giọng cao thé nhưng dễ chịu đó lại xuất hiện, phảng phất đâu đó trong không khí là mùi thuốc lá. "Chỉ cần viết cái gì mày cảm thấy mà thôi, cứ làm gì mà cứ phải phức mới chả tạp, đắn mới chả đo nhỉ?"
Thiên gửi tặng cậu ta một ánh mắt hình lưỡi liềm thật sắc bén.
"Ôi nhìn kìa, người chưa ai yêu bao giờ đưa cho người ta lời khuyên tình cảm kìa, thú vị hen?" Thiên đáp trả lại bằng một giọng mỉa mai điển hình, nhưng thêm phần nhõng nhẽo chút như thể tinh nghịch.
"Xùy xùy, tùy mày tùy mày" Vừa nói cậu ta vừa xoay đầu thuốc lá vào chiếc gạt tàn, dập tắt đi hương thuốc lá vẫn luôn thoảng bay đâu đó. "Tao nói thật, có cần nói gì nhiều quá làm gì, có nói nhiều nói dài nó thích mày thì nó vẫn đồng ý thôi?"
"Xùy xùy" Thiên đuổi tiếp kẻ khó chịu kia đi, mặt bỗng nở trên môi một nụ cười dịu. Tay ôm bức thư trong tay, má cứ đỏ hồng trong sự ngượng ngạo, nhưng bờ mơi chưa ngừng ngắt nụ cười dịu kia.
-------------------------------
"Đến lúc rồi, Thiên. Tao chờ lâu quá rồi đấy" Giọng nam đó thúc giục, giọng gằn gọc, tỏ vẻ sự khó chịu. Hôm nay cậu không hút thuốc nữa, nhưng ánh mắt kia lại trôi xa về phía vô định, chẳng nhìn về Thiên, chẳng nhìn về ai, chẳng nhìn về gì.
"Ừm, tao rõ rồi."
Thiên nhanh chóng đặt một lá thư tại nơi ngăn bàn mà người Thiên yêu ngồi, trên khóe miệng Thiên chưa bao giờ tắt một nét cười duyên. Đặt xong, Thiên lại cười rạng rỡ hơn bao giờ hết, quay lại nhìn cậu trai kia, giờ ngón cái một dấu ok cao ngất ngưởng giữa lớp học.
Giọng nam kia không nói gì, chỉ cuối cùng khẽ cười một nụ cười mà hiếm khi Thiên thấy trên khuôn mặt cậu ta. Một nụ cười của sự thanh thản, của một sự hạnh phúc cho người khác.
"Đến lúc rồi" Giọng nam đó nói.
Thiên chẳng nói gì, chỉ nhìn cậu ta một chút, khẽ gật đầu. Đôi khi, Thiên ngoái lại nhìn góc bàn kia nơi lá thư của cậu ở, không chỉ một lần, ánh mắt vừa pha chút phần lo âu, vừa toát chút phần mãn nguyện. Rồi hai người hòa tan vào một làn sương khói mênh mang vô định nào đó nơi cuối chân trời.
Đài báo tin, Thiên mất vào tối hôm qua.
Nằm kế bên giường của Thiên là người bạn thân của mình, sau một khoảng thời gian dài chiến đầu cùng nhau trên giường bệnh. Đài báo, giữ sống được hai người đến giờ phút này đã là một phép nhiệm màu. Đài báo lần lượt cảm ơn những vị bác sĩ đã lao lực.
Tiếng đài báo hòa vào không khí,, nhòe đến mức chẳng ai thèm chú ý.
Tai nạn đó đã cướp mất đi mạng sống của hai thiếu niên trẻ tuổi. Một bi kịch, đó là thứ họ nói. Khói sương mong manh, mù mịt trong làn hương, trong tiếng kinh cúng, trong tiếng khóc than, trong mùi hương trầm, tiễn đưa hai người thiếu niên trẻ tuổi.
Tớ yêu cậu. Tớ thật sự yêu cậu.
Nó đem lòng yêu một cậu trai cùng lớp. Cậu ta trông chẳng có gì đặc biệt. Cái tóc cứ xơ xơ, xoăn xoăn, chẳng có chút gọn gàng. Nước da thì đen đen, xì xị, tựa như cháy nắng đã bao lâu. Khuôn mặt thì mum múp, miệng cứ luôn cười hì hì. Răng cứ lưa thưa nhau, đâm xiên, đâm vẹo, tưởng chừng như đâm mọi chỗ mà chúng có thể nhìn thấy. Một chàng trai ngố ngố và ngờ nghệch, nhưng không hiểu sao, Thiên nói, Thiên vẫn yêu.
Hằng trưa, cứ mỗi khi đến giờ giải lao, Thiên cứ sẽ ngồi đó, ngơ ngác ngắm cậu trai đó chơi bóng rổ giữa sân trường.
"RẦM!" Một tiếng đập lớn, xé tam bầu không khí tĩnh mịch hiếm hoi còn sót lại giữa cái giờ náo nhiệt này.
"Ôi Chúa ơi! đến đây đoán xem Thiên thỏ đế nhà ta đang để mắt đến ai nè? Là con bé Hương lớp A2 hả? Con bé đó đúng là xinh đáo để mà!"
Một giọng nam cao chói, nhưng dễ chịu vừa cất lên, hòa trong đâu đó trong âm vang là một tràng cười vô tận.
"Không... Không phải!" Thiên cất lên, người như nhảy khỏi tấm cửa sổ. Mặt Thiên đỏ ửng, vừa thẹn thùng, vừa sợ hãi, như thể ai đó vừa bắt cậu ta giữa lúc ăn trộm vậy, không dám nhìn thẳng ai.
Những tràng cười nay càng ngày càng lớn, càng thô thiển, và bất cần. Đâu đó sau những tràng cười đó, một tiếng thở dài thoát ra.
Chẳng lâu sau, lại quay về chốn cũ, mắt Thiên nay nai như mắt tơ. Ngơ nhác và ngờ nghệch. Như thể, đôi mắt đó muốn nuốt ai vào lòng.
-------------------------------
Sở thích của Thiên là lén đặt một hộp Milo nhỏ dưới gầm bàn của người cậu yêu. Thiên nói, đó là cách duy nhất cậu ấy có thể thể hiện tình cảm và sự quan tâm của mình.
Không ai rõ Thiên đã làm vậy như nào để không bị ai phát hiện, mọi người chỉ rõ vào mỗi sáng, sẽ có sẵn một hộp Milo ở đó dành tặng riêng cho người Thiên yêu. Đôi khi sẽ có thêm gói kẹo, cái bánh, hay thứ gì đó đặc biệt mà mẹ Thiên nấu hôm đó.
Chỉ một chút một chút, từng ngày như vậy thôi, mà Thiên đã cảm thấy hạnh phúc thêm phần nào.
Bọn trong lớp hay đồn là, cậu trai đó có người thầm thương. Cậu chỉ cười trừ, cười với nụ cười ngố ngố đặc trưng của mình, tay cứ xoa xoa phần gáy, như là để cười trừ cho một thứ gì đó.
Trong ánh mắt cậu ấy đó, dẫu vậy, vẫn không giấu nổi những ánh lấp lánh.
-------------------------------
Dạo này, trời trở lạnh. Thiên tự hỏi, không biết đằng ấy đã có đủ áo ấm chưa?
Thiên hay tự chọc đùa với bản thân rằng, người cậu ấy yêu quả là một cậu bé ngốc nghếch. Lớn đến biết bao tuổi rồi, vẫn chưa hề biết cách chăm sóc lấy cái bản thân. Mùa đông thì luôn chỉ mặc một hai lớp áo mỏng, mũi thì cứ sụt sịt, Mùa hè thi lúc nào cũng khoác lên mình những bộ quần bộ áo kín đáo dài tay nhất, rồi nằm duỗi doài ở đó thở hổn hển trong cái nóng. Đến bao giờ, cậu ấy mới biết chăm sóc bản thân mình nhỉ? Thiên tự hỏi.
Mùa đông này, cậu đủ áo ấm chưa?
Thiên thi thoảng nhớ lại, những lần cậu lượn lờ quanh khu áo quần của siêu thị, mà trong đầu chỉ nghĩ rằng người cậu yêu sẽ đẹp thế nào khi mặc cái quần cái áo này đây. Nghĩ đến chuyện mua áo quần cho người mình thương làm cậu mun mủi trong lòng, cháy lên trong một sự ngọt ngào, sự nồng nàn trìu mến.
Cái áo khoác này, có lẽ hợp với người Thiên yêu.
-------------------------------
Người Thiên yêu gối đầu trên một chiếc bàn, nơi bên cạnh có một ô cửa sổ nhỏ.
Mùa thi cử đã tới. Vào thời điểm này, thường học sinh sẽ phải chịu căng thẳng và áp lực hơn cả.
Người Thiên yêu gối đầu trên một chiếc bàn. Người Thiên yêu chưa ngủ, hai mắt cậu thờ thững và xa xôi, thỉnh thoảng đảo đi đâu đó xa xôi. Đa số lần, mắt nhìn theo cây chút vẽ nghệch ngoạch trên tờ giấy nháp trắng.
Cậu ấy đang nghĩ đến chuyện gì, Thiên tự hỏi.
Trống tan trường, tất cả lớp chạy toán loạn. Người hổ hởi. Người kiệm lời. Tất cả đều muốn chạy khỏi nơi này càng sớm càng tốt. Rầm rộ và rệu rã, cái khung cảnh náo nhiệt chốc được thay bằng sự yên lặng tĩnh mịch.
Chỉ riêng người Thiên yêu vẫn còn lặng yên, chôn chân mình ở đó. Cậu loay hoay với chiếc bút chì của mình.
Thiên lại tự hỏi, cậu ấy đang nghĩ gì? Những lúc người cậu yêu như thế này, Thiên đều chỉ muốn dựa đầu vào vai vào người đó, miệng kề miệng, tai kề tai, và hỏi cậu ấy rằng cậu có đang ổn không. Nhưng Thiên chưa có cái can đảm đó bao giờ.
Những dòng chữ nghệch ngoạc. Những đường nét rối bời. Một bầu trời sắc đen trên trang giấy trắng.
Đôi khi, Thiên chỉ ước mình có thể tựa vào vai người mình yêu.
Nhưng có lẽ lần này, Thiên vẫn chưa đủ can đảm. Có lẽ, vẫn không phải lần này. Tiếng chuông trường, lại một lần nữa phá tan sự im lặng.
-------------------------------
Ngày... Tháng... Năm
From Thiên,
Tớ không biết cậu có biết tớ là ai không, nhưng tớ, tớ đã để ý cậu lâu rồi. Tớ thích cái cách cậu cười, cái cách cậu buồn, và cái cách cậu... cái cách cậu....
"Cái gì thế này", Thiện tự nói. nhét tớ giấy dang dở xuống dưới gầm bàn. Làm gì có ai có thể viết cái gì sến đến như thế này chứ?
Quên nó đi, Thiên vừa lẩm bẩm, lấy trong ngăn kéo ra thêm một tờ giấy trắng, bứt tóc đắn đo với những thứ mình nên ghi.
"Ôi dào, có chuyện gì mà phải khó khăn thế nhỉ?" Cái giọng cao thé nhưng dễ chịu đó lại xuất hiện, phảng phất đâu đó trong không khí là mùi thuốc lá. "Chỉ cần viết cái gì mày cảm thấy mà thôi, cứ làm gì mà cứ phải phức mới chả tạp, đắn mới chả đo nhỉ?"
Thiên gửi tặng cậu ta một ánh mắt hình lưỡi liềm thật sắc bén.
"Ôi nhìn kìa, người chưa ai yêu bao giờ đưa cho người ta lời khuyên tình cảm kìa, thú vị hen?" Thiên đáp trả lại bằng một giọng mỉa mai điển hình, nhưng thêm phần nhõng nhẽo chút như thể tinh nghịch.
"Xùy xùy, tùy mày tùy mày" Vừa nói cậu ta vừa xoay đầu thuốc lá vào chiếc gạt tàn, dập tắt đi hương thuốc lá vẫn luôn thoảng bay đâu đó. "Tao nói thật, có cần nói gì nhiều quá làm gì, có nói nhiều nói dài nó thích mày thì nó vẫn đồng ý thôi?"
"Xùy xùy" Thiên đuổi tiếp kẻ khó chịu kia đi, mặt bỗng nở trên môi một nụ cười dịu. Tay ôm bức thư trong tay, má cứ đỏ hồng trong sự ngượng ngạo, nhưng bờ mơi chưa ngừng ngắt nụ cười dịu kia.
-------------------------------
"Đến lúc rồi, Thiên. Tao chờ lâu quá rồi đấy" Giọng nam đó thúc giục, giọng gằn gọc, tỏ vẻ sự khó chịu. Hôm nay cậu không hút thuốc nữa, nhưng ánh mắt kia lại trôi xa về phía vô định, chẳng nhìn về Thiên, chẳng nhìn về ai, chẳng nhìn về gì.
"Ừm, tao rõ rồi."
Thiên nhanh chóng đặt một lá thư tại nơi ngăn bàn mà người Thiên yêu ngồi, trên khóe miệng Thiên chưa bao giờ tắt một nét cười duyên. Đặt xong, Thiên lại cười rạng rỡ hơn bao giờ hết, quay lại nhìn cậu trai kia, giờ ngón cái một dấu ok cao ngất ngưởng giữa lớp học.
Giọng nam kia không nói gì, chỉ cuối cùng khẽ cười một nụ cười mà hiếm khi Thiên thấy trên khuôn mặt cậu ta. Một nụ cười của sự thanh thản, của một sự hạnh phúc cho người khác.
"Đến lúc rồi" Giọng nam đó nói.
Thiên chẳng nói gì, chỉ nhìn cậu ta một chút, khẽ gật đầu. Đôi khi, Thiên ngoái lại nhìn góc bàn kia nơi lá thư của cậu ở, không chỉ một lần, ánh mắt vừa pha chút phần lo âu, vừa toát chút phần mãn nguyện. Rồi hai người hòa tan vào một làn sương khói mênh mang vô định nào đó nơi cuối chân trời.
Đài báo tin, Thiên mất vào tối hôm qua.
Nằm kế bên giường của Thiên là người bạn thân của mình, sau một khoảng thời gian dài chiến đầu cùng nhau trên giường bệnh. Đài báo, giữ sống được hai người đến giờ phút này đã là một phép nhiệm màu. Đài báo lần lượt cảm ơn những vị bác sĩ đã lao lực.
Tiếng đài báo hòa vào không khí,, nhòe đến mức chẳng ai thèm chú ý.
Tai nạn đó đã cướp mất đi mạng sống của hai thiếu niên trẻ tuổi. Một bi kịch, đó là thứ họ nói. Khói sương mong manh, mù mịt trong làn hương, trong tiếng kinh cúng, trong tiếng khóc than, trong mùi hương trầm, tiễn đưa hai người thiếu niên trẻ tuổi.
Tớ yêu cậu. Tớ thật sự yêu cậu.
Chỉnh sửa lần cuối: